Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL
-
Chương 97
Suy đoán của Cố Trường Sinh làm bà Lưu hoảng sợ: “Này, này, quỷ nhà người khác sao lại tới nhà tôi làm gì?”
Trong nháy mắt, trong đầu bà hiện lên một đống sự kiện ác quỷ giết người kinh hoàng.
Người không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm ma quỷ gõ cửa cũng không sợ, nhưng mà, vạn nhất con quỷ này gõ nhầm cửa thì làm sao bây giờ?
Bà Lưu chộp lấy tay áo Cố Trường Sinh: “Cậu Cố, cậu phải cứu chúng tôi!”
“Chúng ta đều là hương thân cùng quê, nói tôi nhìn cậu lớn lên cũng không quá, cậu không thể mặc kệ chúng tôi.” Bà Lưu trên mặt đầy sự cầu xin, Cố Trường Sinh nhìn mà hết hồn.
Uầy, hình như hướng suy nghĩ của cậu và bà Lưu khác nhau một trời một vực thì phải? Sao bà Lưu lại nghĩ mình là kẻ bất lương nhỉ?
“Cậu không thể trơ mắt để hắn hại chết chúng ta chứ.” Cuối cùng Cố Trường Sinh cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Hóa ra là sợ con quỷ kia đến lấy mạng.
Cố Trường Sinh vội vàng đỡ bà Lưu bị dọa sợ phát hoảng ngồi xuống ghế, giải thích: “Không phải, bà hiểu lầm rồi.
Con thấy quỷ kia không có lệ khí trên người, hẳn là không phải tới hại người.”
“Không phải tới hại người, chẳng lẽ chỉ đi ngang qua nhà tôi, khát nước nên vào xin một miếng nước?” Mà nó đâu phải người sống, khả năng vào xin nước uống quá nhỏ.
Chính miệng Lưu Kim Thủy nói xong còn cảm thấy vô lý.
Bà Lưu và chị Lưu đều tỏ vẻ nghi ngoặc nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh không biết làm sao, đành phải hỏi: “Hay là, để con gọi quỷ kia đến đây rồi hỏi cho ra lẽ?”
Nghe cậu muốn gọi quỷ tới, người nhà họ Lưu có chút sợ hãi.
Nhưng sợ thì có ích gì, bà Lưu cố gắng bình tĩnh lại.
Thay vì suốt ngày luôn phải lo lắng đề phòng, còn không bằng thừa dịp có Cố Trường Sinh ở đây, gọi đối phương đến hỏi rõ ràng.
Nếu có gì hiểu lầm cũng sớm được cởi bỏ, tránh để đến lúc Cố Trường Sinh đi rồi, đối phương lại tìm đến cửa, đó mới thực sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Không có Cố Trường Sinh bảo vệ, mấy người bọn họ rơi vào tay quỷ còn có thể sống nổi?
“Gọi đi.” Bà Lưu chém đinh chặt sắt nói.
Chị em Lưu Kim Thủy hơi giật mình, nhưng không phản đối lựa chọn của mẹ mình.
Cẩn thận suy nghĩ, đây đúng là lựa chọn tốt nhất, vì thế gật đầu phụ họa.
Cố Trường Sinh đốt âm hương, niệm một đoạn chiêu hồn chú.
Âm hương đối với quỷ hồn vô cùng hấp dẫn, tuyệt đối không thua gì mỹ thực đối với quỷ đói.
Lúc cảm ứng được âm hương, con quỷ đã trốn đi rất xa.
Loại triệu hoán này không có lực cưỡng chế, nhưng nam quỷ nhận ra bản thân toàn toàn không thể chống cự nổi sức hấp dẫn của âm hương.
Nếu hắn là một con quỷ được nhận đồ cúng đều đặn mỗi năm, có lẽ hắn đã có đủ ý chí cự tuyệt.
Nhưng hắn không phải.
Là một cô hồn dã quỷ, cuộc sống của nam quỷ không được tốt lắm.
Lúc nãy nhìn Cố Trường Sinh đốt âm hương cho quỷ khác, hẳn đứng bên cạnh hâm mộ ghen tị đến đỏ cả mắt, nếu không phải trông Cố Trường Sinh không phải người dễ chọc, hơn nữa âm hương kia là đồ có chủ không cướp được, hắn đã không khống chế được móng vuốt của mình ngo ngoe rục rịch.
Bây giờ thì khác, âm hương này chính là dành cho mình, nam quỷ do dự chưa được hai giây, không đợi Cố Trường Sinh tạo áp lực, hắn đã chủ động tung ta tung tăng quay trở lại.
Có lẽ vận khí không kém đến thế nhỉ?
Dù sao thì thuật sĩ mà người Lưu gia mời về thoạt nhìn không quá hung tàn.
Nói không chừng gọi hắn về chỉ để hỏi chút chuyện, sẽ không bắt giết hắn đâu.
Là phúc hay họa hắn đều tránh không nổi, chi bằng chủ động một chút, biểu hiện biết điều một tẹo, trước khi chết còn có thể hít tí nhang khói, một đời quỷ coi như cũng đáng.
Nói thì nói vậy thôi, chứ trong lòng ít nhiều vẫn hối hận, lúc thấy người nhà họ Lưu tính mời đại sư không chịu chạy đi luôn.
Hắn cứ tưởng đại sư toàn là bọn bịp bợm, không ngờ lại là thuật sĩ hàng thật giá thật, nhìn còn rất có thực lực.
Quay về nhà bà Lưu, nam quỷ bay vèo một cái đến trước mặt Cố Trường Sinh, hít lấy hít để khói nhẹ từ âm hương.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được ăn no một bữa.
Nam quỷ thỏa mãn thở dài, thấy Cố Trường Sinh không có ý thay trời hành đạo, đánh hắn hồn phi phách tán.
Dưới tình huống thực lực hai bên cách nhau một trời một vực, nam quỷ không cố gắng chạy trốn, hít mùi nhang xong vẫn đứng tại chỗ, còn chủ động mở miệng chào hỏi: “Đại sư gọi tôi có chuyện gì sao?”
Cố Trường Sinh không nói gì, cậu làm nam quỷ hiện hình trước mặt mọi người, rồi ra hiệu bà Lưu nhìn hắn.
Đột nhiên thấy bóng người xuất hiện trong không khí, tuy người nhà họ Lưu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cơ mà vẫn có chút giật mình.
Bọn họ cực lực khống chế biểu tình trên mặt.
Nhìn kỹ thân hình và quần áo trên người nam quỷ, bà Lưu khẳng định: “Chính là bộ quần áo này, người báo mộng chính là hắn.”
Nam quỷ đưa lưng về phía bà Lưu, nhưng lại đối diện với Lưu Kim Thủy, nghe mẹ mình nói vậy, Lưu Kim Thủy nhịn không được mở miệng: “Ủa, mẹ, hắn nhìn chẳng giống ba chút nào, sao mẹ lại nhận sai người?”
Chị Lưu cũng gật đầu, không chỉ không giống ba của họ, mà còn không giống bất cứ ai trong nhà.
Cả nhà họ đều có đặc thù di truyền khá rõ ràng.
Từ đời ông nội cho đến cô và em trai, ngũ quan đều có nét tương đồng.
Nếu là người một nhà, lẽ ra ông nội cũng thế mới đúng.
Bóng quỷ trước mắt thực sự không có bất cứ đặc điểm nào của nhà họ Lưu.
Thứ duy nhất giống với ông nội, đại khái chỉ có giới tính.
“Đừng ngắt lời mẹ.” Bà Lưu trừng mắt liếc bọn họ một cái, giải thích một câu: “Không phải mẹ từng nói, người trong mộng không thể thấy rõ mặt à.” Nhận nhầm là bình thường.
Bà Lưu bước tới đối diện nam quỷ: “Cơ mà gương mặt này nhìn có chút quen mắt.” Bà Lưu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đào ra chút ký ức nằm trong góc xó: “Có phải là lão Đậu ngày xưa sống ở sườn núi?”
Thôn bọn họ không phải loại độc một họ, mà là từ vài họ lớn cùng mấy hộ gia đình nhỏ lẻ tạo thành.
Họ Dương là họ nhiều chi nhất thôn, Cố gia và lão Đầu thuộc mấy hộ nhỏ.
Lão Đậu tới khá sớm, Cố gia tới trễ hơn.
Lúc Cố gia chuyển đến, thì lão Đậu đã qua đời.
Bởi vì có bản lĩnh và thực lực, Cố gia nhẹ nhàng đứng vững gót chân trong thôn, người người tôn kính.
Còn lão Đậu chuyển đến sớm hơn họ nhiều năm lại ít khi xuất hiện trong thôn.
Lão Đậu thời trẻ chạy nạn tới thôn, nghe nói ban đầu cũng có vợ con, nhưng vợ lão Đậu ghét bỏ hắn không có bản lĩnh làm mình chịu khổ, vì thế ôm con bỏ chạy.
Ở niên đại bấy giờ, có thể ăn no thực sự không dễ chút nào.
Tình huống như lão Đậu cũng không hiếm thấy, sau này cuộc sống khá hơn, không phải không có ai khuyên lão Đậu cưới vợ mới, nhưng hắn đều uyển chuyển từ chối, sống độc thân đến già, cuối cùng lẻ loi qua đời.
Người trong thôn thấy thương cho hắn nên đã cùng nhau gom góp, tổ chức cho hắn một tang lễ tử tế.
Khi đó bà Lưu còn nhỏ, lão Đậu và ông nội là đồng lứa với nhau, bà với lão Đậu không tính là quen biết, chỉ từng nghe người ta nhắc tới một hai lần, cho nên miễn cưỡng có chút ấn tượng.
“Nhà tôi và ông hình như đâu có ân oán gì với nhau?” Bà Lưu lo lắng hỏi.
Bà sợ nhà mình đã đắc tội với hắn, nên bây giờ hắn tìm đến tận cửa trả thù.
Dù sao thì chuyện thế hệ trước, vãn bối như bọn họ không rõ ràng lắm, lỡ đâu thực sự có gì đó từng xảy ra thì khổ.
“Ân oán cái gì chứ?” Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của bà Lưu kìa, trông cứ như hắn sắp ăn thịt người ấy.
Lão Đậu tức giận hỏi ngược lại.
Không có ân oán thì tốt.
Bà Lưu thả lỏng trái tim đang siết chặt, cũng không để bụng thái độ của lão Đậu, ngược lại cẩn thận quan sát đối phương hai lần, xác định hắn cùng cái người trong trí nhớ giống nhau, lúc này mới hỏi tiếp: “Người báo mộng cho tôi là ông à?”
Lão Đậu không tình nguyện gật đầu.
Nếu không phải thiếu nợ nhân tình, hắn đây lười phí công phí sức làm cái này.
Khó trách.
Bà Lưu không biết suy nghĩ trong đầu lão Đậu cuối cùng cũng hiểu vì sao mình nhận nhầm.
Bởi vì kiểu áo Tôn Trung Sơn hồi đó cực kỳ phổ biến.
Rất nhiều gia đình khá giả đều mua một bộ.
Lúc lão Đậu qua đời, có lẽ người lo hậu sự hy vọng hắn ra đi thanh thản hơn một chút, nên đã mua bộ quần áo này làm đồ liệm.
Cùng một kiểu quần áo, thân hình của hắn và ông nội lại không khác nhau mấy, dưới tình huống không thấy rõ mặt, nhận sai là đúng rồi.
Biết hai nhà không có ân oán, đối phương lại từng là người trong thôn, bà Lưu thả lỏng cảnh giác, trực tiếp hỏi: “Trong mộng ông nói đứa trẻ nhà tôi sẽ xảy ra chuyện, là thật sao?”
“Nếu là thật, vậy cụ thể đứa nào sẽ xảy ra chuyện? Xảy ra như thế nào, có thể tránh khỏi hay không?” Không đợi lão Đậu trả lời, bà Lưu vội vàng hỏi thêm một loạt.
“Vậy tôi cứ nói thật với bà nhé.” Lão Đậu bị hỏi đến mức đơ người, nhìn vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt bà Lưu, đành phải nói thẳng: “Tôi là một cô hồn dã quỷ, thực lực hữu hạn, hơn nữa không có quan hệ huyết thống với nhà bà, có thể nhìn ra như vậy đã là vượt xa mức bình thường rồi.” Cho nên lần trước báo mộng chưa nói rõ ràng đã bỏ chạy, không phải do hết mộng, mà vì hắn chỉ biết có thế thôi.
“Cụ thể là đứa nhỏ nào, không phải có đại sư ở đây sao? Bà cứ hỏi người ta là được.” Lão Đậu lẩm bẩm: “Nếu không phải ngày hôm qua bà đốt tiền giấy tế tổ, thuận tay đốt một chút cho cô hồn dã quỷ,” Hắn chính là cô hồn dã quỷ đúng lúc đi ngang qua: “Khiến tôi và bà có chút liên hệ, chứ không ngay cả chút manh mối tôi cũng không thể nhìn ra.” Hắn thực sự rất yếu.
Nghe vậy, cuối cùng Cố Trường Sinh cũng hiểu chuyện là như thế nào.
Người địa phương khi đốt đồ cúng cho tổ tiên, thường sẽ đốt thêm một mồi lửa bên cạnh để đốt chút tiền giấy.
Việc này giúp cứu tế cô hồn dã quỷ, hành thiện tích đức, cũng mang ý hối lộ.
Cô hồn dã quỷ nào nhận được tiền thì đừng giành giật tiền của tổ tiên mình.
Người nhà họ Lưu ngày hôm qua đốt áo lạnh cho tổ tiên, có lẽ cũng đã làm như vậy.
Vừa hay vận khí lão Đậu khá tốt, đúng lúc đi ngang qua nên được nhận tiền.
Tuy tính tình lão Đậu không quá tốt, nhưng lại là một con quỷ tốt.
Hắn nhận xong tiền nhưng không rời đi luôn, mà ở lại tận lực báo đáp Lưu gia.
Xâm nhập giấc mơ không phải là một việc dễ dàng.
Lão Đậu nhận được chút tiền cúng, vì báo mộng lại dùng toàn bộ sức lực, mất nhiều hơn được.
Khó trách rõ ràng đã nhận khói nhang rồi, bộ dáng của hắn vẫn gầy gò thiếu dinh dưỡng, thậm chí quần áo cũng là từ vài thập kỷ trước.
Cố Trường Sinh bất giác tỏ vẻ kính trọng, lại đốt cho hắn thêm một âm hương.
Cây âm hương này đem toàn bộ thiếu hụt mấy năm nay của lão Đậu bù trở về.
Dáng vóc dần được phục hồi, sắc mặt nhanh chóng hồng hào, gò má hốc hác cũng dần đầy đặn.
Tuy vẫn mặc bộ quần áo kia, nhưng tinh thần quỷ khí đã khác đi rất nhiều.
Quỷ tốt nên được nhận quả ngọt.
Hàng năm cô hồn dã quỷ hưởng thụ đồ cúng từ người xa lạ nhiều đến vậy, nhưng có lòng hồi báo được mấy quỷ? Quỷ có tính cách đáng quý như lão Đậu quả thật chính là lông phượng sừng lân, rất đáng bảo vệ.
Hành vi này của hắn cần phải được khen ngợi! Cố Trường Sinh hào phóng đốt thêm một cây âm hương, cứ như phá của.
Lão Đậu được tẩm bổ đến mức mặt đầy ánh hồng, vẻ ngoài trẻ lại nhiều tuổi, lưng thẳng vai rộng, khôi phục về trạng thái tốt nhất.
Mãi đến khi lão Đậu có vẻ hơi thừa dinh dưỡng, Cố Trường Sinh mới dừng tay.
Nhìn hành động của cậu, người nhà họ Lưu còn ai chưa hiểu.
Bà Lưu nhịn không được giơ tay đập Lưu Kim Thủy một cái: “Ngày hôm qua lúc mẹ hóa vàng con còn chê phiền phức, bảo mẹ đừng làm việc thừa.
Giờ nhìn xem, không làm người tốt thì sao mà có hồi báo?” Sớm biết thế bà đã đốt thêm nhiều tiền.
Lưu Kim Thủy bị đánh cũng không giận, thật ra trong lòng hắn đang thấy hối hận.
Bồi bổ xong cho lão Đậu, không đợi bà Lưu hỏi lại, Cố Trường Sinh liền nói: “Bà ơi, con vừa nhìn một lượt tướng mạo của người nhà mình.
Bà có hai người con một trai một gái, chú Kim Thủy và dì Lưu cũng đều có hai người con.”
“Đúng đúng, Kim Thủy có một đôi long phượng, cả hai đều đã kết hôn và chưa có con.
Con của chị nó không phải song sinh, nhưng cũng là hai đứa.
Đứa con trai lớn nhiều năm đi làm xa nhà.
Đứa còn lại là con gái, vừa mới đi thực tập, cũng chưa kết hôn.” Vì con cháu đều đủ cả, cho nên lúc nghe nói một đứa nhỏ sắp gặp họa, bà Lưu mới sốt ruột không biết đứa nào sẽ xảy ra chuyện.
Nhiều mục tiêu quá, dùng biện pháp loại trừ cũng không được.
“Con thấy tướng mạo chú Kim Thủy khá tốt, nhưng đường con cái của dì Lưu lại có vấn đề.
Có lẽ con của dì Lưu sẽ gặp chuyện không hay.”
Nghe Cố Trường Sinh nói, dì Lưu tức giận: “Tôi lập tức kêu hai đứa nó quay về, thành phố A có gì không tốt, vừa gần nhà, vừa nhiều cơ hội công việc, cũng tiện đường đi lại.
Thế mà cả hai đứa đều sống chết đòi đi làm xa, nói kiểu gì cũng không nghe, muốn làm người ta lo lắng đến chết sao?”
“Nếu không phải con giục chúng nó kết hôn, mấy đứa nhỏ đâu đến nỗi trốn tránh con?” Bà Lưu trước kia còn giúp dì Lưu giục cháu mình, bây giờ vừa nghe đứa nhỏ ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, lập trường của bà lập tức thay đổi.
Không kết hôn thì thôi, đâu có quan trọng.
Cái gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của bọn nhỏ: “Năm nay ăn tết, hai đứa nhỏ về quê thì đừng nhắc đến đề tài này nữa.”
Không ai bức hôn, thành phố A có môi trường nghề nghiệp tốt như vậy, đến lúc đó có bọn họ cổ vũ, hai đứa nhỏ thế nào cũng quay về.
Ở lại bản địa khả năng gặp nguy hiểm sẽ thấp xuống.
Có gì gió thổi cỏ lay, bọn họ đều có thể biết đầu tiên.
Không cần suốt ngày đề phòng lo lắng suông, sợ chúng nó ở ngoài chịu khổ chịu tội, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Dì Lưu bị mẹ nói vẫn có chút không phục, nhưng ngẫm lại con mình đúng là vì việc này nên không chịu quay về, đành nuốt lại mấy lời phản bác.
Lưu Kim Thủy thấy tình hình sai sai, vội vàng hòa giải nói sang chuyện khác, hỏi Cố Trường Sinh: “Chị tôi có tới hai đứa nhỏ, là đứa nào sẽ xảy ra chuyện?” Chẳng lẽ xui đến mức cả hai đứa đều bị?
Trước mắt đây là vấn đề nhà họ quan tâm nhất.
Bà Lưu và dì Lưu dời lực chú ý, tất cả đều nhất trí nhìn về phía Cố Trường Sinh.
“Hẳn là con gái dì Lưu.”
“Nha đầu chết tiệt kia.” Dì Lưu mắng một câu liền tìm di động, tính gọi cho con gái mình: “Mặc kệ nó nói gì, tôi cũng phải bắt nó về nhà.”
“Từ từ, trên đường cũng không an toàn, kêu anh nó đi đón đi.” Bà Lưu nói thêm một câu.
Con gái đi đường xa một mình thực sự rất nguy hiểm.
Lưu Kim Thủy cũng cảm thấy nguy hiểm, nói với theo: “Gần đây em rảnh lắm, em nhớ là cháu nó đang thực tập ở thành phố D? Hay là để em đi đón cho? Bắt cháu trai đi một chuyến thì nó phải xin nghỉ, quá rắc rối.
Hơn nữa chị à, không phải em đánh giá thấp cháu trai, nhưng nhỡ có gặp chuyện gì, chưa chắc nó sẽ xử lý tốt hơn em.”
Lưu Kim Thủy là một người nông dân điển hình, nhiều năm chăm sóc hoa màu đã tôi luyện cho hắn một cơ thể đầy cơ bắp.
Dì Lưu ngẫm nghĩ một hồi, lại nhớ đến bộ dáng trắng trẻo của con mình, không thể không thừa nhận: “Được, em đi đi, nhưng nhớ là phải đưa con bé hoàn chỉnh về cho chị đấy.”
Nhìn người nhà họ Lưu sốt ruột, Cố Trường Sinh vội nói: “Tai ương này có lẽ đến cuối năm mới xảy ra.” Cho nên không cần lo lắng quá thái.
Nói thì nói thế, nhưng chỉ còn mấy tháng nữa là tới cuối năm, dì Lưu vẫn lo lắm, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy di động phía sau gối tựa sô pha.
Còn chưa kịp bấm số, lão Đậu đứng nhìn nãy giờ buồn bực nói: “Gọi đứa nhỏ về cũng vô dụng thôi.
Nên tới thì sẽ tới, còn không bằng nghĩ cách hóa giải.”
Hợp lý.
Người Lưu gia đang cuống cuồng lập tức được cảnh tỉnh, nhất trí nói: “Đúng vậy, Cậu Cố, việc này có biện pháp nào hóa giải hay không?”
Thật ra nãy giờ Cố Trường Sinh vẫn luôn nghĩ về việc này, đã tính toán không sai biệt lắm, nghe vậy liền nói: “Hẳn là có liên quan đến tình cảm, tiền tài.” Mấy lời trao đổi giữa những người Lưu gia khiến cậu liên tưởng đến việc mấy năm gần đây càng ngày càng có nhiều người thuê bạn trai về nhà ăn tết, bấm tay tính theo hướng này, quả nhiên có liên hệ.
Mấy năm gần đây, nông thôn thay đổi rất nhiều.
Tuy vẫn là nông thôn, nhưng điều kiện sinh hoạt đôi khi còn tốt hơn thành thị.
Hơn nữa thôn này phát triển mạnh ngành du lịch, cho nên người có tiền cũng không ít.
Một trong số đó là Dương gia, nhà hắn có một chi triển khai mô hình tham quan nông trường sớm nhất.
Nếu con gái dì Lưu bị giục hôn đến mức sợ hoặc tức giận, có khả năng sẽ lên mạng thuê một người bạn trai mang về.
Tiền tài động lòng người, thấy người Lưu gia giàu có, nếu nhân phẩm bạn trai kia không tốt, hắn sẽ cam tâm chỉ lấy chút tiền lương bèo bọt? Trên đường về thành phố, tỷ lệ xuống tay với cô gái nhỏ là cực kỳ cao.
Dù sao thì thuê người trên mạng tốt xấu lẫn lộn, nhân phẩm rất khó bảo đảm.
Hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm đến cùng, sau khi xuống tay, có tiền rồi sẽ không quan tâm đến số lần phạm tội.
Trước kia Cố Trường Sinh từng gặp qua cô gái đó một hai lần, cô ấy lớn lên không tính là quá xinh đẹp, nhưng khí chất khá tốt, có thể nói là tiểu mỹ nữ, đứng trong đám đông cũng có thể phát sáng.
Cướp tiền tiện thể cướp sắc, loại sự tình này không phải là hiếm.
Cố Trường Sinh nói tính toán của mình cho họ nghe.
Tuy cậu Cố nói là có khả năng, nhưng người Lưu gia biết đại sư chỉ đang khiêm tốn.
Đều là người cùng một thôn, với lại bọn họ không giống lão Đậu sống tách xa thôn, không rõ tình huống trong thôn.
Người Cố gia hiểu nhiều biết rộng đầy bản lĩnh, họ biết Cố Trường Sinh nói như vậy, nghĩa là khi cậu tính ra hướng đó đã có mười phần nắm chắc, càng làm bọn họ gấp gáp.
Này không phải tiêu tiền còn bị tiền hại à? Rảnh quá không việc gì làm, xong rồi kiếm chuyện gây họa.
Dì Lưu lập tức gọi điện cho con mình: “Con gái, mẹ nghe nói con tìm được bạn trai, năm nay còn muốn mang về ra mắt gia đình?”
Đầu bên kia điện thoại, cô gái trẻ mới có ý tưởng chứ chưa hành động, nghe vậy trong lòng hết hồn, buột miệng thốt ra: “Sao mẹ biết?” Quên mất việc phản bác.
“Sao mà tao biết được? Làm sao mà tao biết được hả!” Dì Lưu giận sôi máu, nói hết toàn bộ sự tình.
Cô gái trẻ vừa nghe vừa sợ, mồ hôi lạnh chảy ướt hết áo, nghe đến cuối thì cảm thấy khó thở.
Người khác nghe chuyện quỷ báo mộng, đại sư đoán mệnh sẽ hoài nghi gặp kẻ lừa đảo.
Nhưng cô gái trẻ thì khác, từ bé cô đã nghe sự tích Cố đại sư đoán mệnh bắt quỷ mà lớn lên, rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh cô, thậm chí cô đã tự mình trải qua.
Hồi đó còn nhỏ ham chơi bị trúng tà, chính chú Cố đã giúp cô đuổi tà.
Ai cũng có thể là bọn giang hồ bịp bợm, nhưng chắc chắn không phải người Cố gia.
Bị mẹ mình mắng máu chó phun đầy đầu, cô gái trẻ run hết cả người.
Hên là hôm nay là ngày cuối tuần, cô nằm trên giường trong phòng trọ nghỉ ngơi không ra ngoài, nếu không thì đã ngã thẳng xuống đất rồi.
“Mẹ, để con chuyển giao công tác, từ chức về nhà liền.
Con khẳng định sẽ không thuê bạn trai, đánh chết cũng không làm như vậy.” Cô gái luôn miệng đảm bảo.
Cô bị dọa quá mức rồi, hơi có dấu hiệu vọng tưởng bị hại.
Cô gái trẻ ở nhà được cưng chiều cực kỳ, thấy bạn bè cùng lứa có một chiếc giường riêng, cô đã quấn lấy cha mẹ, đòi bằng được một phòng riêng cho mình mới thôi.
Bởi vì từ bé đã có phòng riêng, nên cô không muốn ở chung với người khác, lên đại học thì ra ngoài thuê nhà.
Sau này đi làm, cô càng không có thói quen ở ký túc xá công ty, tự mình thuê phòng trọ gần công ty.
Trước kia cảm thấy như vậy thanh tịnh tự do, khi làm việc và nghỉ ngơi sẽ không bị những người khác ảnh hưởng, cũng không cần nhân nhượng cái gì, thoải mái biết nhường nào.
Nhưng hiện tại, cô nhận ra sống một mình quá nguy hiểm, chợt nhớ đến tin tức về những người phụ nữ trẻ độc thân bị hại, ý niệm về nhà trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Dù sao ở quê cũng có nhiều cơ hội kiếm việc làm, muốn rèn luyện thì về đó cũng có thể rèn luyện.
Vừa tiện vừa an toàn.
Còn vụ giục cưới, sau chuyện này, chắc là mẹ cô sẽ ngừng nhắc vài năm.
Hơn nữa, dũng sĩ chân chính có gan đối mặt với nhân sinh thảm đạm, không phải ý chỉ kết hôn sao, cùng lắm thì đẩy anh trai lên trước.
Có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, dù sao mạng mình là quan trọng nhất!
Nghe con gái chủ động đòi về nhà, dì Lưu rất vừa lòng: “Trước tiên con cứ báo cáo công việc với công ty đi, mẹ kêu chú đến đón con.”
Cúp điện thoại, với năng lực của mình, Cố Trường Sinh thấy tướng mạo dì Lưu đã xảy ra biến hóa, tai họa bất ngờ ở đường con cái đã mờ đến mức nhạt nhòa.
Vậy thì chờ đến đi cô ấy về đến nhà, sẽ hoàn toàn biến mất.
Thảm đạm: buồn thảm và gợi lên sự lạnh lẽo, hoang vắng
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook