Đầu Bếp Tại Dị Giới FULL
-
3: Đề Nghị
Chương 2:Đề nghị
- Cái này là phòng bếp sao.
.
.
Thời điểm Ngô Hiên còn không có tới gần cái phòng bếp kia, từ bên trong, một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, trong trí nhớ của hắn những sự tình cơ bản về Ngô gia đều có, căn bản là tương đương với trí nhớ của mình, nhưng mà thời điểm nhìn thấy tận mắt, như trước là cảm thán một phen.
Chỗ cất đồ mà hắn vừa ngã ở cách phòng bếp cũng không xa, chỉ cần đi một hồi là đến, trên đường đi cũng không có gặp được người nào.
Nơi này là chỗ của đệ tử hậu cần, trừ bọn họ, những đầu bếp không thể luyện võ này, ở tại chỗ này, còn lại mấy cái đệ tử có thể luyện võ tự nhiên không có khả năng đi vào.
Những người đó, ngoài trừ ăn ra, thì không có gì hứng thú đối với nơi này cả.
Ngô Hiên bước vào phòng bếp, đập vào mi mắt chính là những vật dụng cổ xưa, không có quá nhiều vật dụng tiên tiến, trong phòng, mùi khói mùi dầu rất nặng, mấy người đầu bếp đang không ngừng trở mình, đảo thức ăn ở trong nồi rau, đầu đầy mồ hôi.
Ở xung quanh lại càng là từng đống rau, nhiệm vụ quản lý thức ăn này cũng không phải là chỉ một người mà có thể làm được.
Ngô gia ở bên trong Huyền Long thành cũng thuộc về đại gia tộc rất lớn, tự nhiên số lượng đệ tử cũng không phải ít, chừng 100, 200 người cũng có.
Vì thế mỗi ngày làm đồ ăn cũng không ít, hơn nữa còn muốn đồ ăn phải ngon, phải phong phú, lại càng đang khảo nghiệm năng lực của những đầu bếp này.
Bất quá vận khí của Ngô Hiên rất tốt, đi theo Ngô bá làm đồ ăn.
Tay nghề làm bếp của Ngô bá rất tốt, cho nên được chuyên môn phân công làm đồ ăn cung cấp cho tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão ăn, công việc cũng không phải là quá nặng, nhưng cũng không có nghĩa là nhẹ nhõm.
Có nghĩa là áp lực mà Ngô bá phải chịu đựng càng lớn, bởi vì đồ ăn chính là cung cấp cho tộc trưởng cùng các trưởng lão ăn, nếu như bọn họ ăn không ngon, rồi lại trách cứ xuống, đó chính là xử phạt nghiêm khắc.
Cho nên rõ ràng thời gian cũng không có thiếu, nhưng Ngô bá cũng đã bắt đầu chăm chú nấu cơm, làm thức ăn.
Ngô Hiên đi theo Ngô bá nấu cơm rau, tay nghề tự nhiên có chỗ tiến bộ, bình thường cũng có thể chia sẻ một chút, chỉ là hôm nay thì có chút ngoại lệ.
Hắn chỉ là nhìn thoáng qua phòng bếp, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào bên trong một căn phòng nhỏ ở bên cạnh, chỗ đó mới là địa phương Ngô bá nấu cơm, cũng chính là một cái phòng bếp độc lập, tốt hơn nhiều so với phòng bếp chung này.
Quả nhiên, đi đến chỗ phòng bếp của Ngô bá, múi khói mùi dầu cũng không nặng, lại còn rất sạch sẽ.
Hắn vừa mới tiến vào, Ngô bá theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lại, phát hiện người đến là Ngô Hiên, nhẹ nhàng trách cứ:
- Tiểu Hiên sao ngươi lại tới đây, không phải là ta đã bảo ngươi hôm nay phải nghỉ ngơi cho thật tốt sao?
Ngô Hiên cười đi vào nói:
- Ngô bá, ta đã không sao rồi, ta định tới hỗ trợ ngươi a.
Hắn trong lúc rảnh rỗi còn có thể làm cái gì, không bằng đi tham quan ở xung quanh này.
Hắn lại cảm thấy hứng thú đối với việc làm đồ ăn ở trên thế giới này, tự nhiên nghĩ đến phòng bếp nhìn xem thức ăn của thế giới này là cái gì.
Ngô bá nghe hắn ní như thế lại là xụ mặt, nói:
- Không được! Bị thương thì nên nghỉ ngơi, nếu cưỡng ép xuống rồi đi làm, thương thế sẽ càng thêm nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến công tác sau này a, không thể được cái này mà mất cái khác a!
Ngô Hiên biết Ngô bá quan tâm chính mình, từ trước đến nay, Ngô bá đều có chút chiếu cố đối với chính mình, Ngô Hiên biết mình cũng không thể nói lại với Ngô bá, cho nên đành phải thỏa hiệp nói:
- Vậy ta đứng ở bên cạnh nhìn xem, như vậy là được rồi chứ?
Ngô bá suy nghĩ, đành phải gật gật đầu, tiếp tục công việc của mình.
Mở vung nồi ra, một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, Ngô bá hít mũi một cái, lộ ra nụ cười hài lòng.
Ngô Hiên ở một bên hơi ngó vào nhìn, món ăn này đúng là một đạo tạc gà, từng đầu thịt băm bị tạc màu vàng kim, bao trùm tại mặt trên còn có một tầng hương xốp giòn mỏng da, đây là tiến hành trứng gà tạc hiện ra.
Ngô Hiên thấy được ở bên cạnh có một lồng hấp lớn còn bay tới mùi thơm, liền dò hỏi:
- Ồ, Ngô bá, bên trong lồng hấp này là món rau đêm nay sao?
Ngô bá nhẹ nhàng thở ra, sau khi thức ăn đều đã được chuẩn bị xong, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Đúng vậy, nơi này đều là thức ăn đêm nay cho các trưởng lão ăn, còn kém một món thức ăn cuối cùng này là hoàn thành.
- Vậy ta có thể nhìn xem món cuối là món rau gì sao?
Lúc này, ánh mắt của Ngô Hiên vẫn không có rời khỏi lồng hấp này.
Ngô bá cười nói:
- Đương nhiên là có thể, ngươi cũng không phải là người ngoài, bất quá không thể ăn vụng a!
Được Ngô bá cho phép, Ngô Hiên liền mở ra lồng hấp, bên trong chính là món thức ăn cho đêm nay.
Bởi vì làm tương đối sớm, cho nên phải dùng lồng hấp để giữ ấm thức ăn, đồng thời không làm thức ăn mất mùi vị.
Ngô Hiên chỉ là nhìn thoáng qua, liền đậy cái nắp lại, ánh mắt lóe lên, cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, không biết đang suy tư cái gì đó.
Đối với chuyện này, Ngô bá cũng cảm thấy rất là nghi hoặc.
Cũng không biết Ngô Hiên muốn làm gì, từ sau khi bị ngã đập đầu, cả người giống như là thay đổi vậy.
Trước kia cái tên này đều là sợ hãi, rụt rè, nói chuyện cẩn thận từng li từng tí một, giống như là sợ đắc tội những người khác vậy.
Ngô bá chỉ là hơi nghi hoặc một chút mà thôi, cũng không hề suy nghĩ nhiều, dù sao người không có việc gì là được rồi.
Loại chuyển biến này cũng là việc tốt mà.
Nhưng mà không lâu lắm, Ngô Hiên đột nhiên quay lại hỏi:
- Ngô bá, gần đây tâm tình của mấy vị trưởng lão như thế nào?
Đột nhiên, Ngô Hiên lại hỏi một câu không có chút liên quan, để cho Ngô bá cũng ngây ngẩn cả người, Ngô Hiên làm sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Bất quá Ngô bá vẫn trả lời:
- Gần đây tâm tình của mấy vị trưởng lão cũng không tốt lắm, sự tình trong tộc phức tạp, gần nhất lại có không ít sự tình...!Nhưng mà làm sao vậy? Sao tự dưng ngươi lại hỏi vấn đề này?
Ngô Hiên trầm ngâm một lúc, sau đó mới lên tiếng:
- Ngô bá, những thức ăn này sợ là cũng không phù hợp cho các trưởng lão ăn vào đêm nay, sẽ khiến cho trong nội tâm của các vị trưởng lão cảm thấy bực bội.
- Cái gì? Ngươi nói đồ ăn ta làm không thích hợp cho các trưởng lão ăn?
Ngô bá dựng râu trừng mắt, đây chính là đồ ăn mà hắn đắc ý nhất, hiện giờ lại bị nói như thế, cho dù là ai thì tâm tình cũng không tốt được.
- Những thức ăn này đều là các món mà mấy vị trưởng lão thích ăn, ngươi, ngươi sao có thể nói là không thích hợp chứ?
Ngô Hiên thấy Ngô bá mất hứng, trên mặt chỉ cười nhẹ nhàng, nói:
- Ý của ta không phải là nói đồ ăn của Ngô bá không thể ăn, kỹ năng làm bếp của Ngô bá, người nào mà không biết? Chỉ là Ngô bá, ngài ngẫm lại xem, thức ăn mà ngài làm đều là tương đối nhiệt khí, khẩu vị quá nồng, cộng thêm bây giờ khí trời nóng bức, đưa những thức ăn này cho các vị trưởng lão ăn, đây không phải là muốn cho tâm tình của các trưởng lão càng thêm kém cỏi sao?
Ngô bá chiếu cố chính mình như vậy, Ngô Hiên cũng không muốn làm hắn tức giận, cho nên cố gắng dùng ngữ khí ôn hoà một chút tới khuyên bảo, cũng sử dụng đạo lý để thuyết phục, để cho lời nói của mình càng thêm xác đáng, cách xử sự này hắn vẫn có thể hiểu được.
Ngô bá nhíu mày, tựa hồ trong nội tâm đã có vài phần chấp nhận đối với lời khuyên bảo của Ngô Hiên.
Ngô Hiên liền thừa lúc còn nóng tiếp tục nói:
- Ngô bá, ngài ngẫm lại xem, mấy ngày nay khẩu vị của các trưởng lão có vẻ như cũng không quá tốt a?
Căn cứ ký ức của hắn, mấy ngày gần đây, khẩu vị của các trưởng lão đích thực là không quá tốt, bất quá bọn họ cũng không có giận lây sang Ngô bá, chỉ là nghĩ do trong gia tộc có chuyện, để cho khẩu vị của bọn họ không phải là quá tốt mà thôi.
Ngô bá làm sao không biết khẩu vị của các trưởng lão đây, bưng thức ăn lên chính là hắn, thu thập thức ăn thừa cũng là hắn, thấy được thức ăn mà chính mình bỏ công làm ra lại không có được ăn sạch, cảm giác giống như là mình không hoàn thành chức trách.
- Nhưng bây giờ nên làm như thế nào? Thời gian cũng đã không còn sớm nữa, muốn làm món khác cũng không kịp a!
Ngô bá lắc đầu, về phương diện làm thức ăn hắn hiểu cũng không phải rất nhiều, sở trường của hắn chính là mấy món này mà thôi.
Ngô Hiên vỗ vỗ bộ ngực của mình, vậy mà lại đập đến mức thân thể của chính mình đều lung lay, cỗ thân thể này đích xác là quá kém, đợi đứng vững được mới cười nói:
- Ngô bá, không phải là còn có ta sao? Ta biết làm!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook