EDITOR: Tiểu Thần
BETA: Hara
- o0o-
Ba Thục, xưa nay là nơi có mỹ danh giàu tài nguyên thiên nhiên, trong đó, môn phái nổi tiếng nhất không gì hơn Đường Môn.

Lúc này, tại đỉnh núi nguy hiểm nhất của Đường Môn, Quỷ Kiến Sầu, một người thanh niên mặc một thân áo xám đang đứng, gió thổi lạnh thấu xương cũng không thể làm hắn di động một chút nào.

Từ trên ngực hắn có một chữ Đường lớn cùng với áo xám của hắn liền có thể nhận ra, hắn đến từ Đường Môn, hơn nữa là Đường Môn ngoại môn đệ tử – Đường Tam.

Đường Tam năm nay 29 tuổi, trong ngoại môn đệ tử đứng hàng thứ ba, cho nên ngoại môn đệ tử đều kêu hắn một tiếng Tam Thiếu, đương nhiên, tới miệng nội môn đệ tử, hắn vẫn kêu Đường Tam.

Lúc này Đường Tam, khi thì cười, khi thì khóc, nhưng bất luận là biểu tình gì, đều không thể che giấu nội tâm kích động của hắn.

Xem Đường Môn là nhà, ám khí Đường Môn là tất cả của hắn, hôm nay rốt cuộc hoàn thành nguyện vọng 29 năm của hắn.

Bỗng nhiên lúc này, sắc mặt Đường Tam biến đổi, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, có chút chua xót lẩm bẩm: "Cái gì nên tới cuối cùng vẫn phải tới."
Lúc này, mười bảy thân ảnh hơn năm mươi tuổi từ sườn núi hướng lên đỉnh núi mà đến.

Mà bọn họ mặc trên người là áo bào trắng cùng chữ vàng bên trên, tượng trưng cho thân phận Trưởng lão Đường Môn của bọn họ.


Nhìn mấy vị Trưởng lão đi đến trước mặt, Đường Tam không có hành lễ như quy củ mà ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn mấy vị Trưởng lão đưa hắn vây lại ở Quỷ Kiến Sầu.

Buông Phật Nộ Đường Liên, để lại một ánh mắt lưu luyến cuối cùng, mang theo nụ cười vui mừng, Đường Tam để Phật Nộ Đường Liên lưu lại, báo cho các Trưởng lão nơi cất giấu Huyền Thiên Bảo Lục, hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, tiếp theo đột nhiên lui về phía sau, ngay lúc những người khác không kịp phản ứng, nhanh như chớp phóng về Quỷ Kiến Sầu phía trước.

Đường đại tiên sinh đã không kịp ngăn cản, rồi sau đó cho người tìm kiếm Đường Tam, hắn cũng không biết, Đường Tam đã tới một thế giới hoàn toàn mới, một cái thế giới thuộc về hắn.

Hoa khai hai đóa, các biểu một chi.

Những chuyện phát sinh ở Đường Môn cổ kính tạm thời không đề cập tới.

Ở hiện tại nhà cao san sát, trong rừng hoa đào của Đại học A, một chàng trai cao ráo, vẻ mặt tuấn tú cùng một thân váy trắng, trở thành một phong cảnh thu hút ở Đại học A, những người đi ngang qua không ai là không lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tị.

Đơn giản là đây là nam thần nữ thần của Đại học A.

Đến nỗi làm cho tâm tình nam thần không ổn.

Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô gái đứng trước mặt, Tiêu Niệm mặt ngoài là ôn nhu mỉm cười, kỳ thật trong lòng đã sớm hoang mang rối rắm, đơn giản là, cậu là gay.

Cho nên, đối mặt với cô gái tỏ tình với mình, nội tâm Tiêu Niệm là hỏng mất.

Trong lòng sớm đã loạn, nhưng trên mặt vẫn duy trì thói quen nhẹ nhàng cự tuyệt cô gái.

Nở một nụ cười ôn nhu, Tiêu Niệm nói với cô gái, "Học muội, thực xin lỗi, nhưng hiện tại mục tiêu của tôi là nghiêm túc học tập.

Chuyện yêu đương sẽ suy nghĩ sau."
"Học trưởng, anh ghét em sao?" Cô gái kia nghe thấy Tiêu Niệm trả lời, trong mắt lập tức nổi lên nước mắt.

"Không có, em là nữ thần của trường, tôi sao lại ghét bỏ em, mấy cái hộ hoa sứ giả của em sẽ không trùm bao bố tôi sao." Nam thần chính là nam thần, lời cự tuyệt cũng vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu, cô gái kia liền được dỗ nín khóc mà cười.

"Như vậy, học trưởng về sau tìm bạn gái, có thể nghĩ đến em không?" Nhón mũi chân, hai mắt lộ ra vẻ chờ mong.

"Có thể, khi tìm bạn gái nhất định sẽ nghĩ đến em trước." Tiêu Niệm nhấn mạnh hai chữ bạn gái.

Quỷ biết mình kiếm đâu ra bạn gái, trong lòng cười khổ một phen, Tiêu Niệm liền quyết định tạm biệt cô gái.


"Học muội còn có chuyện gì không, nếu không có việc gì, tôi còn có lớp, phải đi trước." Mượn cớ đi học, Tiêu Niệm cùng cô gái tạm biệt.

"Vậy được rồi......!Học trưởng, hẹn gặp lại." Tuy còn có chút không muốn, nhưng là vì lưu lại một ấn tượng tốt với nam thần, cô gái vẫn có chút không tình nguyện để cậu rời đi.

Khi nào, tôi mới chân chính tìm được người mình muốn ở bên cạnh đây.

Tiêu Niệm trong lòng suy nghĩ, lại đã quên xe đang chạy trên đường.

Mỗi bước chân đầy lưu luyến, cô gái thấy Tiêu Niệm cũng không có đuổi theo mình, trong lòng mất mát, bỗng nhiên thấy một chiếc xe chạy về phía Tiêu Niệm, sợ hãi la lên, "Học trưởng, cẩn thận!"
"Rầm." Tiêu Niệm cả kinh, thấy mình sắp bị xe đụng, muốn tránh nhưng đã không kịp, nhanh chóng bị xe va chạm.

Trước khi chết, nhìn thấy mình bị đụng xe, cười khổ, xem ra, mình vĩnh viễn cũng không tìm thấy người kia.

Trong lòng mang theo sự sợ hãi của cái chết và sự lưu luyến với cuộc sống hiện tại, Tiêu Niệm vĩnh viễn rời đi thế giới mà cậu đang sinh sống.

Nhưng mà, đây thật sự là một bắt đầu khác.

Trên báo chí ngày hôm sau, là nhân vật phong vân của Đại học A, tin tức Tiêu Niệm tử vong chiếm một khoảng.

"Tiêu Niệm, tài tử đa tài của Đại học A, yêu thích âm nhạc, am hiểu đàn cổ cùng nhiên môn nhạc cụ......"
Mặt khác, cùng vai chính của chúng ta không có quan hệ.

Lúc này, cậu cảm giác toàn thân chính mình ở bên trong một không gian kín mít.


Không gian chen chúc làm cậu cảm thấy khó chịu, cậu đá đá chân.

Một giọng nam truyền đến, nhưng Tiêu Niệm lại nghe không hiểu bọn họ nói, bọn họ nói là có ý gì, vừa muốn tìm kiếm, lại cảm thấy một trận buồn ngủ đánh úp lại, không đến hai giây, liền rơi vào ngủ say, cơ thể nhích tới một nguồn nhiệt khác bên cạnh.

Ở trong không gian ngây người đã lâu, sau đó Tiêu Niệm rốt cuộc phản ứng lại, có lẽ, cậu là trọng sinh, chẳng qua thiếu một chén canh Mạnh bà.

Mà cái nguồn nhiệt cách cậu rất gần kia có thể là anh em của cậu.

"Nếu tôi là đệ đệ, liền có thể lười biếng, ngủ, có người thương đi." Ai có thể nghĩ đến, đại nam thần thật ra là một tên lười đến nỗi trời giận người oán đây.

Cho nên, vì lười biếng, người nào đó không hề tiết tháo mà quyết định, làm cho huynh đệ của mình sinh ra trước.

Tam ca còn chưa ra đời, liền cứ như vậy không thể hiểu được bị một tên lười bám theo.

Tuy rằng, hắn tỏ vẻ rất vui.

Sau đó không lâu, rốt cuộc tới ngày Tiêu Niệm bọn họ được sinh ra.
HẾT TIẾT TỬ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương