Dật Tiếu Khuynh Thành
-
Chương 41: Sấm họa liễu
“Thế nào,còn kịp không?”.Ti Lưu Giác và Tiêu Dật lén lút tiến vào hội trường,đi vào tới bên cạnh Ti Lưu Du và Ti Lưu Cẩn đang xem chừng xung quanh.
“Sao các ngươi đi lâu như vậy?”.Ti Lưu Cẩn không nhịn được oán hận nói.
“Gặp phải một ông chú biến thái,không nói nữa, có chuyện gì xảy ra sao?”.Ti Lưu Giác nói qua loa.
Cách đó không xa,’ông chú biến thái’ đang ở trong đám người đẹp chào hỏi, đột nhiên ‘ắt-xì’ một cái.
“Vừa nãy người hầu có sang đây thông báo,phu nhân Wendy sẽ tới đây,hơn nữa xem xong nơi này của chúng ta sẽ qua chỗ kia của Tiêu Dật”.Ti Lưu Du nói.
“Trước kia phu nhân Wendy không đi qua nơi kia,như thế nào hôm nay lại…”.Ti Lưu Giác kì quái nói.
“Ai biết, Dật, tốt hơn hết là chúng ta nên trở lại thôi”.Ti Lưu Cẩn không nghĩ nhiều như vậy,cứ trở lại trước rồi tính sau.
Hai tiểu hài tử rón rén hướng phía cửa mà đi,cũng không ngờ——.
“Phu nhân Wendy ”.
Một đám tiểu hài tử lễ phép chào.Ở cửa xuất hiện ánh sáng tươi đẹp của phu nhân Wendy và Ti Tu Dạ.
“Nguy rồi,daddy cũng tới”.Ti Lưu Cẩn nhỏ giọng nói “Kiểu này là đi không được rồi”.
Tiêu Dật kéo Ti Lưu Cẩn,ra hiệu về phía WC, lúc trước thay quần áo thấy cửa sổ trong phòng rửa tay vẫn đủ để một đứa bé bò ra ngoài được.
Hai người giả bộ lơ đãng từng chút từng chút một đi về hướng WC.
Nhưng chuyện không mong muốn lại xảy ra,trong WC có người.
Bọn nó đành phải dựa vào tường đứng đợi,cúi đầu,cố gắng không để người khác chú ý.
“Dật,ngươi xem cái này là cái gì a?”.
Dù sao cũng là tiểu hài tử,không thể đứng yên được,vài phút là lực chú ý đã bị phân tán rồi.
Quay đầu nhìn lại Ti Lưu Cẩn đang chỉ vào một cái nút nhỏ có hoa văn phức tạp giấu ở tầng tầng, nga, caí kia trước kia đã từng thấy qua trong sách,giống như kiểu phòng ở trong cung điện,chỉ dùng để ———.
Đột nhiên,Tiêu Dật cảm thấy phía sau phóng tới một hàn quang áp bức,tiếp theo là một ánh mắt mang vẻ hứng thú.
Tiêu Dật rất bình tĩnh quay đầu lại,là Ti Tu Dạ và phu nhân Wendy,nhìn người phụ nữ lẳng lơ kia mềm mại như không xương dựa vào Ti Tu Dạ,bộ dạng thân thiết,khiến trong lòng Tiêu Dật phát ra một tia cảm giác kì quái.
Muốn xoay người không nhìn hai bọn họ,không cẩn thận đụng vào bả vai của Ti Lưu Cẩn đang nghiên cứu cái nút nhỏ kia,kết quả…
“Dật,cái này không phải rất quan trọng đấy chứ?”.Ti Lưu Cẩn nhìn bàn tay đặt trên cái nút.
Tiêu Dật cũng sững sờ đến choáng váng.
Không quá năm giây,chiếc đèn thạch anh được treo trên trần nhà lộng lẫy vô thanh vô tức bắt đầu rung chuyển,đã từng thấy qua nước ngập núi Kim Sơn chưa? Hiện tại cái hội trường đang cười nói vui vẻ,chính là như khung cảnh lũ vừa mới đi qua.
Tiểu nam hài,tiểu cô nương đáng yêu,nước chảy từ trên tóc ướt sũng xuống ‘tách tách’,quần áo xinh đẹp gọn gàng ban đầu bây giờ đã ướt nhẹp dính hết vào người,khuôn mặt hóa trang của các tiểu cô nương trông càng thêm thê thảm.
Chính bản thân nhìn thấy đống hỗn độn như vậy,cùng với không thể chịu được một cơn mưa xối xả bất thình lình của những đứa trẻ, miệng nhất thời ngoác ra, oa oa khóc lên.Đứa này khóc to lên, đứa kia cũng chẳng chịu thua kém,đội mang dấu hiệu nụ hoa này so với đội mang dấu hiệu chổi non khóc còn khí thế hơn.
Thấy nước trên tóc dài đến thắt lưng vẫn còn đang nhỏ giọt,trên mặt lạnh lùng quỷ dị còn vướng ít bọt nước,bộ lễ phục màu đen trên người bị nước làm cho ướt nhẹp,nhếch nhác không thấy đâu,trái lại Ti Tu Dạ lại thêm vài phần mị hoặc,còn có cách đấy không xa,chị em sinh đôi của Ti gia toàn thân ướt nhẹp,biểu tình sợ hãi,nhìn về phía bọn nó.
Đồng thời ở tại chỗ thác nước đổ xuống có một chiếc ***g bằng thủy tinh bao bọc,hiện tại ở chỗ này chỉ có hai người ‘sạch sạch sẽ sẽ,sảng sảng khoái khoái’ chính là Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật đang liếc mắt nhìn nhau,trong lòng cùng xuất hiện chính là phối âm ——.
A nga.
…
Toàn thân bị nước dội lên, phu nhân Wendy vẫn ở giữa một trận tiếng khóc, nhưng lại không có lo lắng đến tiệc trà của mình dày công tổ chức,mà là một kiểu muốn ngửa mặt lên trời xúc động cười to, ha ha ha ha, lão nương xài mấy trăm vạn để mua đồ trang điểm siêu chống nước cuối cùng đã có hiệu quả rồi, ha ha ha ha,nước, sợ gì chứ,hiện tại ta còn là một mỹ nhân thủy linh linh.(mẹ này vẫn còn đứng ở đây tự sướng được =))))
Cái nút đang làm sạch sẽ cho đại sảnh kiểu cung điện kia chính là dùng nước để tổng vệ sinh cho toàn bộ đại sảnh,nhân viên vệ sinh đứng ở đây ấn cái nút này,toàn bộ đai sảnh sẽ được nước rửa trôi,sau đó sẽ…sẽ có người máy tự động cảm ứng đi ra lau tường,rửa sạch cột nhà…
Tiêu Dật trong đầu không ngừng quay về chỗ thuyết minh trên sách,trong lòng lẩm nhẩm,ngàn vạn lần cũng không cần loại người máy tiên tiến đó,ngàn vạn lần cũng không cần loại người máy tiên tiến đó.
Thế nhưng ông trời không theo ý nguyện của con người,người máy đang ngơ ngác đứng một bên bưng chén cầm khăn ăn,cảm ứng được độ ẩm xung quanh sau đó ngay lập tức biến đổi hình dạng của tay,thu dọn chén đĩa khăn ăn biến thành bàn chải lau chùi cùng với giẻ lau,cần cù làm việc.
“Mommy”.
“Daddy”.
“Ta muốn về nhà!!”.
“Oa———”.
Những đợt khóc này cao hơn đợt khóc khác.
Nếu Tiêu Dật không phải đang ở vị trí như xấu hổ thế này,thì rất khó có thể gặp được một màn như thế này:
Có tiểu hài tử bị người máy cầm khăn đuổi theo,có tiểu cô nương đang cố giữ váy vì người máy đang cầm váy tụt xuống (Người máy mà cũng *** dê =]]]]]]]]]),có tiểu hài tử bị người máy chụp được dùng bàn chải chà tới chà lui.
….
Xung quanh mọi người chạy tới chạy lui,ngăn người máy lại, dỗ dành tiểu hài tử đang khóc ầm ĩ,quét dọn cái đống lộn xộn này,trong mắt Tiêu Dật chỉ thấy thân ảnh của Ti Tu Dạ đang từng bước từng bước hướng về phía mình.
Hiện tại mong chờ hắn không có nhận ra mình,liệu có phải muộn quá rồi không?.
Cái đầu nhỏ của Tiêu Dật bắt đầu suy nghĩ miên man,sau đó đã bị một cái ôm quen thuộc bao quanh.
“Thực xin lỗi”.
Biết mình gây họa không nhỏ,câu đầu tiên của Tiêu Dật là cúi đầu nhận sai.
“Dật Nhi là cố y phải không?”.Ti Tu Dạ không giống như Tiêu Dật dự đoán là phải nổi giận hoặc lạnh lùng,giọng nói kia nghe vẫn rất nhẹ nhàng.
“Cái gì?”.
Tiêu Dật ngẩng đầu,nhìn vào đôi mắt lam tử sắc kia,sao lại không tức giận?.
“Ta vừa nãy đều nhìn thấy,Dật Nhi là ghen tị”.Ti Tu Dạ mỉm cười.
Lần nào cũng đều như vậy,đối với mình cùng với kẻ khác chính là không giống nhau,làm cho người ta lập tức trở tay không kịp, không biết nên phản ứng thế nào.
Hồ ly vẫn chính là hồ ly!! Thiệt thòi cho ta còn có cảm giác áy náy ni, kết quả là hắn còn không đem sự kiện kia để vào trong lòng, nghĩ một chút cũng không hề có.
“Ngươi đem ta bỏ xuống dưới”.Tiêu Dật trừng mắt hắn một cái, “Trên người của ngươi ẩm ướt lắm ”.
“Còn không phải do Dật Nhi sao”.Ti Tu Dạ ‘tự mắng tự trách’ hết sức thể hiện ‘mị hoặc phong tình’.
Vẫn còn đùa! Tiêu Dật bị hắn biến thành sắc mặt ửng đỏ, vừa may có nửa chiếc mặt nạ che lại,quay mặt qua chỗ khác.
Ti Tu Dạ thấy thế,cười khẽ, buông Tiêu Dật xuống,tiếp nhận chiếc kính bị rơi xuống đã lau chùi bằng khăn mặt của trong tay người hầu,còn chê Tiêu Dật chưa đủ thẹn thùng mà bổ sung thêm một câu: “Bất quá,ta không nỡ để Dật Nhi chơi đùa với những thứ ẩm ướt mà bị cảm lạnh”.
….
“Người này,chính là nguyên nhân khiến Tu Dạ ngươi không yên tâm sao?”.
Dặn dò người phía dưới dọn dẹp hội trường bừa bộn xong,mang theo đám tiểu tổ tông đang khóc sướt mướt trở về,chính mình sửa sang lại một chút,phu nhân Wendy cầm trong tay chiếc quạt lông chim tươi đẹp tiến gần lại đây.(nước đổ như thế không ướt quạt à L)
“Anh bạn nhỏ, tên là gì a?”.
Tiêu Dật đang bị Ti Tu Dạ trêu đùa mà bắt đầu muốn chạy,thấy phu nhân Wendy qua đây,liền muốn chạy đến chỗ bọn Ti Lưu Du bên kia,đối với cái người cười đến ‘thiên kiều bách mị’(nghìn yêu kiều trăm quyến rũ),rõ ràng là người đã hơn bốn mươi tuổi,vẫn giống như phụ nữ ba mươi, trong lòng sinh ra cảm giác đề phòng.
“Sao lại không để ý đến người ta ni? Quan hệ của ta và daddy ngươi rất gắn bó ni”.Phu nhân Wendy dựa vào vai Ti Tu Dạ.
Vẻn vẹn vài giây,trong đầu Tiêu Dật là ‘bách chuyển thiên hồi’(trăm xoay nghìn quay),ngẩng đầu lên nhìn thấy Ti Tu Dạ đang đẩy tay của phu nhân Wendy,học kiểu tiểu bá vương của Ti Lưu Cẩn: “Ta vì sao lại phải để ý tới ngươi? Ngươi cũng chẳng là gì của ta?’. (cha mà học theo con sao,phải ngược lại mới đúng chứ =]])
“Ha ha”.Ánh mắt của phu nhân Wendy lóe lên: “Ta không phải là gì của ngươi sao?”.
Kiêu ngạo mà nâng cao cằm lên: “Daddy của ngươi đều bảo gọi ta một tiếng dì,ngươi nói ta là gì của ngươi nào?”.Thực sự là một tiểu hài tử không biết trời cao đất dày.
“Bà cô!”.()
() Cái này là chị em của bà nội thì gọi là bà cô
Lời nói của Tiêu Dật vừa nhanh lại vừa vang.
Mọi người trong hội trường vẫn còn một ít chưa rời khỏi nhìn về phía phu nhân Wendy vẫn luôn quyến rũ động lòng người bị một tiểu hài tử khoảng sáu bảy tuổi gọi là ‘Bà cô’.
Hai tay nắm chặt,phu nhân Wendy đầu đầy hắc tuyến thêm mấy cái dấu gạch chéo màu đỏ,OOXX (),cư nhiên lại khiến cho một đứa trẻ nói thành như vậy,lại còn bị đùa giỡn nữa chứ!(Mộng tỷ bị lậm manga quá rồi)
() OOXX hoặc XXOO theo những gì tớ tra trên mạng thì đây có nghĩa nói về chuyện ấy của nam nữ hoặc những câu chửi bậy nguyền rủa được viết ngắn gọn lại,trong ngữ cảnh này chắc là rủa xả rồi =]]]]]]]]]]
Tuổi tác quả nhiên là vết thương chí mạng của phụ nữ.
Tiêu Dật bị Ti Tu Dạ đã làm khô quần áo ôm rời đi khỏi hội trường,bên tai đều là tiếng cười của Ti Tu Dạ.
“Sao các ngươi đi lâu như vậy?”.Ti Lưu Cẩn không nhịn được oán hận nói.
“Gặp phải một ông chú biến thái,không nói nữa, có chuyện gì xảy ra sao?”.Ti Lưu Giác nói qua loa.
Cách đó không xa,’ông chú biến thái’ đang ở trong đám người đẹp chào hỏi, đột nhiên ‘ắt-xì’ một cái.
“Vừa nãy người hầu có sang đây thông báo,phu nhân Wendy sẽ tới đây,hơn nữa xem xong nơi này của chúng ta sẽ qua chỗ kia của Tiêu Dật”.Ti Lưu Du nói.
“Trước kia phu nhân Wendy không đi qua nơi kia,như thế nào hôm nay lại…”.Ti Lưu Giác kì quái nói.
“Ai biết, Dật, tốt hơn hết là chúng ta nên trở lại thôi”.Ti Lưu Cẩn không nghĩ nhiều như vậy,cứ trở lại trước rồi tính sau.
Hai tiểu hài tử rón rén hướng phía cửa mà đi,cũng không ngờ——.
“Phu nhân Wendy ”.
Một đám tiểu hài tử lễ phép chào.Ở cửa xuất hiện ánh sáng tươi đẹp của phu nhân Wendy và Ti Tu Dạ.
“Nguy rồi,daddy cũng tới”.Ti Lưu Cẩn nhỏ giọng nói “Kiểu này là đi không được rồi”.
Tiêu Dật kéo Ti Lưu Cẩn,ra hiệu về phía WC, lúc trước thay quần áo thấy cửa sổ trong phòng rửa tay vẫn đủ để một đứa bé bò ra ngoài được.
Hai người giả bộ lơ đãng từng chút từng chút một đi về hướng WC.
Nhưng chuyện không mong muốn lại xảy ra,trong WC có người.
Bọn nó đành phải dựa vào tường đứng đợi,cúi đầu,cố gắng không để người khác chú ý.
“Dật,ngươi xem cái này là cái gì a?”.
Dù sao cũng là tiểu hài tử,không thể đứng yên được,vài phút là lực chú ý đã bị phân tán rồi.
Quay đầu nhìn lại Ti Lưu Cẩn đang chỉ vào một cái nút nhỏ có hoa văn phức tạp giấu ở tầng tầng, nga, caí kia trước kia đã từng thấy qua trong sách,giống như kiểu phòng ở trong cung điện,chỉ dùng để ———.
Đột nhiên,Tiêu Dật cảm thấy phía sau phóng tới một hàn quang áp bức,tiếp theo là một ánh mắt mang vẻ hứng thú.
Tiêu Dật rất bình tĩnh quay đầu lại,là Ti Tu Dạ và phu nhân Wendy,nhìn người phụ nữ lẳng lơ kia mềm mại như không xương dựa vào Ti Tu Dạ,bộ dạng thân thiết,khiến trong lòng Tiêu Dật phát ra một tia cảm giác kì quái.
Muốn xoay người không nhìn hai bọn họ,không cẩn thận đụng vào bả vai của Ti Lưu Cẩn đang nghiên cứu cái nút nhỏ kia,kết quả…
“Dật,cái này không phải rất quan trọng đấy chứ?”.Ti Lưu Cẩn nhìn bàn tay đặt trên cái nút.
Tiêu Dật cũng sững sờ đến choáng váng.
Không quá năm giây,chiếc đèn thạch anh được treo trên trần nhà lộng lẫy vô thanh vô tức bắt đầu rung chuyển,đã từng thấy qua nước ngập núi Kim Sơn chưa? Hiện tại cái hội trường đang cười nói vui vẻ,chính là như khung cảnh lũ vừa mới đi qua.
Tiểu nam hài,tiểu cô nương đáng yêu,nước chảy từ trên tóc ướt sũng xuống ‘tách tách’,quần áo xinh đẹp gọn gàng ban đầu bây giờ đã ướt nhẹp dính hết vào người,khuôn mặt hóa trang của các tiểu cô nương trông càng thêm thê thảm.
Chính bản thân nhìn thấy đống hỗn độn như vậy,cùng với không thể chịu được một cơn mưa xối xả bất thình lình của những đứa trẻ, miệng nhất thời ngoác ra, oa oa khóc lên.Đứa này khóc to lên, đứa kia cũng chẳng chịu thua kém,đội mang dấu hiệu nụ hoa này so với đội mang dấu hiệu chổi non khóc còn khí thế hơn.
Thấy nước trên tóc dài đến thắt lưng vẫn còn đang nhỏ giọt,trên mặt lạnh lùng quỷ dị còn vướng ít bọt nước,bộ lễ phục màu đen trên người bị nước làm cho ướt nhẹp,nhếch nhác không thấy đâu,trái lại Ti Tu Dạ lại thêm vài phần mị hoặc,còn có cách đấy không xa,chị em sinh đôi của Ti gia toàn thân ướt nhẹp,biểu tình sợ hãi,nhìn về phía bọn nó.
Đồng thời ở tại chỗ thác nước đổ xuống có một chiếc ***g bằng thủy tinh bao bọc,hiện tại ở chỗ này chỉ có hai người ‘sạch sạch sẽ sẽ,sảng sảng khoái khoái’ chính là Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật đang liếc mắt nhìn nhau,trong lòng cùng xuất hiện chính là phối âm ——.
A nga.
…
Toàn thân bị nước dội lên, phu nhân Wendy vẫn ở giữa một trận tiếng khóc, nhưng lại không có lo lắng đến tiệc trà của mình dày công tổ chức,mà là một kiểu muốn ngửa mặt lên trời xúc động cười to, ha ha ha ha, lão nương xài mấy trăm vạn để mua đồ trang điểm siêu chống nước cuối cùng đã có hiệu quả rồi, ha ha ha ha,nước, sợ gì chứ,hiện tại ta còn là một mỹ nhân thủy linh linh.(mẹ này vẫn còn đứng ở đây tự sướng được =))))
Cái nút đang làm sạch sẽ cho đại sảnh kiểu cung điện kia chính là dùng nước để tổng vệ sinh cho toàn bộ đại sảnh,nhân viên vệ sinh đứng ở đây ấn cái nút này,toàn bộ đai sảnh sẽ được nước rửa trôi,sau đó sẽ…sẽ có người máy tự động cảm ứng đi ra lau tường,rửa sạch cột nhà…
Tiêu Dật trong đầu không ngừng quay về chỗ thuyết minh trên sách,trong lòng lẩm nhẩm,ngàn vạn lần cũng không cần loại người máy tiên tiến đó,ngàn vạn lần cũng không cần loại người máy tiên tiến đó.
Thế nhưng ông trời không theo ý nguyện của con người,người máy đang ngơ ngác đứng một bên bưng chén cầm khăn ăn,cảm ứng được độ ẩm xung quanh sau đó ngay lập tức biến đổi hình dạng của tay,thu dọn chén đĩa khăn ăn biến thành bàn chải lau chùi cùng với giẻ lau,cần cù làm việc.
“Mommy”.
“Daddy”.
“Ta muốn về nhà!!”.
“Oa———”.
Những đợt khóc này cao hơn đợt khóc khác.
Nếu Tiêu Dật không phải đang ở vị trí như xấu hổ thế này,thì rất khó có thể gặp được một màn như thế này:
Có tiểu hài tử bị người máy cầm khăn đuổi theo,có tiểu cô nương đang cố giữ váy vì người máy đang cầm váy tụt xuống (Người máy mà cũng *** dê =]]]]]]]]]),có tiểu hài tử bị người máy chụp được dùng bàn chải chà tới chà lui.
….
Xung quanh mọi người chạy tới chạy lui,ngăn người máy lại, dỗ dành tiểu hài tử đang khóc ầm ĩ,quét dọn cái đống lộn xộn này,trong mắt Tiêu Dật chỉ thấy thân ảnh của Ti Tu Dạ đang từng bước từng bước hướng về phía mình.
Hiện tại mong chờ hắn không có nhận ra mình,liệu có phải muộn quá rồi không?.
Cái đầu nhỏ của Tiêu Dật bắt đầu suy nghĩ miên man,sau đó đã bị một cái ôm quen thuộc bao quanh.
“Thực xin lỗi”.
Biết mình gây họa không nhỏ,câu đầu tiên của Tiêu Dật là cúi đầu nhận sai.
“Dật Nhi là cố y phải không?”.Ti Tu Dạ không giống như Tiêu Dật dự đoán là phải nổi giận hoặc lạnh lùng,giọng nói kia nghe vẫn rất nhẹ nhàng.
“Cái gì?”.
Tiêu Dật ngẩng đầu,nhìn vào đôi mắt lam tử sắc kia,sao lại không tức giận?.
“Ta vừa nãy đều nhìn thấy,Dật Nhi là ghen tị”.Ti Tu Dạ mỉm cười.
Lần nào cũng đều như vậy,đối với mình cùng với kẻ khác chính là không giống nhau,làm cho người ta lập tức trở tay không kịp, không biết nên phản ứng thế nào.
Hồ ly vẫn chính là hồ ly!! Thiệt thòi cho ta còn có cảm giác áy náy ni, kết quả là hắn còn không đem sự kiện kia để vào trong lòng, nghĩ một chút cũng không hề có.
“Ngươi đem ta bỏ xuống dưới”.Tiêu Dật trừng mắt hắn một cái, “Trên người của ngươi ẩm ướt lắm ”.
“Còn không phải do Dật Nhi sao”.Ti Tu Dạ ‘tự mắng tự trách’ hết sức thể hiện ‘mị hoặc phong tình’.
Vẫn còn đùa! Tiêu Dật bị hắn biến thành sắc mặt ửng đỏ, vừa may có nửa chiếc mặt nạ che lại,quay mặt qua chỗ khác.
Ti Tu Dạ thấy thế,cười khẽ, buông Tiêu Dật xuống,tiếp nhận chiếc kính bị rơi xuống đã lau chùi bằng khăn mặt của trong tay người hầu,còn chê Tiêu Dật chưa đủ thẹn thùng mà bổ sung thêm một câu: “Bất quá,ta không nỡ để Dật Nhi chơi đùa với những thứ ẩm ướt mà bị cảm lạnh”.
….
“Người này,chính là nguyên nhân khiến Tu Dạ ngươi không yên tâm sao?”.
Dặn dò người phía dưới dọn dẹp hội trường bừa bộn xong,mang theo đám tiểu tổ tông đang khóc sướt mướt trở về,chính mình sửa sang lại một chút,phu nhân Wendy cầm trong tay chiếc quạt lông chim tươi đẹp tiến gần lại đây.(nước đổ như thế không ướt quạt à L)
“Anh bạn nhỏ, tên là gì a?”.
Tiêu Dật đang bị Ti Tu Dạ trêu đùa mà bắt đầu muốn chạy,thấy phu nhân Wendy qua đây,liền muốn chạy đến chỗ bọn Ti Lưu Du bên kia,đối với cái người cười đến ‘thiên kiều bách mị’(nghìn yêu kiều trăm quyến rũ),rõ ràng là người đã hơn bốn mươi tuổi,vẫn giống như phụ nữ ba mươi, trong lòng sinh ra cảm giác đề phòng.
“Sao lại không để ý đến người ta ni? Quan hệ của ta và daddy ngươi rất gắn bó ni”.Phu nhân Wendy dựa vào vai Ti Tu Dạ.
Vẻn vẹn vài giây,trong đầu Tiêu Dật là ‘bách chuyển thiên hồi’(trăm xoay nghìn quay),ngẩng đầu lên nhìn thấy Ti Tu Dạ đang đẩy tay của phu nhân Wendy,học kiểu tiểu bá vương của Ti Lưu Cẩn: “Ta vì sao lại phải để ý tới ngươi? Ngươi cũng chẳng là gì của ta?’. (cha mà học theo con sao,phải ngược lại mới đúng chứ =]])
“Ha ha”.Ánh mắt của phu nhân Wendy lóe lên: “Ta không phải là gì của ngươi sao?”.
Kiêu ngạo mà nâng cao cằm lên: “Daddy của ngươi đều bảo gọi ta một tiếng dì,ngươi nói ta là gì của ngươi nào?”.Thực sự là một tiểu hài tử không biết trời cao đất dày.
“Bà cô!”.()
() Cái này là chị em của bà nội thì gọi là bà cô
Lời nói của Tiêu Dật vừa nhanh lại vừa vang.
Mọi người trong hội trường vẫn còn một ít chưa rời khỏi nhìn về phía phu nhân Wendy vẫn luôn quyến rũ động lòng người bị một tiểu hài tử khoảng sáu bảy tuổi gọi là ‘Bà cô’.
Hai tay nắm chặt,phu nhân Wendy đầu đầy hắc tuyến thêm mấy cái dấu gạch chéo màu đỏ,OOXX (),cư nhiên lại khiến cho một đứa trẻ nói thành như vậy,lại còn bị đùa giỡn nữa chứ!(Mộng tỷ bị lậm manga quá rồi)
() OOXX hoặc XXOO theo những gì tớ tra trên mạng thì đây có nghĩa nói về chuyện ấy của nam nữ hoặc những câu chửi bậy nguyền rủa được viết ngắn gọn lại,trong ngữ cảnh này chắc là rủa xả rồi =]]]]]]]]]]
Tuổi tác quả nhiên là vết thương chí mạng của phụ nữ.
Tiêu Dật bị Ti Tu Dạ đã làm khô quần áo ôm rời đi khỏi hội trường,bên tai đều là tiếng cười của Ti Tu Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook