Dấu Mộng
-
Chương 2: Công việc
Giản Tư đứng bên ngoài hàng rào sắt Công ty Hải Đồ, hồi hộp nhìn lên
tầng hai của tòa nhà cao tầng này. Cô đi qua tòa nhà hiện đại này vô số
lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được làm việc ở đây. Chính
Lương nói đến đón cô, nhưng cô từ chối, hai trạm tàu điện, cũng không
xa, vả lại cô thạo đường thì việc gì phải phiền đến anh. Khu vực Công ty Hải Đồ gần với trung tâm thương mại Nam Thành, rất nhiều kiến trúc và
đường mới mọc lên, tuy chỉ cách nơi cô ở bằng mấy con đường quanh co,
nhưng dường như là hai thế giới khác biệt. Mỗi lần từ trường về nhà cô
đều phải qua đây, suốt chặng đường về, thời gian như đảo ngược lại mười
năm về trước.
Cô đến quá sớm, Tưởng Chính Lương còn chưa thấy, người đàn ông trung niên gác cổng đang quét sân, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cách tò mò, cô hơi ngại nên đứng ra xa một chút.
Gần tới giờ làm, người thì vội vàng, người thì thong dong lần lượt bước vào tòa nhà, những chiếc xe hơi sang trọng cũng dần lấp đầy khu để xe trong sân. Giản Tư nấp vào góc khuất để tránh sự chú ý của mọi người, cô không biết trong đám đông xa lạ đó, ai sẽ là cấp trên của mình, cô sợ bị mọi người trông thấy dáng vẻ chờ đợi ngốc nghếch của mình, càng sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt. Cô nấp rất kín đáo, đến nỗi Tưởng Chính Lương đậu xe xong, mắt nhìn tứ phía cũng không thấy cô đâu, anh phải gọi điện thoại cho cô. Trước khi bước vào trong tòa nhà, anh không nói gì với cô, mà chỉ vỗ vai cô nhìn cô để khích lệ. Giản Tư biết mình đang rất căng thẳng, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt cảm ơn, rồi lại cúi đầu theo thói quen, dùng bàn tay lạnh băng và đang run lên vỗ nhẹ vào má mình, lúc này cô mới phát hiện ra mình thật sự mong đợi công việc này.
Do có hẹn trước, nên Tưởng Chính Lương nói với cô nhân viên lễ tân một câu đã được lên lầu. Lối kiến trúc của Hải Đồ rất đặc biệt, vật liệu kính được dùng rất phổ biến, đến thang máy cũng được làm bằng kính chịu lực, Giản Tư rụt rè bước vào khiến Tưởng Chính Lương đi theo sau cũng phải phì cười.
Một phần tư diện tích của tầng hai được tách ra thành một khu riêng, bên ngoài treo tấm biển chỉ đường bằng thủy tinh được mài rất nghệ thuật “Phòng Giám đốc”.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước hoa sang trọng, người cũng ra đón. Giản Tư lại cúi đầu, cô không dám ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn vào đôi giày sạch sẽ nhưng đã cũ của mình.
“Đến rồi à?” Người phụ nữ trẻ tuổi nói với Tưởng Chính Lương bằng giọng rất thân mật, không bắt tay. Giản Tư sợ cô ta đưa tay ra bắt sẽ biết được lòng bàn tay mình toàn mồ hôi, cô lặng lẽ xoa tay vào quần.
“Cô ấy là người bạn học mà anh nhắc đến phải không?” cô ta liếc Giản Tư một cái ra vẻ không thể tin được. Giản Tư nhận thấy mình cứ cúi đầu mãi thế sẽ để lại ấn tượng không tốt nên vội vàng ngẩng lên tìm ánh mắt đối phương.
Là một người con gái đẹp, tài giỏi, thần sắc tươi trẻ. Thấy cô ngẩng mặt lên, cô ta không trốn tránh mà nhìn thẳng vào Giản Tư, dò xét. Không chịu được cách nhìn ấy, Giản Tư hoảng loạn trốn tránh, quay đi giả vờ như đang nhìn chỗ khác. Sự hoa lệ này Giản Tư mới chỉ được nhìn thấy trong tivi, cô bỗng xót thương cho mình, cô dường như không hợp với nơi này, cô không nên ôm một sự chờ đợi lớn đến như vậy.
“Cô ấy… có thật là bạn học của anh không?” Cô ta hỏi lại lần nữa, đôi mắt mở to chờ đợi câu trả lời.
Thấy bộ dạng ấy, Tưởng Chính Lương bật cười: “Nhỏ hơn một tuổi, học sau một khóa. Tư Tư, đây là Trương Nhu, bạn học thời đại học với anh, cô ấy là trợ lý của giám đốc, sau này em cứ gọi cô ấy là trợ lý Trương.”
“Nhìn em trẻ quá, nói em mới tốt nghiệp cấp ba cũng chẳng ai nghi ngờ.” Giọng hơi ghen tị, cô ta nhìn Tưởng Chính Lương.
Tưởng Chính Lương đi thẳng vào vấn đề: “Ký hợp đồng tuyển dụng trước, còn chuyện khác, có thời gian hãy nói.”
“Anh vội gì? Công việc đã được xắp xếp cho cô ấy, trả nhẽ lại có người chui dưới đất lên cướp à? Em chỉ là hỏi han tình hình cô ấy chút thôi.” Trương Nhu hừm một tiếng.
Giản Tư hơi ngờ ngợ, Trương Nhu trò chuyện với Chính Lương theo cách khác hẳn, rất đong đưa ve vãn. Thảo nào, Chính Lương là người đầu tiên biết được tin công ty này tuyển người.
“Anh mời em một bữa thịnh soạn!” Tưởng Chính Lương thấy cô ta lôi tờ hợp đồng ra, liền giục Giản Tư ký tên, chỉ khi Trương Nhu mở khóa lấy con dấu đóng xuống cộp một cái, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi…” Trương Nhu ngồi trên chiếc ghế xoay liếc Tưởng Chính Lương, “Vệ sĩ theo tới đây là hết việc rồi đấy, người cứ để đây, còn lại là việc giữa hai chúng tôi. Yên tâm đi, ở đây không có mẹ mìn đâu.” Ngữ khí chua ngoa, cô ta nói.
Tưởng Chính Lương gật đầu cười, quay sang dặn dò Giản Tư: “Anh đi trước, còn nhiều việc ở công ty nữa.”
Chính Lương vừa đi khỏi, Trương Nhu đã “ầy” một tiếng gọi anh ta lại, trước mặt Giản Tư, Tưởng Chính Lương cũng thấy hơi ngại, anh ta làm động tác ra ý sẽ gọi điện nói sau, rồi đi mất. Trương Nhu hài lòng với cái nhìn anh ta dành cho mình trước khi cánh cửa được khép lại.
“Em ngồi chỗ đó.” Sắc mặt và ngữ khí của Trương Nhu đã trở về trạng thái ban đầu, Giản Tư gật đầu, rồi đi theo cô ta tới chỗ chiếc bàn nhỏ. Trương Nhu nhanh tay kéo chiếc ngăn kéo lên cùng lấy ra tập nội dung công việc, xong dặn dò Giản Tư phải ghi nhớ. “Sau này em phụ trách việc nghe điện thoại, nói đây là phòng giám đốc Hề, phải hỏi rõ họ tên, lý do của người gọi. Nếu giám đốc không có ở đây, nhớ là lưu lại số của người gọi, nếu giám đốc có trong phòng thì phải hỏi cho rõ ràng rồi mới được nối máy.”
Giản Tư cắn môi: “Giám đốc…… Hề”
Giọng cô hơi run, khiến Trương Nhược nhìn cô một cái: “Ừ, Tổng giám đốc công ty tên là Hề Kỷ Hằng.”
Giản Tư thở phào, gương mặt trắng bệch chuyển sắc.
“Em…” Trương Nhu lại nhìn cô lần nữa, “Rốt cuộc em học sau Tưởng Chính Lương một khóa hay là bạn học với anh ấy?”
“Bạn học, học cấp ba, nhà em có chuyện, em phải nghỉ học một năm.” Hiểu được vì sao Trương Nhu lại hỏi kỹ đến vậy, Giản Tư không cảm thấy căng thẳng, ngược lại cô rất muốn kể rõ sự tình.
“Bạn học… chắc là rất thân à?”
“Trước đây bố em với bác Tưởng có làm ăn chung với nhau, hai nhà rất thân thiết.”
Đáp án làm vừa lòng Trương Nhu, nghĩ một lát, cô ta lại hỏi một câu: “Em tốt nghiệp trường công lập à?”
Giản Tư cúi xuống, “dạ” một tiếng.
“Công việc ở đây cũng không có gì là khó, chỉ cần em chăm chỉ cẩn thận là được. Đi làm cũng nên trang điểm nhẹ một chút, như em… thì chỉ cần tô ít son môi là được rồi. Quan trọng là…” Trương Nhu gõ tay xuống bàn, ngữ khí hơi kỳ lạ, như thể nhắc nhở như thể chế nhạo, “Phải biết thân biết phận. Cô gái trước đây vì lả lơi mơ tưởng đã bị đuổi việc rồi đấy.”
Biết thân biết phận! Lả lơi mơ tưởng!
Sắc hồng trên mặt Giản Tư biến mất, dường như mấy từ này muốn cuốn lấy đời cô!
“Giờ em không hiểu cũng không sao, chỉ cần em nhớ chị đã nói với em điều này là được rồi.” Trương Nhu cảm thấy dùng lời lẽ nhạo báng đối với cô thư ký trước ra để ám chỉ Giản Tư thì thật không nên, ngữ khí cô ta lại hạ xuống, “Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu không vì nể mặt Chính Lương, thì chị cũng chả nói với em làm gì.”
“Cám ơn chị, em sẽ chú ý.” Giản Tư thành tâm nói, làm sao cô lại không hiểu hậu quả của việc lả lơi cơ chứ?
Nghe khẩu khí chân thật của cô, Trương Nhu hơi sửng sốt, sau đó, thái độ lại mềm mỏng hơn.
Cô đến quá sớm, Tưởng Chính Lương còn chưa thấy, người đàn ông trung niên gác cổng đang quét sân, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cách tò mò, cô hơi ngại nên đứng ra xa một chút.
Gần tới giờ làm, người thì vội vàng, người thì thong dong lần lượt bước vào tòa nhà, những chiếc xe hơi sang trọng cũng dần lấp đầy khu để xe trong sân. Giản Tư nấp vào góc khuất để tránh sự chú ý của mọi người, cô không biết trong đám đông xa lạ đó, ai sẽ là cấp trên của mình, cô sợ bị mọi người trông thấy dáng vẻ chờ đợi ngốc nghếch của mình, càng sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt. Cô nấp rất kín đáo, đến nỗi Tưởng Chính Lương đậu xe xong, mắt nhìn tứ phía cũng không thấy cô đâu, anh phải gọi điện thoại cho cô. Trước khi bước vào trong tòa nhà, anh không nói gì với cô, mà chỉ vỗ vai cô nhìn cô để khích lệ. Giản Tư biết mình đang rất căng thẳng, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt cảm ơn, rồi lại cúi đầu theo thói quen, dùng bàn tay lạnh băng và đang run lên vỗ nhẹ vào má mình, lúc này cô mới phát hiện ra mình thật sự mong đợi công việc này.
Do có hẹn trước, nên Tưởng Chính Lương nói với cô nhân viên lễ tân một câu đã được lên lầu. Lối kiến trúc của Hải Đồ rất đặc biệt, vật liệu kính được dùng rất phổ biến, đến thang máy cũng được làm bằng kính chịu lực, Giản Tư rụt rè bước vào khiến Tưởng Chính Lương đi theo sau cũng phải phì cười.
Một phần tư diện tích của tầng hai được tách ra thành một khu riêng, bên ngoài treo tấm biển chỉ đường bằng thủy tinh được mài rất nghệ thuật “Phòng Giám đốc”.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước hoa sang trọng, người cũng ra đón. Giản Tư lại cúi đầu, cô không dám ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn vào đôi giày sạch sẽ nhưng đã cũ của mình.
“Đến rồi à?” Người phụ nữ trẻ tuổi nói với Tưởng Chính Lương bằng giọng rất thân mật, không bắt tay. Giản Tư sợ cô ta đưa tay ra bắt sẽ biết được lòng bàn tay mình toàn mồ hôi, cô lặng lẽ xoa tay vào quần.
“Cô ấy là người bạn học mà anh nhắc đến phải không?” cô ta liếc Giản Tư một cái ra vẻ không thể tin được. Giản Tư nhận thấy mình cứ cúi đầu mãi thế sẽ để lại ấn tượng không tốt nên vội vàng ngẩng lên tìm ánh mắt đối phương.
Là một người con gái đẹp, tài giỏi, thần sắc tươi trẻ. Thấy cô ngẩng mặt lên, cô ta không trốn tránh mà nhìn thẳng vào Giản Tư, dò xét. Không chịu được cách nhìn ấy, Giản Tư hoảng loạn trốn tránh, quay đi giả vờ như đang nhìn chỗ khác. Sự hoa lệ này Giản Tư mới chỉ được nhìn thấy trong tivi, cô bỗng xót thương cho mình, cô dường như không hợp với nơi này, cô không nên ôm một sự chờ đợi lớn đến như vậy.
“Cô ấy… có thật là bạn học của anh không?” Cô ta hỏi lại lần nữa, đôi mắt mở to chờ đợi câu trả lời.
Thấy bộ dạng ấy, Tưởng Chính Lương bật cười: “Nhỏ hơn một tuổi, học sau một khóa. Tư Tư, đây là Trương Nhu, bạn học thời đại học với anh, cô ấy là trợ lý của giám đốc, sau này em cứ gọi cô ấy là trợ lý Trương.”
“Nhìn em trẻ quá, nói em mới tốt nghiệp cấp ba cũng chẳng ai nghi ngờ.” Giọng hơi ghen tị, cô ta nhìn Tưởng Chính Lương.
Tưởng Chính Lương đi thẳng vào vấn đề: “Ký hợp đồng tuyển dụng trước, còn chuyện khác, có thời gian hãy nói.”
“Anh vội gì? Công việc đã được xắp xếp cho cô ấy, trả nhẽ lại có người chui dưới đất lên cướp à? Em chỉ là hỏi han tình hình cô ấy chút thôi.” Trương Nhu hừm một tiếng.
Giản Tư hơi ngờ ngợ, Trương Nhu trò chuyện với Chính Lương theo cách khác hẳn, rất đong đưa ve vãn. Thảo nào, Chính Lương là người đầu tiên biết được tin công ty này tuyển người.
“Anh mời em một bữa thịnh soạn!” Tưởng Chính Lương thấy cô ta lôi tờ hợp đồng ra, liền giục Giản Tư ký tên, chỉ khi Trương Nhu mở khóa lấy con dấu đóng xuống cộp một cái, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi…” Trương Nhu ngồi trên chiếc ghế xoay liếc Tưởng Chính Lương, “Vệ sĩ theo tới đây là hết việc rồi đấy, người cứ để đây, còn lại là việc giữa hai chúng tôi. Yên tâm đi, ở đây không có mẹ mìn đâu.” Ngữ khí chua ngoa, cô ta nói.
Tưởng Chính Lương gật đầu cười, quay sang dặn dò Giản Tư: “Anh đi trước, còn nhiều việc ở công ty nữa.”
Chính Lương vừa đi khỏi, Trương Nhu đã “ầy” một tiếng gọi anh ta lại, trước mặt Giản Tư, Tưởng Chính Lương cũng thấy hơi ngại, anh ta làm động tác ra ý sẽ gọi điện nói sau, rồi đi mất. Trương Nhu hài lòng với cái nhìn anh ta dành cho mình trước khi cánh cửa được khép lại.
“Em ngồi chỗ đó.” Sắc mặt và ngữ khí của Trương Nhu đã trở về trạng thái ban đầu, Giản Tư gật đầu, rồi đi theo cô ta tới chỗ chiếc bàn nhỏ. Trương Nhu nhanh tay kéo chiếc ngăn kéo lên cùng lấy ra tập nội dung công việc, xong dặn dò Giản Tư phải ghi nhớ. “Sau này em phụ trách việc nghe điện thoại, nói đây là phòng giám đốc Hề, phải hỏi rõ họ tên, lý do của người gọi. Nếu giám đốc không có ở đây, nhớ là lưu lại số của người gọi, nếu giám đốc có trong phòng thì phải hỏi cho rõ ràng rồi mới được nối máy.”
Giản Tư cắn môi: “Giám đốc…… Hề”
Giọng cô hơi run, khiến Trương Nhược nhìn cô một cái: “Ừ, Tổng giám đốc công ty tên là Hề Kỷ Hằng.”
Giản Tư thở phào, gương mặt trắng bệch chuyển sắc.
“Em…” Trương Nhu lại nhìn cô lần nữa, “Rốt cuộc em học sau Tưởng Chính Lương một khóa hay là bạn học với anh ấy?”
“Bạn học, học cấp ba, nhà em có chuyện, em phải nghỉ học một năm.” Hiểu được vì sao Trương Nhu lại hỏi kỹ đến vậy, Giản Tư không cảm thấy căng thẳng, ngược lại cô rất muốn kể rõ sự tình.
“Bạn học… chắc là rất thân à?”
“Trước đây bố em với bác Tưởng có làm ăn chung với nhau, hai nhà rất thân thiết.”
Đáp án làm vừa lòng Trương Nhu, nghĩ một lát, cô ta lại hỏi một câu: “Em tốt nghiệp trường công lập à?”
Giản Tư cúi xuống, “dạ” một tiếng.
“Công việc ở đây cũng không có gì là khó, chỉ cần em chăm chỉ cẩn thận là được. Đi làm cũng nên trang điểm nhẹ một chút, như em… thì chỉ cần tô ít son môi là được rồi. Quan trọng là…” Trương Nhu gõ tay xuống bàn, ngữ khí hơi kỳ lạ, như thể nhắc nhở như thể chế nhạo, “Phải biết thân biết phận. Cô gái trước đây vì lả lơi mơ tưởng đã bị đuổi việc rồi đấy.”
Biết thân biết phận! Lả lơi mơ tưởng!
Sắc hồng trên mặt Giản Tư biến mất, dường như mấy từ này muốn cuốn lấy đời cô!
“Giờ em không hiểu cũng không sao, chỉ cần em nhớ chị đã nói với em điều này là được rồi.” Trương Nhu cảm thấy dùng lời lẽ nhạo báng đối với cô thư ký trước ra để ám chỉ Giản Tư thì thật không nên, ngữ khí cô ta lại hạ xuống, “Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu không vì nể mặt Chính Lương, thì chị cũng chả nói với em làm gì.”
“Cám ơn chị, em sẽ chú ý.” Giản Tư thành tâm nói, làm sao cô lại không hiểu hậu quả của việc lả lơi cơ chứ?
Nghe khẩu khí chân thật của cô, Trương Nhu hơi sửng sốt, sau đó, thái độ lại mềm mỏng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook