Đạo Thiên
-
20: Giết Người Bá Đao Tông!
“Ngươi đứng lại đây đợi một hồi, ta đến phía trước xem qua!” Đế Đạo Thiên dẫn theo Lưu Giang Sở đi tới một khu vực cây cối rậm rạp, sau đó bảo nàng ở lại, còn bản thân đi tiếp đến nơi mà hắn cảm nhận được có người.
Lưu Giang Sở nào dám nói thêm gì, chỉ ngoan ngoãn mà đứng chờ đợi tại đây, cố gắng hết sức không để lộ ra bản thân.
Đế Đạo Thiên phóng người xuất hiện tại trước một gốc đại thụ, khi đến đây hắn chợt dừng lại quan sát xung quanh, sau đó miệng khẽ cười lạnh.
Từ phía hai bên trái phải, đồng thời bắn tới đao mang sắc bén nhằm thẳng vào đầu của hắn.
Đế Đạo Thiên hơi ngửa đầu ra sau đồng thời hai tay đưa lên tóm lấy đao mang bóp mạnh, lập tức khiến chúng tan vỡ.
Sau đó hắn lại nghe thấy âm thanh vang lên: “Không ngờ lại còn có đệ tử như ngươi, xem ra Thái Vân Tông lần này có không ít thiên tài gia nhập! Đáng tiếc!”
Kéo theo hướng phát ra giọng nói cao ngạo đó, một thanh niên mặc trang phục màu đỏ, trước ngực có chữ Bá, chính là trang phục đệ tử Bá Đao Tông.
Đế Đạo Thiên đánh giá người này, khí thế hừng hực mạnh mẽ không khác gì đã từng cảm thấy trên người Lâu Dạ Phong, đoán chắc là Ngưng Linh cảnh.
Nhưng Đế Đạo Thiên lại chỉ cười nhạt, sau đó mở miệng: “Tiểu sinh chỉ là một tên trông coi thư viện trên đó, nào dám tự nhận là đệ tử Thái Vân Tông kia chứ! Vị huynh đài này chớ nên hiểu lầm!”
Đế Đạo Thiên nói lời khiếm tốn không chút cao ngạo để cho thanh niên trước mắt hắn tỏ ra kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục: “Huynh đài phải chăng là người Bá Đao Tông? Không biết quý danh là gì?”
“Hừ, nếu ngươi đã nhận ra rồi thì cũng không giấu nữa.
Ta đích thực là người Bá Đao Tông, tên Trần Tuấn! Ngươi nói chỉ là kẻ trông thư viện của Thái Vân Tông thôi sao? Vậy có muốn chuyển sang gia nhập Bá Đao Tông hay không? Chắc chắn với thực lực của ngươi, nhận được địa vị cao không khó khăn gì.” Trần Tuấn mở miệng mời chào.
Tất nhiên hắn cũng không tin Đế Đạo Thiên chỉ là một tên trông coi thư viện.
Giả sử có đúng đi chăng nữa, nếu đã thuộc phe Thái Vân Tông tức là hắn phải xử lí.
“Vậy nếu ta không muốn thì sao? Có thể tha ta rời đi hay không?” Đế Đạo Thiên mỉm cười hòa ái.
Thế nhưng, Trần Tuấn không có muốn nhiều lời như vậy, ngay khi nghe thấy cầu trả lời đã lập tức lao đến tấn công, đồng thời quát: “Vốn dĩ ngay từ đầu thì ngươi đã không có lựa chọn!”
Trên tay Trần Tuấn cầm một thanh đao bốc lên hỏa diễm lam sắc kỳ lạ, đồng thời thôi động linh nguyên hết sức chém tới đối phương.
Nhát chém giống như thiên thạch rơi xuống, mang theo áp lực nặng nề như núi lại cộng thêm sức nóng kinh người bao phủ không gian tử phía Đế Đạo Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Event
“A, vậy ngay từ đầu đã định ta phải chết sao?” Đế Đạo Thiên vui vẻ đáp, sau đó trên tay hắn cũng xuất hiện một thanh đao kim sắc, Sát Phạt Chi Thuật thể hiện ra, tốc độ cùng sự bá đạo đồng thời đối kháng lại Trần Tuấn.
“Ngươi cũng dùng đao? Vậy cho ta xem bản lĩnh tới đâu đi!” Trần Tuấn hơi kinh ngạc, sau đó dồn sức càng nhiều hơn khiến cho lam hỏa bộc phát mãnh liệt.
Đế Đạo Thiên nhanh chư chớp, đao trong tay chỉ có duy nhất sự sắc bén bá đạo, đồng thời nghiêng người sang một bên tránh đi.
Sau đó lại vung đao hướng ngay tới cạnh sườn đối phương, tốc độ không kém gì lôi quang xé toạc không khí.
Trần Tuấn không ngờ tới, vội vã kinh hoảng xoay người muốn tránh đi, đồng thời dùng linh nguyên hộ thân.
Thế nhưng, hắn không ngờ được Đế Đạo Thiên lúc này đã thả tay ra khiến cho thanh đao lao tới chém trúng người hắn.
Sau đó hắn lại ngưng tụ ra một thanh đao khác, vòng người nhảy ra phía sau Trần Tuấn mà chém xuống.
“Không ổn! Tên này giấu giếm!” Trần Tuấn bất ngờ và cũng không làm gì được hơn.
Tu vi Ngưng Linh đỉnh phong bùng phát, xung quanh cơ thể bỗng hiện ra hình ảnh cự hổ lam sắc hình thành từ lam hỏa của chính hắn.
“Linh của ta là Lam Hổ, xem chiêu!” Trần Tuấn dùng thân thể Lam Hổ đỡ được nhát đao của đối phương.
Sau đó hắn tức giận quát lớn, đồng thời điều khiến cho Lam Hổ lao tới tấn công.
Sự khác biệt giữa Ngưng Linh và Khai Nguyên chính là sức mạnh của Linh.
Nó không chỉ do linh nguyên ngưng tụ thành đơn giản như vậy, mà còn chất chứa cả ý chí của tu sĩ.
Có được Linh cũng gần tương tự như bản thân có được hai thân thể vậy, lực chiến lập tức tăng lên gấp đôi bình thường.
Lam Hổ gầm hét một tiếng, móng vuốt giống như lưỡi đao song song cùng Trần Tuấn tấn công từ hai bên trái phải Đế Đạo Thiên.
Linh nguyên hỏa hệ lam sắc hình thành đao mang bắn tới liên tiếp, đồng thời khi va chạm thì lập tức phát nổ, oanh tạc một vùng rộng lớn.
“Xem ra Ngưng Linh cảnh là một trời một vực so với Khai Nguyên thật! Nhưng cũng chỉ so với Khai Nguyên bình thường mà thôi!” Đế Đạo Thiên cười lạnh.
Xung quanh thân thể hiện ra hàng trăm thần binh lợi khí mang theo đế vương chi khí trấn áp thiên hạ.
Hàng trăm thanh vũ khí có cả đao, kiếm, thương, kích với sức tấn công bá đạo mãnh liệt đồng thời lao tới tấn công Trần Tuấn cùng Lam Hổ.
Lực lượng của Đế nguyên chất chứa sức mạnh gấp nhiều lần so với linh nguyên lam hỏa của Trần Tuấn lập tức thể hiện.
Trần Tuấn trợn mắt khó tin, nhìn thấy vô số thần binh lấp lánh chói mắt lao đến mang theo uy áp bá đạo khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng càng như vậy, hắn càng phải cố gắng chống đỡ nhiều hơn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Lam Hổ nghe theo điều khiển, tâm ý tương thông cuối cùng đứng tại trước amwtj Trần Tuấn.
Hai tay của hắn kết ấn, linh nguyên bộc phát khiến cho Lam Hổ trở nên to lớn gấp ba bốn lần, khí thế nóng bức tràn ra xung quanh thiêu đốt mọi thứ ở gần.
“Ta nhất định phải giết ngươi!” Trần Tuấn tức giận quát lên.
Lam Hổ cũng giống vậy, gầm thét lên âm thanh vang dội, âm thanh khiến cho vô số thần binh kim sắc lao tới phải rung động.
Thế nhưng chỉ cần Đế Đạo Thiên khẽ động một chút, chúng đã nhanh chóng ổn định và tiếp tục lao tới đâm vào cơ thể Lam Hổ.
Hai bên va chạm kịch liệt khiến cho khói bụi mịt mù, âm thanh to lớn khiến chim chóc bay tán loạn chạy trốn, cũng khiến cho những ánh mắt từ xa chú ý tới.
“Phía đó do Trần Tuấn đảm nhiệm, chắc chắn hắn đang gặp phải cao thủ!” Phía cách đó mấy chục dặm, một nữ nhân mặc trang phục của Bá Đao Tông ngước mắt lên nhìn.
Sau đó, trên người nàng bùng lên sức nóng kinh người, ngọn lửa hồng rực bào phủ thân thể kéo nàng bay lên và lao tới hướng xảy ra động tĩnh.
Tại một bên khác, cũng là một kẻ mặc trang phục đệ tử Bá Đao Tông nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm trong chốc lát, sau đó lại lắc đầu.
“Hỏa Du đã tới đó, ta nên chú ý tới bên này thì hơn!” Hắn nhìn về phía trước, thấy từ xa đang có một bóng người trắng toát dần tiếp cận, người này nhìn vô cùng bình thường nhưng khiến hắn có cảm giác dung nhập không khí, mờ mờ ảo ảo mà di chuyển.
“Thân pháp cao thâm!” Hắn chỉ khẽ nói một câu như vậy, sau đó người áo trắng cũng đã xuất hiện ngay trước mặt, hai bên nhìn nhau phát ra khí thế đối chọi mãnh liệt.
Mà tại phía bên kia, Lam Hổ cuối cũng đã bị vô số thân binh của Đế Đạo Thiên xuyên thấu khiến cho tan nát.
Khói bụi vẫn còn đang bốc lên mờ mịt, Đế Đạo Thiên đứng một chỗ, giọng nói mỉa mai hiện lên: “Mang tiếng là đệ tử hạch môn Bá Đao Tông nhưng lại chạy trốn sao? Ngươi làm như vậy, sau này làm sao tu?”
Nói xong cũng không thấy đối phương lên tiếng trả lời, Đế Đạo Thiên dùng linh hồn cảm nhận phạm vi trăm trượng xung quanh, hắn có thể thấy rõ ràng Trần Tuấn mang theo nội thương nặng nề đang bỏ chạy về một hướng.
Mà hắn cảm nhận xa thêm chút nữa lại thấy, từ hướng đó, có một luồn lực lượng khác cũng đang tìm tới, mà lần này có vẻ mạnh hơn Trần Tuấn rất nhiều.
“Là nữ nhân! Chắc hắn là Hỏa Du sư tỷ mà tên kia từng nói qua! Chậc chậc! Khí thế rất mạnh, e rằng cũng không phải Ngưng Linh cảnh nữa rồi!” Đế Đạo Thiên chẹp miệng, chốc lát trên tay ngưng tụ ra một cây đại cung.
Hắn cầm lấy cây cung sau đó tung người bật cao lên trên mấy chục mét, linh hồn cảm nhận vị trí của Trần Tuấn sau đó giương cung nhắm bắn.
Mũi tên kim sắc ngưng tụ bỗng nhiên hiện lên hắc ám mờ nhạt, hắn thêm vào đó Ma nguyên để tăng tối đa sát thương.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ngay sau khi thả tay, mũi tên mang theo vô thượng hủy diệt chi lực cùng tốc độ hung mãnh lao tới Trần Tuấn mà hắn không hề hay biết, căn bản là khoảng cách quá xa.
Tốc độ mũi tên như thiểm điện, khi Trần Tuấn vừa kịp có cảm giác nguy hiểm thì đã nhận thấy lồng ngực mình đau nhói.
Hắn cúi xuống thì thấy một mũi tên đang cắm xuyên qua, lực lượng từ đó thâm nhập hủy hoại cơ thể cùng đan điền của hẳn.
Không một chút sức phản kháng hay kêu la nào, Trần Tuấn cứ thế mà ngã xuống kéo theo cơ thể dần dần bị Ma nguyên bào mòn không sót chút gì.
“Chết tiệt! Trần Tuấn! Là kẻ nào ra tay ác độc?” Đúng lúc đó, luồng hỏa diễm khủng bổ từ xa lao tới, mắt thấy Trần Tuấn tan biến giữa không khí, giọng nói đầy cuồng nộ phát ra vang vọng tứ phía.
“Ha, nữ nhân này quá hung! Tốt nhất nên dừng lại đây thì hơn! Mọi chuyện mặc cho Thái Vân Tông xử lí!” Đế Đạo Thiên nhanh chóng rời đi, quay lại tìm Lưu Giang Sở để quay lại Thái Vân Tông.
Mà ngoài này, Hỏa Du hạ xuống bên dưới, nàng ta cảm nhận được lực lượng hủy diệt còn sót lại giữa không khí, lập tức chần chờ.
“Người này hẳn là rất mạnh, cũng không thể trách được Trần Tuấn bị giết chết.
Có điều chuyện này ta nhất định sẽ không bỏ qua, thời gian hai năm sau cho đến Đại Hội Liệp Yêu, ta nhất định sẽ tra ra ngươi là ai!” Hỏa Du nói xong liền tung người bay đi, khi ngang qua nơi mà thanh niên áo trắng đang chiến đấu cùng một đồng môn khác của nàng, lại hô lên: “Mau rời đi thôi! Thái Vân Tông sắp sửa có người tới!”
Thanh niên Bá Đao Tông lúc này đang khí thế hừng hực nhưng khi nghe thấy Hỏa Du nói vậy cũng đành bỏ qua trận chiến một bên mà rời đi theo.
“Bá Đao Tông sao? Nữ nhân đó rất mạnh! Có điều nếu ta dùng hết sức cũng chưa chắc đã biết ai hơn ai!” Thanh niên áo trắng không có đuổi theo, chỉ đứng một chỗ nhìn lên Hỏa Du khẽ đánh giá.
Nếu có đệ tử Thái Vân Tông ở đây trông thấy hẳn sẽ nhận ra người này, chính là một trong những đệ tử hạch tâm Thái Vân Tông, cũng là đệ tử Thái thượng trưởng lão Ngụy Thường Phong, tên là Dã Chính..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook