Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma
-
Chương 30
Chương 28
Lúc Thiên Vẫn trở lại trong phòng ngủ,cô nhìn vào tronggương ngẩng đầu lên quan sát vết thương trên cổ.
May là chỉ trầy da chút ít không phải thực nghiêm trọng, Đỗ Ưng Dương tại sao phản ứng kịch liệt như vậy, làm cho mọi người cũng ngạc nhiên?
Còn đang xem vết thương đột nhiên có một cánh tay kiên cố từ sau đưa đến thình lình ôm chặt lấy cô.
“A!” Thiên Vẫn hô nhỏ một tiếng cả người đã bị ôm chặt.Hai cánh tay của Đỗ Ưng Dương vòng thật chặt, làm cho xương sườn của cô bắt đầu thấy đau.
“Để cho em…… hít..hít thở nha……” Thiên Vẫn thành thật nói, giãy dụa muốn thở. Đây là cái gì? Hình phạt mới nhất sao?Không khí trong thân thể cô thiếu chút nữa bị hút hết.
Vòng tay thả lỏng một chút để cho cô có thể hô hấp nhưng vẫn hết sức chặt chẽ.
“Ack, em không ngại mình bị trở thành gối ôm,chẳng qua là anh có thể buông em ra một chút không?” Thiên Vẫn thở hổn hển ngưỡng cao đầu, cảm giác được hắn cúi xuống dùng môi sờ nhẹ cần cổ của cô, hơi nóng thổilên trên da thịt .
Rất khả nói, có ánh mắt lạnh như băng của hắn, lại có nhiệt độ cơ thể cực nóng như thế, bị hắn ôm như vậy cô cảm thấy như là bị một đoàn hỏa vây quanh.
“Không.” Đỗ Ưng Dương cự tuyệt, cách quần áo kiềm chặt vật mềm mại rất tròn cùng với bụng bằng phẳng.
Thiên Vẫn nhíu mày đang muốn tránh thoát, từ thân hình cao lớn kề sát lại truyền đến rung động kịch liệt đồng thời lay động hai người.
“Anh làm sao vậy?” Thiên Vẫn vội vàng hỏi, vội vàng xoay người, nâng khuôn mặt của Đỗ Ưng Dương lên.“Ông trời, mặt của anh sao tái nhợt. Là bị cảm sao?” Vừa rồi còn rất tốt nha, tại sao đột nhiên sinh bệnh?
Mặt của Đỗ Ưng Dương không chút thay đổi nhìn cô, con ngươi đen nhìn chăm chú vào cô, sắc mặt lại tái nhợt dọa người.
Cô gạt mái tóc đen trên trán hắn ra,tiếp tục đi lên xem xét.“Kỳ quái, không có phát sốt a!” Côlầm bầm lầu bầuđi đến phía trước cửa.“Anh nằm nghỉ ngơi một chút, em đi tìm bác sĩ trở lại.”
Cô chỉ mới bước nửa bước lại bị kéo trở về,lực ôm có tăng không giảm.
“Không nên muốn ăn quịt, con của anh dùng chiêu này đối phó em tám năm,em đã sớm miễn dịch. Nếu bệnh thì tìm bác sĩ xem một chút,chuyện này không thương lượng.”Cô cảnh cáo nói, không có biện pháp tránh thoát.
Thật là! Cha con đều giống nhau,ngã bệnh tính tình càngbướng bỉnh.
“Anh không sao.” Giọng của hắn như là có áp lực gì.
“Vậy anh tại sao phát run?” Cô khí thế bức người,không tin lời hắn nói!
“Anh lo lắng cho em.”
Đơn giản vài chữ lại có uy lực mạnh như bom làm cho Thiên Vẫn trợn mắt há hốc mồm, trong đầu trống rỗng chỉ có thể để hắn tùy ý ôm chặt.
Chẳng lẽ nói hắn thất thường, tất cả đều là bởi vìcô sao?Người đàn ông nghiêm khắc như vậy, nhưng lại bởi vì lo lắng an nguy của cô mà run rẩy?
“Không cần lo lắng, em không phải là rất tốt sao?” Cô nhỏ giọng nói bởi vì cảm nhận được hắn quan tâm cho nên trong lòng cảm thấy ấm áp,đôi môi đỏ mọng cũng hướng lên trên .Cô nắm tay hắn, lúc trước đối với hắn có nho nhỏ bất mãn, tất cả đều tan thành mây khói.
Đỗ Ưng Dương đúng là thật quan tâm cô, thậm chí còn chính miệng thừa nhận với cô, nhiều năm trước cũng đối với cô vừa thấy đã yêu nha! Vui sướng tràn ngập trong lòng, bất an sớm đã bị trục xuất, Thiên Vẫn hạnh phúc đến muốn khóc.
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại của cô ngồi xuống ghế nằm, như cũ ôm cô ở trong ngực.“Anh không thể mất đi em.”
Mấy chữ này làm cho hơi nóng tiến trong mắt cô,cô cắn môi dưới, ngực bởi vì tràn ngập cảm xúc khó nói nên có chút đau.
“Anh nhớ tới người nhà của mình?” Cô nhỏ giọng hỏi nén để mình không bật khóc.
Hắn gật đầu miệng cứng ngắc.“Bọn họ chết ở trước mặt anh,anh không có năng lực cứu bọn họ.”
“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nửa.” Thiên Vẫn nâng mặt của hắn lên, quỳ gối trên đùi rắn chắc của hắn cùng hắn bốn mắt giao tiếp. A, cô thật muốn đem cái người làm tổn thương hắn đem chem. Thành mười tám khúc!
Đỗ Ưng Dương không nói gì,dung môi hôn lên tóc lên trán của cô.
“Hãy ở lại bên cạnh anh.” Hắn thấp giọng nói,ôm cô càng chặt.
Hình ảnh Thiên Vẫn in sâu vào trong lòng hắn, muốn xóa cũng xóa không được.
Khihắn hãm sâu vào trong cừu hận,cô là một đạo ánh rạng đông xông vào trong bong tối,hắn không ngừng nhớ tới, trong bóng đêm cặp con ngươi trong suốt kia, không thể quên đi. Lúc trước đều là lấy cớ, hắn chín năm tìm kiếm là muốn có một ngày gặp được cô.
Trong phòng ngủ yên lặng không tiếng động,cô lắng nghe tim hắn đập.
“Tại sao muốn ôm lấy con chó nhỏ kia?” Cô nhỏ giọng hỏi, nghi vấn này đã chôn sâu ở trong lòng cô thật nhiều năm.
Đỗ Ưng Dương cúi đầu nhìn cô,môi mỏng dọc theo lọn tóc của cô rơi xuống. Hắn kinh ngạc dễ dàng nghe ra câu hỏi không đầu không đuôi của cô.
“Anh cũng từng nuôi qua chó, khi những người đó đi vào nhà của anh còn giết hại nó.” Hắn tạm dừng sau một lúc lâu, mới lại mở miệng.“Ngay tại trước mặt của anh, mổ bụng của nó.”
“Trời ạ!”
Rốt cục biết được vì sao lần đầu thấy được ánh mắt của hắn cô thật muốn khóc. Trong mắt của hắn có nồng đậm đau thương, lại dùng vẻ lạnh lung để che dấu,chỉ có cô mới có thể cảm nhận được.
Nước mắt rốt cuộc ngăn không được tràn ra hốc mắt,chảy xuống trên má phấn.Cô ôm chặt hắn ghé vào bên gáy hắn khóc nấc lên.
“Đừng khóc,anh đã báo thù.” Hắn trầm tĩnh nói, vỗ về sống lưng run rẩy của cô.
“Báo thù cũng không thể cho anh vui vẻ, máu tanh chỉ làm cho tay anh vấy bẩn.”Cô lắc đầu nước mắt chảy xuống thấm ướt ngực hắn.
Đỗ Ưng Dương nhẹ vuốt ve má phấn của cô, lau nước mắt trân quý của cô.
Vui vẻ là cái gì? Là hắn sau khi tìm được cô trong lòng không ngừng xuất hiện cảm xúc ấm áp sao?
Thì ra báo thù cũng không thể đuổi đi đau thương, chỉ có chất ngọt ấm áp mới có thể bổ khuyết vào vết thương.
“Vậy như là một câu nguyền rủa, rất khó nói anh sinh tồn có ý nghĩa gì.” Hắn chậm rãi nói, nhấm nháp đôi môi đỏ mọng trơn mịn của cô, không có hôn quá sâu. Cô rất ngọt,mùi vị này đêm tối chín năm trước hắn đã nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi náo thù tim hắn mới từng chút từng chút từ trong cừu hận giải phóng……
Lúc Thiên Vẫn trở lại trong phòng ngủ,cô nhìn vào tronggương ngẩng đầu lên quan sát vết thương trên cổ.
May là chỉ trầy da chút ít không phải thực nghiêm trọng, Đỗ Ưng Dương tại sao phản ứng kịch liệt như vậy, làm cho mọi người cũng ngạc nhiên?
Còn đang xem vết thương đột nhiên có một cánh tay kiên cố từ sau đưa đến thình lình ôm chặt lấy cô.
“A!” Thiên Vẫn hô nhỏ một tiếng cả người đã bị ôm chặt.Hai cánh tay của Đỗ Ưng Dương vòng thật chặt, làm cho xương sườn của cô bắt đầu thấy đau.
“Để cho em…… hít..hít thở nha……” Thiên Vẫn thành thật nói, giãy dụa muốn thở. Đây là cái gì? Hình phạt mới nhất sao?Không khí trong thân thể cô thiếu chút nữa bị hút hết.
Vòng tay thả lỏng một chút để cho cô có thể hô hấp nhưng vẫn hết sức chặt chẽ.
“Ack, em không ngại mình bị trở thành gối ôm,chẳng qua là anh có thể buông em ra một chút không?” Thiên Vẫn thở hổn hển ngưỡng cao đầu, cảm giác được hắn cúi xuống dùng môi sờ nhẹ cần cổ của cô, hơi nóng thổilên trên da thịt .
Rất khả nói, có ánh mắt lạnh như băng của hắn, lại có nhiệt độ cơ thể cực nóng như thế, bị hắn ôm như vậy cô cảm thấy như là bị một đoàn hỏa vây quanh.
“Không.” Đỗ Ưng Dương cự tuyệt, cách quần áo kiềm chặt vật mềm mại rất tròn cùng với bụng bằng phẳng.
Thiên Vẫn nhíu mày đang muốn tránh thoát, từ thân hình cao lớn kề sát lại truyền đến rung động kịch liệt đồng thời lay động hai người.
“Anh làm sao vậy?” Thiên Vẫn vội vàng hỏi, vội vàng xoay người, nâng khuôn mặt của Đỗ Ưng Dương lên.“Ông trời, mặt của anh sao tái nhợt. Là bị cảm sao?” Vừa rồi còn rất tốt nha, tại sao đột nhiên sinh bệnh?
Mặt của Đỗ Ưng Dương không chút thay đổi nhìn cô, con ngươi đen nhìn chăm chú vào cô, sắc mặt lại tái nhợt dọa người.
Cô gạt mái tóc đen trên trán hắn ra,tiếp tục đi lên xem xét.“Kỳ quái, không có phát sốt a!” Côlầm bầm lầu bầuđi đến phía trước cửa.“Anh nằm nghỉ ngơi một chút, em đi tìm bác sĩ trở lại.”
Cô chỉ mới bước nửa bước lại bị kéo trở về,lực ôm có tăng không giảm.
“Không nên muốn ăn quịt, con của anh dùng chiêu này đối phó em tám năm,em đã sớm miễn dịch. Nếu bệnh thì tìm bác sĩ xem một chút,chuyện này không thương lượng.”Cô cảnh cáo nói, không có biện pháp tránh thoát.
Thật là! Cha con đều giống nhau,ngã bệnh tính tình càngbướng bỉnh.
“Anh không sao.” Giọng của hắn như là có áp lực gì.
“Vậy anh tại sao phát run?” Cô khí thế bức người,không tin lời hắn nói!
“Anh lo lắng cho em.”
Đơn giản vài chữ lại có uy lực mạnh như bom làm cho Thiên Vẫn trợn mắt há hốc mồm, trong đầu trống rỗng chỉ có thể để hắn tùy ý ôm chặt.
Chẳng lẽ nói hắn thất thường, tất cả đều là bởi vìcô sao?Người đàn ông nghiêm khắc như vậy, nhưng lại bởi vì lo lắng an nguy của cô mà run rẩy?
“Không cần lo lắng, em không phải là rất tốt sao?” Cô nhỏ giọng nói bởi vì cảm nhận được hắn quan tâm cho nên trong lòng cảm thấy ấm áp,đôi môi đỏ mọng cũng hướng lên trên .Cô nắm tay hắn, lúc trước đối với hắn có nho nhỏ bất mãn, tất cả đều tan thành mây khói.
Đỗ Ưng Dương đúng là thật quan tâm cô, thậm chí còn chính miệng thừa nhận với cô, nhiều năm trước cũng đối với cô vừa thấy đã yêu nha! Vui sướng tràn ngập trong lòng, bất an sớm đã bị trục xuất, Thiên Vẫn hạnh phúc đến muốn khóc.
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại của cô ngồi xuống ghế nằm, như cũ ôm cô ở trong ngực.“Anh không thể mất đi em.”
Mấy chữ này làm cho hơi nóng tiến trong mắt cô,cô cắn môi dưới, ngực bởi vì tràn ngập cảm xúc khó nói nên có chút đau.
“Anh nhớ tới người nhà của mình?” Cô nhỏ giọng hỏi nén để mình không bật khóc.
Hắn gật đầu miệng cứng ngắc.“Bọn họ chết ở trước mặt anh,anh không có năng lực cứu bọn họ.”
“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nửa.” Thiên Vẫn nâng mặt của hắn lên, quỳ gối trên đùi rắn chắc của hắn cùng hắn bốn mắt giao tiếp. A, cô thật muốn đem cái người làm tổn thương hắn đem chem. Thành mười tám khúc!
Đỗ Ưng Dương không nói gì,dung môi hôn lên tóc lên trán của cô.
“Hãy ở lại bên cạnh anh.” Hắn thấp giọng nói,ôm cô càng chặt.
Hình ảnh Thiên Vẫn in sâu vào trong lòng hắn, muốn xóa cũng xóa không được.
Khihắn hãm sâu vào trong cừu hận,cô là một đạo ánh rạng đông xông vào trong bong tối,hắn không ngừng nhớ tới, trong bóng đêm cặp con ngươi trong suốt kia, không thể quên đi. Lúc trước đều là lấy cớ, hắn chín năm tìm kiếm là muốn có một ngày gặp được cô.
Trong phòng ngủ yên lặng không tiếng động,cô lắng nghe tim hắn đập.
“Tại sao muốn ôm lấy con chó nhỏ kia?” Cô nhỏ giọng hỏi, nghi vấn này đã chôn sâu ở trong lòng cô thật nhiều năm.
Đỗ Ưng Dương cúi đầu nhìn cô,môi mỏng dọc theo lọn tóc của cô rơi xuống. Hắn kinh ngạc dễ dàng nghe ra câu hỏi không đầu không đuôi của cô.
“Anh cũng từng nuôi qua chó, khi những người đó đi vào nhà của anh còn giết hại nó.” Hắn tạm dừng sau một lúc lâu, mới lại mở miệng.“Ngay tại trước mặt của anh, mổ bụng của nó.”
“Trời ạ!”
Rốt cục biết được vì sao lần đầu thấy được ánh mắt của hắn cô thật muốn khóc. Trong mắt của hắn có nồng đậm đau thương, lại dùng vẻ lạnh lung để che dấu,chỉ có cô mới có thể cảm nhận được.
Nước mắt rốt cuộc ngăn không được tràn ra hốc mắt,chảy xuống trên má phấn.Cô ôm chặt hắn ghé vào bên gáy hắn khóc nấc lên.
“Đừng khóc,anh đã báo thù.” Hắn trầm tĩnh nói, vỗ về sống lưng run rẩy của cô.
“Báo thù cũng không thể cho anh vui vẻ, máu tanh chỉ làm cho tay anh vấy bẩn.”Cô lắc đầu nước mắt chảy xuống thấm ướt ngực hắn.
Đỗ Ưng Dương nhẹ vuốt ve má phấn của cô, lau nước mắt trân quý của cô.
Vui vẻ là cái gì? Là hắn sau khi tìm được cô trong lòng không ngừng xuất hiện cảm xúc ấm áp sao?
Thì ra báo thù cũng không thể đuổi đi đau thương, chỉ có chất ngọt ấm áp mới có thể bổ khuyết vào vết thương.
“Vậy như là một câu nguyền rủa, rất khó nói anh sinh tồn có ý nghĩa gì.” Hắn chậm rãi nói, nhấm nháp đôi môi đỏ mọng trơn mịn của cô, không có hôn quá sâu. Cô rất ngọt,mùi vị này đêm tối chín năm trước hắn đã nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi náo thù tim hắn mới từng chút từng chút từ trong cừu hận giải phóng……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook