Cuối cùng Bạch Vũ chấp nhận bán chiếc bật lửa với giá một trăm đồng đại dương, kế tiếp là tính đến việc đi đến nghĩa trang. Nhìn sắc trời một chút không ngờ mặt trời đã bắt đầu xuống núi, vì vậy lại hỏi một số người ở ven đường, tìm đúng phương hướng liền trực tiếp đi thẳng tới đó. Ước chừng hơn nửa canh giờ rốt cuộc tìm được nghĩa trang, nhưng mới vừa bước vào cửa hắn lại hoảng sợ. Khắp nơi đều thấy hành thi(1) nhảy loạn, còn có hai người vừa chạy loạn vừa hô hào bốn phía tránh né.

(1) Hành thi: Xác chết biết đi.

Chỉ thấy một người còn ăn mặc quan phục triều Thanh, nếu không vì động tác của hắn xem ra vẫn giống người, thật đúng là có khả năng nghĩ rằng hắn cũng trở thành cương thi rồi. Trong nội tâm Bạch Vũ khẽ động, đây không phải là hình ảnh lúc mới bắt đầu kịch bản sao? Lúc này một âm thanh như có như không vang lên ở bên tai của hắn:

“Kịch bản bắt đầu, tuyên bố nhiệm vụ: Hiệp trợ Cửu Thúc chế ngự hành thi, hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng một trăm hối đoái điểm.”

Hai mắt Bạch Vũ lập tức tỏa ánh sáng, cái nhiệm vụ này chẳng những cho một trăm hối đoái điểm, lại có thể tạo mối quan hệ tốt cùng với Cửu Thúc. Hắn không do dự nữa, lập tức vận hết số pháp lực ít ỏi trong cơ thể lên, cắn nát ngón giữa rồi vọt tới những hành thi kia.

Nhưng lúc này Bạch Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện pháp lực của hắn không ngờ đã tăng trưởng một ít, nếu lúc vừa học tập thuật pháp chỉ là một tia, bây giờ lại là gấp ba lần so với lúc đó. Thể chất cũng có được tăng trưởng rõ rệt, hiện tại Bạch Vũ đoán chừng “điểm thể chất” của mình có lẽ đã đạt mức bảy, tức là vượt qua người thường rất nhiều, động tác trở nên linh hoạt dị thường, lực lượng tăng nhiều so với trước đó.

Chỉ thấy Bạch Vũ linh hoạt xuyên thẳng vào bên trong bầy thi, ngón tay thỉnh thoảng điểm ra liền có một con hành thi bị định trụ, nhưng số lượng quá nhiều cho nên hắn phải tránh né liên tục. Lúc này tiếng kêu to của Văn Tài cũng kinh động đến Cửu Thúc và người đuổi thi, hai người kinh ngạc nhìn thấy cả phòng toàn hành thi nhưng chứng kiến một đạo nhân ảnh xuyên qua xẹt lại giữa bầy thi một cách thành thạo thì bất chợt sững sờ.

“Văn Tài, người nọ là ai?” - Vừa chế phục Thu Sinh đang giả quỷ, Cửu Thúc vừa hỏi.

Văn Tài lắc đầu nói:

“Đệ tử không biết, vừa rồi đệ tử thấy hắn lao từ ngoài cửa vào.”

Cửu Thúc gật đầu:

“Hẳn là một đạo huynh đến tá túc.” - Rồi sau đó lại quay đầu nói với đạo nhân đuổi thi:

“Sư đệ, giờ chúng ta qua đó hỗ trợ đi.”

“Được!”

Chỉ thấy hai người đều vận lên pháp lực đồng thời đưa tay ra, nhưng duy nhất không đồng dạng là Cửu Thúc đưa ngón tay ra, đạo nhân đuổi thi thì đưa ra nắm đấm. Cửu Thúc nhìn qua quả đấm, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn đạo nhân đuổi thi.

Đạo nhân đuổi thi cười cười xấu hổ, vội vàng đổi lại thành chỉ ngón tay, liếc sang hướng Bạch Vũ thấy hắn không chú ý bên này mới thở dài một hơi. Thầm nghĩ may mắn không mất mặt trước đồng đạo.

Hai người gia nhập lập tức làm cho áp lựccủa Bạch Vũ giảm nhiều, không quá mấy phút đồng hồ đã chế phục được bầy hành thi. Lần thứ nhất đối diện với mấy hành thi nên Bạch Vũ vẫn còn có chút cố kỵ, cảm giác hơi quái dị, hắn không khống chế được nên hầu như toàn đánh cho mấy hành thi đến gãy xương toàn thân rồi mới định trụ bọn nó. Chỉ là đạo nhân đuổi thi tâm đau không thôi, luống cuống tay chân giành giật cùng Bạch Vũ và Cửu Thúc một hồi mới giảm được nhiều tổn thương.

“Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng Kí Chủ một trăm điểm hối đoái.”

Cửu Thúc đem sự tình còn lại giao cho đạo nhân đuổi thi, đi đến trước Bạch Vũ đánh giá hắn một chút, vừa rồi trong chiến đấu nên không quan sát kỹ, hiện tại mới phát hiện Bạch Vũ đúng là còn rất trẻ, nhưng lại mặc trang phục Tây Dương. Trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền đã ẩn xuống, tiến lên ôm quyền nói:

“Đạo hữu không biết là truyền nhân của phái nào, từ đâu mà đến, xin cho biết để ta tận tình chủ khách.”

Bạch Vũ cũng đang đánh giá hắn, phát hiện hắn lại cùng thúc thúc của mình có vài phần rất giống, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, chỉ là đối với câu hỏi này hắn đã sớm có đối sách để ứng phó những tình huống như thế này.

Đè xuống cảm xúc, Bạch Vũ cũng ôm quyền cười nói:

“Đạo hữu khách khí, tại hạ là đệ tử Mao Sơn, học được chút ít bổn sự nên đi du lịch tứ hải tăng trưởng kiến thức mà thôi. Tại hạ thích nhất chính là kết giao kỳ nhân dị sĩ, nghe nói trên thị trấn này có một người đồng đạo gọi là Cửu Thúc, pháp thuật tinh xảo cao cường, cho nên đến đây làm quen, chắc hẳn chính là đạo hữu rồi.”

Cửu Thúc nghe Bạch Vũ lấy lòng, lập tức mặt mày hớn hở, cười ha hả mà nói:

“Không dám không dám, chỉ là người khác nâng đỡ, nhưng hai ta coi như là đồng môn, ta năm đó cũng tại Mao Sơn học được một ít bổn sự"

Lúc này đạo nhân đuổi thi cũng chạy tới trước hai người, thở phì phì chen miệng nói:

“Sư huynh, ta không thể nán lại đây được nữa.”

Hắn trừng mắt liếc Thu Sinh cùng Văn Tài, nói tiếp:

“Hai cái tên ranh con này toàn bịa chuyện, khách hàng của ta còn đang đợi, nếu còn nán lại đây thêm hai ngày nữa thì sinh ý này của ta cũng không làm nổi nữa.”

Trong nội tâm Cửu Thúc cũng cảm giác có chút mất mặt, hung hăng trợn mắt nhìn hai người, nhìn đạo nhân đuổi thi mà nói:

“Sư đệ, thực xin lỗi, ngươi yên tâm đợi tí nữa ta sẽ nhất quyết giáo huấn bọn họ.” - Sau đó quay sang Bạch Vũ nói:

“Làm cho đạo hữu chê cười.”

Nhưng đạo nhân đuổi thi vừa đi, Cửu Thúc cũng chỉ là nói bọn họ vài câu, sau đó lại bảo hai người về nhà, từ điểm này có thể thấy được Cửu Thúc là một người hay bao che khuyết điểm. Sau đó Bạch Vũ cùng Cửu Thúc đi vào phòng trong cùng đàm luận đạo pháp. Đạo pháp của Cửu Thúc trong phim ảnh cũng chỉ xem như là làm giống, trong phim có thể nhìn ra được, nhưng ngẫm lại thì trong phim ảnh Cửu Thúc chỉ là một đạo sĩ khai mở nghĩa trang. Ngược lại Bạch Vũ học tập Mao Sơn trụ cột thuật pháp lại cùng sở học của Cửu Thúc không sai biệt nhiều lắm.

Mao Sơn thuật pháp mà Bạch Vũ theo chia ra làm hai giai đoạn, thứ nhất: Mượn vật thi thuật. Giai đoạn này chủ yếu là mượn nhờ ngoại vật để thi chú, giai đoạn này lại có thể chia làm hai giai đoạn nhỏ hơn là dùng chú thi thuật cùng không chú thi thuật. Dùng chú thi thuật chính là vừa học đạo thuật không lâu hoặc là pháp lực không đủ, cần dùng chú ngữ để tăng cường pháp thuật uy lực,phần lớn đạo sĩ trong phim ảnh đều là cảnh giới này, đương nhiên là có chút ít đạo sĩ cảnh giới cao cũng có sử dụng chú thuật, bởi vì như vậy có thể tăng trưởng uy lực thuật pháp của mình tốt hơn. Không chú thi thuật là đem thuật pháp quen thuộc tới trình độ nhất định mà pháp lực lại đạt tới yêu cầu, có thể không cần niệm chú thuật pháp mà vẫn thi triển lô hỏa thuần thanh.

Thứ hai: Câu thông Thiên Địa. Giai đoạn này thuật sĩ mới xem như là đụng chạm đến cánh cửa đại đạo, có thể không cần mượn nhờ ngoại vật thi triển thuật pháp, đương nhiên khi đó thuật pháp muốn sử dụng liền vận lên, là chân chính pháp thuật rồi. Cảnh giới này cũng có thể chia làm hai cảnh giới nhỏ, ngộ Đạo Tông sư cùng đắc đạo Toàn Chân, Bạch Vũ đối với hai cảnh giới còn chưa hiểu lắm, đương nhiên không xác định được sẽ mạnh đến mức nào.

Bình thường Mao Sơn thuật sĩ thường dừng lại tại giai đoạn thứ nhất là cảnh giới mượn vật thi thuật, phần lớn đạo thuật đều cần công cụ, pháp khí hiệp trợ. Mà cảnh giới của Cửu Thúc mới là giai đoạn thứ nhất, đệ nhất tiểu giai đoạn đỉnh phong, khả năng qua một thời gian ngắn pháp lực tịnh tiến thêm một chút nữa sẽ gặp đột phá đến cảnh giới nhỏ thứ hai.

Bạch Vũ hiện tại chỉ là mới bước vào giai đoạn thứ nhất mà thôi, cùng Cửu Thúc thảo luận đạo thuật đối với hắn cũng có lấy ích lợi không nhỏ. Cửu Thúc luôn giảng chút ít bí quyết thi chú như lúc nào niệm động chú thuật có thể tăng nhanh tốc độ thi pháp hoặc là những thứ cần chú ý trong công việc. Cửu Thúc tất nhiên học tập đạo thuật sớm hơn nhiều so với Bạch Vũ, cho nên có một ít kinh nghiệm cùng một ít tiểu pháp thuật vận dụng, làm cho Bạch Vũ cảm thấy khâm phục trong lòng đối với kinh nghiệm đối chiến của hắn.

Hai người nói chuyện say sưa suốt một đêm, tuy nhiên cũng không cảm thấy buồn ngủ, vẫn mặt mày hớn hở. Nhưng đúng lúc này một hồi tiếng gà gáy truyền đến kéo hai người từ trong thế giới đạo pháp ra ngoài, hai người nhìn nhau cười cười, Cửu Thúc nói:

“Bất tri bất giác đã qua một đêm, sư đệ đi nghỉ trước đi, đợi chút nữa sẽ có người tìm ta thương lượng, ngươi cũng đi theo, cho ngươi nếm thử trà ngoại quốc.”

Thời gian dần trôi qua đạo hữu đã đổi thành sư đệ, quan hệ đã sinh ra biến hóa rõ rệt.

Bạch Vũ nghe xong trong lòng âm thầm cười, không khỏi nhớ tới cảnh trong phim lúc hai thầy trò Cửu Thúc bị bày trò. Nhưng ngoài miệng lại nói:

“Cái này có chút không tốt lắm đâu sư huynh, dù sao cũng là chuyện riêng của huynh.”

Cửu Thúc không vui nói:

“Cái này có là cái gì? Ngươi đi cũng có thể tham mưu cho ta mà.”

Sau đó bỗng nhiên hắn lấy tay nâng cằm lên, trầm tư thoáng một chút, nói tiếp:

“Sư đệ, ngươi uống qua trà ngoại quốc chưa vậy? Ngươi có lẽ còn chưa có uống qua đâu.” - Sau đó lại tự nói nhỏ:

“Xem ra lần này lại để cho Văn Tài đi theo rồi.”

Bạch Vũ đứng cách hắn không xa cũng nghe được, trong lòng có chút im lặng, ta còn chưa có trả lời đây này. Sau đó phiền muộn cáo biệt Cửu Thúc, đi tới một gian phòng bên trong. Nằm ở trên giường, Bạch Vũ nhìn lên nóc nhà, trong nội tâm một lần lại một lần nhớ lại kịch bản, cảm thấy mình đã nhớ rõ hết mới thu hồi tâm thần.

Lúc này hắn muốn ngủ một lát, nhắm mắt lại thì phát hiện mình lại không cảm thấy buồn ngủ, thở dài một hơi lẩm bẩm:

“Không bằng tu luyện thêm một hồi.”

Vì vậy hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nội thị, nhưng sau đó lại bị tình huống trong cơ thể làm cho nhảy dựng, bởi vì hắn phát hiện trong cơ thể mình pháp lực vậy mà trong lúc vô tình lại tăng trưởng không ít, trong cơ thể lại ngưng tụ năm tia pháp lực. Đây là tình huống gì đây, chẳng lẽ đây chính là công pháp mình tu luyện hay sao?

Không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì vậy hắn hỏi thăm hệ thống:

“Hệ thống, chuyện gì xảy ra với pháp lực trong cơ thể ta?”

“Công pháp Kí Chủ hối đoái từ hệ thống đều có thể tự hành vận chuyển. Nhưng tốc độ pháp lực tăng trưởng là căn cứ thể chất quyết định, bởi vì thể chấtcủa Kí Chủ được hệ thống cải tạo cho nên khác hẳn với thường nhân, tương đối thích hợp tu đạo, thuộc về thể chất thượng thừa, pháp lực mới có thể tăng trưởng nhanh chóng như thế.

Bạch Vũ nghe xong không khỏi cảm thấy vui mừng quá đỗi, nói như vậy mình không cần tu luyện bao lâu liền có thể thành tiên rồi, trong lòng rạo rực hỏi tiếp:

“Ta đây muốn tu luyện thành tiên cần bao lâu thời gian?”

“Tính toán đại khái cần hai trăm đến ba trăm năm.”

Bạch Vũ không khỏi cười khổ, thời gian dài như vậy? Cái này coi như là thượng thừa tư chất? Nhìn trong Phong Thần diễn nghĩa những người kia tu đạo chỉ có vài thập niên liền có thể đảm đương một phía thì là cỡ nào? Nhưng đột nhiên linh quang lóe lên, vừa rồi hệ thống nói tính toán đại khái? Nói cách khác nếu mình khổ tu thì sao? Chính mình có hệ thống, có thể xuyên thẳng qua từng kịch bản phim điện ảnh và truyền hình thế giới, có thể cân nhắc theo lẽ thường sao? Kỳ ngộ thường thường đều được gọi là truyền kỳ đấy, huống chi mình hoàn toàn có thể dựa vào hệ thống cùng biết rõ kịch bản để đạt được rất nhiều kỳ ngộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương