Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
-
Chương 42
“giám thị thì sao tham gia được”
“Trong vòng mười lăm phút hãy bắn hết tất cả các sinh vật sống trong mục tiêu phạm vi, đồng thời vượt qua cửa khẩu.”
Trần Từ đứng trên bục cao huấn luyện, nhìn mười xạ thủ phía dưới, tất cả đều là sinh viên có tài bắn súng.
Mười xạ thủ ngay lập tức nhảy vào cơ giáp, bắt đầu mang theo tiểu đội của mình vào phòng mô phỏng laser được thiết kế để làm nhiệm vụ, thầy giáo huấn luyện cũng đi vào đó cùng lúc.
[Chị Đinh trinh sát ở phía trước, Vệ Tam ở giữa, Niếp Hạo canh giữ ở phía sau.] Chỉ huy quyết định sử dụng đội hình cổ điển nhất để xông về phía trước.
Vũ khí laser trong phòng là laser mô phỏng, đánh vào cơ giáp sẽ để lại “dấu vết”, còn có thú laser cử động ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Toàn bộ đội tiếp tục di chuyển về phía trước không ngừng, các cuộc tấn công càng dày đặc hơn. Lúc bắt đầu Đinh Hòa Mỹ còn kịp cảnh báo, về sau thì hoàn toàn chả có có thời gian.
[Tản ra thành hình chữ nhất ( 一).] Chỉ huy lập tức thay đổi phương án, [chị Đinh phụ trách thú laser có động thái bên phải, Niếp Hạo Tề bên trái, hai người che chở Vệ Tam.]
Vệ Tam ở lại giữa, phụ trách đối phó với tia laser được âm thầm bắ n ra.
Cô điều khiển cơ giáp nâng súng, mỗi phát b ắn ra đều nương dọc theo quỹ đạo laser bắn tới, vô cùng chính xác.
Trần Từ cúi đầu nhìn bảng điều khiển trong phòng laser, đưa tay trượt lên trên, tăng gấp đôi thú laser trên con đường Vệ Tam đi, đồng thời liên hệ với các giáo viên còn lại: “Mỗi lần tấn công, mọi người chỉ có một giây để chuyển đi.”
Tiểu đội Vệ Tam ngay lập tức có thể cảm nhận được con đường phía sau càng ngày càng khó đi trong cửa ải này, nhất là là thú laser càng ngày càng nhiều.
“Không dứt.” Vệ Tam hạ giọng nói một câu, “Chỉ huy, tôi xông lên trước.”
Chỉ huy: “...” Cậu muốn nói xung quanh còn rất nhiều thú laser, cộng thêm mấy lần bắn lén của mấy thầy cô, nếu không có sự giúp đỡ của đồng đội ắt vô cùng khó để vượt qua.
“Chỉ huy, bây giờ cậu nghĩ gì, chúng tôi đều biết hết.” Vệ Tam xông lên trước nhưng vẫn còn tâm tư nói chuyện phiếm.
Bởi vì trong chiến đấu, cảm xúc chiến sĩ độc lập dễ bị thiếu kiên nhẫn làm chỉ huy khó điều khiển chiến sĩ, chớ nói chi là cùng cấp. Cho nên lúc này chỉ huy tiểu đội một mặt liên kết cảm giác với chỉ huy của nhóm thành viên chủ lực để có thể nhận mệnh lệnh từ họ; mặt khác lại bày tư tưởng của mình lộ ra trước mặt các thành viên trong tiểu đội, cũng không phải để chỉ huy họ mà là đóng vai trò như cầu nối.
Trong trường hợp có sự vắng mặt của chỉ huy thuộc nhóm chủ lực, chỉ huy tiểu đội dựa vào suy nghĩ đang được chia sẻ chung để truyền đạt mệnh lệnh của mình cho những người khác.
Chỉ huy cấp A học nhiều hơn về chuyện làm thế nào để che giấu những suy nghĩ lộn xộn của riêng mình ở trường, nhưng đôi khi cảm xúc kích động, rất khó để xây dựng một mệnh lệnh hoàn toàn khép kín.
[... Cầu xin cậu tranh thủ thời gian chú ý xung quanh.]
Vệ Tam nín cười, cánh tay trái rút ra đao laser, trực tiếp xông về phía trước, giết ra một đường đi trong một đám thú laser. Đồng thời súng ở cánh tay phải vẫn chưa buông xuống, cô cùng lúc đối phó với thú laser vừa tránh né đòn tấn công trong bóng tối, cùng đó bắn phản công lại.
Các sinh viên khác của đội tuyển vây quanh sân tập không thể nhìn thấy hình ảnh cụ thể, chỉ có thể trông được chấm ánh sáng màu xanh lá cây của mười tiểu đội và các chấm đỏ đại diện cho thú laser. Các đội khác hoặc đi trước hoặc đi sau, chỉ có một đội bỗng xuất hiện, cả đội này tạo thành hình mũi tên chạy rầm rập về phía trước.
“Đội hình này có điểm gì là lạ ấy.”
“Tôi cũng thấy vậy, hình như đội đó vượt cả ra ngoài đấy?”
Các đội khác cũng có xếp thành hình mũi tên, hiển nhiên là hai bên chiến sĩ cơ giáp độc lập hộ tống người bắn súng và chỉ huy ở giữa, tao thành hình chữ “cái (个)”. Còn cái đội này thì ngược lại, hai bên thì tụt xuống phía sau, người ở giữa thì xuất hiện, đội hình thực sự đã bị hỏng rồi.
“Trâu dữ vậy, một người giết ra một con đường từ trong đám thú laser.”
“Số 6 là đội của Vệ Tam, người dẫn đầu phía trước là ai?”
“Cũng không là Vệ Tam được, người bắn súng như cô phải chịu trách nhiệm tấn công vào chỗ tối.”
“Chắc là Chị Đinh rồi, chị ấy đánh nhau rất mãnh liệt.”
“Cũng có thể là cơ giáp hạng nặng, dùng pháo ion bắn phá.”
Trần Từ có thể nhìn thấy tình hình thực tế của các đội, mở hình ảnh đội 6, nhìn Vệ Tam một mình chạy ở phía trước, những người khác rơi phía sau giống như đi dạo.
... Có thể cho cô.
Trần Từ gọi giáo viên quan sát bên cạnh giúp mình điều khiển thao tác, sau đó thả cơ giáp ra và đi vào phòng laser mô phỏng.
Sau khi bị bắn liên tục vào đùi và bắp chân, Vệ Tam ngẩng đầu nhìn về phía chỗ tối: “Cô Trần, cô không tỏ tường gì cả, giám thị thì sao tham gia được.”
“Quy định nào nói giám thị không thể xuống đây?”
Sau khi Trần Từ nói ra chữ đầu tiên thì súng của Vệ Tam liền di chuyển.
“Ranh con, còn non lắm.” Giọng nói của Trần Từ vang lên ở một vị trí khác.
Súng Vệ Tam di chuyển nương theo âm thanh vang lên, đồng thời đao laser chém trúng con thú laser ở phía trước mặt.
Trần Từ híp mắt, không mở miệng nữa, chỉ nổ súng tấn công. Bị cô giáo làm ảnh hưởng, Vệ Tam cũng chậm lại.
Trong một phút, Trần Từ lần lượt b ắn ra năm phát riêng biệt về phía Vệ Tam, tất cả đều xảy ra trong bốn mươi lăm giây đầu tiên, nhưng tất cả các cuộc tấn công trong mười lăm giây tiếp theo đã thất bại.
Không chỉ vậy, Trần Từ đột nhiên phát hiện mình bị khóa chặt.
“Chị ơi, giúp em.” Vệ Tam quay đầu, nhường một nửa số thú laser, ra tay dùng lưới đạn phản công Trần Từ.
Thời gian một phút này, Vệ Tam sờ được phạm vi đại khái của Trần Từ, từ đó chọn ra phương hướng cô giáo có thể rời đi và sớm bố trí cuộc tấn công.
Trần Từ nhìn dấu vết laser lưu lại trên bụng của mình thì híp mắt lại, dừng tấn công.
Không có Trần Từ thúc ép, hành động của đội Vệ Tam một lần nữa được tăng tốc, vẫn là nhóm chạy ra ngoài đầu tiên.
“Vừa rồi ai chạy ở phía trước vậy?”
Vừa lúc họ đi ra, có người hỏi ngay lập tức.
“Chị Đinh là cái chắc.”
“Niếp Hạo Tề đó.”
Đinh Hòa Mỹ vươn tay chỉ Vệ Tam: “Em ấy.”
“Vệ Tam không phải là xạ thủ à”?
Đinh Hòa Mỹ không thèm để ý: “Em ấy vẫn là chiến sĩ độc lập dùng cơ giáp hạng trung.”
Cơ mà một tay đùa giỡn đao, một tay chơi súng, Vệ Tam cũng không tệ.
Cuộc thi này nhìn như để so xếp hạng, nhưng thật ra còn có dữ liệu đến tay các thầy cô.
Vào buổi trưa, tất cả các giáo viên cấp A đã có một cuộc họp để phân tích mười đội.
Khi xạ thủ gia nhập đội ngũ nào thì hơn hẳn các đội khác về mọi mặt. Bản thân Đinh Hòa Mỹ có thực lực không kém thêm chuyện có kinh nghiệm thi đấu, về phần sinh viên mới là Niếp Hạo Tề cũng có tiến bộ vô cùng lớn.
Hiện tại trong mười tiểu đội, tất cả đòn tấn công của chiến sĩ cơ giáp độc lập đã được thống kê toàn bộ xong và truyền đến tay mỗi giáo viên ở đây.
“Theo lệ cũ, tách chiến sĩ độc lập và xạ thủ riêng ra để thống kê”, Trần Từ đứng ở phía trước, “Trước tiên hãy xem số liệu của xạ thủ.”
“Vưu Đan, chiến sĩ cơ giáp hạng nhẹ bắn tổng cộng 5963 viên, trúng 5790 viên.”
“Tốc độ tay này không tệ.”
Trần Từ gật đầu: “Hiện tại đứng đầu trong số 10 xạ thủ có tốc độ tay cao, số trúng đích cũng cao nhất.”
Bảng xếp hạng được xếp từ vị trí thứ nhất xuống, ánh mắt Trần Từ dừng lại ở tên của Vệ Tam ở cuối cùng: “Vệ Tam, cơ giáp cỡ trung, bắn 1003 phát, trúng 997 phát.”
“Tốc độ tay quá chậm, sinh viên mới à?”
“Tỷ lệ trúng cao hơn vị trí đầu tiên, 99.4% phần trăm trong khi và vị trí đầu tiên chỉ là 97%.”
“Nhưng điểm bắn của em ấy ấy chênh lệch hơn gấp bội so với vị trí đầu tiên, tỷ lệ sẽ cao hơn rồi.”
Trần Từ sau khi nghe thảo luận xong cũng không giải thích có mấy viên đạn của Vệ Tam đã lãng phí trên người mình, cô tiếp tục phân tích.
“Đây là số liệu tấn công hiệu quả của mười chiến sĩ độc lập ở hạng đầu tiên.”
Tức là ngoại trừ đạn bên ngoài, còn có số lần bắn và số lần trúng khi tấn công vào thú laser.
Ánh mắt mọi người xem tiếp từng cái.
“Á, sao Vệ Tam này lại vào đây nữa?”
“Tấn công 1565 lần, trúng 1565 lần.”
“Tỷ lệ giá trị đạt tới 100%?”
Một số giáo viên ngồi xộn rộn hỏi Trần Từ: “Tình huống như thế nào thế, không phải em ấy là xạ thủ trong đội à?”
Các sinh viên đóng vai trò là xạ thủ, ngoại trừ Vệ Tam, tất cả các cuộc tấn công đã giảm xuống dưới 600.
“Đưa video lên xem thử.”
Trần Từ cụp mắt xuống, bấm quang não: “Cái này.”
Video này không chỉ có thể nhìn thấy đội Vệ Tam mà còn có thể nhìn thấy các giáo viên trong bóng tối.
Ban đầu mấy thầy cô xem thì thấy đội Vệ Tam có biểu hiện khá tốt, phản ứng của chỉ huy rất nhanh, các đội viên khác phối hợp hài hòa. Nhưng về sau gặp thú laser thì Vệ Tam bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cứ thế xông về phía trước luôn.
Mấy thầy cô ở đây không khỏi nhíu mày, chiến sĩ độc lập lỗ m ãng trên chiến trường là chuyện dễ xảy ra chuyện nhất.
Sau đó mọi người đã nhìn thấy cô rút ra đao laser đối phó với con thú laser thì trong lòng giật mình: Đúng vậy, em ấy còn là chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung.
Nhưng nghĩ lại: Còn có đợt tấn công của giáo viên trong bóng tối, em ấy ở phía trước thế này chả phải là cái bia ngắm di động à?
Một giây sau bọn họ lại nhìn thấy súng ở tay phải của Vệ Tam vẫn chưa buông xuống, cùng lúc làm hai chuyện, còn vô cùng lưu loát.
Toàn bộ đội ngũ xông thun thút về phía trước.
Các giáo viên có tâm trạng phức tạp, muốn nói con bé sai nhưng cũng không sai, còn có biểu hiện rất xuất sắc, nhưng rồi lại thấy có chỗ nào đó rất kỳ.
Đặc biệt là nhìn thấy các đồng đội phía sau em ấy bắt đầu thư giãn.
Nhìn không quen.
Trong lòng các giáo viên đồng loạt xẹt qua ý nghĩ như nhau đó.
Sau đó, họ nhìn thấy Trần Từ vào sân, theo bản năng gật đầu, không cảm thấy có vấn đề gì.
Mãi cho đến khi nghe Vệ Tam chất vấn vì sao giám thị có thể vào, các thầy cô mới phản ứng lại được việc này không phù hợp với quy định.
Một phút tiếp theo Trần Từ liên tiếp đánh trúng Vệ Tam, cảm giác hư ảo của các thầy cô mới tan một chút: Lúc này mới đúng này.
Chỉ là suy nghĩ trong lòng bọn họ còn chưa tan, đã nhìn thấy Vệ Tam phản công lại.
“?”
“Mấy viên đạn mất tích của em ấy làm sao bay tới được?”
Trần Từ tắt video: “Em ấy cân bằng về mọi mặt, không có khía cạnh nào kém, ra tay cẩn thận lưu loát, mỗi viên đạn đều không lãng phí.”
Ban đầu cô còn nghĩ Vệ Tam có năng khiếu trong bắn súng, hiện tại thì… Không, cả hai khía cạnh đều cân bằng hết thảy.
“Có thể để Kim Kha đề cập đến Vệ Tam, đến lúc đó hữu dụng khi tranh tài cũng nên.”
“Tôi nhớ Kim Kha biết Vệ Tam, hai người giống như là bạn vậy.”
“Tôi nghi ngờ em ấy có khả năng đạt đến siêu A.” Trần Từ đi xuống và nói.
Cấp siêu A không phải là kết quả của máy đo được, mà là một định nghĩa được con người tạo sau nhiều năm quan sát và tổng kết. Kiểm tra nhận thức bằng máy chỉ đơn giản là phân chia một phạm vi gần đúng, chứ trong mỗi cấp độ, vẫn còn có sự phân chia mạnh và yếu. Trên thực tế trong những năm gần đây, đã có người chỉ ra rằng cảm giác đo bằng máy không đủ chính xác, nên phân chia lại cấp độ tỉ mỉ hơn.
“Vệ Tam mới tiếp xúc với cơ giáp cấp A học kỳ này, tiến bộ vô cùng nhanh. Nếu như em ấy đạt tới siêu cấp A, vậy đội tuyển chúng ta lại có thể an toàn thêm một phần.”
Đội tuyển chỉ có thể sử dụng cơ giáp cấp A, nhưng giống như sinh viên có cảm nhận cấp S của trường Đế Quốc, thường họ sẽ cho một sinh viên cấp S sử dụng cơ giáp cấp A.
Cùng là cơ giáp cấp A, nhưng chiến sĩ độc lập cấp S lại có thể phát huy cực hạn tính năng của cơ giáp cấp A, chênh lệch giữa hai bên được thể hiện sờ sờ trong cuộc thi.
“Trần Từ, cô xách Vệ Tam ra huấn luyện một mình, đến lúc đó cho em ấy làm tổng binh đội tuyển.”
“Vâng.”
Vệ Tam còn không biết mình sắp có thêm một danh hiệu khác, cô nhàn rỗi đến nhàm chán đọc màu sắc thẩm mỹ của Ngư Thanh Phi.
Màu hay không màu, đẹp hay xấu, cô không hứng thú lắm. Nhưng khi Ngư Thanh Phi nói về tông màu thẩm mỹ sẽ vẽ ra bộ phận cơ giáp trên sách, cô chắp vá lại, phát hiện ra là một chiếc cơ giáp.
“Trong vòng mười lăm phút hãy bắn hết tất cả các sinh vật sống trong mục tiêu phạm vi, đồng thời vượt qua cửa khẩu.”
Trần Từ đứng trên bục cao huấn luyện, nhìn mười xạ thủ phía dưới, tất cả đều là sinh viên có tài bắn súng.
Mười xạ thủ ngay lập tức nhảy vào cơ giáp, bắt đầu mang theo tiểu đội của mình vào phòng mô phỏng laser được thiết kế để làm nhiệm vụ, thầy giáo huấn luyện cũng đi vào đó cùng lúc.
[Chị Đinh trinh sát ở phía trước, Vệ Tam ở giữa, Niếp Hạo canh giữ ở phía sau.] Chỉ huy quyết định sử dụng đội hình cổ điển nhất để xông về phía trước.
Vũ khí laser trong phòng là laser mô phỏng, đánh vào cơ giáp sẽ để lại “dấu vết”, còn có thú laser cử động ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Toàn bộ đội tiếp tục di chuyển về phía trước không ngừng, các cuộc tấn công càng dày đặc hơn. Lúc bắt đầu Đinh Hòa Mỹ còn kịp cảnh báo, về sau thì hoàn toàn chả có có thời gian.
[Tản ra thành hình chữ nhất ( 一).] Chỉ huy lập tức thay đổi phương án, [chị Đinh phụ trách thú laser có động thái bên phải, Niếp Hạo Tề bên trái, hai người che chở Vệ Tam.]
Vệ Tam ở lại giữa, phụ trách đối phó với tia laser được âm thầm bắ n ra.
Cô điều khiển cơ giáp nâng súng, mỗi phát b ắn ra đều nương dọc theo quỹ đạo laser bắn tới, vô cùng chính xác.
Trần Từ cúi đầu nhìn bảng điều khiển trong phòng laser, đưa tay trượt lên trên, tăng gấp đôi thú laser trên con đường Vệ Tam đi, đồng thời liên hệ với các giáo viên còn lại: “Mỗi lần tấn công, mọi người chỉ có một giây để chuyển đi.”
Tiểu đội Vệ Tam ngay lập tức có thể cảm nhận được con đường phía sau càng ngày càng khó đi trong cửa ải này, nhất là là thú laser càng ngày càng nhiều.
“Không dứt.” Vệ Tam hạ giọng nói một câu, “Chỉ huy, tôi xông lên trước.”
Chỉ huy: “...” Cậu muốn nói xung quanh còn rất nhiều thú laser, cộng thêm mấy lần bắn lén của mấy thầy cô, nếu không có sự giúp đỡ của đồng đội ắt vô cùng khó để vượt qua.
“Chỉ huy, bây giờ cậu nghĩ gì, chúng tôi đều biết hết.” Vệ Tam xông lên trước nhưng vẫn còn tâm tư nói chuyện phiếm.
Bởi vì trong chiến đấu, cảm xúc chiến sĩ độc lập dễ bị thiếu kiên nhẫn làm chỉ huy khó điều khiển chiến sĩ, chớ nói chi là cùng cấp. Cho nên lúc này chỉ huy tiểu đội một mặt liên kết cảm giác với chỉ huy của nhóm thành viên chủ lực để có thể nhận mệnh lệnh từ họ; mặt khác lại bày tư tưởng của mình lộ ra trước mặt các thành viên trong tiểu đội, cũng không phải để chỉ huy họ mà là đóng vai trò như cầu nối.
Trong trường hợp có sự vắng mặt của chỉ huy thuộc nhóm chủ lực, chỉ huy tiểu đội dựa vào suy nghĩ đang được chia sẻ chung để truyền đạt mệnh lệnh của mình cho những người khác.
Chỉ huy cấp A học nhiều hơn về chuyện làm thế nào để che giấu những suy nghĩ lộn xộn của riêng mình ở trường, nhưng đôi khi cảm xúc kích động, rất khó để xây dựng một mệnh lệnh hoàn toàn khép kín.
[... Cầu xin cậu tranh thủ thời gian chú ý xung quanh.]
Vệ Tam nín cười, cánh tay trái rút ra đao laser, trực tiếp xông về phía trước, giết ra một đường đi trong một đám thú laser. Đồng thời súng ở cánh tay phải vẫn chưa buông xuống, cô cùng lúc đối phó với thú laser vừa tránh né đòn tấn công trong bóng tối, cùng đó bắn phản công lại.
Các sinh viên khác của đội tuyển vây quanh sân tập không thể nhìn thấy hình ảnh cụ thể, chỉ có thể trông được chấm ánh sáng màu xanh lá cây của mười tiểu đội và các chấm đỏ đại diện cho thú laser. Các đội khác hoặc đi trước hoặc đi sau, chỉ có một đội bỗng xuất hiện, cả đội này tạo thành hình mũi tên chạy rầm rập về phía trước.
“Đội hình này có điểm gì là lạ ấy.”
“Tôi cũng thấy vậy, hình như đội đó vượt cả ra ngoài đấy?”
Các đội khác cũng có xếp thành hình mũi tên, hiển nhiên là hai bên chiến sĩ cơ giáp độc lập hộ tống người bắn súng và chỉ huy ở giữa, tao thành hình chữ “cái (个)”. Còn cái đội này thì ngược lại, hai bên thì tụt xuống phía sau, người ở giữa thì xuất hiện, đội hình thực sự đã bị hỏng rồi.
“Trâu dữ vậy, một người giết ra một con đường từ trong đám thú laser.”
“Số 6 là đội của Vệ Tam, người dẫn đầu phía trước là ai?”
“Cũng không là Vệ Tam được, người bắn súng như cô phải chịu trách nhiệm tấn công vào chỗ tối.”
“Chắc là Chị Đinh rồi, chị ấy đánh nhau rất mãnh liệt.”
“Cũng có thể là cơ giáp hạng nặng, dùng pháo ion bắn phá.”
Trần Từ có thể nhìn thấy tình hình thực tế của các đội, mở hình ảnh đội 6, nhìn Vệ Tam một mình chạy ở phía trước, những người khác rơi phía sau giống như đi dạo.
... Có thể cho cô.
Trần Từ gọi giáo viên quan sát bên cạnh giúp mình điều khiển thao tác, sau đó thả cơ giáp ra và đi vào phòng laser mô phỏng.
Sau khi bị bắn liên tục vào đùi và bắp chân, Vệ Tam ngẩng đầu nhìn về phía chỗ tối: “Cô Trần, cô không tỏ tường gì cả, giám thị thì sao tham gia được.”
“Quy định nào nói giám thị không thể xuống đây?”
Sau khi Trần Từ nói ra chữ đầu tiên thì súng của Vệ Tam liền di chuyển.
“Ranh con, còn non lắm.” Giọng nói của Trần Từ vang lên ở một vị trí khác.
Súng Vệ Tam di chuyển nương theo âm thanh vang lên, đồng thời đao laser chém trúng con thú laser ở phía trước mặt.
Trần Từ híp mắt, không mở miệng nữa, chỉ nổ súng tấn công. Bị cô giáo làm ảnh hưởng, Vệ Tam cũng chậm lại.
Trong một phút, Trần Từ lần lượt b ắn ra năm phát riêng biệt về phía Vệ Tam, tất cả đều xảy ra trong bốn mươi lăm giây đầu tiên, nhưng tất cả các cuộc tấn công trong mười lăm giây tiếp theo đã thất bại.
Không chỉ vậy, Trần Từ đột nhiên phát hiện mình bị khóa chặt.
“Chị ơi, giúp em.” Vệ Tam quay đầu, nhường một nửa số thú laser, ra tay dùng lưới đạn phản công Trần Từ.
Thời gian một phút này, Vệ Tam sờ được phạm vi đại khái của Trần Từ, từ đó chọn ra phương hướng cô giáo có thể rời đi và sớm bố trí cuộc tấn công.
Trần Từ nhìn dấu vết laser lưu lại trên bụng của mình thì híp mắt lại, dừng tấn công.
Không có Trần Từ thúc ép, hành động của đội Vệ Tam một lần nữa được tăng tốc, vẫn là nhóm chạy ra ngoài đầu tiên.
“Vừa rồi ai chạy ở phía trước vậy?”
Vừa lúc họ đi ra, có người hỏi ngay lập tức.
“Chị Đinh là cái chắc.”
“Niếp Hạo Tề đó.”
Đinh Hòa Mỹ vươn tay chỉ Vệ Tam: “Em ấy.”
“Vệ Tam không phải là xạ thủ à”?
Đinh Hòa Mỹ không thèm để ý: “Em ấy vẫn là chiến sĩ độc lập dùng cơ giáp hạng trung.”
Cơ mà một tay đùa giỡn đao, một tay chơi súng, Vệ Tam cũng không tệ.
Cuộc thi này nhìn như để so xếp hạng, nhưng thật ra còn có dữ liệu đến tay các thầy cô.
Vào buổi trưa, tất cả các giáo viên cấp A đã có một cuộc họp để phân tích mười đội.
Khi xạ thủ gia nhập đội ngũ nào thì hơn hẳn các đội khác về mọi mặt. Bản thân Đinh Hòa Mỹ có thực lực không kém thêm chuyện có kinh nghiệm thi đấu, về phần sinh viên mới là Niếp Hạo Tề cũng có tiến bộ vô cùng lớn.
Hiện tại trong mười tiểu đội, tất cả đòn tấn công của chiến sĩ cơ giáp độc lập đã được thống kê toàn bộ xong và truyền đến tay mỗi giáo viên ở đây.
“Theo lệ cũ, tách chiến sĩ độc lập và xạ thủ riêng ra để thống kê”, Trần Từ đứng ở phía trước, “Trước tiên hãy xem số liệu của xạ thủ.”
“Vưu Đan, chiến sĩ cơ giáp hạng nhẹ bắn tổng cộng 5963 viên, trúng 5790 viên.”
“Tốc độ tay này không tệ.”
Trần Từ gật đầu: “Hiện tại đứng đầu trong số 10 xạ thủ có tốc độ tay cao, số trúng đích cũng cao nhất.”
Bảng xếp hạng được xếp từ vị trí thứ nhất xuống, ánh mắt Trần Từ dừng lại ở tên của Vệ Tam ở cuối cùng: “Vệ Tam, cơ giáp cỡ trung, bắn 1003 phát, trúng 997 phát.”
“Tốc độ tay quá chậm, sinh viên mới à?”
“Tỷ lệ trúng cao hơn vị trí đầu tiên, 99.4% phần trăm trong khi và vị trí đầu tiên chỉ là 97%.”
“Nhưng điểm bắn của em ấy ấy chênh lệch hơn gấp bội so với vị trí đầu tiên, tỷ lệ sẽ cao hơn rồi.”
Trần Từ sau khi nghe thảo luận xong cũng không giải thích có mấy viên đạn của Vệ Tam đã lãng phí trên người mình, cô tiếp tục phân tích.
“Đây là số liệu tấn công hiệu quả của mười chiến sĩ độc lập ở hạng đầu tiên.”
Tức là ngoại trừ đạn bên ngoài, còn có số lần bắn và số lần trúng khi tấn công vào thú laser.
Ánh mắt mọi người xem tiếp từng cái.
“Á, sao Vệ Tam này lại vào đây nữa?”
“Tấn công 1565 lần, trúng 1565 lần.”
“Tỷ lệ giá trị đạt tới 100%?”
Một số giáo viên ngồi xộn rộn hỏi Trần Từ: “Tình huống như thế nào thế, không phải em ấy là xạ thủ trong đội à?”
Các sinh viên đóng vai trò là xạ thủ, ngoại trừ Vệ Tam, tất cả các cuộc tấn công đã giảm xuống dưới 600.
“Đưa video lên xem thử.”
Trần Từ cụp mắt xuống, bấm quang não: “Cái này.”
Video này không chỉ có thể nhìn thấy đội Vệ Tam mà còn có thể nhìn thấy các giáo viên trong bóng tối.
Ban đầu mấy thầy cô xem thì thấy đội Vệ Tam có biểu hiện khá tốt, phản ứng của chỉ huy rất nhanh, các đội viên khác phối hợp hài hòa. Nhưng về sau gặp thú laser thì Vệ Tam bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cứ thế xông về phía trước luôn.
Mấy thầy cô ở đây không khỏi nhíu mày, chiến sĩ độc lập lỗ m ãng trên chiến trường là chuyện dễ xảy ra chuyện nhất.
Sau đó mọi người đã nhìn thấy cô rút ra đao laser đối phó với con thú laser thì trong lòng giật mình: Đúng vậy, em ấy còn là chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung.
Nhưng nghĩ lại: Còn có đợt tấn công của giáo viên trong bóng tối, em ấy ở phía trước thế này chả phải là cái bia ngắm di động à?
Một giây sau bọn họ lại nhìn thấy súng ở tay phải của Vệ Tam vẫn chưa buông xuống, cùng lúc làm hai chuyện, còn vô cùng lưu loát.
Toàn bộ đội ngũ xông thun thút về phía trước.
Các giáo viên có tâm trạng phức tạp, muốn nói con bé sai nhưng cũng không sai, còn có biểu hiện rất xuất sắc, nhưng rồi lại thấy có chỗ nào đó rất kỳ.
Đặc biệt là nhìn thấy các đồng đội phía sau em ấy bắt đầu thư giãn.
Nhìn không quen.
Trong lòng các giáo viên đồng loạt xẹt qua ý nghĩ như nhau đó.
Sau đó, họ nhìn thấy Trần Từ vào sân, theo bản năng gật đầu, không cảm thấy có vấn đề gì.
Mãi cho đến khi nghe Vệ Tam chất vấn vì sao giám thị có thể vào, các thầy cô mới phản ứng lại được việc này không phù hợp với quy định.
Một phút tiếp theo Trần Từ liên tiếp đánh trúng Vệ Tam, cảm giác hư ảo của các thầy cô mới tan một chút: Lúc này mới đúng này.
Chỉ là suy nghĩ trong lòng bọn họ còn chưa tan, đã nhìn thấy Vệ Tam phản công lại.
“?”
“Mấy viên đạn mất tích của em ấy làm sao bay tới được?”
Trần Từ tắt video: “Em ấy cân bằng về mọi mặt, không có khía cạnh nào kém, ra tay cẩn thận lưu loát, mỗi viên đạn đều không lãng phí.”
Ban đầu cô còn nghĩ Vệ Tam có năng khiếu trong bắn súng, hiện tại thì… Không, cả hai khía cạnh đều cân bằng hết thảy.
“Có thể để Kim Kha đề cập đến Vệ Tam, đến lúc đó hữu dụng khi tranh tài cũng nên.”
“Tôi nhớ Kim Kha biết Vệ Tam, hai người giống như là bạn vậy.”
“Tôi nghi ngờ em ấy có khả năng đạt đến siêu A.” Trần Từ đi xuống và nói.
Cấp siêu A không phải là kết quả của máy đo được, mà là một định nghĩa được con người tạo sau nhiều năm quan sát và tổng kết. Kiểm tra nhận thức bằng máy chỉ đơn giản là phân chia một phạm vi gần đúng, chứ trong mỗi cấp độ, vẫn còn có sự phân chia mạnh và yếu. Trên thực tế trong những năm gần đây, đã có người chỉ ra rằng cảm giác đo bằng máy không đủ chính xác, nên phân chia lại cấp độ tỉ mỉ hơn.
“Vệ Tam mới tiếp xúc với cơ giáp cấp A học kỳ này, tiến bộ vô cùng nhanh. Nếu như em ấy đạt tới siêu cấp A, vậy đội tuyển chúng ta lại có thể an toàn thêm một phần.”
Đội tuyển chỉ có thể sử dụng cơ giáp cấp A, nhưng giống như sinh viên có cảm nhận cấp S của trường Đế Quốc, thường họ sẽ cho một sinh viên cấp S sử dụng cơ giáp cấp A.
Cùng là cơ giáp cấp A, nhưng chiến sĩ độc lập cấp S lại có thể phát huy cực hạn tính năng của cơ giáp cấp A, chênh lệch giữa hai bên được thể hiện sờ sờ trong cuộc thi.
“Trần Từ, cô xách Vệ Tam ra huấn luyện một mình, đến lúc đó cho em ấy làm tổng binh đội tuyển.”
“Vâng.”
Vệ Tam còn không biết mình sắp có thêm một danh hiệu khác, cô nhàn rỗi đến nhàm chán đọc màu sắc thẩm mỹ của Ngư Thanh Phi.
Màu hay không màu, đẹp hay xấu, cô không hứng thú lắm. Nhưng khi Ngư Thanh Phi nói về tông màu thẩm mỹ sẽ vẽ ra bộ phận cơ giáp trên sách, cô chắp vá lại, phát hiện ra là một chiếc cơ giáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook