Đạo Thiên
-
13: Ba Năm
Một mình Đế Đạo Thiên lại bước vào bên trong Hỏa Vân điện, lần này tinh thần của hắn tự tin hơn nhiều.
Dù sao m Dương Luyện cũng coi như luyện được mà thậm chí còn tốt hơn dự tính ban đầu.
Nhìn thấy Vũ Ngưng Thường đang ngồi phía trên nhìn xuống, Đế Đạo Thiên lập tức cung kính chào: “Thái thượng trưởng lão, hôm nay đệ tử đến đúng như ước hẹn!”
Vũ Ngưng Thường lần này vẫn mặc váy trắng tinh xảo, gương mặt thon dài trắng mịn khiến cho không nhận ra tuổi, ánh mắt tràn đầy trong sáng nhìn hắn một lượt.
Thấy được xung quanh Đế Đạo Thiên lúc này khí chất có vài phần thay đổi, liền mỉm cười nói: “Xem ra ngươi cũng không khiến ta thất vọng, có thể tu luyện được m Dương Luyện mà Lâu Dạ Phong đưa cho chứng tỏ ý chí phi phàm! Vậy hai bình m Dương khí còn lại này nên thuộc về người rồi”
Nói xong, Vũ Ngưng Thường ném cho hắn hai chiếc bình ngọc chứa đựng m Dương khí còn lại.
Đế Đạo Thiên vội vàng cầm lấy cất đi, mặc dù hắn hiện tại không mấy quan trọng việc có m Dương khí nữa, tự thân có thể cung cấp cho Thái Cực đồ lớn mạnh, Tuy nhiên nếu có m Dương khí thì cũng giúp mọi chuyện nhanh chóng hơn một đoạn đường.
“Đa tạ trưởng lão quan tâm! Ta nhất định sẽ vì tông môn mà ra sức!” Đế Đạo Thiên cúi người, nhiệt huyết sôi trào hiện lên qua lời nói.
Chỉ có điều hắn vẫn còn đang suy tính đợi đến khi bản thân đủ mạnh, sẽ ra bên ngoài ngao du tìm kiếm thân thế của mình, làm gì có thời gian mà ra sức như lời vừa nói.
Nhưng dù gì thì hiện tại vẫn nằm trong sự kiểm soát của tông môn, Đế Đạo Thiên không thể không tỏ ra ngoan ngoãn.
Vũ Ngưng Thường nghe hắn nói như vậy, tuy biết hắn dẻo miệng nhưng trong lòng cũng vui vẻ phần nào.
Nàng lại lấy ra thêm một bình ngọc khác ném cho hắn, sau đó nói: “Đây là Tẩy Tủy Linh Cao, dùng nó bôi lên người khi luyện thể sẽ giúp đạt được hiệu quả cao hơn!”
Đế Đạo Thiên bất ngờ nhưng cũng nhanh tay nhận lấy, hắn nhớ không nhầm thì bên trong Kim Sắc Tự cũng có một loại đan dược có tên là Tẩy Tủy Đan, tác dụng chính là tẩy rửa căn cốt, khiến cho cơ thể thông thoáng dễ dàng lưu thông linh lực.
Mà loại đó thì hắn cũng ăn thường xuyên, số lượng càng nhiều không đếm xuể.
“Lễ vật của trưởng lão quá lớn! Đệ tử thật khó mà đền đáp nổi, chỉ nguyện…” Đế Đạo Thiên cung kính nhận lấy, đang chuẩn bị thề non hẹn biển thì bị Vũ Ngưng Thường chặn lại, nàng chen vào nói: “Mau đi đi! Những lời đó của ngươi nên ít nói lại một chút, tránh cho người khác nghe mà thấy khinh thường!”
“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở! Vậy đệ tử xin cáo lui!” Đế Đạo Thiên nhanh chóng lui ra ngoài.
Còn lại Vũ Ngưng Thường bên trong, lúc này bên cạnh nàng vang lên giọng nói: “Tiểu tử đó có gì đáng để ngươi quan tâm sao? Sắp đến Đại Hội Liệp Yêu của tam tông, ta thấy ngươi nên tập trung bồi dưỡng đệ tử của mình thì hơn!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Giọng nói từ một cái bóng đen trôi nổi bên cạnh Vũ Ngưng Thường, bên trong đó chỉ thấy được một đôi mắt xanh u ám đáng sợ.
Khí tức lạnh lẽo từ đôi mắt đó giống như đến từ địa ngục thâm sâu.
“Ta cũng không biết! Có lẽ sau này hắn lại làm ra được chuyện gì bất ngờ thì sao? Hơn nữa, hắn đã tu luyện được ra m Dương Lô, bồi dưỡng để sau này trở thành dược đỉnh cũng không lãng phí!” Vũ Ngưng Thường lúc này thay đổi sắc mặt, hoàn toàn lộ ra nụ cười nguy hiểm ác độc.
…
Sau khi Đế Đạo Thiên quay trở lại, hắn hấp thu hai bình m Dương khí trong vòng một tháng sau đó.
Khiến cho Thái Cực đồ ngưng tụ hơn rất nhiều, tốc độ hấp thu cũng trở nên nhanh hơn.
Sau đó, hắn tìm đến Lâu Dạ Phong và nhờ hắn giúp cho quá trình luyện thể.
Nghe được Đế Đạo Thiên đã ngưng tụ thành m Dương Lô, bản thân Lâu Dạ Phong cũng tỏ ra rất phấn khởi, không hề chần chờ mà lập tức đồng ý giúp đỡ.
“Tầng đầu tiên của m Dương Luyện có tên là Luyện Thương.
Tức là luyện hóa mọi lực lượng tạo thành vết thương trên cơ thể của hắn, lại dùng chính những lực lượng đó chuyển hóa để chữa trị vết thương.
Quá trình tuần hoàn như vậy khiến cho cơ thể ngày càng dẻo dai, chắc chắn và đặc biệt là tăng khả năng miễn nhiễm với tấn công thông thường”
Đế Đạo Thiên nhờ có Lâu Dạ Phong ngày ngày cùng hắn đánh, đòn đánh cũng chỉ dám dừng ở mức độ bình thường vì sợ rằng sẽ khiến Đế Đạo Thiên nhanh chóng nản lòng.
Thế nên quá trình này diễn ra cũng rất lâu, muốn đạt tới viên mãn thì cần phải luyện tới lúc thân thể vô thương mới được.
Cứ thế, hằng ngày Đế Đạo Thiên tìm đến sư huynh nhờ đánh mình, tối đến về lại nghiên cứu Tử Vi Thâu Mệnh Thuật, tìm hiểu hết mức có thể.
Tử Vi chi lực mà hắn có thể tạo ra cũng đạt đến mức độ tiểu thành, tức là đang ở tầng đầu tiên của thuật pháp- Tử Vi Chuyển.
Mục tiêu hắn cần làm bây giờ chính là chậm rãi cảm nhận và hấp thu khí số sót lại trong tự nhiên, sau đó chuyển hóa thành Tử Vi chi lực cho bản thân.
Sau khi Tử Vi Chuyển đại thành, sẽ chuyển sang bước tiếp theo mới là Dẫn Khí Số.
…
— QUẢNG CÁO —
Event
Thu qua đông lại đến, đông hết lại chuyển xuân, năm tháng trôi qua nhanh chóng mà không mấy ai chú ý tới.
Lúc này, Đế Đạo Thiên đã đến độ tuổi mười ba, tức đã qua ba năm từ khi hắn rời nhà đến Thái Vân Tông.
Khoảng thời gian này, m Dương Luyện cuối cùng cũng đã viên mãn, đạt tới trạng thái thân thể vô thương.
Hắn đang chuẩn bị bước sang giai đoạn tiếp theo là Luyện Lực, tức rèn luyện sức lực tích tụ trong thân thể.
Nếu Luyện Thương là tăng lên phòng thủ thì lần này Luyện Lực tức là tăng lên phương diện công kích, cũng là mục đích chính của hắn khi chọn luyện thể.
Lần này thì dễ dàng hơn, Luyện Lực chỉ cần có đầy đủ năng lượng cho Thái Cực đồ chuyển hóa là được.
Mà loại này thì Đế Đạo Thiên không thiếu, bên trong không gian Kim Sắc Tự còn vô vàn, dùng mãi không hết.
Đáng nói hơn là Tử Vi Thâu Mệnh Thuật cũng đã bước tới giai đoạn đại thứ hai là Dẫn Khí Số.
Tuy nhiên, do không có cơ hội nên hắn cũng không có cách nào nhận được khí số từ người khác làm cho mình, tạm thời bỏ qua.
Nhưng chỉ cần thành công Tử Vi Chuyển thôi cũng đủ cho hắn cảm nhận ra được khí số của người ngoài mạnh hay yếu, đặc tính ra sao một cách khá rõ ràng rồi.
Cũng giúp cho hắn tránh bớt nguy hiểm gặp phải mà sống an toàn.
Thời gian còn lại, Đế Đạo Thiên chủ yếu dùng để tu luyện một loại võ kỹ khác gọi là “Sát Phạt Chi Thuật” bên trong Đế Kinh.
Loại võ kỹ này chuyên dùng để chiến đấu giết chóc, tuy rằng chưa chiến đấu cũng chưa có giết người qua, nhưng Đế Đạo Thiên vẫn coi đó là một yếu tố quan trọng cần có khi bước ra bên ngoài xông xáo.
Sát Phạt Chi Thuật là dùng lực lượng ngưng tụ thành đủ mọi loại binh khí, còn có cả phương pháp vận dụng tất cả những thứ đó trong khi chiến đấu.
Nói chung cũng tương tự như việc nắm trong tay một kho vô vàn các loại binh khí và khả năng sử dụng chúng một cách tự do, tùy ý, thoải mái sát phạt.
Lại còn có thể kết hợp với rất nhiều loại võ kỹ khác để tăng thêm uy lực, vô cùng nhiều diệu dụng đối với hắn.
Tu vi của Đế Đạo Thiên vẫn chỉ dừng ở Khai Nguyên đỉnh phong, hắn vẫn chưa có ý định muốn Ngưng Linh.
Căn bản là vi vẫn chưa biết nên ngưng tụ là Linh của bản thân là thứ gì.
Hắn thử tưởng tượng rất nhiều thứ từ thần binh lợi khí cho tới mãnh thú vô song, nhưng tất cả những thứ đó cũng không khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn, tức là không hợp.
“Đầu năm nay cũng nên về thăm qua nhà một chút.
Không biết cha mẹ nuôi hiện tại thế nào rồi? Mà có lẽ cũng vẫn an nhàn như mọi khi mà thôi.” Đế Đạo Thiên ngồi trong thư viện mà nhìn ra bên ngoài.
Thái Vân Tông cũng thường xuyên để cho đệ tử rời tông trở về thăm nhà vào mỗi dịp đầu năm.
Mà Đế Đạo Thiên do chăm chú tu luyện nên những năm trước không có về nhà, lần này coi như được một chút thành tựu, hắn cũng nghĩ nên thăm lại gia đình trước khi thực sự đi xa.
Nói là làm, tối hôm đó hắn đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời tông.
Mà khi làm chuyện này, đột nhiên hắn lại nhớ tới kẻ từng thay mình làm mọi chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Event
:Tên Hùng Ngưu đó không biết đã đi đâu? Đáng lẽ ở bên trong tông môn cũng phải gặp qua hắn mới phải! Hay là có bất trắc xảy ra rồi? Bị ai đó bắt đi sao?” Đế Đạo Thiên thầm nghĩ nhưng cũng nhanh chóng cho qua, dù sao hắn cũng không có tình cảm gì phức tạp lắm.
Chủ yếu là cuộc sống đột nhiên trở nên khác biệt khiến suy nghĩ có nhiều rắc rối hơn chút mà thôi.
Sáng hôm sau, Đế Đạo Thiên mang theo đồ dùng chuẩn bị xuống núi, vừa ra tới cổng thfi bắt gặp Lâu Dạ Phong đang đứng cùng với Vân Nhu.
Hai người này có vẻ đang rất ngại ngùng khó xử, khi trông thấy hắn, Vân Nhu vội vàng hô lên: “Đạo Thiên, mau lại đây! Hiếm khi bắt gặp ngươi quay về nhà a, lần này quyết định xuống núi rồi hả? Người hầu của người đâu?”
Lâu Dạ Phong ở bên cạnh cũng tỏ ra niềm nở, khi nghe Vân Nhu nhắc đến người hầu, hắn cũng kinh ngạc hỏi: “Sư đệ chắc hẳn sinh ra trong gia đình hào phú đi? Bảo sao lại mang tâm tư như thế mà tìm đến Thái Vân Tông này.”
“Sư huynh chê cười rồi! Tên người hầu đó của ta thực ra ban đầu cũng được trưởng lão dẫn đi.
Thế mà không hiểu sao chẳng có khi nào bắt gặp lại hắn cả.” Đế Đạo Thiên ngại ngùng nói.
“Vậy sao? Kẻ đó tên gì?” Lâu Dạ Phong kinh ngạc, lập tức hỏi.
“Hắn tên Hùng Ngưu, thân thể cao to cường tráng giống vậy!” Đế Đạo Thiên trả lời.
“Hùng Ngưu? Hóa ra là tên đó.
Nếu sư đệ muốn gặp hắn thì cần phải có sự cho phép của thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Dã mới được.
Nghe nói hắn có Linh mạch Thiên cấp đặc thù Hồng Hoang Mạch thích hợp trưởng lão Liệt Hỏa Dã.
Hẳn là còn ở trong Liệt Hỏa điện ngày đêm tu luyện đi.”
Nghe Lâu Dạ Phong nói, Đế Đạo Thiên mới hiểu, hóa ra tên người hầu của mình lại có thiên phú như thế.
Tuy nhiên nếu chuyện đã như vậy thì hắn lại càng không muốn quan tâm tới, hắn lo rằng tính cách Hùng Ngưu đột nhiên thay đổi, muốn tìm đến mình xóa đi quá khứ của hắn thì cũng thật là tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook