Biệt thự Hương Long chiếm diện tích rất rộng, là khu biệt thự sang trọng vô giá của Giang Thành, trong đó các loại dịch vụ hỗ trợ đặc biệt đầy đủ, khuôn viên của khu biệt thự vừa vào cửa liền có một cửa hàng tiện lợi 24H, hàng hóa phong phú chẳng qua là đắt tiền.

Khi Sầm Diễn lái xe đến, hai nhân viên trong cửa hàng đang trò chuyện về những tin đồn gần đây trong giới giải trí.

Vừa mới nói tới chuyện của Tô Thiển thì cửa mở ra.

“Xin chào, hoan nghênh quý khách.” Hai người mỉm cười theo phản xạ có điều kiện.

Nhân viên bán hàng tóc ngắn muốn đi lên hỏi xem có cần giúp đỡ hay không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cao quý kiêu ngạo lọt vào mắt thì ngượng ngùng lập tức đỏ mặt.

“Thật đẹp trai!” Cô lén lút quay đầu dùng khẩu hình nói với nhân viên bán hàng tóc dài.

Nhân viên bán hàng tóc dài dù kiềm chế nhưng vẫn kích động gật đầu.

Chờ hai người phục hồi tinh thần trở lại, người đàn ông đã đi tới kệ để hàng tiêu dùng thường ngày.

Nhân viên bán hàng tóc ngắn nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, một bên tai hồng hồng đuổi theo, nuốt nước bọt, có chút căng thẳng nhưng kiềm chế hỏi: “Xin chào, thưa anh, tôi có thể hỏi anh cần mua gì, cần giúp đỡ không?”

Mùi nước hoa theo lúc cô ta đến gần mà chui vào mũi anh.

Trong lòng bài xích, Sầm Diễn khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng nói hai chữ lãnh đạm: “Không cần.”

Thật lạnh, mặc dù người đàn ông đứng cách đó rất xa.

Nhân viên bán hàng tóc ngắn không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn kích động hơn khi thấy thái độ lạnh lùng này, cô ta vẫn mỉm cười và nói: “Được rồi, nếu anh cần giúp đỡ thì có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào.”, sau đó lùi lại vài bước.

Sầm Diễn liếc mắt một cái liền thấy được một hàng dài đồ dùng cho phụ nữ, nhiều loại, màu sắc bao bì khác nhau, làm cho người ta hoa mắt.

Hơi cứng đờ tại chỗ, đôi mắt sâu không chớp nhìn chằm chằm, lông mày anh nhíu chặt hơn, đôi môi mỏng lặng yên không một tiếng động mím thành đường thẳng, đường nét cằm của anh cũng tựa hồ trở nên căng chặt.

Đứng khoảng nửa phút, anh đưa tay, ngón tay thon dài cầm lấy mỗi loại một túi.

Nhân viên bán hàng tóc ngắn cách đó vài bước nhìn thấy, khiếp sợ, ánh mắt nhất thời mở to.

Tất cả… tất cả đều lấy?

Trong lúc giật mình ngẩn người, giọng nam trầm thấp lọt vào trong tai ——

“Xin hỏi có nội y dùng một lần không? Quần lót?”

Thanh âm này…rất dễ nghe!

Nhân viên bán hàng tóc ngắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt tim đập tăng tốc không khống chế được, thậm chí nhiệt độ trên mặt cũng lặng lẽ tăng cao, nhưng bởi vì ánh mắt lãnh đạm không có chút nhiệt độ, cũng như hàng lông mày hơi nhíu của anh như một gáo nước lạnh làm cho cô ta tỉnh táo.

“A… có, có, anh đợi một chút.” Trên mặt nóng lên, cô ta cúi đầu chạy đến trước kệ tận cùng bên trong, lấy một hộp quần lót dùng một lần chất lượng tốt nhất cũng là nhãn hiệu nổi tiếng sử dụng chất liệu nguyên chất tinh khiết.

“Đây ạ.” Cô ta đưa nó cho anh, Sầm Diễn nhận lấy.

“Cảm ơn.” Anh nói xong thì đi đến quầy thu ngân.

Nhân viên bán hàng tóc ngắn nhìn vào đường nét khuôn mặt hoàn hảo của anh chưa nghĩ đã buột miệng thốt lên: “Tiên sinh, có phải là bạn gái của anh đến kỳ không? Tôi nghĩ anh nên mua thêm một gói đường đỏ, nhiều cô gái đến kỳ sinh lý sẽ rất đau, uống một ly nước gừng đường đỏ ấm áp sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Người đàn ông cao lớn thân hình anh tuấn được ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ tựa hồ tăng thêm vài phần ấm áp khó có được, làm trung hòa đi hàn ý tỏa ra từ xung quanh anh.

Nghe vậy, Sầm Diễn cũng không từ chối: “Được.”

Không bao lâu, anh mang theo một túi lớn rời khỏi.

“Ah! Cô có nghe thấy không? Giọng nói của anh ấy thực sự dễ nghe!” Nhìn thấy người đàn ông lái xe rời đi, nhân viên bán hàng tóc ngắn hưng phấn đến mức không tự chủ được, “Liền… nó giọng nói đó có thể làm cho lỗ tai của người ta mang thai đó! Thật gợi cảm trêu người, có đúng không a?”

Nhân viên bán hàng tóc dài cũng rất phấn khích: “Loại miêu tả này đã lỗi thời rồi, rõ ràng là nghe êm tai đến nỗi có thể làm cho người ta trong nháy mắt cao trào mới đúng. Đúng, là cao trào! Quá chất lượng! Còn có khuôn mặt kia, trong giới giải trí còn không có tồn tại nhan sắc như thế đâu, không ai sánh bằng.”

Nhân viên bán hàng tóc ngắn lắng nghe, không thể không tán thành, càng ngày càng phấn khích.

“Đúng đúng!” Cô ta phụ họa, lập tức lại nhịn không được hâm mộ, “Loại nam nhân này, cao quý lại cấm dục, chính là đối với tất cả mọi người lãnh đạm chỉ ôn nhu với người mình yêu, tự mình ra ngoài mua băng vệ sinh… thật ghen tị với bạn gái của anh ấy.”

“Đúng vậy, nhưng chúng ta có hâm mộ cũng không được, có thể ở nơi này là thân phận gì chứ? Bạn gái của anh ấy chắc chắn cũng là môn đăng hộ đối.” Nhân viên bán hàng tóc dài cười nói, nghĩ đến bóng lưng nam nhân rời đi, bằng cách nào đó, bỗng nhiên kích động.

“Ôi, chờ đã…”

“Làm sao?”

Nhân viên bán hàng tóc dài nhăn mày cắn môi nghi ngờ nói: “Làm thế nào mà tôi lại cảm thấy bóng lưng của người đàn ông này có chút quen thuộc, như thể hôm nay đã thấy ở đâu đó rồi, ngoại trừ đến cửa hàng, cô có ấn tượng gì không?”

Nhân viên bán hàng tóc ngắn cố gắng nhớ lại.

“Bóng lưng a…”

Đột nhiên, cô ta bị sốc đến nỗi trợn mắt một lần nữa.

Nhân viên bán hàng tóc dài cũng trong nháy mắt nhớ ra ——

Không phải là những gì họ vừa bàn tán sao, Tô Thiển hôm nay ở sân bay bị chụp ảnh đi cùng với bạn trai bí ẩn?

“Anh ấy chính là bạn trai thần bí của Tô Thiển?!”

“Tô Thiển tối nay ở nơi này?!”

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng hô lên.

Nhà vệ sinh.

Theo thời gian trôi qua, biểu tình trên khuôn mặt tinh xảo của Thời Nhiễm càng lúc càng chán nản, cuối cùng vươn cổ ra nhìn nhìn.

Cô không muốn chờ nữa.

“Thùng thùng…”.

Tiếng gõ cửa trong giây tiếp theo lại chui vào tai.

“Thời Nhiễm, lấy đồ.”

Thời Nhiễm nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng cô đi tới, mở ra một khe hở nhỏ.

Một túi đồ lớn có bao bì thân thiện với môi trường được đưa vào.

Cô cúi đầu nhìn, đành phải nhận lấy.

Tất cả đều là băng vệ sinh.

Loại sử dụng hàng ngày, ban đêm, loại mỏng, dày, bằng bông …mỗi nhãn hiệu đều có.

Mà trên cùng là một hộp quần lót dùng một lần và … một chiếc váy dài còn mới tinh.

Có chút quen thuộc.

Thời Nhiễm nghĩ lại.

Là lúc cô bị Sầm Diễn cưỡng ép mang theo đi dạo ở trung tâm mua sắm, là anh đã chọn cái váy này cho cô.

Dưới thân cuộn trào mãnh liệt, từng đợt từng đợt.

Sầm Diễn không đi, vẫn đợi ở cửa, có chút nghiện thuốc lá không giải thích được, muốn hút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Răng rắc” nhẹ một tiếng, cửa mở ra.

Anh ngước mắt lên.

Chiếc váy dài mà cô mặc lúc đi nghỉ mát vẫn không có thay đổi.

Đối mặt nhau, đôi môi đỏ hồng của Thời Nhiễm khẽ nhếch lên, độ cong rất nhạt: “Cảm ơn Sầm Tứ ca, bao nhiêu tiền? Chuyển cho anh.”

Chính là đang nói những gì anh vừa mua.

Không có xấu hổ, nếu có thì chẳng qua là bây giờ cô đối với anh một mực xa cách lãnh đạm, không hề nể mặt.

Sầm Diễn cùng cô nhìn nhau, đặc biệt bình tĩnh.

Thời Nhiễm cũng không đợi anh trả lời, trực tiếp vòng qua anh trở lại phòng khách, cầm lấy điện thoại di động cô đặt trên bàn trà, hướng về anh ra hiệu.

Vô luận là vẻ mặt hay giọng điệu của cô đều biểu đạt ra một ý tứ ——

Cô sẽ không nợ người khác.

Sầm Diễn im lặng.

Chốc lát, anh lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần, mở Wechat ra đưa mã QR của mình để cô quét.

Thời Nhiễm nhìn thấy, bên môi không nhịn được hơi cong lên tràn ra vài phần tươi cười thờ ơ.

“Có thể chuyển khoản trực tiếp, số tài khoản.” Giọng nói của cô có vẻ lười biếng, nhắc nhở nhẹ nhàng.

Yết hầu có chút căng thẳng, Sầm Diễn thu hồi điện thoại.

Lúc này, có một cuộc gọi đến.

Liếc nhìn, anh trầm giọng nói: “Xin lỗi, trả lời điện thoại trước.”

Nói xong, anh xoay người đi ra cách vài bước.

“Ừm, cậu nói đi…” Anh cố ý hạ thấp giọng.

Thời Nhiễm đối với cuộc gọi của anh không có hứng thú, thừa dịp điện thoại di động còn pin, cô gửi tin nhắn cho Thời Ngộ Hàn: [Bây giờ đến đón em.]

Thời Ngộ Hàn một giây liền trả lời lại: [Có chút chuyện quan trọng đang bàn, chờ một chút.]

Thời nhiễm không trả lời lại.

Một lát sau, Sầm Diễn một lần nữa xoay người.

“Ăn cơm đi, nguội rồi.” Anh thản nhiên nói, giữa mặt cảm xúc bình tĩnh.

“Sầm Tứ ca.” Thời Nhiễm gọi anh lại rất nghiêm túc nói, “Cơm tối thì thôi đi, anh cũng thấy đó, bây giờ tôi không thoải mái, dù sao cũng đã tới, xem như ăn qua rồi đi.”

“Không tiếc chút thời gian này.” Sầm Diễn mặt không chút gợn sóng “Trước khi tới đã nói rõ, như vậy, có bắt đầu có kết thúc. Mặt khác, anh đã nói trước với Thời Ngộ Hàn, phải đợi cậu ta tự mình tới đón em, huống chi nơi này cũng không bắt được xe.”

Lời đã nói đến mức này nếu lại từ chối liền thì có vẻ đang giả bộ cùng cố ý.

Thời Nhiễm nhàn nhạt cười nói: “Được rồi.”

Dứt lời, cô không nhanh không chậm đi vào phòng khách.

Sầm Diễn đứng đó chăm chú nhìn bóng lưng cô, con ngươi càng lúc càng u ám, thẳng đến khi cô sắp đi đến phòng khách, anh mới đuổi theo.

Hai người ngồi mặt đối mặt.

Nước ép mơ đào nhỏ, đậu que xào tỏi, súp chua tôm cá, lẩu thịt bò hoa tuyết…

Mỗi món ăn đều có mùi thơm hấp dẫn, tạo ra cảm giác kích thích khẩu vị làm người nhìn liền muốn động cả mười ngón tay để thưởng thức món ngon.

Nhưng Thời Nhiễm chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thần sắc không chút biến hóa.

Cả người cô đều là trạng thái thả lỏng, thật sự chỉ coi anh là anh trai trong gia đình cùng nhau ăn cơm, ngoại trừ chẳng muốn nói chuyện thì hết thảy mọi thứ đều giống nhau, không ràng buộc cũng rất hưởng thụ.

Mà Sầm Diễn đều là trầm mặt, im lặng không nói gì.

Bầu không khí quá mức yên tĩnh.

Hai người thật sự chỉ ăn cơm, từ đầu đến cuối không trao đổi lời nào.

Hơn nửa giờ sau.

Thời Nhiễm tao nhã lịch sự buông đũa xuống, mỉm cười với người đàn ông đối diện: “Ăn no rồi, có thể đi chưa?”

Trong mắt phản chiếu hình bóng gương mặt cô, Sầm Diễn bất động thanh sắc thu hồi ánh nhìn, đứng dậy, khí thế cao lãnh theo đó áp xuống.

“Chờ.” Anh nói không có bất kỳ cảm xúc nào.

Thời Nhiễm vô cùng nhàm chán gửi tin nhắn cho Thời Ngộ Hàn hỏi anh đến đâu, sắp đến giờ rồi.

Thời Ngộ Hàn không trả lời lại.

Hàm răng vô thức khẽ cắn cắn môi dưới, Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, tìm khung chat của Khương Họa đang muốn gửi tin nhắn thì có mùi giống như gừng chui vào mũi.

Động tác thoáng dừng lại.

Tầm mắt rũ mắt, là một bát nước đường đỏ, mùi gừng chính là từ nơi này bay ra.

Thời Nhiễm cười cười, cực nhạt cũng vô cùng đẹp, nhưng lại không có lấy một tia nhiệt độ, có thế nói là có chút châm chọc lóe lên.

Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, quanh thân tản ra sự cao quý bẩm sinh.

“Cảm ơn Sầm Tứ ca.” Cảm xúc tốt đẹp hoàn toàn biến mất, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nói tùy ý nhưng từng chữ rõ ràng, “Nhưng tôi không uống cái này, cũng không cần.”

Cô không thích.

Người thích uống cái này trước nay không phải là cô.

“Bất quá vẫn cảm ơn.” Khóe môi lộ ra ý cười nhạt đến gần như không có, cô chân thành nghiêm túc lặp đi lặp lại.

Rất khách sáo, thái độ muốn phân chia rõ ràng với anh.

“Ong ong ——”, tiếng điện thoại rung lên.

Là Thời Ngộ Hàn gọi.

Thời Nhiễm bắt máy, giọng nói mềm mại: “Anh… Vâng, ăn xong rồi, được rồi, em ra ngoài liền đây.”

Dứt lời, cô đứng dậy.

Tầm nhìn của người đàn ông vẫn còn rơi vào người cô.

Tay áo sơ mi tùy ý xắn lên, quần âu phục màu đen không có một nếp gấp, làm cho anh càng có vẻ kiêu ngạo trầm ổn.

Thời Nhiễm hào phóng mỉm cười, giọng nói của cô càng thêm xa cách không ít: “Cảm ơn Sầm Tứ ca tối nay đã chiêu đãi, như ý anh muốn đã ăn cơm, hy vọng Sầm Tứ ca anh cũng có thể nói làm được.”

“Ừm.” Sầm Diễn khắc chế chịu đựng nói.

Thời Nhiễm xoay người lại, nghĩ nghĩ nói: “Xin lỗi, lại mượn nhà vệ sinh chút.”

Cô nói xong thì hướng nhà vệ sinh đi đến.

Sầm Diễn cuối cùng cũng không nhịn được, lấy ra hộp thuốc lá rút một điếu thuốc, chỉ kẹp giữa ngón tay chứ không châm lửa.

Chẳng bao lâu anh thấy cô đi ra một lần nữa, trong tay cầm băng vệ sinh mà anh đã mua, và một túi rác màu đen chứa mọi thứ.

“Đưa em.” Sầm Diễn đi tới, trực tiếp đến trước mặt cô.

Mở cửa ra, xe Thời Ngộ Hàn đã đổ ở cửa, người thì tùy ý tựa vào thân xe như cười như không cùng anh nhìn nhau.

Sầm Diễn làm như không thấy, nghiêng người.

“Nhiễm Nhiễm, lên xe.” Thời Ngộ Hàn ra hiệu cho Thời Nhiễm đi qua.

Thời Nhiễm cười đi tới.

“Anh, có thể đi rồi.”

“Ừm.” Đợi cô ngồi an ổn, Thời Ngộ Hàn thay cô đóng cửa xe lại, xoay người sau đó hướng về phía Sầm Diễn nhìn khiêu khích một cái rồi đi vòng qua đầu xe lên xe.

Không bao lâu, xe chậm rãi khởi động rời đi.

Cuối cùng, dần dần biến mất.

Thu hồi tầm mắt, Sầm Diễn xoay người trở lại phòng ăn.

Thức ăn trên bàn vẫn còn độ ấm như cũ nhưng cả biệt thự lại tiếp tục trở về trạng thái như mọi khi, chỉ có một mình anh.

Anh ngồi xuống một lần nữa, chậm chạp cầm đũa lên, trầm mặc ăn hết những món mà cô rất thích.

Cô ăn không nhiều lắm, giống như cho có lệ, hết lần này tới lần khác, lúc cô ăn thoạt nhìn rất nghiêm túc, khiến người ta không bắt được vẻ không hài lòng.

Nhưng trong lòng anh rõ ràng, chỉ là thoạt nhìn một cái thôi cũng biết được trái tim cô không có ở đây chút nào.

Ánh đèn trong phòng ăn tương đối nhu hòa, chỉ là dưới phong cách lạnh lẽo cứng nhắc đen trắng xám, sớm đã bị thay đổi một cách vô tri vô giác, bị sự cô lạnh lẽo chiếm đoạt.

Nhà của anh, đúng là chưa từng có độ ấm.

Vẫn luôn luôn là như vậy.

Chờ anh ăn hết những món này đã hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đang định đứng dậy rời đi thì Sầm lão phu nhân gọi điện thoại tới.

Ngón tay tùy ý trượt trên màn hình, Sầm Diễn bắt máy: “Bà nội, có việc gì không?”

Giọng điệu vẫn là tôn trọng như trước, nhưng chưa bao giờ có sự thân mật, có một khoảng cách vô hình luôn tồn tại giữa Sầm Diễn và Sầm gia.

Sầm lão phu nhân trong lòng thở dài, giả vờ tự nhiên hỏi: “Đưa Nhiễm Nhiễm về nhà sao?”

“Anh cô ấy đón đi rồi.” Sầm Diễn trả lời.

Sầm lão phu nhân nội tâm rối rắm, theo bản năng nhìn Sầm Vi Nịnh đang bĩu môi ngồi đó, xoắn xuýt vô cùng, rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng chỉ nói: “Vậy thì tốt, cũng không có chuyện gì khác, con bận đi.”

“Ừm.”

“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm việc quá muộn, thân thể quan trọng.”

“Ngài cũng vậy.”

“Có thời gian về nhà ăn cơm.”

“Được.”

Cuộc gọi cứ như vậy chấm dứt, không gợn sóng không sợ hãi, dò không ra một tia suy nghĩ của anh.

Sầm lão phu nhân buông điện thoại xuống lâm vào trầm tư.

Thanh Mạc.

Cuộc sống về đêm náo nhiệt thuộc về thành phố vừa mới bắt đầu, Sầm Diễn khẽ nhíu mày rốt cục gặp Thời Ngộ Hàn đang ngồi ở khu VIP trên tầng hai, trước mặt anh còn có một cô gái nhỏ, bộ dáng nhìn nhu thuận đang nghe giáo huấn nhưng quật cường không phục.

“Được, giáo sư Thời, tôi biết sai rồi.”

Khi đến gần Sầm Diễn vừa vặn nghe được câu này, nhưng từ trước đến nay anh không có hứng thú với chuyện của người khác, càng không để vào mắt, cho nên anh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô bé một cái.

Sầm Diễn đi qua chỗ hai người.

Thời Ngộ Hàn chân dài bắt chéo ngồi trên sô pha, ngón tay kẹp điếu thuốc, thấy anh đến không nhanh không chậm mà nhã ra một vòng khói, như cười như không hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, nhưng nếu nói chuyện của Nhiễm Nhiễm, vậy thì thôi.”

Sầm Diễn ngữ điệu ảm đạm: “Đổi một chỗ yên tĩnh khác.”

Thời Ngộ Hàn như có chút suy nghĩ nhìn anh một cái.

Vài phút sau, hai người đi đến ban công nhỏ bên ngoài hành lang tầng hai.

Sầm Diễn cũng châm một điếu thuốc, một tay để vào túi quần, một tay kẹp thuốc lẳng lặng hít một hơi, sâu trong đáy mắt dâng lên bóng tối mơ hồ, anh nhìn Thời Ngộ Hàn trực tiếp nói: “Cô ấy không ổn.”

Tứ ca: Cứ tưởng được thêm Wechat của vợ yêu rồi cơ ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương