Bà Đào đi rồi, Tạ Cảnh Uyên dùng ánh mắt bảo Tô Diệu Diệu đi đóng cửa.

Tô Diệu Diệu ngơ ngác đóng cửa, rồi lại ngơ ngác ngồi lên bệ cửa sổ, nhìn Tạ Cảnh Uyên trước mặt.

Tạ Cảnh Uyên hỏi cô trước: “Sách ở đâu?”

Tô Diệu Diệu: “Chị họ, chị ấy đọc xong thì đưa cho em đọc.”

Tạ Cảnh Uyên cũng đã đoán được một chút, vì ngày thường cô không có hứng thú đọc sách.

Tô Diệu Diệu: “Đạo trưởng, sao anh lại muốn viết?”

Tạ Cảnh Uyên chỉ vào khuôn mặt đẹp trai lai láng khí chất ngời ngời, nói ra một câu rất phổ biến ở xã hội loài người: “Kiếm tiền.”

Nếu cậu sống một mình thì sẽ không có nhu cầu quá lớn đối với đời sống vật chất, cứ bái nhập vào một Đạo Quán nào đó là được.

Nhưng cậu phải phụng dưỡng bà Đào, còn phải chăm sóc một con mèo ham ăn, yếu ớt, lười biếng, không biết tiết kiệm là gì.

Kể cả học phí của cậu, chi phí sinh hoạt đều phải cần tiền.

Tạ Vinh có tiền, tuy không keo kiệt với cậu, nhưng Tạ Cảnh Uyên không muốn sống nương tựa vào người cha chẳng mấy thân thiết với mình.

Tô Diệu Diệu nghe xong lí do của cậu cũng không lấy làm lạ, giống như Chu Dao và Phùng Tiểu Vũ, bọn họ đều đang dùng cách của riêng mình để kiếm tiền tiêu vặt trong kì nghỉ hè.

Cô tò mò Tạ Cảnh Uyên kiếm được bao nhiêu tiền hơn.

Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng nhìn cô: “Không liên quan đến em.”

Tô Diệu Diệu bĩu môi.

Tạ Cảnh Uyên: “Đừng nói chuyện này cho ai khác, kể cả cô chú.”

Tô Diệu Diệu: “Vâng.”

Tạ Cảnh Uyên: “Em có thể đi rồi, sau này đừng mặc đồ ngủ ra ngoài.”

Bấy giờ Tô Diệu Diệu mới nhận ra cô đang mặc đồ ngủ, vì vừa nãy dựa vào đầu giường đọc sách nên tóc cũng rối bù.

Hào hứng chạy tới vậy mà còn bị người ta dạy dỗ, Tô Diệu Diệu trừng mắt với Tạ Cảnh Uyên, bĩu môi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng giúp cậu.

“Diệu Diệu cũng thích quyển sách này à?” Bà Đào ngồi trên ghế sofa, cười hỏi.

Cháu trai vẫn đang là trẻ vị thành niên, lúc kí hợp đồng và làm thẻ phải cần bà giúp nên bà Đào biết rõ mồn một về bí mật của cháu mình, hơn nữa cháu trai cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu bà.

Tô Diệu Diệu suy nghĩ, cầm < Trấn yêu > ngồi xuống bên cạnh bà Đào, hỏi nhỏ: “Anh giỏi như thế, vậy bà có biết anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền không?”

Nói đến đây, bà Đào tự hào khỏi phải nói, đang định lén lút tiết lộ cho Tô Diệu Diệu thì bên phòng sách truyền đến tiếng mở cửa.

Ánh mắt bà Đào bỗng thay đổi, tiếc nuối nói với Tô Diệu Diệu: “Nó không cho bà nói cho cháu.”

Tô Diệu Diệu thất vọng lần hai.

Bà Đào không có miễn dịch với dáng vẻ đáng thương của Tô Diệu Diệu, nhanh chóng nói thêm: “Nhưng mà kiếm được nhiều lắm, cháu muốn mua gì cứ việc tìm nó.”

Mắt Tô Diệu Diệu sáng lên, nhiều như vậy ư?

Tạ Cảnh Uyên đã đi tới, một tay cầm cốc đi đến bình nước rót nước, vô tình nhìn sang Tô Diệu Diệu đang ngồi trên sofa.

Ánh mắt đủ lạnh để Tô Diệu Diệu hiểu được ám hiệu của cậu.

“Bà ơi, cháu về đây.” Tô Diệu Diệu ôm sách đứng lên.

Bà Đào: “Đi đi, khi nào chán lại sang chơi nhé.”

Tô Diệu Diệu nhanh nhẹn rời đi.

Tạ Cảnh Uyên nhìn cửa nhà được đóng lại một lần nữa, hỏi bà Đào: “Bà nói cho em ấy rồi à?”

Bà Đào ho khan: “Chỉ nói cháu kiếm được nhiều tiền thôi, chưa nói con số cụ thể, quan hệ của cháu với Diệu Diệu thế nào, nói cho con bé biết thì làm sao?”

Tạ Cảnh Uyên nhíu mày, hỏi: “Bà nghĩ cháu với em ấy có quan hệ gì?”

Bà Đào nở nụ cười vừa thần bí vừa mờ ám với cháu trai.

Cách cháu trai đối xử với Tô Diệu Diệu quả là kiểu “bạn trai ba tốt” treo trên miệng giới trẻ, bà Đào cũng đã sớm coi Tô Diệu Diệu là cháu dâu rồi.

Tạ Cảnh Uyên định giải thích, nhưng thấy bà Đào cười vui vẻ như vậy, cậu hơi dừng lại, cầm nước quay về phòng.

Có lẽ là không giải thích được.

Trừ Tô Diệu Diệu ra thì còn có ai tin cậu chỉ đối xử với cô như một con mèo của Thanh Hư Quán.

Phòng 301 sát vách.

Tô Diệu Diệu lại dựa vào giường, tỉ mỉ đọc quyển < Trấn yêu >.

Theo trang giới thiệu thì quyển sách này có 350 nghìn chữ, giá bán 40 tệ.

Tô Diệu Diệu không hiểu phép toán trong đó lắm, cô nhắn tin cho Đường Yến: “Chị ơi, quyển < Trấn yêu > bán ra tổng cộng bao nhiêu bản?”

Đường Yến: “Chị có biết đâu, cái này chỉ có tác giả với nhà xuất bản biết thôi, em hỏi làm gì?”

Tô Diệu Diệu: “Em muốn biết tác giả kiếm được bao nhiêu tiền.”

Đúng là đạo trưởng kiếm được bao nhiêu không liên quan gì đến cô, nhưng Tô Diệu Diệu muốn biết cậu lợi hại cỡ nào.

Đường Yến: “Chắc chắn là rất nhiều, nghe nói có độc giả nhà siêu giàu còn đập cho anh ta 11 vạn, mà không phải chỉ có một người giàu đâu! Bảng tiêu thụ của nam tần hầu như toàn là truyện dài mấy triệu chữ, sách của anh ta ngắn như vậy mà còn leo lên được, có thể tưởng tượng được anh ta lợi hại cỡ nào, chắc cũng phải kiếm được mấy trăm ngàn đấy, còn chưa tính tiền nhuận bút nữa.”

Tô Diệu Diệu: …

Mấy trăm ngàn!

Chu Dao với Phùng Tiểu Vũ làm công một tháng chỉ kiếm được 1000, vậy mà đạo trưởng lén kiếm tiền lại được tận mấy trăm ngàn!

Quả không hổ là Quán chủ Thanh Hư Quán, Tạ Cảnh Uyên làm đạo sĩ đã lợi hại rồi, lúc biến thành người cũng tinh thông mọi thứ, không gì là không làm được!

Sau khi kính nể, Tô Diệu Diệu cũng chịu một chút đả kích.

Dù ít dù nhiều thì bạn bè đều kiếm ra tiền, chỉ có cô là chưa kiếm được một đồng nào trong mùa hè này.

Tô Diệu Diệu nhìn bìa sách < Trấn yêu >, bỗng nảy ra một suy nghĩ. Đạo trưởng biết viết đạo sĩ bắt yêu, vậy cô cũng có thể viết một quyển truyện về mèo yêu mà?

Như bị thôi thúc, Tô Diệu Diệu mở máy tính ra, tạo một tài liệu.

Mười phút trôi qua, tài liệu trống trơn.

Nửa tiếng trôi qua, tài liệu trống trơn.

Sau nửa tiếng nữa, Tô Diệu Diệu hoàn toàn bỏ cuộc.

Viết truyện còn khó hơn làm bài tập, cô không thích, cô cũng không biết mèo yêu có thể làm gì!

Quên đi, cô chỉ là một con mèo, tại sao phải so sánh với một người đường đường là Quán chủ Thanh Hư Quán?

Tắt máy tính, Tô Diệu Diệu tiếp tục đọc < Trấn yêu >.

Sau khi đọc xong, cả người cô lạnh run lên.

Mấy con yêu xuất hiện trong sách thảm quá đi, đám tiểu lâu la tu vi không cao bị đạo sĩ đánh chết là nằm trong dự liệu, nhưng con mãng xà yêu ngàn năm lợi hại nhất kia cũng bị đánh cho hồn phi phách tán!

Cốt truyện tàn nhẫn như vậy mà độc giả ở thế giới này còn thích được, rốt cuộc là thích cái gì trong đó?

Có điều mãng xà yêu giết người như ngóe, tội ác chồng chất, đạo sĩ thay trời hành đạo là điều không thể chối từ.

Nhưng trong đó rõ ràng có một con thỏ yêu tâm địa lương thiện, còn giúp đỡ nhóm đạo sĩ nữa, tại sao nó không có được happy ending mà lại bị mãng xà yêu nuốt chửng?

Lúc thỏ yêu bỗng nhiên bị nuốt, Tô Diệu Diệu vừa sợ vừa khó chịu!

Tô Diệu Diệu lật đến trang thỏ yêu chết, chụp ảnh lại rồi gửi cho Tạ Cảnh Uyên: Đạo trưởng, tại sao lại cho thỏ yêu chết? Không phải nói là ở hiền gặp lành sao?

Hai phút sau, Tạ Cảnh Uyên trả lời cô: “Kiếp này làm yêu, kiếp sau làm người tức là gặp lành.

Tô Diệu Diệu: …

Hình như cũng hơi có lí.

Ngày 19 tháng 8 phải dọn nhà, hai nhà Tạ, Tô gọi cho công ty dọn nhà, cùng nhau chuyển từ tiểu khu Ôn Hinh đến hoa viên Minh Châu gần trường Nhất Trung.

Toàn bộ hoa viên Minh Châu đều dùng thang máy, tòa nhà bọn họ ở là kiểu nhà hai hộ một thang máy, nhà họ Tô ở phòng 1001, nhà họ Tạ là 1002.

Đường Thi Vi đang đi làm ở bệnh viện, việc dọn nhà chủ yếu do hai bố con Tô Minh An phụ trách.

Tháo dỡ rồi lại lắp đặt, bận rộn cả ngày khiến tay Tô Diệu Diệu mỏi nhừ, cô về phòng tắm rửa rồi theo bố sang nhà họ Tạ ăn cơm tối.

Bà Đào và Tạ Cảnh Uyên có ít đồ hơn nên đã dọn dẹp xong từ lâu, bà Đào chuẩn bị bữa tối còn Tạ Cảnh Uyên đi thang máy xuống lầu, mang thùng các-tông của hai nhà đi vứt.

Lúc hai bố con cô đến, Tạ Cảnh Uyên vừa tắm xong, cậu mặc một bộ quần áo màu đen, tóc ngắn đen nhánh đã lau khô được một nửa, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai.

“Hôm nay Cảnh Uyên giúp chú nhiều quá.” Tô Minh An vỗ vai Tạ Cảnh Uyên, nhân tiện nhéo một cái, khá lắm, có cơ bắp!

Điều này càng khiến Tạ Cảnh Uyên trừ tính cách lạnh nhạt thì không tìm ra được khuyết điểm nào nữa.

Tô Minh An nhìn con gái.

Tô Diệu Diệu cũng chẳng để ý sắc đẹp của Tạ Cảnh Uyên sau khi tắm xong, chạy vào phòng bếp tìm bà Đào.

Tô Minh An không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa anh và vợ.

Con gái với Tạ Cảnh Uyên là thanh mai trúc mã như hình với bóng, lại đến độ tuổi dễ yêu sớm, bậc làm cha mẹ như bọn họ khó mà không nghĩ nhiều.

Kết quả của cuộc thảo luận là, Tạ Cảnh Uyên có ý với con gái, nhưng con gái vẫn cứ như trẻ con, không hề hay biết!

Đường Thi Vi rất hài lòng với Tạ Cảnh Uyên, Tạ Cảnh Uyên không phải kiểu thiếu niên bốc đồng, hấp ta hấp tấp dễ bị hormone chi phối, cậu bé một lòng dẫn dắt con gái cùng nhau tiến bộ, nên Đường Thi Vi yêu cầu Tô Minh An không được can thiệp vào, dù có cần nói cũng phải đợi bọn nhỏ lên Đại học rồi nói.

Tô Minh An hoàn toàn nghe lời vợ.

Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ thăm dò con gái, ngộ nhỡ Tạ Cảnh Uyên có hành động gì quá phận không phù hợp với tuổi này, vậy thì đừng trách anh không khách sáo!

Chỉ là nhìn bắp thịt lờ mờ hiện ra dưới lớp quần dài của Tạ Cảnh Uyên, Tô Minh An hơi nghi ngờ, đợi qua mấy năm nữa anh còn có thể đánh được thằng nhóc này không?

“Ngồi đi ngồi đi, đồ ăn lên ngay đây.” Bà Đào ló đầu ra khỏi phòng bếp, thấy Tô Minh An đang đứng ngây người thì cười gọi.

Tô Minh An đáp lại, ngồi xuống bàn ăn.

Tô Diệu Diệu và bà Đào cùng bưng đồ ăn ra, bà Đào hỏi Tô Minh An: “Trong tủ lạnh có bia đấy, uống một chai không?”

Tô Minh An nhìn Tạ Cảnh Uyên, rất thản nhiên hỏi: “Dì với Cảnh Uyên còn uống bia nữa ạ?”

Bà Đào: “Dì với thằng bé không uống, bố Cảnh Uyên nói sau này thỉnh thoảng nó sẽ qua đây nên dì mới mua mấy chai.”

Tô Minh An hiểu.

Thỉnh thoảng qua lời của bà Đào, Tô Minh An cũng biết được đôi chút về tình hình cuộc hôn nhân thứ hai của Tạ Vinh.

Mấy năm nay, Tạ Vinh càng ngày càng có tiền, là sự thật cũng được, là tin nhảm cũng chẳng sao, nhưng bên cạnh Tạ Vinh luôn có vài người phụ nữ vây quanh. Kiều Lệ Lệ khó chịu, từng cãi nhau với Tạ Vinh mấy bận.

Tạ Vinh ấy à, một bên là vợ tính khí ngày một nóng nảy với cặp sinh đôi thành tích bình thường, một bên là mẹ ruột dần dần già đi với con trai học bá thành tích luôn là hạng nhất, tất nhiên trái tim của Tạ Vinh sẽ càng lúc càng nghiêng về bên mẹ ruột và con cả.

Bà Đào cầm một chai bia tới.

Tô Minh An mở nắp, nói đùa với Tạ Cảnh Uyên: “Uống một ngụm không?”

Tạ Cảnh Uyên lắc đầu.

Cậu không ăn thịt, lại càng không uống bia.

Nếu Đường Thi Vi ở đây, nhất định cô sẽ mắng cho Tô Minh An một trận, lỡ thật sự làm hư học sinh cấp ba thì phải làm sao?

“Tối nay Thi Vi lại làm ca đêm à, chuyển sang đây con bé có đi làm được không?”

Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên im lặng ăn cơm, bà Đào “bật công tắc” tám chuyện.

Tô Minh An: “Không sao ạ, cô ấy lái xe nửa tiếng là đến bệnh viện.”

Bà Đào: “Biết lái xe rất tiện, chờ Diệu Diệu với Cảnh Uyên tốt nghiệp Trung học Phổ thông, nhân dịp nghỉ hè cũng thi lấy bằng lái đi.”

Tô Minh An nhìn con gái, bất lực nói: “Diệu Diệu ngay cả xe đạp cũng không chịu học, còn dám thi lấy bằng lái sao?”

Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu.

Quả nhiên, Tô Diệu Diệu quen miệng nói: “Anh biết là được ạ.”

Bà Đào cười tủm tỉm.

Khóe miệng Tô Minh An khẽ co rút.

Thằng nhóc thối Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng như băng này, rốt cuộc nó đã dùng cách gì khiến con gái ngoan nhà mình liều chết ỷ lại như vậy?

Một đôi nam nữ yêu đương, con gái quá ngoan dễ bị thua thiệt, Diệu Diệu nên học mẹ mình một ít, thỉnh thoảng phải dữ như cọp mới có thể giữ được đàn ông!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương