Đầu Lưỡi
-
Chương 37
Editor: Peiria
Từ lúc đến buổi triển lãm, tay của Tần Khai Hân và Bùi Thần chưa từng rời nhau, làm cho mấy nhân sĩ độc thân trong nhóm hôn lễ vô cùng bất mãn.
Mọi người nhao nhao chỉ trích hành vi ‘ngược cẩu’ vô nhân đạo của hai người, mãnh liệt yêu cầu chó độc thân yêu nhau, đốt cháy người khác phái, giải phóng toàn bộ nhân loại.
Mặc dù đang nói đùa nhưng Tần Khai Hân vẫn cảm thấy xấu hổ, muốn buông tay, tuy nhiên Bùi Thần lại không phối hợp, không chỉ có như vậy, sau khi bọn họ tới bãi đỗ xe chùa Linh Ẩn, vừa xuống xe, anh lại cực kỳ tự nhiên dắt tay Tần Khai Hân.
Người bên cạnh nhìn thấy lại ồn ào một phen, Tần Khai Hân xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, liếc sang Bùi Thần, sắc mặt như thường, cực kỳ thản nhiên...
Quách Tiểu Thanh ở bên cạnh trêu chọc: "Thật hâm mộ những người trẻ tuổi, không giống như vợ chồng già chúng ta, một chút lãng mạn cũng không có."
Nói xong thì Cung Trạch bước tới, ôm lấy Quách Tiểu Thanh, hỏi: "Anh thế này còn chưa đủ lãng mạn?"
Quách Tiểu Thanh hoảng hồn, nhưng vẫn cậy mạnh: "Anh có bản lĩnh thì ôm em lên núi đi!"
Cung Trạch thật sự ôm bà xã làm Quách Tiểu Thanh không ngừng thét chói tai, khiến cho mọi người cười vang một trận.
Tần Khai Hân ở phía sau cười lạc giọng.
Bỗng nhiên Bùi Thần hỏi cô: "Em muốn ôm như vậy không?"
Tần Khai Hân ngẩn ra, lắc đầu lia lịa: "Không muốn, quá kích thích, em sợ lăn xuống núi."
"Lăn xuống thì anh làm đệm lót cho em."
Tần Khai Hân tự tưởng tượng ra cảnh núi rừng hoang vắng, cô đè Bùi Thần dưới thân... Mẹ ơi, quá kích thích rồi!
***
Sau khi trở về từ núi Bắc, Tần Khai Hân đã thử nhiều phương pháp, vẫn không thể nào lấy lại mật khẩu hòm thư cũ, cô đành phải buông tha, trong lòng vô cùng mất mát.
Mặc dù ảnh Bùi Thần chụp cho cô, cô hoàn toàn có thể xem trong máy tính của anh, nhưng cô vẫn rất tò mò với những thứ trong hòm thư đó, muốn tìm về phần kí ức cô từng bỏ qua kia.
Tuy không lấy lại được email, nhưng tâm tình buồn bực của Tần Khai Hân lại bởi vì sự kiện này mà bình thường trở lại.
Cô bỗng trở nên thông suốt, rất nhiều chuyện trôi qua chính là bỏ lỡ, giống như những bức ảnh trong hộp thư đó, dẫu luôn tồn tại trong kho dữ liệu khổng lồ trên internet, cũng vẫn không tìm lại được.
Những thứ đã qua, bất kể là tốt đẹp hay đau khổ, cũng không nên ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.
Sau khi nghĩ thông suốt, rốt cuộc Tần Khai Hân lấy được dũng khí, thông báo chuyện mình có bạn trai cho cha mẹ.
Mệ Tần vẫn cho rằng con gái đang nói đùa, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Không phải là con không muốn đi xem mắt mới lấy cớ chứ?"
"Không lừa hai người, con thật sự có bạn trai rồi!" Tần Khai Hân dở khóc dở cười giải thích.
"Con xác định là bạn trai, không phải bạn nam giới?" Cha cô cũng mang vẻ mặt hoài nghi.
Tần Khai Hân nói như đinh chém sắt: "Con xác định, thật sự là bạn trai!"
Nói xong, ba mẹ cô chấn kinh tôi nhìn ông, ông nhìn tôi.
Sau đó... Sau đó cả nhà bùng nổ rồi!
Các con quen nhau như thế nào? Ở cùng một chỗ từ bao giờ? Cậu ta làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình thế nào?...
Một lại một vấn đề được ném cho Tần Khai Hân, cô chỉ có thể kiên nhẫn trả lời, ngoại trừ hiểu lầm bảy năm trước, cô không muốn cha mẹ lo lắng nên chưa nói ra, còn những chuyện khác có liên quan tới Bùi Thần, gần như cô đều một năm một mười trả lời.
Nghe con gái nói xong, mẹ Tần mẹ chấn kinh, thật lâu sau mới nói một câu: "Điều kiện như vậy có phải hơi tốt quá không?"
Cha Tần có vẻ đăm chiêu nói: "Tôi cũng thấy vậy, không giống thật lắm..."
Mẹ Tần nhìn chồng mình: "Ông cũng thấy thế ư? Không phải cậu ta cho rằng con gái chúng ta có thứ gì tốt chứ? Nhưng mà con gái chúng ta thế này, cũng không có thứ gì tốt cả?"
Ba Tần gật đầu: "Đúng."
Tần Khai Hân hoàn toàn thất bại: Con thật là do hai người sinh ra à?
"Tìm thời gian thích hợp đưa cậu ta về nhà nhìn kỹ hãy nói." Đây là kết luận sau cùng của mẹ Tần.
"Vẫn phải gặp mặt mới biết được tốt xấu." Cha cô cũng phụ họa.
Cha mẹ đều đã nói như vậy, Tần Khai Hân sao có thể từ chối, đêm đó lúc hẹn nhau, cô liền nói chuyện cha mẹ muốn gặp mặt cho Bùi Thần nghe.
Kỳ thực Tần Khai Hân cũng thập thỏm không yên, rất sợ Bùi Thần không đáp ứng, dù sao trước khi gặp cha mẹ, yêu đương chỉ là chuyện hai người, nhưng sau khi gặp cha mẹ là hoàn toàn bất đồng rồi.
Kết quả, Bùi Thần không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng.
"Anh xác định? Không miễn cưỡng?" Tần Khai Hân dè dặt hỏi.
Bùi Thần cười rộ lên: "Có gì mà miễn cưỡng? Cho dù không đề cập tới, anh cũng muốn tìm cơ hội ra mắt bác trai bác gái." Nụ cười ấm áp, dưới ánh đèn êm dịu trong phòng khách, càng trở nên mê người.
Tần Khai Hân nhìn thất thần một lát, cúi đầu nghĩ, tuy vẻ ngoài không phải quan trong nhất, nhưng như vậy mà dẫn về gặp cha mẹ, ấn tượng đầu tiên chắc không thành vấn đề đi?
Đang nghĩ ngợi, tay bỗng nhiên bị kéo lại, không đợi cô khôi phục tinh thần, cả người đã bị Bùi Thần kéo vào trong lòng.
Gương mặt Tần Khai Hân ửng đỏ, thấp giọng nói: "Anh làm gì đấy?"
"Ôm em một cái." Anh thản nhiên trả lời, bộ dạng hợp tình hợp lý.
Tần Khai Hân không lên tiếng, tùy ý để anh ôm, trong lòng lại sôi trào, từ buổi tối hôm đó sau khi hai người hôn nhau, Bùi Thần ở trước mặt cô đã hoàn toàn không còn câu nệ, càng ngày càng phóng khoáng rồi.
Nói hôn là hôn, nói ôm là ôm, có đôi khi trước mặt người ngoài cũng chẳng thèm cố kỵ, mà nói cũng vô dụng, anh vẫn theo lẽ thường muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Theo tốc độ phát triển như vậy, hai người bọn họ có thể... hay không?
Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh trẻ em không nên nhìn, mặt cô lập tức sung huyết đỏ bừng, đúng lúc này, tay của Bùi Thần lại vô tình lướt qua trước ngực cô.
"A!" Tần Khai Hân kinh hãi kêu một tiếng, đứng bật dậy.
"Làm sao vậy?" Bùi Thần hỏi.
"Không có gì... Cái kia... Em bỗng nhiên nhớ ra, còn có một vài thứ chưa thu dọn, muốn đi về trước." Cô kiếm cớ chuồn đi.
Bùi Thần lại nói: "Anh cũng một số bức ảnh cần sửa, cùng nhau làm đi?"
"Không cần, em đã quen trong lúc làm việc..."
"Được rồi." Bùi Thần không miễn cưỡng cô, đứng dậy nói, "Anh đi sang bên kia làm."
Tần Khai Hân:!!!
Cuối cùng Tần Khai Hân đã biết tại sao Bùi Thần không ở nhà lớn mà lại muốn chuyển tới đối diện nhà cô, bởi vì tán gái quá thuận tiện phải không?
Quan trọng nhất chính là, lý do "cùng nhau làm việc " này quá đứng đắn, nếu như từ chối, lại có vẻ tư tưởng của cô rất không thuần khiết rồi.
Không có biện pháp, Tần Khai Hân đành phải đáp ứng.
Ngược lại, Bùi thần rất nghiêm túc, nói đi làm việc, thật đúng là nghiêm túc chăm chỉ làm việc, nhưng Tần Khai Hân lại hoàn toàn không tập trung, nhìn công thức làm đồ ngọt trên màn hình, trong đầu đều nghĩ đến người bên cạnh.
Tốc độ phát triển như vậy có phải hơi nhanh một chút hay không?
Cùng gặp cha mẹ, kế tiếp không phải muốn lên kế hoạch kết hôn chứ?
Nếu như kết hôn, chẳng phải sẽ đến sinh con sao?
...
A a a, Tần Khai Hân gào thét trong lòng, người ta vẫn còn nhỏ, người ta cái gì cũng không biết!
"Tiểu Hân." Bùi Thần bỗng gọi cô một tiếng.
"Hả?" Tần Khai Hân trả lời giống như chim sợ cành cong, khẩn trương nhìn Bùi Thần.
"Có phải nơi này em sắp không thuê nữa đúng không?" Anh hỏi.
Tần Khai Hân cố gắng bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ đang sửa chữa phòng học, em định tiết kiệm tiền thuê nhà."
"Nếu không thuê tiếp, em tính nghỉ ngơi ở đâu?"
"Tạm thời chưa nghĩ đến, chờ lớp học làm bánh bên kia khai giảng, em muốn thê nhà gần một chút."
"Có phải là quá xa hay không?"
"Có hơi xa." Tần Khai Hân gật đầu, nhà cô ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố Hàng Châu rất xa, hơn nữa nội thành thường hay tác đường vào giờ cao điểm, mỗi ngày đi đi về về cũng tốn mấy giờ, vô cùng lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.
"Nếu không thì ở nhà anh đi?" Bùi Thần bỗng nhiên nói.
Tần Khai Hân ngẩn ra: "Anh nói cái gì?"
"Mặc dù nhà anh cách cửa tiệm của em hơi xa, nhưng có tàu điện ngầm chạy thẳng, hơn nữa anh và em đi cùng hướng, lái xe cũng thuận tiện."
Từ từ, rốt cuộc Tần Khai Hân đã rõ ràng, Bùi Thần chính là đang nói đến khu nhà cao cấp của anh!
Nếu ở lại đó, quả thật giống như Bùi Thần nói, tàu điện ngầm khá thuận tiện, lại còn không cần trả tiền thuê nhà, nhưng như vậy không phải đồng nghĩa với việc hai người bọn họ ở chung sao?
Nghĩ đến hai từ "ở chung", Tần Tai Khân liền khẩn trương, vội vàng nói, "Không được, như vậy không tiện cho lắm?"
"Bên kia không ai ở, có rất nhiều phòng trống, em có thể tùy ý chọn một phòng." Bùi Thần dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nói thẳng.
"Em không phải có ý này!" Tần Khai Hân vội vàng xua tay, "Chỉ là em cảm thấy... Cảm thấy quá làm phiền anh..." Cô hoàn toàn không biết tìm cái cớ gì!
Bùi Thần: "Nếu em để ý như vậy thì thôi đi."
"Em không để ý!" Tần Khai Hân thốt ra xong, trầm mặc một hồi, thực sự không nghĩ ra nên nói cái gì, đành phải nói thật, "Chỉ là em cảm thấy, chúng ta còn chưa kết hôn, ở chung sẽ không tốt lắm, tư tưởng của cha mẹ em rất cổ hủ, đương nhiên tư tưởng của em cũng rất cổ hủ..."
"Cũng phải." Bùi Thần gật đầu, "Là anh không suy xét chu đáo."
"Vậy không bằng..." Cô mừng rỡ, muốn nói coi như xong.
Nhưng Bùi Thần lại ngắt lời cô: "Không bằng kết hôn đi?"
???
Anh! Nói! Cái! Gì!
Từ lúc đến buổi triển lãm, tay của Tần Khai Hân và Bùi Thần chưa từng rời nhau, làm cho mấy nhân sĩ độc thân trong nhóm hôn lễ vô cùng bất mãn.
Mọi người nhao nhao chỉ trích hành vi ‘ngược cẩu’ vô nhân đạo của hai người, mãnh liệt yêu cầu chó độc thân yêu nhau, đốt cháy người khác phái, giải phóng toàn bộ nhân loại.
Mặc dù đang nói đùa nhưng Tần Khai Hân vẫn cảm thấy xấu hổ, muốn buông tay, tuy nhiên Bùi Thần lại không phối hợp, không chỉ có như vậy, sau khi bọn họ tới bãi đỗ xe chùa Linh Ẩn, vừa xuống xe, anh lại cực kỳ tự nhiên dắt tay Tần Khai Hân.
Người bên cạnh nhìn thấy lại ồn ào một phen, Tần Khai Hân xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, liếc sang Bùi Thần, sắc mặt như thường, cực kỳ thản nhiên...
Quách Tiểu Thanh ở bên cạnh trêu chọc: "Thật hâm mộ những người trẻ tuổi, không giống như vợ chồng già chúng ta, một chút lãng mạn cũng không có."
Nói xong thì Cung Trạch bước tới, ôm lấy Quách Tiểu Thanh, hỏi: "Anh thế này còn chưa đủ lãng mạn?"
Quách Tiểu Thanh hoảng hồn, nhưng vẫn cậy mạnh: "Anh có bản lĩnh thì ôm em lên núi đi!"
Cung Trạch thật sự ôm bà xã làm Quách Tiểu Thanh không ngừng thét chói tai, khiến cho mọi người cười vang một trận.
Tần Khai Hân ở phía sau cười lạc giọng.
Bỗng nhiên Bùi Thần hỏi cô: "Em muốn ôm như vậy không?"
Tần Khai Hân ngẩn ra, lắc đầu lia lịa: "Không muốn, quá kích thích, em sợ lăn xuống núi."
"Lăn xuống thì anh làm đệm lót cho em."
Tần Khai Hân tự tưởng tượng ra cảnh núi rừng hoang vắng, cô đè Bùi Thần dưới thân... Mẹ ơi, quá kích thích rồi!
***
Sau khi trở về từ núi Bắc, Tần Khai Hân đã thử nhiều phương pháp, vẫn không thể nào lấy lại mật khẩu hòm thư cũ, cô đành phải buông tha, trong lòng vô cùng mất mát.
Mặc dù ảnh Bùi Thần chụp cho cô, cô hoàn toàn có thể xem trong máy tính của anh, nhưng cô vẫn rất tò mò với những thứ trong hòm thư đó, muốn tìm về phần kí ức cô từng bỏ qua kia.
Tuy không lấy lại được email, nhưng tâm tình buồn bực của Tần Khai Hân lại bởi vì sự kiện này mà bình thường trở lại.
Cô bỗng trở nên thông suốt, rất nhiều chuyện trôi qua chính là bỏ lỡ, giống như những bức ảnh trong hộp thư đó, dẫu luôn tồn tại trong kho dữ liệu khổng lồ trên internet, cũng vẫn không tìm lại được.
Những thứ đã qua, bất kể là tốt đẹp hay đau khổ, cũng không nên ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.
Sau khi nghĩ thông suốt, rốt cuộc Tần Khai Hân lấy được dũng khí, thông báo chuyện mình có bạn trai cho cha mẹ.
Mệ Tần vẫn cho rằng con gái đang nói đùa, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Không phải là con không muốn đi xem mắt mới lấy cớ chứ?"
"Không lừa hai người, con thật sự có bạn trai rồi!" Tần Khai Hân dở khóc dở cười giải thích.
"Con xác định là bạn trai, không phải bạn nam giới?" Cha cô cũng mang vẻ mặt hoài nghi.
Tần Khai Hân nói như đinh chém sắt: "Con xác định, thật sự là bạn trai!"
Nói xong, ba mẹ cô chấn kinh tôi nhìn ông, ông nhìn tôi.
Sau đó... Sau đó cả nhà bùng nổ rồi!
Các con quen nhau như thế nào? Ở cùng một chỗ từ bao giờ? Cậu ta làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình thế nào?...
Một lại một vấn đề được ném cho Tần Khai Hân, cô chỉ có thể kiên nhẫn trả lời, ngoại trừ hiểu lầm bảy năm trước, cô không muốn cha mẹ lo lắng nên chưa nói ra, còn những chuyện khác có liên quan tới Bùi Thần, gần như cô đều một năm một mười trả lời.
Nghe con gái nói xong, mẹ Tần mẹ chấn kinh, thật lâu sau mới nói một câu: "Điều kiện như vậy có phải hơi tốt quá không?"
Cha Tần có vẻ đăm chiêu nói: "Tôi cũng thấy vậy, không giống thật lắm..."
Mẹ Tần nhìn chồng mình: "Ông cũng thấy thế ư? Không phải cậu ta cho rằng con gái chúng ta có thứ gì tốt chứ? Nhưng mà con gái chúng ta thế này, cũng không có thứ gì tốt cả?"
Ba Tần gật đầu: "Đúng."
Tần Khai Hân hoàn toàn thất bại: Con thật là do hai người sinh ra à?
"Tìm thời gian thích hợp đưa cậu ta về nhà nhìn kỹ hãy nói." Đây là kết luận sau cùng của mẹ Tần.
"Vẫn phải gặp mặt mới biết được tốt xấu." Cha cô cũng phụ họa.
Cha mẹ đều đã nói như vậy, Tần Khai Hân sao có thể từ chối, đêm đó lúc hẹn nhau, cô liền nói chuyện cha mẹ muốn gặp mặt cho Bùi Thần nghe.
Kỳ thực Tần Khai Hân cũng thập thỏm không yên, rất sợ Bùi Thần không đáp ứng, dù sao trước khi gặp cha mẹ, yêu đương chỉ là chuyện hai người, nhưng sau khi gặp cha mẹ là hoàn toàn bất đồng rồi.
Kết quả, Bùi Thần không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng.
"Anh xác định? Không miễn cưỡng?" Tần Khai Hân dè dặt hỏi.
Bùi Thần cười rộ lên: "Có gì mà miễn cưỡng? Cho dù không đề cập tới, anh cũng muốn tìm cơ hội ra mắt bác trai bác gái." Nụ cười ấm áp, dưới ánh đèn êm dịu trong phòng khách, càng trở nên mê người.
Tần Khai Hân nhìn thất thần một lát, cúi đầu nghĩ, tuy vẻ ngoài không phải quan trong nhất, nhưng như vậy mà dẫn về gặp cha mẹ, ấn tượng đầu tiên chắc không thành vấn đề đi?
Đang nghĩ ngợi, tay bỗng nhiên bị kéo lại, không đợi cô khôi phục tinh thần, cả người đã bị Bùi Thần kéo vào trong lòng.
Gương mặt Tần Khai Hân ửng đỏ, thấp giọng nói: "Anh làm gì đấy?"
"Ôm em một cái." Anh thản nhiên trả lời, bộ dạng hợp tình hợp lý.
Tần Khai Hân không lên tiếng, tùy ý để anh ôm, trong lòng lại sôi trào, từ buổi tối hôm đó sau khi hai người hôn nhau, Bùi Thần ở trước mặt cô đã hoàn toàn không còn câu nệ, càng ngày càng phóng khoáng rồi.
Nói hôn là hôn, nói ôm là ôm, có đôi khi trước mặt người ngoài cũng chẳng thèm cố kỵ, mà nói cũng vô dụng, anh vẫn theo lẽ thường muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Theo tốc độ phát triển như vậy, hai người bọn họ có thể... hay không?
Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh trẻ em không nên nhìn, mặt cô lập tức sung huyết đỏ bừng, đúng lúc này, tay của Bùi Thần lại vô tình lướt qua trước ngực cô.
"A!" Tần Khai Hân kinh hãi kêu một tiếng, đứng bật dậy.
"Làm sao vậy?" Bùi Thần hỏi.
"Không có gì... Cái kia... Em bỗng nhiên nhớ ra, còn có một vài thứ chưa thu dọn, muốn đi về trước." Cô kiếm cớ chuồn đi.
Bùi Thần lại nói: "Anh cũng một số bức ảnh cần sửa, cùng nhau làm đi?"
"Không cần, em đã quen trong lúc làm việc..."
"Được rồi." Bùi Thần không miễn cưỡng cô, đứng dậy nói, "Anh đi sang bên kia làm."
Tần Khai Hân:!!!
Cuối cùng Tần Khai Hân đã biết tại sao Bùi Thần không ở nhà lớn mà lại muốn chuyển tới đối diện nhà cô, bởi vì tán gái quá thuận tiện phải không?
Quan trọng nhất chính là, lý do "cùng nhau làm việc " này quá đứng đắn, nếu như từ chối, lại có vẻ tư tưởng của cô rất không thuần khiết rồi.
Không có biện pháp, Tần Khai Hân đành phải đáp ứng.
Ngược lại, Bùi thần rất nghiêm túc, nói đi làm việc, thật đúng là nghiêm túc chăm chỉ làm việc, nhưng Tần Khai Hân lại hoàn toàn không tập trung, nhìn công thức làm đồ ngọt trên màn hình, trong đầu đều nghĩ đến người bên cạnh.
Tốc độ phát triển như vậy có phải hơi nhanh một chút hay không?
Cùng gặp cha mẹ, kế tiếp không phải muốn lên kế hoạch kết hôn chứ?
Nếu như kết hôn, chẳng phải sẽ đến sinh con sao?
...
A a a, Tần Khai Hân gào thét trong lòng, người ta vẫn còn nhỏ, người ta cái gì cũng không biết!
"Tiểu Hân." Bùi Thần bỗng gọi cô một tiếng.
"Hả?" Tần Khai Hân trả lời giống như chim sợ cành cong, khẩn trương nhìn Bùi Thần.
"Có phải nơi này em sắp không thuê nữa đúng không?" Anh hỏi.
Tần Khai Hân cố gắng bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ đang sửa chữa phòng học, em định tiết kiệm tiền thuê nhà."
"Nếu không thuê tiếp, em tính nghỉ ngơi ở đâu?"
"Tạm thời chưa nghĩ đến, chờ lớp học làm bánh bên kia khai giảng, em muốn thê nhà gần một chút."
"Có phải là quá xa hay không?"
"Có hơi xa." Tần Khai Hân gật đầu, nhà cô ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố Hàng Châu rất xa, hơn nữa nội thành thường hay tác đường vào giờ cao điểm, mỗi ngày đi đi về về cũng tốn mấy giờ, vô cùng lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.
"Nếu không thì ở nhà anh đi?" Bùi Thần bỗng nhiên nói.
Tần Khai Hân ngẩn ra: "Anh nói cái gì?"
"Mặc dù nhà anh cách cửa tiệm của em hơi xa, nhưng có tàu điện ngầm chạy thẳng, hơn nữa anh và em đi cùng hướng, lái xe cũng thuận tiện."
Từ từ, rốt cuộc Tần Khai Hân đã rõ ràng, Bùi Thần chính là đang nói đến khu nhà cao cấp của anh!
Nếu ở lại đó, quả thật giống như Bùi Thần nói, tàu điện ngầm khá thuận tiện, lại còn không cần trả tiền thuê nhà, nhưng như vậy không phải đồng nghĩa với việc hai người bọn họ ở chung sao?
Nghĩ đến hai từ "ở chung", Tần Tai Khân liền khẩn trương, vội vàng nói, "Không được, như vậy không tiện cho lắm?"
"Bên kia không ai ở, có rất nhiều phòng trống, em có thể tùy ý chọn một phòng." Bùi Thần dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nói thẳng.
"Em không phải có ý này!" Tần Khai Hân vội vàng xua tay, "Chỉ là em cảm thấy... Cảm thấy quá làm phiền anh..." Cô hoàn toàn không biết tìm cái cớ gì!
Bùi Thần: "Nếu em để ý như vậy thì thôi đi."
"Em không để ý!" Tần Khai Hân thốt ra xong, trầm mặc một hồi, thực sự không nghĩ ra nên nói cái gì, đành phải nói thật, "Chỉ là em cảm thấy, chúng ta còn chưa kết hôn, ở chung sẽ không tốt lắm, tư tưởng của cha mẹ em rất cổ hủ, đương nhiên tư tưởng của em cũng rất cổ hủ..."
"Cũng phải." Bùi Thần gật đầu, "Là anh không suy xét chu đáo."
"Vậy không bằng..." Cô mừng rỡ, muốn nói coi như xong.
Nhưng Bùi Thần lại ngắt lời cô: "Không bằng kết hôn đi?"
???
Anh! Nói! Cái! Gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook