Đập Nồi Bán Sắt Dưỡng Vương Gia
Chương 14: Hứa hẹn đêm tân hôn

******

Đại Trưởng công chúa diện mạo như thế nào, thân là nàng dâu Ngư Tiểu Nhàn cũng liền thừa dịp thời điểm dâng trà thoáng trộm dò xét rồi nhanh chóng thu mắt cúi đầu.

Tóc mây búi cao, toàn thân kiểu cách, gương mặt tiêu chuẩn, cằm hơi nhọn nhưng lại hài hòa tạo nên tướng mạo mỹ nhân, chỉ là trong ánh mắt hiện ra mấy phần ngạo khí, nhìn bề ngoài thì thấy là người khó đối phó, hơn nữa sự khinh thường cùng khinh bỉ trong ánh mắt không thể nào che dấu được.

Cho nên hắn nhìn như quên gọi nàng kính trà buổi sáng Ngư Tiểu Nhàn có thể hiểu được.

Vị Đại Trưởng công chúa này không thích nàng, lực sát thương đối với nàng không lớn, ngoại trừ ánh mắt xem thường của bà và những cung nữ, ma ma bên cạnh làm cho nàng có chút khó chịu, thật ra thì cuộc sống chính là như vậy, không đến một giai đoạn nhất định thì sẽ không biết có một số việc nhất định sẽ thay đổi, tựa như nàng đều không biết mình có thể so với tiểu cường nhẫn nại và chịu đựng.

Chỉ là sau lưng nàng có một nam nhân im lặng không lên tiếng.

Nữ nhân làm khó nữ nhân, thiên ty vạn lũ sau lưng ngay cả có nam nhân giữ im lặng, phu quân nhà nàng làm đổ cái chén rồi.

Đại Trưởng công chúa đặt chung trà xuống, một bên ma ma lấy ra một đại phong bao hai tay dâng lên, ngoài ra, Đại Trường công chúa còn tháo vòng tay mã não khảm các loại bảo thạch từ trên cổ tay mình xuống, đặt vào khay trà.

“Tạ mẫu thân đại nhân.” Nàng cung kính dập đầu.

Thu ma ma đỡ Ngư Tiểu Nhàn, nàng sợi tóc không loạn, dải lụa đỏ thẫm ép xuống váy bạch ngọc điêu khắc phi thiên rủ xuống lay động, sau thừa ân phong thái giống như thấm ướt xuân thủy, run rẩy triển lộ phong tình phụ nhân. Đại Trưởng công chúa thấy nàng sắc mặt dịu dàng, giơ tay nhấc chân hiển thị rõ phong thái thế gia, ngay cả sợi tóc đều lộ ra khôn khéo khiến người khắc nghiệt như bà đột nhiên cũng tìm không ra một điểm chỉ trích.

“Nữ tử xuất giá tòng phu, phu vi thê cương, làm dâu hoàng tộc khẩn yếu nhất chính là hiền thục giỏi giang, có thể giúp chồng dạy con, có thể quản lý hậu trạch, cũng an bài thị thiếp, chăm sóc chồng áo cơm cuộc sống thường ngày, nam nhân con nối dòng càng nhiều càng là bản sự của đương gia chủ mẫu.”

“Mẫu thân nói rất đúng, con dâu cẩn tuân dạy bảo.” Đây là coi nam nhân đều như lợn giống. Ngư Tiểu Nhàn tổng kết lại.

“Theo quy củ lão tổ tông truyền xuống, Vân nhi nên có ba vị trắc phi, nay vị trí này còn chưa xác định, Bổn cung nơi này cũng có hai đứa bé tốt, liền lưu lại bên cạnh ngươi sai sử đi.”

Cũng mới tân hôn, liền liên tục không ngừng nhét người bên cạnh cho nhi tử, thật là mẫu thân “càng vất vả công lao càng lớn”, một mảnh khổ tâm “bỏ bao công sức” thật đáng giá kính nể.

“Tạ mẫu thân.” Cũng không phải là tự tìm không vui, mẫu thân đại nhân ban thưởng mỹ tỳ, nàng có thu hay không?

Dĩ nhiên thu, làm sao sẽ không thu.

Đại Trưởng công chúa hết sức hài lòng, quả nhiên là một thôn phụ không có kiến thức, tùy bà nhào nặn chà xát.

Một nhi tử dầu muối không ăn nàng cũng đã đủ đau đầu. Trước kia hắn không chịu lấy vợ bà không làm được gì, vào lúc này cưới một người nghe lời như vậy, coi như xuất thân thấp hèn không lên được mặt bàn, dù sao xa cuối chân trời, trở ngại không vào mắt nàng, trước tiên cứ thế đã về sau chắc chắn sẽ có chỗ phải dùng tới nàng.

Thân thể của bà không được, tính ra cũng là chuyện của mấy năm nay rồi.

Đại Trưởng công chúa danh hiệu nghe thật dọa người, nhưng trên thực tế chính là một bát nước hắt ra ngoài của hoàng gia. Quan hệ giữa hoàng đế với bà những năm này bởi vì Tử Vân nên ngày càng hiển lộ không tốt, cho nên bất luận như thế nào bà cũng phải lung lạc Tử Vân, hắn là lập chiến công trên lưng ngựa so với các tôn thất huân quý khác không giống.

Tất cả là do nàng năm đó bị heo lừa, có con trai ruột liền bỏ quên hắn, lúc này tới lấy lòng, hy vọng ít nhiều có thể vãn hồi tâm đứa bé này, xem ở ân tình vài năm dưỡng dục của bà hồi báo ít nhiều đi.

Bằng không, đợi bà vừa đi, mấy đứa nhi tử không ra gì của bà..... nhất định sẽ bị đánh bại.

Ngư Tiểu Nhàn bất kể vị Đại Trưởng công chúa tôn quý này trong lòng đang tính toán cái gì, nàng cũng không hèn nhát, nên nói đã nói, không nên nói liền câm miệng, người khác khuôn mặt tươi cười tiếp đón nàng liền khuôn mặt tươi cười bồi lại, dù người ta nói chuyện có gai nàng cũng cười không nói, làm như nghe không hiểu.

Ngươi cuồng mặc ngươi cuồng, gió lướt qua đỉnh núi.

Nàng biết vâng lời, coi như là lấy lòng vị mẹ chồng Đại Trường công chúa này, cuối cùng nói chuyện một chung trà liền cho nàng rời đi.

Ngư Tiểu Nhàn vừa ra nhà chính, phía sau đi theo hai cái đuôi gấp rút đến độ mặt mày rạng rỡ vì được đứng bên cạnh vị vương gia anh minh thần võ, tuấn tú bất phàm Đằng vương Tử Vân.

“Nô tỳ Bối thị gặp qua Vương gia, Vương phi.”

“Nô tỳ Lý thị gặp qua Vương gia, Vương phi.”

“Đều miễn lễ, đứng lên đi.” Ngư Tiểu Nhàn rất bội phục hai nữ tử này tâm nhãn nhiều như vậy, không ngoại lệ đều cấp nàng thỉnh an nhưng mặt mày thì quét tới Tử Vân rồi mới quay lại nơi nàng.

Bối thị có một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp nhưng lạnh lùng, cặp mắt kia chưa động đã ẩn tình ba phần, giống như đóa hoa sen trắng.

Lý thị rất có vài phần diễm sắc, mặt mày mang theo vài phần lỗ mãng, cười đến khiến người ta muốn yêu thương.

“Nếu là mẫu thân thưởng người xuống thì chúng ta cũng không thể bạc đãi, Vương ma ma, ngài dẫn người đi xuống, hỏi rõ ràng họ có bản lãnh gì, biết may vá hay giỏi thủ nghệ, nơi nào thiếu người thì qua giúp một tay, Vương Gia phải nuôi sống nhiều người như vậy, hậu viện cũng không thể lưu lại người ăn chực.”

“Nô tỳ biết.” Vương ma ma không có chút nào kỳ quái.

Chỉ là, hai mỹ nữ nũng nịu không thuận theo ——

“Tỷ tỷ sao có thể đối xử với tỷ muội chúng ta như vậy, chúng ta là Đại Trường công chúa thưởng cho Vương gia, muốn tới hầu hạ vương gia.” Đây là coi các nàng như nô tài sai sử, họ ở phủ công chúa đều có thể diện đại nha hoàn, ăn mặc chi phí so với thiên kim nhà giàu cũng không kém, các nàng cũng không phải là tới nơi này làm nô tài. Đây chính là đánh vào mặt của Đại Trường công chúa a!

“Ta chỉ nghe mẫu thân đại nhân nói lưu lại các ngươi bên cạnh ta sai sử, từ đầu tới cuối không nghe nói để cho các ngươi thị tẩm.” Muốn đi, ép tới cùng, muốn đi, liền dứt khoát bài biện, họ nghĩ nhắm mắt khom lưng lấy sắc đè người, nàng không phản đối, nhưng nàng cũng không rộng lượng đến mức dâng trượng phu mình cho người khác “Nếu không chúng ta đến trước mặt mẫu thân luận bàn, như thế nào?”

Lý thị và Bối thị nào dám, làm bộ đáng thương ánh mắt như vô tình hướng tới trên người Tử Vân, không ngờ khi tiếp xúc thì ánh mắt ấy lại tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, giống như mình là thứ đồ vô cùng bẩn thỉu.

Còn có cái gì có thể so với cái này làm suy sụp lòng người hơn? Hai nữ tử kiều diễm đều ỉu xìu.

“Hai vị cô nương nếu cảm thấy ở chỗ này làm việc đả thương tự tôn thì để ta bẩm rõ với mẫu thân đại nhân, các ngươi liền theo đoàn xe trở về, nơi này miếu nhỏ không chứa nổi hai tôn đại phật”

Hậu viện cùng triều đình giống nhau, không ra tay liền thôi, đã ra tay thì không thể lưu lại hậu hoạn, lòng người tham lam, người không biết đủ lại chiếm đa số.

Cuối cùng Bối thị quyết định lưu lại, bởi vì nàng giỏi may vá nên liền để nàng viết khế ước bán thân rồi đi phòng may vá giúp một tay, Lý thị bẩm rõ với Đại Trưởng công chúa rồi cùng đoàn xe ở nửa tháng sau lên đường trở lại kinh thành, từ đó tung tích không rõ, không có tin tức người này.

“Ngươi phải hiểu rõ viết khế ước bán thân này về sau ngươi chính là nô tỳ vương phủ, chỉ có thể dựa vào chính mình lao động mới có cơm ăn, như vậy ngươi cũng nguyện ý sao?” Ngư Tiểu Nhàn hỏi Bối thị tự nguyện muốn lưu lại.

“Cha nương nô tỳ đều đã không còn, kinh thành đối với nô tỳ mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, Tây Bắc này mặc dù nhìn hoang vu nhưng nô tỳ chấp nhận sống tiếp tại đây.”

Ngư Tiểu Nhàn gật đầu một cái, có lẽ ngày sau có thể dùng.

“Dùng bữa đi, ta đói bụng.” Tử Vân lôi kéo tay Ngư Tiểu Nhàn chuẩn bị lên nhuyễn kiệu.

“Thiếp thân xử lý người bên cạnh mẫu thân như vậy, phu quân có ý kiến gì không?” Lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, Tử Vân mới vừa ở trong nhà chính bày mặt lạnh hình như giảm bớt một chút.

“Hậu viện thê thiếp tranh nhau là nguyên nhân loạn gia.” Mỗi nam nhân đều nói tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp thế nhưng hắn lại hận nhất nữ nhân mọi cách quấn quýt si mê, lấy chết đe dọa. Những chuyện trong hoàng thất tại kinh thành kia, mỹ nhân đắc ý, tranh thủ tình cảm lại có bao nhiêu thật tâm, hắn đều đã thấy qua, không phải hắn muốn, ai cũng không động nổi tim của hắn.

“Chàngkhông trách ta giống như chó nhỏ đánh dấu địa bàn của mình, nhất định phải đi tiểu xung quanh, tuyên bố quyền sở hữu?”

Tử Vân bước chân nhẹ nhàng, nghiêng người hôn môi nàng, vui vẻ giống như ăn đường “Như thế rất tốt, phu quân thật là vui mừng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương