"Cô Thành, tôi nay tôi mạo muội đến gặp cô, còn có một chuyện rất quan trọng muốn để cho cô biết." Bạch Nhã Thiên lau đi nước mắt, tỉnh táo lại một chút.

Hiểu Vũ lại bị giọng nói của cô ấy làm cho trong lòng run sợ, cô rất không muốn hỏi, nhưng lại không thể không hỏi."Chuyện gì?"

Bạch Nhã Thiên nặng nề nhìn cô."Bác sỹ nói, cho dù Nhã Hân còn sống, nhưng chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào đứng lên được."

Hiểu Vũ bỗng trợn to hai mắt, hoảng hốt mà kinh ngạc.

Cô không nghĩ lại nghiêm trọng như thế.

Bạch Nhã Hân có thể sẽ không đứng lên được. . . . . . Một người đẹp như vậy lại kiêu ngạo thế kia, không thể đứng lên được thì đả kích với cô ấy lớn như thế nào!

Cô không dám nghĩ đến cảm thụ của Bạch Nhã hân, còn có cảm thụ của Diêm Đằng, cô cũng không dám nghĩ. . . . . .

"Nhã Hân đã tiến hành giải phẫu một lần, nhưng thất bại, bởi vì đứa nhỏ trong bụng con bé, cho nên cần xem xét cản thận mới giải phẫu. . . . . ." Bạch Nhã Thiên tự nhiên nói tiếp, "Có thể sau này con bé không thể mang thai được nữa, cho nên nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng."

Hiểu Vũ cảm giác trái tim mình dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhìn chằm chằm Bạch Nhã Thiên."Đứa bé? Chị nói, Bạch Nhã Hân có thai sao?"

Bạch Nhã Thiên ra vẻ hiểu rõ."Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, Diêm Đằng còn chưa nói cho cô biết, Nhã Hân mang thai đứa bé của Diêm Đằng."

Đột nhiên, Hiểu Vũ cảm giác mình giống như một hạt cát nhỏ bé trong một trận cuồng phong, đang cùng lúc bị nhiều cơn bão tập kích vậy, hạt cát sắp tan biến.

Thì ra, đây chính là nguyên nhân chính Diêm Đằng tránh né không dám gặp mặt cô, bởi vì anh không mở miệng được. . . . . .

Bởi vì một người phụ nữ vì anh mà bị tai nạn xe trọng thương, có thể không cách nào đứng lên được nữa, còn mang thai đứa con của anh, làm sao anh có thể vứt bỏ Bạch Nhã Hân được?

Nếu không thể vứt bỏ Bạch Nhã Hân, thì cũng chỉ có thể vứt bỏ cô.

Nếu như biết rõ hạnh phúc ngắn ngủi như thế, cô có nguyện ý giao bản thân cho Diêm Đằng không? Có nguyện ý dùng một lần kích tình khắc cốt minh tâm đổi lấy sự hoài niệm vĩnh viễn hay không?

Sau khi suy nghi, cô nguyện ý.

Cho dù chỉ có một lần, cô cũng muốn được thuộc về anh.

Đã có kết luận, nếu là cam tâm tình nguyện, cũng không cần oán trách ạm, chắc hẳn hiện tại anh cũng rất khổ sở, vậy hãy để cô kết thúc cục diện hỗn loạn này!

Nhìn thấy mấy người quản lý đầu đầy bụi đất đi ra từ phòng làm việc của Diêm Đằng, Hiểu Vũ lập tức nắm chặt thời gian chạy tới trước cửa gõ cốc cốc hai tiếng, không đợi Diêm Đằng trả lời liền nghênh ngang tự mình mở cửa vào.

Diêm Đằng thấy là cô, trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Đầu tiên Hiểu Vũ gật đầu với anh tỏ vẻ xin lỗi, sau đó thản nhiên nhìn anh.

Sắc mặt của anh tái nhợt mà tiều tụy, không cần hỏi cũng biết nội tâm của anh đau khổ bao nhiêu, cô - cũng thế.

"Em xin lỗi vì xông vào như vậy, nhưng em nhát định phải nói chuyện với anh, em biết rõ nửa giờ nữa anh còn phải đến công ty xây dựng Viễn Lập, cho nên chỉ cần mười phút là được, em chỉ chiếm dụng 10 phút của anh thôi, có thể không?"

Hai ngày nay cô đã dọn khỏi nhà anh, anh còn chưa biết, có thể thấy được toàn bộ tâm ý của anh đều đặt trên người Bạch Nhã Hân.

"Hiểu Vũ, anh rất xin lỗi. . . . . ." Anh biết mình nên cho cô một cái công đạo, nhưng lại không đơn giản như vậy, anh phải làm ra quyết định trọng đại là lấy hay bỏ.

"Nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, tôi. . . . . ." Cô lấy ra đơn xin từ chức cùng đơn ngừng khế ước hôn nhân đã viết xong đặt ở trên bàn của anh."Tôi muốn ngưng hẳn khế ước hôn nhân với anh, mặt khác, tôi còn muốn từ chức."

"Hiểu Vũ!" Diêm Đằng khiếp sợ nhìn cô.

"Tổng giám đốc, tôi rất xin lỗi anh, khế ước kết hôn là do tôi nói ra, tôi cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã không phối hợp đóng kịch với anh, bởi vì tôi đã tìm được tình yêu, cho nên. . . . . ."

"Rốt cuộc thì em đang nói bậy bạ gì thế?" Sắc mặt Diêm Đằng thay đổi.

Hiểu Vũ nhuận nhuận đôi môi."Còn nhớ rõ cái người quen mà em gặp được lúc chèo thuyền du ngoạn chứ? Anh ấy tên là Trác Thiếu Nghĩa, tôi đã nói hồi cấp 3 từng thầm mến anh ấy, thật ra là tôi lừa gạt anh, chúng tôi đã từng ở bên nhau, sau đó lại chia tay."

Vừa nghe chính là lời nói dối, Diêm Đằng cau mày."Sau đó thì sao?"

"Mấy ngày trước anh ấy tìm tôi, thì ra là anh ấy vẫn không quên được tôi, hiện tại cũng không có bạn gái, anh ấy không biết tôi đã kết hôn, anh ấy nói hi vọng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, lần nữa qua lại với tôi. . . . . ."

Ánh mắt Diêm Đằng bỗng nhiên trở nên thâm trầm âm ảm."Em đồng ý?"

"Tôi muốn đi cùng với anh ấy, tôi muốn kết hôn —— cùng anh ấy ——" cô đẩy hai tờ giấy lại gần anh."Cho nên anh hãy ký tên đi! Sau khi ký tên, chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi."

Diêm Đằng yên lặng không nói, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm khiến trái tim cô đập nhanh, lo lắng khác thường.

"Em biết chuyện của Bạch Nhã Hân?" Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng, nhìn sâu vào đáy mắt của cô.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ Bạch Nhã Hân sẽ mang thai, cô ấy nói không muốn có con, dáng người sẽ biến dạng, cho nên vẫn luôn tránh thai, tại sao cô ấy lại mang thai đứa con của anh, anh không thể giải thích vì sao, nhưng anh phải chịu trách nhiệm.

Tình huống của cô rất xấu, sống sót, cũng có khả năng không thể đứng lên được, nếu như mất đi đứa bé trọng bụng thì vĩnh viễn không cách nào mang thai được nữa.

Hơn nữa cô ấy còn không biết tình huống của mình, nếu biết, nhất định cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích, nếu như ngay cả anh cũng rời khỏi cô ấy, cô ấy sẽ không sống nổi.

Mà Hiểu Vũ. . . . . . Anh tin chắc Hiểu Vũ đã biết toàn bộ mọi chuyện, cho nên mới tìm lý do rời khỏi anh, cũng muốn rời khỏi xây dựng Thiên Mạc.

Anh không thể giữ cô lại, bởi vì anh còn phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, giữ cô ở bên người thì rất ích kỷ, rời khỏi anh, cô còn trẻ, còn có thể tìm được hạnh phúc, giữ cô lại, sẽ chỉ biến thành bi kịch của cả ba người.

Biết rõ chỉ có thể làm như vậy, biết rõ làm như vậy là đúng, nhưng còn tình yêu của bọn họ? Tình yêu mới chớm nở của bọn họ nên đặt ở đâu? Trái tim của bọn họ phải tự mình xử lý như thế nào đây, làm sao để quên được đây?

Anh có thể dễ dàng quên được cô sao?

Nghĩ tới đây, tim của anh thắt lại thật chặt.

Một lúc lâu, bọn họ cứ chăm chăm nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào.

"Hiểu Vũ ——" Anh khàn giọng kêu, trong mắt lại lóe ra ánh sáng chờ mong cùng khao khát."Em là người vợ trên pháp luật của anh, em tuyệt đối có tư cách yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm với em, anh thuộc về em, cho nên, chỉ cần em nói tuyệt đối không ly hôn, thì chúng ta sẽ không ly hôn, chỉ cần em không cho anh đi bệnh viện, thì anh sẽ không đi nữa, thậm chí chúng ta có thể chuyển ra nước ngoài sống. . . . . ."

Anh ích kỷ hi vọng cô giữ anh lại, như vậy anh có thể lưu lại, ở lại bên cạnh cô, ở lại bên cạnh người phụ nữ mà anh yêu thực sự vào lúc này.

"Đều đã nói với anh tôi muốn ở bên Trác Thiếu Nghĩa rồi, sao tôi có thể di dân với anh chứ? Lại nói tiếng Anh của tôi cũng rất kém." Hiểu Vũ lau nước mắt, cô cười tươi."Anh hãy. . . . . . Chăm sóc cô ấy thật tốt đi! Cô ấy cần anh."

Lời yêu cầu thẳng thắn giãy giụa kia làm cô tan nát cõi lòng.

Căn cứ vào đạo nghĩa, anh nên lựa chọn Bạch Nhã Hân là đúng, nhưng lòng của cô lại đau, thật là đau. . . . . .

"Nói cho anh biết, anh có thể làm cho em điều gì?" Anh nhìn cô sâu sắc.

Có loại nhu tình đau lòng thấm vào mạch máu của anh, làm trái tim anh quặn đau.

Hiểu Vũ lộ ra một nụ cười dí dỏm."Cho tôi một số tiền nuôi dưỡng thật lớn, anh cũng biết, tôi là bà thím yêu tiền mà, đương nhiên chữ lợi đi đầu rồi."

Diêm Đằng cổ họng mình một trận khô khan, anh khàn giọng nói: "Không thành vấn đề."

Cô cười hì hì nói: "Tiền nuôi dưỡng cứ chuyển vào tài khoản lương của tôi là được, bao nhiêu thì xem thành ý của anh, tôi sẽ chờ, đừng quên đó!"

"Hiểu Vũ. . . . . ." Nội tâm của anh dâng lên một cảm xúc khó tả.

Đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt của bọn họ, cho dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói ra thế nào, cũng có thể nói cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng không cách nào bù đắp tổn thương anh đã gây ra cho cô.

"Không cần nói xin lỗi với tôi." Hiểu Vũ không chờ anh nói ra đã nghênh ngang phất phất tay."Dù sao vỗn dĩ chúng ta chỉ là khế ước hôn nhân, chỉ là thời gian của khế ước đã kết thúc mà thôi, anh chỉ cần nghĩ như vậy là được."

Vậy mà, ánh mắt thâm thúy của Diêm Đằng nhìn thẳng vào mắt cô."Làm sao anh có thể nghĩ như vậy một cách nhẹ nhõm đây? Đêm hôm đó. . . . . ."

Ba cái chữ kia khiến Hiểu Vũ hoảng sợ tim nhảy lên, cô vội vàng ngắt lời anh, "Trời ơi! Trời ơi! Thiếu chút nữa thì tôi quên mất, tôi có hẹn ăn trưa cùng với Trác Thiếu Nghĩa! Có thể anh ấy đang ở nhà hàng chờ tôi rồi!"

"Hiểu Vũ ——" Diêm Đằng cũng không nhịn được nữa, anh bước nhanh ra khỏi bàn làm việc, đi về phía cô, kéo cô đang muốn chạy trốn vào trong ngực, tròng mắt đen sáng quắc của anh nhìn cô, giọng nói rung động mà yếu ớt."Không cần trốn tránh chuyện xảy ra đêm hôm đó, nó đã thực sự xảy ra!"

Hiểu Vũ đau lòng mặc cho anh ôm, tình cảm mãnh liệt của Diêm Đằng, lập tức đánh tan phòng tuyến của cô.

Cô vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của anh, mấy giây đắm chìm trong ký ức lý trí liền đẩy anh ra ngay.

"Tổng giám đốc!" Cô lớn tiếng nói, "Trai gái hoan ái, theo như nhu cầu, lề mề dài dòng như anh vậy là rất không lên được mặt bàn rồi! Đây là muốn tôi phải chịu trách nhiệm với anh sao?"

"Hiểu Vũ, anh rất xin lỗi em." Giọng nói Diêm Đằng khàn khàn sắp không thành tiếng.

Anh chưa bao giờ từng nghĩ đến, mình sẽ không chịu trách nhiệm như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ ở lúc yêu nhất để cho cô gái yêu dấu chạy.

"Xin lỗi cái gì chứ, tôi mới có lỗi với anh, đột nhiên bỏ dở khế ước hôn nhân của chúng ta, nhất định sẽ gây ra phiền nhiễu với anh, nếu như không phải Trác Thiếu Nghĩa, tôi sẽ tiếp tục duy trì hôn nhân khế ước của chúng ta đấy!" Cô nói lung tung một hồi.

Ánh mắt đau khổ kia trong nháy mắt giữ chặt lấy lòng cô, cô không thể đối mặt với anh được nữa, lòng cô đau, cô sắp khóc rồi.

"Hiểu Vũ. . . . . ." Diêm Đằng hít sâu một hơi, trong lòng hiện lên một trận chua xót, biết rõ bây giờ nói bất kỳ lời gì đều dư thừa, nhưng anh vẫn muốn nói gì đó.

Nhưng anh có thể nói gì đây?

Mặc kệ nói gì, cũng nhất định sẽ khiến cô tổn thương. . . . . .

Vẻ mặt khổ sở của anh khiến lòng của Hiểu Vũ thít chặt lại.

Vì sao anh lại nhìn cô như vậy? Cô đã quá khổ sở rồi, anh còn nhìn cô như vậy, cô sẽ không muốn đi nữa . . . . . .

Hiểu Vũ cố nén nước mắt sắp tràn mi, cô cười thật tươi với Diêm Đằng."Tôi đi đây! Anh hãy bảo trọng!"

Cô mở cửa phòng Tổng giám đốc, cứng rắn bức những giọt nước mắt lại, không quay đầu lại.

Đúng! Chính là như vậy! Làm tốt lắm! Rất tiêu sái đấy Thành Hiểu Vũ, Diêm Đằng vốn dĩ không thuộc về cô, là do cô cưỡng cầu được, bây giờ rời đi cũng là đúng lúc mà thôi.

Cô ra sức tự nói với bản thân, từ nay về sau, Diêm Đằng là Diêm Đằng, Thành Hiểu Vũ là Thành Hiểu Vũ, nếu có may mắn gặp lại, anh cũng chỉ là chồng cũ mà thôi, chỉ là chồng cũ mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương