Đầu Lâu Hoa Hồng
-
Chương 18
Trận mưa lần này vừa đến đã kéo dài suốt tận hai tháng, nước mưa càng ngày càng tích tụ nhiều. Ngày nào hành lang cũng có những chiếc ô khác nhau được mở ra, trên mặt ô toàn là nước mưa lộn xộn.
Cho dù không mưa thì trời cũng âm u đầy sương mù, phóng tầm mắt ra ngoài căn bản không hề thấy đỉnh núi đâu.
Ngày liên hoan tốt nghiệp hôm ấy, Từ Bỉnh Nhiên được mọi người vây quanh, ai cũng đã biết tin anh sẽ tới học ở Học viện Cảnh sát Bắc Kinh, có người chúc mừng anh, nhưng có người cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Có người nói: “Từ Bỉnh Nhiên, thành tích của cậu đạt 985 điểm, chưa từng có con số 211, cậu đăng kí vào trường Cảnh sát, không sợ đóng hẹp cánh cửa việc làm à?”
Từ Bỉnh Nhiên chỉ nở nụ cười, không hề trả lời.
Đối với anh, việc này không phải là đóng hẹp cơ hội việc làm, mà là anh muốn đi theo con đường mình chọn.
Thấy anh bị bao quanh, Chương Hựu Trình tiến tới giải cứu: “Thôi nào, đồ ăn ngon trên bàn nhiều như vậy mà không bịt được miệng mấy cậu à? Không ăn sẽ nguội hết đó.”
Thang Xảo Xảo cũng xen vào một: “Học Cảnh sát thì sao? Nói không chừng sau này các cậu vi phạm pháp luật, Từ Bỉnh Nhiên sẽ là người bắt các cậu đó!”
Mọi người đồng nhất cười rộ lên.
Chương Hựu Trình thấp giọng, chần chờ hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Vẫn ổn chứ!”
Dù sao cũng là anh em tốt nên anh ta biết kha khá chuyện nhà của từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu: “Cứ vậy đi!”
Anh đã là một thanh niên trưởng thành, cần có năng lực tiết chế bản thân, không thể để cho những chuyện đã xảy ra tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống. Đối với anh mà nói, chuyện nào cũng có mặt tốt mặt xấu, chuyện xảy ra không thể nghịch chuyển, anh chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Chương Hựu Trình vỗ lưng anh.
Từ Bỉnh Nhiên quay sang nở một nụ cười.
Cả buổi tối giáo viên chủ nhiệm đều vô cùng rạng rỡ, sau khi uống một ít rượu, cô cầm micro bước lên bục, ho khan hai tiếng: “Các em thân mến, đây là lần đầu tiên cô đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm, cô thật sự rất cảm động khi được dõi theo các em từ lúc còn non nớt đến lúc trưởng thành, chững chạc.”
“Quỹ đạo cuộc sống của mỗi người không giống nhau, các em không nên lấy tiêu chuẩn của mình áp đặt vào người khác. Tương lai, các em có thể là người có chí hướng cao, là người nho nhã, chí khí ngút trời, hoặc là trầm lắng và giản dị, hoặc là cống hiến hết mình vì lợi ích cộng đồng, phục vụ đất nước, có thể đơn giản chỉ là nhà kinh doanh nhỏ bé,…Tất cả đều có cuộc sống tuyệt vời khác nhau, chỉ cần các em có niềm tin thì chẳng bao giờ có thể nghe thấy hai từ thất bại.”
“Cô hy vọng con đường nhỏ mà các em bước đi sẽ là một con đường bằng phẳng.”
Ăn uống linh đình, mọi người giơ cao chén rượu trên tay, chén rượu này đập vào chén rượu khác tạo nên tiếng vang lanh lảnh, dòng chảy hương rượu từ từ tràn vào từng chút từng chút một.
Từ Bỉnh Nhiên ngửa đầu, vui vẻ uống cạn từng ly.
Lúc tan cuộc, ngoại trừ một vài nữ sinh, tất cả đều ngã trái ngã phải, giáo viên chủ nhiệm dở khóc dở cười: “Xem ra các em đều là bé ngoan, thường ngày ít khi uống rượu, tửu lượng không được tốt lắm.”
Cuối cùng, cô gọi xe cho từng người, nhắc họ chú ý an toàn, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn vào nhóm.
Từ Bỉnh Nhiên bám vào lan can, chậm rãi leo lên tầng, dùng chìa khóa cắm vào ổ nhưng mãi cửa không mở ra.
Anh cau mày.
Hạ Thính Nam đang ngồi ở phòng khách xem TV, chợt nghe thấy tiếng huyên náo, sợ tới mức giật mình, cứ tưởng là trộm, đến khi nhìn vào mắt mèo cô mới biết đó là Từ Bỉnh Nhiên.
Cô mở cửa, ôm lấy Từ Bỉnh Nhiên đang lung lay sắp đổ.
Hơi thở ẩm ướt, mùi rượu trộn lẫn với mùi cỏ xanh của đêm mưa hè xộc vào mũi Hạ Thính Nam, đôi mắt trắng đen rõ ràng phủ đầy sương mù thấm vào ruột gan.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn Hạ Thính Nam chằm chằm không chớp mắt.
Hạ Nghe Nam: “… Anh đi nhầm cửa rồi. ”
Từ Bỉnh Nhiên: “Ồ. ”
Hạ Thính Nam rất phiền muộn, thoạt nhìn Từ Bỉnh Nhiên có vẻ hơi khác.
Cô yên lặng thở dài, quay vào nhà hét lớn: “Mẹ, Từ Bỉnh Nhiên uống say, con đưa anh ấy về trước.”
Mẹ Hạ ở trong nói vọng ra: “Có cần giúp đỡ gì không?”
“Dạ không cần đâu ạ!”
Từ Bỉnh Nhiên dồn hết sức nặng lên người Hạ Thính Nam.
“Anh trai à, anh xấu quá đấy, thả lòng tí đi.” Hạ Thính Nam túm chặt anh, lấy chìa khóa trong ốp điện thoại của anh ra mở khóa.
Nghe vậy, anh cố gắng đứng lên, nhưng đi chưa được hai bước cả người đã mềm nhũn.
Anh chậm rãi vùi đầu vào hốc vai của Hạ Thính Nam, cọ nhẹ hai cái, giọng nói tương đối rầu rĩ.
“Hạ Thính Nam, anh muốn nôn.”
Mặt mày Hạ Thính Nam xanh mét, cố gắng càng nhanh chóng đưa anh vào nhà vệ sinh.
“Đừng nôn, ngàn vạn lần đừng nôn! Em tắm rồi.”
Bởi vì động tác dứt khoát không kịp phanh lại nên cô suýt nữa đã nhét đầu Từ Bỉnh Nhiên vào trong bồn cầu.
Từ Bỉnh Nhiên chống tay lên nắp bồn cầu, quay đầu nhìn cô, “Có phải em hận anh lắm phải không?”
……
Cô cười gượng: “Lỗi của em, là lỗi của em.”
Nói xong anh rất muốn nôn, nhưng cuối cùng cố gắng lắm cũng chỉ nôn được hai lần.
Hạ Nghe Nam vỗ lưng anh, nhìn vành mắt anh đỏ lên, bỗng dưng không biết phải làm sao. Cô cầm điện thoại bắt đầu tìm kiếm giải pháp giải rượu khi uống quá chén. Trên mạng nói phải uống nước ấm hoặc mật ong pha, cô đang định vào bếp tìm xem có mật ong không.
Đúng lúc này Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên ôm cô.
Cô hoảng sợ, tưởng anh trượt ngã, song hóa ra Từ Bỉnh Nhiên chỉ ôm chặt cô.
Hình như anh càng lúc càng say, mặt nóng bừng lên, nghiêng mặt áp vào eo Hạ Thính Nam, đỉnh đầu vô thức ma sát trước ngực cô, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hạ Thính Nam, sau khi anh đi rồi, em phải học tập tốt, biết không?”
Cô cảm thấy hơi nhột, sau đó giãy ra, nói qua loa: “Biết rồi biết rồi… Được được được…”
Phục rồi, cô thật sự phục rồi.
Say vậy mà không hề quên nhắc cô cố gắng học tập.
Nếu ba mẹ cô biết được, chắc chắc họ sẽ cảm động phát khóc.
Cô yên lặng mở điện thoại di động, bật chế độ quay video, hướng camera vào mặt Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên say rượu tuy khó chịu nhưng nói rất nhiều, hơn nữa lại còn dính người. Hạ Thính Nam cảm thấy vô cùng thú vị, cười tủm tỉm quay video, muốn đợi lúc Từ Bỉnh Nhiên tỉnh táo cho anh xem lại dáng dáng vẻ này của mình.
Từ Bỉnh Nhiên: “Tại sao em không nói gì?”
Hạ Thính Nam: “Anh muốn nghe gì?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Giọng em nói.”
Động tác của Hạ Thính Nam khựng lại, hoảng hốt nhìn Từ Bỉnh Nhiên.
Giọng nói của cô thì có gì để nghe?
Tay Từ Bỉnh Nhiên bỗng vô lực trượt xuống đất, Hạ Thính Nam vội vàng giữ chặt anh, đóng nắp bồn cầu để anh ngồi lên.
Tầm mắt anh vẫn dõi theo bóng dáng Hạ Thính Nam.
Điện thoại di động đặt trên mặt bàn, chế độ quay video quên tắt, cô tự vò khăn mặt, sau đó tới gần Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên cực kì nghe lời, tự nhiên ôm eo Hạ Thính Nam, đưa mặt lên, ánh mắt mê man nhìn áo ngủ ngắn tay của Hạ Thính Nam, yết hầu bỗng nhiên cuồn cuộn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hạ Thính Nam không hề phát hiện ra, kiên nhẫn lau mặt và cổ cho anh.
Sau khi lau sạch sẽ, Từ Bỉnh Nhiên lại muốn vùi vào ngực cô, Hạ Thính Nam vặn đầu anh đẩy ra xa.
“Trời ơi, không ngờ Từ Bỉnh Nhiên cũng biết làm nũng như thế này?” Cô lẩm bẩm, đỡ Từ Bỉnh Nhiên lên giường nằm.
Cô vỗ mặt anh: “Từ Bỉnh Nhiên?”
Từ Bỉnh Nhiên hình như không nghe thấy tiếng cô. Anh nhắm mắt lại, mái tóc ngắn mềm mại đặt trên gối đầu, nhìn qua dịu dàng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt.
Hạ Thính Nam không ngỡ buông tay, băn khoăn không biết có nên bỏ mặc Từ Bỉnh Nhiên như vậy hay không.
Sau đó, Từ Bỉnh Nhiên bất thình lình cởi đồ.
Cô giật mình, vội vàng ngăn cản anh, “Không được không được, chờ em đi rồi cởi.”
Anh lại bất động.
Hạ Thính Nam cảm thấy rất buồn cười, lại muốn lôi điện thoại ra chụp. Mãi tới lúc này cô mới nhớ ra điện thoại vẫn còn trong nhà vệ sinh, lấy ra pin cũng đã sắp hết.
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy cứ để anh như vậy cũng không sao, ngủ một giấc sẽ ổn, thế là cô lại lặng lẽ rời đi.
Khi đóng cửa, cô nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên loáng thoáng gọi cô, đúng lúc cô đang tò mò không biết mình có nghe nhầm hay không, tiếng chuông thông báo sắp hết pin đột nhiên vang lên, cô vội chạy về nhà sạc điện thoại.
Mẹ Hạ nghe thấy cô trở về, hỏi: “Thính Nam, Bỉnh Nhiên thế nào rồi?”
Cô chạy vào phòng mẹ Hạ, “Anh ấy buồn nôn nhưng không nôn được, con vừa lau mặt giúp anh ấy, sau đó đỡ anh ấy lên giường, chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Vậy thì ổn, để thằng bé nghỉ ngơi đi, ngày mai trước khi đi làm mẹ sẽ qua thăm nó.”
“Vâng ạ —”
Ngày hôm sau trước khi đi làm, mẹ Hạ sang thăm Từ Bỉnh Nhiên, phát hiện anh vẫn còn ngủ, vì thế bà lại yên lặng rời đi.
Từ Bỉnh Nhiên ngủ li bì, mãi đến trưa mới tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ choáng váng, toàn bộ kí ức đều dừng lại ở việc anh mở nhầm cửa.
Sau khi rửa mặt xong, anh sang gõ cửa nhà Hạ Thính Nam, cô đang chuẩn bị ăn cơm nên hỏi anh có muốn ăn cùng không.
Từ Bỉnh Nhiên đáp không cần, anh đặt thức ăn bên ngoài rồi.
Hạ Thính Nam cũng ăn đồ ăn bên ngoài, vừa ăn hai miếng vừa bấm điện thoại di động, nói muốn cho Từ Bỉnh Nhiên xem gì đó.
Từ Bỉnh Nhiên: “Xem cái gì?”
“Anh nhìn đi là biết.” Khóe miệng cô cong lên, biểu cảm hơi vặn vẹo.
Từ Bỉnh Nhiên thấy cô mở album ảnh, chọn một tập video giữa đống ảnh tự sướng và gói biểu tượng cảm xúc, tiếp đó anh lập tức nhìn thấy khuôn mặt của mình.
“……”
Anh bình tĩnh nhìn video như muốn xuyên thủng điện thoại của cô.
Bầu không khí quỷ dị không một tiếng động dần lên men, cả căn nhà rộng lớn không hề có tiếng nói chuyện, âm thanh trong video liên tục truyền tới.
Từ Bỉnh Nhiên đột ngột mở miệng: “Đây không phải là anh.”
Hạ Thính Nam trực tiếp phun cơm ra ngoài.
Từ Bỉnh Nhiên: “Là em photoshop.”
Hạ Thính Nam vừa ho khan vừa la lớn: “Video thì photoshop kiểu gì.”
Từ Bỉnh Nhiên hiếu kì: “Làm sao mà anh biết được em photoshop như thế nào?”
“Anh vẫn còn chối được à, em phục rồi đó.” Cô tức đến phì cười.
Từ Bỉnh Nhiên lại nhìn tiếp, cầm điện thoại trong tay Hạ Thính Nam, xóa hết video và lịch sử trò chuyện rồi mới trả điện thoại cho cô.
Hạ Thính Nam: “Anh làm gì vậy? Tự mình phi tang à? ”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng nãy giờ chợt mở miệng: “Anh nghiên cứu xem em photoshop kiểu gì?”
……
Hạ Thính Nam tức giận gầm rú: “Đã bảo là không phải photoshop rồi mà!!!”
Cho dù không mưa thì trời cũng âm u đầy sương mù, phóng tầm mắt ra ngoài căn bản không hề thấy đỉnh núi đâu.
Ngày liên hoan tốt nghiệp hôm ấy, Từ Bỉnh Nhiên được mọi người vây quanh, ai cũng đã biết tin anh sẽ tới học ở Học viện Cảnh sát Bắc Kinh, có người chúc mừng anh, nhưng có người cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Có người nói: “Từ Bỉnh Nhiên, thành tích của cậu đạt 985 điểm, chưa từng có con số 211, cậu đăng kí vào trường Cảnh sát, không sợ đóng hẹp cánh cửa việc làm à?”
Từ Bỉnh Nhiên chỉ nở nụ cười, không hề trả lời.
Đối với anh, việc này không phải là đóng hẹp cơ hội việc làm, mà là anh muốn đi theo con đường mình chọn.
Thấy anh bị bao quanh, Chương Hựu Trình tiến tới giải cứu: “Thôi nào, đồ ăn ngon trên bàn nhiều như vậy mà không bịt được miệng mấy cậu à? Không ăn sẽ nguội hết đó.”
Thang Xảo Xảo cũng xen vào một: “Học Cảnh sát thì sao? Nói không chừng sau này các cậu vi phạm pháp luật, Từ Bỉnh Nhiên sẽ là người bắt các cậu đó!”
Mọi người đồng nhất cười rộ lên.
Chương Hựu Trình thấp giọng, chần chờ hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Vẫn ổn chứ!”
Dù sao cũng là anh em tốt nên anh ta biết kha khá chuyện nhà của từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu: “Cứ vậy đi!”
Anh đã là một thanh niên trưởng thành, cần có năng lực tiết chế bản thân, không thể để cho những chuyện đã xảy ra tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống. Đối với anh mà nói, chuyện nào cũng có mặt tốt mặt xấu, chuyện xảy ra không thể nghịch chuyển, anh chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Chương Hựu Trình vỗ lưng anh.
Từ Bỉnh Nhiên quay sang nở một nụ cười.
Cả buổi tối giáo viên chủ nhiệm đều vô cùng rạng rỡ, sau khi uống một ít rượu, cô cầm micro bước lên bục, ho khan hai tiếng: “Các em thân mến, đây là lần đầu tiên cô đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm, cô thật sự rất cảm động khi được dõi theo các em từ lúc còn non nớt đến lúc trưởng thành, chững chạc.”
“Quỹ đạo cuộc sống của mỗi người không giống nhau, các em không nên lấy tiêu chuẩn của mình áp đặt vào người khác. Tương lai, các em có thể là người có chí hướng cao, là người nho nhã, chí khí ngút trời, hoặc là trầm lắng và giản dị, hoặc là cống hiến hết mình vì lợi ích cộng đồng, phục vụ đất nước, có thể đơn giản chỉ là nhà kinh doanh nhỏ bé,…Tất cả đều có cuộc sống tuyệt vời khác nhau, chỉ cần các em có niềm tin thì chẳng bao giờ có thể nghe thấy hai từ thất bại.”
“Cô hy vọng con đường nhỏ mà các em bước đi sẽ là một con đường bằng phẳng.”
Ăn uống linh đình, mọi người giơ cao chén rượu trên tay, chén rượu này đập vào chén rượu khác tạo nên tiếng vang lanh lảnh, dòng chảy hương rượu từ từ tràn vào từng chút từng chút một.
Từ Bỉnh Nhiên ngửa đầu, vui vẻ uống cạn từng ly.
Lúc tan cuộc, ngoại trừ một vài nữ sinh, tất cả đều ngã trái ngã phải, giáo viên chủ nhiệm dở khóc dở cười: “Xem ra các em đều là bé ngoan, thường ngày ít khi uống rượu, tửu lượng không được tốt lắm.”
Cuối cùng, cô gọi xe cho từng người, nhắc họ chú ý an toàn, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn vào nhóm.
Từ Bỉnh Nhiên bám vào lan can, chậm rãi leo lên tầng, dùng chìa khóa cắm vào ổ nhưng mãi cửa không mở ra.
Anh cau mày.
Hạ Thính Nam đang ngồi ở phòng khách xem TV, chợt nghe thấy tiếng huyên náo, sợ tới mức giật mình, cứ tưởng là trộm, đến khi nhìn vào mắt mèo cô mới biết đó là Từ Bỉnh Nhiên.
Cô mở cửa, ôm lấy Từ Bỉnh Nhiên đang lung lay sắp đổ.
Hơi thở ẩm ướt, mùi rượu trộn lẫn với mùi cỏ xanh của đêm mưa hè xộc vào mũi Hạ Thính Nam, đôi mắt trắng đen rõ ràng phủ đầy sương mù thấm vào ruột gan.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn Hạ Thính Nam chằm chằm không chớp mắt.
Hạ Nghe Nam: “… Anh đi nhầm cửa rồi. ”
Từ Bỉnh Nhiên: “Ồ. ”
Hạ Thính Nam rất phiền muộn, thoạt nhìn Từ Bỉnh Nhiên có vẻ hơi khác.
Cô yên lặng thở dài, quay vào nhà hét lớn: “Mẹ, Từ Bỉnh Nhiên uống say, con đưa anh ấy về trước.”
Mẹ Hạ ở trong nói vọng ra: “Có cần giúp đỡ gì không?”
“Dạ không cần đâu ạ!”
Từ Bỉnh Nhiên dồn hết sức nặng lên người Hạ Thính Nam.
“Anh trai à, anh xấu quá đấy, thả lòng tí đi.” Hạ Thính Nam túm chặt anh, lấy chìa khóa trong ốp điện thoại của anh ra mở khóa.
Nghe vậy, anh cố gắng đứng lên, nhưng đi chưa được hai bước cả người đã mềm nhũn.
Anh chậm rãi vùi đầu vào hốc vai của Hạ Thính Nam, cọ nhẹ hai cái, giọng nói tương đối rầu rĩ.
“Hạ Thính Nam, anh muốn nôn.”
Mặt mày Hạ Thính Nam xanh mét, cố gắng càng nhanh chóng đưa anh vào nhà vệ sinh.
“Đừng nôn, ngàn vạn lần đừng nôn! Em tắm rồi.”
Bởi vì động tác dứt khoát không kịp phanh lại nên cô suýt nữa đã nhét đầu Từ Bỉnh Nhiên vào trong bồn cầu.
Từ Bỉnh Nhiên chống tay lên nắp bồn cầu, quay đầu nhìn cô, “Có phải em hận anh lắm phải không?”
……
Cô cười gượng: “Lỗi của em, là lỗi của em.”
Nói xong anh rất muốn nôn, nhưng cuối cùng cố gắng lắm cũng chỉ nôn được hai lần.
Hạ Nghe Nam vỗ lưng anh, nhìn vành mắt anh đỏ lên, bỗng dưng không biết phải làm sao. Cô cầm điện thoại bắt đầu tìm kiếm giải pháp giải rượu khi uống quá chén. Trên mạng nói phải uống nước ấm hoặc mật ong pha, cô đang định vào bếp tìm xem có mật ong không.
Đúng lúc này Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên ôm cô.
Cô hoảng sợ, tưởng anh trượt ngã, song hóa ra Từ Bỉnh Nhiên chỉ ôm chặt cô.
Hình như anh càng lúc càng say, mặt nóng bừng lên, nghiêng mặt áp vào eo Hạ Thính Nam, đỉnh đầu vô thức ma sát trước ngực cô, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hạ Thính Nam, sau khi anh đi rồi, em phải học tập tốt, biết không?”
Cô cảm thấy hơi nhột, sau đó giãy ra, nói qua loa: “Biết rồi biết rồi… Được được được…”
Phục rồi, cô thật sự phục rồi.
Say vậy mà không hề quên nhắc cô cố gắng học tập.
Nếu ba mẹ cô biết được, chắc chắc họ sẽ cảm động phát khóc.
Cô yên lặng mở điện thoại di động, bật chế độ quay video, hướng camera vào mặt Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên say rượu tuy khó chịu nhưng nói rất nhiều, hơn nữa lại còn dính người. Hạ Thính Nam cảm thấy vô cùng thú vị, cười tủm tỉm quay video, muốn đợi lúc Từ Bỉnh Nhiên tỉnh táo cho anh xem lại dáng dáng vẻ này của mình.
Từ Bỉnh Nhiên: “Tại sao em không nói gì?”
Hạ Thính Nam: “Anh muốn nghe gì?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Giọng em nói.”
Động tác của Hạ Thính Nam khựng lại, hoảng hốt nhìn Từ Bỉnh Nhiên.
Giọng nói của cô thì có gì để nghe?
Tay Từ Bỉnh Nhiên bỗng vô lực trượt xuống đất, Hạ Thính Nam vội vàng giữ chặt anh, đóng nắp bồn cầu để anh ngồi lên.
Tầm mắt anh vẫn dõi theo bóng dáng Hạ Thính Nam.
Điện thoại di động đặt trên mặt bàn, chế độ quay video quên tắt, cô tự vò khăn mặt, sau đó tới gần Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên cực kì nghe lời, tự nhiên ôm eo Hạ Thính Nam, đưa mặt lên, ánh mắt mê man nhìn áo ngủ ngắn tay của Hạ Thính Nam, yết hầu bỗng nhiên cuồn cuộn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hạ Thính Nam không hề phát hiện ra, kiên nhẫn lau mặt và cổ cho anh.
Sau khi lau sạch sẽ, Từ Bỉnh Nhiên lại muốn vùi vào ngực cô, Hạ Thính Nam vặn đầu anh đẩy ra xa.
“Trời ơi, không ngờ Từ Bỉnh Nhiên cũng biết làm nũng như thế này?” Cô lẩm bẩm, đỡ Từ Bỉnh Nhiên lên giường nằm.
Cô vỗ mặt anh: “Từ Bỉnh Nhiên?”
Từ Bỉnh Nhiên hình như không nghe thấy tiếng cô. Anh nhắm mắt lại, mái tóc ngắn mềm mại đặt trên gối đầu, nhìn qua dịu dàng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt.
Hạ Thính Nam không ngỡ buông tay, băn khoăn không biết có nên bỏ mặc Từ Bỉnh Nhiên như vậy hay không.
Sau đó, Từ Bỉnh Nhiên bất thình lình cởi đồ.
Cô giật mình, vội vàng ngăn cản anh, “Không được không được, chờ em đi rồi cởi.”
Anh lại bất động.
Hạ Thính Nam cảm thấy rất buồn cười, lại muốn lôi điện thoại ra chụp. Mãi tới lúc này cô mới nhớ ra điện thoại vẫn còn trong nhà vệ sinh, lấy ra pin cũng đã sắp hết.
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy cứ để anh như vậy cũng không sao, ngủ một giấc sẽ ổn, thế là cô lại lặng lẽ rời đi.
Khi đóng cửa, cô nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên loáng thoáng gọi cô, đúng lúc cô đang tò mò không biết mình có nghe nhầm hay không, tiếng chuông thông báo sắp hết pin đột nhiên vang lên, cô vội chạy về nhà sạc điện thoại.
Mẹ Hạ nghe thấy cô trở về, hỏi: “Thính Nam, Bỉnh Nhiên thế nào rồi?”
Cô chạy vào phòng mẹ Hạ, “Anh ấy buồn nôn nhưng không nôn được, con vừa lau mặt giúp anh ấy, sau đó đỡ anh ấy lên giường, chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Vậy thì ổn, để thằng bé nghỉ ngơi đi, ngày mai trước khi đi làm mẹ sẽ qua thăm nó.”
“Vâng ạ —”
Ngày hôm sau trước khi đi làm, mẹ Hạ sang thăm Từ Bỉnh Nhiên, phát hiện anh vẫn còn ngủ, vì thế bà lại yên lặng rời đi.
Từ Bỉnh Nhiên ngủ li bì, mãi đến trưa mới tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ choáng váng, toàn bộ kí ức đều dừng lại ở việc anh mở nhầm cửa.
Sau khi rửa mặt xong, anh sang gõ cửa nhà Hạ Thính Nam, cô đang chuẩn bị ăn cơm nên hỏi anh có muốn ăn cùng không.
Từ Bỉnh Nhiên đáp không cần, anh đặt thức ăn bên ngoài rồi.
Hạ Thính Nam cũng ăn đồ ăn bên ngoài, vừa ăn hai miếng vừa bấm điện thoại di động, nói muốn cho Từ Bỉnh Nhiên xem gì đó.
Từ Bỉnh Nhiên: “Xem cái gì?”
“Anh nhìn đi là biết.” Khóe miệng cô cong lên, biểu cảm hơi vặn vẹo.
Từ Bỉnh Nhiên thấy cô mở album ảnh, chọn một tập video giữa đống ảnh tự sướng và gói biểu tượng cảm xúc, tiếp đó anh lập tức nhìn thấy khuôn mặt của mình.
“……”
Anh bình tĩnh nhìn video như muốn xuyên thủng điện thoại của cô.
Bầu không khí quỷ dị không một tiếng động dần lên men, cả căn nhà rộng lớn không hề có tiếng nói chuyện, âm thanh trong video liên tục truyền tới.
Từ Bỉnh Nhiên đột ngột mở miệng: “Đây không phải là anh.”
Hạ Thính Nam trực tiếp phun cơm ra ngoài.
Từ Bỉnh Nhiên: “Là em photoshop.”
Hạ Thính Nam vừa ho khan vừa la lớn: “Video thì photoshop kiểu gì.”
Từ Bỉnh Nhiên hiếu kì: “Làm sao mà anh biết được em photoshop như thế nào?”
“Anh vẫn còn chối được à, em phục rồi đó.” Cô tức đến phì cười.
Từ Bỉnh Nhiên lại nhìn tiếp, cầm điện thoại trong tay Hạ Thính Nam, xóa hết video và lịch sử trò chuyện rồi mới trả điện thoại cho cô.
Hạ Thính Nam: “Anh làm gì vậy? Tự mình phi tang à? ”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng nãy giờ chợt mở miệng: “Anh nghiên cứu xem em photoshop kiểu gì?”
……
Hạ Thính Nam tức giận gầm rú: “Đã bảo là không phải photoshop rồi mà!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook