Nói đoạn, ông Tu với lấy sợi dây thừng gần đó, tròng vào cổ con gà vốn được chuẩn bị cho người chết.

Tiếp đến ông rót một chén rượu đầy, miệng không ngừng ghé sát cái chén nói gì đó.

Chỉ thấy sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, ông nâng con gà lên, uống một ngụm rượu rồi phun cả vào mặt nó.

Điều kỳ lạ là nó không hề cựa quậy, chỉ đứng yên chịu trận.

Mãi đến khi rượu trong chén đã hết ông mới thả con gà xuống.
Con vật loạng choạng đứng dậy chạy thẳng vào rừng.

Ông Tu nắm lấy một đầu dây rồi nói với mọi người:
"Mau đuổi theo nó!"
Đám người xung quanh lật đật đứng dậy đuổi theo, thấy vậy tôi cũng tò mò đi cùng.

Nhất thời tạo thành cảnh tượng "gà dắt người" trông vô cùng kỳ cục.
Thi thoảng đang đi con gà sẽ đột ngột dừng lại.

Lúc đó ông Tu sẽ dùng một cành trúc dài, hái bên lề đường, quật mạnh vào không khí.

Vừa quật ông vừa chửi bới một thứ gì đó mà tôi nghe không hiểu.

Cả đoàn người cứ thế rồng rắn dắt nhau vào sâu trong bìa rừng.
Đi được một lúc chợt thằng A Phừ - người đi mời ông Tu lên tiếng:
"A! Sao lối đi này trông quen quá!"
Mấy người phụ nữ không hiểu ý nó chỉ lắc đầu.


Riêng tôi là lần đầu tiên vào sâu đến vậy nên mọi thứ đều quá đỗi xa lạ.

Nghe lời nó tôi cũng ngó nghiêng quan sát.

Mặc dù đang gần giữa trưa nhưng không khí trong rừng vẫn rất âm u.

Nếu đưa ánh nhìn ra xa hơn còn có thể thấy thấp thoáng sau lùm cây, vài bóng đen lướt vụt qua.

Mấy lần tôi bị dọa suýt ngã ngửa ra sau.

Có lẽ đó là ma rừng thường được nhắc đến trong lời mọi người.
Trong lúc tôi mải mê quan sát, tốc độ di chuyển của mọi người cũng dần chậm lại.

Nhưng tôi không để ý cứ thế tiến lên trước.

Chợt có tiếng người hét lên thu hút sự chú ý của tôi.
"A! Chính là ở đó!"
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng người phụ nữ chỉ.

Dưới vách núi cao lù lù một đống thịt nát bét.

Đó là xác thằng A Páo!
Tôi thật không ngờ đến lại có cảnh tượng kinh tởm đến như vậy.

Thi thể cứ như bị ai đó kéo lê trên đường đất, phần da vốn đang phân hủy bị lực đó làm rách toạc ra.

Chất thịt nhão nhoét, tạo thành một vệt dài đến tận vách núi.

Mùi hôi thối kéo đến rất nhiều ruồi bọ, chúng bâu đen cái xác, không ngừng rỉa xuống từng mảng thịt dày.

Nếu đến gần hơn, người ta có thể thấy cái miệng đen ngòm đang không ngừng nhai nhồm nhoàm.

Thực quá đỗi ám ảnh!
Mấy người phụ nữ trông thấy thì hét ầm lên bỏ chạy.

Chỉ có thằng A Phừ vẫn đứng đó với tôi.

Tôi thoáng nghe nó lẩm bẩm:
"Là chỗ này, hôm đó tìm thấy xác A Páo cũng chính là ở đây!"
Nghe vậy tôi giật thót mình.

Chẳng lẽ xác chết sống dậy là có thật!
Nhưng chẳng một ai quan tâm đến suy nghĩ của tôi.

Chỉ một lúc sau đám người lại quay lại, lần này còn có cả mấy người đàn ông trong tộc A Páo.

Họ kiêng theo một cái quan tài đỏ thẫm tiến lại gần cái xác.

Ông Tu giúp họ làm lễ nhập quan.

Do thi thể đã chẳng còn nguyên vẹn, nên người ta phải xúc từng mảng thịt bỏ vào trong.

Tất cả đều mau chóng đẩy nhanh tốc độ, rồi lập tức đóng nắp quan tài lại, ngăn cho cái mùi thối rữa đó không bay ra ngoài nữa.

Xong xuôi mấy anh trai tráng lại khiêng cái quan tài lên vai, chạy ra ngoài bìa rừng.
Ông Tu không đi theo mà dạo một vòng quanh hẻm núi.

Đoạn ông nói với đám người còn lại:
"Không thấy xác đứa con gái kia?"
Bấy giờ mọi người mới sực nhớ ra sự tồn tại của Mẩy.

Tất cả đi vòng quanh tìm kiếm nhưng đều không có kết quả.

Có tiếng người bàn tán:
"Tôi đã nói rồi tất cả là do con quỷ nữ đó làm! Thấy chưa giờ còn không tìm thấy xác nó kìa!"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Sau một hồi tìm kiếm, ông Tu tập trung mọi người lại rồi nói:
"Mọi người không cần tìm nữa.

Cái xác đó hóa quỷ rồi! Nếu tôi đoán không lầm thì chính nó đã kéo A Páo đến đây!"
Đám đông nghe vậy nhốn nháo hết cả lên.

Ông Tu ra hiệu mọi người yên lặng rồi mới nói tiếp:
"Nhưng mọi người yên tâm có tôi đây nó sẽ không làm hại được đến làng mình."
Có thể thấy lời ông Tu nói ra có trọng lượng đến nhường nào.

Nghe vậy, mọi người đều bớt căng thẳng.

Ai đấy đều thở phào rồi bắt đầu giải tán.
Khi đã về đến dãy trọ trong đầu tôi vẫn còn mải suy nghĩ về câu chuyện kia.

Xác chết sống dậy trong lời ông Tu nói mang lại cho tôi cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.


Hồi còn nhỏ, tôi đã từng nghe mẹ kể, những hồn ma bình thường không đáng sợ.

Bởi họ chỉ có thể tác động đến chúng ta thông qua ý nghĩ.
Nhưng những xác sống, hay theo dân gian còn gọi là quỷ nhập tràng thì không giống vậy.

Chúng có thực thể, có thể trực tiếp làm hại đến tính mạng con người.

Quỷ Nhập tràng lấy tim cùng máu người làm nguồn sống.

Nếu chúng hấp thụ đủ âm khí, cơ thể sẽ không còn bị thối rữa.

Hoàn toàn sống lại, hơn nữa còn sở hữu một sức mạnh không ai bì nổi.

Là mối nguy hiểm đến nhân loại.
Có rất ít cách trấn yểm loại quỷ dữ này, và cũng có rất ít người đủ khả năng diệt được chúng.

Vì thế nên tôi khá lo lắng trường hợp đó sẽ xảy ra.
Nhưng suốt vài ngày sau đó, không có gì đáng ngờ xảy đến cả.

Ngôi làng nhỏ vẫn yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là một buổi tối nọ, khi tôi chuẩn bị đi ngủ chợt nghe tiếng gõ cửa.

Bên ngoài truyền đến giọng của Hoài Ân.
"Hòa! Cậu ngủ chưa?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương