1.

Nhìn thấy cửa hàng, Trần Dĩnh vô cùng phấn khởi. Toàn bộ cửa hàng đã được tu sửa hoàn thiện, ngay cả sản phẩm bênh trong cũng được chuẩn bị đầy đủ. Ngoài hoa tươi còn có bánh gato, đồ chơi… Có một cô gái đang sắp xếp những sản phẩm này, vừa thấy Trương Hoa bước vào vội chạy đến nói: “Chào thầy Trương!”

Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: “Cô ấy tên là Đổng Mộng Mộng, trước đây từng tham gia lớp đào tạo của anh, cũng từng làm việc ở cửa hàng hoa mấy năm, tương đối giàu kinh nghiệm, vì vậy anh nhờ cô ấy đến giúp đỡ em!”

Đổng Mộng Mộng nhìn Trần Dĩnh nói: “Đây chắc là chị dâu phải không ạ?”, sau đó nhìn đứa bé trong tay Trần Dĩnh, nói: “Ôi em bé dễ thương quá!”

Trương Hoa không giải thích gì khi thấy Đổng Mộng Mộng gọi Trần Dĩnh là “chị dâu”, anh một mình đi vào bên trong xem xét.

Một vài câu nói của Đổng Mộng Mộng khiến cho Trần Dĩnh nhanh chóng nảy sinh thiện cảm với cô. Một mặt cô rất vui vì Đổng Mộng Mộng khen con mình, mặt khác cảm thấy dễ chịu với cách xưng hô của cô ấy, lại cộng với việc Trương Hoa không lên tiếng phủ nhận khiến Trần Dĩnh mừng thầm trong lòng.

Trần Dĩnh vội nói với Đổng Mộng Mộng: “Chắc mấy hôm nay em vất vả lắm hả? Khổ thân em quá!”

Đổng Mộng Mộng đáp: “Không vất vả đâu chị, có thể giúp thầy Trương em mừng còn không kịp ấy, cứ coi như đây là tiền học phí đi!”

Ra khỏi cửa hàng, Trần Dĩnh cứ luôn miệng bảo Đổng Mộng Mộng đóng cửa về nhà sớm, ngày mai cô sẽ đến sắp xếp cùng. Trương Hoa dẫn hai mẹ con đi ăn rồi mới về nhà.

Tối, Trương Hoa dỗ con ngủ, Trần Dĩnh ngồi bên giường nói: “Chắc là tốn không ít tiền anh nhỉ?”

Trương Hoa nói: “Anh chưa tính toán kĩ!”

Trần Dĩnh liền nói: “Sao anh không tính toán cho kĩ! Những việc này đều phải làm báo cáo tài vụ, nếu không làm sao mà biết được lời lãi thế nào?”

Trương Hoa nói: “Anh quên mất em xuất thân là tài vụ! Thế thì cứ coi như không mất tiền đầu tư đi, từ ngày mai em tiếp quản rồi hãy bắt đầu tính toán. Anh đã mở một tài khoản riêng, gửi vào đó một ít tiền vốn lưu động ban đầu cần có, còn về nguồn hàng, anh đã giúp em liên hệ rồi. Đầu tiên em cứ nhập theo nguồn hàng này, sau này nếu tìm được nguồn hàng khác tốt hơn thì điều chỉnh sau!”

2.

Trương Hoa đặt con đã ngủ say lên giường, Trần Dĩnh đột nhiên chạy đến ôm chầm lấy Trương Hoa, nói: “Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh!” nói rồi khóe mắt bỗng ươn ướt. Bởi vì hai người đã tắm nên đều mặc quần áo ngủ. Trương Hoa vội nói: “Em làm cái gì thế hả?”

Trần Dĩnh không nói gì, chỉ ôm siết lấy Trương Hoa. Trương Hoa cảm thấy “cái đó” đang lớn dần và chạm vào người Trần Dĩnh, anh bèn mắng mình là đồ vô dụng, cứ chạm đến người Trần Dĩnh là không thể kiềm chế bản thân, thậm chí có lúc nhìn thấy Trần Dĩnh mặc đồ ngủ, anh đều nảy sinh ham muốn.

Có lẽ Trần Dĩnh cũng cảm nhận được điều này, mặt cô đỏ lựng lên, cuối cùng kéo Trương Hoa vào giường, khẽ nói: “Tối nay anh ngủ ở đây đi!”

Sau khi chọn được ngày khai trương, Trần Dĩnh muốn tổ chức một cách lặng lẽ. Trương Hoa cũng đồng ý với quan điểm này, nói không nên quá phô trương. Đổng Mộng Mộng quả là có kinh nghiệm, việc bán hàng do cô phụ trách. Thế nên Trần Dĩnh cũng nhẹ nhàng hơn, có thể tập trung tâm sức cho việc tài vụ và nhập hàng.

Hôm khai trương, cửa hàng không tấp nập lắm, nhưng đối với Trần Dĩnh, như vậy đủ để cô thấy hài lòng rồi, rõ ràng là khấm khá hơn nhiều so với cửa hàng cô tự mở trước đây. Dần dần, việc buôn bán càng tốt lên, một mình Đổng Mộng Mộng không quán xuyến hết được, cần phải có Trần Dĩnh giúp đỡ.

Vì ban ngày còn phải phụ bán hàng với Đổng Mộng Mộng, Trần Dĩnh thường mang hóa đơn, giấy tờ về nhà buổi tối. Nếu Trương Hoa có ở nhà, phần lớn, con đều là do Trương Hoa trông, Trần Dĩnh bận rộn tính sổ sách. Có lúc cô vừa làm vừa nói với Trương Hoa: “Thật không ngờ không cần quảng cáo mà làm ăn lại tốt thế này!” Trương Hoa chỉ cười, sau đó nhìn Trần Dĩnh nói: “Vì kiếm tiền mà chẳng thèm ngó ngàng đến con nữa rồi!”

Trần Dĩnh lúc này mới sực nhớ ra gần đây tối nào Trương Hoa cũng trông con, thế là cô liền rời khỏi màn hình máy tính, đến trước mặt Trương Hoa nói: “Em xin lỗi, anh vất vả quá!”

Trương Hoa vội nói: “Sau này đừng có cảm kích một cái là ôm anh được không? Nếu muốn ôm cũng đừng chờ đến lúc cả hai đều tắm rửa xong rồi!”

3.

Trần Dĩnh đỏ mặt nói: “Ai định ôm anh chứ?”, nói rồi cô lại quay trở lại trước bàn máy tính làm việc. Dạo này tối nào Trần Dĩnh làm xong sổ sách, nói chuyện với Trương Hoa dăm ba câu xong là cô lại không kiềm chế được mình ôm lấy anh. Còn Trương Hoa cũng khó mà kiềm chế được bản thân, về cơ bản hai người lại sống như kiểu vợ chồng. Trần Dĩnh vừa làm sổ sách vừa nghĩ đến những chuyện này, mặt lại bắt đầu đỏ lên, nhủ thầm trong bụng: “Chẳng lẽ dạo này mình toàn cố ý dụ dỗ Trương Hoa?”

Cho dù đàn ông hay đàn bà, bộ dạng lúc chăm chú làm việc lúc nào cũng vô cùng hấp dẫn. Vì vậy dạo này Trương Hoa có cảm giác là lạ đối với Trần Dĩnh. Mặc dù anh biết Trần Dĩnh làm nghề tài vụ, nhưng anh chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy, giờ nhìn thấy Trần Dĩnh mang việc về nhà làm, cũng coi như Trương Hoa có cơ hội được nhìn thấy một mặt khác của con người Trần Dĩnh.

Trần Dĩnh cũng thường xuyên nói chuyện với Trương Hoa về công việc tài vụ, mà những kiến thức Trương Hoa không hiểu biết này lại nảy sinh sức hút đối với anh từ trong tiềm thức. Trương Hoa trước đây cứ nghĩ Trần Dĩnh rất đơn thuần, còn có vẻ ngốc nghếch, vì vậy anh thường nghĩ một cô gái như Trần Dĩnh liệu có khi nào để xảy ra sai sót trong khi làm việc?

Nhưng anh lúc ấy rất thích cô gái như vậy, cảm thấy con gái không cần quá thông minh, thỉnh thoảng để xảy ra sai lầm mới đáng yêu. Giờ Trương Hoa mới phát hiện phán đoán của mình sai lầm, trong công việc, Trần Dĩnh có năng lực tốt, lại rất tỉ mỉ, cẩn thận.

K phát hiện ra những điều này, thái độ của Trương Hoa đối với Trần Dĩnh có chút thay đổi. Trong suy nghĩ truyền thống của Trương Hoa, đàn bà là phải dựa vào đàn ông, một khi đàn bà có năng lực quá, đàn ông sẽ khó mà kiểm soát cô ta; nói cách khác, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh sẽ cảm thấy không an toàn.

Nhìn thấy việc buôn bán của Trần Dĩnh ngày càng tốt lên, Trương Hoa thậm chí có hơi hối hận, để cô mở cửa hàng chẳng lẽ là sai lầm của anh? Lúc này Trương Hoa rất sợ quy mô cửa hàng của Trần Dĩnh sẽ mở rộng hơn. Trương Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy? Sau đó anh mới biết, Trần Dĩnh hiện giờ đang khiến cho anh mất dần cảm giác tự tin trước đây. Trương Hoa thậm chí còn nghĩ, nếu hai năm trước mà gặp Trần Dĩnh như bây giờ, liệu anh có cưới cô không?

4.

Sáng nào Trần Dĩnh cũng đưa con đến nhà trẻ rồi đến cửa hàng, bởi vì ở cửa hàng có Đổng Mộng Mộng nên buổi chiều cô có thể về sớm đón con. Nhưng dạo này sau khi việc làm ăn tốt lên, buổi tối Trần Dĩnh cũng rất bận. Trần Dĩnh nghĩ hay là thuê một người giúp việc về nhà, như thế không cần phải gửi con ở nhà trẻ nữa, mà buổi tối Trương Hoa cũng không phải vất vả trông con.

Đổng Mộng Mộng thường gọi Trần Dĩnh là chị dâu, Trần Dĩnh cũng đã quen với cách xưng hô này, thậm chí cách xưng hô này còn khiến cô sinh ra ảo giác là cô và Trương Hoa thực tế vẫn là vợ chồng. Ngoài ra Trần Dĩnh cũng phát hiện bản thân ngày càng quần quýt Trương Hoa, cô thầm nhủ chẳng nhẽ bởi vì dạo này thường xuyên ngủ chung? Nghĩ tới đây Trần Dĩnh mới phát hiện cô muốn tìm người giúp việc còn là vì có giúp việc rồi, cô và Trương Hoa bắt buộc phải ngủ cùng với nhau.

Việc buôn bán ở cửa hàng thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của Trần Dĩnh. Có lẽ chính vì điểm này nên Trần Dĩnh mới cảm thấy có thuê một người giúp việc cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Vì vậy Trần Dĩnh không bàn bạc với Trương Hoa mà tự ý thuê một người giúp việc. Về chuyện tìm giúp việc, quan điểm của Trần Dĩnh là tìm một phụ nữ trung niên.

Trần Dĩnh cũng không biết tại sao nhất định phải chọn phụ nữ trung niên, theo lý mà nói một cô giúp việc trẻ trung sẽ khiến cho căn nhà náo nhiệt hơn, thường ngày cũng sẽ có nhiều chuyện để nói hơn. Trần Dĩnh nhủ thầm, chẳng lẽ bởi vì cô thường xuyên nghe người khác nói chồng với cô giúp việc dễ nảy sinh quan hệ? Nhưng Trần Dĩnh ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, tìm phụ nữ trung niên là vì họ có kinh nghiệm hơn.

Trương Hoa về nhà phát hiện ra có người lạ, thậm chí cái giường của Nhã Vận cũng đã được thay bằng một cái giường to hơn. Người giúp việc họ Trương, cùng họ với Trương Hoa, cũng không biết có phải Trần Dĩnh cố ý hay không. Trước mặt người giúp việc, Trương Hoa tỏ ra rất bình tĩnh, rất lịch sự gọi là “chị Trương”.

Nhưng tối đến, sau khi chị Trương ôm Tỉnh Tỉnh về phòng, Trương Hoa ở trong phòng liền nổi cáu với Trần Dĩnh: “Tìm người giúp việc sao không bàn trước với anh?”

Trần Dĩnh liền bảo: “Em thấy đây là chuyện nhỏ, vì vậy không bàn với anh!”

Trương Hoa nói: “Đây là chuyện nhỏ à? Trông nhà đột nhiên có thêm một người mà là chuyện nhỏ à?”

5.

Thấy Trương Hoa đột nhiên nổi giận, Trần Dĩnh vội vàng đến bên, kéo anh ngồi xuống giường: “Đừng giận nữa mà, em làm thế chẳng phải vì lo cho con với chúng ta sao? Công việc của anh bận rộn như thế, có tối còn không về, có tối muộn lắm mới về. Còn em tối về còn phải tính toán sổ sách, chẳng có nhiều thời gian chăm sóc con, hơn nữa gần đây chuyện buôn bán cũng rất tốt, buổi tối một mình Mộng Mộng không làm xuể, cần có em giúp đỡ, như thế em không thể đón con đúng giờ được”.

Trần Dĩnh nói cũng có lí, nhưng Trương Hoa vẫn thấy bực mình, cũng chẳng rõ bực mình vì cái gì. Trương Hoa vốn định nói: “Biết sớm thế này đã không cho em mở cửa hàng, chỉ ở nhà trông con thôi. Nhưng giờ nói ra những điều này có tác dụng gì chứ?”

Trần Dĩnh thấy Trương Hoa bực bội, đột nhiên cảm thấy trông anh rất giống trẻ con, không khỏi phì cười. Trần Dĩnh ngồi xuống bên cạnh, nói: “Thôi được rồi, đừng giận nữa mà!”, sau đó cô nhẹ nhàng ôm lấy Trương Hoa, khẽ nói: “Anh không thấy hôm nay trong phòng chỉ có hai ta thôi sao?”

Trương Hoa định nói gì thêm nhưng thấy bộ dạng này của Trần Dĩnh, anh lại chẳng nói được gì nữa. Anh cảm thấy gần đây mình toàn bị Trần Dĩnh dắt mũi, đặc biệt là lúc anh không vui, chỉ cần Trần Dĩnh đến gần ôm anh một cái là anh lại đầu hàng trước cô. Trương Hoa cảm thấy như thế này không tốt, trong chuyện giải quyết vấn đề, anh từ người chủ động dần trở thành người bị động.

Cũng chính vì điểm này mà Trương Hoa càng hối hận đã để Trần Dĩnh mở cửa hàng. Biết sớm thế này chi bằng cứ cho cô đi làm, ít nhất nếu đi làm, tiền lương không cao, cuộc sống cũng tương đối ổn địnhTrương Hoa thậm chí nghĩ thầm có nên tiếp tục âm thầm giúp đỡ Trần Dĩnh buôn bán nữa không. Bởi vì anh không nói, cũng không muốn nói với Trần Dĩnh rằng cửa hàng hoa bán chạy như thế là do anh âm thầm giúp đỡ.

Trương Hoa đã âm thầm giúp đỡ cửa hàng, chỉ vì anh muốn khiến Trần Dĩnh tìm lại sự tự tin của mình trong quá trình mở cửa hàng. Nhưng anh không ngờ công việc làm ăn của Trần Dĩnh càng tốt lên, tâm trạng của anh càng hụt hẫng. Bởi vì bây giờ không thể giống như trước kia, mọi việc của Trần Dĩnh đều phải dựa vào anh, mọi việc đều do anh quyết định.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương