Trong buổi họp lớp chiều thứ ba, giáo viên chủ nhiệm phát cho mỗi người một tờ giấy: “Các em chú ý, thứ bảy tuần này lớp chúng ta sẽ tổ chức một buổi dã ngoại. Ai muốn tham gia thì đọc kĩ tờ giấy trên tay rồi về nhà đưa cho bố mẹ ký nhé.”

Nghe tin được đi dã ngoại, cả lớp ai ai cũng trở nên hào hức.

“Đây là cơ hội tốt để mọi người thân thiết với nhau hơn. Nửa học kỳ đã trôi qua, cô thấy có một số bạn vẫn còn khá lạ lẫm, chưa kể sắp tới vài bạn sẽ chuyển sang lớp khác, còn lại nếu không có gì bất ngờ sẽ học cùng nhau hết ba năm. Vì thế việc nâng cao sự gắn kết là rất quan trọng, nếu có thể, các em hãy tích cực tham gia nhé”

Hạ Thính Nam dũng cảm giơ tay: “Cô ơi, địa điểm dã ngoại ở đâu vậy ạ!”

Cô chủ nhiệm trả lời: “Khu danh lam thắng cảnh ở vùng ngoại ô phía Nam, lớp mình có bạn nào đã từng đến đó chưa nhỉ?”

Một vài người nói mình đã từng đến đó cùng với gia đình rồi.

“Không sao, ai đi rồi thì cũng có thể đi lại, đi cùng gia đình và đi cùng bạn bè là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.”

Nghe thấy cô bạn cùng bàn đã từng đến đó, Hạ Thính Nam hỏi: “Ở đó đẹp lắm hả?”

Cô bạn cùng bàn nhớ lại một lúc rồi nói: “Nơi đó rất đẹp, có một con suối và một thác nước, không phải là cậu rất thích chụp ảnh sao, ở đó chụp hình chắc chắn sẽ đẹp lắm đấy!” Cô bạn ấy biết rõ Hạ Thính Nam thích gì.

Trần Xuyến ngồi cách Hạ Thính Nam hai hàng ghế ném tờ giấy gì đó tới.

[Cậu có đi không? Cậu đi thì tớ sẽ đi.]

Hạ Thính Nam nghĩ nghĩ một lúc, viết lên giấy vài chữ, sau đó nhờ bạn học ngồi phía sau giúp cô chuyển tờ giấy.

Bạn bàn sau trêu chọc Hạ Thính Nam: “Bí mật gì thế? Để mình xem nào.”

Hạ Thính Nam lườm một cái: “Xem đi, xem xong thì đưa cho Trần Xuyến, cảm ơn nhé.”

Nghe thấy thế, đối phương chẳng còn hứng thú nhìn, ném thẳng tờ giấy lên bàn Trần Xuyến ở phía sau.

Trần Xuyến kích động mở giấy ra, trên đó viết: [Vậy cậu có đi không? Cậu đi thì mình sẽ đi.]

Trần Xuyến: ….

Đầu óc Hạ Thính Nam thật sự không bình thường mà!

Hạ Thính Nam quay ra đằng sau nhìn Trần Xuyến, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Cô vùi mặt vào cánh tay, cố gắng nhịn để không cười phá lên, nghẹn đến nỗi toát cả mồ hôi, thi thoảng miệng lại phát ra tiếng cười tựa như tiếng đánh rắm.

Nhìn dáng vẻ này của cô, cô bạn cùng bạn cũng phải bật cười, nằm nhoài trên bàn nhịn cười, nhịn đến nỗi cả người rung lắc dữ dội.

Bạn học bàn sau vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người nào đó khom lưng run như cầy sấy.

“….” Thật sự là có gì đó mờ ám mà.

Thật ra, Hạ Thính Nam cũng không biết là mình có nên tham gia không nữa, trong lòng kỳ thực muốn tham gia, nhưng vừa nghĩ đến cuối tuần tốt đẹp, cô lại chẳng muốn ra ngoài tí nào.

Tan học, sau khi bàn bạc với Trần Xuyến và vài người bạn khá thân trong lớp, cuối cùng cô quyết định sẽ tham gia, dù sao loại hoạt động tập thể này cũng rất thú vị.

Vì thế buổi tối sau khi về nhà, Hạ Thính Nam liền nhờ mẹ Hạ ký tên.

“Bọn con sẽ làm gì trong buổi dã ngoại?” Mẹ Hạ vừa thái rau vừa hỏi.

“Leo núi ạ.”

“Vậy con ra ngoài trước đi, lát mẹ ký cho con sau, để mẹ nấu cơm trước đã.” Nói xong, mẹ Hạ nói thêm: “Con qua nhà bên gọi dì Từ và Bỉnh Nhiên sang ăn cơm nhé, sáng nay mẹ mời họ ăn tối với chúng ta mà sao giờ này họ chưa sang nhỉ?”

Nghĩ đến chốc nữa có thể quang minh chính đại ăn cơm và nói chuyện phiếm cùng Từ Bỉnh Nhiên mà không phải học bài, Hạ Thính Nam cười tít cả mắt.

“Dạ.”

Cô thay dép chạy sang nhà họ Từ, nhưng khi tới nơi lại phát hiện cửa nhà không khoá.

Thấy vậy, cô nghiêng đầu quan sát, gọi lớn một câu: “Dì Từ?”

Không có ai đáp lại cô.

Cô do dự một lúc, quyết định cởi giày đi vào, đi thẳng đến phòng của Từ Bỉnh Nhiên.

Cô mở cửa, “Từ Bỉnh Nhiên?”

Một ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía vị khách không mời này.

“Đi ra ngoài.”

Hạ Thính Nam bị giọng điệu của Từ Bỉnh Nhiên doạ sợ, lúc này mới thấy mẹ Từ cũng ở trong phòng, chỉ là bị cánh cửa tủ chắn lại.

Sắc mặt bà rất khó coi, khi thấy Hạ Thính Nam mới tươi lên: “Thính Nam gọi mẹ con dì sang ăn cơm đấy à? Dì chuẩn bị sang đây, con về trước đi nhé.”

Hạ Thính Nam nhìn hai người họ, không hiểu sao lại hơi do dự.

Từ Bỉnh Nhiên lặp lại một lần nữa: “Đi ra ngoài.”

Hạ Thính Nam cảm thấy thái độ của Từ Bỉnh Nhiên rất kém, lòng dâng lên cảm giác chua xót, song biết họ còn có chuyện muốn nói với nhau, cô bèn bình tĩnh nói: “Vậy con về trước đây, mẹ con sắp chuẩn bị xong thức ăn rồi ạ. ”

Từ Bỉnh nhiên hé miệng, lạnh lùng đáp: “Biết rồi.”

Hạ Thính Nam chạy một mạch về nhà, tiện tay đóng cửa nhà họ Từ lại.

Mẹ Hạ thắc mắc không hiểu sao cô lại về nhanh như vậy, Hạ Thính Nam trả lời qua loa: “Mẹ con họ đang bận, tí mới qua mẹ ạ.”

“Vậy được rồi, con bê thức ăn lên rồi sắp xếp bát đũa giúp mẹ nhé.”

“Dạ con biết rồi, biết rồi.”

Hạ Thính Nam cảm thấy mình thực sự quá mỏng manh dễ vỡ, mới bị dọa tí mà nước mắt đã trực trào ra, chẳng giống học sinh cấp 3 tẹo nào.

Cô lủi thủi về phòng chơi game để tâm trạng bớt khó chịu hơn, đến khi không còn ai khác tìm cô nói chuyện, cô khóc một trận, sau đó ra ngoài ăn cơm.

Bầu không khí của bữa tối hôm nay khá lạ, yên tĩnh hơn mọi khi nhiều.

Từ Bỉnh Nhiên không nói chuyện cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì, nhưng Hạ

Thính Nam không nói câu nào thì đúng là không bình thường chút nào. Cuộc trò chuyện trên bàn ăn chủ yếu xoay quanh công việc và cuộc sống của mẹ Từ, mẹ Hạ.

Thi thoảng nhắc đến hai người vài câu, nhưng cả hai chỉ đáp lại cho có lệ.

“Chú Từ gần đây bận lắm hả? Dạo này em chẳng mấy khi gặp anh ấy.” Mẹ Hạ vừa gắp thức ăn vừa hỏi.

Bà Từ cụp mắt, lơ đãng trả lời: “Có thể coi là vậy, mấy ngày nay ông ấy bận trực ban, thi thoảng mới về nhà.”

“Haizz, công việc ở đồn cảnh sát vất vả quá, chú Từ cần cố gắng để được điều về cục làm việc, dù sao làm ở cục cảnh sát dân sự cũng tốt hơn nhiều so với làm tại đồn cảnh sát.”

“Ừm.” Mẹ Từ cười khổ, “Nói đúng là vì không có cơ hội…”

“Haizz, quả thực khó lắm, khó lắm…”

Từ Bỉnh Nhiên không lên tiếng, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ như ngày thường. Hạ Thính Nam ngồi bên cũng cặm cụi ăn từng miếng như thể đang phát tiết gì đó.

Mẹ Hạ thấy kì quái nên hỏi: “Hai đứa hôm nay sao vậy? Giận nhau à?”

Từ Bỉnh Nhiên khẽ lắc đầu.

Mẹ Hạ quay ngược ra chỉ trích con gái: “Dù sao con cũng học cấp ba rồi, hạn chế cãi nhau với anh lại, Bỉnh Nhiên thấy con còn nhỏ nên luôn chiều chuộng, con tuyệt đối đừng coi đó là điều hiển nhiên.”

Hạ Thính Nam im lặng: “Con có giận dỗi gì đâu.”

Từ Bỉnh Nhiên chuyển đề tài: “Dì, nghe nói là Thính Nam muốn đi dã ngoại ạ?”

Mẹ Hạ: “Đúng vậy, con bé nói là sẽ đi leo núi ở khu thắng cảnh Nam Giao.”

Từ Bỉnh Nhiên liếc nhìn Hạ Thính Nam: “Tốt đấy, thi thoảng cũng nên rèn luyện sức khỏe.”

Mặt Hạ Thính Nam cứng đờ, ăn vội cơm rồi chạy về phòng.

Mẹ Từ ôn tồn nói: “Bỉnh Nhiên, con vào chơi với Thính Nam một lát đi.”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn bà, sau đó buông bát đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng của Hạ Thính Nam, chậm rãi đóng cửa lại.

Trong phòng, Hạ Thính Nam đang ngồi dưới đất chơi máy PSP, nghe thấy tiếng Từ Bỉnh Nhiên đi vào, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

Từ Bỉnh Nhiên chỉ thấy nửa cái gáy cao hơn cái giường của cô, anh tiến lại gần nhìn cô chơi, dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cô.

Bàn tay thô ráp, hơi lạnh.

“Vẫn giận à?” Anh mím môi hỏi.

Hạ Thính Nam không trả lời.

Từ Bỉnh Nhiên: “Cho em mượn máy tính chơi nhé?”

Hạ Thính Nam: “Không cần.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Tặng em lego được không?”

Hạ Thính Nam: “Không.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Em không thích xếp lego nữa à?”

Hạ Thính Nam: “Ừm…”

Mưa vẫn đang rơi tí tách ngoài cửa sổ trước bàn học của Hạ Thính Nam, không biết vì lý do gì mà họ phải đè nén tiếng nói chuyện như vậy, giống như đây là bí mật của riêng hai người họ, mang theo ý vị ẩm ướt vô hạn, tựa như bong bóng xà phòng, chọc một cái sẽ vỡ tan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương