"Lâm Kiệt, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này, hừ ~."

Lâm Kiệt nhìn nụ cười xấu xa trên môi Tiểu Vũ.

"Đúng vậy, không ngờ lại gặp được cô Tiểu Vũ ở đây."

Tiểu Vũ thấy nụ cười xấu xa của Lâm Kiệt, liền giơ nắm đấm về phía hắn, "Hừ ~ món nợ của chúng ta sẽ giải quyết sau."

“Tiểu Vũ, món nợ gì?” Đường Tam ngẩn người hỏi Tiểu Vũ.

“Không sao, không sao.” Tiểu Vũ nhẹ giọng nói.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến địa điểm thi thứ tư.

Đới Mộc Bạch dừng bước, nói với những người phía sau: "Đến rồi, nơi đây là sân thi thứ tư rồi."

Lúc này, mấy người Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh đã đến một khoảng đất trống, diện tích bằng hai sân bóng đá. Trên bãi đất trống, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngủ gật trên chiếc ghế xiêu vẹo.

Lâm Kiệt nhìn người đàn ông đó. Mặc dù ông ta không cao lắm, nhưng ông ta rất cường tráng, chắc chắn ông ta là Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực.

Đới Mộc Bạch nói với người đàn ông trung niên đang ngủ gà ngủ gật trên ghế, "Thầy Triệu, ta dẫn người tới để tiến hành kiểm tra cửa ải thứ tư."

Người đàn ông trung niên mở đôi mắt ngái ngủ ra, có chút kinh ngạc nhìn đám người Lâm Kiệt đứng ở trước mặt mình cách đó không xa, "Không tệ, năm nay vậy mà lại có tới năm người đến được ải thứ tư."

Mỗi lần Lâm Kiệt đọc đến đây thì trong lòng đều chửi thề, cái tình tiết chết tiệt này.

Lúc này, Đới Mộc Bạch mới cung kính nói với người đàn ông trung niên: “Thầy Triệu, năm người bọn họ còn được miễn khảo sát ải thứ hai và thứ ba, trực tiếp đến khảo sát ải thứ tư.”

Triệu Vô Cực lập tức đứng lên khỏi ghế, dường như không thể tin được. Lâm Kiệt thấy ông ta không cao lắm, dung mạo rất bình thường, những đốm đỏ trên người ông ta trông có chút đáng sợ. Tổng thể cả người ông ta trông rất cường tráng, nhưng trông thấp hơn nhiều so với Lâm Kiệt mới mười hai tuổi. Ông ta cũng chỉ khoảng 1.65 mét, mặc dù nhìn hơi lùn nhưng lại cho người ta cảm giác rất khỏe mạnh.

Lúc này, Triệu Vô Cực nói: "Cả năm người đều có hồn lực trên cấp 25, khá tốt. Năm nay có khá nhiều tiểu quái, không biết Phất Lan Đức nhìn thấy có vui không, ha ~ ha."

Triệu Vô Cực cười một lúc rồi nói: "Về phần ta, đây là bài kiểm tra ải cuối cùng của các ngươi. Chỉ cần các ngươi vượt qua bài kiểm tra của ta, thì tất cả các ngươi đều có thể trở thành học viên chính thức của Sử Lai Khắc."

"Ta đánh giá chính là năng lực thực chiến của các ngươi, cũng không dễ dàng thông qua như vậy."

Lâm Kiệt nghe thấy những lời của Triệu Vô Cực, trong lòng cười thầm. Ngày mai không biết có bị Đường Hạo đánh cho thành mặt như đầu heo hay không.

"Ừm," Lúc này, Lâm Kiệt mới nhớ ra cha của Đường Tam là Đường Hạo, chắc là ở gần đây.

Lâm Kiệt định thử mở Tâm võng của mình để cảm nhận xem Đường Hạo có ở đây hay không. Nếu có, thì sau này hắn sẽ hành động cẩn thận hơn.

Khi phạm vi của Tâm võng kéo dài đến vài km, quả nhiên hắn cảm thấy một hơi thở mạnh mẽ.

Mặc dù ông ta ẩn nấp rất kỹ, nhưng vẫn bị Tâm võng cảm nhận được.

Mà lúc này, cách đó vài km, một người đàn ông trung niên nhìn chừng bốn mươi năm mươi tuổi, quần áo luộm thuộm, đầu tóc xõa rời, nghi ngờ nói.

"Sao lại có cảm giác bị theo dõi vậy, chuyện gì xảy ra. Nơi này không nên có hồn sư cường đại mới đúng. Không được, phải đi xem Tiểu Tam." Nói xong, bóng người nhanh chóng lóe lên, trong vòng vài giây đã cách xa hàng trăm mét.

Lúc này, trên môi Triệu Vô Cực mang theo nụ cười, đi về phía đám người Lâm Kiệt, nhìn dáng vẻ ông ta có chút gian xảo, ánh mắt quét qua năm người Lâm Kiệt: "Ta, tên Triệu Vô Cực, nếu năm người các ngươi đều được miễn kiểm tra tiểu quái vật ở cửa ải thứ hai và thứ ba, vậy thì hãy để ta đích thân cùng các ngươi rèn luyện khả năng chiến đấu thực tế vậy."

Triệu Vô Cực dừng một chút rồi nói: "Bây giờ, ta sẽ cho năm người thời gian một nén nhang để hiểu và thảo luận với nhau. Sau thời gian một nén nhang, cuộc thử nghiệm thực chiến của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu. Nội dung của bài kiểm tra là năm người các ngươi hãy cùng nhau chống lại ta trong thời gian một nén nhang. Chỉ cần bất kỳ ai trong các ngươi có thể kiên trì được trong thời gian một nén nhang, thì sẽ vượt qua."

Lúc này, Triệu Vô Cực dừng lại một chút rồi nói: "Hợp tác với nhau là cơ hội thành công duy nhất của các ngươi. Ta hy vọng các ngươi có thể hiểu, đầu cơ trục lợi là vô ích."

Nghe thấy Triệu Vô Cực ở đây nói rất nhiều điều vô nghĩa, Lâm Kiệt chỉ nghe hiểu một câu, "Đó là tất cả các ngươi cùng nhau lên đi, nếu không các ngươi sẽ không trụ được dù chỉ một phút."

Mẹ kiếp, ông coi thường đám người Đường Tam thì thôi đi, vậy mà lại coi thường ta. Con người Lâm Kiệt thích nhất là tát vào mặt người khác, đợi lát lúc hắn xông lên sẽ tát vào mặt Triệu Vô Cực.

Mà lúc này Đới Mộc Bạch xen vào, “Thầy Triệu, điều này, dường như có chút không hay. Ta mới là giám khảo của buổi khảo sát ải thứ tư.” Đới Mộc Bạch do dự nói.

Triệu Vô Cực có chút hung dữ trừng mắt nhìn Đới Mộc Bạch, nói: "Không có gì không hay cả, hiện tại hiệu trưởng không có ở đây, ta là người lớn nhất trong học viện, ta nói hay là hay."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương