Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!
-
Chương 100
Trần Dĩnh đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng khiến mấy cô gái đều bất ngờ và
mừng rỡ, vội chạy đến gọi: “Chị Dĩnh, cuối cùng chị cũng về rồi!” Một cô nói: “Bọn em nhớ chị chết đi được!”
Trần Dĩnh cười nói: “Có thật là nhớ chị không?”
Một cô khác lên tiếng: “Đương nhiên là thật rồi!”
Trần Dĩnh nói: “Ngô Tĩnh và Lâm Lam có ở trong đó không?”
“Có ạ!”
“Thế chị vào trong đó trước đã, nói chuyện với các em sau nhé!”
Trần Dĩnh vừa mới vào, Lâm Lam đã lên tiếng chào “chị
Dĩnh”. Ngô Tĩnh cười nói: “Cuối cùng chị cũng đến rồi, em cũng có thể đi được rồi!”
Trần Dĩnh nói: “ em cứ ở lại đây đi, dù gì chị cũng không thích quản lý, như thế lại có thêm thời gian rảnh rỗi chăm sóc con gái!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Thực ra em cũng không thích quản lý, qua bên anh Trương Hoa làm việc lặt vặt có khi tốt hơn!”
“Anh Trương Hoa sắp xếp cho em làm gì?”
“Anh ấy chưa nói, chỉ bảo cứ qua đó rồi sẽ tính”.
“Xem ra anh ấy rất coi trọng em!”
Ngô Tĩnh nhìn Trần Dĩnh, sau đó cười bảo: “Chị Dĩnh, anh Trương Hoa chỉ nói chuyện với em như một người bạn mà thôi!”
Trần Dĩnh cũng không nói gì. Ngô Tĩnh liền đứng dậy, lấy giấy tờ ra đưa cho Trần Dĩnh, nói: “Đây là số liệu kinh doanh gần đây, còn cả một vài đề xuất của em về việc quản lý và kinh doanh của cửa hàng, chị cứ coi như là tham khảo, bởi vì trước đây em chưa từng làm quản lý nên không có mấy kinh nghiệm!”
Trần Dĩnh đón lấy xấp tài liệu, lật xem qua. Ngô Tĩnh lại nói: “Những thứ khác cũng không cần phải bàn giao, hầu hết đều do Lâm Lam phụ trách làm cả!”
Trần Dĩnh đặt xấp tài liệu lên bàn, nói với Ngô Tĩnh: “Chúng ta ra ngoài ngồi chút đi!”
Ngô Tĩnh và Trần Dĩnh vào một quán cà phê, Ngô Tĩnh vừa ngồi xuống đã nói: “Chị Dĩnh, có phải chị muốn hỏi quan hệ giữa em và Trương Hoa không?”
Trần Dĩnh vội nói: “Không phải, chỉ đơn thuần là tìm em ra ngồi nói chuyện thôi, cứ coi như là thời gian qua em đã giúp đỡ chị!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Thực ra chị Dĩnh nên biết rằng trong lòng Trương Hoa, chị và con gái là có trọng lượng nhất, vì vậy chị không cần lo lắng đến những người phụ nữ khác xung quanh anh ấy!”
Trần Dĩnh chăm chú nhìn Ngô Tĩnh, sau đó nói: “Đúng là em rất thông minh, chẳng trách Trương Hoa hi vọng em có thể giúp đỡ anh ấy!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Phụ nữ thông minh trong mắt đàn ông chỉ có thể là bạn bè hoặc bạn làm ăn, không phải là đối tượng lí tưởng để làm vợ, đặc biệt là đối với những người đàn ông như Trương Hoa“Xem ra em rất hiểu Trương Hoa!”
“Em với anh ấy chỉ đơn giản là bạn bè, mối quan hệ như vậy sẽ có lợi cho đôi bên nhìn nhận rõ về nhau!”
“Anh ấy thường xuyên kể về chị với em à?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Hiện nay trong lòng Trương Hoa hoàn toàn không hề có ý định phát triển một mối quan hệ tình cảm khác, nếu như em là chị, trong bất cứ hoàn cảnh nào em cũng không bao giờ mang con ra đi, chỉ cần chị và con gái ở bên cạnh anh ấy, toàn bộ tâm trí của anh ấy sẽ dành cho công việc!”
Trần Dĩnh nói: “Ngộ nhỡ người khác chủ động thì sao?”, nói rồi lại vội vàng nói thêm: “Thật ngại quá, đáng lẽ chị không nên nói với em vấn đề này!”
Ngô Tĩnh cười không nói gì. Trần Dĩnh lại nói: “Thôi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, nếu em đã muốn sang bên ấy, chị hi vọng em có thể giúp đỡ anh ấy nhiều hơn, bản tính Trương Hoa rất tốt bụng, nhiều lúc dễ dàng tin vào người khác, lần trước cũng vì cả tin nên mới thất bại như vậy!”
“Mới lập nghiệp có thất bại cũng không phải là chuyện gì đáng sợ, hơn nữa đó cũng không hẳn là thất bại, chẳng qua chỉ là những trắc trở thời kì đầu thôi”.
“Còn chuyện của Lâm Lam nữa, chị muốn giữ Lâm Lam lại đây, bên anh ấy nếu cần tài vụ chị có thể tuyển giúp, dù gì trước đây cũng từng làm tài vụ nên người làm nghề này chị cũng quen khá nhiều!”
“Em hiểu ý chị, Lâm Lam không sang đó cũng tốt!”
“Em thông minh như thế chắc chắn cũng hiểu”.
Buổi tối Trương Hoa về nhà rất muộn. Buổi chiều Ngô Tĩnh qua công ty, Trương Hoa chưa sắp xếp vị trí cụ thể cho cô, chỉ bảo cô làm quen với mọi việc ở công ty trước. Cuối cùng Trương Hoa nói: “Em cứ coi mình như trợ lí của anh là được rồi!”
Hết giờ làm, Ngô Phong Hải đến, Trương Hoa cùng Ngô Phong Hải và Ngô Tĩnh ra ngoài đi ăn, sau đó về công ty bàn bạc phương án khai thác và nội dung đào tạo. Lí Dương Uy mặc dù tham gia cổ phần nhưng Trương Hoa không để Lí Dương Uy tham gia quá nhiều vào chuyện công ty, một mặt vì Lí Dương Uy không biết gì về ngành này, mặt khác là vì Kỉ Oanh đang mang bầu, cũng cần có Lí Dương Uy
Trương Hoa nhìn đồng hồ, nói: “Cũng hòm hòm rồi, chúng ta nghỉ thôi, không thể bắt mọi người vất vả quá được!”
Ngô Phong Hải cũng nói: “Thế này thì có gì mà vất vả!”
Ngô Tĩnh cũng cười bảo: “Đâm lao thì phải theo lao thôi!”
Lúc Trương Hoa và Ngô Tĩnh xuống xe buýt, Trương Hoa nói: “Mới ngày đầu tiên mà đã bắt em vất vả quá! Thôi anh không tiễn em nữa, về nhà còn phải chuẩn bị ít tài liệu!”
“Không sao, anh về đi!”
“Thế anh đi đây!”
Trần Dĩnh nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được, cứ nhìn thấy bên cạnh mình trống không là cô lại thấy hụt hẫng. Trước đây tối nào cũng có con gái nằm bên, cảm giác đỡ cô độc, đột nhiên không có con gái ở bên cạnh, căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trần Dĩnh muốn gọi điện về hỏi thăm tình hình con gái nhưng nhìn đồng hồ thấy muộn quá rồi, lại sợ gọi sẽ làm phiền mẹ Trương Hoa nên cuối cùng đành cố kiềm chế, chỉ gọi sang cho Trương Hoa.
Trương Hoa mới tắm xong, đang nằm trên giường đọc tài liệu thì điện thoại đổ chuông. Thấy là số của Trần Dĩnh, Trương Hoa tự hỏi muộn thế này cô còn gọi có chuyện gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Trương Hoa vội nghe máy, hỏi: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Không có Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh nên em không ngủ nổi!”
Trương Hoa thở phào nói: “Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì cơ!”
Trần Dĩnh hỏi: “Anh đã ngủ chưa?”
“Anh đâu có hạnh phúc thế, vừa mới về nhà chưa bao lâu, vẫn đang đọc tài liệu!”
“Muộn thế này rồi mà còn làm việc à? Em có làm phiền anh không?”
“Em nói xem!”
không nói năng gì, Trương Hoa liền nói: “Nếu không có việc gì thì anh cúp máy đây!”
“Anh đừng cúp máy, nói chuyện với em một lát đã!”
“Sao thế?”
“Em cảm thấy căn phòng rất lạnh lẽo”.
“Em muốn nói chuyện gì?”
“Em cũng không biết!”
“Hay em bật ti vi lên, nghe tiếng ti vi cho dễ ngủ”.
Trần Dĩnh im lặng một lát mới khẽ nói: “Thế cũng được, em không làm phiền anh nữa!”
Trần Dĩnh cúp điện thoại rồi, Trương Hoa không sao tập trung được. Anh luôn bận rộn nên không mấy để tâm đến Trần Dĩnh, dù gì trước nay đều có con gái ở bên cạnh, giờ đột nhiên đưa con cho bà trông, khó mà tránh khỏi hụt hẫng. Ban nãy trong điện thoại vốn định bảo Trần Dĩnh về đây ở, nhưng anh lại không muốn mở miệng. Cứ nhìn vào tài liệu là lại nghĩ không biết Trần Dĩnh đã ngủ chưa, khiến cho Trương Hoa không sao tập trung được. Cầm điện thoại lên, mấy lần định gọi nhưng cuối cùng lại nghĩ: Thôi, để tối mai đi thăm cô ấy xem thế nào!
Buô sáng, Trương Hoa và Ngô Tĩnh cũng ngồi xe buýt đi làm. Trên xe, Trương Hoa nói: “Đột nhiên anh lại nhớ lại cảnh tượng gặp em hồi lâu, lúc ấy em thường mang một tờ báo và một suất đồ ăn sáng, sau đó lặng lẽ ngồi ở phía sau cùng:”
“Còn em thì nhớ anh toàn đứng, sao giờ cũng ngồi thế?”
“Thời gian ngủ ít nên thực sự mệt mỏi!”
“Thế mới nói con người đều sẽ thay đổi, bao gồm cả hành vi, thói quen, thậm chí là tính cách”.
Trương Hoa hỏi: “Em thấy mấy nhân viên mới ở công ty thế nào?”
“Cũng được, ít nhất là cũng chịu khó làm việc, cũng có nhiệt huyết!”
“Có một người anh cũng muốn gọi đến làm nhưng cũng hơi lo lắng”.
“Là ai?”
“Nghiêm Lộ”.
Ngô Tĩnh nói: “Người này anh từng kể với em rồi, chưa từng gặp anh ta, vì vậy không tiện có ý kiến gì”.
“Đợi khi nào có thời gian anh sẽ gọi cậu ta ra ngồi nói chuyện, cũng không biết cậu ta đã rời thành phố này hay chưa, lần trước gặp mặt xong cũng không liên hệ gì nữa”.
“Xét từ góc độ của công ty thì chẳng có người xấu hay người tốt, chỉ có người thích hợp hoặc không thích hợp mà thôi. Nhân phẩm đúng là quan trọng, nhưng năng lực thích hợp với công việc hơn”.
“Đúng thế, dùng người có nhân phẩm tốt chắc chắn sẽ yên tâm, nhưng dù gì công ty cũng giống như xã hội, đều vô cùng phức tạp, có thể tìm được một người thích hợp đã là may lắm rồi, chỉ cần không làm gì tổn hại lợi ích công ty là được rồi!”
“Trước đây em có gặp Ngô Phong Hải vài lần, nhưng đều là ngoài thời gian làm việc, thế nên tối qua có hơi bất ngờ vì anh ta, không ngờ anh ta bề ngoài thì dửng dưng nhưng khi làm việc lại rất tỉ mỉ, lại giàu kinh nghiệm, chí ít thì suy nghĩ của anh ấy có thể khơi gợi cho em”.
Trương Hoa cười nói: “Em tưởng cái chức giám đốc kinh doanh khu vực của công ty điện tử Triết Đông chỉ là cái mác thôi à?”
“Em chỉ hơi bất ngờ thôi!”
“Anh làm ở tập đoàn Triết Đông lâu như vậy, bạn bè thân thiết thật sự chỉ có mình anh ấy, đương nhiên phải có nguyên nhân của nó rồi!”
Trương Hoa vừa đến công ty thì Nhã Vận gọi điện đến, nói hôm nay mình được nghỉ hè, nếu nhanh thì mai là về, nếu chậm thì ngày kia, hỏi anh có thời gian đón không, bởi vì hành lý rất nhiều.
Trương Hoa cười nói: “Em gái nghỉ hè về nhà, cho dù có bận đến mấy cũng phải đi đón chứ!”
“Em biết là anh cả tốt với em nhất mà! Vậy để em xác định thời gian cụ thể rồi liên hệ với anh nhé, em còn chưa gọi cho mẹ nữa, tối nay sẽ gọi về nhà, bảo mẹ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon!”.
Ngô Phong Hải hết giờ làm lại qua công ty Trương Hoa. Buổi tối ở trong phòng họp, Trương Hoa nói: “Tất cả mọi thứchuẩn bị hòm hòm rồi, mấy ngày tiếp theo chủ yếu là mở rộng nghiệp vụ, Phong Hải hãy chú ý đến mấy nhân viên mới và tiến trình mở rộng nghiệp vụ, nhưng đừng để ảnh hưởng đến công việc trước mắt của anh, đương nhiên cũng có thể tận dụng các mối quan hệ của anh để buổi đào tạo đầu tiên của chúng ta đông người một chút. Cho dù có những người đến nghe miễn phí cũng được, trọng tâm của tôi vẫn là chuẩn bị nội dung đào tạo, buổi đầu tiên tuyệt đối không thể thất bại”.
Ngô Phong Hải nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Ngô Tĩnh nói: “Vậy em làm gì?”
“Em phụ trách việc chuẩn bị trước và sau buổi đào tạo, bao gồm lựa chọn địa điểm và các nhân viên có liên quan, còn cả chuyện vé vào cửa…”
Ba người nói chuyện một lúc, Trương Hoa nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ sớm một chút, tối nay tôi có việc phải đi trước!”
Ba người ra khỏi công ty, Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Em về trước đi, anh chưa về nhà đâu!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Thế em đi trước đây!”
Ngô Phong Hải nói: “Tối nay tôi gặp mấy người bạn nói chuyện, lôi kéo một vài người đến!”
“Ok, vất vả cho anh rồi, đợi buổi đầu tiên thành công, anh hãy sang bên này, giờ tôi vẫn chưa tự tin lắm”.
Trần Dĩnh đang xem ti vi thì nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn thấy Trương Hoa liền nói: “Sao anh lại đến đây?”
Trương Hoa nói: “Anh có việc ở gần đây, vừa xong việc nên tiện thể ghé qua đây!”
Trương Hoa vào nhà rồi Trần Dĩnh liền đóng cửa lại, nói: “Tối nay về anh có phải làm việc nữa không?”
“Hôm nay làm xong việc rồi!”
“Thế thì tốt quá!”
Truơng Hoa ngoảnh đầu lại nói: “Ý của em là không bận thì ngồi với em một lát chứ gì?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Gì chứ, em chỉ cảm thấy a rồi thì khỏi phải thức đêm, thức hôm thôi, cũng không cần ngày nào cũng vất vả như vậy!”
Trần Dĩnh cười nói: “Có thật là nhớ chị không?”
Một cô khác lên tiếng: “Đương nhiên là thật rồi!”
Trần Dĩnh nói: “Ngô Tĩnh và Lâm Lam có ở trong đó không?”
“Có ạ!”
“Thế chị vào trong đó trước đã, nói chuyện với các em sau nhé!”
Trần Dĩnh vừa mới vào, Lâm Lam đã lên tiếng chào “chị
Dĩnh”. Ngô Tĩnh cười nói: “Cuối cùng chị cũng đến rồi, em cũng có thể đi được rồi!”
Trần Dĩnh nói: “ em cứ ở lại đây đi, dù gì chị cũng không thích quản lý, như thế lại có thêm thời gian rảnh rỗi chăm sóc con gái!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Thực ra em cũng không thích quản lý, qua bên anh Trương Hoa làm việc lặt vặt có khi tốt hơn!”
“Anh Trương Hoa sắp xếp cho em làm gì?”
“Anh ấy chưa nói, chỉ bảo cứ qua đó rồi sẽ tính”.
“Xem ra anh ấy rất coi trọng em!”
Ngô Tĩnh nhìn Trần Dĩnh, sau đó cười bảo: “Chị Dĩnh, anh Trương Hoa chỉ nói chuyện với em như một người bạn mà thôi!”
Trần Dĩnh cũng không nói gì. Ngô Tĩnh liền đứng dậy, lấy giấy tờ ra đưa cho Trần Dĩnh, nói: “Đây là số liệu kinh doanh gần đây, còn cả một vài đề xuất của em về việc quản lý và kinh doanh của cửa hàng, chị cứ coi như là tham khảo, bởi vì trước đây em chưa từng làm quản lý nên không có mấy kinh nghiệm!”
Trần Dĩnh đón lấy xấp tài liệu, lật xem qua. Ngô Tĩnh lại nói: “Những thứ khác cũng không cần phải bàn giao, hầu hết đều do Lâm Lam phụ trách làm cả!”
Trần Dĩnh đặt xấp tài liệu lên bàn, nói với Ngô Tĩnh: “Chúng ta ra ngoài ngồi chút đi!”
Ngô Tĩnh và Trần Dĩnh vào một quán cà phê, Ngô Tĩnh vừa ngồi xuống đã nói: “Chị Dĩnh, có phải chị muốn hỏi quan hệ giữa em và Trương Hoa không?”
Trần Dĩnh vội nói: “Không phải, chỉ đơn thuần là tìm em ra ngồi nói chuyện thôi, cứ coi như là thời gian qua em đã giúp đỡ chị!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Thực ra chị Dĩnh nên biết rằng trong lòng Trương Hoa, chị và con gái là có trọng lượng nhất, vì vậy chị không cần lo lắng đến những người phụ nữ khác xung quanh anh ấy!”
Trần Dĩnh chăm chú nhìn Ngô Tĩnh, sau đó nói: “Đúng là em rất thông minh, chẳng trách Trương Hoa hi vọng em có thể giúp đỡ anh ấy!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Phụ nữ thông minh trong mắt đàn ông chỉ có thể là bạn bè hoặc bạn làm ăn, không phải là đối tượng lí tưởng để làm vợ, đặc biệt là đối với những người đàn ông như Trương Hoa“Xem ra em rất hiểu Trương Hoa!”
“Em với anh ấy chỉ đơn giản là bạn bè, mối quan hệ như vậy sẽ có lợi cho đôi bên nhìn nhận rõ về nhau!”
“Anh ấy thường xuyên kể về chị với em à?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Hiện nay trong lòng Trương Hoa hoàn toàn không hề có ý định phát triển một mối quan hệ tình cảm khác, nếu như em là chị, trong bất cứ hoàn cảnh nào em cũng không bao giờ mang con ra đi, chỉ cần chị và con gái ở bên cạnh anh ấy, toàn bộ tâm trí của anh ấy sẽ dành cho công việc!”
Trần Dĩnh nói: “Ngộ nhỡ người khác chủ động thì sao?”, nói rồi lại vội vàng nói thêm: “Thật ngại quá, đáng lẽ chị không nên nói với em vấn đề này!”
Ngô Tĩnh cười không nói gì. Trần Dĩnh lại nói: “Thôi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, nếu em đã muốn sang bên ấy, chị hi vọng em có thể giúp đỡ anh ấy nhiều hơn, bản tính Trương Hoa rất tốt bụng, nhiều lúc dễ dàng tin vào người khác, lần trước cũng vì cả tin nên mới thất bại như vậy!”
“Mới lập nghiệp có thất bại cũng không phải là chuyện gì đáng sợ, hơn nữa đó cũng không hẳn là thất bại, chẳng qua chỉ là những trắc trở thời kì đầu thôi”.
“Còn chuyện của Lâm Lam nữa, chị muốn giữ Lâm Lam lại đây, bên anh ấy nếu cần tài vụ chị có thể tuyển giúp, dù gì trước đây cũng từng làm tài vụ nên người làm nghề này chị cũng quen khá nhiều!”
“Em hiểu ý chị, Lâm Lam không sang đó cũng tốt!”
“Em thông minh như thế chắc chắn cũng hiểu”.
Buổi tối Trương Hoa về nhà rất muộn. Buổi chiều Ngô Tĩnh qua công ty, Trương Hoa chưa sắp xếp vị trí cụ thể cho cô, chỉ bảo cô làm quen với mọi việc ở công ty trước. Cuối cùng Trương Hoa nói: “Em cứ coi mình như trợ lí của anh là được rồi!”
Hết giờ làm, Ngô Phong Hải đến, Trương Hoa cùng Ngô Phong Hải và Ngô Tĩnh ra ngoài đi ăn, sau đó về công ty bàn bạc phương án khai thác và nội dung đào tạo. Lí Dương Uy mặc dù tham gia cổ phần nhưng Trương Hoa không để Lí Dương Uy tham gia quá nhiều vào chuyện công ty, một mặt vì Lí Dương Uy không biết gì về ngành này, mặt khác là vì Kỉ Oanh đang mang bầu, cũng cần có Lí Dương Uy
Trương Hoa nhìn đồng hồ, nói: “Cũng hòm hòm rồi, chúng ta nghỉ thôi, không thể bắt mọi người vất vả quá được!”
Ngô Phong Hải cũng nói: “Thế này thì có gì mà vất vả!”
Ngô Tĩnh cũng cười bảo: “Đâm lao thì phải theo lao thôi!”
Lúc Trương Hoa và Ngô Tĩnh xuống xe buýt, Trương Hoa nói: “Mới ngày đầu tiên mà đã bắt em vất vả quá! Thôi anh không tiễn em nữa, về nhà còn phải chuẩn bị ít tài liệu!”
“Không sao, anh về đi!”
“Thế anh đi đây!”
Trần Dĩnh nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được, cứ nhìn thấy bên cạnh mình trống không là cô lại thấy hụt hẫng. Trước đây tối nào cũng có con gái nằm bên, cảm giác đỡ cô độc, đột nhiên không có con gái ở bên cạnh, căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trần Dĩnh muốn gọi điện về hỏi thăm tình hình con gái nhưng nhìn đồng hồ thấy muộn quá rồi, lại sợ gọi sẽ làm phiền mẹ Trương Hoa nên cuối cùng đành cố kiềm chế, chỉ gọi sang cho Trương Hoa.
Trương Hoa mới tắm xong, đang nằm trên giường đọc tài liệu thì điện thoại đổ chuông. Thấy là số của Trần Dĩnh, Trương Hoa tự hỏi muộn thế này cô còn gọi có chuyện gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Trương Hoa vội nghe máy, hỏi: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Không có Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh nên em không ngủ nổi!”
Trương Hoa thở phào nói: “Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì cơ!”
Trần Dĩnh hỏi: “Anh đã ngủ chưa?”
“Anh đâu có hạnh phúc thế, vừa mới về nhà chưa bao lâu, vẫn đang đọc tài liệu!”
“Muộn thế này rồi mà còn làm việc à? Em có làm phiền anh không?”
“Em nói xem!”
không nói năng gì, Trương Hoa liền nói: “Nếu không có việc gì thì anh cúp máy đây!”
“Anh đừng cúp máy, nói chuyện với em một lát đã!”
“Sao thế?”
“Em cảm thấy căn phòng rất lạnh lẽo”.
“Em muốn nói chuyện gì?”
“Em cũng không biết!”
“Hay em bật ti vi lên, nghe tiếng ti vi cho dễ ngủ”.
Trần Dĩnh im lặng một lát mới khẽ nói: “Thế cũng được, em không làm phiền anh nữa!”
Trần Dĩnh cúp điện thoại rồi, Trương Hoa không sao tập trung được. Anh luôn bận rộn nên không mấy để tâm đến Trần Dĩnh, dù gì trước nay đều có con gái ở bên cạnh, giờ đột nhiên đưa con cho bà trông, khó mà tránh khỏi hụt hẫng. Ban nãy trong điện thoại vốn định bảo Trần Dĩnh về đây ở, nhưng anh lại không muốn mở miệng. Cứ nhìn vào tài liệu là lại nghĩ không biết Trần Dĩnh đã ngủ chưa, khiến cho Trương Hoa không sao tập trung được. Cầm điện thoại lên, mấy lần định gọi nhưng cuối cùng lại nghĩ: Thôi, để tối mai đi thăm cô ấy xem thế nào!
Buô sáng, Trương Hoa và Ngô Tĩnh cũng ngồi xe buýt đi làm. Trên xe, Trương Hoa nói: “Đột nhiên anh lại nhớ lại cảnh tượng gặp em hồi lâu, lúc ấy em thường mang một tờ báo và một suất đồ ăn sáng, sau đó lặng lẽ ngồi ở phía sau cùng:”
“Còn em thì nhớ anh toàn đứng, sao giờ cũng ngồi thế?”
“Thời gian ngủ ít nên thực sự mệt mỏi!”
“Thế mới nói con người đều sẽ thay đổi, bao gồm cả hành vi, thói quen, thậm chí là tính cách”.
Trương Hoa hỏi: “Em thấy mấy nhân viên mới ở công ty thế nào?”
“Cũng được, ít nhất là cũng chịu khó làm việc, cũng có nhiệt huyết!”
“Có một người anh cũng muốn gọi đến làm nhưng cũng hơi lo lắng”.
“Là ai?”
“Nghiêm Lộ”.
Ngô Tĩnh nói: “Người này anh từng kể với em rồi, chưa từng gặp anh ta, vì vậy không tiện có ý kiến gì”.
“Đợi khi nào có thời gian anh sẽ gọi cậu ta ra ngồi nói chuyện, cũng không biết cậu ta đã rời thành phố này hay chưa, lần trước gặp mặt xong cũng không liên hệ gì nữa”.
“Xét từ góc độ của công ty thì chẳng có người xấu hay người tốt, chỉ có người thích hợp hoặc không thích hợp mà thôi. Nhân phẩm đúng là quan trọng, nhưng năng lực thích hợp với công việc hơn”.
“Đúng thế, dùng người có nhân phẩm tốt chắc chắn sẽ yên tâm, nhưng dù gì công ty cũng giống như xã hội, đều vô cùng phức tạp, có thể tìm được một người thích hợp đã là may lắm rồi, chỉ cần không làm gì tổn hại lợi ích công ty là được rồi!”
“Trước đây em có gặp Ngô Phong Hải vài lần, nhưng đều là ngoài thời gian làm việc, thế nên tối qua có hơi bất ngờ vì anh ta, không ngờ anh ta bề ngoài thì dửng dưng nhưng khi làm việc lại rất tỉ mỉ, lại giàu kinh nghiệm, chí ít thì suy nghĩ của anh ấy có thể khơi gợi cho em”.
Trương Hoa cười nói: “Em tưởng cái chức giám đốc kinh doanh khu vực của công ty điện tử Triết Đông chỉ là cái mác thôi à?”
“Em chỉ hơi bất ngờ thôi!”
“Anh làm ở tập đoàn Triết Đông lâu như vậy, bạn bè thân thiết thật sự chỉ có mình anh ấy, đương nhiên phải có nguyên nhân của nó rồi!”
Trương Hoa vừa đến công ty thì Nhã Vận gọi điện đến, nói hôm nay mình được nghỉ hè, nếu nhanh thì mai là về, nếu chậm thì ngày kia, hỏi anh có thời gian đón không, bởi vì hành lý rất nhiều.
Trương Hoa cười nói: “Em gái nghỉ hè về nhà, cho dù có bận đến mấy cũng phải đi đón chứ!”
“Em biết là anh cả tốt với em nhất mà! Vậy để em xác định thời gian cụ thể rồi liên hệ với anh nhé, em còn chưa gọi cho mẹ nữa, tối nay sẽ gọi về nhà, bảo mẹ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon!”.
Ngô Phong Hải hết giờ làm lại qua công ty Trương Hoa. Buổi tối ở trong phòng họp, Trương Hoa nói: “Tất cả mọi thứchuẩn bị hòm hòm rồi, mấy ngày tiếp theo chủ yếu là mở rộng nghiệp vụ, Phong Hải hãy chú ý đến mấy nhân viên mới và tiến trình mở rộng nghiệp vụ, nhưng đừng để ảnh hưởng đến công việc trước mắt của anh, đương nhiên cũng có thể tận dụng các mối quan hệ của anh để buổi đào tạo đầu tiên của chúng ta đông người một chút. Cho dù có những người đến nghe miễn phí cũng được, trọng tâm của tôi vẫn là chuẩn bị nội dung đào tạo, buổi đầu tiên tuyệt đối không thể thất bại”.
Ngô Phong Hải nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Ngô Tĩnh nói: “Vậy em làm gì?”
“Em phụ trách việc chuẩn bị trước và sau buổi đào tạo, bao gồm lựa chọn địa điểm và các nhân viên có liên quan, còn cả chuyện vé vào cửa…”
Ba người nói chuyện một lúc, Trương Hoa nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ sớm một chút, tối nay tôi có việc phải đi trước!”
Ba người ra khỏi công ty, Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Em về trước đi, anh chưa về nhà đâu!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Thế em đi trước đây!”
Ngô Phong Hải nói: “Tối nay tôi gặp mấy người bạn nói chuyện, lôi kéo một vài người đến!”
“Ok, vất vả cho anh rồi, đợi buổi đầu tiên thành công, anh hãy sang bên này, giờ tôi vẫn chưa tự tin lắm”.
Trần Dĩnh đang xem ti vi thì nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn thấy Trương Hoa liền nói: “Sao anh lại đến đây?”
Trương Hoa nói: “Anh có việc ở gần đây, vừa xong việc nên tiện thể ghé qua đây!”
Trương Hoa vào nhà rồi Trần Dĩnh liền đóng cửa lại, nói: “Tối nay về anh có phải làm việc nữa không?”
“Hôm nay làm xong việc rồi!”
“Thế thì tốt quá!”
Truơng Hoa ngoảnh đầu lại nói: “Ý của em là không bận thì ngồi với em một lát chứ gì?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Gì chứ, em chỉ cảm thấy a rồi thì khỏi phải thức đêm, thức hôm thôi, cũng không cần ngày nào cũng vất vả như vậy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook