Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu
-
Chương 21: Psycho Pass - Take 06
Dịch & biên: Trần Bì
Cằm bị kẹp không thể động đậy, bờ môi hé mở đang bị một ngón tay dò vào, đặt trên lưỡi Tiểu Đậu.
Ngón tay ấy kìm cuống lưỡi, viền mắt cô lập tức vì sinh lý mà nóng lên. Tiểu Đậu cả kinh cơ hồ giật bắn người, mơ hồ phát tiếng kêu gọi, "Shogo - kun?"
Phút chốc cô liền nhận ra không thích hợp ----
Theo ngón tay ấn vào còn có một thứ gì đó hình tròn, dường như là viên thuốc.
Ngón tay Makishima thoáng thả lỏng lực đạo, đẩy vào thêm một ít. Tiểu Đậu không nhịn được muốn nôn khan, bỗng tiếng nói của Makishima kèm với hơi thở ấm áp chui vào trong tai: "Nuốt đi... Rin."
Hay cho cái chiêu xưng hô (...), Tiểu Đậu theo phản xạ nuốt xuống, viên thuốc đó lập tức trượt vào yết hầu.
Ngón tay đang nhấn cuống lưỡi chợt buông lỏng, lấy một phương thức khêu gợi vẽ một đường quỹ tích ở giữa đầu lưỡi rồi rời khỏi khoang miệng.
Lúc Makishima nói chuyện, môi như có như không chạm lên thùy tai cô. Một mảng nhỏ da thịt bị đụng chạm hơi nóng lên, nhiệt độ như thể tụ tập vào dòng máu, dần dần khuếch tán.
Tiểu Đậu hoàn toàn không dám động.
Một lát sau, trên người đột nhiên nhẹ đi, bàn tay che hai mắt chính mình cũng thuận thế buông ra. Tiểu Đậu mở mắt, Makishima đã thong thả ngồi dậy, ngón tay nắm cằm cô từ từ thả ra, vuốt phẳng tóc rối bên tai cô.
"Ngủ đi." Hắn từ tốn nói.
Đầu óc Tiểu Đậu hoàn toàn rối loạn ---- Vậy nên rốt cuộc là ngủ cái gì mà ngủ chứ hả Shogo đại mỹ nhân, ngài có dám nói chuyện rõ ràng hơn không?
Còn có, không chỉ hệ thống trục trặc, ngay cả Kim đồng hồ tình yêu cũng không thể xài, làm ăn như thế à!!
Khoan đã.
Viên thuốc hồi nãy, chẳng lẽ là...
Nghĩ ra rồi, trong thuộc tính bệnh khí của Tsurutome Rin còn có thêm cái chứng mất ngủ trọng độ nữa. Thứ ban nãy hẳn là thuốc ngủ mà vừa mới bắt đầu đã bị Makishima tịch thu?
Đầu của Đậu thần, sao lại thấy hơi choáng...
Rốt cuộc là thuốc gì mà hiệu lực sắp sánh ngang với súng thuốc mê vậy, là thuốc an thần dùng qua đường miệng sao? Cái thiết định thường thức đáng chết này là ai viết, kéo ra ngoài chém!
... Choáng váng quá.
Ngủ trong phòng của nhà triết học sẽ tổn thọ đó...
Trong tầm nhìn của cô, Makishima bắt đầu mờ nhạt dần.
---- Ý thức từ từ sa vào bóng đêm thơm ngọt.
...
Makishima ra khỏi phòng, bước tới phòng khách.
Senguji Toyohisa ngồi ở bên trong, đã thay xong bộ quần áo đi săn, trong tay còn nâng cây súng săn Benelli 12 Gauge từng bị Tiểu Đậu châm chọc, trước mắt đã được lau chùi sáng loáng. Nhìn thấy Makishima, ông ta cũng không ngoài ý muốn, lộ ra một nụ cười cực kỳ chính khách: "Tsurutome tiểu thư ngủ rồi sao?"
Makishima gật đầu, "Ừm. Ngài chuẩn bị cũng đã gần xong rồi..." Hắn liếc nhìn viên Quadrangle Buck trên tay Senguji, khóe môi câu lên: "Định sử dụng?"
"Tôi rất nóng lòng muốn thử uy lực của 'người bạn mới' này, huống hồ đây là kiệt tác xuất từ tay Tsurutome tiểu thư." Senguji rút cọ chùi khương tuyến trong nòng ra, "Nói tới chuyện này, vị thiếu niên kia vô cùng mê mẫn Tsurutome tiểu thư nhỉ? Dùng viên đạn này," Ông ta đẩy đạn ghém vào ổ đạn, nheo lại một con mắt, làm tư thế nhắm bắn, "Nhất định sẽ là một trận bế mạc hoàn mỹ."
"À..." Makishima híp mắt nở nụ cười. "Tôi rất mong đợi."
...
Thân thể như nhúng vào đầm lầy, đang không ngừng lún xuống. Bắp thịt hoàn toàn lỏng lẻo, tứ chi yếu đuối đến không giống mình.
Rất khó chịu... Cũng rất khát nước.
Tiểu Đậu khó khăn chuyển động con ngươi, trong viền mắt khô khốc khó nhịn ngay tức thì có chút ướt át. Trong màng nước mắt mênh mang, cô mở mắt ra rồi phát hiện mình đang nằm trên giường.
Thoáng tỉnh táo lại, Tiểu Đậu ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía.
... Không phải phòng ngủ của mình, là phòng của Makishima.
Chính mình đã ngủ bao lâu?
Tiểu Đậu đỡ trán xuống giường, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại, lúc này cô mới để ý rằng giày đã bị cởi. Trong lòng không khỏi rùng mình, cô cúi đầu nhìn y phục trên người... Còn may, vẫn là bộ đồ mình mặc lúc mới đi vào phòng Makishima.
Ký ức trước lúc ngủ toàn bộ quay về trí óc, Tiểu Đậu sửng sờ đứng lặng.
... Lấy cái gì để cứu vớt ngươi đây, Đậu tiết tháo của ta. _(:3" ∠)_
Ánh mắt quét qua đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ bốn giờ. Tiểu Đậu hết hồn, đi tới bên cửa sổ kéo màn ra, thấy bên ngoài vẫn tối đen như mực mới mới thở phào nhẹ nhõm.
Là bốn giờ sáng, không phải chiều...
Lạch cạch một tiếng, tay nắm cửa chuyển động. Tiểu Đậu quay đầu lại thì thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, Makishima đứng ở đầu ngoài.
Áo khoác len xanh lục bọc ngoài sơ mi trắng, quần Jean nhạt màu cộng thêm giày cổ thấp ôm sát đường cong thon dài của đôi chân ---- Dù có là trang phục thường ngày vẫn được Shogo đại mỹ nhân mặc thành phong cách quý tộc đẹp đẽ mê người.
Trong lúc Tiểu Đậu ngây người, Makishima nói trước: "Em tỉnh rồi?" Nói rồi, hắn đi về phía cô.
Cách gần như vậy, Tiểu Đậu lập tức bén nhạy nhận ra trên người Makishima có mùi máu tanh thoang thoảng.
Trong lòng thấp thỏm, vọt lên linh cảm chẳng lành, Tiểu Đậu do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Shogo - kun... Tối qua anh không nghỉ ngơi sao?"
"Ừ... Bởi vì có hoạt động thú vị." Một đêm chưa ngủ, Makishima chẳng có chút mỏi mệt, lấy đồng phục học viện Ousou trong từ tủ quần áo ra, xoay người đến cạnh thùng rác.
Con mắt Tiểu Đậu mở to hơn: "Cái đó... Định vứt bỏ à?"
Như là nghĩ tới điều gì khiến hắn vui vẻ, khóe mắt Makishima hơi gợi lên ---- Sau đó hắn buông tay.
"Đúng vậy, không cần dùng nữa. Nếu không xử lý, cũng rất phiền phức."
Quần áo rơi vào thùng.
... Eo.
Dựa theo nguyên tác, Makishima giao cô bé chế tác tiêu bản người kia cho Senguji Toyohisa làm "con mồi" giết chết, tiếp theo mới hoàn toàn tiêu hủy dấu vết bản thân từng làm giáo viên ở học viện Ousou ----
Cái này... Lẽ nào tối qua là đi phá hủy món đồ chơi đã chơi chán sao...
Sau lưng lạnh cả người, Tiểu Đậu tạm thời không biết nói gì cho phải. Hồi lâu, cô mới miễn cưỡng nói:: "Không nghỉ ngơi, sẽ không việc gì chứ?"
Nghe vậy, Makishima nhìn lướt qua đồng hồ, "Còn bốn tiếng... Dành thời gian một giờ chuẩn bị là được rồi, thời gian ngủ cũng đầy đủ."
Trước tiên không nói ngài lại muốn đi quậy chỗ nào, ngủ ba tiếng là đủ rồi, ngài đây là muốn nghịch thiên à Shogo - kun?
"... Chẳng qua, đối với em thì nó xa xa không đủ nhỉ?" Dường như nhận ra cô đang nghĩ gì, khóe miệng Makishiam cong lên. "Muốn tiếp tục nghỉ ngơi không?"
Cho dù có mệt cỡ nào cũng không dám ngủ ở phòng ngài... Tiểu Đậu vừa oán thầm vừa đáp: "Không... Vậy em về phòng trước, anh ngủ đi."
Suy ngẫm một tý, cô thấy vẫn nên o bế kịch bản cho tốt ---- Thế là cô bày ra biểu cảm có chút ưu thương sầu muộn (xem thêm [Thảo luận dùng sườn mặt hoàn mỹ chắm chú nhìn Hijikata - kun như thế nào]), nhẹ giọng nói: "... Ngủ ngon."
Cô nghiêng người vòng qua Makishima.
Khi hai người vừa sát vai nhau, Makishima đột nhiên xoay người, đưa tay về phía cô.
Tiểu Đậu chỉ phải phối hợp dừng bước.
Tay Makishima che lại má cô mềm nhẹ xoa nắn, rồi hắn cúi đầu để sát vào, chóp mũi cơ hồ chạm tới tầm mắt cô.
"Ngủ ngon." Vẫn duy trì tư thế ám muội ấy, hắn không nhanh không chậm nói rằng. "... Rin."
...
Tiểu Đậu hồn vía như bay đi về phòng mình.
Đậu thần, hình như không cẩn thận nhấn mở công tắc kỳ diệu nào đó cho nhà triết học rồi ha?
Nhưng công tắc cũng mở rồi... Shogo đại mỹ nhân à sao thanh trạng thái đỉnh đầu ngài, nó vẫn cứ Khăng khăng một mực thế?
Rửa mặt và thay quần áo xong, cô thấy đồng hồ mới năm giờ rưỡi. Trong lòng Tiểu Đậu lặng lẽ thở dài, đi làm sớm chút thôi, xem như tạo phúc cho đồng nghiệp trực đêm ngày hôm qua, cô cũng không muốn ở lại nhà Senguji chờ Makishima tỉnh lại. Dù sao thì Makishima đã chơi đóng vai giáo viên đủ rồi, gần đây đi ra ngoài chắc cũng không cần cô làm tài xế đâu nhỉ?
--- Đơn độc ở chung với Makishima, cô luôn cảm thấy đầu óc không đủ xài, tốt hơn hết là nên yên lặng một mình vạch kế hoạch tác chiến đi.
Lập tức đi ra dinh thự, cô đến ga ra khởi động xe, lái thẳng tới trung tâm thành phố.
Khi xe chạy trên cầu vượt ở ngoài cảng, Tiểu Đậu thanh tĩnh lại, mở chế độ lái tự động.
Rõ ràng tinh thần còn mệt nhọc, nhưng lại nhất quyết không không buồn ngủ. Chứng mất ngủ đúng chuẩn của một triết học gia thật có tác dụng...
Tiểu Đậu nhìn chính mình trong kiếng chiếu hậu.
Sắc mặt vẫn trắng nhợt không chút máu, bệnh khí lan tràn. Thế nhưng lại bởi bản thân đang lộ ra nguyên hình, gác chân lên ghế ngồi, mỹ nhân yandere cũng nhiều thêm mấy phần sức sống.
Khiêu chiến vượt cấp gì đấy thật quá ức chế, Đậu thần bày tỏ khá là hoài niệm cái thời thanh xuân tươi đẹp ở Ginatma. Bây giờ thì đợi sau khi công lược thành công, hệ thống chữa trị xong xuôi, cô nhất định phải quay đầu lại phun cho mặt N' thành đậu tương. (→_→)
Nói tới nói lui thì ngày hôm qua đều xấu hổ đến trình độ đó mà triết học gia vẫn Khăng khăng một mực là sao... Muốn làm tri âm tri kỷ của hắn, tương đối gian nan được không vậy.
Tiểu Đậu nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng cặn kẽ kịch bản mà mình nhớ tới.
...
Sau bốn mươi phút, xe đến bãi đậu xe dưới đất của Trung tâm trị liệu, Tiểu Đậu đỗ xe xong rồi nhanh chóng tới phòng làm việc của mình, thay thế đồng nghiệp đang trực ban lúc đó.
Sau khi tuần tra theo lệ sáng hoàn thành đã là chín giờ, Tiểu Đậu ngồi xuống bắt đầu mở bánh mì bữa sáng trái tim mà nam đồng nghiệp biếu tặng ra ăn. Đang ngậm bánh mì và uống Hồng Trà, ánh mắt cô trong lúc vô tình chạm tới ngăn kéo để súng. Vì thế cô đặt chén trà xuống, dựa theo phương pháp rườm rà lần trước kéo ngăn kéo lấy súng lục trong hòm ra tỉ mỉ quan sát.
Beretta 92F, ở thời đại này cũng coi như hiếm thấy... Quả nhiên là kẻ đam mê súng ống giống với Senguji.
Vừa nghĩ tới Senguji, tâm tư Tiểu Đậu khẽ động.
Tuy rằng hiện nay, quy định đo lường Hệ số phạm tội của Hệ thống Sibyl ở Nhật Bản đã tương đương phổ biến, nhưng vẫn tồn tại giai cấp có đặc quyền miễn kiểm, Senguji Toyohisa chính là một ví dụ. ---- Cũng như Senguji, cha Tsurutome Rin lai lịch không nhỏ, khi còn sống ông là cán bộ cao cấp hạ nghị viện, mẹ cũng là một vị trung tâm quyền lực, bằng vào cái bóng của hai người này, Tsurutome cũng là giai cấp đặc quyền có thể tránh việc đo lường.
Nói trắng ra là cả hai đều là cùng một loại người.
... Không đúng. Senguji chỉ đơn thuần hưởng thụ lạc thú săn giết mà thôi, mà nguyên nhân Tsurutome Rin giúp đỡ Makishima tựa hồ là muốn lật đổ chính quyền. Một thiên chi kiêu nữ như thế, đến cùng thì tại sao lại một lòng một dạ muốn tiêu diệt Hệ thống?
Vừa cất súng về ngăn kéo thì chợt cửa phòng làm việc bị gõ, bên ngoài là giọng nói của đồng nghiệp: "Tsurutome - san? Cô có bên trong không? Bên ngoài có hai vị cảnh sát muốn gặp cô."
Tiểu Đậu khóa kỹ ngăn kéo rồi lên tiếng: "Chờ chút, tới ngay đây." Nói rồi cô vội vã đứng lên, vừa cắn bánh mì vừa mở cửa.
Cửa ngăn cách trợt sang hai bên, nam đồng nghiệp kia đứng bên ngoài, phía sau còn đứng một nam một nữ. Cô gái thì có chiều cao trung bình, tóc ngắn để mái, vừa gặp cô liền vội vàng rút giấy chứng nhận cảnh sát ra: "Xin chào, tôi Tsunemori Akane, Giám thị viên thuộc Cục An ninh dân sự... Ồ, xin lỗi, quấy rầy bữa trưa của cô sao?"
Tiểu Đậu phản ứng lại, lấy bánh mì từ trong miệng ra, "À, đâu có...'' Tầm nhìn theo bản năng chuyển qua chàng trai bên cạnh.
Đó là một người để tóc ngắn màu đen, con mắt dưới tóc mái ẩn chứa mũi nhọn, biểu hiện có chút lạnh lùng, hơi thở xa cách cũng che đi mấy phần anh tuấn vốn có. Hẳn là do quanh năm trui rèn, mặc dù chỉ là đứng yên hai tay cắm trong túi quần, cả người lại có một loại khí chất sắc bén như thủ thế chờ đợi.
Vừa chạm vào ánh mắt đối phương, đỉnh đầu chàng trai lập tức bay lên một nhóm chữ nhỏ màu vàng.
Tiểu Đậu ngây dại.
Ai da.
Kougami Shinya?
Bấy giờ, tiếng cười đùa của vị đồng nghiệp nam phá vỡ bầu không khí đông cứng: ''Tsurutome - san, khóe miệng dính mứt kìa.''
Tiểu Đậu hoàn hồn, mau chóng dùng ngón tay lau khóe miệng: "Ơ? Vậy sao...?''
Đúng lúc này, Kougami Shinya đột nhiên nhíu mày, ánh mắt hòa dịu lại.
''... Đã lâu không gặp, vậy mà cái tật hấp tấp đó vẫn không thay đổi nhỉ, Tsurutome.''
Cằm bị kẹp không thể động đậy, bờ môi hé mở đang bị một ngón tay dò vào, đặt trên lưỡi Tiểu Đậu.
Ngón tay ấy kìm cuống lưỡi, viền mắt cô lập tức vì sinh lý mà nóng lên. Tiểu Đậu cả kinh cơ hồ giật bắn người, mơ hồ phát tiếng kêu gọi, "Shogo - kun?"
Phút chốc cô liền nhận ra không thích hợp ----
Theo ngón tay ấn vào còn có một thứ gì đó hình tròn, dường như là viên thuốc.
Ngón tay Makishima thoáng thả lỏng lực đạo, đẩy vào thêm một ít. Tiểu Đậu không nhịn được muốn nôn khan, bỗng tiếng nói của Makishima kèm với hơi thở ấm áp chui vào trong tai: "Nuốt đi... Rin."
Hay cho cái chiêu xưng hô (...), Tiểu Đậu theo phản xạ nuốt xuống, viên thuốc đó lập tức trượt vào yết hầu.
Ngón tay đang nhấn cuống lưỡi chợt buông lỏng, lấy một phương thức khêu gợi vẽ một đường quỹ tích ở giữa đầu lưỡi rồi rời khỏi khoang miệng.
Lúc Makishima nói chuyện, môi như có như không chạm lên thùy tai cô. Một mảng nhỏ da thịt bị đụng chạm hơi nóng lên, nhiệt độ như thể tụ tập vào dòng máu, dần dần khuếch tán.
Tiểu Đậu hoàn toàn không dám động.
Một lát sau, trên người đột nhiên nhẹ đi, bàn tay che hai mắt chính mình cũng thuận thế buông ra. Tiểu Đậu mở mắt, Makishima đã thong thả ngồi dậy, ngón tay nắm cằm cô từ từ thả ra, vuốt phẳng tóc rối bên tai cô.
"Ngủ đi." Hắn từ tốn nói.
Đầu óc Tiểu Đậu hoàn toàn rối loạn ---- Vậy nên rốt cuộc là ngủ cái gì mà ngủ chứ hả Shogo đại mỹ nhân, ngài có dám nói chuyện rõ ràng hơn không?
Còn có, không chỉ hệ thống trục trặc, ngay cả Kim đồng hồ tình yêu cũng không thể xài, làm ăn như thế à!!
Khoan đã.
Viên thuốc hồi nãy, chẳng lẽ là...
Nghĩ ra rồi, trong thuộc tính bệnh khí của Tsurutome Rin còn có thêm cái chứng mất ngủ trọng độ nữa. Thứ ban nãy hẳn là thuốc ngủ mà vừa mới bắt đầu đã bị Makishima tịch thu?
Đầu của Đậu thần, sao lại thấy hơi choáng...
Rốt cuộc là thuốc gì mà hiệu lực sắp sánh ngang với súng thuốc mê vậy, là thuốc an thần dùng qua đường miệng sao? Cái thiết định thường thức đáng chết này là ai viết, kéo ra ngoài chém!
... Choáng váng quá.
Ngủ trong phòng của nhà triết học sẽ tổn thọ đó...
Trong tầm nhìn của cô, Makishima bắt đầu mờ nhạt dần.
---- Ý thức từ từ sa vào bóng đêm thơm ngọt.
...
Makishima ra khỏi phòng, bước tới phòng khách.
Senguji Toyohisa ngồi ở bên trong, đã thay xong bộ quần áo đi săn, trong tay còn nâng cây súng săn Benelli 12 Gauge từng bị Tiểu Đậu châm chọc, trước mắt đã được lau chùi sáng loáng. Nhìn thấy Makishima, ông ta cũng không ngoài ý muốn, lộ ra một nụ cười cực kỳ chính khách: "Tsurutome tiểu thư ngủ rồi sao?"
Makishima gật đầu, "Ừm. Ngài chuẩn bị cũng đã gần xong rồi..." Hắn liếc nhìn viên Quadrangle Buck trên tay Senguji, khóe môi câu lên: "Định sử dụng?"
"Tôi rất nóng lòng muốn thử uy lực của 'người bạn mới' này, huống hồ đây là kiệt tác xuất từ tay Tsurutome tiểu thư." Senguji rút cọ chùi khương tuyến trong nòng ra, "Nói tới chuyện này, vị thiếu niên kia vô cùng mê mẫn Tsurutome tiểu thư nhỉ? Dùng viên đạn này," Ông ta đẩy đạn ghém vào ổ đạn, nheo lại một con mắt, làm tư thế nhắm bắn, "Nhất định sẽ là một trận bế mạc hoàn mỹ."
"À..." Makishima híp mắt nở nụ cười. "Tôi rất mong đợi."
...
Thân thể như nhúng vào đầm lầy, đang không ngừng lún xuống. Bắp thịt hoàn toàn lỏng lẻo, tứ chi yếu đuối đến không giống mình.
Rất khó chịu... Cũng rất khát nước.
Tiểu Đậu khó khăn chuyển động con ngươi, trong viền mắt khô khốc khó nhịn ngay tức thì có chút ướt át. Trong màng nước mắt mênh mang, cô mở mắt ra rồi phát hiện mình đang nằm trên giường.
Thoáng tỉnh táo lại, Tiểu Đậu ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía.
... Không phải phòng ngủ của mình, là phòng của Makishima.
Chính mình đã ngủ bao lâu?
Tiểu Đậu đỡ trán xuống giường, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại, lúc này cô mới để ý rằng giày đã bị cởi. Trong lòng không khỏi rùng mình, cô cúi đầu nhìn y phục trên người... Còn may, vẫn là bộ đồ mình mặc lúc mới đi vào phòng Makishima.
Ký ức trước lúc ngủ toàn bộ quay về trí óc, Tiểu Đậu sửng sờ đứng lặng.
... Lấy cái gì để cứu vớt ngươi đây, Đậu tiết tháo của ta. _(:3" ∠)_
Ánh mắt quét qua đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ bốn giờ. Tiểu Đậu hết hồn, đi tới bên cửa sổ kéo màn ra, thấy bên ngoài vẫn tối đen như mực mới mới thở phào nhẹ nhõm.
Là bốn giờ sáng, không phải chiều...
Lạch cạch một tiếng, tay nắm cửa chuyển động. Tiểu Đậu quay đầu lại thì thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, Makishima đứng ở đầu ngoài.
Áo khoác len xanh lục bọc ngoài sơ mi trắng, quần Jean nhạt màu cộng thêm giày cổ thấp ôm sát đường cong thon dài của đôi chân ---- Dù có là trang phục thường ngày vẫn được Shogo đại mỹ nhân mặc thành phong cách quý tộc đẹp đẽ mê người.
Trong lúc Tiểu Đậu ngây người, Makishima nói trước: "Em tỉnh rồi?" Nói rồi, hắn đi về phía cô.
Cách gần như vậy, Tiểu Đậu lập tức bén nhạy nhận ra trên người Makishima có mùi máu tanh thoang thoảng.
Trong lòng thấp thỏm, vọt lên linh cảm chẳng lành, Tiểu Đậu do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Shogo - kun... Tối qua anh không nghỉ ngơi sao?"
"Ừ... Bởi vì có hoạt động thú vị." Một đêm chưa ngủ, Makishima chẳng có chút mỏi mệt, lấy đồng phục học viện Ousou trong từ tủ quần áo ra, xoay người đến cạnh thùng rác.
Con mắt Tiểu Đậu mở to hơn: "Cái đó... Định vứt bỏ à?"
Như là nghĩ tới điều gì khiến hắn vui vẻ, khóe mắt Makishima hơi gợi lên ---- Sau đó hắn buông tay.
"Đúng vậy, không cần dùng nữa. Nếu không xử lý, cũng rất phiền phức."
Quần áo rơi vào thùng.
... Eo.
Dựa theo nguyên tác, Makishima giao cô bé chế tác tiêu bản người kia cho Senguji Toyohisa làm "con mồi" giết chết, tiếp theo mới hoàn toàn tiêu hủy dấu vết bản thân từng làm giáo viên ở học viện Ousou ----
Cái này... Lẽ nào tối qua là đi phá hủy món đồ chơi đã chơi chán sao...
Sau lưng lạnh cả người, Tiểu Đậu tạm thời không biết nói gì cho phải. Hồi lâu, cô mới miễn cưỡng nói:: "Không nghỉ ngơi, sẽ không việc gì chứ?"
Nghe vậy, Makishima nhìn lướt qua đồng hồ, "Còn bốn tiếng... Dành thời gian một giờ chuẩn bị là được rồi, thời gian ngủ cũng đầy đủ."
Trước tiên không nói ngài lại muốn đi quậy chỗ nào, ngủ ba tiếng là đủ rồi, ngài đây là muốn nghịch thiên à Shogo - kun?
"... Chẳng qua, đối với em thì nó xa xa không đủ nhỉ?" Dường như nhận ra cô đang nghĩ gì, khóe miệng Makishiam cong lên. "Muốn tiếp tục nghỉ ngơi không?"
Cho dù có mệt cỡ nào cũng không dám ngủ ở phòng ngài... Tiểu Đậu vừa oán thầm vừa đáp: "Không... Vậy em về phòng trước, anh ngủ đi."
Suy ngẫm một tý, cô thấy vẫn nên o bế kịch bản cho tốt ---- Thế là cô bày ra biểu cảm có chút ưu thương sầu muộn (xem thêm [Thảo luận dùng sườn mặt hoàn mỹ chắm chú nhìn Hijikata - kun như thế nào]), nhẹ giọng nói: "... Ngủ ngon."
Cô nghiêng người vòng qua Makishima.
Khi hai người vừa sát vai nhau, Makishima đột nhiên xoay người, đưa tay về phía cô.
Tiểu Đậu chỉ phải phối hợp dừng bước.
Tay Makishima che lại má cô mềm nhẹ xoa nắn, rồi hắn cúi đầu để sát vào, chóp mũi cơ hồ chạm tới tầm mắt cô.
"Ngủ ngon." Vẫn duy trì tư thế ám muội ấy, hắn không nhanh không chậm nói rằng. "... Rin."
...
Tiểu Đậu hồn vía như bay đi về phòng mình.
Đậu thần, hình như không cẩn thận nhấn mở công tắc kỳ diệu nào đó cho nhà triết học rồi ha?
Nhưng công tắc cũng mở rồi... Shogo đại mỹ nhân à sao thanh trạng thái đỉnh đầu ngài, nó vẫn cứ Khăng khăng một mực thế?
Rửa mặt và thay quần áo xong, cô thấy đồng hồ mới năm giờ rưỡi. Trong lòng Tiểu Đậu lặng lẽ thở dài, đi làm sớm chút thôi, xem như tạo phúc cho đồng nghiệp trực đêm ngày hôm qua, cô cũng không muốn ở lại nhà Senguji chờ Makishima tỉnh lại. Dù sao thì Makishima đã chơi đóng vai giáo viên đủ rồi, gần đây đi ra ngoài chắc cũng không cần cô làm tài xế đâu nhỉ?
--- Đơn độc ở chung với Makishima, cô luôn cảm thấy đầu óc không đủ xài, tốt hơn hết là nên yên lặng một mình vạch kế hoạch tác chiến đi.
Lập tức đi ra dinh thự, cô đến ga ra khởi động xe, lái thẳng tới trung tâm thành phố.
Khi xe chạy trên cầu vượt ở ngoài cảng, Tiểu Đậu thanh tĩnh lại, mở chế độ lái tự động.
Rõ ràng tinh thần còn mệt nhọc, nhưng lại nhất quyết không không buồn ngủ. Chứng mất ngủ đúng chuẩn của một triết học gia thật có tác dụng...
Tiểu Đậu nhìn chính mình trong kiếng chiếu hậu.
Sắc mặt vẫn trắng nhợt không chút máu, bệnh khí lan tràn. Thế nhưng lại bởi bản thân đang lộ ra nguyên hình, gác chân lên ghế ngồi, mỹ nhân yandere cũng nhiều thêm mấy phần sức sống.
Khiêu chiến vượt cấp gì đấy thật quá ức chế, Đậu thần bày tỏ khá là hoài niệm cái thời thanh xuân tươi đẹp ở Ginatma. Bây giờ thì đợi sau khi công lược thành công, hệ thống chữa trị xong xuôi, cô nhất định phải quay đầu lại phun cho mặt N' thành đậu tương. (→_→)
Nói tới nói lui thì ngày hôm qua đều xấu hổ đến trình độ đó mà triết học gia vẫn Khăng khăng một mực là sao... Muốn làm tri âm tri kỷ của hắn, tương đối gian nan được không vậy.
Tiểu Đậu nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng cặn kẽ kịch bản mà mình nhớ tới.
...
Sau bốn mươi phút, xe đến bãi đậu xe dưới đất của Trung tâm trị liệu, Tiểu Đậu đỗ xe xong rồi nhanh chóng tới phòng làm việc của mình, thay thế đồng nghiệp đang trực ban lúc đó.
Sau khi tuần tra theo lệ sáng hoàn thành đã là chín giờ, Tiểu Đậu ngồi xuống bắt đầu mở bánh mì bữa sáng trái tim mà nam đồng nghiệp biếu tặng ra ăn. Đang ngậm bánh mì và uống Hồng Trà, ánh mắt cô trong lúc vô tình chạm tới ngăn kéo để súng. Vì thế cô đặt chén trà xuống, dựa theo phương pháp rườm rà lần trước kéo ngăn kéo lấy súng lục trong hòm ra tỉ mỉ quan sát.
Beretta 92F, ở thời đại này cũng coi như hiếm thấy... Quả nhiên là kẻ đam mê súng ống giống với Senguji.
Vừa nghĩ tới Senguji, tâm tư Tiểu Đậu khẽ động.
Tuy rằng hiện nay, quy định đo lường Hệ số phạm tội của Hệ thống Sibyl ở Nhật Bản đã tương đương phổ biến, nhưng vẫn tồn tại giai cấp có đặc quyền miễn kiểm, Senguji Toyohisa chính là một ví dụ. ---- Cũng như Senguji, cha Tsurutome Rin lai lịch không nhỏ, khi còn sống ông là cán bộ cao cấp hạ nghị viện, mẹ cũng là một vị trung tâm quyền lực, bằng vào cái bóng của hai người này, Tsurutome cũng là giai cấp đặc quyền có thể tránh việc đo lường.
Nói trắng ra là cả hai đều là cùng một loại người.
... Không đúng. Senguji chỉ đơn thuần hưởng thụ lạc thú săn giết mà thôi, mà nguyên nhân Tsurutome Rin giúp đỡ Makishima tựa hồ là muốn lật đổ chính quyền. Một thiên chi kiêu nữ như thế, đến cùng thì tại sao lại một lòng một dạ muốn tiêu diệt Hệ thống?
Vừa cất súng về ngăn kéo thì chợt cửa phòng làm việc bị gõ, bên ngoài là giọng nói của đồng nghiệp: "Tsurutome - san? Cô có bên trong không? Bên ngoài có hai vị cảnh sát muốn gặp cô."
Tiểu Đậu khóa kỹ ngăn kéo rồi lên tiếng: "Chờ chút, tới ngay đây." Nói rồi cô vội vã đứng lên, vừa cắn bánh mì vừa mở cửa.
Cửa ngăn cách trợt sang hai bên, nam đồng nghiệp kia đứng bên ngoài, phía sau còn đứng một nam một nữ. Cô gái thì có chiều cao trung bình, tóc ngắn để mái, vừa gặp cô liền vội vàng rút giấy chứng nhận cảnh sát ra: "Xin chào, tôi Tsunemori Akane, Giám thị viên thuộc Cục An ninh dân sự... Ồ, xin lỗi, quấy rầy bữa trưa của cô sao?"
Tiểu Đậu phản ứng lại, lấy bánh mì từ trong miệng ra, "À, đâu có...'' Tầm nhìn theo bản năng chuyển qua chàng trai bên cạnh.
Đó là một người để tóc ngắn màu đen, con mắt dưới tóc mái ẩn chứa mũi nhọn, biểu hiện có chút lạnh lùng, hơi thở xa cách cũng che đi mấy phần anh tuấn vốn có. Hẳn là do quanh năm trui rèn, mặc dù chỉ là đứng yên hai tay cắm trong túi quần, cả người lại có một loại khí chất sắc bén như thủ thế chờ đợi.
Vừa chạm vào ánh mắt đối phương, đỉnh đầu chàng trai lập tức bay lên một nhóm chữ nhỏ màu vàng.
Tiểu Đậu ngây dại.
Ai da.
Kougami Shinya?
Bấy giờ, tiếng cười đùa của vị đồng nghiệp nam phá vỡ bầu không khí đông cứng: ''Tsurutome - san, khóe miệng dính mứt kìa.''
Tiểu Đậu hoàn hồn, mau chóng dùng ngón tay lau khóe miệng: "Ơ? Vậy sao...?''
Đúng lúc này, Kougami Shinya đột nhiên nhíu mày, ánh mắt hòa dịu lại.
''... Đã lâu không gặp, vậy mà cái tật hấp tấp đó vẫn không thay đổi nhỉ, Tsurutome.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook