Đau Lòng Vợ Trước
-
Chương 7
Bốn năm thời gian, Xây dựng Thiên Mạc dưới sự lãnh đạo của Diêm Đằng trở thành một công ty lớn trên thị trường, cũng trở thành công ty xây dựng lớn nhất trong nước, anh nhận chức tổng giám đốc trong tay ông chú, tất cả đều giống như hoạch định của cha anh lúc còn sống.
Thời gian tôi luyện Diêm Đằng trở nên càng ngày càng trầm tĩnh ung dung, giống như cả vũ trụ diệt vong trước mắt anh, anh cũng sẽ không hốt hoảng chút nào.
Này, đương nhiên không phải là chuyện tốt.
Cái gọi là con người, phải có Thất Tình Lục Dục mới gọi là con người, thế nhưng anh đã không coi mình là một con người, mà coi mình như một máy móc làm việc rồi.
"Tổng giám đốc Diêm, ngài đã tuần tra rất lâu rồi, trời nóng nực, hay là ngài vào trong phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, uống chút nước lạnh, nếu không sẽ rất dễ bị cảm nắng."
Hứa Quang Toàn mồ hôi đầm đìa nhìn ông chủ, không biết đã góp ý bao nhiêu lần, thế nhưng ông chủ vẫn như vậy không thay đổi, không chịu nghỉ ngơi một chút.
Nói thật, anh ta sợ nhất tổng giám đốc đến tuần tra công trường, mỗi lần đều phải xem 1, 2 tiếng mới bằng lòng rời đi, làm cho anh ta run run rẩy rẩy chỉ sợ có chỗ nào không đúng bị anh chỉ ra.
"Chủ nhiệm Hứa, nếu anh mệt, thì anh vào nghỉ ngơi đi, tự tôi đi xem được rồi."
Diêm Đằng ngước mắt liếc nhìn chân trời chói mắt, ngay cả đeo mắt kính râm cao cấp nhất, vẫn cảm nhận dược lực xuyên thấu chói chang của ánh mặt trời như cũ.
Tháng bảy mùa hè nóng bức, không khí ngột ngạt khiến người sắp không thởi nổi, loại thời tiết đày đọa như này, mà loài người cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng hậu quả trên địa cầu ô nhiễm.
"Không có, không có, tôi đâu có mệt?" Hứa Quang Toàn lớn tiếng nói, còn để lộ bắp tay cho Diêm Đằng nhìn."Ngài xem, sức khỏe của tôi rất tốt, cho dù tuần tra 20 lần nữa, cũng không có vấn đề gì!"
Bây giờ tìm việc rất khó, nếu để cho công ty cảm thấy ông già rồi, không còn dùng được nữa, buộc ông về hưu thì làm thế nào?
Đãi ngộ của xây dựng Thiên Mạc là tốt nhất trong giới, ông đã làm chủ nhiệm công trình 15 năm, ông còn muốn làm tiếp 15 năm nữa đây.
"Trời nóng nực, các công nhân sẽ không có khẩu vị, công việc của bọn họ cần sức lực, nhớ chuẩn bị thức ăn tốt một chút, mỗi tháng Tổng Công Ty cũng sẽ trợ cấp một khoản tiền thức ăn, nếu như không đủ, ông lại viết một tờ trình lên."
"Tôi biết, ngài đừng lo lắng, mọi người đều rất hài lòng với thức ăn, tôi cũng rất để tâm tìm một cửa hàng phù hợp, bảo đảm làm cho các công nhân ăn đồ đủ dinh dưỡng lại vui vẻ!"
Diêm Đằng đối với việc Hứa Quang Toàn dùng từ khoa trương cũng không hề xen vào, ánh mắt sắc bén của anh tìm kiếm về phía một hàng nhà lợp tôn cho công nhân ở đằng xa.
"Nếu như điều hoa trong nhà cho công nhân không đủ mát thì cũng đổi đi, quá ồn cũng đổi đi, ban ngày bọn họ làm việc vất vả, buổi tối nhất định phải ngủ ngon, ban ngày mới có tinh thần, cũng mới sẽ không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn."
"Ngài cứ yên tâm 100% đi! Tôi luôn lưu tâm đến phẩm chất giấc ngủ của công nhân, bọn họ có cái gì phiền não cũng đều sẽ nói với tôi..., tôi cũng sẽ giảng giải cho bọn họ. . . . . ."
Diêm Đằng lại dặn dò mấy chỗ nữa, Hứa Quang Toàn khúm núm vâng dạ
Gần trưa mặt trời càng lúc càng lớn, Hứa Quang Toàn nhìn thấy lưng Diêm Đằng đều đã ướt đẫm, không hiểu tại sao ông chủ lại muốn tự thân tự lực như vậy, chuyện như vậy giao cho nhân viên làm không phải tốt hơn sao?
Vậy mà, anh ta không giao cho nhân viên thì thôi, còn cố định mỗi tuần đến khảo sát công trường một lần, chỉ cần là dự án xây dựng của Thiên Mạc, mặc kệ là miền Bắc, miền Trung hay miền Nam, anh ta đều làm như vậy, trời, có phải là siêu nhân đầu thai không chứ?
"Chủ nhiệm Hứa! Không xong! Có người ngất xỉu!"
Tiểu Lưu rống lên như quỷ kêu chạy tới, bị ông trợn mắt hung ác nhìn một cái.
Ngu ngốc, chuyện như vậy sao không chờ tổng giám đốc đi rồi báo cáo, là muốn hại chết ông sao?
"Chuyện gì xảy ra?" Diêm Đằng bắt đầu nhíu mày.
Hứa Quang Toàn lúng túng xoa xoa tay cẩn thận nói."Có thể chỉ là choáng váng đầu mà thôi, loại thời tiết này rất dễ choáng váng đầu, nghỉ ngơi một chút thì không có việc gì. . . . . ."
Diêm Đằng nheo con mắt sắc bén lại."Đi qua nhìn một chút!"
Anh nói đi là đi, một giây cũng không chờ.
Hứa Quang Toàn vẻ mặt khổ sở đuổi theo bước chân như bay của anh, liều mạng cầu nguyện công nhân té xỉu đã tỉnh lại, nếu không cái ghế chủ nhiệm công trình này của ông khó mà giữ được.
Ánh mặt trời chói chang giữa trưa , một nhóm người vây quanh một nữ công nhân té xỉu, cô ấy đội mũ công trình, khẩu trang to cùng bao chụp ống tay áo, áo đen cùng quần dái màu đen bình thường, chân mang giày bảo hộ, bởi vì ngã lên bao xi măng mà cả người đều là bụi.
Thế Diêm Đằng mới biết người té xỉu là một phụ nữ, theo dáng người, thì chính là một người phụ nữ nhỏ bé.
Công trường có một quy định bất thành văn, tính theo chiều cao cân nặng, công nhân nữ có cân nặng trên tiêu chuẩn 10kg mới có thể được tuyển dụng, bởi vì công trường đều là những công việc nặng nhọc, không có sức lực là không được.
Cho nên, theo hình thể của công nhân nữ này mà nói, cô ấy không thể đi vào công trường được.
"Không bị ngoại thương, nhìn qua thì không có việc gì, cho nên ngài không cần lo lắng. . . . . ." Thấy sắc mặt Diêm Đằng không tốt, Hứa Quang Toàn vội vàng nói: "Cái đó. . . . . . Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao rồi, trời mùa hè mà, thường xảy ra tình huống bị say nắng, chỗ chúng tôi có người biết cạo gió, lát nữa tôi sẽ cho người cạo gió giúp cô ấy. . . . . ."
"Chủ nhiệm Hứa!" Diêm Đằng bỗng ngắt lời ông ta.
Hứa Quang Toàn lập tức câm miệng."Vâng, vâng! Tôi nghe đây, xin mời ngài nói!"
"Ông đều xử lý mọi chuyện như này sao?" Anh nhướng mày, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Hứa Quang Toàn."Tuần trước, lúc tiến hành thoát nước ở công trường tàu điện ngầm thì có một công nhân được phát hiện té xỉu ở trên miếng sắt, trên người của người công nhân kia không có ngoại thương rõ ràng, khẩn cấp đưa đến bệnh viện lại không thể xoay chuyển."
Hứa Quang Toàn sửng sốt."À? Không cách xoay chuyển. . . . . . Nói chính xác là chết, chết. . . . . . Này, điều này sao có thể?"
"Chính là có thể." Ánh mắt Diêm Đằng theo dõi ông ta chưa từng lơi lỏng chút nào."Làm sao ông biết người phụ nữ này không có bệnh tật gì khác?"
Hứa Quang Toàn lại sửng sốt.
Ông ta đã làm việc ở công trường lâu như vậy, công nhân bị té xỉu trong mùa hè cũng thấy nhiều rồi, nếu không phải là Diêm Đằng , cạo gió, nghỉ ngơi 1-2 tiếng sẽ không sao, cần gì phải chuyện bé xé ra to như vậy, chuyện bé xé ra to . . . . . .
"Còn ngẩn người cái gì?" Diêm Đằng không vui nhướn mày, lạnh giọng ra lệnh, "Cho tài xế của tôi lái xe đến đây!"
"A, vâng, vâng. . . . . ." Hứa Quang Tòan vội phân phó công nhân bên cạnh làm chân chạy.
Thấy Diêm Đằng tự hạ thấp mình ôm lấy người công nhân nữ, Hứa Quang Toàn hơi sững sờ, vội vàng ngăn cản, "Tổng giám đốc! Ngài sẽ làm bẩn quần áo, để tôi ôm. . . . . ."
"Không cần!" Khóe miệng anh lạnh lùng bũi một cái, không khó tưởng tượng bình thường Hứa Quang Toàn đối đãi với những công nhân này như thế nào.
Nhưng, người phụ nữ này cũng không khỏi quá nhẹ rồi? Bình thường cũng không ăn cơm sao? Khó trách sẽ té xỉu.
Anh ôm người nữ công nhân lên xe của mình, ngồi cùng với cô ở ghế sau, bảo tài xế đi đến bệnh viện Thánh Tâm.
Trong xe, hơi thở của cô mỏng manh khẽ rên lên một tiếng, mềm nhũn lệch đầu nghiêng về ghế ngồi.
Không biết là do chênh lệch nhiệt độ bất ngờ khiến cô không thoải mái hay là do khẩu trang to che đi miệng mũi khiến cô khó chịu, Diêm Đằng lấy khẩu trang của cô xuống.
Phút chốc nhìn thấy khuôn mặt của cô, làm cho tim anh đập liên tục.
"Hiểu Vũ?" Anh nghi ngờ mình hoa mắt, người mà anh tìm lâu như vậy lại không hề báo động trước xuất hiện trước mặt anh.
Anh không dám thở mạnh nhìn cô, một lúc lâu sau mới xác định người ốm yếu lúc này thật sự là cô, thật sự là Hiểu Vũ mà anh nhớ mãi không quên.
Anh lập tức lấy mũ công trình của cô xuống, cất giọng ra lệnh tài xế lái nhanh một chút.
"Hiểu Vũ. . . . . ." Anh ôm cô vào trong ngực, để cô gối đầu trên cánh tay của anh, đau lòng xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mướt mồ hôi của cô."Làm sao em lại biến thành như vậy? Cuộc sống của em không được tốt sao?"
Lông mày của anh nhíu chặt lại, tưởng tượng đủ loại khả năng, cho đến khi tài xế dừng xe trước của phòng cấp cứu của bệnh viện.
Anh nhanh chóng ôm Hiểu Vũ xuỗng e, nhân viên cứu hộ đã đẩy giường bệnh tới đón người.
"Bệnh nhân tên gọi là gì?" Y tá cầm tờ khai cấp cứu hỏi anh."Làm sao mà té xỉu? Có bênh tật gì không? Bình thường có hay uống thuốc gì không?"
Diêm Đằng trả lời mấy vấn đề, đương nhiên là những vấn đề anh hoàn toàn không trả lời được.
"Người thân xin chờ ở bên ngoài!"
Y tá kéo tấm mành ngăn cách xoẹt một tiếng.
Trong phòng cấp cứu tràn đầy các loại tiếng khóc cùng mùi thuốc gay mũi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diêm Đằng vô cùng lo lắng đi tới đi lui, cho đến khi tấm mành ngăn cách được kéo ra.
"Người thân của Thành Hiểu Vũ!"
Anh bước ngay tới.
Bác sỹ nhìn anh, "Bệnh nhân là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ cùng mệt nhọc quá độ mới có thể té xỉu, cũng có hiện tượng bị cảm nắng, bây giờ đang truyền dưỡng chất cho cô ấy, ngủ một giấc thật ngon sẽ không sao, nhưng phải chú ý không nên vất vả quá độ nữa, cũng phải duy trì giấc ngủ đầy đủ."
Diêm Đằng nhíu mi tâm.
Dinh dưỡng không đầy đủ?
Mệt nhọc quá độ?
Tim của anh quặn đau một trận .
Lúc cô còn làm việc ở xây dựng Thiên Mạc cũng không như vậy, mặc dù sống tiết kiệm, nhưng cô thường xuyên tươi cười, sắc mặt đỏ thắm, ngoại trừ thường xuyên hi vọng một đêm trở nên giàu có ra, xem ra không có bất kỳ phiền não gì.
Trải qua bốn năm, vậy mà cô lại vì dinh dưỡng không đầy đủ cùng mệt nhọc quá độ mà té xỉu ở công trường, bốn năm nay rốt cục thì cô sống như thế nào?
Anh theo chỉ thị của bác sỹ đi nộp phí, sau đó trở lại bên giường trông cô.
Bốn năm qua đi, anh từng nghĩ hàng trăm ngàn lần, cô ở nơi nào? Cuộc sống như thế nào? Nhưng anh không hề nghĩ đến, cuộc sống của cô lại không tốt như vậy.
Anh đưa tay tháo bao cổ tay cùng găng tay của cô xuống, nhìn thấy trên đôi tay cô không đeo bất kỳ chiếc nhẫn nào.
Tim của anh bỗng nhiên thầm nhảy lên một trận.
Cô còn chưa kết hôn sao? Vẫn một mình sao?
Anh hy vọng cô vẫn chưa kết hôn, vẫn còn độc thân đến nhường nào, ông trời sẽ thương xót cho lời cầu xin xa vời của anh sao?
Hiểu Vũ từ từ mở mắt, cảnh vật chung quanh cho thấy cô đang ở trong bệnh viện, cô từ từ nhớ lại chuyện mình té xỉu ở công trường.
Trước khi mất đi ý thức, cô đang có cảm giác mặt trời giống như sắp hơ khô cô rồi, nhịp tim của cô đập thật nhanh, cơ thể rất khó chịu.
Quần áo trên người cô cũng ướt đẫm mồ hôi rồi, tràn đầy mùi chua của mồ hôi, đang muốn tìm một nơi có bóng mát để uống nước, nghỉ ngơi một chút, cô vừa đứng lên thì đã mất đi ý thức.
Mấy ngày nay nhiệt độ Đài Bắc rất cao, cô cũng không cách nào ngủ một giấc thật ngon, cũng không có khẩu vị ăn bữa cơm ngon, có lẽ là do giấc ngủ không đủ lại không ăn được gì mới có thể khiến cô té xỉu!
Haiz, quản đốc sẽ nghĩ sao? Vốn dĩ ông ta không muốn thuê cô, nói cô quá gầy quá yếu, là do cô rất vất vả mới cầu xin được một cơ hội làm việc, còn bảo đảm sức lực của mình rất lớn, cái gì cũng làm được!
Lần này tốt lắm, đột nhiên té xỉu nhất định đã mang đến phiền toái cho đốc công rồi, cho dù đốc công nói ngày mai cô không cần đi làm nữa, thì cô cũng chỉ biết sờ mũi một cái rồi yên lặng tiếp nhận thôi không phải sao. . . . . .
"Hiểu Vũ ——"
Người, người nào vậy? Giọng nói này rất quen. . . . . .
Cô vốn đang nhìn chằm chằm trần nhà, tầm mắt từ từ theo âm anh di chuyển đến bên giường.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Không, phải, chứ?
Cho dù ông trời muốn thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu nay của cô, để cho cô lúc còn sống được gặp lại Diêm Đằng một lần, cũng không cần để bọn họ gặp nhau theo cách này chứ.
"Em cảm thấy như thế nào? Còn chỗ nào khó chịu sao?" Diêm Đằng ân cần nhìn cô.
Cô kinh ngạc thở gấp một tiếng, bỗng ngồi dậy.
Ông trời! Không phải là mộng, thật sự là Diêm Đằng!
"Sao anh lại ở đây?" Cô không dám tin nhìn Diêm Đằng, trái tim đập bang bang.
Đáng chết! Có thể trên mặt cô rất bẩn, trên người cũng có khả năng có mùi mồ hôi, tám phần bị anh nhìn thấy cũng ngửi thấy rồi, như này nên làm sao mới tốt đây?
"Em bị té xỉu ở công trường." Diêm Đằng nhìn cô không chớp mắt."Đúng lúc anh đến tuần tra công trình, liền đưa em đến bệnh viện."
"Cái... cái gì?" Hiểu Vũ hít vào một hơi."Chẳng lẽ. . . . . ."
Không thể nào, cô đã cố gắng tránh tập đoàn Thiên Mạc. . . . . .
"Không sai, Triêu Nhật Hoa Thành là dự án xây dựng mới nhất của tập đoàn Thiên Mạc."
"Nhưng là. . . . . ." Cô lắp bắp.
"Dự án xây dựng đó là do Thiên Mạc chuyển giao cho công ty đầu trư —— công ty xây dựng Lam Thiên, bề ngoài không có quan hệ gì với Thiên Mạc."
Anh giải thích nghi ngờ của cô, đồng thời cũng gián tiếp xác nhận cô thật sự đang trốn tránh anh.
Hiển nhiên là cô nghe nói Triều Nhật Hoa Thành không phải là dự án của Thiên Mạc mới đến đó làm việc, sự thật này khiến cho lòng anh cảm thấy một trận buồn bực.
"Oh ——" tại sao có thể như vậy? Hiểu Vũ thở gấp, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
Nói như vậy, cô đánh bậy đánh bạ, lại vào trúng công ty của anh rồi?
Lần này nguy rồi!
Cô bay nhanh xuống giường, nhanh chóng đi giày."Cám ơn anh đưa tôi đến bệnh viện, tiền thuốc thang ngày mai tôi sẽ nhờ đốc công chuyển trả anh, tôi sẽ nghỉ việc ở công trường, cho nên anh không cần lo sẽ gặp lại tôi. . . . . ."
"Chờ một chút!" Diêm Đằng bay qua bắt lấy tay cô.
Bỗng nhiên bị anh cầm tay, Hiểu Vũ mạch đập nhanh hơn, mặt cũng nóng lên."Lại, lại còn có việc gì sao?"
Ở trên thế giới này, người cô muốn gặp lại nhất là anh, người không thể gặp lại nhất cũng là anh, đối với cô mà nói, anh đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa.
"Hiểu Vũ ——" Diêm Đằng nhìn cô, mạnh mà có lực nói: "Anh chưa từng lo sợ sẽ gặp lại em, cho nên em không cần phải nghỉ việc, trên thực tế, anh vẫn luôn tìm em."
Lòng của hiểu vũ lại là một trận kinh hoàng. [email protected] anh vẫn luôn tìm cô? Tại sao?
Mặc kệ tại sao, cô phải xem nhẹ câu nói đó của anh, như vậy cô mới không nghĩ quá nhiều.
Cô né tránh ánh mắt cấp bách chăm chú của anh."Cái đó —— xin buông tay tôi ra, tôi muốn nghỉ việc là bởi vì tôi cảm thấy tôi không thích hợp với công việc ở công trường, không liên quan gì với anh."
Diêm Đằng nhìn cô chăm chăm, vẫn nhìn chăm chăm."Như vậy, tại sao em phải làm việc ở công trường?"
Cô trốn tránh dời mắt đi chỗ khác."Cái này. Cũng không liên quan gì đến anh."
Hiển nhiên anh không thể chấp nhận cách nói của cô, anh chăm chú nhìn chằm chằm cô, càng nắm tay cô chặt hơn."Được, đều không liên quan gì đến anh, nhưng, nhưng em phải để anh tiễn em về nhà."
"Không cần." Hiểu Vũ bối rối dưới ánh mắt sáng quắc bức người của anh, quyết định đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng."Thật ra thì tôi đã tái hôn, tôi không muốn bị chồng tôi hiểu lầm."
"Em tái hôn?" Diêm Đằng cực kỳ chấn động nhìn cô.
Hiểu Vũ chột dạ mím môi."Đúng!"
Anh hít vào thật mạnh, không chớp mắt nhìn cô một lúc lâu, chân mày chợt nhíu chặt lên."Vậy thì anh mời em ăn một bữa cơm được chứ? Một người bạn cũ đã lâu không gặp mời em ăn cơm, em không nên từ chối, phải hay không?"
... ........dienndannlleqquyddon.... ...
Bạn cũ? Cô cảm thấy tim như bị níu chặt.
Anh có thể coi cô như bạn sao?
Haiz, cô sẽ không làm được, góc quan trọng nhất trong tim cô, vẫn luôn dành riêng cho anh.
Cô cô đơn nghĩ, nếu như bây giờ anh, chỉ coi cô như một người bạn cũ đã lâu không gặp, mà cô cứ một mực tránh né thì có vẻ kỳ quái.
Cuối cùng cô cũng gật đầu với anh một cái, cố ý nghênh ngang nói: "Anh muốn tiêu pha, đương nhiên tôi không phản đối, tôi muốn ăn món đắt nhất."
Cảm giác quen thuộc khiến Diêm Đằng nụ cười đầu tiên ở sau lưng cô, anh buông lỏng nói: "Chỉ cần em ăn được, đắt thế nào cũng được."
Trong không khí tao nhã của một nhà hàng tiêu chuẩn, lông mày của Hiểu Vũ cũng không nhăn một cái gọi món ăn đắt tiền nhất.
Đã gần hai giờ, vốn dĩ đã là thời gian nghỉ trưa của nhà hàng rồi, cô thấy Diêm Đằng nói mấy câu với người quản lý, phục vụ treo lên tấm biển ngừng phục vụ, nhà hàng lại vẫn phục vụ bọn họ như thường.
Xem ra anh là khách quen của nhà hàng này, nghe nói xây dựng Thiên Mạc đã lên thành phố, giá trị con người của anh lại cao hơn, nhà hàng cao cấp tiếp đãi long trọng với anh cũng là chuyện đương nhiên.
Món khai vị được đưa tới, chỉ nhìn cách bày biện tinh xảo cũng khiến người ăn có khẩu vị rồi.
Hiểu Vũ nuốt nước miếng, cô giống như đã thật lâu không ngồi ăn một bữa ăn ngon một cách ngon miệng rồi, mỗi ngày vội vàng kiếm tiền, chỉ cầu nhồi đầy dạ dày, ngày cả thời gian thưởng thức đồ ăn cũng không có.
"Em phải ăn nhiều một chút, bác sỹ nói em thiếu dinh dưỡng." Diêm Đằng nhìn cô thật sâu."Tại sao em lại để mình thiếu dinh dưỡng vậy? Bình thường không ăn cơm đầy đủ sao?"
"Tôi đang giảm cân." Cô nói dối mắt cũng không chớp một cái, chết cũng không làm cho anh biết tình huống hiện tại của cô.
"Giảm cân?" Đáp án này khiến Diêm Đằng thật bất ngờ, anh cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ bé như bàn tay của cô."Em đã quá gầy rồi, không cần giảm cân nữa."
Hiểu Vũ vừa nghe thấy anh mở miệng liền tâm hoảng ý loạn, cô cầm dĩa vô ý dâm loạn lên trừng tôm, súp lơ cùng rau xà lách của món khai vị trên bàn."Phụ nữ mà, luôn hi vọng gầy lại muốn gầy hơn, chẳng lẽ vọ của anh không phỉa cũng vậy sao?"
Lời nói không dùng đến não vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện ra mình hỏi một vấn đề cực kỳ nhạy cảm đối với bọn họ.
Mẹ ơi! Cô hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, nhưng lời đã ra miệng cũng không thể thu về được rồi.
"Cái đó ——" cô lúng túng ngước mắt nhìn anh, mím mím môi, mất bò mới lo làm chuồng nói: "Ý em là, có lẽ Bạch Nhã Hân không phải phiền não về phương diện giảm cân, vóc dáng của cô ấy tốt như vậy, lại có tiền, sau khi sinh con có thể dùng nhiều tiền để giảm béo, hút mỡ, massage toàn thân gì đó, người có tiền không phải đều như vậy sao?"
Đáng chết! Cô đang nói gì vậy?
Cũng không biết chân của Bạch Nhã Hân thế nào, ngộ nhỡ cô ấy thật sự không thể đứng lên được, thì cô ấy còn giảm cân thế nào chứ, giảm cân có ý nghĩa gì chứ?
Cô ảo não nghĩ, khó trách có câu nói, họa là từ ở miệng mà ra, hiện tại cô vừa dùng miệng đã gây họa rồi.
Lòng cô rung sợ ngẩng đầu lên, đối diện với cô, Diêm Đằng đang nhìn cô chăm chú, một thời gian thật dài, anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.
Anh nhìn chăm chú một thời gian dài khiến lòng cô lo lắng, càng thêm xác định mình thật sự nói bậy.
Canh đưa tới, cô vội vã ăn canh để có việc làm.
"Chúng ta —— không có kết hôn." Diêm Đằng vẫn không hề động, anh nhìn cô chằm chằm, tâm tư giống như lại trở về một mảnh rối loạn của bốn năm trước.
"Không kết hôn?" Đáy mắt Hiểu Vũ hiện lên một tầng hoang mang cùng nghi hoặc, không có biện pháp giả vờ ăn canh nữa, cô đẩy canh ra."Tại sao?"
Cô chỉ nghĩ đến Bạch Nhã Hân không cách nào đứng lên được nữa, chưa từng nghĩ bọn họ lại không kết hôn.
Vì sao bọn họ không kết hôn? Lý do cô phải rời khỏi Diêm Đằng không phải là anh muốn chịu trách nhiệm cả đời với Bạch Nhã Hân sao?
Cô nghe Diêm Đằng chậm rãi nói ——
"Ban đầu, cô ấy hy vọng chờ phẫu thuật thành công, có thể đứng lên lại khoác lên áo cưới trắng, nhưng là đứa bé trong bụng cô ấy lớn lên, chẳng những không thích hợp làm phẫu thuật tiếp, nôn oẹ khiến không thoải mái cùng sự biến hóa của cơ thể còn làm cho cô ấy mắc chứng u buồn trước sinh, trước khi đứa bé sinh ra, cô ấy tự sát 5 lần."
Hiểu Vũ kinh ngạc quên cả ăn canh.
Bạch Nhã Hân có phải điên rồi hay không? Đứa bé ở trong bụng của cô ấy, cô ấy còn hết lần này đến lần khác tự sát, là muốn một thi hai mệnh hay sao? Cô ấy có nghĩ tới hay không, nếu như cô ấy thật sự chết, Diêm Đằng sẽ khổ sở thế nào, thống khổ thế nào?
"Sau đó, đứa bé ra đời."
Giọng của Diêm Đằng khi nói câu này khiến Hiểu Vũ cảm thấy có cái gì không đúng, lòng của cô nhảy thình thịch , rất lo lắng.
Cô chớp mắt, nín thở chờ, anh lại cố tình không nói.
"Đứa bé ra đời, sau đó thì sao?" Cô nhịn không được hỏi tới.
Diêm Đằng nhìn cô, cô gắng duy trì giọng nói vững vàng."Là bé gái, một bé gái rất xinh đẹp, rất giống một em búp bê lai giữa hai dòng máu."
Hiểu Vũ giương mắt nhìn anh.
Bé gái lai?
Có ý gì chứ?
Trừ phi một trong hai người ba hoặc mẹ là người ngoại quốc mới sinh ra con lai không phải sao? Nhưng anh và Bạch Nhã Hân đều là người Đài Loan 100%, nói cách khác. . . . . .
Đáng chết! Đứa bé không phải của anh!
"Đứa bé không phải của anh." Diêm Đằng xác nhận phỏng đoán của cô.
"Sao lại như vậy? Làm sao mà biết chứ?" Vẻ mặt Hiểu Vũ kích động, trong lòng giống như có sóng biển lật chuyển khuấy đảo.
Bốn năm trước, sự tồn tại của đứa bé kia làm thay đổi số mệnh của ba người bọn họ, tại sao lại có kết quả như vậy chứ?
"Cô ấy cũng là sau khi đứa bé ra đời mới biết đứa bé không phải của anh, khám thai không thể nhìn ra huyết thống của đứa bé được, sau khi nhìn thấy đứa bé, cô ấy khiếp sợ còn hơn bất cứ ai trong bọn anh."
... .........diienndaannlequyydoonn.... .....
Anh vẫn không nói với bất kỳ ai, thấy đứa bé là một đứa con lai tóc vàng, thậm chí canh còn có cảm giác như trút được gánh nặng.
Khi đó, trong lòng của anh chỉ có HIểu Vũ đã mất đi tin tức, đối với Bạch Nhã Hân thực sự chỉ còn dư lại trách nhiệm mà thôi.
"Sau đó thì sao?" Hiểu Vũ vội vàng hỏi tới.
"Đứa bé có nhóm máu đặc biệt, có bệnh tim bẩm sinh cần phẫu thuật, người nhà họ Bạch không thể làm gì khác hơn là tìm cha đẻ của đứa bé đến, người kia là một người kinh doanh giàu có của Anh, chưa cưới vợ, bọn họ gặp nhau ở nước Anh, chỉ là một đêm gió xuân, anh ta cũng không nghĩ Bạch Nhã Hân mang thai đứa bé của anh ta, còn sinh hạ đứa bé, anh ta bày tỏ với người nhà họ Bạch muốn chăm sóc đứa bé cùng Bạch Nhã hân, người nhà họ Bạch cũng vui vẻ đồng ý."
"Bạch Nhã Hân đâu? Cô ấy nói thế nào?" Cổ họng của Hiểu Vũ co chặt lại, cô quá kích động.
So sánh với cô, thì Diêm Đằng bình tĩnh hơn nhiều, anh chậm rãi nói: "Anh và cô ấy còn có người nhà của cô ấy đều hiểu, cô ấy sinh ra con của người đàn ông khác, bọn anh đã không thể ở bên nhau, ngày đó bọn anh nói thẳng thắn với nhau, cô ấy đứng dậy khỏi xe lăn trước mặt anh."
"Cái —— cái gì?" Hiểu Vũ kinh ngạc đứng bật dậy, rất giống trong rừng con thỏ nhỏ đột nhiên gặp sư tử hung mạnh, cô chấn động nhìn Diêm Đằng.
Cái gì là lời nói chấn động? Cái này chính là lời nói chấn động rồi.
Diêm Đằng trầm mặc nhìn cô mấy giây sau mới nói: "Thì ra thương thế ở chân của cô đã khỏi từ lâu, nhưng cooa áy sợ anh biết sẽ rời khỏi cô ấy, cho nên tính giấu đến sau khi bọn anh kết hôn mới cho anh biết."
Trong lúc nhất thời, Hiểu Vũ cũng không biết nên nói cái gì.
Cô phát hiện tầm mắt của cô không cách nào rời đi đôi môi kiên nghị của anh, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Không có Bạch Nhã Hân, vậy bọn họ. . . . . . Đáng chết! Cô đang nghĩ gì chứ? Cũng đã qua bốn năm rồi, làm sao cô dám chắc bên cạnh anh không có người khác chứ?
Không phải Bạch Nhã Hân, cũng sẽ là một vị tiểu thư danh giá xứng đôi với anh, cô cho là mình có thể trở về bên cạnh anh được sao?
"Còn em, em có thể nói cho anh biết, em kết hôn từ lúc nào sao?"
Lời hỏi thăm thân mật của DIêm Đằng kéo cô về hiện thực, Hiểu Vũ sững sờ nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không trả lời được.
"Hiểu Vũ?"
"Ách —— tôi. . . . . ." Khi anh nhìn châm chú thật sâu, Hiểu Vũ không khỏi chột dạ ."Thì. . . . . . Sau khi rời khỏi anh, rất nhanh đã tái hôn rồi."
Diêm Đằng không hề chớp mắt nhìn cô."Đối tượng là?"
Một loại hốt hoảng khó tả khiến cô lắp bắp, cũng phòng vệ ."Cùng, có liên quan gì với anh chứ? Tôi không muốn nói cho anh biết."
"Được rồi, anh không hỏi anh ta là ai." Ánh mắt Diêm Đằng một chút cũng không rời khỏi cô, anh tiếp tục hỏi: "Tình hình kinh tế của anh ta thật không tốt sao? Hay là, anh ta không tìm được việc làm?"
"Có ý tứ gì?" Hiểu Vũ trợn to hai mắt."Đương nhiên anh ấy có công việc chứ, anh ấy có một công việc tốt người người ca ngợi đâu." Diêm Đằng suy nghĩ cau mày thật sâu."Vậy tại sao em lại đến công trường làm việc? Anh ta cho phép em đến công trường làm việc?"
Người đàn ông kia không chăm sóc tốt cho cô, nếu như là anh mà nói, thì anh tuyệt đối sẽ không để cho cô phải chịu khổ như vậy.
Nhưng, anh không có tư cách phê bình người đàn ông kia, bởi vì anh khiến tâm hồn Hiểu Vũ tổn thương, so với người đàn ông kia khiến Hiểu Vũ lao lực vì cuộc sống còn lớn hơn nhiều.
"Là bởi vì —— bởi vì tôi phải trả món nợ cờ bạc của cha tôi." Cha, thật xin lỗi."Vì cha tôi đam mê bài bạc, thiếu không ít tiền, tôi vì trả nợ đánh bạc của cha tôi nên mới lén ra ngoài đi làm, anh ấy cũng không biết."
Diêm Đằng yên lặng một lúc lây, mới nói: "Bốn năm trước, em trả lại tiền nuôi dưỡng cho anh."
Anh cho cô một tỷ tiền nuôi dưỡng, anh không nghĩ khoản tiền kia có thể mua được sự an lòng của mình, anh chỉ muốn chăm sóc cho cuộc sống của cô, để cuộc sống của cô không vất vả thôi.
Không ngờ, ba tháng sau khi làm xong thủ tục ly hôn, luật sư mới đem khoản tiền kia trả lại cho anh, thì ra cô đã ủy thác luật sư sau khi ly hôn ba tháng thì đem tiền nuôi dưỡng hoàn trả lại cho anh.
Khi anh biết cô không nhận tiền nuôi dưỡng thì anh rất khiếp sợ, nhưng đã không tìm được cô nữa.
Cô dọn nhà, kể cả ông nội và ba cô cũng dọn đi, không ai biết đi đâu.
Anh quả thực vì hành động của cô mà cảm thấy hốt hoảng, sau khi tỉnh táo lại, anh khổ sở biết nếu mình không thể cho cô một đảm bảo, như vậy thì tìm kiếm cô cũng chỉ tăng thêm đau khổ cho nhau mà thôi.
Cô trả lại tiền nuôi dưỡng cho anh, hành động này chính là muốn vạch rõ giới tuyến với anh, mà anh có thể cho cô cũng chỉ là làm theo ý của cô, trả lại cho cô một cuộc sống yên tĩnh.
Cho nên anh không tiếp tục tìm cô nữa, nhưng cô vẫn luôn quanh quẩn trong lòng của anh, cho đến khi anh và Bạch Nhã Hân chia tay, anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng đã không tìm được.
Có câu nói, chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, anh không ngờ cô vẫn ở tại Đài Bắc.
Ban đầu, anh hỏi thăm được cô dọn đi miền Nam, anh phái người đến miền Nam tìm, sau lại có tin cô đến miền Đông, hắn lại đến miền Đông tìm, nhưng vẫn không thể tìm được cô.
Nếu như anh có thể nghĩ đến việc cô có thể dọn về Đài Bắc sớm một chút, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đến mức lâu như vậy mới gặp lại nhau. . . . . .
"Tại sao trả lại tiền nuôi dưỡng cho anh?" Anh không chớp mắt nhìn Hiểu Vũ, thở dài nói: "Đó là anh muốn cho em."
"Cái đó —— bởi vì quá khoa trương!" Hiểu Vũ dùng giọng lớn tiếng để che giấu nội tâm hốt hoảng."Nào có ai cấp tiền nuôi dưỡng những 1 tỷ, cũng không phải là lừa đảo, mới kết hôn một tháng, tôi làm sao không biết xấu hổ nhận số tiền lớn như vậy, nhiều tiền quá, buổi tối tôi sẽ không ngủ được, vẫn là trả lại cho anh thì tương đối an tâm."
Khi cô nhìn thấy trong tài khoản nhiều hơn một tỷ tiền mặt thì thật sự có sự khiếp sợ không nói ra được.
Anh vậy mà cho cô một tỷ. . . . . .
Một tỷ đại biểu cho điều gì?
Cho một số tiền lớn như vậy, là có thể quên cô không còn một mảnh sao?
Nếu nói như vậy, cô không cần nhận, nói gì cô cũng không nên nhận.
Một tỷ mặc dù rất nhiều, cả đời cô cũng không kiếm được, nhưng tình cảm giữa cô và anh, không phải một tỷ mà có thể thay thế được .
Mặc dù cô rất thích tiền, nhưng ngay lúc đó, cô lựa chọn trả lại cho anh.
Sự thật chứng minh cô làm đúng, mặc dù không có khoản tiền kia, cô thực sự rất vất vả, chịu nhiều đau khổ, nhưng nếu như nhận khoản tiền kia, nghĩ đến anh sẽ vì vậy an lòng mà quên cô, chỉ sợ ngay cả một ngày cô cũng không sống nổi.
Cuộc sống của cô là nhớ anh mà trôi qua, cô chưa từng quên anh. . . . . .
"Cảm thấy quá nhiều, em có thể nhận lấy một nửa hoặc một phần ba, tại sao trả lại toàn bộ cho anh?" Chuyện này, anh vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ đến mình không cho cô một xu đã để cho cô đi, anh cũng rất tự trách.
Hiểu Vũ phấn chấn hơn một chút."Bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa, ăn nhanh một chút, tôi phải về nhà, nếu không chồng tôi sẽ tìm tôi."
Lòng của Diêm Đằng bỗng như bị níu chặt.
Đúng, cô có chồng, anh phải nhớ rõ sự thật này.
Mà anh. . . . . . Anh đã xuống cấp thành chồng cũ rồi, hiện tại anh chỉ là chồng cũ của cô mà thôi, chỉ là. . . . . . Chồng cũ mà thôi.
Thời gian tôi luyện Diêm Đằng trở nên càng ngày càng trầm tĩnh ung dung, giống như cả vũ trụ diệt vong trước mắt anh, anh cũng sẽ không hốt hoảng chút nào.
Này, đương nhiên không phải là chuyện tốt.
Cái gọi là con người, phải có Thất Tình Lục Dục mới gọi là con người, thế nhưng anh đã không coi mình là một con người, mà coi mình như một máy móc làm việc rồi.
"Tổng giám đốc Diêm, ngài đã tuần tra rất lâu rồi, trời nóng nực, hay là ngài vào trong phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, uống chút nước lạnh, nếu không sẽ rất dễ bị cảm nắng."
Hứa Quang Toàn mồ hôi đầm đìa nhìn ông chủ, không biết đã góp ý bao nhiêu lần, thế nhưng ông chủ vẫn như vậy không thay đổi, không chịu nghỉ ngơi một chút.
Nói thật, anh ta sợ nhất tổng giám đốc đến tuần tra công trường, mỗi lần đều phải xem 1, 2 tiếng mới bằng lòng rời đi, làm cho anh ta run run rẩy rẩy chỉ sợ có chỗ nào không đúng bị anh chỉ ra.
"Chủ nhiệm Hứa, nếu anh mệt, thì anh vào nghỉ ngơi đi, tự tôi đi xem được rồi."
Diêm Đằng ngước mắt liếc nhìn chân trời chói mắt, ngay cả đeo mắt kính râm cao cấp nhất, vẫn cảm nhận dược lực xuyên thấu chói chang của ánh mặt trời như cũ.
Tháng bảy mùa hè nóng bức, không khí ngột ngạt khiến người sắp không thởi nổi, loại thời tiết đày đọa như này, mà loài người cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng hậu quả trên địa cầu ô nhiễm.
"Không có, không có, tôi đâu có mệt?" Hứa Quang Toàn lớn tiếng nói, còn để lộ bắp tay cho Diêm Đằng nhìn."Ngài xem, sức khỏe của tôi rất tốt, cho dù tuần tra 20 lần nữa, cũng không có vấn đề gì!"
Bây giờ tìm việc rất khó, nếu để cho công ty cảm thấy ông già rồi, không còn dùng được nữa, buộc ông về hưu thì làm thế nào?
Đãi ngộ của xây dựng Thiên Mạc là tốt nhất trong giới, ông đã làm chủ nhiệm công trình 15 năm, ông còn muốn làm tiếp 15 năm nữa đây.
"Trời nóng nực, các công nhân sẽ không có khẩu vị, công việc của bọn họ cần sức lực, nhớ chuẩn bị thức ăn tốt một chút, mỗi tháng Tổng Công Ty cũng sẽ trợ cấp một khoản tiền thức ăn, nếu như không đủ, ông lại viết một tờ trình lên."
"Tôi biết, ngài đừng lo lắng, mọi người đều rất hài lòng với thức ăn, tôi cũng rất để tâm tìm một cửa hàng phù hợp, bảo đảm làm cho các công nhân ăn đồ đủ dinh dưỡng lại vui vẻ!"
Diêm Đằng đối với việc Hứa Quang Toàn dùng từ khoa trương cũng không hề xen vào, ánh mắt sắc bén của anh tìm kiếm về phía một hàng nhà lợp tôn cho công nhân ở đằng xa.
"Nếu như điều hoa trong nhà cho công nhân không đủ mát thì cũng đổi đi, quá ồn cũng đổi đi, ban ngày bọn họ làm việc vất vả, buổi tối nhất định phải ngủ ngon, ban ngày mới có tinh thần, cũng mới sẽ không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn."
"Ngài cứ yên tâm 100% đi! Tôi luôn lưu tâm đến phẩm chất giấc ngủ của công nhân, bọn họ có cái gì phiền não cũng đều sẽ nói với tôi..., tôi cũng sẽ giảng giải cho bọn họ. . . . . ."
Diêm Đằng lại dặn dò mấy chỗ nữa, Hứa Quang Toàn khúm núm vâng dạ
Gần trưa mặt trời càng lúc càng lớn, Hứa Quang Toàn nhìn thấy lưng Diêm Đằng đều đã ướt đẫm, không hiểu tại sao ông chủ lại muốn tự thân tự lực như vậy, chuyện như vậy giao cho nhân viên làm không phải tốt hơn sao?
Vậy mà, anh ta không giao cho nhân viên thì thôi, còn cố định mỗi tuần đến khảo sát công trường một lần, chỉ cần là dự án xây dựng của Thiên Mạc, mặc kệ là miền Bắc, miền Trung hay miền Nam, anh ta đều làm như vậy, trời, có phải là siêu nhân đầu thai không chứ?
"Chủ nhiệm Hứa! Không xong! Có người ngất xỉu!"
Tiểu Lưu rống lên như quỷ kêu chạy tới, bị ông trợn mắt hung ác nhìn một cái.
Ngu ngốc, chuyện như vậy sao không chờ tổng giám đốc đi rồi báo cáo, là muốn hại chết ông sao?
"Chuyện gì xảy ra?" Diêm Đằng bắt đầu nhíu mày.
Hứa Quang Toàn lúng túng xoa xoa tay cẩn thận nói."Có thể chỉ là choáng váng đầu mà thôi, loại thời tiết này rất dễ choáng váng đầu, nghỉ ngơi một chút thì không có việc gì. . . . . ."
Diêm Đằng nheo con mắt sắc bén lại."Đi qua nhìn một chút!"
Anh nói đi là đi, một giây cũng không chờ.
Hứa Quang Toàn vẻ mặt khổ sở đuổi theo bước chân như bay của anh, liều mạng cầu nguyện công nhân té xỉu đã tỉnh lại, nếu không cái ghế chủ nhiệm công trình này của ông khó mà giữ được.
Ánh mặt trời chói chang giữa trưa , một nhóm người vây quanh một nữ công nhân té xỉu, cô ấy đội mũ công trình, khẩu trang to cùng bao chụp ống tay áo, áo đen cùng quần dái màu đen bình thường, chân mang giày bảo hộ, bởi vì ngã lên bao xi măng mà cả người đều là bụi.
Thế Diêm Đằng mới biết người té xỉu là một phụ nữ, theo dáng người, thì chính là một người phụ nữ nhỏ bé.
Công trường có một quy định bất thành văn, tính theo chiều cao cân nặng, công nhân nữ có cân nặng trên tiêu chuẩn 10kg mới có thể được tuyển dụng, bởi vì công trường đều là những công việc nặng nhọc, không có sức lực là không được.
Cho nên, theo hình thể của công nhân nữ này mà nói, cô ấy không thể đi vào công trường được.
"Không bị ngoại thương, nhìn qua thì không có việc gì, cho nên ngài không cần lo lắng. . . . . ." Thấy sắc mặt Diêm Đằng không tốt, Hứa Quang Toàn vội vàng nói: "Cái đó. . . . . . Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao rồi, trời mùa hè mà, thường xảy ra tình huống bị say nắng, chỗ chúng tôi có người biết cạo gió, lát nữa tôi sẽ cho người cạo gió giúp cô ấy. . . . . ."
"Chủ nhiệm Hứa!" Diêm Đằng bỗng ngắt lời ông ta.
Hứa Quang Toàn lập tức câm miệng."Vâng, vâng! Tôi nghe đây, xin mời ngài nói!"
"Ông đều xử lý mọi chuyện như này sao?" Anh nhướng mày, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Hứa Quang Toàn."Tuần trước, lúc tiến hành thoát nước ở công trường tàu điện ngầm thì có một công nhân được phát hiện té xỉu ở trên miếng sắt, trên người của người công nhân kia không có ngoại thương rõ ràng, khẩn cấp đưa đến bệnh viện lại không thể xoay chuyển."
Hứa Quang Toàn sửng sốt."À? Không cách xoay chuyển. . . . . . Nói chính xác là chết, chết. . . . . . Này, điều này sao có thể?"
"Chính là có thể." Ánh mắt Diêm Đằng theo dõi ông ta chưa từng lơi lỏng chút nào."Làm sao ông biết người phụ nữ này không có bệnh tật gì khác?"
Hứa Quang Toàn lại sửng sốt.
Ông ta đã làm việc ở công trường lâu như vậy, công nhân bị té xỉu trong mùa hè cũng thấy nhiều rồi, nếu không phải là Diêm Đằng , cạo gió, nghỉ ngơi 1-2 tiếng sẽ không sao, cần gì phải chuyện bé xé ra to như vậy, chuyện bé xé ra to . . . . . .
"Còn ngẩn người cái gì?" Diêm Đằng không vui nhướn mày, lạnh giọng ra lệnh, "Cho tài xế của tôi lái xe đến đây!"
"A, vâng, vâng. . . . . ." Hứa Quang Tòan vội phân phó công nhân bên cạnh làm chân chạy.
Thấy Diêm Đằng tự hạ thấp mình ôm lấy người công nhân nữ, Hứa Quang Toàn hơi sững sờ, vội vàng ngăn cản, "Tổng giám đốc! Ngài sẽ làm bẩn quần áo, để tôi ôm. . . . . ."
"Không cần!" Khóe miệng anh lạnh lùng bũi một cái, không khó tưởng tượng bình thường Hứa Quang Toàn đối đãi với những công nhân này như thế nào.
Nhưng, người phụ nữ này cũng không khỏi quá nhẹ rồi? Bình thường cũng không ăn cơm sao? Khó trách sẽ té xỉu.
Anh ôm người nữ công nhân lên xe của mình, ngồi cùng với cô ở ghế sau, bảo tài xế đi đến bệnh viện Thánh Tâm.
Trong xe, hơi thở của cô mỏng manh khẽ rên lên một tiếng, mềm nhũn lệch đầu nghiêng về ghế ngồi.
Không biết là do chênh lệch nhiệt độ bất ngờ khiến cô không thoải mái hay là do khẩu trang to che đi miệng mũi khiến cô khó chịu, Diêm Đằng lấy khẩu trang của cô xuống.
Phút chốc nhìn thấy khuôn mặt của cô, làm cho tim anh đập liên tục.
"Hiểu Vũ?" Anh nghi ngờ mình hoa mắt, người mà anh tìm lâu như vậy lại không hề báo động trước xuất hiện trước mặt anh.
Anh không dám thở mạnh nhìn cô, một lúc lâu sau mới xác định người ốm yếu lúc này thật sự là cô, thật sự là Hiểu Vũ mà anh nhớ mãi không quên.
Anh lập tức lấy mũ công trình của cô xuống, cất giọng ra lệnh tài xế lái nhanh một chút.
"Hiểu Vũ. . . . . ." Anh ôm cô vào trong ngực, để cô gối đầu trên cánh tay của anh, đau lòng xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mướt mồ hôi của cô."Làm sao em lại biến thành như vậy? Cuộc sống của em không được tốt sao?"
Lông mày của anh nhíu chặt lại, tưởng tượng đủ loại khả năng, cho đến khi tài xế dừng xe trước của phòng cấp cứu của bệnh viện.
Anh nhanh chóng ôm Hiểu Vũ xuỗng e, nhân viên cứu hộ đã đẩy giường bệnh tới đón người.
"Bệnh nhân tên gọi là gì?" Y tá cầm tờ khai cấp cứu hỏi anh."Làm sao mà té xỉu? Có bênh tật gì không? Bình thường có hay uống thuốc gì không?"
Diêm Đằng trả lời mấy vấn đề, đương nhiên là những vấn đề anh hoàn toàn không trả lời được.
"Người thân xin chờ ở bên ngoài!"
Y tá kéo tấm mành ngăn cách xoẹt một tiếng.
Trong phòng cấp cứu tràn đầy các loại tiếng khóc cùng mùi thuốc gay mũi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diêm Đằng vô cùng lo lắng đi tới đi lui, cho đến khi tấm mành ngăn cách được kéo ra.
"Người thân của Thành Hiểu Vũ!"
Anh bước ngay tới.
Bác sỹ nhìn anh, "Bệnh nhân là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ cùng mệt nhọc quá độ mới có thể té xỉu, cũng có hiện tượng bị cảm nắng, bây giờ đang truyền dưỡng chất cho cô ấy, ngủ một giấc thật ngon sẽ không sao, nhưng phải chú ý không nên vất vả quá độ nữa, cũng phải duy trì giấc ngủ đầy đủ."
Diêm Đằng nhíu mi tâm.
Dinh dưỡng không đầy đủ?
Mệt nhọc quá độ?
Tim của anh quặn đau một trận .
Lúc cô còn làm việc ở xây dựng Thiên Mạc cũng không như vậy, mặc dù sống tiết kiệm, nhưng cô thường xuyên tươi cười, sắc mặt đỏ thắm, ngoại trừ thường xuyên hi vọng một đêm trở nên giàu có ra, xem ra không có bất kỳ phiền não gì.
Trải qua bốn năm, vậy mà cô lại vì dinh dưỡng không đầy đủ cùng mệt nhọc quá độ mà té xỉu ở công trường, bốn năm nay rốt cục thì cô sống như thế nào?
Anh theo chỉ thị của bác sỹ đi nộp phí, sau đó trở lại bên giường trông cô.
Bốn năm qua đi, anh từng nghĩ hàng trăm ngàn lần, cô ở nơi nào? Cuộc sống như thế nào? Nhưng anh không hề nghĩ đến, cuộc sống của cô lại không tốt như vậy.
Anh đưa tay tháo bao cổ tay cùng găng tay của cô xuống, nhìn thấy trên đôi tay cô không đeo bất kỳ chiếc nhẫn nào.
Tim của anh bỗng nhiên thầm nhảy lên một trận.
Cô còn chưa kết hôn sao? Vẫn một mình sao?
Anh hy vọng cô vẫn chưa kết hôn, vẫn còn độc thân đến nhường nào, ông trời sẽ thương xót cho lời cầu xin xa vời của anh sao?
Hiểu Vũ từ từ mở mắt, cảnh vật chung quanh cho thấy cô đang ở trong bệnh viện, cô từ từ nhớ lại chuyện mình té xỉu ở công trường.
Trước khi mất đi ý thức, cô đang có cảm giác mặt trời giống như sắp hơ khô cô rồi, nhịp tim của cô đập thật nhanh, cơ thể rất khó chịu.
Quần áo trên người cô cũng ướt đẫm mồ hôi rồi, tràn đầy mùi chua của mồ hôi, đang muốn tìm một nơi có bóng mát để uống nước, nghỉ ngơi một chút, cô vừa đứng lên thì đã mất đi ý thức.
Mấy ngày nay nhiệt độ Đài Bắc rất cao, cô cũng không cách nào ngủ một giấc thật ngon, cũng không có khẩu vị ăn bữa cơm ngon, có lẽ là do giấc ngủ không đủ lại không ăn được gì mới có thể khiến cô té xỉu!
Haiz, quản đốc sẽ nghĩ sao? Vốn dĩ ông ta không muốn thuê cô, nói cô quá gầy quá yếu, là do cô rất vất vả mới cầu xin được một cơ hội làm việc, còn bảo đảm sức lực của mình rất lớn, cái gì cũng làm được!
Lần này tốt lắm, đột nhiên té xỉu nhất định đã mang đến phiền toái cho đốc công rồi, cho dù đốc công nói ngày mai cô không cần đi làm nữa, thì cô cũng chỉ biết sờ mũi một cái rồi yên lặng tiếp nhận thôi không phải sao. . . . . .
"Hiểu Vũ ——"
Người, người nào vậy? Giọng nói này rất quen. . . . . .
Cô vốn đang nhìn chằm chằm trần nhà, tầm mắt từ từ theo âm anh di chuyển đến bên giường.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Không, phải, chứ?
Cho dù ông trời muốn thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu nay của cô, để cho cô lúc còn sống được gặp lại Diêm Đằng một lần, cũng không cần để bọn họ gặp nhau theo cách này chứ.
"Em cảm thấy như thế nào? Còn chỗ nào khó chịu sao?" Diêm Đằng ân cần nhìn cô.
Cô kinh ngạc thở gấp một tiếng, bỗng ngồi dậy.
Ông trời! Không phải là mộng, thật sự là Diêm Đằng!
"Sao anh lại ở đây?" Cô không dám tin nhìn Diêm Đằng, trái tim đập bang bang.
Đáng chết! Có thể trên mặt cô rất bẩn, trên người cũng có khả năng có mùi mồ hôi, tám phần bị anh nhìn thấy cũng ngửi thấy rồi, như này nên làm sao mới tốt đây?
"Em bị té xỉu ở công trường." Diêm Đằng nhìn cô không chớp mắt."Đúng lúc anh đến tuần tra công trình, liền đưa em đến bệnh viện."
"Cái... cái gì?" Hiểu Vũ hít vào một hơi."Chẳng lẽ. . . . . ."
Không thể nào, cô đã cố gắng tránh tập đoàn Thiên Mạc. . . . . .
"Không sai, Triêu Nhật Hoa Thành là dự án xây dựng mới nhất của tập đoàn Thiên Mạc."
"Nhưng là. . . . . ." Cô lắp bắp.
"Dự án xây dựng đó là do Thiên Mạc chuyển giao cho công ty đầu trư —— công ty xây dựng Lam Thiên, bề ngoài không có quan hệ gì với Thiên Mạc."
Anh giải thích nghi ngờ của cô, đồng thời cũng gián tiếp xác nhận cô thật sự đang trốn tránh anh.
Hiển nhiên là cô nghe nói Triều Nhật Hoa Thành không phải là dự án của Thiên Mạc mới đến đó làm việc, sự thật này khiến cho lòng anh cảm thấy một trận buồn bực.
"Oh ——" tại sao có thể như vậy? Hiểu Vũ thở gấp, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
Nói như vậy, cô đánh bậy đánh bạ, lại vào trúng công ty của anh rồi?
Lần này nguy rồi!
Cô bay nhanh xuống giường, nhanh chóng đi giày."Cám ơn anh đưa tôi đến bệnh viện, tiền thuốc thang ngày mai tôi sẽ nhờ đốc công chuyển trả anh, tôi sẽ nghỉ việc ở công trường, cho nên anh không cần lo sẽ gặp lại tôi. . . . . ."
"Chờ một chút!" Diêm Đằng bay qua bắt lấy tay cô.
Bỗng nhiên bị anh cầm tay, Hiểu Vũ mạch đập nhanh hơn, mặt cũng nóng lên."Lại, lại còn có việc gì sao?"
Ở trên thế giới này, người cô muốn gặp lại nhất là anh, người không thể gặp lại nhất cũng là anh, đối với cô mà nói, anh đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa.
"Hiểu Vũ ——" Diêm Đằng nhìn cô, mạnh mà có lực nói: "Anh chưa từng lo sợ sẽ gặp lại em, cho nên em không cần phải nghỉ việc, trên thực tế, anh vẫn luôn tìm em."
Lòng của hiểu vũ lại là một trận kinh hoàng. [email protected] anh vẫn luôn tìm cô? Tại sao?
Mặc kệ tại sao, cô phải xem nhẹ câu nói đó của anh, như vậy cô mới không nghĩ quá nhiều.
Cô né tránh ánh mắt cấp bách chăm chú của anh."Cái đó —— xin buông tay tôi ra, tôi muốn nghỉ việc là bởi vì tôi cảm thấy tôi không thích hợp với công việc ở công trường, không liên quan gì với anh."
Diêm Đằng nhìn cô chăm chăm, vẫn nhìn chăm chăm."Như vậy, tại sao em phải làm việc ở công trường?"
Cô trốn tránh dời mắt đi chỗ khác."Cái này. Cũng không liên quan gì đến anh."
Hiển nhiên anh không thể chấp nhận cách nói của cô, anh chăm chú nhìn chằm chằm cô, càng nắm tay cô chặt hơn."Được, đều không liên quan gì đến anh, nhưng, nhưng em phải để anh tiễn em về nhà."
"Không cần." Hiểu Vũ bối rối dưới ánh mắt sáng quắc bức người của anh, quyết định đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng."Thật ra thì tôi đã tái hôn, tôi không muốn bị chồng tôi hiểu lầm."
"Em tái hôn?" Diêm Đằng cực kỳ chấn động nhìn cô.
Hiểu Vũ chột dạ mím môi."Đúng!"
Anh hít vào thật mạnh, không chớp mắt nhìn cô một lúc lâu, chân mày chợt nhíu chặt lên."Vậy thì anh mời em ăn một bữa cơm được chứ? Một người bạn cũ đã lâu không gặp mời em ăn cơm, em không nên từ chối, phải hay không?"
... ........dienndannlleqquyddon.... ...
Bạn cũ? Cô cảm thấy tim như bị níu chặt.
Anh có thể coi cô như bạn sao?
Haiz, cô sẽ không làm được, góc quan trọng nhất trong tim cô, vẫn luôn dành riêng cho anh.
Cô cô đơn nghĩ, nếu như bây giờ anh, chỉ coi cô như một người bạn cũ đã lâu không gặp, mà cô cứ một mực tránh né thì có vẻ kỳ quái.
Cuối cùng cô cũng gật đầu với anh một cái, cố ý nghênh ngang nói: "Anh muốn tiêu pha, đương nhiên tôi không phản đối, tôi muốn ăn món đắt nhất."
Cảm giác quen thuộc khiến Diêm Đằng nụ cười đầu tiên ở sau lưng cô, anh buông lỏng nói: "Chỉ cần em ăn được, đắt thế nào cũng được."
Trong không khí tao nhã của một nhà hàng tiêu chuẩn, lông mày của Hiểu Vũ cũng không nhăn một cái gọi món ăn đắt tiền nhất.
Đã gần hai giờ, vốn dĩ đã là thời gian nghỉ trưa của nhà hàng rồi, cô thấy Diêm Đằng nói mấy câu với người quản lý, phục vụ treo lên tấm biển ngừng phục vụ, nhà hàng lại vẫn phục vụ bọn họ như thường.
Xem ra anh là khách quen của nhà hàng này, nghe nói xây dựng Thiên Mạc đã lên thành phố, giá trị con người của anh lại cao hơn, nhà hàng cao cấp tiếp đãi long trọng với anh cũng là chuyện đương nhiên.
Món khai vị được đưa tới, chỉ nhìn cách bày biện tinh xảo cũng khiến người ăn có khẩu vị rồi.
Hiểu Vũ nuốt nước miếng, cô giống như đã thật lâu không ngồi ăn một bữa ăn ngon một cách ngon miệng rồi, mỗi ngày vội vàng kiếm tiền, chỉ cầu nhồi đầy dạ dày, ngày cả thời gian thưởng thức đồ ăn cũng không có.
"Em phải ăn nhiều một chút, bác sỹ nói em thiếu dinh dưỡng." Diêm Đằng nhìn cô thật sâu."Tại sao em lại để mình thiếu dinh dưỡng vậy? Bình thường không ăn cơm đầy đủ sao?"
"Tôi đang giảm cân." Cô nói dối mắt cũng không chớp một cái, chết cũng không làm cho anh biết tình huống hiện tại của cô.
"Giảm cân?" Đáp án này khiến Diêm Đằng thật bất ngờ, anh cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ bé như bàn tay của cô."Em đã quá gầy rồi, không cần giảm cân nữa."
Hiểu Vũ vừa nghe thấy anh mở miệng liền tâm hoảng ý loạn, cô cầm dĩa vô ý dâm loạn lên trừng tôm, súp lơ cùng rau xà lách của món khai vị trên bàn."Phụ nữ mà, luôn hi vọng gầy lại muốn gầy hơn, chẳng lẽ vọ của anh không phỉa cũng vậy sao?"
Lời nói không dùng đến não vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện ra mình hỏi một vấn đề cực kỳ nhạy cảm đối với bọn họ.
Mẹ ơi! Cô hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, nhưng lời đã ra miệng cũng không thể thu về được rồi.
"Cái đó ——" cô lúng túng ngước mắt nhìn anh, mím mím môi, mất bò mới lo làm chuồng nói: "Ý em là, có lẽ Bạch Nhã Hân không phải phiền não về phương diện giảm cân, vóc dáng của cô ấy tốt như vậy, lại có tiền, sau khi sinh con có thể dùng nhiều tiền để giảm béo, hút mỡ, massage toàn thân gì đó, người có tiền không phải đều như vậy sao?"
Đáng chết! Cô đang nói gì vậy?
Cũng không biết chân của Bạch Nhã Hân thế nào, ngộ nhỡ cô ấy thật sự không thể đứng lên được, thì cô ấy còn giảm cân thế nào chứ, giảm cân có ý nghĩa gì chứ?
Cô ảo não nghĩ, khó trách có câu nói, họa là từ ở miệng mà ra, hiện tại cô vừa dùng miệng đã gây họa rồi.
Lòng cô rung sợ ngẩng đầu lên, đối diện với cô, Diêm Đằng đang nhìn cô chăm chú, một thời gian thật dài, anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.
Anh nhìn chăm chú một thời gian dài khiến lòng cô lo lắng, càng thêm xác định mình thật sự nói bậy.
Canh đưa tới, cô vội vã ăn canh để có việc làm.
"Chúng ta —— không có kết hôn." Diêm Đằng vẫn không hề động, anh nhìn cô chằm chằm, tâm tư giống như lại trở về một mảnh rối loạn của bốn năm trước.
"Không kết hôn?" Đáy mắt Hiểu Vũ hiện lên một tầng hoang mang cùng nghi hoặc, không có biện pháp giả vờ ăn canh nữa, cô đẩy canh ra."Tại sao?"
Cô chỉ nghĩ đến Bạch Nhã Hân không cách nào đứng lên được nữa, chưa từng nghĩ bọn họ lại không kết hôn.
Vì sao bọn họ không kết hôn? Lý do cô phải rời khỏi Diêm Đằng không phải là anh muốn chịu trách nhiệm cả đời với Bạch Nhã Hân sao?
Cô nghe Diêm Đằng chậm rãi nói ——
"Ban đầu, cô ấy hy vọng chờ phẫu thuật thành công, có thể đứng lên lại khoác lên áo cưới trắng, nhưng là đứa bé trong bụng cô ấy lớn lên, chẳng những không thích hợp làm phẫu thuật tiếp, nôn oẹ khiến không thoải mái cùng sự biến hóa của cơ thể còn làm cho cô ấy mắc chứng u buồn trước sinh, trước khi đứa bé sinh ra, cô ấy tự sát 5 lần."
Hiểu Vũ kinh ngạc quên cả ăn canh.
Bạch Nhã Hân có phải điên rồi hay không? Đứa bé ở trong bụng của cô ấy, cô ấy còn hết lần này đến lần khác tự sát, là muốn một thi hai mệnh hay sao? Cô ấy có nghĩ tới hay không, nếu như cô ấy thật sự chết, Diêm Đằng sẽ khổ sở thế nào, thống khổ thế nào?
"Sau đó, đứa bé ra đời."
Giọng của Diêm Đằng khi nói câu này khiến Hiểu Vũ cảm thấy có cái gì không đúng, lòng của cô nhảy thình thịch , rất lo lắng.
Cô chớp mắt, nín thở chờ, anh lại cố tình không nói.
"Đứa bé ra đời, sau đó thì sao?" Cô nhịn không được hỏi tới.
Diêm Đằng nhìn cô, cô gắng duy trì giọng nói vững vàng."Là bé gái, một bé gái rất xinh đẹp, rất giống một em búp bê lai giữa hai dòng máu."
Hiểu Vũ giương mắt nhìn anh.
Bé gái lai?
Có ý gì chứ?
Trừ phi một trong hai người ba hoặc mẹ là người ngoại quốc mới sinh ra con lai không phải sao? Nhưng anh và Bạch Nhã Hân đều là người Đài Loan 100%, nói cách khác. . . . . .
Đáng chết! Đứa bé không phải của anh!
"Đứa bé không phải của anh." Diêm Đằng xác nhận phỏng đoán của cô.
"Sao lại như vậy? Làm sao mà biết chứ?" Vẻ mặt Hiểu Vũ kích động, trong lòng giống như có sóng biển lật chuyển khuấy đảo.
Bốn năm trước, sự tồn tại của đứa bé kia làm thay đổi số mệnh của ba người bọn họ, tại sao lại có kết quả như vậy chứ?
"Cô ấy cũng là sau khi đứa bé ra đời mới biết đứa bé không phải của anh, khám thai không thể nhìn ra huyết thống của đứa bé được, sau khi nhìn thấy đứa bé, cô ấy khiếp sợ còn hơn bất cứ ai trong bọn anh."
... .........diienndaannlequyydoonn.... .....
Anh vẫn không nói với bất kỳ ai, thấy đứa bé là một đứa con lai tóc vàng, thậm chí canh còn có cảm giác như trút được gánh nặng.
Khi đó, trong lòng của anh chỉ có HIểu Vũ đã mất đi tin tức, đối với Bạch Nhã Hân thực sự chỉ còn dư lại trách nhiệm mà thôi.
"Sau đó thì sao?" Hiểu Vũ vội vàng hỏi tới.
"Đứa bé có nhóm máu đặc biệt, có bệnh tim bẩm sinh cần phẫu thuật, người nhà họ Bạch không thể làm gì khác hơn là tìm cha đẻ của đứa bé đến, người kia là một người kinh doanh giàu có của Anh, chưa cưới vợ, bọn họ gặp nhau ở nước Anh, chỉ là một đêm gió xuân, anh ta cũng không nghĩ Bạch Nhã Hân mang thai đứa bé của anh ta, còn sinh hạ đứa bé, anh ta bày tỏ với người nhà họ Bạch muốn chăm sóc đứa bé cùng Bạch Nhã hân, người nhà họ Bạch cũng vui vẻ đồng ý."
"Bạch Nhã Hân đâu? Cô ấy nói thế nào?" Cổ họng của Hiểu Vũ co chặt lại, cô quá kích động.
So sánh với cô, thì Diêm Đằng bình tĩnh hơn nhiều, anh chậm rãi nói: "Anh và cô ấy còn có người nhà của cô ấy đều hiểu, cô ấy sinh ra con của người đàn ông khác, bọn anh đã không thể ở bên nhau, ngày đó bọn anh nói thẳng thắn với nhau, cô ấy đứng dậy khỏi xe lăn trước mặt anh."
"Cái —— cái gì?" Hiểu Vũ kinh ngạc đứng bật dậy, rất giống trong rừng con thỏ nhỏ đột nhiên gặp sư tử hung mạnh, cô chấn động nhìn Diêm Đằng.
Cái gì là lời nói chấn động? Cái này chính là lời nói chấn động rồi.
Diêm Đằng trầm mặc nhìn cô mấy giây sau mới nói: "Thì ra thương thế ở chân của cô đã khỏi từ lâu, nhưng cooa áy sợ anh biết sẽ rời khỏi cô ấy, cho nên tính giấu đến sau khi bọn anh kết hôn mới cho anh biết."
Trong lúc nhất thời, Hiểu Vũ cũng không biết nên nói cái gì.
Cô phát hiện tầm mắt của cô không cách nào rời đi đôi môi kiên nghị của anh, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Không có Bạch Nhã Hân, vậy bọn họ. . . . . . Đáng chết! Cô đang nghĩ gì chứ? Cũng đã qua bốn năm rồi, làm sao cô dám chắc bên cạnh anh không có người khác chứ?
Không phải Bạch Nhã Hân, cũng sẽ là một vị tiểu thư danh giá xứng đôi với anh, cô cho là mình có thể trở về bên cạnh anh được sao?
"Còn em, em có thể nói cho anh biết, em kết hôn từ lúc nào sao?"
Lời hỏi thăm thân mật của DIêm Đằng kéo cô về hiện thực, Hiểu Vũ sững sờ nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không trả lời được.
"Hiểu Vũ?"
"Ách —— tôi. . . . . ." Khi anh nhìn châm chú thật sâu, Hiểu Vũ không khỏi chột dạ ."Thì. . . . . . Sau khi rời khỏi anh, rất nhanh đã tái hôn rồi."
Diêm Đằng không hề chớp mắt nhìn cô."Đối tượng là?"
Một loại hốt hoảng khó tả khiến cô lắp bắp, cũng phòng vệ ."Cùng, có liên quan gì với anh chứ? Tôi không muốn nói cho anh biết."
"Được rồi, anh không hỏi anh ta là ai." Ánh mắt Diêm Đằng một chút cũng không rời khỏi cô, anh tiếp tục hỏi: "Tình hình kinh tế của anh ta thật không tốt sao? Hay là, anh ta không tìm được việc làm?"
"Có ý tứ gì?" Hiểu Vũ trợn to hai mắt."Đương nhiên anh ấy có công việc chứ, anh ấy có một công việc tốt người người ca ngợi đâu." Diêm Đằng suy nghĩ cau mày thật sâu."Vậy tại sao em lại đến công trường làm việc? Anh ta cho phép em đến công trường làm việc?"
Người đàn ông kia không chăm sóc tốt cho cô, nếu như là anh mà nói, thì anh tuyệt đối sẽ không để cho cô phải chịu khổ như vậy.
Nhưng, anh không có tư cách phê bình người đàn ông kia, bởi vì anh khiến tâm hồn Hiểu Vũ tổn thương, so với người đàn ông kia khiến Hiểu Vũ lao lực vì cuộc sống còn lớn hơn nhiều.
"Là bởi vì —— bởi vì tôi phải trả món nợ cờ bạc của cha tôi." Cha, thật xin lỗi."Vì cha tôi đam mê bài bạc, thiếu không ít tiền, tôi vì trả nợ đánh bạc của cha tôi nên mới lén ra ngoài đi làm, anh ấy cũng không biết."
Diêm Đằng yên lặng một lúc lây, mới nói: "Bốn năm trước, em trả lại tiền nuôi dưỡng cho anh."
Anh cho cô một tỷ tiền nuôi dưỡng, anh không nghĩ khoản tiền kia có thể mua được sự an lòng của mình, anh chỉ muốn chăm sóc cho cuộc sống của cô, để cuộc sống của cô không vất vả thôi.
Không ngờ, ba tháng sau khi làm xong thủ tục ly hôn, luật sư mới đem khoản tiền kia trả lại cho anh, thì ra cô đã ủy thác luật sư sau khi ly hôn ba tháng thì đem tiền nuôi dưỡng hoàn trả lại cho anh.
Khi anh biết cô không nhận tiền nuôi dưỡng thì anh rất khiếp sợ, nhưng đã không tìm được cô nữa.
Cô dọn nhà, kể cả ông nội và ba cô cũng dọn đi, không ai biết đi đâu.
Anh quả thực vì hành động của cô mà cảm thấy hốt hoảng, sau khi tỉnh táo lại, anh khổ sở biết nếu mình không thể cho cô một đảm bảo, như vậy thì tìm kiếm cô cũng chỉ tăng thêm đau khổ cho nhau mà thôi.
Cô trả lại tiền nuôi dưỡng cho anh, hành động này chính là muốn vạch rõ giới tuyến với anh, mà anh có thể cho cô cũng chỉ là làm theo ý của cô, trả lại cho cô một cuộc sống yên tĩnh.
Cho nên anh không tiếp tục tìm cô nữa, nhưng cô vẫn luôn quanh quẩn trong lòng của anh, cho đến khi anh và Bạch Nhã Hân chia tay, anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng đã không tìm được.
Có câu nói, chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, anh không ngờ cô vẫn ở tại Đài Bắc.
Ban đầu, anh hỏi thăm được cô dọn đi miền Nam, anh phái người đến miền Nam tìm, sau lại có tin cô đến miền Đông, hắn lại đến miền Đông tìm, nhưng vẫn không thể tìm được cô.
Nếu như anh có thể nghĩ đến việc cô có thể dọn về Đài Bắc sớm một chút, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đến mức lâu như vậy mới gặp lại nhau. . . . . .
"Tại sao trả lại tiền nuôi dưỡng cho anh?" Anh không chớp mắt nhìn Hiểu Vũ, thở dài nói: "Đó là anh muốn cho em."
"Cái đó —— bởi vì quá khoa trương!" Hiểu Vũ dùng giọng lớn tiếng để che giấu nội tâm hốt hoảng."Nào có ai cấp tiền nuôi dưỡng những 1 tỷ, cũng không phải là lừa đảo, mới kết hôn một tháng, tôi làm sao không biết xấu hổ nhận số tiền lớn như vậy, nhiều tiền quá, buổi tối tôi sẽ không ngủ được, vẫn là trả lại cho anh thì tương đối an tâm."
Khi cô nhìn thấy trong tài khoản nhiều hơn một tỷ tiền mặt thì thật sự có sự khiếp sợ không nói ra được.
Anh vậy mà cho cô một tỷ. . . . . .
Một tỷ đại biểu cho điều gì?
Cho một số tiền lớn như vậy, là có thể quên cô không còn một mảnh sao?
Nếu nói như vậy, cô không cần nhận, nói gì cô cũng không nên nhận.
Một tỷ mặc dù rất nhiều, cả đời cô cũng không kiếm được, nhưng tình cảm giữa cô và anh, không phải một tỷ mà có thể thay thế được .
Mặc dù cô rất thích tiền, nhưng ngay lúc đó, cô lựa chọn trả lại cho anh.
Sự thật chứng minh cô làm đúng, mặc dù không có khoản tiền kia, cô thực sự rất vất vả, chịu nhiều đau khổ, nhưng nếu như nhận khoản tiền kia, nghĩ đến anh sẽ vì vậy an lòng mà quên cô, chỉ sợ ngay cả một ngày cô cũng không sống nổi.
Cuộc sống của cô là nhớ anh mà trôi qua, cô chưa từng quên anh. . . . . .
"Cảm thấy quá nhiều, em có thể nhận lấy một nửa hoặc một phần ba, tại sao trả lại toàn bộ cho anh?" Chuyện này, anh vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ đến mình không cho cô một xu đã để cho cô đi, anh cũng rất tự trách.
Hiểu Vũ phấn chấn hơn một chút."Bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa, ăn nhanh một chút, tôi phải về nhà, nếu không chồng tôi sẽ tìm tôi."
Lòng của Diêm Đằng bỗng như bị níu chặt.
Đúng, cô có chồng, anh phải nhớ rõ sự thật này.
Mà anh. . . . . . Anh đã xuống cấp thành chồng cũ rồi, hiện tại anh chỉ là chồng cũ của cô mà thôi, chỉ là. . . . . . Chồng cũ mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook