Đạo Thiên
-
3: Khảo Hạch
Chẳng mấy chốc mà xe ngựa đã chạy tới dưới chân Huyền Sơn, chỉ cần đi lên ba trăm bậc phía trên thì chính là cửa vào của Thái Vân Tông.
Ở đó, sẽ có một nhóm tu sĩ đứng gác tiếp dẫn những người này vào bên trong tham gia khảo hạch nhập môn.
Đối với người khác thì không sao, chỉ giống như đi bộ một đoạn đường đến bái sư.
Nhưng đối với Đế Đạo Thiên, chỉ cần nhìn lấy cái thân thể nặng nề của hắn là đủ hiểu, việc này khó khăn nhường nào.
Tuy nhiên, Đế Đạo Thiên quăng ánh mắt sang đám hộ vệ cùng người hầu của mình, lại nhìn lên phía trên cao tít tắp kia, ánh mắt nhanh chóng sáng lên.
“Tất cả các ngươi, làm cho ta một cái kiệu để lên đó! Lúc về có thể nói với lão cha tăng thêm tiền công cũng được.” Hắn vừa nói vừa rút ra một xấp tiền trong người đưa cho Hùng Ngưu để đem chia cho đám hộ vệ kia.
Nhìn thấy lượng tiền khổng lồ như vậy, sức lực tiềm ẩn bên trong cơ thể bỗng dưng được khai phá ra, cả đám nhao nhao lên đi kiếm chiếc kiệu khiến Đế Đạo Thiên đứng đó hài lòng.
“Đúng thật là chỉ có cái gia thế! Có giỏi thì đi lên bằng chính sức mình đi?” Ôn Thủy ở bên cạnh không thể không lui cách xa mấy chục bước, vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn hắn mà nói.
“A, thì tiền bạc chính là sức của bản thân ta không phải sao? Đâu phải ai cũng có đúng không?” Đế Đạo Thiên mặt dày đáp lại, sau đó quay sang nhìn Vân Nhu cười cười: “Vân tỷ nếu không chê có thể đi cùng ta! Chứ một mình tỷ thân phận ngọc ngà lại đi bộ lên đó sẽ mất hết khí độ!”
Vân Nhu nghe lời nói lập tức bật cười, thầm nghĩ tiểu tử này còn nhỏ mà giỏi nịnh, cũng không có khiến cho người ta thấy ghét, ít nhất là bản thân nàng không thấy như vậy.
Có điều đi chung một kiệu với hắn là không thể nào, Vân Nhu trực tiếp từ chối khiến cho Đế Đạo Thiên xám xịt mặt lại.
“Thôi đành vậy, đạo bất đồng! Ta cũng không ép các ngươi theo làm gì cho mệt! Hẹn gặp lại trên đó nha!” Đế Đạo Thiên lắc đầu than thở, một bộ dáng giống như làm chuyện tốt mà không được báo đáp, quân tử dứt áo ra đi mà bước lên kiệu, nhà nhã tiến lên trước.
Khảo hạch của Thái Vân Tông diễn ra ngay tại quảng trường phía trước, tại một sân tu luyện của đệ tử ngoại môn.
Nội dùng khảo hạch bao gồm thiên phú và tâm tính, trong đó thiên phú bao gồm Linh Mạch cùng với khả năng lĩnh ngộ, tâm tính thì chính là phẩm chất, tính cách của từng người.
Người đến tham gia khảo hạch đạt tới năm trăm, có những kẻ theo đuổi ước mơ trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa, cũng có người chỉ mong muốn có một cơ hội sinh tồn trong cái thế giới khắc nghiệt này.
Người giám khảo lần này là một vị trưởng lão ngoại môn có tên Đường Tư, bề ngoài là một lão giả tóc bạc, toàn thân mặc trang phục trưởng lão ngoại môn có màu xanh dương đậm, trước ngực thêu chữ Ngoại biểu thị cho thân phận.
Đường Tư bước lên trước, đứng phía trên bục phát biểu thật lớn: “Bây giờ lập tức tiến hành khảo hạch nhập môn, phần đầu tiên chính là thiên phú bao gồm Linh Mạch và lĩnh ngộ.
Từng người một bước lên trước Linh Bia để kiểm tra đo lường Linh Mạch!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nói xong, phía trước mặt ông ta đã xuất hiện một khối bia trong suốt, trên bia nhẵn nhụi không khắc bất kỳ chữ gì hết.
Lần lượt từng người một bước lên, theo chỉ dẫn của đệ tử ngoại môn đứng cạnh đó mà đặt tay lên Linh Bia.
Đứng từ xa, Đế Đạo Thiên chỉ thấy Linh Bia đột nhiên sáng lên, phát ra tia sáng xanh dương cực kỳ nhẹ.
Sau đó lại nghe Đường Tư nói ra: “Linh Mạch thủy hệ bán phàm phẩm, không đủ điều kiện!”
“Chậc chậc, thật tiếc quá! Yêu cầu phải đạt tới ít nhất là phàm phẩm Linh mạch mới có thể nhập môn.
Người này xem ra đã hết hi vọng rồi!” Đám người phía sau có tiếc nuối, có khinh thường mà cũng có sợ hãi, không có mấy ai trong bọn họ là đủ tự tin sẽ vượt qua được cả.
Đoàn người cứ thế nối đuôi nhau mà tiếp tục, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói của Đường Tư thông báo người bị loại khiến cho những người phía sau càng thêm lo lắng.
Đột nhiên, Linh Bia phát ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng màu đỏ rực giống như thái dương hỏa diễm khiến toàn trường ngây ngất.
Đế Đạo Thiên đứng mãi cuối cùng cũng không khỏi nhíu mắt lại, từ xa cũng không nhận ra là ai đang khảo nghiệm.
Chỉ thấy Đường Tư sững sờ, rồi lại chuyển sang sợ hãi, xong lại lập tức vui mừng hô lên: “Linh Mạch Hỏa Hệ Thiên…” Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn miệng lại bởi một bàn tay khác.
Một lão giả bạch bào phong thái xuất trần không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt trong sáng như sao băng quan sát người trước mặt.
“Ngươi được trực tiếp tiến vào nội môn, bồi dưỡng trọng điểm, có đồng ý không?” Lão giả mỉm cười nói với thiếu nữ áo đen trước mặt, lúc này gương mặt nàng lộ ra vô cùng xuất chúng, giống như tiên thần hạ phàm.
Đó chính là Vân Nhu, nàng nghe được lời này liền nhanh chóng đồng ý, nhưng trước đó giống như nhớ đến cái gì lại nói: “Ta có đem theo biểu muội, nếu nàng không qua cũng mong cho đi theo ta bầu bạn được không?”
Lão giả gật đầu, tay đưa lên vuốt râu đáp: “Đã là người của ngươi thì cứ việc thoải mái.
Nếu sau này có thành tựu, mang theo cả nhà tiến vào tông môn cũng không có gì.”
Vân Nhu nghe xong khẽ cúi đầu cảm tạ, nhưng lại nói thêm: “Còn có một tên đệ đệ mập phái sau cùng kia, hắn có lẽ cũng khó mà qua được.
Đến lúc đó phiền trưởng lão cho một vị trí trông coi thư viện, thỏa mãn nguyện vọng của hắn!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Lão giả cùng Đường Tư tỏ ra khá bất ngờ, nhưng dù sao Vân Nhu cũng là một thiên tài hiếm thấy, bỏ ra cái giá nhỏ như vậy cũng không hề hấn gì, liền lập tức gật đầu.
“Hắn tên là gì?” Đường Tư lúc này mới hỏi, tránh cho lát nữa xảy ra sai sót gì.
“Tên hắn là Đạo Thiên, một tên phú nhị đại chỉ cần nhìn ra nhận ra!” Vân Nhu khẽ cười, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn nhưng do hắn đứng mãi phía sau nên không thấy được.
“Được rồi, gọi ta là Tứ trưởng lão, mau đi theo ta!” Lão giả mở miệng nói, chưa kịp để Vân Nhu chuẩn bị tinh thần đã dùng một loại lực lượng vô hình kéo nàng bay lên trên, hướng tới đỉnh núi mà đi.
“Xem ra đích thực là phượng hoàng! Ta cũng cần phải cố gắng mới được!” Phía dưới đó, Diệp Vô Trần đứng từ xa nhìn theo bóng người rời đi, trong lòng lại không hiểu đang có suy nghĩ gì.
“Tiếp theo lên khảo hạch!” Nghe thấy hiệu lệnh của Đường Tư, hắn nhanh chóng bước lên phía trước, bàn tay khẽ chạm lên mặt Linh Bia.
Lập tức ánh sáng song sắc một vàng một nâu hiện ra, đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng như thế này cũng khiến những người khác tò mò.
“Song Linh mạch Kim, Thổ hệ! Đáng tiếc chỉ là phàm phẩm, cho qua làm đệ tử ngoại môn!” Đường Tư lắc đầu thở dài.
Song hệ tuy hiếm nhưng cũng không có nghĩa cứ như thế là mạnh, cuối cùng vẫn cần phải xem đến phẩm cấp mới có thể quyết định.
Cứ như vậy, chẳng mấy đã đến phiên cuối cùng, chính là Đế Đạo Thiên, đi theo sau hắn là Hùng Ngưu tỏ ra ngơ ngơ ngác ngác.
Lúc này đoàn người phía trước đã đi hết, chẳng mấy ai hứng thú ở lại để quan sát một tên như Đế Đạo Thiên, bề ngoài không có gì nổi trội thế này cả.
“Mau đặt tay ngươi lên bia!” Đường Tư cũng chú ý tới hắn, đích xác nhận ra là kẻ mà Vân Nhu nhờ tới nên cũng không làm khó.
Đế Đạo Thiên chần chờ một chút, cuối cùng cẩn thận đặt tay mình lên Linh Bia, hai mắt lại nhắm chặt không mở ra.
Chỉ trong thoáng chốc đó, hắn bỗng nhiên cảm nhận được bên trong cơ thể có tồn tại một loại lực lượng kỳ lạ đang sôi trào mãnh liệt.
Nhưng nó không tuôn ra mà ngược lại, giống như đang hút lấy thứ gì đó ở bên ngoài vào cơ thể của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đường Tư ở bên ngoài nhìn vào, trông thấy Linh Bia luôn luôn ảm đạm không chút phát sáng, lập tức lắc đầu thở dài, phất tay cho Đế Đạo Thiên lui ra, nói: “Ngươi không có Linh Mạch, nhưng có thể vào trong thư viện của bản môn làm công việc lau chùi, kiểm kê sách vở, được không?”
Lúc này Đế Đạo Thiên đã mở mắt ra, hắn có cảm giác như đã trải qua một khoảng thời gian rất lâu nhưng rốt cuộc chỉ mới có tíc tắc vậy.
Nghe lời Đường Tư nói, hắn không có gì hơn ngoài gật đầu đồng ý.
Tuy hơi thất vọng nhưng nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao cũng là sống nhàn nhã mà bản thân mong muốn.
“Tiếp đến ngươi, có muốn khảo hạch hay không?” Đường Tư lại đưa mắt sang nhìn Hùng Ngưu phía sau, xem chừng cũng không có mấy hi vọng gì.
“Hắn là người hầu của ta, nếu được cho cơ hội thì thật cảm tạ trưởng lão!” Chưa đợi Hừng Ngưu lên tiếng, Đế Đạo Thiên đã chắp tay hưởng Đường Tư cảm tạ một lần, sau đó ra hiệu cho Hùng Ngưu tiến lên trên.
Hùng Ngưu có mơ cũng không nghĩ tới ngày bản thân nhận được cơ hội này, dù cho hắn cũng không hi vọng nhiều lắm.
Chỉ khẽ đặt bàn tay to lớn thô ráp của mình lên, Linh Bia đột ngột rung lên rồi vỡ nát thành mảnh vụn.
“Không thể nào! Sao lại vỡ được?” Đường Tư cũng không kịp phản ứng, khi thấy Linh Bia vỡ nát cũng vô cùng giật mình tiến tới kiểm tra.
Hắn nắm lấy tay Hùng Ngưu bắt mạch, ánh mắt đưa đi đưa lại chẩn đoán, cuối cùng bất lực thở dài: “Có lẽ là Linh Bia xảy ra vấn đề thật! Hai ngươi đi theo ta một chuyến!”
Đường Tư chỉ tay vào hai người Đế Đạo Thiên, sau đó cứ thế bước đi hướng tới một tòa lâu các.
Đế Đạo Thiên không hiểu chuyện gì, cũng cứ thế mà đi theo, phía sau hắn là Hùng Ngưu thì vẫn còn chút sợ hãi: “Công tử, không phải ta làm sai chỗ nào chứ? Hay là dùng sức mạnh quá khiến nó vỡ? Ngài bỏ tiền ra đền giúp ta được không?”
“Đền cái đầu người, yên tâm không có chuyện gì đâu! Sức ngươi mà làm vỡ được đồ vật của tu sĩ thì cũng quá trâu bò rồi!” Đế Đạo Thiên liếc xéo, lúc này trong người hắn vẫn đang có cảm giác rạo rực khó tả, chỉ cảm thấy trên phía mi tâm cùng dưới cổ có chút ngứa ngáy không thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook