Dật Nhiên Tùy Phong
-
Chương 106: Phiên ngoại Vua và Vua (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn người tiến vào nhà, trong phòng khách lớn đã bày một bàn mạt chượt, Bạch phu nhân và Triệu Duyệt cùng với lão phu nhân Triệu gia v.v.. đang đánh bài, vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt; trừ các bà, Bạch tiên sinh bọn họ ghét bỏ các bà quá ồn, vây quanh một góc bên cửa sổ có ánh sáng phi thường tốt cùng nhau chơi cờ, người giúp việc bưng trái cây và nước trà hầu hạ.
Bạch phu nhân nhìn thấy bọn Chu Diên đầu tiên, bà là một người rất từ ái và thích náo nhiệt, vừa ném quân bài ra vừa chào đón mấy người Chu Diên, nói, “Mấy đứa đến tương đối sớm, muốn đánh bài không?”
Chu Diên còn chưa đáp, Tào Dật Nhiên đã nói, “Con với Duyên ca có chút chuyện cần nói, mọi người chơi đi.”
Sau đó hỏi Dật Ninh bên cạnh, “Cậu tôi và Trương Hoàn chưa tới, cậu làm sao đây, nhìn các bà ấy đánh bài, hay chơi cái khác?”
Dật Ninh nói, “Tôi không sao, tôi chơi với Hoành Hoành là được rồi.”
Chu Diên nói hai câu với Dật Ninh và Chu Hoành, liền bị Tào Dật Nhiên tha lên lầu, Tào Dật Nhiên còn nói gọi Lý Duy xuống lầu chơi với vị khách nhỏ, nhóm Bạch phu nhân lên tiếng, “Thằng bé kia, đã trễ thế này, còn đang ngủ sao, ngủ như vậy không được đâu, gọi bé rời giường đi.”
Chu Hoành nghe nói Lý Duy vậy mà còn đang ngủ, không khỏi rất kinh ngạc, nghĩ thầm thằng nhóc này này thật không cứu nổi, vậy mà tốn thiệt nhiều thời gian cho việc ngủ, người trong nhà không dạy cậu ta sao.
Chu Hoành mặc áo sơmi mà xanh thẫm phối với áo len không tay caro xanh đỏ, phía dưới là một cái quần tím lam ấm áp, trên chân mang đôi giày thể thao, kế thừa tướng mạo tốt của ba Chu Niệm, khốc khốc đứng đó chào hỏi các bà nội, chọc cho nhóm Triệu Duyệt nhịn không được hỏi nhóc một đống câu hỏi.
Dật Ninh ngồi trên sofa bên cạnh lột vỏ trái câu, sau đó hỏi Chu Hoành có muốn ăn không, Chu Hoành vội kiếm cớ muốn ăn trái cây ngồi bên cạnh Dật Ninh, lúc này mới thoát khỏi nhiệt tình của nhóm bà nội.
Bạch phu nhân nhìn nhóc, chơi mạt chược cũng không chuyên chú, cách thật xa còn nói, “Về sau phải tới chơi nhiều đó, biết chưa?”
Chu Hoành vừa đáp, vừa ăn một miếng dưa hấu.
Lúc này, nhóc đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt bắn lên người mình, vì thế đem tầm mắt hướng về phía đó.
Lý Duy từ cầu thang đi xuống, bé còn mặc một bộ áo ngủ in hình gấu teddy, chân mang đôi dép lê, tóc cũng hơi loạn, mắt thậm chí mang theo chút mơ màng, lười biếng nhìn xuống dưới lầu, khi nhìn thấy Chu Hoành đoan chính ngồi trên ghế sofa, bé dừng bước, cứ như vậy nhìn chằm chằm đánh giá, khó trách Chu Hoành cảm nhận được tầm mắt rất có cảm giác tồn tại kia.
Chu Hoành không phục nhìn lại, thấy bé không hề có hình tượng, cũng không tự mình chỉnh chu cho tốt, rất không ra dáng.
Lý Duy đánh giá Chu Hoành một phen, chuyển ánh mắt đi, chậm rãi đi xuống lầu, tới chỗ các bà Bạch phu nhân Triệu Duyệt đang chơi bài, Bạch phu nhân nhìn thấy bé, bỏ bài trong tay xuống, vươn tay xoa xoa tóc bé, nói, “Đầu còn đau không? Sao mặc áo ngủ xuống đây, đi thay quần áo dày hơn đi, như vậy không phải lại muốn bị bệnh?”
Ánh mắt Lý Duy chán chường, còn hít hít mũi, nhẹ giọng nói, “Còn hơi đau đầu. Chỗ gắn kim trên mu bàn tay cũng đau.”
Bé nói xong, vươn tay trái lên cho Bạch phu nhân xem, Bạch phu nhân vô điều kiện cưng bé, nắm lấy bàn tay bị kim đâm, xoa xoa chỗ mu bàn tay còn hơi có dấu, nói, “Này cũng không có biện pháp, qua ngày mai sẽ không đau.”
Triệu Duyệt bảo nữ giúp việc nhanh mang Lý Duy đi thay quần áo dày hơn, nói, “Dật Nhiên kêu con dậy, cũng không mặc quần áo đàng hoàng cho con sao?”
Lý Duy nói, “Baba với chú Chu Diên còn có chuyện muốn nói.”
Triệu Duyệt giục bé nhanh đi thay quần áo, lại nói, “Ngày mai còn phải truyền dịch một lần nữa. Bà đã nói uống thuốc Đông y tốt hơn, cố tình con lại không muốn uống thuốc Đông y, vậy uống thuốc viên cũng được, con ngay cả thuốc viên cũng kêu khổ, thân thể con thế này, còn muốn ngày mai ra ngoài chơi, xem ra vẫn là quên đi.”
Lý Duy nói, “Ngày mai sẽ không sao.”
Triệu Duyệt, “Vậy cũng chờ ngày mai rồi nói. Nhanh đi thay quần áo, nếu bệnh nghiêm trọng hơn, con càng không thể ra ngoài.”
Lý Duy vừa đáp, vừa chạy qua chỗ Dật Ninh chào hỏi, “Chú Dật Ninh, chú tới rồi.”
Dật Ninh sờ sờ bàn tay lành lạnh của bé, nói, “Nhanh đi thay quần áo, sao tay lại lạnh như vậy.”
Lý Duy cười gật gật đầu với cậu, lúc xoay người muốn đi lại gật gật đầu với Chu Hoành.
Chu Hoành nhìn Lý Duy lại đi lên lầu, thấy bé quả thật gầy teo, tóc mềm, còn hơi vang, làn da trắng tới trong suốt, con mắt to to, đuôi mắt hơi xếch, lớn hơn mình, nhưng khẳng định không cao bằng mình, Chu Hoành cảm thấy mình không có điểm này thua bé, bất quá, nghe vừa rồi bé nói chuyện với người lớn, biết bé bị bệnh, trong lòng cảm giác hơi là lạ, đó là một loại tâm tình cảm thấy người này đáng được nhóc bảo vệ.
Lý Duy lên lầu đổi một thân quần áo lại xuống, áo len cao cổ màu trắng, trước áo lên cũng là hình gấu teddy, mặc quần dầy lông nhung, tóc được chảy gọn, tinh thần dường như cũng tốt hơn, chạy xuống đến chỗ các bà nội chào một tiếng trước, rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Hoành, nhìn nhóc hỏi, “Cậu tên Chu Hoành, có phải không?”
Chu Hoành gật đầu, thật ra, lúc trước nhóc với Lý Duy đã gặp nhau vài lần rồi, chỉ là không thân thiết trò chuyện.
Lý Duy cười cười với nhóc, nói, “Baba nói tớ chơi với cậu, cậu muốn chơi cái gì, tớ mang cậu đi.”
Chu Hoành trước mặt người ngoài đều là chuẩn được giáo dục tốt, cho nên chỉ lễ phép và dè dặt nói, “Tớ chơi với chú Dật Ninh là được rồi.”
Dật Ninh nói, “Con với Duy Duy đi chơi đi, đi đi.”
Vì thế, Chu Hoành chỉ đành cùng Lý Duy đi chơi.
Lý Duy đi đằng trước, nói với Chu Hoành, “Sân sau nhà tớ có xích đu.”
Chu Hoành nghĩ xích đu là để con gái chơi có được không, miệng thì lại nói, “Nga, xích đu chơi vui lắm, nhà tớ cũng có, bác thích ngồi trên xích đu đọc sách.”
Lý Duy quay đầu cười với nhóc, nói, “A, vậy hả? Lần sau tớ tới nhà cậu, cậu dẫn theo tớ chơi đi.”
Chu Hoành nhìn nụ cười của bé, không biết thế nào, vậy mà hơi đỏ mặt, nghĩ thầm, cậu ta không chỉ có tên giống con gái, ngay cả khi cười lên cũng giống.
Cái Lý Duy gọi là xích đu, đặt trong phía cuối hành lang hiên tạ* kéo dài ra từ sau nhà, chung quanh hiên tạ đều là cửa sổ thủy tinh, bên trong có treo một cái xích đu lớn, xích đu rộng vô cùng, còn lót đêm, quả thật giống như một cái sofa lớn.
(*轩榭: nó là cái trong hình, một loại hành lang lớn có mái che bên ngoài nhà, không biết dùng từ thuần việt nào nên để luôn Hán Việt
Nhìn thấy cái xích đu này, Chu Hoành không biết nên tỏ vẻ thế nào mới tốt, vì thế chỉ nói, “Thật đẹp.”
Lý Duy cười ngồi lên sofa trên xích đu, nói với Chu Hoành, “Cậu đẩy xích đu đi.”
Chu Hoành nghĩ vì cái gì là tớ đẩy, nhưng đối diện ánh mắt hồn nhiên mang theo ý cười của Lý Duy, nhóc chỉ đành bày ra phong cách quý ông nói, “Được rồi, bất quá, lát nữa cậu cũng phải đẩy cho tớ.”
Lý Duy đáp, “Được.”
Vì thế Chu Hoành đành đảm nhiệm vị trí cu ly đẩy xích đu.
Lý Duy ngồi bên trên, bởi vì sofa rất lớn, một tay bé nắm lấy dây thừng một bên, cả người đều vùi vào trong.
Chu Hoành dù sao vẫn là con nít, sức không quá lớn, lại thêm cái sofa này rất nặng, nhóc căn bản không thể đẩy sofa lên quá cao, Lý Duy ngồi bền trên rất không nể tình, lên tiếng, “Sao sức cậu yếu thế, A Thụ có thể làm sofa bay lên.”
Vì thế Chu Hoành đành phải tăng sức, đẩy xích đu cao thêm một chút, Lý Duy híp mắt ngồi bên trên hưởng thụ, lẩm bẩm, “Như vậy mới tốt, mấy ngày nay vẫn luôn bị cảm cả người buồn muốn chết.”
Lại hỏi Chu Hoành, “Cậu học lớp mấy?”
Chu Hoành bực mình làm cu li tăng sức đẩy xích đu, nói, “Lớp sáu.”
Lý Duy “à” một tiếng, “Tớ cũng vậy.”
(mấy đứa này bắt đầu đi học từ mấy tuổi vậy, 10 tuổi học lớp 4 thôi chứ @@?)
Chu Hoành đẩy một hồi, nóng đổ mồ hôi, không đẩy nữa, nói, “Cậu xuống dưới, tới tớ.”
Lý Duy vẫn ngồi bên trên như cũ, nói, “Tớ còn chưa ngồi đủ mà.”
Chu Hoành đứng bên cạnh, nhìn xích đu còn đung đưa theo quán tính, “Tới tớ, cậu không thể bởi vì cậu chưa ngồi đủ mà cứ để tớ đẩy.”
Lý Duy trừng mắt với nhóc, nói, “Hôm nay là sinh nhật tớ.”
Chu Hoành hừ một tiếng, “Cho dù là sinh nhật cậu, cậu cũng không thể cứ bắt tớ làm việc.”
Lý Duy nói, “Nhưng tớ đang bệnh.”
Chu Hoành nói, “Tớ mặc kệ cậu có bệnh không. Tớ nói cậu rốt cuộc có phải đàn ông hay không, là đàn ông thì đứng lên đẩy xích đu.”
Lý Duy lơ đểnh nói, “Tớ còn chưa lớn đâu, còn không tính là đàn ông.”
Chu Hoành muốn phát điên với bé, nói, “Quả thật, người như cậu, tớ không cần làm bạn với cậu.” Nói xong, xoay người đi.
Lý Duy thấy nhóc muốn ra khỏi hiên tạ, nhảy xuống khỏi xích đu, nhưng bởi vì xích đu chưa dừng ổn, hơn nữa thân thể bé vừa bệnh nặng còn mềm nhũn, không đứng vững lập tức ngã sấp xuống, bé kinh hô một tiếng, Chu Hoành nghe tiếng xoay người lại xem, chỉ thấy xích đu vung xuống sắp đụng phải Lý Duy chưa kịp chạy ra, nhóc kinh ngạc, vội vàng chạy tới kéo Lý Duy ra, hai đứa đều ngã xuống cạnh xích đu, Lý Duy nằm sấp trên người Chu Hoành, nhìn mặt nhóc, nói, “Tớ lại chưa nói tớ không đẩy xích đu cho cậu, sao cậu lại muốn đi.”
Chu Hoành xụ mặt, nói, “Cậu cái tên nhóc này…” Thật sự không biết nói gì mới tốt.
Khi Chu Hoành ngồi lên sofa, nhìn Lý Duy hít sâu một hơi bày ra khí thế hơn người dời non lấp núi muốn đẩy sofa, nhưng lại chỉ có thể nhẹ nhàng lay động sofa một chút, nhóc hoàn toàn hết chỗ nói.
Nhìn Lý Duy thật sự đẩy không nổi, Chu Hoành đành bảo bé thôi đi, kêu Lý Duy nên ngồi sofa, Lý Duy hỏi nhóc, “Cậu đẩy hả?”
Chu Hoành mắng, “Sao có thể. Hai chúng ta đều ngồi lên không được sao?”
“Nga.” Lý Duy thản nhiên đáp, chậm rãi trèo lên sofa, cùng với Chu Hoành ngồi vào trong, lại hỏi, “Về sau cậu còn tới nhà tớ chơi không?”
Chu Hoành liếc mắt nhìn bé, nói, “Nếu cậu mời tớ.”
Lý Duy nói, “Tớ sẽ thường xuyên mời cậu.” Lại hỏi nhóc, “Cậu chơi game XX chưa?”
Chu Hoành lắc đầu, Lý Duy lên tiếng, “Sao game thịnh hành như vậy cậu cũng chưa chơi.”
Chu Hoành nói, “Tớ bề bộn nhiều việc.”
Lý Duy nói, “Có bận như baba tớ không?”
Nhóc người lớn Chu Hoành gật đầu. “Đúng vậy.”
Vì thế Lý Duy nở nụ cười, nói, “Người bận như vậy, tớ sẽ không làm bạn với cậu.”
Chu Hoành kinh ngạc hỏi, “Vì cái gì?”
Lý Duy nói, “Không có thời gian chơi với tớ a.”
Chu Hoành nói, “Cậu nha, thật giống y như con gái. Là đàn ông sẽ không nói như vậy.”
Lý Duy nói, “Tớ đã nói rồi, tớ còn chưa lớn lên đâu, còn chưa tính là đàn ông.”
Chu Hoành hoàn toàn không có cách nào với bé, nói, “Không làm bạn thì thôi, cậu nghĩ tớ muốn làm bạn với cậu?”
Đoàn người tiến vào nhà, trong phòng khách lớn đã bày một bàn mạt chượt, Bạch phu nhân và Triệu Duyệt cùng với lão phu nhân Triệu gia v.v.. đang đánh bài, vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt; trừ các bà, Bạch tiên sinh bọn họ ghét bỏ các bà quá ồn, vây quanh một góc bên cửa sổ có ánh sáng phi thường tốt cùng nhau chơi cờ, người giúp việc bưng trái cây và nước trà hầu hạ.
Bạch phu nhân nhìn thấy bọn Chu Diên đầu tiên, bà là một người rất từ ái và thích náo nhiệt, vừa ném quân bài ra vừa chào đón mấy người Chu Diên, nói, “Mấy đứa đến tương đối sớm, muốn đánh bài không?”
Chu Diên còn chưa đáp, Tào Dật Nhiên đã nói, “Con với Duyên ca có chút chuyện cần nói, mọi người chơi đi.”
Sau đó hỏi Dật Ninh bên cạnh, “Cậu tôi và Trương Hoàn chưa tới, cậu làm sao đây, nhìn các bà ấy đánh bài, hay chơi cái khác?”
Dật Ninh nói, “Tôi không sao, tôi chơi với Hoành Hoành là được rồi.”
Chu Diên nói hai câu với Dật Ninh và Chu Hoành, liền bị Tào Dật Nhiên tha lên lầu, Tào Dật Nhiên còn nói gọi Lý Duy xuống lầu chơi với vị khách nhỏ, nhóm Bạch phu nhân lên tiếng, “Thằng bé kia, đã trễ thế này, còn đang ngủ sao, ngủ như vậy không được đâu, gọi bé rời giường đi.”
Chu Hoành nghe nói Lý Duy vậy mà còn đang ngủ, không khỏi rất kinh ngạc, nghĩ thầm thằng nhóc này này thật không cứu nổi, vậy mà tốn thiệt nhiều thời gian cho việc ngủ, người trong nhà không dạy cậu ta sao.
Chu Hoành mặc áo sơmi mà xanh thẫm phối với áo len không tay caro xanh đỏ, phía dưới là một cái quần tím lam ấm áp, trên chân mang đôi giày thể thao, kế thừa tướng mạo tốt của ba Chu Niệm, khốc khốc đứng đó chào hỏi các bà nội, chọc cho nhóm Triệu Duyệt nhịn không được hỏi nhóc một đống câu hỏi.
Dật Ninh ngồi trên sofa bên cạnh lột vỏ trái câu, sau đó hỏi Chu Hoành có muốn ăn không, Chu Hoành vội kiếm cớ muốn ăn trái cây ngồi bên cạnh Dật Ninh, lúc này mới thoát khỏi nhiệt tình của nhóm bà nội.
Bạch phu nhân nhìn nhóc, chơi mạt chược cũng không chuyên chú, cách thật xa còn nói, “Về sau phải tới chơi nhiều đó, biết chưa?”
Chu Hoành vừa đáp, vừa ăn một miếng dưa hấu.
Lúc này, nhóc đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt bắn lên người mình, vì thế đem tầm mắt hướng về phía đó.
Lý Duy từ cầu thang đi xuống, bé còn mặc một bộ áo ngủ in hình gấu teddy, chân mang đôi dép lê, tóc cũng hơi loạn, mắt thậm chí mang theo chút mơ màng, lười biếng nhìn xuống dưới lầu, khi nhìn thấy Chu Hoành đoan chính ngồi trên ghế sofa, bé dừng bước, cứ như vậy nhìn chằm chằm đánh giá, khó trách Chu Hoành cảm nhận được tầm mắt rất có cảm giác tồn tại kia.
Chu Hoành không phục nhìn lại, thấy bé không hề có hình tượng, cũng không tự mình chỉnh chu cho tốt, rất không ra dáng.
Lý Duy đánh giá Chu Hoành một phen, chuyển ánh mắt đi, chậm rãi đi xuống lầu, tới chỗ các bà Bạch phu nhân Triệu Duyệt đang chơi bài, Bạch phu nhân nhìn thấy bé, bỏ bài trong tay xuống, vươn tay xoa xoa tóc bé, nói, “Đầu còn đau không? Sao mặc áo ngủ xuống đây, đi thay quần áo dày hơn đi, như vậy không phải lại muốn bị bệnh?”
Ánh mắt Lý Duy chán chường, còn hít hít mũi, nhẹ giọng nói, “Còn hơi đau đầu. Chỗ gắn kim trên mu bàn tay cũng đau.”
Bé nói xong, vươn tay trái lên cho Bạch phu nhân xem, Bạch phu nhân vô điều kiện cưng bé, nắm lấy bàn tay bị kim đâm, xoa xoa chỗ mu bàn tay còn hơi có dấu, nói, “Này cũng không có biện pháp, qua ngày mai sẽ không đau.”
Triệu Duyệt bảo nữ giúp việc nhanh mang Lý Duy đi thay quần áo dày hơn, nói, “Dật Nhiên kêu con dậy, cũng không mặc quần áo đàng hoàng cho con sao?”
Lý Duy nói, “Baba với chú Chu Diên còn có chuyện muốn nói.”
Triệu Duyệt giục bé nhanh đi thay quần áo, lại nói, “Ngày mai còn phải truyền dịch một lần nữa. Bà đã nói uống thuốc Đông y tốt hơn, cố tình con lại không muốn uống thuốc Đông y, vậy uống thuốc viên cũng được, con ngay cả thuốc viên cũng kêu khổ, thân thể con thế này, còn muốn ngày mai ra ngoài chơi, xem ra vẫn là quên đi.”
Lý Duy nói, “Ngày mai sẽ không sao.”
Triệu Duyệt, “Vậy cũng chờ ngày mai rồi nói. Nhanh đi thay quần áo, nếu bệnh nghiêm trọng hơn, con càng không thể ra ngoài.”
Lý Duy vừa đáp, vừa chạy qua chỗ Dật Ninh chào hỏi, “Chú Dật Ninh, chú tới rồi.”
Dật Ninh sờ sờ bàn tay lành lạnh của bé, nói, “Nhanh đi thay quần áo, sao tay lại lạnh như vậy.”
Lý Duy cười gật gật đầu với cậu, lúc xoay người muốn đi lại gật gật đầu với Chu Hoành.
Chu Hoành nhìn Lý Duy lại đi lên lầu, thấy bé quả thật gầy teo, tóc mềm, còn hơi vang, làn da trắng tới trong suốt, con mắt to to, đuôi mắt hơi xếch, lớn hơn mình, nhưng khẳng định không cao bằng mình, Chu Hoành cảm thấy mình không có điểm này thua bé, bất quá, nghe vừa rồi bé nói chuyện với người lớn, biết bé bị bệnh, trong lòng cảm giác hơi là lạ, đó là một loại tâm tình cảm thấy người này đáng được nhóc bảo vệ.
Lý Duy lên lầu đổi một thân quần áo lại xuống, áo len cao cổ màu trắng, trước áo lên cũng là hình gấu teddy, mặc quần dầy lông nhung, tóc được chảy gọn, tinh thần dường như cũng tốt hơn, chạy xuống đến chỗ các bà nội chào một tiếng trước, rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Hoành, nhìn nhóc hỏi, “Cậu tên Chu Hoành, có phải không?”
Chu Hoành gật đầu, thật ra, lúc trước nhóc với Lý Duy đã gặp nhau vài lần rồi, chỉ là không thân thiết trò chuyện.
Lý Duy cười cười với nhóc, nói, “Baba nói tớ chơi với cậu, cậu muốn chơi cái gì, tớ mang cậu đi.”
Chu Hoành trước mặt người ngoài đều là chuẩn được giáo dục tốt, cho nên chỉ lễ phép và dè dặt nói, “Tớ chơi với chú Dật Ninh là được rồi.”
Dật Ninh nói, “Con với Duy Duy đi chơi đi, đi đi.”
Vì thế, Chu Hoành chỉ đành cùng Lý Duy đi chơi.
Lý Duy đi đằng trước, nói với Chu Hoành, “Sân sau nhà tớ có xích đu.”
Chu Hoành nghĩ xích đu là để con gái chơi có được không, miệng thì lại nói, “Nga, xích đu chơi vui lắm, nhà tớ cũng có, bác thích ngồi trên xích đu đọc sách.”
Lý Duy quay đầu cười với nhóc, nói, “A, vậy hả? Lần sau tớ tới nhà cậu, cậu dẫn theo tớ chơi đi.”
Chu Hoành nhìn nụ cười của bé, không biết thế nào, vậy mà hơi đỏ mặt, nghĩ thầm, cậu ta không chỉ có tên giống con gái, ngay cả khi cười lên cũng giống.
Cái Lý Duy gọi là xích đu, đặt trong phía cuối hành lang hiên tạ* kéo dài ra từ sau nhà, chung quanh hiên tạ đều là cửa sổ thủy tinh, bên trong có treo một cái xích đu lớn, xích đu rộng vô cùng, còn lót đêm, quả thật giống như một cái sofa lớn.
(*轩榭: nó là cái trong hình, một loại hành lang lớn có mái che bên ngoài nhà, không biết dùng từ thuần việt nào nên để luôn Hán Việt
Nhìn thấy cái xích đu này, Chu Hoành không biết nên tỏ vẻ thế nào mới tốt, vì thế chỉ nói, “Thật đẹp.”
Lý Duy cười ngồi lên sofa trên xích đu, nói với Chu Hoành, “Cậu đẩy xích đu đi.”
Chu Hoành nghĩ vì cái gì là tớ đẩy, nhưng đối diện ánh mắt hồn nhiên mang theo ý cười của Lý Duy, nhóc chỉ đành bày ra phong cách quý ông nói, “Được rồi, bất quá, lát nữa cậu cũng phải đẩy cho tớ.”
Lý Duy đáp, “Được.”
Vì thế Chu Hoành đành đảm nhiệm vị trí cu ly đẩy xích đu.
Lý Duy ngồi bên trên, bởi vì sofa rất lớn, một tay bé nắm lấy dây thừng một bên, cả người đều vùi vào trong.
Chu Hoành dù sao vẫn là con nít, sức không quá lớn, lại thêm cái sofa này rất nặng, nhóc căn bản không thể đẩy sofa lên quá cao, Lý Duy ngồi bền trên rất không nể tình, lên tiếng, “Sao sức cậu yếu thế, A Thụ có thể làm sofa bay lên.”
Vì thế Chu Hoành đành phải tăng sức, đẩy xích đu cao thêm một chút, Lý Duy híp mắt ngồi bên trên hưởng thụ, lẩm bẩm, “Như vậy mới tốt, mấy ngày nay vẫn luôn bị cảm cả người buồn muốn chết.”
Lại hỏi Chu Hoành, “Cậu học lớp mấy?”
Chu Hoành bực mình làm cu li tăng sức đẩy xích đu, nói, “Lớp sáu.”
Lý Duy “à” một tiếng, “Tớ cũng vậy.”
(mấy đứa này bắt đầu đi học từ mấy tuổi vậy, 10 tuổi học lớp 4 thôi chứ @@?)
Chu Hoành đẩy một hồi, nóng đổ mồ hôi, không đẩy nữa, nói, “Cậu xuống dưới, tới tớ.”
Lý Duy vẫn ngồi bên trên như cũ, nói, “Tớ còn chưa ngồi đủ mà.”
Chu Hoành đứng bên cạnh, nhìn xích đu còn đung đưa theo quán tính, “Tới tớ, cậu không thể bởi vì cậu chưa ngồi đủ mà cứ để tớ đẩy.”
Lý Duy trừng mắt với nhóc, nói, “Hôm nay là sinh nhật tớ.”
Chu Hoành hừ một tiếng, “Cho dù là sinh nhật cậu, cậu cũng không thể cứ bắt tớ làm việc.”
Lý Duy nói, “Nhưng tớ đang bệnh.”
Chu Hoành nói, “Tớ mặc kệ cậu có bệnh không. Tớ nói cậu rốt cuộc có phải đàn ông hay không, là đàn ông thì đứng lên đẩy xích đu.”
Lý Duy lơ đểnh nói, “Tớ còn chưa lớn đâu, còn không tính là đàn ông.”
Chu Hoành muốn phát điên với bé, nói, “Quả thật, người như cậu, tớ không cần làm bạn với cậu.” Nói xong, xoay người đi.
Lý Duy thấy nhóc muốn ra khỏi hiên tạ, nhảy xuống khỏi xích đu, nhưng bởi vì xích đu chưa dừng ổn, hơn nữa thân thể bé vừa bệnh nặng còn mềm nhũn, không đứng vững lập tức ngã sấp xuống, bé kinh hô một tiếng, Chu Hoành nghe tiếng xoay người lại xem, chỉ thấy xích đu vung xuống sắp đụng phải Lý Duy chưa kịp chạy ra, nhóc kinh ngạc, vội vàng chạy tới kéo Lý Duy ra, hai đứa đều ngã xuống cạnh xích đu, Lý Duy nằm sấp trên người Chu Hoành, nhìn mặt nhóc, nói, “Tớ lại chưa nói tớ không đẩy xích đu cho cậu, sao cậu lại muốn đi.”
Chu Hoành xụ mặt, nói, “Cậu cái tên nhóc này…” Thật sự không biết nói gì mới tốt.
Khi Chu Hoành ngồi lên sofa, nhìn Lý Duy hít sâu một hơi bày ra khí thế hơn người dời non lấp núi muốn đẩy sofa, nhưng lại chỉ có thể nhẹ nhàng lay động sofa một chút, nhóc hoàn toàn hết chỗ nói.
Nhìn Lý Duy thật sự đẩy không nổi, Chu Hoành đành bảo bé thôi đi, kêu Lý Duy nên ngồi sofa, Lý Duy hỏi nhóc, “Cậu đẩy hả?”
Chu Hoành mắng, “Sao có thể. Hai chúng ta đều ngồi lên không được sao?”
“Nga.” Lý Duy thản nhiên đáp, chậm rãi trèo lên sofa, cùng với Chu Hoành ngồi vào trong, lại hỏi, “Về sau cậu còn tới nhà tớ chơi không?”
Chu Hoành liếc mắt nhìn bé, nói, “Nếu cậu mời tớ.”
Lý Duy nói, “Tớ sẽ thường xuyên mời cậu.” Lại hỏi nhóc, “Cậu chơi game XX chưa?”
Chu Hoành lắc đầu, Lý Duy lên tiếng, “Sao game thịnh hành như vậy cậu cũng chưa chơi.”
Chu Hoành nói, “Tớ bề bộn nhiều việc.”
Lý Duy nói, “Có bận như baba tớ không?”
Nhóc người lớn Chu Hoành gật đầu. “Đúng vậy.”
Vì thế Lý Duy nở nụ cười, nói, “Người bận như vậy, tớ sẽ không làm bạn với cậu.”
Chu Hoành kinh ngạc hỏi, “Vì cái gì?”
Lý Duy nói, “Không có thời gian chơi với tớ a.”
Chu Hoành nói, “Cậu nha, thật giống y như con gái. Là đàn ông sẽ không nói như vậy.”
Lý Duy nói, “Tớ đã nói rồi, tớ còn chưa lớn lên đâu, còn chưa tính là đàn ông.”
Chu Hoành hoàn toàn không có cách nào với bé, nói, “Không làm bạn thì thôi, cậu nghĩ tớ muốn làm bạn với cậu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook