Mặc dù vẫn còn điều hoài nghi, xong ông Nhân cũng không nhiều lời mà bế thốc vợ lên nhà trên.

Bà cụ cũng theo vào sau dùng cây gậy trúc của mình chốt ngang cánh cửa chính sau đó ra hiệu cho bà Trần đóng hết cửa sổ lại.

Xong xuôi bà cụ mới tiến về phía bà Hoài đang nằm, lấy ra một tấm vải đỏ phủ lên vùng bụng bà.

Khẽ thở dài cụ nói:
"Ngải này tên gọi Huyết Nhục Ngải là một loại bùa phép vô cùng hiểm độc, bởi nó dùng chính thai nhi sống để yểm.

Người bị trúng ngải cơ thể sẽ trở thành bình chứa cùng cộng sinh với cây con, đến ngày sinh nở cây ngải sẽ hoàn toàn phát triển hút hết tinh huyết của người mẹ và đứa con, cuối cùng khi vật chủ chết đi người luyện sẽ mổ bụng đưa ngải ra.

Những cây Huyết Nhục Ngải này còn được coi là "thần dược" trong giới bùa ngải vì công dụng của chúng chính là chữa trị và ngăn chặn những tổn thương do phản phệ* gây ra.

Nhưng để luyện được ngải Huyết Nhục yêu cầu người thầy pháp phải có năng lực nhất định nếu không mọi sự chưa thành đã bị q.u.ậ.t chết từ lâu."
*Phản phệ: ở đây ý chỉ làm tổn thương người khác nhưng lại bị phản ngược lại bản thân.
Trong phút chốc mọi người rơi vào trầm ngâm.

Cụ Miên - mẹ chồng bà Trần cũng chính là bà nội ông Nhân là một bà đồng rất cao tay ấn.

Khi còn ở dưới quê bà Trần đã từng chứng kiến cảnh người người xếp hàng mang lễ lộc đến trước cổng nhà nhờ cậy, không phải nói ngoa chứ cả trăm dặm quanh ấy cũng chưa có người thầy pháp nào có tiếng đến vậy.

Thế nhưng cụ Miên không dùng danh tiếng để chuộc lợi, cụ giúp người tùy duyên, ai thực sự cần thì không cầu cụ cũng giúp.


Ai tâm địa độc ác thì dù có mang mâm vàng mâm bạc đến cửa cũng bị khước từ.
Nhưng điều khiến mọi người suy tư lúc này không phải năng lực của cụ mà là ai đã hạ ngải bà Hoài?
"Điều quan trọng bây giờ là phải giải ngải.

Thằng Nhân mau châm hương cho ban thờ, ta cần sự bảo hộ của tổ tiên để tiến hành trục ngải."
Như đọc được suy nghĩ của cháu trai cụ Miên liền mở lời.

Ông Nhân không dám chậm trễ lập tức làm theo.

Tiếp đó cụ lấy ra từ trong tay nải một xấp bùa, dùng lá to nhất dán lên trán bà Hoài, số còn lại thì đưa cho con dâu đi dán khắp một lượt các cửa trong nhà.
"Ngải này có mắt, nó có thể thông qua nhận thức gửi thông tin về cho chủ nhân.

Giờ ta đã che mắt nó lại, kẻ kia không cảm nhận được hành động của chúng ta sẽ khó lòng chống trả."
Cụ Miên vừa giải thích vừa nhanh nhẹn chuẩn bị đồ nghề".

Cụ với lấy chai rượu đế trên bàn thờ, xúc một thìa tro ở lư hương rồi đổ cả vào trong chén.

Đoạn cụ cắt đầu ngón tay nhỏ vào đó ba giọt máu, vừa đọc chú vừa đổ cả vào miệng bà Hoài.

Được một lúc thì bà Hoài dần tỉnh.
Thấy vợ mở mắt ông Nhân mừng lắm định lại gần nhưng lại bị cụ ngăn lại.

Cụ Miên nói với bà Trần:
"Mày lại đây đỡ đẻ cho nó.

Còn thằng Nhân đi kiếm cho tao một cành dâu, mấy cây nên, một ít muối và gạo.

Mau đi đi!"
Cả hai mẹ con vội làm theo lời cụ.

Bà Trần mặt dù không biết đỡ đẻ nhưng đã từng sinh con cũng biết được nên làm gì.

Bà nắm lấy tay con dâu cổ vũ:
"Không sao đâu rặn đi.

Không được dừng lại nghe chưa?"
Bà Hoài khó nhọc gật đầu, cố rặn mãi mà chẳng có động tĩnh gì, bụng càng lúc càng đau âm ỉ, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Từ lúc bà Hoài tỉnh cho đến giờ cụ Miên không nhìn bà lấy một lần chỉ chăm chú làm việc của mình.


Cụ lấy ra hai túi bột một đỏ một vàng đó là chu sa và hùng hoàng.

Trong phong thủy chu sa, hùng hoàng là hai loại khoáng vật có dương khí cực kỳ mạnh chuyên dùng để trấn trạch, trừ tà.

Cụ dùng bột đó vẽ lên nền nhà xung quanh bà Hoài một trận đồ Tiên Thiên Bát Quái có quẻ khôn hướng về phía gian thờ và quẻ càn hướng ra ngoài cửa lớn.

Lúc hoàn thành xong trận pháp Ông Nhân cũng đem đồ cần tìm trở lại.
Cụ Miên thắp lên tám ngọn nến đặt tại tám cửa của bát quái trận, kế tiếp cụ trộn gạo lại với muối bốc từng nắm lớn ném ra bên ngoài, vừa ném vừa nói gì đó mà chẳng ai nghe hiểu.

Khi nắm gạo cuối cùng vừa được ném xuống những người phía trong trận đồ cơ hồ nhìn thấy rất nhiều bóng đen tụ tập ngoài cửa, chúng có hình dáng một con người nhưng lại rất mơ hồ cảm giác cứ như một làn khói đang lơ lửng.

Chẳng ai nói gì nhưng da gà da vịt lại thi nhau nổi hết cả lên.
Cụ Miên quay người lại, nắm lấy cành dâu đi về phía bà Hoài.

Lúc này bà Hoài vẫn đang cố gắng đưa đứa trẻ trong bụng ra nhưng không có kết quả.

Cụ Miên không nhiều lời lập tức dùng tay thủ ấn nhấn mạnh lên vùng bụng bà Hoài khiến bà hét lên đầy đau đớn, sau đòn đó một thứ chất lỏng màu đen xì bốc mùi hôi thối chảy ra từ hạ bộ bà lênh láng khắp sàn, chứng kiến cảnh đó bà Trần bên cạnh không nhịn được che miệng n.ô.n khan.
"Để luyện Huyết Nhục Ngải thành công người mang thai cần phải đều đặn uống thuốc dẫn làm từ máu của thầy bùa.

Thuốc dẫn này một phần dùng để nuôi ngải phần khác giúp ngải nhận chủ tránh trường hợp bị hớt tay trên."
Cụ Miên từ tốn giải thích, nghe lời cụ nói trong đầu bà Hoài thoáng hiện lên hình ảnh bát thuốc dưỡng thai của Cẩm Tú.

Có vẻ như mọi thứ đều khớp nhau đến kỳ lạ.
Không để cho bà Hoài suy nghĩ lâu trong bụng lại bắt đầu đau quằn quại, lần này còn đau gấp mấy lần những lần trước đó cộng lại khiến bà kêu la không ngừng:
"Bà ơi! Bà hãy cứu lấy con!"
Cụ Miên nhíu chặt mày lấy con dao nhỏ dắt bên lưng áo ra rạch một đường dài lên bắp tay.

Máu tươi theo vết thương nhỏ lách tách xuống cành dâu cụ đang cầm.


Chỉ thấy cụ nâng cành dâu lên quất mạnh xuống bụng bà Hoài.
"Aaa!"
Sau một tiếng thét đầy thống khổ bụng bà Hoài bê bết máu.

Kể cũng lạ vốn cành dâu rất dẻo quật xuống không thể gây ra thương tổn gì lớn nhưng trông bà lúc này cứ như bị cây gậy nặng cả nghìn tấn đánh trúng.

Mặt mũi tái mét nhúm nhó hết cả lại trông vô cùng đau đớn.
Cụ Miên vẫn không dừng lại, mỗi lần đánh xuống lại kèm theo một tràng chú dài, cái sau mạnh hơn cái trước khiến m.á.u tươi bắn tung tóe.

Ông Nhân và mẹ thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi ngồi bệt xuống sàn không dám động đậy.

Ánh nến lập lòe từ trần pháp hắt lên bức tường cạnh đó tạo thành ba cái bóng, một đứng, một nằm còn một cái nhỏ xíu nữa đang bám chặt lấy phần bụng căng tròn nhô lên.

Trông cảnh tượng bấy giờ thật q.u.ỷ dị.
"Còn không chịu buông ra?"
Cụ Miên quát to nhưng chẳng có ai đáp lại.

Đang định đánh tiếp thì từ ngoài một cơn gió lạ thốc vào mang theo hơi lạnh buốt.

Ngọn nến chỗ quẻ khôn bỗng dưng tắt ngúm, cụ Miên thấy vậy lập tức dừng tay miệng khẽ lẩm nhẩm:
"Thôi hỏng rồi!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương