Trương Tịch Nhan nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng động, tỉnh ngộ ra. Trên đời này không có quỷ, nếu nhìn thấy quỷ, kia nhất định là do có thứ gì đó quấy phá. Nàng nhớ tới đã từng đọc qua ghi chép về một loại cổ: "Mê hoặc nhân tâm, khiến người mất trí, giết người vô hình, tên là Quỷ Vực."

Nàng vội vàng lấy ra một lá bùa vàng đuổi cổ kẹp ở trong tay làm dự phòng, đầu ngón tay nhanh chóng điểm vào huyệt Thần Đình, huyệt Thượng Tinh, cuối cùng dừng ở huyệt Bách Hội, khi ngón cái của nàng ấn vào huyệt Bách Hội thì vừa lúc ấn chết một con sâu tròn vo hình dạng giống như nhện, trong đầu nàng còn vang lên tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng "chít chít", trên đỉnh đầu còn có mấy chỉ sâu đang nhanh nhẹn men theo tóc của nàng đào tẩu.

Trương Tịch Nhan đốt lá bùa kẹp trong tay, một cỗ hương vị dược liệu cùng với hương thơm từ làn khói tỏa ra từ lá bùa vàng lúc thiêu đốt, tinh thần nàng lập tức rung lên. Nàng dùng mũi kiếm ghim lấy lá bùa đang cháy, vung lên kiếm múa may khắp bốn phía, xua tan đám sâu xung quanh.

Đám sâu nhanh chóng chạy tứ tán, một ít sâu không kịp trốn bị lửa đốt cháy thành ngọn lửa màu xanh lá, ngắn ngủn mấy giây đã hôi phi yên diệt.

Lúc trước nàng nhìn thấy bên trong sơn động có kiến trúc cổ đứng đầy đám cổ thi căn bản không phải như thế, đó chỉ là một cái thông đạo chật hẹp tối đen, trừ bỏ sâu ra thì không có cái gì khác, không có sương bạch cốt, không có cổ thi, không có kiến trúc cổ xưa hay rễ cây rêu xanh gì trên tảng đá cả.

Lê Vị không khỏi nhìn Trương Tịch Nhan nhiều thêm hai mắt, nghĩ thầm: "Có thể nhanh như vậy phá giải được Quỷ Vực huyễn cổ, còn tính có hai phần bản lĩnh." Nàng ta nhấc balo leo núi có chứa Cổ Thần thụ lên, một bước liền nhảy xa ra khỏi sơn động, biến mất trong bóng đêm.

Những đám thi cổ và quỷ là do Trương Tịch Nhan ảo tưởng ra tới, nàng bài trừ xong ảo giác, thi cổ và quỷ đều biến mất, tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết phía trên cũng ngừng.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên: "Long lão, đã chết ba người."

Có gã hung tợn mắng: "Con tiện nhân Lê Vị kia khẳng định là ở gần đây."

Liễu Vũ có chút tiếc nuối nghĩ: "Đáng lẽ nên đem đồ nghề của cô nàng vứt hết đi." Cô nghĩ đến việc Trương Tịch Nhan thế nhưng khi sợ hãi sẽ theo bản năng dựa vào cô, nắm chặt cánh tay của cô, vừa có chút buồn cười, lại vừa có chút ngọt ngào đắc ý, nhưng khi mở mồm ra thì cô lại trào phúng người ta: "Đạo trưởng sợ quỷ sợ cổ thi đồ ha!" Nói xong, không đợi Trương Tịch Nhan trở mặt, cô nhanh như chớp chui ra khỏi sơn động, đi về phía đám người đang ở bên trên.

Sơn động phía trên lại truyền đến tiếng hô: "Trương lão đệ, có phải là cậu hay không?" Là giọng nói của một ông già, tuổi có vẻ rất lớn, nhưng trung khí mười phần.

Trương Tịch Nhan không lên tiếng, nàng vì tránh để bọn chúng nghi ngờ còn cố ý tắt đèn pin.

Lê Vị và Liễu Vũ muốn hố bọn chúng, nàng nếu là lộ diện đi cùng bọn chúng, chắc chắn sẽ biến thành cái bia ngắm sống cho hai người kia. Nàng đi ra ngoài, nhưng lại không đi theo bọn chúng, rất có thể sẽ bị bọn chúng cho là cùng một giuộc với Liễu Vũ và Lê Vị, bị xử đẹp ngay. Đây là lãnh địa của bộ lạc Hoa Tế, những người này không mời mà tự đến, từ lời nói đến việc làm cho thấy không phải là người lương thiện gì. Bọn chúng kêu "Trương lão đệ", chứng tỏ là không có đi chung với ba và anh họ nàng, không biết là bị lạc đoàn hay vẫn là đi nửa đường rồi tách ra đường ai nấy đi.

Có người nói: "Long lão, chỗ này có bậc thang, không biết thông đến nơi nào."

Ông già kia lại gọi thêm hai lần "Trương lão đệ", không có được đáp lại liền tiếp tục đi nhìn ngó xung quanh, còn dặn dò người của mình cẩn thận một chút.

Trương Tịch Nhan nghe tiếng bước chân của bọn họ tiến về phía mình, sau đó ra khỏi sơn động, đi vào một cái động khác bên cạnh.

Nơi này có rất nhiều động nhỏ, thông suốt bốn phương, bên trong còn có những cái hốc gồ ghề lồi lõm, rất dễ dàng giấu người.

Nàng mặc đạo bào màu trắng ngà, tuy rằng đã bị dơ nhưng vẫn còn có thể thấy được màu trắng, trong bóng đêm nhìn rất rõ ràng, bởi vậy nãy giờ một góc tay áo nàng cũng chưa dám lộ ra, nương theo địa hình trốn khỏi tầm mắt của đám người kia, chỉ ngẫu nhiên ló đầu ra nhìn ngó một cái.

Dẫn đầu đám người kia là một ông già mặc đồ Thái Cực, chừng sáu bảy mươi tuổi, giọng nói to lớn vang dội hữu lực, đi đường vô cùng trầm ổn, tinh thần quắc thước có vẻ được chăm sóc bảo dưỡng không tồi, công phu cũng rất cao. Đội ngũ mà ông ta mang theo chừng hơn ba mươi người. Bọn họ có vẻ đã được huấn luyện qua, mặc quần áo chuyên dụng để đi thám hiểm, mang theo trang thiết bị còn tốt hơn cả đội cứu hộ lúc trước, mỗi người còn có cả dao quân dụng làm vũ khí, chia ra thành từng nhóm nhỏ cẩn thận dò xét mọi nơi, bọn chúng không tốn chút sức lực nào đã tìm được chỗ lúc nãy nhóm Trương Tịch Nhan dừng chân, bên trong còn có tàn tro của bùa vàng, xác sâu bị thiêu đốt và tro tàn của lửa trại cùng với dấu chân của ba người các nàng.

Long lão cẩn thận phân biệt tàn tro của lá bùa và hương vị còn sót lại trong không khí, nói: "Là bùa đuổi cổ, hẳn đây là người lúc nãy phá hủy ảo cảnh về thi cổ và ngàn quỷ kia. Chậc, sao đều là dấu chân của đàn bà thế này. Phân công nhau đi tìm, các ả chắc vẫn chưa đi xa đâu."

Trương Tịch Nhan nghe thấy bọn chúng nói chuyện, lén lút kéo ra khoảng cách với bọn chúng. Trong sơn động đâu đâu cũng là đất và nước, không có khả năng không để lại dấu chân, cũng may hang động nhỏ rất nhiều, giống như cái mê cung, muốn tìm được người cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Long lão kia lại tiếp tục nói: "Không biết là vị tiểu hữu nào trong nhà của Trương đạo trưởng, đa tạ tương trợ, còn thỉnh ra tới gặp nhau một chút."

Trương Tịch Nhan nghĩ đến nàng ảo tưởng ra tới thi cổ và quỷ, bọn chúng giống như bị vạ lây còn chết ba người, nàng có chút chột dạ, càng kéo xa khoảng cách với bọn chúng hơn.

Lê Vị treo người ở trên đỉnh của sơn động, nhìn thấy Trương Tịch Nhan sau khi nghe Hoài Dương Lão Long nói ra câu nói kia, không những không hiện thân gặp mặt, mà còn quay đầu bỏ chạy hướng ngược lại, không khỏi mỉm cười.

Có một nhóm nhỏ năm người đi theo dấu chân của Trương Tịch Nhan, chạy ngang bên dưới chỗ Lê Vị.

Lê Vị không khách khí thả một mớ sâu lên balo của bọn chúng.

Những con sâu bò dọc theo balo, chui vào trong quần áo và đầu tóc của đám người kia. Có một tên cảm thấy cổ hơi ngứa, duỗi tay cào cào thì bắt được một con, hắn ta ném con sâu xuống đất rồi giẫm chết, sau đó tiếp tục lần theo dấu vết.

Trương Tịch Nhan chạy ở phía trước, đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân theo sau ngừng lại, nàng lén lút thăm dò thử thì thấy những tên kia đang dừng ở giữa một lối đi nhỏ, bọn chúng duỗi cổ nhìn con đường có dấu giày, thần thái và động tác phảng phất giống như trước mặt bọn chúng không phải là đường đi mà là vách núi.

Tên dẫn đầu nói: "Hết đường rồi, dấu chân đến đây thì biến mất." Hắn ngẩng đầu đánh giá xung quanh, nói tiếp: "Kỳ quái, sao dấu chân tới đây lại biến mất, chẳng lẽ người kia còn có thể mọc cánh bay lên chắc?"

Trương Tịch Nhan nhìn thấy trên đỉnh đầu của bọn chúng bò đầy Quỷ Vực huyễn cổ, liền biết bọn chúng khẳng định là đã bị Lê Vị xuống tay.

Bọn chúng không tìm được người, đành phải quay trở về, đi không bao xa thì quay một vòng tròn vòng trở về, năm người đảo quanh tại chỗ, sau đó một tên đi ra ngoài.

Bốn tên còn lại đi theo một con đường khác, đi vài phút mới phát hiện ra thiếu mất một người, bọn chúng gọi tên của đồng bọn mất tích, cầm đèn pin chiếu sáng thông đạo bốn phía, ánh đèn pin chiếu lên cao phía trên, có nhiều chỗ còn được chiếu đi chiếu lại nhiều lần.

Một tên trong đó nói: "Không phải nói đây là bộ lạc nguyên thủy sao, như thế nào có thể xây dựng được Thần Điện lớn như vậy chứ?"

Trương Tịch Nhan: "..." Thôi xong, trúng cổ không nhẹ.

Tên vừa rồi bị lạc đột nhiên quay trở về, hắn nhìn thấy bốn tên kia giống như nhìn thấy quỷ, tay nắm chặt dao găm chậm rãi lùi về phía sau. Bốn tên kia nhìn thấy tên vừa trở về thì sợ tới mức hét to: "Cổ thi kìa" rồi sôi nổi rút dao ra, một tên trong đó nói: "Chỉ có một con thôi, giết chết nó đi." Sau đó bốn tên cùng nhau xông lên.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy sắp có án mạng, vội vàng tìm bùa đuổi cổ, đột nhiên nàng nghe sau lưng có tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy ánh đèn pin chiếu về phía mình, nàng theo bản năng tránh đi dùng kiếm chắn ở trước người, cùng đối phương bảo trì khoảng cách, lúc này mới phát hiện ra là Liễu Vũ giống như quỷ đang đứng cách nàng không xa dùng đèn pin chiếu nàng, cô nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi." Nàng quay đầu nhìn lại năm người đang đánh thành một đoàn kia, muốn dùng bùa đuổi cổ kẹp trong tay cứu người thì nghe Liễu Vũ nói: "Trương Thập Tam, nghĩ cho kỹ, cô muốn theo chân đám người kia hay vẫn là đi theo tôi. Cứu bọn chúng, có thể cô sẽ không cứu được ba mình đâu."

Trong lúc hai người các nàng nói chuyện, tên lúc nãy đi lạc đã nằm dưới đất, ngực và đầu bị dao găm đâm nát, đặc biệt là phần đầu, óc văng cả ra ngoài.

Trương Tịch Nhan lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người chết ở trước mặt mình, nàng nhìn những tên kia, rồi quay lại nhìn Liễu Vũ, lúc này những tên kia đang thò tay vào trong hốc mắt của tên đã chết tìm kiếm gì đó, một tên moi tròng mắt ra rồi kinh hỉ kêu to: "Tìm được cương thi cổ rồi." Đồng bọn của hắn lập tức lấy ra một cái bình chuyên dùng để chứa cổ, đem tròng mắt bỏ vào trong, nâng niu như bảo bối cất vào balo.

Bốn tên kia lại bắt đầu tiếp tục tìm đường, sau đó một tên hô to: "A, bên kia có một người phụ nữ...." Hắn đuổi theo vào bên trong một hang động, ba tên còn lại cũng nhanh chân đuổi theo, tên chạy cuối cùng bỗng nhiên rẽ sang hướng khác, chạy vào hang động kế bên.

Lông tơ trên người Trương Tịch Nhan dựng đứng hết cả lên. Nàng nhìn về phía Liễu Vũ có thể điều khiển cổ trùng, lại lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là cổ thuật giết người vô hình. Nàng lấy ra một lá bùa đuổi cổ đốt lên, xác định bản thân không bị trúng cổ thuật mới đi về phía Liễu Vũ, hỏi: "Ba của tôi ở đâu?"

Liễu Vũ hơi mỉm cười, đáp: "Rừng đào, những con cương thi cổ vây khốn đám người của ba cô đều là do cô tưởng tượng ra thôi."

Trương Tịch Nhan: "..."

Liễu Vũ nhìn thật sâu vào mắt Trương Tịch Nhan, bộ dáng cạn lời: "Cương thi cổ chỉ có thể sinh tồn ở nơi âm u, tia tử ngoại của mặt trời có lực sát thương rất mạnh với chúng, hơn nữa rừng đào kia không phải là nơi thích hợp để dưỡng cương thi cổ, cũng không phù hợp để bảo tồn thi cổ." Cô rất có hứng thú hỏi: "Trương Thập Tam, làm sao cô lại nghĩ là bên dưới lớp lá khô cành gãy kia sẽ có rậm rạp thi cổ vậy, nhiều tới mức chỉ cần bước một bước cũng có thể giẫm lên cả đám thế?"

Trương Tịch Nhan hai mắt nhìn thẳng, kiên quyết không để ý tới Liễu Vũ.

Liễu Vũ đê tiện nâng ngón tay chọc chọc Trương Tịch Nhan: "Này có được tính là cô con gái rượu của đại sư Trương Trường Thọ đem ông ấy hố một phát quá mạng không."

Trương Tịch Nhan bị Liễu Vũ chọc đến tức xù lông, căm giận nhìn Liễu Vũ, nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng nói: "Do! Lê! Vị! Thổi! Cốt! Sáo!"

Tức giận nha! Số lần Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan tức giận có thể đếm trên đầu ngón tay, khỏi phải bàn, thời điểm nàng ấy tức giận thì quả thật đặc biệt tức giận. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Tức thành con cá nóc cũng vô dụng, lại không phải tôi hố ba của cô, cũng không phải do tôi tưởng tượng ra nhiều thi cổ như vậy." Cô vòng qua hang động trước mặt, nhìn thấy trên mặt đất nằm một cỗ thi thể tử trạng vô cùng thê thảm, hai cái tròng mắt đều bị đào mất, cô trực tiếp bước qua cỗ thi thể kia.

Trương Tịch Nhan đi vòng qua cỗ thi thể, có chút không nỡ nhìn thẳng mà tránh tầm mắt đi nơi khác.

Cương thi cổ cũng không phải là thứ tốt lành gì, bọn chúng muốn bắt "cương thi cổ" mang ra bên ngoài, hiển nhiên cũng không phải dùng để làm việc gì tốt cho cam. Trương Tịch Nhan đi theo sau lưng Liễu Vũ, vòng đến gần đám người kia.

Những người lúc nãy chia nhau ra truy tìm đã lục tục trở lại, còn mang "cương thi cổ" đưa cho Long lão xem. Mở bình chứa cổ ra, bên trong là những cái tròng mắt máu chảy đầm đìa.

Bọn chúng kiểm kê lại nhân số, thiếu mất chừng bảy người.

Long lão hung tợn mắng: "Trương Hi Minh, mày dám giở trò chơi ông!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương