Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!
-
Chương 77
1.
Trương Hoa nói: “Nếu như cả hai điểm cùng không thể bỏ qua thì sao?”. Ngô Tĩnh nói: “Vậy chỉ có một cách, đó là trở thành bạn bè với vợ cũ, như vậy sẽ không làm tổn thương đứa bé, nhưng tiền đề để làm được điều này là, không còn tình yêu cũng không còn hận thù với vợ cũ. Cái yêu và hận mà em nói đến chính là trong tình cảm nam nữ đấy!”
“Cuối cùng anh đã hiểu tại sao em và Lưu Vân Đông đã chia tay rồi mà vẫn còn thường xuyên đi ăn cơm với nhau!”
“Đúng là như thế, em với anh ấy bây giờ là kiểu quan hệ bạn bè như thế này. Sau khi chia tay em mới biết đôi bên duy trì mối quan hệ với nhau là vì cả hai cùng cảm thấy cô đơn khi xa quê. Vì vậy đã không còn hận thù và tình yêu, vì vậy thích hợp để làm bạn bè hơn.”
“Nếu như anh giống em thì có lẽ đã không có nhiều buồn phiền như thế này.”
Ngô Tĩnh cười: “Điều ấy chứng minh rằng anh vẫn còn yêu vợ cũ, chính vì như vậy mới không thể bỏ qua quá kh của cô ấy. Nếu đã như vậy hãy học cách từ bỏ, hoặc là thử lãng quên, chẳng có cách nào ngoài hai cách ấy đâu!”
Thấy Trương Hoa không nNgô Tĩnh tiếp tục: “Đương nhiên, người ngoài nói thường dễ dàng, người trong cuộc mới thấy không dễ như là nói, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, có rất nhiều người biết rõ theo lẽ thường sẽ phải lựa chọn như thế này, nhưng trên thực tế rất nhiều người lại có sự lựa chọn đi lệch với quỹ đạo thông thường.”
“Thế em nghĩ bước tiếp theo anh nên làm gì?”
“Hiện giờ anh rời khỏi nhà là một kiểu tránh né, nói thật lòng em khinh thường những người đàn ông như thế. Đương nhiên có thể anh từng bị tổn thương nặng, nhưng cho dù thế nào, đàn ông nên đối mặc với nhiều vấn đề hơn phụ nữ!” – Ngô Tĩnh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Em khuyên anh thử làm bạn với vợ cũ, như thế tiện cho việc dễ dàng nhìn nhận rõ ràng về đối phương!”
2.
Trương Hoa và Ngô Tĩnh cùng nhau ra ngoài, bởi vì Ngô Tĩnh phải đi làm ca đêm. Nhìn Ngô Tĩnh đi rồi, cuối cùng Trương Hoa cũng hiểu tại sao Lưu Vân Đông lại lựa chọn từ bỏ Ngô Tĩnh để thỏa sức chơi đùa ở bên ngoài. Bất cứ một người đàn ông nào khi đối mặt với một cô gái như vậy đều cảm thấy áp lực. Kiểu con gái như vậy sinh ra đã thích hợp để làm bạn, nhưng không thích hợp để làm người yêu hay vợ.
Trương Hoa trở về khách sạn, cứ nghĩ mãi về những gì Ngô Tĩnh nói. Anh hiểu ý mà Ngô Tĩnh muốn nói, hoặc là tha thứ cho quá khứ Trần Dĩnh, hoặc là làm bạn bè. Nhưng lãng quên quá khứ của Trần Dĩnh là chuyện không thể, trở thành bạn bè cũng khó mà làm được.
Cũng có thể đúng như Ngô Tĩnh nói, yêu và hận đều không còn thì mới có thể trở thành bạn bè. Bây giờ anh vẫn còn hận Trần Dĩnh thì làm sao làm bạn cho được? Trương Hoa lại nghĩ: Tại sao trong lòng anh vẫn cứ hận cô như vậy?
Mặc dù Trương Hoa một mực phủ nhận nhưng cuối cùng không thể không thừa nhận, bản thân anh vẫn còn yêu Trần Dĩnh, chính vì tình yêu này chưa bao giờ nguôi nên nỗi hận kia vẫn còn đến tận giờ.
Cuối cùng nghĩ đến Ngô Tĩnh nói rằng mình đang tránh né, có lẽ đúng là anh đang tìm cách tránh né vấn đề này thật. Nhớ lại Ngô Tĩnh nói khinh thường những người đàn ông như vậy, Trương Hoa chợt thấy đỏ mặt, chẳng nhẽ mình thật sự không dám đối mặt với những vấn đề này, chẳng nhẽ mình còn không bằng đàn bà?
Cho dù Trần Dĩnh đúng hay là sai, đàn bà suy cho cùng cũng là đàn bà, cũng không thể bỏ mặc mà không đoáài được. Cuối cùng Trương Hoa cũng quyết tâm ở lại thêm một tối rồi về nhà, cần đối mặt với việc gì sẽ đối mặt với việc ấy. Nếu đã không thể quên những chuyện trong quá khứ của Trần Dĩnh thì thử làm bạn bè, cố gắng cho con gái một tình yêu thương trọn vẹn.
3.
Trương Hoa trả phòng rồi về nhà nhưng không thấy hai mẹ con Trần Dĩnh. Anh ở nhà từ sáng đến hơn ba giờ chiều vẫn không thấy Trần Dĩnh và con gái về, lòng thầm nghĩ, chắc Trần Dĩnh gửi con đến nhà trẻ rồi.
Trương Hoa đến nhà trẻ quả nhiên nhìn thấy con gái, con gái nhìn thấy anh cũng toét miệng cười. Trương Hoa liền đón con về nhà. Trên đường về, Tỉnh Tỉnh luôn tay luôn chân nghịch ngợm, bàn tay nhỏ tóm chặt lấy ngón tay của bố, cứ trêu một cái là toét miệng cười. Trương Hoa nghĩ, có phải mấy ngày không gặp nên con gái thấy bố cũng vui mừng không nhỉ?
Trương Hoa đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi Trần Dĩnh sẽ đem con gái rời khỏi thành phố này. Mặc dù anh không thể nào bỏ qua chuyện quá khứ của Trần Dĩnh, nhưng lại không muốn cô dẫn con gái đi khỏi thành phố này. Chỉ cần còn ở lại thành phố này thì không cần phải lo lắng cuộc sống tương lai của con. Một khi rời khỏi đây, anh không dám chắc tương lai của con sẽ thế nào.
Trương Hoa bế con ra chợ, có một vài người quen biết chào hỏi anh: “Lâu lắm mới thấy anh đi chợ, chớp mắt mà con gái đã lớn bằng này rồi cơ à?”
Trương Hoa mỉm cười nói; “Hôm nay cuối tuần được nghỉ nên tôi bế cháu ra ngoài đi dạo!”
Trương Hoa đang nấu cơm thì Trần Dĩnh gọi điện đến, giọng nói hốt hoảng: “Có phải anh đón Tỉnh Tỉnh không?”
Trương Hoa nói: “Ừ”. Trần Dĩnh vẫn sốt ruột nói: “Sao anh đón Tỉnh Tỉnh mà không nói với em một tiếng. Em đã nói với anh là con gái không thể giao cho anh rồi mà!”
Trương Hoa biết Trần Dĩnh đang hiểm lầm mình, liền nói: “Cả anh và Tỉnh Tỉnh đều đang ở nhà!” lúc này Trần Dĩnh mới hơi bình tĩnh lại, nói: “Em về ngay đây!” rồi cúp điện thoại luôn.
Trần Dĩnh về đến nhà thì Trương Hoa đã nấu nướng xong, con gái đang bò nghịch trên đất. Trương Hoa nói: “Cơm chín rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Lúc ăn cơm, hai người im lặng không nói gìĐợi Tỉnh Tỉnh bò đến gần, Trần Dĩnh liền ôm con lên, sau đó cho con mút thử một miếng rau. Hồi lâu sau Trần Dĩnh mới nói: “Trương Hoa, hi vọng anh đừng tranh giành con với em!”
Trương Hoa nói: “Anh đâu có nói sẽ tranh con với em!”
4.
Trần Dĩnh lại nói: “Hôm nay văn phòng nhà đất đã thông báo cho em, nhà đã tìm được rồi, ngày mai em đi xem nhà, nếu thích hợp em và Tỉnh Tỉnh sẽ dọn đi!”
Trương Hoa nghe thấy vậy liền thở phào, ít nhất điều ấy chứng tỏ Trần Dĩnh sẽ không rời khỏi thành phố này. Trương Hoa nói: “Nhà cách đây có xa không? Hay là anh đi cùng với em xem thử không khí thế nào nhé! Tỉnh Tỉnh mỗi ngày mỗi lớn, môi trường kém quá sẽ không có lợi cho sự phát triển của con!”
Thấy Trương Hoa nói vậy, trong lòng Trần Dĩnh chợt hụt hẫng vô cùng. Cô không biết Trương Hoa đột nhiên về nhà là vì lí do gì, trong lòng cô cũng hơi hơi hi vọng, hi vọng sau hai ngày Trương Hoa thay đổi suy nghĩ, sẽ giữ mẹ con cô ở lại.
Trần Dĩnh nói: “Em tự đi là được rồi!”
“Anh vẫn muốn môi trường tốt một chút, nếu như hơi đắt anh sẽ chịu một nửa chi phí, dù sao Tỉnh Tỉnh cũng là con gái anh!”
“Không cần đâu, em có thể chi trả được, cho dù thế nào em cũng không để Tỉnh Tỉnh phải khổ đâu!”
“Thế thì tốt, anh cũng sẽ cố hết sức để làm tốt vai trò của một người cha”.
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đáng nhẽ ra em nên gửi tiền vốn mở cửa hàng cho anh, nhưng hiện giờ đang trong giai đoạn phát triển, đợi ổn định hơn em sẽ gửi trả anh!”
“Không cần trả anh đâu, cứ coi như là tiền nuôi Tỉnh Tỉnh đi.”
Trần Dĩnh không khỏi cảm thấy buồn bã, hai người nói chuyện chia tay bằng sự bình tĩnh nhất. Trần Dĩnh vốn mong muốn có cơ hội trao đổi thẳng thắn và chân thành với Trương Hoa một lần để đôi bên hiểu được suy nghĩ của nhau, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.
Trương Hoa lại nói: “Nếu như môi trường không tốt thì em đừng vội dọn đi, dù sao phòng Nhã Vận vẫn còn trống, anh ngủ bên đó cũng được!”
Trần Dĩnh nói: “Chuyển đi sớm thì tốt hơn, còn ở chung với nhau sẽ càng bối rối!”
5.
Trương Hoa quay trở lại công ty, xin hủy đợt nghỉ phép, Cổ Vân Vân nhanh chóng hay tin. Cô biết suy đoán của mình không sai, chuyện Trương Hoa xin nghỉ là có liên quan đến Trần Dĩnh, bây giờ mới nghỉ ba ngày đã xin hủy, điều đó chứng tỏ kế hoạch giữa họ đã bị hủy.
Lúc Trương Hoa chuẩn bị hết giờ làm thì Cổ Vân Vân đến. Vừa vào phòng anh đã cười bảo: “Cậu đi làm lại luôn à?”
Trương Hoa ngẩng đầu nhìn Cổ Vân Vân, sau đó nói: “Ở nhà cũng chẳng có việc gì, đi làm cũng không có việc gì, chi bằng cứ đến điểm danh kiếm tiền còn hơn!”
Cổ Vân Vân phì cười, sau đó nói: “Bố tôi mà nghe thấy là cho cậu nghỉ việc ngay đấy!”
“Cậu đến có việc gì thế?”
“Nếu như cậu đã ngồi không kiếm tiền của bố tôi, vậy thì có mời tôi đi ăn cũng là chuyện nên làm mà!”
“Được thôi, sống dưới mái nhà thì không thể không cúi đầu!”
Thực ra Trương Hoa cũng chẳng muốn về nhà sớm, đúng như Trần Dĩnh đã nói, hai người đã nói chuyện một cách bình tĩnh nhất rồi, giờ có ở chung với nhau cũng chỉ càng thêm bối rối. Hai người đều giả vờ khách sáo với nhau, nhưng đôi bên đều biết sự khách sáo ấy chẳng qua chỉ là giả tạo, phần nhiều là sự hụt hẫng và bất lực.
Trương Hoa với Cổ Vân Vân ăn xong lại ra quán trà ngồi đến khuya. Cổ Vân Vân không muốn đến quán trà nhưng vẫn đi cùng Trương Hoa. Thấy đã muộn lắm rồi mà Trương Hoa vẫn chưa có ý ra về, Cổ Vân Vân liền hỏi: “Cô ấy vẫn ở trong nhà cậu à?”
Trương Hoa ậm ừ đáp. Cổ Vân Vân nói: “Thế tối nay cậu vẫn ở khách sạn à?”
“Tôi đã ở khách sạn mấy ngày rồi, hai hôm nay không muốn tốn thêm tiền nữa đâu!”
“Thế để tôi thuê phòng cho cậu là được chứ gì!”
Trương Hoa nói: “Nếu như ở khách sạn mà còn phải để người khác trả tiền cho thì sống thật uổng phí!”
“Thế tối nay cậu vẫn về nhà sao?”
“Đương nhiên là về chứ, chuyện gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!”
“Cô ấy không định chuyển đi sao?”
“Có, chắc khỏang một vài ngày nữa.”
6.
Chiều ngày hôm sau, Trần Dĩnh gọi điện cho Trương Hoa nói cô đã chuyển đi rồi, chìa khóa để ở trong nhà. Trương Hoa nói: “Có cần anh về giúp không?”
Trần Dĩnh nói: “Không cần đâu, em tìm một công ty vận chuyển rồi, xe đã đỗ ở bên ngoài!”
Tối Trương Hoa về đến nhà, cảm thấy trong nhà trống đi nhiều, tất cả đồ đạc của hai mẹ con Trần Dĩnh đều đã chuyển đi. Trước kia lúc Trần Dĩnh chuyển ra ngoài còn để lại đây ít quần áo, nhưng lần này cô đã đem đi toàn bộ, chẳng để lại thứ gì. Ngay cả những bức ảnh của con gái đều mang đi hết, chỉ để lại bức tranh chữ có đề tên con gái ở trên tường.
Trước đây khi Trần Dĩnh chuyển đi, mỗi lần về nhà nhìn thấy quần áo của Trần Dĩnh để lại anh dường như vẫn tìm thấy chút dấu vết của cô. Nhưng giờ Trần Dĩnh đã dọn hết tất cả đồ đạc đi rồi, dường như đã mang đi hết tất cả những kí ức về hai mẹ con ra khỏi căn nhà này.
Trương Hoa ngồi trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Mặc dù biết sớm muộn gì Trần Dĩnh cũng sẽ chuyển đi, nhưng khi cô thật sự đi rồi anh mới thấy hụt hẫng đến nhường nào. Trương Hoa vốn định gọi điện hỏi Trần Dĩnh nơi ở mới ở đâu, thậm chí muốn đến xem ngay trong tối nay nhưng cuối cùng lại thôi.
Sáng ngày hôm sau đi làm, Trương Hoa cố tình lái xe đi qua chỗ cửa hàng hoa của Trần Dĩnh, nhìn vào bên trong xem có cô hay không, chỉ thấy Tiểu Lộ và Tiểu Nhã đang bận rộn. Trước khi hết giờ làm Cổ Vân Vân gọi điện rủ anh ra ngoài ăn cơm, Trương Hoa nói tối nay có việc bận. Lúc về, Trương Hoa lại đi vòng qua cửa hàng hoa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Dĩnh.
Phải đến chiều ôm thứ ba mới nhìn thấy Trần Dĩnh ở trong cửa hàng, Trương Hoa lúc này mới yên tâm. Ba ngày nay, Trương Hoa nhiều lần định gọi cho Trần Dĩnh hỏi xem tình hình con gái ra sao nhưng mỗi lần nhấc điện thọai lên rồi lại đặt điện thọai xuống.
Trương Hoa nói: “Nếu như cả hai điểm cùng không thể bỏ qua thì sao?”. Ngô Tĩnh nói: “Vậy chỉ có một cách, đó là trở thành bạn bè với vợ cũ, như vậy sẽ không làm tổn thương đứa bé, nhưng tiền đề để làm được điều này là, không còn tình yêu cũng không còn hận thù với vợ cũ. Cái yêu và hận mà em nói đến chính là trong tình cảm nam nữ đấy!”
“Cuối cùng anh đã hiểu tại sao em và Lưu Vân Đông đã chia tay rồi mà vẫn còn thường xuyên đi ăn cơm với nhau!”
“Đúng là như thế, em với anh ấy bây giờ là kiểu quan hệ bạn bè như thế này. Sau khi chia tay em mới biết đôi bên duy trì mối quan hệ với nhau là vì cả hai cùng cảm thấy cô đơn khi xa quê. Vì vậy đã không còn hận thù và tình yêu, vì vậy thích hợp để làm bạn bè hơn.”
“Nếu như anh giống em thì có lẽ đã không có nhiều buồn phiền như thế này.”
Ngô Tĩnh cười: “Điều ấy chứng minh rằng anh vẫn còn yêu vợ cũ, chính vì như vậy mới không thể bỏ qua quá kh của cô ấy. Nếu đã như vậy hãy học cách từ bỏ, hoặc là thử lãng quên, chẳng có cách nào ngoài hai cách ấy đâu!”
Thấy Trương Hoa không nNgô Tĩnh tiếp tục: “Đương nhiên, người ngoài nói thường dễ dàng, người trong cuộc mới thấy không dễ như là nói, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, có rất nhiều người biết rõ theo lẽ thường sẽ phải lựa chọn như thế này, nhưng trên thực tế rất nhiều người lại có sự lựa chọn đi lệch với quỹ đạo thông thường.”
“Thế em nghĩ bước tiếp theo anh nên làm gì?”
“Hiện giờ anh rời khỏi nhà là một kiểu tránh né, nói thật lòng em khinh thường những người đàn ông như thế. Đương nhiên có thể anh từng bị tổn thương nặng, nhưng cho dù thế nào, đàn ông nên đối mặc với nhiều vấn đề hơn phụ nữ!” – Ngô Tĩnh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Em khuyên anh thử làm bạn với vợ cũ, như thế tiện cho việc dễ dàng nhìn nhận rõ ràng về đối phương!”
2.
Trương Hoa và Ngô Tĩnh cùng nhau ra ngoài, bởi vì Ngô Tĩnh phải đi làm ca đêm. Nhìn Ngô Tĩnh đi rồi, cuối cùng Trương Hoa cũng hiểu tại sao Lưu Vân Đông lại lựa chọn từ bỏ Ngô Tĩnh để thỏa sức chơi đùa ở bên ngoài. Bất cứ một người đàn ông nào khi đối mặt với một cô gái như vậy đều cảm thấy áp lực. Kiểu con gái như vậy sinh ra đã thích hợp để làm bạn, nhưng không thích hợp để làm người yêu hay vợ.
Trương Hoa trở về khách sạn, cứ nghĩ mãi về những gì Ngô Tĩnh nói. Anh hiểu ý mà Ngô Tĩnh muốn nói, hoặc là tha thứ cho quá khứ Trần Dĩnh, hoặc là làm bạn bè. Nhưng lãng quên quá khứ của Trần Dĩnh là chuyện không thể, trở thành bạn bè cũng khó mà làm được.
Cũng có thể đúng như Ngô Tĩnh nói, yêu và hận đều không còn thì mới có thể trở thành bạn bè. Bây giờ anh vẫn còn hận Trần Dĩnh thì làm sao làm bạn cho được? Trương Hoa lại nghĩ: Tại sao trong lòng anh vẫn cứ hận cô như vậy?
Mặc dù Trương Hoa một mực phủ nhận nhưng cuối cùng không thể không thừa nhận, bản thân anh vẫn còn yêu Trần Dĩnh, chính vì tình yêu này chưa bao giờ nguôi nên nỗi hận kia vẫn còn đến tận giờ.
Cuối cùng nghĩ đến Ngô Tĩnh nói rằng mình đang tránh né, có lẽ đúng là anh đang tìm cách tránh né vấn đề này thật. Nhớ lại Ngô Tĩnh nói khinh thường những người đàn ông như vậy, Trương Hoa chợt thấy đỏ mặt, chẳng nhẽ mình thật sự không dám đối mặt với những vấn đề này, chẳng nhẽ mình còn không bằng đàn bà?
Cho dù Trần Dĩnh đúng hay là sai, đàn bà suy cho cùng cũng là đàn bà, cũng không thể bỏ mặc mà không đoáài được. Cuối cùng Trương Hoa cũng quyết tâm ở lại thêm một tối rồi về nhà, cần đối mặt với việc gì sẽ đối mặt với việc ấy. Nếu đã không thể quên những chuyện trong quá khứ của Trần Dĩnh thì thử làm bạn bè, cố gắng cho con gái một tình yêu thương trọn vẹn.
3.
Trương Hoa trả phòng rồi về nhà nhưng không thấy hai mẹ con Trần Dĩnh. Anh ở nhà từ sáng đến hơn ba giờ chiều vẫn không thấy Trần Dĩnh và con gái về, lòng thầm nghĩ, chắc Trần Dĩnh gửi con đến nhà trẻ rồi.
Trương Hoa đến nhà trẻ quả nhiên nhìn thấy con gái, con gái nhìn thấy anh cũng toét miệng cười. Trương Hoa liền đón con về nhà. Trên đường về, Tỉnh Tỉnh luôn tay luôn chân nghịch ngợm, bàn tay nhỏ tóm chặt lấy ngón tay của bố, cứ trêu một cái là toét miệng cười. Trương Hoa nghĩ, có phải mấy ngày không gặp nên con gái thấy bố cũng vui mừng không nhỉ?
Trương Hoa đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi Trần Dĩnh sẽ đem con gái rời khỏi thành phố này. Mặc dù anh không thể nào bỏ qua chuyện quá khứ của Trần Dĩnh, nhưng lại không muốn cô dẫn con gái đi khỏi thành phố này. Chỉ cần còn ở lại thành phố này thì không cần phải lo lắng cuộc sống tương lai của con. Một khi rời khỏi đây, anh không dám chắc tương lai của con sẽ thế nào.
Trương Hoa bế con ra chợ, có một vài người quen biết chào hỏi anh: “Lâu lắm mới thấy anh đi chợ, chớp mắt mà con gái đã lớn bằng này rồi cơ à?”
Trương Hoa mỉm cười nói; “Hôm nay cuối tuần được nghỉ nên tôi bế cháu ra ngoài đi dạo!”
Trương Hoa đang nấu cơm thì Trần Dĩnh gọi điện đến, giọng nói hốt hoảng: “Có phải anh đón Tỉnh Tỉnh không?”
Trương Hoa nói: “Ừ”. Trần Dĩnh vẫn sốt ruột nói: “Sao anh đón Tỉnh Tỉnh mà không nói với em một tiếng. Em đã nói với anh là con gái không thể giao cho anh rồi mà!”
Trương Hoa biết Trần Dĩnh đang hiểm lầm mình, liền nói: “Cả anh và Tỉnh Tỉnh đều đang ở nhà!” lúc này Trần Dĩnh mới hơi bình tĩnh lại, nói: “Em về ngay đây!” rồi cúp điện thoại luôn.
Trần Dĩnh về đến nhà thì Trương Hoa đã nấu nướng xong, con gái đang bò nghịch trên đất. Trương Hoa nói: “Cơm chín rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Lúc ăn cơm, hai người im lặng không nói gìĐợi Tỉnh Tỉnh bò đến gần, Trần Dĩnh liền ôm con lên, sau đó cho con mút thử một miếng rau. Hồi lâu sau Trần Dĩnh mới nói: “Trương Hoa, hi vọng anh đừng tranh giành con với em!”
Trương Hoa nói: “Anh đâu có nói sẽ tranh con với em!”
4.
Trần Dĩnh lại nói: “Hôm nay văn phòng nhà đất đã thông báo cho em, nhà đã tìm được rồi, ngày mai em đi xem nhà, nếu thích hợp em và Tỉnh Tỉnh sẽ dọn đi!”
Trương Hoa nghe thấy vậy liền thở phào, ít nhất điều ấy chứng tỏ Trần Dĩnh sẽ không rời khỏi thành phố này. Trương Hoa nói: “Nhà cách đây có xa không? Hay là anh đi cùng với em xem thử không khí thế nào nhé! Tỉnh Tỉnh mỗi ngày mỗi lớn, môi trường kém quá sẽ không có lợi cho sự phát triển của con!”
Thấy Trương Hoa nói vậy, trong lòng Trần Dĩnh chợt hụt hẫng vô cùng. Cô không biết Trương Hoa đột nhiên về nhà là vì lí do gì, trong lòng cô cũng hơi hơi hi vọng, hi vọng sau hai ngày Trương Hoa thay đổi suy nghĩ, sẽ giữ mẹ con cô ở lại.
Trần Dĩnh nói: “Em tự đi là được rồi!”
“Anh vẫn muốn môi trường tốt một chút, nếu như hơi đắt anh sẽ chịu một nửa chi phí, dù sao Tỉnh Tỉnh cũng là con gái anh!”
“Không cần đâu, em có thể chi trả được, cho dù thế nào em cũng không để Tỉnh Tỉnh phải khổ đâu!”
“Thế thì tốt, anh cũng sẽ cố hết sức để làm tốt vai trò của một người cha”.
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đáng nhẽ ra em nên gửi tiền vốn mở cửa hàng cho anh, nhưng hiện giờ đang trong giai đoạn phát triển, đợi ổn định hơn em sẽ gửi trả anh!”
“Không cần trả anh đâu, cứ coi như là tiền nuôi Tỉnh Tỉnh đi.”
Trần Dĩnh không khỏi cảm thấy buồn bã, hai người nói chuyện chia tay bằng sự bình tĩnh nhất. Trần Dĩnh vốn mong muốn có cơ hội trao đổi thẳng thắn và chân thành với Trương Hoa một lần để đôi bên hiểu được suy nghĩ của nhau, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.
Trương Hoa lại nói: “Nếu như môi trường không tốt thì em đừng vội dọn đi, dù sao phòng Nhã Vận vẫn còn trống, anh ngủ bên đó cũng được!”
Trần Dĩnh nói: “Chuyển đi sớm thì tốt hơn, còn ở chung với nhau sẽ càng bối rối!”
5.
Trương Hoa quay trở lại công ty, xin hủy đợt nghỉ phép, Cổ Vân Vân nhanh chóng hay tin. Cô biết suy đoán của mình không sai, chuyện Trương Hoa xin nghỉ là có liên quan đến Trần Dĩnh, bây giờ mới nghỉ ba ngày đã xin hủy, điều đó chứng tỏ kế hoạch giữa họ đã bị hủy.
Lúc Trương Hoa chuẩn bị hết giờ làm thì Cổ Vân Vân đến. Vừa vào phòng anh đã cười bảo: “Cậu đi làm lại luôn à?”
Trương Hoa ngẩng đầu nhìn Cổ Vân Vân, sau đó nói: “Ở nhà cũng chẳng có việc gì, đi làm cũng không có việc gì, chi bằng cứ đến điểm danh kiếm tiền còn hơn!”
Cổ Vân Vân phì cười, sau đó nói: “Bố tôi mà nghe thấy là cho cậu nghỉ việc ngay đấy!”
“Cậu đến có việc gì thế?”
“Nếu như cậu đã ngồi không kiếm tiền của bố tôi, vậy thì có mời tôi đi ăn cũng là chuyện nên làm mà!”
“Được thôi, sống dưới mái nhà thì không thể không cúi đầu!”
Thực ra Trương Hoa cũng chẳng muốn về nhà sớm, đúng như Trần Dĩnh đã nói, hai người đã nói chuyện một cách bình tĩnh nhất rồi, giờ có ở chung với nhau cũng chỉ càng thêm bối rối. Hai người đều giả vờ khách sáo với nhau, nhưng đôi bên đều biết sự khách sáo ấy chẳng qua chỉ là giả tạo, phần nhiều là sự hụt hẫng và bất lực.
Trương Hoa với Cổ Vân Vân ăn xong lại ra quán trà ngồi đến khuya. Cổ Vân Vân không muốn đến quán trà nhưng vẫn đi cùng Trương Hoa. Thấy đã muộn lắm rồi mà Trương Hoa vẫn chưa có ý ra về, Cổ Vân Vân liền hỏi: “Cô ấy vẫn ở trong nhà cậu à?”
Trương Hoa ậm ừ đáp. Cổ Vân Vân nói: “Thế tối nay cậu vẫn ở khách sạn à?”
“Tôi đã ở khách sạn mấy ngày rồi, hai hôm nay không muốn tốn thêm tiền nữa đâu!”
“Thế để tôi thuê phòng cho cậu là được chứ gì!”
Trương Hoa nói: “Nếu như ở khách sạn mà còn phải để người khác trả tiền cho thì sống thật uổng phí!”
“Thế tối nay cậu vẫn về nhà sao?”
“Đương nhiên là về chứ, chuyện gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!”
“Cô ấy không định chuyển đi sao?”
“Có, chắc khỏang một vài ngày nữa.”
6.
Chiều ngày hôm sau, Trần Dĩnh gọi điện cho Trương Hoa nói cô đã chuyển đi rồi, chìa khóa để ở trong nhà. Trương Hoa nói: “Có cần anh về giúp không?”
Trần Dĩnh nói: “Không cần đâu, em tìm một công ty vận chuyển rồi, xe đã đỗ ở bên ngoài!”
Tối Trương Hoa về đến nhà, cảm thấy trong nhà trống đi nhiều, tất cả đồ đạc của hai mẹ con Trần Dĩnh đều đã chuyển đi. Trước kia lúc Trần Dĩnh chuyển ra ngoài còn để lại đây ít quần áo, nhưng lần này cô đã đem đi toàn bộ, chẳng để lại thứ gì. Ngay cả những bức ảnh của con gái đều mang đi hết, chỉ để lại bức tranh chữ có đề tên con gái ở trên tường.
Trước đây khi Trần Dĩnh chuyển đi, mỗi lần về nhà nhìn thấy quần áo của Trần Dĩnh để lại anh dường như vẫn tìm thấy chút dấu vết của cô. Nhưng giờ Trần Dĩnh đã dọn hết tất cả đồ đạc đi rồi, dường như đã mang đi hết tất cả những kí ức về hai mẹ con ra khỏi căn nhà này.
Trương Hoa ngồi trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Mặc dù biết sớm muộn gì Trần Dĩnh cũng sẽ chuyển đi, nhưng khi cô thật sự đi rồi anh mới thấy hụt hẫng đến nhường nào. Trương Hoa vốn định gọi điện hỏi Trần Dĩnh nơi ở mới ở đâu, thậm chí muốn đến xem ngay trong tối nay nhưng cuối cùng lại thôi.
Sáng ngày hôm sau đi làm, Trương Hoa cố tình lái xe đi qua chỗ cửa hàng hoa của Trần Dĩnh, nhìn vào bên trong xem có cô hay không, chỉ thấy Tiểu Lộ và Tiểu Nhã đang bận rộn. Trước khi hết giờ làm Cổ Vân Vân gọi điện rủ anh ra ngoài ăn cơm, Trương Hoa nói tối nay có việc bận. Lúc về, Trương Hoa lại đi vòng qua cửa hàng hoa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Dĩnh.
Phải đến chiều ôm thứ ba mới nhìn thấy Trần Dĩnh ở trong cửa hàng, Trương Hoa lúc này mới yên tâm. Ba ngày nay, Trương Hoa nhiều lần định gọi cho Trần Dĩnh hỏi xem tình hình con gái ra sao nhưng mỗi lần nhấc điện thọai lên rồi lại đặt điện thọai xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook