Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!
-
Chương 22
1.
Trương Hoa ngồi ở nhà một lúc, cuối cùng vẫn bắt taxi đến khách sạn nơi Lí Dương Uy làm việc. Anh vốn định hẹn cô gái kia cùng đi ăn cơm, nhưng sau khi xuống xe ở bến cuối, cô gái kia nói có việc, sau này nếu có thời gian sẽ cùng đi ăn cơm.
Trương Hoa và Lí Dương Uy lại ngồi uống rượu, đột nhiên điện thoại của Lí Dương Uy đổ chuông, anh ta nhấc máy nói: “Anh đang uống rượu với Trương Hoa, sẽ về muộn một chút!” đợi Lí Dương Uy cúp máy, Trương Hoa liền hỏi: “Kỉ Oanh à?”
Lí Dương Uy cười cười. Trương Hoa liền hỏi: “Cậu nói thật đi, nghiêm túc hay chỉ là chơi bời?”
Lí Dương Uy vẫn chỉ cười mà không đáp. Một lúc sau mới chậm rãi nói: “Kể cũng lạ, tại sao hồi học đại học tôi không phát hiện ra ưu điểm của Kỉ Oanh mà đến giờ mới phát hiện ra nhỉ?”
“Có thể lúc ấy chúng ta còn quá trẻ, hoàn toàn không hiểu gì về chuyện tình cảm, chỉ có trải nghiệm rồi mới trưởng thành được!”
Lí Dương Uy đột nhiên nói: “Nếu nhanh thì có thể chúng tôi sẽ cưới trước tết!”
“Nhanh như thế sao? Như thế có gấp quá không? – Trương Hoa dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Tôi với Trần Dĩnh lúc đầu cũng vừa gặp chưa bao lâu đã kết hôn, kết quả là ngay cả thời gian tìm hiểu nhau cũng không có!”
“Cậu khác với tôi, với lại Kỉ Oanh cũng là bạn học bao nhiêu năm, giờ đôi bên cha mẹ đều biết chuyện rồi. Họ thấy như vậy cũng tốt, đôi bên đều biết rõ về nhau, hai bên gia đình đều giục chúng tôi mau làm đám cưới!>
“Như thế cũng được, kết hôn sớm cho sớm ổn định. Thực ra Kỉ Oanh cũng rất tốt, rất hiền lành!”
“Đúng thế, tôi cảm thấy điểm này của cô ấy tốt, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với bố mẹ”.
2.
Trương Hoa nói: “Có lúc muốn tìm một cô gái xa lạ để yêu đương, đôi bên từ từ làm quen, tìm hiểu nhau!”
Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa: “Một đời người không cần thiết phải yêu nhiều lần như thế, một tình yêu hoàn mỹ và chân chính chỉ một lần là đủ rồi!”
“Mặc dù tôi từng kết hôn, ly hôn, nhưng trên thực tế, cảm giác như chưa từng yêu. Tôi với Trần Dĩnh là được giới thiệu, rồi nhanh chóng kết hôn, tôi đã từng nghĩ đó là một quá trình hoàn mỹ từ tình yêu đi đến hôn nhân, giờ nghĩ lại mới phát hiện tôi hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy. Một cuộc hôn nhân như vậy sao có thể nói là đã trải qua tình yêu?”
“Thế Cổ Vân Vân thì sao?”
“Cô ấy có điều kiện tốt, mặc dù hơi sĩ diện, thích hưởng thụ, nói theo tiêu chuẩn của chúng ta thì, cô ấy không trọng sự nghiệp, nhưng tính cách cũng không tồi, đôi khi rất đơn giản. Có lúc tôi cảm thấy cô ấy rất cô đơn, hoàn cảnh xuất thân khiến cô ấy không có bạn bè.”
“Tôi muốn hỏi cậu về tình cảm của cậu dành cho cô ấy kia!”
Trương Hoa khẽ cười: “Tôi luôn coi cô ấy là bạn bè, nếu có thời gian thì đi chơi với cô ấy cho cô ấy đỡ cô đơn”.
“Nói như vậy có nghĩa là không có khả năng tiến triển đúng không?”
“Tôi với cô ấy vốn dĩ đã không thuộc về một thế giới, cách sống cũng khác biệt quá lớn!”
“Nhưng Cổ Vân Vân không nghĩ như vậy, thái độ của cậu như thế này khiến cho cô ấy hiểu nhầm rằng cậu đang chấp nhận cô ấy. Nếu cậu không có tình cảm với cô ấy, nên nói rõ cho cô ấy biết, đó là trách nhiệm đối với cả hai. Hơn nữa không thể thành tình nhân thì thỉnh thoảng vẫn có thể đi với cô ấy như bạn bè.”
3.
Trương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi cũng muốn tìm cơ hội thích hợp để nói rõ chuyện này với cô ấy!”
“Như thế mới đúng, đừng làm tổn thương một cô gái! Giống như Kỉ Oanh, có thể cậu thấy cô ấy từng có bạn trai, từng sống chung, nhưng cái tôi nhìn thấy là cô ấy từng bị tổn thương, vì vậy tôi không muốn sau này cô ấy sẽ bị tổn thương như thế nữa!”
Trương Hoa nghe xong, sợi dây cảm xúc trong lòng chợt rung lên. Lí Dương Uy tiếp tục nói: “Bất cứ chuyện gì cũng phải xem cậu lí giải trên góc độ nào, ví dụ như Trần Dĩnh, có thể cậu không muốn nghe, nhưng tôi vẫn phải nói vài câu!”
Thấy Trương Hoa không nói gì, Lí Dương Uy liền tiếp tục: “Cái cậu nhìn thấy chỉ là sự lừa dối và phản bội của Trần Dĩnh, chuyện này cũng là bình thường. Đứng trên quan điểm của cậu mà nghĩ thì cậu chẳng có gì sai cả, cũng đáng được người khác đồng tình. Nhưng nếu đổi góc độ khác, Trần Dĩnh cũng là kẻ bị hại, cô ấy đã phải trả giá cho những sai lầm của mình!”
Lí Dương Uy châm một điếu thuốc lên, sau đó nói tiếp: “Thực ra tôi hi vọng sau này Trần Dĩnh có thể tìm được một người thực sự chấp nhận sai lầm của cô ấy, giống như tôi bao dung với Kỉ Oanh vậy!” nói rồi Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa cười, hỏi: “Có phải kề từ khi sống chung với Kỉ Oanh, tôi bỗng trở nên đa sầu đa cảm không?”
“Đâu có, tôi cảm thấy cậu trưởng thành hơn, hơn nữa cậu và Kỉ Oanh đều hiền lành, tôi tin rằng tương lai hai người sẽ hạnh phúc!”
Lí Dương Uy khẽ cười: “Kỉ Oanh muốn cậu và Cổ Vân Vân làm phù dâu, phù rể cho bọn tôi!”
“Chuyện này đâu có được, phù dâu, phù rể phải là người chưa kết hôn, tôi đã từng kết hôn rồi!”
“Tôi chẳng quan tâm đến mấy chuyện thủ tục ấy, cậu là bạn thân nhất của tôi, Cổ Vân Vân cũng thân thiếtKỉ Oanh”.
“Những chuyện khác tôi đều có thể nhận lời, cũng có thể giúp cậu, nhưng chuyện này thì không được!”
4.
Lần này đi công tác, Trương Hoa đã có chút kinh nghiệm, cứ đến buổi chiều là nói trước với giám đốc kinh doanh tối phải gặp bạn, không thể đi ăn với ông ấy. Mặc dù vậy, anh vẫn không thể tránh được đôi ba lần tiệc rượu, và những hoạt động giải trí, cùng những yêu cầu đặc biệt.
Lúc đi công tác về, Trương Hoa bắt đầu suy nghĩ về mục đích chuyến đi công tác của mình rốt cuộc là gì? Là thực sự học hỏi kinh nghiệm cạnh tranh ở thị trường ngoại ô, nâng cao khả năng của bản thân hay là đi ra oai với thiên hạ dưới cái mác “con rể nhà họ Cổ?”
Thời gian đầu, ở trung tâm thành phố, mặc dù mục tiêu trực tiếp là đối phó với Lục Đào, nhưng anh vẫn học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm cạnh tranh thị trường và kiến thức hữu ích trong quá trình cạnh tranh. Nhưng hiện giờ dường như ngoài việc ăn chơi, giải trí, có quyền sử dụng chữ kí của mình để quyết định chuyện lớn, anh hoàn toàn không thể nâng cao kinh nghiệm và khả năng của bản thân.
Trương Hoa nằm trên giường, bắt đầu cân nhắc chuyện nghỉ việc. Anh cảm thấy cứ như thế này, bản thân mình sẽ mất đi tinh thần hào hứng làm việc và nguyên tắc làm việc vốn có. Mặc dù bên ngoài có vẻ rất vẻ vang, rất được người khác tôn trọng, nhưng những thứ này chỉ là cái vỏ hào nhoáng, có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Trương Hoa thậm chí còn nghĩ, nếu như giám đốc kinh doanh của đối tác biết Cổ Vân Vân và anh không phải là một đôi thì họ sẽ đối xử với anh ra sao?
Ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng Trương Hoa quyết định ngày mai đi tìm Phùng Lâm Hàn nói chuyện. Nếu như tiếp tục làm việc như thế này, anh chỉ có thể xin nghỉ việc, nếu không sẽ phải xin đổi vị trí.
5.
Phùng Lâm Hàn nghe Trương Hoa nói xong liền châm thuốc hút, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Cậu cảm thấy việc định vị thị trường, sách lược kinh doanh hay là các công việc cơ sở cụ thể quan trọng hơn>
Trương Hoa nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chắc là vế trước quan trọng hơn”.
“Sự thay đổi tính chất công việc tự nhiên sẽ phát sinh thay đổi trên hình thức, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là như nhau. Đi công tác không chỉ là ăn uống và kí tên vào các đề xuất. Trách nhiệm mà nó phải gánh vác còn quan trọng hơn nhiều so với các công việc cụ thể ở khu trung tâm thành phố”.
Im lặng một lát, Phùng Lâm Hàn nói tiếp: “Cậu không chỉ phải cân nhắc đến lợi ích của hộ kinh doanh mà còn phải cân nhắc đến lợi ích của công ty, làm sao để cả hai cùng có lợi!”
Thấy Trương Hoa trầm ngâm không nói, Phùng Lâm Hàn liền cười bảo: “Có phải cậu cảm thấy ăn ở của người ta mà không kí đề xuất cho người ta thì ngại không?”
Trương Hoa gật đầu đáp: “Cũng có hơi hơi!”
“Có rất nhiều cách làm việc, phải duy trì quan hệ, nhưng nguyên tắc cơ bản không được thay đổi, đó chính là trên cơ sở tạo lợi nhuận cho công ty để mang lại lợi nhuận cho hộ kinh doanh. Vừa phải duy trì quan hệ hợp tác, vừa phải làm cho khách hàng hài lòng, nhưng đồng thời vẫn phải đảm bảo lợi nhuận của công ty. Đây mới là vấn đề cốt lõi, hoàn toàn không phải chỉ có ăn nhậu và kí tên như cậu nghĩ đâu!”
Trương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi!” Phùng Lâm Hàn cười nói: “Không nói sớm với cậu chính là để cậu tự lĩnh hội trong quá trình thực tiễn. Cậu nhất định phải nhớ cho kĩ, mục đích cuối cùng của kinh doanh đều xoay quanh lợi ích, thoát li khỏi nó rồi có nói gì cũng là vô ích thôi!”
6.
Trương Hoa quay về văn phòng, ngồi rất lâu, từ từ điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, lúc này mới biết mình vẫn chưa thực sự lĩnh hội được điều cốt lõi của công việc này.
Nhìn đồng hồ đã thấy đến trưa, lòng thầm nghĩ: “Thường ngày, cứ đến gần trưa là Cổ Vân Vân mới đến công ty, ngày nào cũng như vậy nên đột nhiên hôm nay cô ấy không đến khiến Trương Hoa cứ thấy kì lạ.
Trương Hoa liền gọi cho Cổ Vân Vân: “Sao hôm nay cậu không đi làm?”
“Cậu về rồi à?”
“Tôi về tối qua”.
“Tôi đang đi mua đồ với Kỉ Oanh, cô ấy và Lí Dương Uy sẽ làm đám cưới vào Tết nguyên đán”.
“Lần trước tôi có nghe Dương Uy nói rồi, không ngờ nhanh như thế, sao thằng ranh Dương Uy không nói cho tôi biết nhỉ?”
Cổ Vân Vân cười bảo: “Đây là do hai bên gia đình sắp đặt, hai người bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo thôi!”
“Thế cũng tốt, phải bảo Dương Uy khao mới được!”
“Thế thì tối nay đi! Chiều nay đợi tôi và Kỉ Oanh mua đồ xong sẽ đến tìm hai người!”
Cúp điện thoại rồi Trương Hoa mới thấy thời gian nhanh quá, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến tết Nguyên Đán rồi, qua tết Nguyên Đán sẽ là tết âm lịch. Trương Hoa lại nghĩ, không biết tết Trần Dĩnh có về nhà không? Về nhà rồi có quay lại không?
Buổi tối, Kỉ Oanh xuất hiện với vẻ rất hạnh phúc. Trương Hoa nói: “Kỉ Oanh, sau này Dương Uy mà bắt nạt cậu thì nhớ bảo tôi, tôi sẽ giúp cậu oánh thằng ranh này!”
Cổ Vân Vân liền chen vào: “Cậu không cần phải lo, Lí Dương Uy người ta đối xử với Kỉ Oanh tốt lắm nhé!”
Trương Hoa cười cười: “Tôi nói thế để giả bộ chính nghĩa tí thôi!”
Kỉ Oanh phì cười: “Bây giờ người như cậu cũng ít, đã giả người tốt rồi còn dám nói ra miệng!”
7.
Các nhân viên trong công ty đều bận rộn chuẩn bị kinh doanh trong dịp tết Nguyên Đán. Trương Hoa bởi vì không trực tiếp tham gia vào công việc kinh doanh ở trung tâm thành phố nên không mấy bận rộn, chỉ thỉnh thoảng cùng Phùng Lâm Hàn nghiên cứu các đề xuất phương án hoạt động tết Nguyên Đán ở các khu vực nộp lên.
Thứ bảy, Trương Hoa nói với Phùng Lâm Hàn: “Tôi muốn chủ nhật nghỉ ngơi một hôm!”
“Nghỉ đi, lâu lắm rồi không thấy cậu nghỉ, tết Nguyên Đán chắc là bận lắm, đến lúc ấy có muốn nghỉ cũng không được!”
“Vậy chiều tôi xin về sớm nhé!”
Trương Hoa gọi cho Nhã Vận, hỏi cô đang làm gì. Nhã Vận nói: “Em đang đi siêu thị với chị dâu!” Trương Hoa liền nói: “Anh sắp về đến nhà rồi, hai chị em đang ở siêu thị nào để anh qua!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Thế thì hay quá! Thế để bọn em mua thêm ít thức ăn, anh mau qua đây đi, đợi anh đến trả tiền đấy!” Nhã Vận cúp điện thoại, Trần Dĩnh liền hỏi: “Anh em chuẩn bị qua đây à?”
“Vâng, chị em mình cứ thoải mái mua đi, dù sao, tí nữa anh ấy cũng qua đây tính tiền mà!”
Hai người đẩy xe vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Trần Dĩnh lại đưa mắt nhìn quanh, sau đó hỏi: “Liệu anh trai em có tìm thấy chúng ta không?”
Nhã Vận liền nói: “Chị yên tâm, không tìm thấy chắc chắn anh ấy sẽ đứng ở quầy thu ngân đợi!”
Đang nói thì Trương Hoa đến. Nhã Vận liền bảo: “Anh, sao anh biết bọn em ở đây?”
“Em ngoài quầy đồ ăn ra thì còn đi quầy nào khác đâu!”
Nhã Vận lè lưỡi: “Chỉ có anh hiểu em, anh mà còn không đến là em sẽ chất đầy xe hàng đấy!”
Trần Dĩnh vội nói: “Không cần mua nhiều thế đâu, để lâu sẽ hỏng đấy!”
Trương Hoa hỏi hai chị em: “Mua thức ăn chưa?”
“Chuyện này không cần chúng ta phải lo đâu, mẹ đi chợ mua hết cả rồi! Mẹ nói không thích mua rau ở siêu thị mà!”
8.
Trần Dĩnh ở trong bếp giúp mẹ Trương Hoa nấu ăn, Nhã Vận kéo Trương Hoa ra ngoài sân chơi cầu lông. Mẹ Trương Hoa thái rau, Trần Dĩnh đứng bên cạnh rửa rau, mẹ Trương Hoa đột ngột hỏi: “Thằng Hoa có ở chung với con bé đó không con?”
Trần Dĩnh đáp: “Nhã Vận nói là họ không ở chung ạ!”
Mẹ Trương Hoa thở phào: “Như thế chứng minh nó vẫn còn tình cảm với con, đừng bỏ cuộc, mau nghĩ cách khiến nó quay lại với con, khiến nó từ từ cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé!”
Trần Dĩnh khẽ cười: “Anh ấy chưa bao giờ hỏi han về đứa bé.”
“Đấy là bởi vì nó không ở cùng với con, vì vậy không cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ”.
Mẹ Trương Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền nói: “Hôm này thằng Trương Hoa ngồi xe buýt về phải không? Có phải tối nay không về thành phố không nhỉ?”
“Con cũng không biết, có khi tối Cổ Vân Vân lại qua đón anh ấy cũng nên?”
Mẹ Trương Hoa tỏ vẻ không vui: “Sau này con đừng nhắc đến tên cô gái nhà giàu đó trước mặt mẹ, con gái con đứa gì mà lái xe chứ!”
Trần Dĩnh cười bảo: “Mẹ à, bây giờ con gái lái xe nhiều lắm!”
“Nói tóm lại là mẹ cảm thấy con gái cứ điềm đạm, đơn giản một chút thì tốt hơn!”
Bố Trương Hoa từ trong nhà đi ra sân gọi: “Hai đứa chúng mày đang luyện mắt đấy à, trời tối thế này rồi còn ra ngoài chơi cầu lông!”
Nhã Vận liền nói: “Thôi không chơi nữa!”
Mẹ Trương Hoa từ trong bếp đi ra gọi: “Đừng chơi nữa, mau chuẩn bị ăn cơm đi!”>Cả nhà quây quần bên mâm cơm, Trương Hoa uống rượu với bố. Mẹ nói: “Như thế này có phải tốt không, cả nhà đoàn tụ, cho dù nghèo vẫn hạnh phúc!”
Nhã Vận liền nói: “Thế thì không được, nghèo thì làm gì có nhiều đồ ăn ngon!”
Trương Hoa đột nhiên nói: “Nhã Vận, tối nay em ngủ với chị dâu, anh không về thành phố, anh sẽ ngủ trong phòng của em!”
Nhã Vận hào hứng nói: “Tối nay anh không về ư? Vậy tối nay anh dẫn em đi chơi có được không?”
Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Nhã Vận lại nói: “Em không nhường phòng cho anh đâu. Anh là đàn ông con trai, sao có thể ngủ trên giường của em, anh làm bẩn giường của em thì sao?”
Trương Hoa ngồi ở nhà một lúc, cuối cùng vẫn bắt taxi đến khách sạn nơi Lí Dương Uy làm việc. Anh vốn định hẹn cô gái kia cùng đi ăn cơm, nhưng sau khi xuống xe ở bến cuối, cô gái kia nói có việc, sau này nếu có thời gian sẽ cùng đi ăn cơm.
Trương Hoa và Lí Dương Uy lại ngồi uống rượu, đột nhiên điện thoại của Lí Dương Uy đổ chuông, anh ta nhấc máy nói: “Anh đang uống rượu với Trương Hoa, sẽ về muộn một chút!” đợi Lí Dương Uy cúp máy, Trương Hoa liền hỏi: “Kỉ Oanh à?”
Lí Dương Uy cười cười. Trương Hoa liền hỏi: “Cậu nói thật đi, nghiêm túc hay chỉ là chơi bời?”
Lí Dương Uy vẫn chỉ cười mà không đáp. Một lúc sau mới chậm rãi nói: “Kể cũng lạ, tại sao hồi học đại học tôi không phát hiện ra ưu điểm của Kỉ Oanh mà đến giờ mới phát hiện ra nhỉ?”
“Có thể lúc ấy chúng ta còn quá trẻ, hoàn toàn không hiểu gì về chuyện tình cảm, chỉ có trải nghiệm rồi mới trưởng thành được!”
Lí Dương Uy đột nhiên nói: “Nếu nhanh thì có thể chúng tôi sẽ cưới trước tết!”
“Nhanh như thế sao? Như thế có gấp quá không? – Trương Hoa dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Tôi với Trần Dĩnh lúc đầu cũng vừa gặp chưa bao lâu đã kết hôn, kết quả là ngay cả thời gian tìm hiểu nhau cũng không có!”
“Cậu khác với tôi, với lại Kỉ Oanh cũng là bạn học bao nhiêu năm, giờ đôi bên cha mẹ đều biết chuyện rồi. Họ thấy như vậy cũng tốt, đôi bên đều biết rõ về nhau, hai bên gia đình đều giục chúng tôi mau làm đám cưới!>
“Như thế cũng được, kết hôn sớm cho sớm ổn định. Thực ra Kỉ Oanh cũng rất tốt, rất hiền lành!”
“Đúng thế, tôi cảm thấy điểm này của cô ấy tốt, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với bố mẹ”.
2.
Trương Hoa nói: “Có lúc muốn tìm một cô gái xa lạ để yêu đương, đôi bên từ từ làm quen, tìm hiểu nhau!”
Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa: “Một đời người không cần thiết phải yêu nhiều lần như thế, một tình yêu hoàn mỹ và chân chính chỉ một lần là đủ rồi!”
“Mặc dù tôi từng kết hôn, ly hôn, nhưng trên thực tế, cảm giác như chưa từng yêu. Tôi với Trần Dĩnh là được giới thiệu, rồi nhanh chóng kết hôn, tôi đã từng nghĩ đó là một quá trình hoàn mỹ từ tình yêu đi đến hôn nhân, giờ nghĩ lại mới phát hiện tôi hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy. Một cuộc hôn nhân như vậy sao có thể nói là đã trải qua tình yêu?”
“Thế Cổ Vân Vân thì sao?”
“Cô ấy có điều kiện tốt, mặc dù hơi sĩ diện, thích hưởng thụ, nói theo tiêu chuẩn của chúng ta thì, cô ấy không trọng sự nghiệp, nhưng tính cách cũng không tồi, đôi khi rất đơn giản. Có lúc tôi cảm thấy cô ấy rất cô đơn, hoàn cảnh xuất thân khiến cô ấy không có bạn bè.”
“Tôi muốn hỏi cậu về tình cảm của cậu dành cho cô ấy kia!”
Trương Hoa khẽ cười: “Tôi luôn coi cô ấy là bạn bè, nếu có thời gian thì đi chơi với cô ấy cho cô ấy đỡ cô đơn”.
“Nói như vậy có nghĩa là không có khả năng tiến triển đúng không?”
“Tôi với cô ấy vốn dĩ đã không thuộc về một thế giới, cách sống cũng khác biệt quá lớn!”
“Nhưng Cổ Vân Vân không nghĩ như vậy, thái độ của cậu như thế này khiến cho cô ấy hiểu nhầm rằng cậu đang chấp nhận cô ấy. Nếu cậu không có tình cảm với cô ấy, nên nói rõ cho cô ấy biết, đó là trách nhiệm đối với cả hai. Hơn nữa không thể thành tình nhân thì thỉnh thoảng vẫn có thể đi với cô ấy như bạn bè.”
3.
Trương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi cũng muốn tìm cơ hội thích hợp để nói rõ chuyện này với cô ấy!”
“Như thế mới đúng, đừng làm tổn thương một cô gái! Giống như Kỉ Oanh, có thể cậu thấy cô ấy từng có bạn trai, từng sống chung, nhưng cái tôi nhìn thấy là cô ấy từng bị tổn thương, vì vậy tôi không muốn sau này cô ấy sẽ bị tổn thương như thế nữa!”
Trương Hoa nghe xong, sợi dây cảm xúc trong lòng chợt rung lên. Lí Dương Uy tiếp tục nói: “Bất cứ chuyện gì cũng phải xem cậu lí giải trên góc độ nào, ví dụ như Trần Dĩnh, có thể cậu không muốn nghe, nhưng tôi vẫn phải nói vài câu!”
Thấy Trương Hoa không nói gì, Lí Dương Uy liền tiếp tục: “Cái cậu nhìn thấy chỉ là sự lừa dối và phản bội của Trần Dĩnh, chuyện này cũng là bình thường. Đứng trên quan điểm của cậu mà nghĩ thì cậu chẳng có gì sai cả, cũng đáng được người khác đồng tình. Nhưng nếu đổi góc độ khác, Trần Dĩnh cũng là kẻ bị hại, cô ấy đã phải trả giá cho những sai lầm của mình!”
Lí Dương Uy châm một điếu thuốc lên, sau đó nói tiếp: “Thực ra tôi hi vọng sau này Trần Dĩnh có thể tìm được một người thực sự chấp nhận sai lầm của cô ấy, giống như tôi bao dung với Kỉ Oanh vậy!” nói rồi Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa cười, hỏi: “Có phải kề từ khi sống chung với Kỉ Oanh, tôi bỗng trở nên đa sầu đa cảm không?”
“Đâu có, tôi cảm thấy cậu trưởng thành hơn, hơn nữa cậu và Kỉ Oanh đều hiền lành, tôi tin rằng tương lai hai người sẽ hạnh phúc!”
Lí Dương Uy khẽ cười: “Kỉ Oanh muốn cậu và Cổ Vân Vân làm phù dâu, phù rể cho bọn tôi!”
“Chuyện này đâu có được, phù dâu, phù rể phải là người chưa kết hôn, tôi đã từng kết hôn rồi!”
“Tôi chẳng quan tâm đến mấy chuyện thủ tục ấy, cậu là bạn thân nhất của tôi, Cổ Vân Vân cũng thân thiếtKỉ Oanh”.
“Những chuyện khác tôi đều có thể nhận lời, cũng có thể giúp cậu, nhưng chuyện này thì không được!”
4.
Lần này đi công tác, Trương Hoa đã có chút kinh nghiệm, cứ đến buổi chiều là nói trước với giám đốc kinh doanh tối phải gặp bạn, không thể đi ăn với ông ấy. Mặc dù vậy, anh vẫn không thể tránh được đôi ba lần tiệc rượu, và những hoạt động giải trí, cùng những yêu cầu đặc biệt.
Lúc đi công tác về, Trương Hoa bắt đầu suy nghĩ về mục đích chuyến đi công tác của mình rốt cuộc là gì? Là thực sự học hỏi kinh nghiệm cạnh tranh ở thị trường ngoại ô, nâng cao khả năng của bản thân hay là đi ra oai với thiên hạ dưới cái mác “con rể nhà họ Cổ?”
Thời gian đầu, ở trung tâm thành phố, mặc dù mục tiêu trực tiếp là đối phó với Lục Đào, nhưng anh vẫn học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm cạnh tranh thị trường và kiến thức hữu ích trong quá trình cạnh tranh. Nhưng hiện giờ dường như ngoài việc ăn chơi, giải trí, có quyền sử dụng chữ kí của mình để quyết định chuyện lớn, anh hoàn toàn không thể nâng cao kinh nghiệm và khả năng của bản thân.
Trương Hoa nằm trên giường, bắt đầu cân nhắc chuyện nghỉ việc. Anh cảm thấy cứ như thế này, bản thân mình sẽ mất đi tinh thần hào hứng làm việc và nguyên tắc làm việc vốn có. Mặc dù bên ngoài có vẻ rất vẻ vang, rất được người khác tôn trọng, nhưng những thứ này chỉ là cái vỏ hào nhoáng, có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Trương Hoa thậm chí còn nghĩ, nếu như giám đốc kinh doanh của đối tác biết Cổ Vân Vân và anh không phải là một đôi thì họ sẽ đối xử với anh ra sao?
Ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng Trương Hoa quyết định ngày mai đi tìm Phùng Lâm Hàn nói chuyện. Nếu như tiếp tục làm việc như thế này, anh chỉ có thể xin nghỉ việc, nếu không sẽ phải xin đổi vị trí.
5.
Phùng Lâm Hàn nghe Trương Hoa nói xong liền châm thuốc hút, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Cậu cảm thấy việc định vị thị trường, sách lược kinh doanh hay là các công việc cơ sở cụ thể quan trọng hơn>
Trương Hoa nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chắc là vế trước quan trọng hơn”.
“Sự thay đổi tính chất công việc tự nhiên sẽ phát sinh thay đổi trên hình thức, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là như nhau. Đi công tác không chỉ là ăn uống và kí tên vào các đề xuất. Trách nhiệm mà nó phải gánh vác còn quan trọng hơn nhiều so với các công việc cụ thể ở khu trung tâm thành phố”.
Im lặng một lát, Phùng Lâm Hàn nói tiếp: “Cậu không chỉ phải cân nhắc đến lợi ích của hộ kinh doanh mà còn phải cân nhắc đến lợi ích của công ty, làm sao để cả hai cùng có lợi!”
Thấy Trương Hoa trầm ngâm không nói, Phùng Lâm Hàn liền cười bảo: “Có phải cậu cảm thấy ăn ở của người ta mà không kí đề xuất cho người ta thì ngại không?”
Trương Hoa gật đầu đáp: “Cũng có hơi hơi!”
“Có rất nhiều cách làm việc, phải duy trì quan hệ, nhưng nguyên tắc cơ bản không được thay đổi, đó chính là trên cơ sở tạo lợi nhuận cho công ty để mang lại lợi nhuận cho hộ kinh doanh. Vừa phải duy trì quan hệ hợp tác, vừa phải làm cho khách hàng hài lòng, nhưng đồng thời vẫn phải đảm bảo lợi nhuận của công ty. Đây mới là vấn đề cốt lõi, hoàn toàn không phải chỉ có ăn nhậu và kí tên như cậu nghĩ đâu!”
Trương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi!” Phùng Lâm Hàn cười nói: “Không nói sớm với cậu chính là để cậu tự lĩnh hội trong quá trình thực tiễn. Cậu nhất định phải nhớ cho kĩ, mục đích cuối cùng của kinh doanh đều xoay quanh lợi ích, thoát li khỏi nó rồi có nói gì cũng là vô ích thôi!”
6.
Trương Hoa quay về văn phòng, ngồi rất lâu, từ từ điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, lúc này mới biết mình vẫn chưa thực sự lĩnh hội được điều cốt lõi của công việc này.
Nhìn đồng hồ đã thấy đến trưa, lòng thầm nghĩ: “Thường ngày, cứ đến gần trưa là Cổ Vân Vân mới đến công ty, ngày nào cũng như vậy nên đột nhiên hôm nay cô ấy không đến khiến Trương Hoa cứ thấy kì lạ.
Trương Hoa liền gọi cho Cổ Vân Vân: “Sao hôm nay cậu không đi làm?”
“Cậu về rồi à?”
“Tôi về tối qua”.
“Tôi đang đi mua đồ với Kỉ Oanh, cô ấy và Lí Dương Uy sẽ làm đám cưới vào Tết nguyên đán”.
“Lần trước tôi có nghe Dương Uy nói rồi, không ngờ nhanh như thế, sao thằng ranh Dương Uy không nói cho tôi biết nhỉ?”
Cổ Vân Vân cười bảo: “Đây là do hai bên gia đình sắp đặt, hai người bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo thôi!”
“Thế cũng tốt, phải bảo Dương Uy khao mới được!”
“Thế thì tối nay đi! Chiều nay đợi tôi và Kỉ Oanh mua đồ xong sẽ đến tìm hai người!”
Cúp điện thoại rồi Trương Hoa mới thấy thời gian nhanh quá, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến tết Nguyên Đán rồi, qua tết Nguyên Đán sẽ là tết âm lịch. Trương Hoa lại nghĩ, không biết tết Trần Dĩnh có về nhà không? Về nhà rồi có quay lại không?
Buổi tối, Kỉ Oanh xuất hiện với vẻ rất hạnh phúc. Trương Hoa nói: “Kỉ Oanh, sau này Dương Uy mà bắt nạt cậu thì nhớ bảo tôi, tôi sẽ giúp cậu oánh thằng ranh này!”
Cổ Vân Vân liền chen vào: “Cậu không cần phải lo, Lí Dương Uy người ta đối xử với Kỉ Oanh tốt lắm nhé!”
Trương Hoa cười cười: “Tôi nói thế để giả bộ chính nghĩa tí thôi!”
Kỉ Oanh phì cười: “Bây giờ người như cậu cũng ít, đã giả người tốt rồi còn dám nói ra miệng!”
7.
Các nhân viên trong công ty đều bận rộn chuẩn bị kinh doanh trong dịp tết Nguyên Đán. Trương Hoa bởi vì không trực tiếp tham gia vào công việc kinh doanh ở trung tâm thành phố nên không mấy bận rộn, chỉ thỉnh thoảng cùng Phùng Lâm Hàn nghiên cứu các đề xuất phương án hoạt động tết Nguyên Đán ở các khu vực nộp lên.
Thứ bảy, Trương Hoa nói với Phùng Lâm Hàn: “Tôi muốn chủ nhật nghỉ ngơi một hôm!”
“Nghỉ đi, lâu lắm rồi không thấy cậu nghỉ, tết Nguyên Đán chắc là bận lắm, đến lúc ấy có muốn nghỉ cũng không được!”
“Vậy chiều tôi xin về sớm nhé!”
Trương Hoa gọi cho Nhã Vận, hỏi cô đang làm gì. Nhã Vận nói: “Em đang đi siêu thị với chị dâu!” Trương Hoa liền nói: “Anh sắp về đến nhà rồi, hai chị em đang ở siêu thị nào để anh qua!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Thế thì hay quá! Thế để bọn em mua thêm ít thức ăn, anh mau qua đây đi, đợi anh đến trả tiền đấy!” Nhã Vận cúp điện thoại, Trần Dĩnh liền hỏi: “Anh em chuẩn bị qua đây à?”
“Vâng, chị em mình cứ thoải mái mua đi, dù sao, tí nữa anh ấy cũng qua đây tính tiền mà!”
Hai người đẩy xe vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Trần Dĩnh lại đưa mắt nhìn quanh, sau đó hỏi: “Liệu anh trai em có tìm thấy chúng ta không?”
Nhã Vận liền nói: “Chị yên tâm, không tìm thấy chắc chắn anh ấy sẽ đứng ở quầy thu ngân đợi!”
Đang nói thì Trương Hoa đến. Nhã Vận liền bảo: “Anh, sao anh biết bọn em ở đây?”
“Em ngoài quầy đồ ăn ra thì còn đi quầy nào khác đâu!”
Nhã Vận lè lưỡi: “Chỉ có anh hiểu em, anh mà còn không đến là em sẽ chất đầy xe hàng đấy!”
Trần Dĩnh vội nói: “Không cần mua nhiều thế đâu, để lâu sẽ hỏng đấy!”
Trương Hoa hỏi hai chị em: “Mua thức ăn chưa?”
“Chuyện này không cần chúng ta phải lo đâu, mẹ đi chợ mua hết cả rồi! Mẹ nói không thích mua rau ở siêu thị mà!”
8.
Trần Dĩnh ở trong bếp giúp mẹ Trương Hoa nấu ăn, Nhã Vận kéo Trương Hoa ra ngoài sân chơi cầu lông. Mẹ Trương Hoa thái rau, Trần Dĩnh đứng bên cạnh rửa rau, mẹ Trương Hoa đột ngột hỏi: “Thằng Hoa có ở chung với con bé đó không con?”
Trần Dĩnh đáp: “Nhã Vận nói là họ không ở chung ạ!”
Mẹ Trương Hoa thở phào: “Như thế chứng minh nó vẫn còn tình cảm với con, đừng bỏ cuộc, mau nghĩ cách khiến nó quay lại với con, khiến nó từ từ cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé!”
Trần Dĩnh khẽ cười: “Anh ấy chưa bao giờ hỏi han về đứa bé.”
“Đấy là bởi vì nó không ở cùng với con, vì vậy không cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ”.
Mẹ Trương Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền nói: “Hôm này thằng Trương Hoa ngồi xe buýt về phải không? Có phải tối nay không về thành phố không nhỉ?”
“Con cũng không biết, có khi tối Cổ Vân Vân lại qua đón anh ấy cũng nên?”
Mẹ Trương Hoa tỏ vẻ không vui: “Sau này con đừng nhắc đến tên cô gái nhà giàu đó trước mặt mẹ, con gái con đứa gì mà lái xe chứ!”
Trần Dĩnh cười bảo: “Mẹ à, bây giờ con gái lái xe nhiều lắm!”
“Nói tóm lại là mẹ cảm thấy con gái cứ điềm đạm, đơn giản một chút thì tốt hơn!”
Bố Trương Hoa từ trong nhà đi ra sân gọi: “Hai đứa chúng mày đang luyện mắt đấy à, trời tối thế này rồi còn ra ngoài chơi cầu lông!”
Nhã Vận liền nói: “Thôi không chơi nữa!”
Mẹ Trương Hoa từ trong bếp đi ra gọi: “Đừng chơi nữa, mau chuẩn bị ăn cơm đi!”>Cả nhà quây quần bên mâm cơm, Trương Hoa uống rượu với bố. Mẹ nói: “Như thế này có phải tốt không, cả nhà đoàn tụ, cho dù nghèo vẫn hạnh phúc!”
Nhã Vận liền nói: “Thế thì không được, nghèo thì làm gì có nhiều đồ ăn ngon!”
Trương Hoa đột nhiên nói: “Nhã Vận, tối nay em ngủ với chị dâu, anh không về thành phố, anh sẽ ngủ trong phòng của em!”
Nhã Vận hào hứng nói: “Tối nay anh không về ư? Vậy tối nay anh dẫn em đi chơi có được không?”
Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Nhã Vận lại nói: “Em không nhường phòng cho anh đâu. Anh là đàn ông con trai, sao có thể ngủ trên giường của em, anh làm bẩn giường của em thì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook