Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
-
Chương 1
“một tháng mò rác”
………….
Bầu không khí ẩm mốc bao trùm tòa nhà đổ nát tối tăm u ám, thảng hoặc có rắn và chuột chạy ngang qua; nếu nhìn kỹ còn thể thấy một đứa trẻ đang nằm trong góc.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trên người Vệ Tam có một tấm chăn bông cáu bẩn, trần nhà bằng xi măng bong ra từng mảng, những thanh thép lộ ra ngoài, mang đến cảm giác rằng luôn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Tóc tóc ——"
Một giọt nước mưa đục ngầu nhỏ lên mặt cô.
“……”
Thế mà mắt của Vệ Tam cũng chẳng mở ra dẫu chỉ một chút, cô ôm lấy chăn, lăn đến tận sâu trong góc tường nhằm tránh giọt nước nhiễu rồi tiếp tục ngủ.
Bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức trong hóc đột nhiên vang lên, Vệ Tam vươn tay đè nó xuống.
“Rắc——"
Phần chân của đồng hồ đứt lìa.
Cô giật mình tỉnh dậy, gãi loạn xạ cái đầu rối tung như ổ gà, đoạn cầm đồng hồ báo thức và chân của nó lên xem, cũng may là còn sửa được.
Vệ Tam gấp qua gấp lại cái chăn bông, đặt nó ở một góc sạch sẽ hơn đôi chút, rồi mới đi tới đống sắt vụn để tìm một cái túi lớn trước khi bước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang.
Cô tính đi bới rác.
Một tháng trước, Vệ Tam từ một kỹ sư cấp cao ăn uống không lo lại trở thành một đứa trẻ mồ côi bảy tuổi, phải sống nhờ vào đồ ăn từ bãi rác này. Khi tỉnh dậy, đã có một con chuột khổng lồ ngồi xổm bên cạnh dợm gặm cô.
Đứa trẻ đã ra đi với cơn sốt cao, lúc mở mắt được thì trở thành kỹ sư Vệ Tam.
Theo ký ức trong đầu đứa bé này, lúc còn nhỏ bé đã được một ông lão câm cũng ngụ ở bãi rác gần đó nhặt về nuôi nấng. Nhưng cách đây không lâu ông qua đời, chỉ còn lại mỗi mình bé, mà chỗ ở thoạt tiên cũng bị người gần đó choán mất. Lúc này đứa bé quýnh quýu, chỉ đành tìm chỗ trú trong một tòa nhà bỏ hoang sắp sập, hàng ngày đến bãi rác để kiếm thức ăn, nhưng cái đói và cơn sốt cao đột ngột ập đến đã gi ết chết đứa trẻ.
Suy cho cùng Vệ Tam cũng là người trưởng thành, sau khi mất cả đêm tiếp thu hiện thực, ngày hôm sau cô tiếp tục đến bãi rác tìm thức ăn.
Không ăn sẽ chết đói.
Một tháng này, Vệ Tam đã làm một chiếc xe ba bánh bằng đống rác mà mình thu gom được. Đoạn để cái túi to đã rách tướp sau lưng, một mạch lái nó đi với âm thanh loảng xoảng. Xe bay chở rác đúng hai giờ sáng sẽ đổ hết rác, nhưng cô lại đi vào lúc bốn giờ vì tránh người lớn.
Phụ cận bãi rác có hơn trăm người, tất cả đều sống dựa vào bãi rác. Người trưởng thành sẽ dẫn đầu đi trước, trẻ con không cha không mẹ chỉ có thể tìm đến sau cùng; nếu không nhặt được đồ tốt vì bị cướp cũng là chuyện nhỏ, chủ yếu sẽ bị đánh, thậm chí còn bị đánh chết. Lại không thể đi tìm vào lúc vừa hảnh nắng, bằng không thì bãi rác sẽ bốc mùi quá hăng, cũng gặp chuyện không may.
Phải lúc khi cô tới bãi rác, quả nhiên không còn người nào, xe chở rác mới tới gần như bị lật, khó mà tìm được lối vào để tìm cái ăn.
Vệ Tam tĩnh trí lại, hít sâu một hơi: “Ọe ——”
M* nó, quên mất đây là bãi rác.
Cô lôi cái túi lớn bước vào bãi rác, cẩn thận không cho mình chìm xuống. Khu này thường xuyên có người vô tình chui vào, mấy ngày trước cô còn tìm được người chìm trong đống rác khi tới đây, xui thay lại chết vì không thở được.
Phần lớn kim loại có thể tái chế trên thị trường đều bị người lớn nhặt trước, Vệ Tam ngồi xổm trên đồi rác chậm rãi lục lọi, nhìn thấy món nào thú vị thì ném vào bao to, quên cả việc đói bụng.
Vệ Tam tìm quanh quất, phát hiện một ống nghiệm vỡ có giọt chất lỏng màu hồng dưới đáy, cô cầm lên ngửi rồi mắt bỗng sáng lên, là dịch dinh dưỡng!
Cô lập tức đưa lên đổ vào miệng, một lúc lâu sau giọt dịch mới trượt khỏi thành ống nghiệm.
Vệ Tam cảm nhận một hồi, là dịch dinh dưỡng vị dâu tây.
Cảm giác buồn ngủ sau khi đói một thời gian dài bay biến mất một ít.
Dịch dinh dưỡng là thứ tốt, dễ no bụng, nhưng tiếc là chỉ có một giọt.
Nếu khả dĩ lục ra phân nửa số dịch này thì cô sẽ không đói bụng cả ngày.
Vừa nghĩ đến đây, một luồng sáng mạnh đột nhiên từ trên đầu chiếu xuống. Vệ Tam vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy là một chiếc xe bay chở rác.
Quái lạ, xe rác thường tới đây lúc hai giờ sáng nhưng bây giờ đã hơn bốn giờ, làm sao nó lại đến nữa?
Không chờ Vệ Tam suy nghĩ thêm, ở bầu trời trên khu bãi rác đã xuất hiện một chiếc xe chở rác khác làm cho cô lập tức lôi túi chạy xuống. Mấy cái xe bay này tịnh không chú ý đến việc bên dưới có người hay không, cứ đáp thẳng xuống dưới, một năm không biết đã đè chết bao nhiêu người.
Cho đến khi Vệ Tam tránh ở rìa bãi rác, lúc này mới thấy rõ ở không trung ước chừng có năm cái xe rác và một cái máy bay loại nhỏ bên cạnh.
Cửa sổ phía trước của máy bay nhỏ không ngừng lóe ánh sáng trắng, tần suất lấp lóa khiến Vệ Tam nhớ tới máy quay được truyền thông ở thế giới của mình sử dụng.
Giây tiếp theo, năm chiếc xe bay chở rác mở sàn, vô số hộp lớn rơi xuống trong bãi rác, ánh chớp tắt của máy bay nhỏ càng lúc càng thường xuyên.
Mấy cái xe bay làm xong những chuyện này thì rời đi với máy bay nhỏ.
Vệ Tam đợi một hồi mới nhanh chóng bò lên trên, cô muốn biết những cái hộp đó chứa những gì.
Thế nhưng có lẽ không cần xem vì cô đã ngửi được rồi, chính là mùi của dịch dinh dưỡng.
Vừa rồi có một hộp chứa đã bị đập vỡ khi rơi khỏi xe rác, mùi dung dịch bắt đầu bay ra, hòa với mùi của bãi rác tạo thành một thứ mùi khó ngửi rất lạ kỳ.
Vệ Tam lấy trong túi ra một chiếc đèn pin tự chế nhằm chiếu vào hộp, đưa tay xé niêm phong, rồi không khỏi hít một hơi bởi lẽ cả thảy đều là dịch mới tinh.
Liên tục khui mấy cái thùng, bên trong đều là dịch dinh dưỡng.
Loại tình huống này rất giống với tiêu hủy thực phẩm có vấn đề.
Chẳng biết mấy cái d1ch này có vấn đề gì, Vệ Tam nhanh chóng chụp lấy cái hộp còn nguyên rồi nhét vào túi lớn của mình. Ước chừng nhét đầy ba cái hộp vào túi, cô kéo nó đi tìm chiếc xe ba bánh tồi tàn, để cái bọc chứa ba hộp dinh dưỡng ở trên xe, đẩy xe vào bụi cây che giấu thật kỹ, rồi lại lao về phía bãi rác một lần nữa. Cô lặp lại hành vi bỏ dịch dinh dưỡng lên xe như vừa rồi, cho đến khi đi hết vòng thứ ba thì những người nhặt rác khác đã kéo đến lấy dịch.
Những người này bẻ ngay miệng ống, đổ dịch vào miệng.
“Đúng là dịch dinh dưỡng rồi! Ngon quá đi!”
“Mau lên, mau lấy đi!”
Vệ Tam tiếp tục dọn dịch dinh dưỡng, lúc đói đến hoa mắt chóng mặt lại cầm hai ống nghiệm đổ vào miệng, bụng lập tức ấm áp, cơn quặn đau vì đói dần dà biến mất.
Cô không uống thêm mà sau khi cải trang cho chiếc xe trở nên rống rỗng thì đẩy xe ra ngoài, chuẩn bị quay về.
Hơi nhiều rồi.
Vệ Tam nghiến răng nghiến lợi đạp xe ba bánh kẽo cà kẽo kẹt trở về, cô vẫn muốn tìm cơ hội để cho chiếc xe có thể chạy bằng điện, chẳng qua trước giờ cô vẫn chưa tìm thấy linh kiện mình cần trong bãi rác. Nguồn năng lượng của thế giới này rất khác với thế giới của cô, tiếc nỗi đứa trẻ này chỉ có ký ức bới rác ngày qua ngày với cụ già.
Trở lại tòa nhà đổ nát không người ở, Vệ Tam chậm rãi chuyển dịch dinh dưỡng vào, tổng cộng có mười hai hộp được cô xếp gọn gàng dựa vào tường, cô cảm thấy thỏa mãn.
Rốt cuộc sẽ không đói bụng nữa.
Một tháng này cô đói đến độ ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp hơn rất nhiều, ngày nào trong đầu cũng toàn là đồ ăn.
Vệ Tam còn muốn đau đớn hơn nguyên chủ muôn lần. Từ nhỏ đứa bé này chưa từng nhìn thấy đồ tốt; trong khi cô lại khác, có vô số đồ ăn ở thế giới của cô. Thành ra khi đói bụng sẽ có đủ thứ đồ ăn trong đầu, càng nghĩ càng thấy đói; lúc trước khi đi nhặt rác để ăn, cô đã phải xây dựng tâm lý của mình vô số lần.
Ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi, Vệ Tam quyết định tiếp tục đến bãi rác mang thêm dịch dinh dưỡng về.
Những năm chuyến xe chở dung dịch cũng không phải là một con số nhỏ, dù mọi người sống dựa vào bãi rác này nhưng vẫn không lấy hết được. Bởi vậy hôm nay bãi rác vô cùng dễ chịu, người nào cũng bận rộn chở dung dịch đi.
Vệ Tam tới lui bốn chuyến, lần này cô chẳng màng đến vầng thái dương chiếu gắt, từ giác sáng tinh sương đến tối mịt đã chở được đầy đủ bốn mươi tám hộp, thậm chí trong túi vẫn còn nhét đầy dung dịch rơi rải rác.
Buổi tối cô tự bổ sung thêm một phần ăn bằng cách uống dung dịch vị trái cây và vị rau củ, chuyện này cuối cùng đã làm mất đi cơn đói kéo dài quanh quẩn một tháng trời. Tiếp đến, cô sửa chân của cái đồng hồ báo thức trước khi nằm nghỉ ngơi.
Ngủ đến bốn giờ ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên như thường lệ. Vệ Tam xoay người đứng dậy, tinh thần tốt hơn rất nhiều; cô tiếp tục chuẩn bị đi đến bãi rác nhưng mục đích lần này không phải dịch dinh dưỡng mà là những gì có ở lúc đổ rác lúc hai giờ sáng.
Vẫn có rất nhiều người ở bãi đất như trước, nhưng họ đều dốc sức tập trung lấy dung dịch, tuyệt không có ai đi lục lọi đống rác.
Lần này Vệ Tam chỉ chuyển có ba hộp cũng vì dung dịch đang từ từ giảm bớt, mấy người lớn phía sau cũng bắt đầu phân chia vị trí, không cho mấy người như cô đi dọn nên cô đành bỏ cuộc, ngược lại đi tới chỗ khác bới rác.
Cô muốn tìm một số vật liệu hữu ích để làm một vài món này nọ.
Lục lọi hơn một giờ, mắt thấy mặt trời sẽ sớm ló dạng, Vệ Tam đứng dậy rời đi, một lần nữa đạp cái xe ba bánh cà tàng trở về.
Trở lại chỗ ở, Vệ Tam ngồi xổm trước hộp gỗ, đưa tay quét ngang một hàng dịch dinh dưỡng, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình giàu có vô ngần.
Bây giờ cô có thể chọn hương vị của dịch dinh dưỡng rồi.
Vệ Tam chọn một loại có vị dâu, cô cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, quả là ngon.
Dù đã có hàng chục hộp thế này song cô vẫn muốn uống tiết kiệm, ít nhất là cho đến khi cô tìm được phương cách sinh tồn.
Sau khi lấp đầy bụng, Vệ Tam thu dọn lại mấy món đồ có được trong túi, cuối cùng khi xem xét tất cả gia sản của mình thì cô quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Ngày xưa khi ông cụ còn sống có đi bán phế liệu mình nhặt được. Trong trí nhớ của bé con, ông thường đi về hướng bắc, nghe nói là ông đi bán phế phẩm kim loại trong thành phố.
Đã tới đây một tháng lại có được nhiều dịch dinh dưỡng có thể lấp đầy bụng như vậy, Vệ Tam muốn vào thành nhìn xem.
Cô bèn tân trang lại chiếc xe ba bánh hỏng hóc của mình một lần nữa, đồng thời bôi trơn dây xích và vòng bi bằng dầu thải thu được từ bãi rác nhằm đảm bảo ngày mai có thể vào thành phố suôn sẻ.
Ngày hôm sau, Vệ Tam tắm rửa sạch sẽ rồi hì hà hì hục đạp cái xe ba bánh đi về phía bắc, mất khoảng năm giờ đồng hồ mới có thể nhìn thấy thành phố.
Xa như vậy, khó trách ông lão không dắt đứa trẻ theo cùng.
Cô nghỉ ngơi một ít, lấy ra một lọ dịch dinh dưỡng trong bao bố ra uống nhằm lấy lại sức, rồi mới tiếp tục đạp xe về phía trước.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Vệ Tam đến thế giới này có thể nhìn thấy một người trông khá bình thường, ngoại trừ xe cộ thỉnh thoảng bay tới lui trên bầu trời và nhiều quảng cáo y như thật bên đường, nơi này gần như không khác gì với thế giới của cô.
“Mới đây, một lô dịch dinh dưỡng của công ty Thông Tuyển bị phát hiện thiếu nguyên tố, không có lợi cho cơ thể người…đã được xử lý.”
Vệ Tam nghe thấy âm thanh tương tự tin tức đang phát trên màn hình ảo phía trên bên phải, thì bị lời người dẫn chương trình nói thu hút, cô ngẩng đầu nhìn vừa lúc thấy một vài tấm ảnh trên màn hình.
Đó là bãi rác mà cô đã đến cả tháng nay, mấy chiếc xe rác bay cứ thế mà không ngừng đổ xuống.
Vệ Tam nhướng mày, cô nhìn thấy chính mình trong góc ảnh, một nhúm đen nhỏ, ngoại trừ có đôi mắt to thì những nơi khác đều còm nhom đến đáng thương.
—— Giống như thây ma nhỏ.
Tuy nhiên cô đã rút ra được một điều từ thông tin vừa rồi: dịch dinh dưỡng thiếu những chất dinh dưỡng chủ chốt, không có lợi cho cơ thể con người nhưng cũng vô hại.
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là phải lấp đầy dạ dày, về phần dinh dưỡng thiếu chất, Vệ Tam tạm thời không có cách nào hy vọng xa hơn.
Vệ Tam chỉ lo xem màn hình ảo, lại nào biết rằng có nhiều người xung quanh đang thường xuyên đưa mắt nhìn cô.
Một đứa trẻ bảy tuổi ngồi trên một cục sắt nát tả tơi có khả năng chuyển động, trông kiểu gì cũng thật kỳ lạ làm sao.
………….
Bầu không khí ẩm mốc bao trùm tòa nhà đổ nát tối tăm u ám, thảng hoặc có rắn và chuột chạy ngang qua; nếu nhìn kỹ còn thể thấy một đứa trẻ đang nằm trong góc.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trên người Vệ Tam có một tấm chăn bông cáu bẩn, trần nhà bằng xi măng bong ra từng mảng, những thanh thép lộ ra ngoài, mang đến cảm giác rằng luôn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Tóc tóc ——"
Một giọt nước mưa đục ngầu nhỏ lên mặt cô.
“……”
Thế mà mắt của Vệ Tam cũng chẳng mở ra dẫu chỉ một chút, cô ôm lấy chăn, lăn đến tận sâu trong góc tường nhằm tránh giọt nước nhiễu rồi tiếp tục ngủ.
Bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức trong hóc đột nhiên vang lên, Vệ Tam vươn tay đè nó xuống.
“Rắc——"
Phần chân của đồng hồ đứt lìa.
Cô giật mình tỉnh dậy, gãi loạn xạ cái đầu rối tung như ổ gà, đoạn cầm đồng hồ báo thức và chân của nó lên xem, cũng may là còn sửa được.
Vệ Tam gấp qua gấp lại cái chăn bông, đặt nó ở một góc sạch sẽ hơn đôi chút, rồi mới đi tới đống sắt vụn để tìm một cái túi lớn trước khi bước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang.
Cô tính đi bới rác.
Một tháng trước, Vệ Tam từ một kỹ sư cấp cao ăn uống không lo lại trở thành một đứa trẻ mồ côi bảy tuổi, phải sống nhờ vào đồ ăn từ bãi rác này. Khi tỉnh dậy, đã có một con chuột khổng lồ ngồi xổm bên cạnh dợm gặm cô.
Đứa trẻ đã ra đi với cơn sốt cao, lúc mở mắt được thì trở thành kỹ sư Vệ Tam.
Theo ký ức trong đầu đứa bé này, lúc còn nhỏ bé đã được một ông lão câm cũng ngụ ở bãi rác gần đó nhặt về nuôi nấng. Nhưng cách đây không lâu ông qua đời, chỉ còn lại mỗi mình bé, mà chỗ ở thoạt tiên cũng bị người gần đó choán mất. Lúc này đứa bé quýnh quýu, chỉ đành tìm chỗ trú trong một tòa nhà bỏ hoang sắp sập, hàng ngày đến bãi rác để kiếm thức ăn, nhưng cái đói và cơn sốt cao đột ngột ập đến đã gi ết chết đứa trẻ.
Suy cho cùng Vệ Tam cũng là người trưởng thành, sau khi mất cả đêm tiếp thu hiện thực, ngày hôm sau cô tiếp tục đến bãi rác tìm thức ăn.
Không ăn sẽ chết đói.
Một tháng này, Vệ Tam đã làm một chiếc xe ba bánh bằng đống rác mà mình thu gom được. Đoạn để cái túi to đã rách tướp sau lưng, một mạch lái nó đi với âm thanh loảng xoảng. Xe bay chở rác đúng hai giờ sáng sẽ đổ hết rác, nhưng cô lại đi vào lúc bốn giờ vì tránh người lớn.
Phụ cận bãi rác có hơn trăm người, tất cả đều sống dựa vào bãi rác. Người trưởng thành sẽ dẫn đầu đi trước, trẻ con không cha không mẹ chỉ có thể tìm đến sau cùng; nếu không nhặt được đồ tốt vì bị cướp cũng là chuyện nhỏ, chủ yếu sẽ bị đánh, thậm chí còn bị đánh chết. Lại không thể đi tìm vào lúc vừa hảnh nắng, bằng không thì bãi rác sẽ bốc mùi quá hăng, cũng gặp chuyện không may.
Phải lúc khi cô tới bãi rác, quả nhiên không còn người nào, xe chở rác mới tới gần như bị lật, khó mà tìm được lối vào để tìm cái ăn.
Vệ Tam tĩnh trí lại, hít sâu một hơi: “Ọe ——”
M* nó, quên mất đây là bãi rác.
Cô lôi cái túi lớn bước vào bãi rác, cẩn thận không cho mình chìm xuống. Khu này thường xuyên có người vô tình chui vào, mấy ngày trước cô còn tìm được người chìm trong đống rác khi tới đây, xui thay lại chết vì không thở được.
Phần lớn kim loại có thể tái chế trên thị trường đều bị người lớn nhặt trước, Vệ Tam ngồi xổm trên đồi rác chậm rãi lục lọi, nhìn thấy món nào thú vị thì ném vào bao to, quên cả việc đói bụng.
Vệ Tam tìm quanh quất, phát hiện một ống nghiệm vỡ có giọt chất lỏng màu hồng dưới đáy, cô cầm lên ngửi rồi mắt bỗng sáng lên, là dịch dinh dưỡng!
Cô lập tức đưa lên đổ vào miệng, một lúc lâu sau giọt dịch mới trượt khỏi thành ống nghiệm.
Vệ Tam cảm nhận một hồi, là dịch dinh dưỡng vị dâu tây.
Cảm giác buồn ngủ sau khi đói một thời gian dài bay biến mất một ít.
Dịch dinh dưỡng là thứ tốt, dễ no bụng, nhưng tiếc là chỉ có một giọt.
Nếu khả dĩ lục ra phân nửa số dịch này thì cô sẽ không đói bụng cả ngày.
Vừa nghĩ đến đây, một luồng sáng mạnh đột nhiên từ trên đầu chiếu xuống. Vệ Tam vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy là một chiếc xe bay chở rác.
Quái lạ, xe rác thường tới đây lúc hai giờ sáng nhưng bây giờ đã hơn bốn giờ, làm sao nó lại đến nữa?
Không chờ Vệ Tam suy nghĩ thêm, ở bầu trời trên khu bãi rác đã xuất hiện một chiếc xe chở rác khác làm cho cô lập tức lôi túi chạy xuống. Mấy cái xe bay này tịnh không chú ý đến việc bên dưới có người hay không, cứ đáp thẳng xuống dưới, một năm không biết đã đè chết bao nhiêu người.
Cho đến khi Vệ Tam tránh ở rìa bãi rác, lúc này mới thấy rõ ở không trung ước chừng có năm cái xe rác và một cái máy bay loại nhỏ bên cạnh.
Cửa sổ phía trước của máy bay nhỏ không ngừng lóe ánh sáng trắng, tần suất lấp lóa khiến Vệ Tam nhớ tới máy quay được truyền thông ở thế giới của mình sử dụng.
Giây tiếp theo, năm chiếc xe bay chở rác mở sàn, vô số hộp lớn rơi xuống trong bãi rác, ánh chớp tắt của máy bay nhỏ càng lúc càng thường xuyên.
Mấy cái xe bay làm xong những chuyện này thì rời đi với máy bay nhỏ.
Vệ Tam đợi một hồi mới nhanh chóng bò lên trên, cô muốn biết những cái hộp đó chứa những gì.
Thế nhưng có lẽ không cần xem vì cô đã ngửi được rồi, chính là mùi của dịch dinh dưỡng.
Vừa rồi có một hộp chứa đã bị đập vỡ khi rơi khỏi xe rác, mùi dung dịch bắt đầu bay ra, hòa với mùi của bãi rác tạo thành một thứ mùi khó ngửi rất lạ kỳ.
Vệ Tam lấy trong túi ra một chiếc đèn pin tự chế nhằm chiếu vào hộp, đưa tay xé niêm phong, rồi không khỏi hít một hơi bởi lẽ cả thảy đều là dịch mới tinh.
Liên tục khui mấy cái thùng, bên trong đều là dịch dinh dưỡng.
Loại tình huống này rất giống với tiêu hủy thực phẩm có vấn đề.
Chẳng biết mấy cái d1ch này có vấn đề gì, Vệ Tam nhanh chóng chụp lấy cái hộp còn nguyên rồi nhét vào túi lớn của mình. Ước chừng nhét đầy ba cái hộp vào túi, cô kéo nó đi tìm chiếc xe ba bánh tồi tàn, để cái bọc chứa ba hộp dinh dưỡng ở trên xe, đẩy xe vào bụi cây che giấu thật kỹ, rồi lại lao về phía bãi rác một lần nữa. Cô lặp lại hành vi bỏ dịch dinh dưỡng lên xe như vừa rồi, cho đến khi đi hết vòng thứ ba thì những người nhặt rác khác đã kéo đến lấy dịch.
Những người này bẻ ngay miệng ống, đổ dịch vào miệng.
“Đúng là dịch dinh dưỡng rồi! Ngon quá đi!”
“Mau lên, mau lấy đi!”
Vệ Tam tiếp tục dọn dịch dinh dưỡng, lúc đói đến hoa mắt chóng mặt lại cầm hai ống nghiệm đổ vào miệng, bụng lập tức ấm áp, cơn quặn đau vì đói dần dà biến mất.
Cô không uống thêm mà sau khi cải trang cho chiếc xe trở nên rống rỗng thì đẩy xe ra ngoài, chuẩn bị quay về.
Hơi nhiều rồi.
Vệ Tam nghiến răng nghiến lợi đạp xe ba bánh kẽo cà kẽo kẹt trở về, cô vẫn muốn tìm cơ hội để cho chiếc xe có thể chạy bằng điện, chẳng qua trước giờ cô vẫn chưa tìm thấy linh kiện mình cần trong bãi rác. Nguồn năng lượng của thế giới này rất khác với thế giới của cô, tiếc nỗi đứa trẻ này chỉ có ký ức bới rác ngày qua ngày với cụ già.
Trở lại tòa nhà đổ nát không người ở, Vệ Tam chậm rãi chuyển dịch dinh dưỡng vào, tổng cộng có mười hai hộp được cô xếp gọn gàng dựa vào tường, cô cảm thấy thỏa mãn.
Rốt cuộc sẽ không đói bụng nữa.
Một tháng này cô đói đến độ ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp hơn rất nhiều, ngày nào trong đầu cũng toàn là đồ ăn.
Vệ Tam còn muốn đau đớn hơn nguyên chủ muôn lần. Từ nhỏ đứa bé này chưa từng nhìn thấy đồ tốt; trong khi cô lại khác, có vô số đồ ăn ở thế giới của cô. Thành ra khi đói bụng sẽ có đủ thứ đồ ăn trong đầu, càng nghĩ càng thấy đói; lúc trước khi đi nhặt rác để ăn, cô đã phải xây dựng tâm lý của mình vô số lần.
Ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi, Vệ Tam quyết định tiếp tục đến bãi rác mang thêm dịch dinh dưỡng về.
Những năm chuyến xe chở dung dịch cũng không phải là một con số nhỏ, dù mọi người sống dựa vào bãi rác này nhưng vẫn không lấy hết được. Bởi vậy hôm nay bãi rác vô cùng dễ chịu, người nào cũng bận rộn chở dung dịch đi.
Vệ Tam tới lui bốn chuyến, lần này cô chẳng màng đến vầng thái dương chiếu gắt, từ giác sáng tinh sương đến tối mịt đã chở được đầy đủ bốn mươi tám hộp, thậm chí trong túi vẫn còn nhét đầy dung dịch rơi rải rác.
Buổi tối cô tự bổ sung thêm một phần ăn bằng cách uống dung dịch vị trái cây và vị rau củ, chuyện này cuối cùng đã làm mất đi cơn đói kéo dài quanh quẩn một tháng trời. Tiếp đến, cô sửa chân của cái đồng hồ báo thức trước khi nằm nghỉ ngơi.
Ngủ đến bốn giờ ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên như thường lệ. Vệ Tam xoay người đứng dậy, tinh thần tốt hơn rất nhiều; cô tiếp tục chuẩn bị đi đến bãi rác nhưng mục đích lần này không phải dịch dinh dưỡng mà là những gì có ở lúc đổ rác lúc hai giờ sáng.
Vẫn có rất nhiều người ở bãi đất như trước, nhưng họ đều dốc sức tập trung lấy dung dịch, tuyệt không có ai đi lục lọi đống rác.
Lần này Vệ Tam chỉ chuyển có ba hộp cũng vì dung dịch đang từ từ giảm bớt, mấy người lớn phía sau cũng bắt đầu phân chia vị trí, không cho mấy người như cô đi dọn nên cô đành bỏ cuộc, ngược lại đi tới chỗ khác bới rác.
Cô muốn tìm một số vật liệu hữu ích để làm một vài món này nọ.
Lục lọi hơn một giờ, mắt thấy mặt trời sẽ sớm ló dạng, Vệ Tam đứng dậy rời đi, một lần nữa đạp cái xe ba bánh cà tàng trở về.
Trở lại chỗ ở, Vệ Tam ngồi xổm trước hộp gỗ, đưa tay quét ngang một hàng dịch dinh dưỡng, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình giàu có vô ngần.
Bây giờ cô có thể chọn hương vị của dịch dinh dưỡng rồi.
Vệ Tam chọn một loại có vị dâu, cô cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, quả là ngon.
Dù đã có hàng chục hộp thế này song cô vẫn muốn uống tiết kiệm, ít nhất là cho đến khi cô tìm được phương cách sinh tồn.
Sau khi lấp đầy bụng, Vệ Tam thu dọn lại mấy món đồ có được trong túi, cuối cùng khi xem xét tất cả gia sản của mình thì cô quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Ngày xưa khi ông cụ còn sống có đi bán phế liệu mình nhặt được. Trong trí nhớ của bé con, ông thường đi về hướng bắc, nghe nói là ông đi bán phế phẩm kim loại trong thành phố.
Đã tới đây một tháng lại có được nhiều dịch dinh dưỡng có thể lấp đầy bụng như vậy, Vệ Tam muốn vào thành nhìn xem.
Cô bèn tân trang lại chiếc xe ba bánh hỏng hóc của mình một lần nữa, đồng thời bôi trơn dây xích và vòng bi bằng dầu thải thu được từ bãi rác nhằm đảm bảo ngày mai có thể vào thành phố suôn sẻ.
Ngày hôm sau, Vệ Tam tắm rửa sạch sẽ rồi hì hà hì hục đạp cái xe ba bánh đi về phía bắc, mất khoảng năm giờ đồng hồ mới có thể nhìn thấy thành phố.
Xa như vậy, khó trách ông lão không dắt đứa trẻ theo cùng.
Cô nghỉ ngơi một ít, lấy ra một lọ dịch dinh dưỡng trong bao bố ra uống nhằm lấy lại sức, rồi mới tiếp tục đạp xe về phía trước.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Vệ Tam đến thế giới này có thể nhìn thấy một người trông khá bình thường, ngoại trừ xe cộ thỉnh thoảng bay tới lui trên bầu trời và nhiều quảng cáo y như thật bên đường, nơi này gần như không khác gì với thế giới của cô.
“Mới đây, một lô dịch dinh dưỡng của công ty Thông Tuyển bị phát hiện thiếu nguyên tố, không có lợi cho cơ thể người…đã được xử lý.”
Vệ Tam nghe thấy âm thanh tương tự tin tức đang phát trên màn hình ảo phía trên bên phải, thì bị lời người dẫn chương trình nói thu hút, cô ngẩng đầu nhìn vừa lúc thấy một vài tấm ảnh trên màn hình.
Đó là bãi rác mà cô đã đến cả tháng nay, mấy chiếc xe rác bay cứ thế mà không ngừng đổ xuống.
Vệ Tam nhướng mày, cô nhìn thấy chính mình trong góc ảnh, một nhúm đen nhỏ, ngoại trừ có đôi mắt to thì những nơi khác đều còm nhom đến đáng thương.
—— Giống như thây ma nhỏ.
Tuy nhiên cô đã rút ra được một điều từ thông tin vừa rồi: dịch dinh dưỡng thiếu những chất dinh dưỡng chủ chốt, không có lợi cho cơ thể con người nhưng cũng vô hại.
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là phải lấp đầy dạ dày, về phần dinh dưỡng thiếu chất, Vệ Tam tạm thời không có cách nào hy vọng xa hơn.
Vệ Tam chỉ lo xem màn hình ảo, lại nào biết rằng có nhiều người xung quanh đang thường xuyên đưa mắt nhìn cô.
Một đứa trẻ bảy tuổi ngồi trên một cục sắt nát tả tơi có khả năng chuyển động, trông kiểu gì cũng thật kỳ lạ làm sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook