Sáng ngày hôm sau Trần Dĩnh quay về thành phố, trước khi đi cô có hỏi Nhã Vận nghỉ hè muốn đến cửa hàng hoa hay qua công ty Trương Hoa giúp việc? Nhã Vận nói: “Trước mắt em vẫn chưa biết bên công ty anh cả làm gì, đợi khi nào em đến xem rồi quyết định sau, bên nào thú vị hơn thì sẽ sang bên đó làm!

Mẹ Trương Hoa nói: “Muốn cho con nếm mùi vất vả của công việc chứ không phải bảo con đi chơi, làm gì có chuyện bên nào thú vị thì làm ở bên đấy hả?”

“Bây giờ đâu đâu cũng đề xướng làm việc vui vẻ, bản thân thích việc gì thì cho dù có khổ cũng sẽ vui vẻ làm!”

“Mẹ thấy sinh ra mày là để chọc giận mẹ thì phải!”

Nhã Vận cười hi hi rồi ôm lấy mẹ nói: “Đương nhiên mẹ sinh ra con là để mẹ được hưởng cuộc sống hạnh phúc lúc về già rồi!”

“Thôi thôi thôi, chớ có nịnh nọt tôi!”

Trần Dĩnh cười nói: “Em chuẩn bị khi nào thì đi?”

“Em phải ở nhà vài hôm, mới nghỉ hè phải chơi vài hôm rồi mới tính tiếp. Trước khi đi em sẽ gọi điện cho chị!”

Trần Dĩnh đi rồi, mẹ Trương Hoa nói với Nhã Vận: “Sau này trước mặt Trần Dĩnh con vẫn cứ gọi nó là chị dâu nhé!”

“Nhưng con vẫn cảm thấy cứ thế nào ấy?”

“Dù gì mẹ cũng sống mấy chục năm rồi, nhìn người chắc không sai lệch quá đâu, mặc dù mẹ cũng hơi bất mãn với hành vi của nó nhưng xét về tổng thể thì nó cũng không tồi. Nó chịu để Tỉnh Tỉnh ở nhà ta chứng tỏ nó cũng còn biết trân trọng cái nhà này!”

Bố Trương Hoa ngồi đó không nói gì, Nhã Vận lên tiếng: “Nhưng anh cả có đồng ý không?”

“Tỉnh Tỉnh đã lớn bằng này rồi, lại ở nhà ta, chẳng lẽ lại để Trần Dĩnh đem Tỉnh Tỉnh đi sao? Chí ít mẹ cũng không đồng ý!”

“Nhưng mẹ cũng phải cân nhắc đến tâm trạng của anh cả!”

“Sống với nhau kiểu gì chẳng có những chuyện không vừa lòng, nghĩ cả đời chỉ có vài chục năm, sống chẳng qua cũng là vì con cái thôi!”

Dừng lại một chút mẹ Trương Hoa lại nói tiếp: “Có biết bao gia đình ầm ĩ chuyện li hôn nhưng cuối cùng vì con cái lại quyết định ở bên nhau. Thế nào là một gia đình hoàn chỉnh? Chính là cả nhà có thể sống yên bình bên nhau, như thế mới là một gia đình hoàn chỉnh”.

Sau khi về thành phố, thời gian Trần Dĩnh ở cửa hàng hoa rất ít, phần lớn thời gian là ở công ty Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Có cần anh trả lương cho em không?”

Trần Dĩnh nói: “Anh chỉ cần chăm sóc tốt sức khỏe của mình là được rồi, mẹ chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh. Bây giờ hình như rượu thì uống ít đi nhưng thuốc càng lúc càng hút nhiều, ăn uống cũng thất thường!”

“Sức khỏe của anh vẫn ổn mà, không cần phải lo lắng!”

“Bây giờ còn trẻ đương nhiên là vẫn ổn, đến khi già rồi mới thấy!”

“Em trở nên lắm lời như mẹ từ khi nào thế?”

Trần Dĩnh không đếm xỉa đến những gì Trương Hoa nói, lấy ra một tập tài liệu, nói: “Đây là tỉ lệ cổ phần em tính toán căn cứ trên tình hình đầu tư của anh cùng với Lí Dương Uy và Ngô Phong Hải, ngoài ra còn có nguyên tắc đóng góp cổ phần chi tiết, phần trăm hoa hồng và trách nhiệm của mỗi người. Anh xem đi!”

Trương Hoa liếc qua sau đó ngẩng đầu nói: “Thật không ngờ, em làm anh bất ngờ đấy, hay là em qua đây giúp anh luôn đi!”

“Đừng đùa, em nghiêm túc đấy, bạn bè hợp tác với nhau thì càng cần phải rõ ràng, tránh để xảy ra mâu thuẫn sau này!”

“Ai đùa, anh thật sự muốn cám ơn em đã giúp anh chỉnh lý những thứ này, kì thực anh cũng cứ lo lắng chuyện này nhưng không có thời gian, cũng không hiểu rõ lắm về phương diện này!”

Trần Dĩnh nói: “Anh xem kĩ đi, nếu có gì không hiểu hoặc cần sửa chữa thì bảo em một tiếng, bản phương án hoàn chỉnh sẽ đưa cho Lí Dương Uy và Ngô Phong Hải xem, họ không có ý kiến gì thì kí tên xác nhận. Còn những vấn đề khác em sẽ giúp anh xử lý nốt!”

Sự thực đã chứng minh, Trương Hoa hợp tác với Ngô Phong Hải, tìm Ngô Tĩnh cùng Nghiêm Lộ đến phụ giúp là một quyết định đúng đắn. Ngô Phong Hải khá quảng giao, quen biết nhiều trong ngành kinh doanh, lại có kinh nghiệm phong phú và khả năng kinh doanh tốt nên mấy nhân viên mới dưới sự dẫn dắt của anh ta đã thuận lợi mở rộng nghiệp vụ cho công ty.

Còn Ngô Tĩnh đã xử lý những chuyện vụn vặt trong công ty một cách ổn thỏa, hoàn thiện chế đ của công ty, thậm chí trong nhiều vấn đề quan trọng còn đóng góp những ý kiến hữu ích. Nghiêm Lộ thì luôn làm việc rất tích cực, lại đã quen thuộc với nội dung đào tạo, còn giúp mở rộng nghiệp vụ, phụ giúp Ngô Tĩnh cùng chuẩn bị các công việc trước thời kì đào tạo.

Vấn đề tài vụ vốn là vấn đề đau đầu nhất lại được Trần Dĩnh xử lý ổn thỏa, tất cả những giấy tờ có liên quan đều được liệt kê và trình bày có trật tự và rõ ràng, bao gồm cả chế độ tiền lương cho nhân viên…

Tất cả những điều này khiến cho Trương Hoa hoàn toàn yên tâm dốc toàn lực vào việc chuẩn bị đào tạo. Thỉnh thoảng Trần Dĩnh làm cùng Trương Hoa đến muộn mới về, Trương Hoa nói: “Sao em không về từ sớm đi?”

Trần Dĩnh đáp: “Không có Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh, về nhà sớm cũng chẳng biết làm gì!”

“Giờ em toàn ở bên này, cửa hàng hoa thì sao?”

“Cửa hàng hoa đã buôn bán ổn định rồi, có em hay không cũng vậy thôi!”

“Đợi đợt đào tạo đầu tiên thành công rồi anh sẽ tìm nhân viên tài vụ mới, như thế em sẽ đỡ vất vả hơn!”

“Thế để em để ý tìm người cho anh. À phải rồi, Nhã Vận gọi điện nói ngày mai nó sẽ vào thành phố!”

“Con ranh này chẳng liên lạc với anh gì cả!”

“Nó sợ anh bận, vì vậy mới gọi cho em!”

“Thế cũng được, để nó sang bên công ty giúp anh chuẩn bị chuyện hội trường, nhân tiện cho nó nghe đào tạo miễn phí luôn”.

“Nhã Vận qua đây thì để nó ở chỗ em đi, như thế sẽ tiện hơn!”

“Chỗ em ở không lớn lắm, ở bên anh cũng được, dù gì cũng có phòng cho nó!”

Trần Dĩnh đi đón Nhã Vận, sau đó dẫn cô đến công ty Trương Hoa. Nhã Vận vừa vào văn phòng của anh trai đã nói: “Anh, em đến giúp anh, anh có trả lương cho em không?”

“Còn chưa biết em có gây rắc rối gì cho anh không, thế mà đã đòi trả lương à?”

“Vi thực lực của em gái anh, sao có thể gây ra rắc rối cho anh được?”

“Thế thì làm việc cho tốt vào, sau này em làm việc với chị Ngô Tĩnh, đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi gặp chị ấy, chị ấy đang chuẩn bị hội trường đào tạo, sau này em ở bên cạnh chị ấy học hỏi thêm”.

“Chị Ngô Tĩnh ư? Từ lúc nào bỗng có thêm một chị Ngô Tĩnh thế?”

“Nhiệm vụ của em qua đây là học làm việc, chớ có hỏi nhiều!”

Trương Hoa đưa Nhã Vận đến hội trường, Ngô Tĩnh cùng Nghiêm Lộ và mấy nhân viên khác đang làm công tác chuẩn bị. Trương Hoa liền nói: “Bởi vì buổi đầu tiên nên chúng ta thuê thêm một ngày nữa để chuẩn bị, chiều mai là thời gian đào tạo chính thức rồi!”

Sau đó anh đến gần Ngô Tĩnh nói: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại nhìn anh cười nói: “Cũng hòm hòm rồi, đợi tối mai anh thử nữa là xong!”, sau đó nhìn sang Nhã Vận hỏi: “Đây là…?”

“Đây là em gái anh, tên là Nhã Vận, năm ngoái mới vào đại học, nghỉ hè về nhà rảnh rỗi nên anh bảo nó đến đây học tập!”, sau đó nói với Nhã Vận: “Đây là chị Ngô Tĩnh, sau này em sẽ theo chị ấy. Ngô Tĩnh là một trong ít người mà anh rất khâm phục, rất thông minh, theo chị ấy em sẽ học được nhiều thứ!”

“Chị Ngô Tĩnh!”

Ngô Tĩnh cười: “Em đừng nghe anh trai em phóng đại, nhìn cái là biết Nhã Vận là một cô gái thông minh rồi!”

“Vậy anh giao nó cho em đấy, anh về công ty trước, rồi sẽ quay lại đây!”

Trương Hoa lại qua bên Nghiêm Lộ, nói: “Việc điều tiết không khí hội trường ngày mai phải trông cả vào cậu, cậu có niềm tin chứ?”

“Không thành vấn đề! Em với mấy người mới đã tập luyện nhiều lần rồi, bao gồm cả việc điều tiết không khí giữa lúc bắt đầu và kết thúc, còn về nội dung khai mạc và giữa thời gian giải lao, em cũng đã luyện tập riêng nhiều lần rồi!”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”

Buổi chiều, ở công ty chỉ còn lại Trần Dĩnh và Trương Hoa. Trương Hoa ngồi dựa lưng vào ghế một lát, đột nhiên gọi: “Trần Dĩnh!”

Trần Dĩnh bước vào nói: “Có chuyện gì thế?”

“Không có việc gì, qua đây ngồi với anh một lát!”

Trần Dĩnh ngồi xuống đối diện anh, nói: “Anh sao thế, lo lắng cho buổi đào tạo ngày mai à?”

“Đâu có, anh chỉ đang suy nghĩ mấy vấn đề thôi”.

“Suy nghĩ cái gì?”

Trương Hoa không trả lời câu hỏi này mà im lặng một lát mới nói: “Cùng là trong phim bi, có những phim truyền hình xem mà chẳng thể thấy buồn nổi, nhưng có những phim lại rất dễ khiến khán giả cảm thấy đồng cảm. Anh cứ thấy kì lạ tại sao lại có kết quả hoàn toàn trái ngược như thế, về sau mới phát hiện vấn đề không phải ở bộ phim mà là ở diễn viên!”

Trần Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nói đến vấn đề này?”

“Đào tạo cũng na ná như bộ phim truyền hình, có những diễn viên nhìn một cái là biết đang giả bộ, những diễn viên như thế cho dù có đóng phim gì cũng không thể dẫn dắt khán giả vào tình tiết của bộ phim, bởi vì cảm xúc quá giả tạo. Còn những diễn viên tốt sẽ khiến cho em thực sự cảm nhận được anh ta đang sống trong vở kịch ấy!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh một lát rồi lại nói tiếp: “Vì vậy điều quan trọng nhất với giáo viên đào tạo không phải là cường điệu thể hiện cảm xúc mà là khiến cho người khác cảm nhận được rằng em thực sự muốn dạy cho người khác một số thứ, mà những thứ này lại thật sự hữu ích trong cuộc sống, có thể vận dụng vào trong thực tiễn cuộc sống và công việc!

“Nếu anh đã nghĩ được những điều này rồi thì chắc chắn sẽ làm được thôi!”

Trương Hoa khẽ cười: “Có lẽ thế. Nhưng nghĩ ra được những điều có lý cũng chưa chắc đã làm được, hoặc chưa chắc đã làm tốt!”

Buổi tối Trương Hoa nói là đi thử hội trường, thực ra là đi tập diễn thuyết trước.

Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: “Em cũng đi cùng với anh.”

Lúc Trần Dĩnh và Trương Hoa đến hội trường, Nghiêm Lộ đang ở trên bục luyện tập khuấy động hội trường trong màn khai mạc và thời gian giải lao. Ngô Phong Hải cũng có mặt, đang nói gì đó với mấy người mới.

Trương Hoa nhìn Nghiêm Lộ trên sân khấu, nói với Trần Dĩnh: “Em cảm thấy biểu hiện của cậu ta thế nào?”

“Có lẽ giống như những diễn viên thể hiện hơi quá mà anh nói, nhưng việc khuấy động không khí cần có những người như cậu ta!”

Những người khác thấy Trương Hoa và Trần Dĩnh bước vào liền chào hỏi: “Vợ chồng giám đốc đến rồi đấy à?” Nhã Vận liền chạy lại nói: “Anh, công việc này thú vị lắm, em cảm thấy đi cùng với mọi người rất thú vị!”

Trương Hoa cười nói: “Đến lúc ấy đừng có kêu khổ là được rồi!”

“Chuyện này thì có gì mà khổ?”

“Chí ít thì buổi đào tạo chiều mai kéo dài mấy tiếng đồng hồ, tất cả các nhân viên đều phải đứng đấy!”

“Thế thì có gì mà khổ, không thành vấn đề!”

Nghiêm Lộ bước xuống bục, nói với Trương Hoa: “Anh Hoa, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn rồi, đợi lát nữa chúng ta bắt đầu tập luyện nhé! Nếu trong quá trình có vấn đề anh cứ nói ra nhé!”

“Tôi với cậu hợp tác đã bao lần rồi, chẳng nhẽ còn không tin tưởng cậu sao?”

“Thế thì chúng ta tập luyện thôi!”

Nói rồi quay sang nói với những người khác: “Mọi người bắt đầu chuẩn bị, cố gắng đừng để xảy ra vấn đề gì để một lần là xong!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương