Sếp Triệu tinh mắt, vừa thấy vẻ mặt của Cố Trường Sinh, hắn nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Quả nhiên, hắn nghe Cố Trường Sinh nói: “Không phải chuyện xấu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa sẽ có chuyện tốt gõ cửa nhà anh.”
Sếp Triệu nghe vậy, đầu tiên là cảm thấy vui mừng, nhưng mắt nhìn góc mộ bị sụp một phần, lại nhịn không được lo lắng: “Vậy phần mộ tổ tiên sao lại bị vậy?” Sụp cả phần lớn, vị trí dễ thấy nữa chứ, chẳng lẽ có tai họa gì đó sắp tới, nên tổ tiên có ý nhắc nhở?
“Làm người không cần quá mê tín!” Cố Trường Sinh vỗ bả vai sếp Triệu, lời nói thấm thía.

Người bên cạnh nghe thế buồn cười: Nào có đại sư phong thủy nào khuyên người ta đừng mê tín thế này.

Tất cả mọi người không mê tín, cậu ta ăn gì uống gì? Tự đạp đổ chén cơm của mình à?!
Cố Trường Sinh không thèm để ý mấy ánh mắt cười nhạo, nói tiếp: “Bình thường làm việc tránh điều kiêng kỵ, không ăn nói xúc phạm trước mặt thần linh.

Nếu gặp chuyện khó khăn cũng không cần lo lắng quá độ, buồn lo vô cớ.

Không phải cứ có chuyện xấu là đều có liên quan đến quỷ thần.”
Cố Trường Sinh nhìn phần mộ cũ kỹ: “Mộ tổ tiên nhà sếp Triệu có phải đã lâu không tu sửa?”
Tuy thường xuyên có người lên núi dọn dẹp nhưng chỉ nhổ cỏ, lau bia mộ mà thôi.

Lần cuối phần mộ này được tu sửa là sau năm sếp Triệu phát đạt.

Họ sợ hỏng phong thuỷ nên không dám làm động tác lớn, chỉ đổi ván gỗ thành gạch xi măng, bia mộ thì thành đá cẩm thạch.
Đã qua nhiều năm rồi, hơn nữa hai ngày trước trời vừa đổ mưa to, có lẽ đây là nguyên nhân khiến phần mộ bị hỏng.
Nghe Cố Trường Sinh nói vậy, sếp Triệu phản ứng lại: “Nghĩa là không phải tổ tiên hiển linh, cũng không phải phong thủy bị ảnh hưởng?” Chỉ là do hắn nghĩ nhiều.
Cố Trường Sinh gật đầu.
“Không đúng nha.” Sếp Triệu vẫn thắc mắc: “Không sợ chú chê cười, anh đây một đường thẳng tiến thật sự rất thuận lợi.

Năm đó lúc mua mỏ than đã chuẩn bị sẵn tinh thần thất bại, kết quả là phát tài.


Sau đó kinh tế đình trệ, anh cũng thoát thân kịp thời, đổi sang nghề địa ốc.

Làm nhà đất không bị cản trở, xuôi gió xuôi nước, công ty dần phất trở lại.”
“Đây là lần đầu tiên anh đây gặp khó.” Đó là lý do hắn hiểu nhầm.

Sếp Triệu cau mày: “Việc này rất khó giải quyết, kéo dài mãi vẫn chưa xong, cứ tiếp tục thế này anh đây sẽ tổn thất không ít.”
Cố Trường Sinh hiểu.

Một người cả đời không mấy sóng gió, từ tướng mạo có thể nhìn ra.

Tổ tiên tích đức, sếp Triệu trời sinh có vận khí tốt, hơn nữa hắn từng vượt qua nhiều thử thách, hiểu cách đối nhân xử thế, thường làm chuyện tốt, điều này khiến vận khí đã tốt nay còn tốt hơn.

Người như vậy đột nhiên không thuận, phần mộ tổ tiên lại xảy ra vấn đề khó trách hắn sẽ nghĩ nhiều.
“Nhưng hai việc này thật sự không liên quan đến nhau.” Cố Trường Sinh nhìn sếp Triệu bụng bự, hỏi: “Sếp Triệu có thích ăn cá không?”
Bụng bia không phải do uống nhiều bia.

Phần lớn là vì ăn uống quá độ và thiếu vận động tạo thành.

Có thể béo đến thế, sếp Triệu hẳn là người thích hưởng thụ mỹ thực.
Đổi đề tài nhanh vậy, chẳng phải chúng ta đang bàn về phần mộ tổ tiên à?
Cố Trường Sinh đột nhiên hỏi, sếp Triệu sửng sốt một chút, vẫn trả lời ngay: “Khá là thích.” Thịt cá tươi ngon, trừ mùi cá hơi tanh, phần lớn ai cũng không ghét.

Các loại cá bán ngoài thị trường đều đã được người ta kiểm tra, lúc ăn cũng không sợ bị sao.
“Bình thường thích thì có thể ăn nhiều một chút, không cần quá nhiều, một lần ăn hai ba lạng là được.”
Hàng năm có thừa.
Hàng năm có cá.

Theo truyền thống, mỗi năm khi làm cơm tất niên sẽ có một chút cá.

Cá này thường không ăn hết, mà được chừa lại một chút để qua đêm, ngụ ý tiền bạc dư dả.

Ngày thường cũng có thể ăn cá lấy may, chẳng qua không cần để qua đêm.
Không chỉ là tài vận, còn có phúc khí và không khí vui mừng.

Ăn cá không chỉ bổ sung dinh dưỡng mà còn có thể cải thiện tình huống gia đình.

Đối với tình hình hiện tại của sếp Triệu là rất thích hợp.

Cuốn tàn nhang dự báo chuyện tốt sắp đến, nếu bây giờ hắn phiền lòng việc khó khăn, có thể ăn chút cá, cải thiện tình huống một chút, tiện thể thúc giục chuyện tốt đến sớm hơn.
Tuy không rõ lý do, nhưng sếp Triệu từng nghe nói người Cố gia không hề tầm thường.

Nghe đồn họ có thể sử dụng đồ ăn làm vũ khí, dù là trảo quỷ hay thi pháp đều có sự diệu kỳ khác biệt.

Vì thế lúc xuống núi, sếp Triệu kêu phòng bếp nấu món cá.
“Đúng lúc buổi chiều chú tư cho một con cá trắm cỏ, lát nữa làm cá hầm ớt.” Đỡ phải đi mua.
Khi món cá được bưng lên, để gia tăng tác dụng, Cố Trường Sinh niệm chú.
“Bồn sứ như hải dung càn khôn, trung có du ngư nạp cát tường… Hàng năm có thừa hàng năm hảo, tuổi tuổi bình an tuổi tuổi phúc.”
Cá trắm cỏ nhiều thịt, chờ Cố Trường Sinh niệm xong, hắn cầm chén lên, tùy tay vớt ăn một phát hơn nửa tô.

Miếng cá hơi cay, gia vị nêm nếm vừa miệng, ăn kèm với cơm, hắn ăn cái vèo hết hai bát.

Đây không phải loại chén nhỏ bằng lòng bàn tay, không quá to, nhưng đủ lớn để nấu một gói mì tôm.
Tuy sếp Triệu ăn khỏe, cơ mà vẫn là lần đầu tiên ăn nhiều đến vậy.


Bác cả của sếp Triệu thấy thế, đôi mắt vui vẻ nheo lại, nói: “Có thể ăn là tốt, có thể ăn là phúc.”
Cơm nước xong, sếp Triệu đặt đũa xuống, thích ý dựa lưng vào ghế, vừa xoa bụng tiêu cơm vừa hỏi Cố Trường Sinh: “Sau này mỗi lần ăn cá anh có cần niệm chú?” Hắn nhớ rõ mấy câu cậu vừa niệm, nhưng không biết chính mình niệm có hiệu quả hay không.
“Không cần,” Đâu phải ai niệm cũng có tác dụng, vậy cậu vất vả học tập tu luyện từ bé còn để làm gì? Mà sếp Triệu cũng không thể mỗi lần ăn cá đều phải cầm qua chỗ cậu để niệm chú.

Cố Trường Sinh giải thích: “Bình thường ăn cá không niệm chú vẫn hữu hiệu.

Hơn nữa thường xuyên niệm chú cũng không tốt, nhiều quá hoá dở.” Đấy là nói thật, Cố Trường Sinh không thích lừa người.
Thì ra là vậy.
Sếp Triệu ngẫm một hồi, cảm thấy Cố Trường Sinh nói cũng đúng.

Rất nhanh sau đó, hắn liền trải nghiệm sự hữu hiệu trong miệng Cố Trường Sinh, là cực kỳ hữu hiệu.
Mới trò chuyện không bao lâu, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Ai lại gọi giờ này vậy nhỉ? Sếp Triệu có chút buồn bực, lấy ra nhìn, là trợ lý của mình gọi.

Trợ lý này có năng lực làm việc rất cao, là hắn phát hiện ra đào về, thái độ kiên định có chừng mực, thông thường không phải việc gấp thì không gọi điện, tránh quấy rầy sếp lớn.
Cái việc khó giải quyết kia giao cho người khác không yên tâm nên sếp Triệu cố ý phái trợ lý đi làm.

Cuộc điện thoại này chín trên mười phần là có liên quan.

Trong lòng sếp Triệu có dự cảm, nhìn thoáng qua Cố Trường Sinh.
Chẳng lẽ cá này linh nghiệm nhanh dữ vậy?
Tiếp điện thoại, sếp Triệu càng nghe vẻ mặt càng hiện rõ sự vui mừng, cuối cùng nhịn không được bật cười: “Làm tốt lắm, khi nào về sẽ phát tiền thưởng cho mọi người!”
Tắt điện thoại, sếp Triệu đầy bội phục nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Chú em, cái này…!” Hắn giơ ngón tay cái lên.
Hiệu quả tức thì.
Sự kiện làm hắn buồn rầu lâu như vậy, ăn không ngon ngủ không yên cứ thế đã được giải quyết dễ dàng.
“Trước anh đây bỏ tiền mua một khu đất, muốn xây dựng tiểu khu cao cấp, đã bàn bạc tiền đền bù gần hết cho cư dân cũ, nhưng có vài hộ quyết tâm không bỏ, sống chết không chịu di dời.

Nói là sống ở đó lâu rồi, có cảm tình.” Vậy còn đỡ, đằng này mục đích không phải như vậy.
Dù đã giải quyết xong, nụ cười trên mặt sếp Triệu phai nhạt vài phần: “Đơn giản họ chỉ muốn đòi thêm tiền.


Trong đó có một nhà muốn bọn anh thêm hai phần tiền đền bù, hai cửa hàng mặt tiền và một căn hộ.

Hắn nói nhà hắn có hai đứa con trai, tiền bọn anh bồi thường không đủ chia.”
“Chú nói xem thế là thế nào?!” sếp Triệu không tính bỏ miếng đất kia, nhưng kéo dài thời gian quá lâu, cứ một ngày không thể xây là mệt một ngày.

Tuy không đến mức kéo công ty suy sụp, cơ mà không thể nhanh chóng thu hồi vốn sẽ tạo thành tai họa ngầm.
“Cũng may là xong rồi,” sếp Triệu đặt điện thoại lên bàn, gõ đầu ngón tay: “Lúc nãy trợ lý gọi điện cho anh, bảo là không hiểu sao mấy hộ bị cưỡng chế kia đột nhiên không hẹn mà cùng đồng ý ký hợp đồng.” Không phải bọn họ chưa từng ám chỉ sẽ đổi sang chỗ khác khai phá, nhưng mấy người đó chả lung lay chút nào.

Chiêu này căn bản vô dụng!
“Vẫn là chú có bản lĩnh!” Sếp Triệu khen ngợi.
“Em chỉ có tác dụng phụ trợ, vẫn là nhờ vận khí của anh tốt.

Thật ra những người đó đều đã dao động, nếu hôm nay không nói, thì mười ngày nửa tháng nữa sẽ nói thôi.”
Cố Trường Sinh không kể công không có nghĩa sếp Triệu nghĩ cậu thật sự vô dụng.
“Đâu thể nói như vậy, một ngày cũng là tiền.” Sếp Triệu lập tức chuyển khoản cho Cố Trường Sinh.

Tuy phần mộ tổ tiên không liên quan đến việc quỷ thần, chỉ là hiểu lầm, nhưng xét đến cùng, Cố Trường Sinh vẫn giúp hắn giải quyết chuyện lớn.

Nếu đã vậy thù lao này không thể thiếu, không chỉ không thiếu, còn phải nghĩ biện pháp đưa nhiều hơn.
Dù hôm nay Cố Trường Sinh ra tay hay không hắn vẫn vui vẻ đưa tiền.

Cao nhân khó gặp, vất vả lắm mới thấy một người, cần phải nắm chặt cơ hội làm quen.

Nếu sau này gặp vấn đề thực sự người ta mới có thể đồng ý giúp đỡ.
Cố Trường Sinh đọc số tài khoản, chờ tiền chuyển qua, cậu nhìn tin nhắn thông báo số dư.

Du Tri Ngã nói sếp Triệu có tiền, đúng là nhiều tiền thật.
Chỉ đẩy chuyện tốt đến sớm hơn một chút, căn bản không tính là hỗ trợ, đối phương lại vung tay chuyển cho cậu một trăm vạn.
Rất hào phóng.
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương