Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc
-
Chương 11
Mộng Nhã là một quán cà phê đặc biệt thanh nhã ở gần đó, sau khi cả ba đều đã ngồi xuống Trữ Phi gọi ba ly cà phê, y lịch sự đem sữa và đường đẩy về phía Thường Tiếu và Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu thấy thế liền liên tục xua tay.
“Em thích cà phê thuần đen, thêm đường hoặc sữa sẽ làm mất đi mùi vị nguyên bản của nó.”
Trữ Phi trên mặt lộ vẻ tán thưởng.
“Anh cũng giống em, mỗi lần nhìn đến mấy người liều mạng đem đường cho vào cà phê, anh liền nghĩ nếu đã sợ đắng như vậy thì sao không trực tiếp uống nước trái cây đi, cần gì phải lãng phí cà phê thế chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh nói cực kì hợp ý em.”
Thường Tiếu hớp một ngụm cà phê, đối với lời nói của Trữ Phi liên thanh đồng ý không ngừng.,
Cái thứ này so với thuốc Đông y có khi còn muốn đắng hơn ….
Đây là phản ứng của Vũ Văn Tuấn ngay sau khi uống xong ngụm cà phê đầu tiên, nếu không phải đã nghe qua vài câu đối thoại của hai người kia mà có chuẩn bị tâm lí trước, chỉ sợ một ngụm cà phê này lập tức bị hắn phun ra rồi, thế là toàn bộ đường cùng sữa trước mặt bị hắn không thương tiếc đổ hết vào ly cà phê, Trữ Phi nhìn thấy thì không khỏi giật mình trừng lớn mắt, Thường Tiếu xấu hổ mà giải thích.
“Bạn của em thích đồ ngọt, mấy người bị tự kỉ trầm cảm đều như vậy, đều như vậy a …”
Vũ Văn Tuấn uống cà phê, mắt lạnh nhìn Thường Tiếu hưng trí bừng bừng cùng Trữ Phi nói chuyện phiếm, nói đến tận lúc bạn của Trữ Phi vào quán cà phê, y mới đứng dậy chào tạm biệt, thấy y muốn rút tiền ra, Thường Tiếu vội ngăn lại.
“Chỉ là li cà phê thôi mà, để em trả là được rồi.”
“Vậy cũng được, thế thì lần sau anh sẽ mời em lại”
Trữ Phi mỉm cười, cùng bạn của y rời đi.
“Uy, hoàn hồn.”
Thấy người kia đã muốn rời đi mà Thường Tiếu lại vẫn như cũ sững sờ đứng tại chỗ, Vũ Văn Tuấn nhịn không được dùng khủy tay huých huých cậu một cái, Thường Tiếu lấy lại tinh thần, lập tức gọi phục vụ mang tới hai cái bánh trứng cùng một ly nước trái cây, cắm đầu cắm cổ ăn uống một trận.
“Kì thật ngươi căn bản không thích cái thứ đồ uống đắng ngắt lại có cách thưởng thức quy củ thế này phải không?”
Thấy biểu tình Thường Tiếu so với cà phê còn muốn đắng hơn mấy phần, Vũ Văn Tuấn nhịn không được cười nhạo nói.
Đứa nhỏ thầm mến Trữ Phi, lại sợ bị đối phương xem thường, thế nên liều mạng phụ họa theo lời nói của y, chỉ tiếc người ta tựa hồ không hề để tâm đến cậu.
“Kì thật tôi không thể uống cà phê, uống nhiều sẽ bị đau dạ dày, Vũ Văn Tuấn, xin lỗi nha, vừa rồi không nói chuyện gì với anh.”
“Không sao.”
Vũ Văn Tuấn đối với cuộc trò chuyện của bọn họ vốn không hứng thú, nhưng thật ra hai người vừa vào lại khiến hắn chú ý hơn, bởi vì một trong hai người bên hông độn lên, rõ ràng có mang vũ khi, mắt Vũ Văn Tuấn vốn tinh tường, nhìn đến dưới lớp áo sơ mi sau lưng hắn mơ hồ ẩn hiện hình xăm long hổ dữ tợn.
“Vũ Văn Tuấn, anh cứ từ từ ăn, tôi gọi điện thoại nha?”
Thường Tiếu đem một cái bánh trứng đưa cho Vũ Văn Tuấn rồi cầm di động gọi điện, bên kia vừa bắt máy cậu liền vui vẻ nói: “Rau Cần, cậu đoán xem hồi nãy tớ vừa gặp ai? Trữ học trưởng a, đúng là trùng hợp mà, trên đường đông người như vậy, anh ấy cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy tớ…”
Nhìn đến Thường Tiếu tươi cười vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt to tròn cũng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, Vũ Văn Tuấn chỉ biết đứa nhỏ lại bắt đầu nằm mơ, hắn ăn bánh trứng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai nam nhân kia.
“Vừa rồi hai chúng tớ còn uống cà phê với nhau, phải, tớ đúng là không thích cà phê, chính là uống cà phê cùng Trữ học trưởng thì cảm giác phải khác chứ, cái gì? Tớ biết nhà anh ấy rất có tiền, nhưng chuyện này liên quan gì tới tớ? Được rồi được rồi, tớ biết rồi mà…”
Gần nửa giờ tiếp theo, Vũ Văn Tuấn không ngừng nghe bên cạnh lải nhải mấy câu như vậy, hắn bắt đầu bội phục khả năng chịu đựng của Tần Thải, đổi lại là hắn, không cần tới năm phút đã lập tức ngắt điện thoại của Thường Tiếu rồi.
Nói chuyện phiếm rốt cuộc vì điện thoại hết pin mà phải dừng, Thường Tiếu gọi nhân viên tới tính tiền, thấy vẻ mặt cậu tái nhợt sau khi nhìn giấy thanh toán, Vũ Văn Tuấn thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không có tiền trả? Hình như sáng nay trước khi ra ngoài Thường Tiếu có lấy tiền mà.
“Không có gì, ha hả, cà phê chỗ này đúng là … rất tuyệt a …”
Nhìn Thường Tiếu rất rất không tình nguyện mà đem hai tờ tiền giá trị lớn đưa cho phục vụ rồi lại trông trông ngóng ngóng chờ đối phương trả lại mấy đồng cắt lẻ, Vũ Văn Tuấn không khỏi cười lạnh.
“Ngươi nếu đã muốn lấy chút mặt mũi thì đừng có so đo nhiều ít tiền!”
Hắn có biết sơ qua việc tiền bạc của Thường Tiếu, không nghĩ tới ba ly thuốc đông y đắng nghét này giá gần bằng hai trăm đồng, tiền lương một tuần công vất vả của Thường Tiếu cứ như thế mà mất đi, thật không thể trách cậu lại đau lòng như vậy.
Đêm đó lúc Vũ Văn Tuấn vận công điều tức, Thường Tiếu hưng phấn ở một bên chạy qua chạy lại, ngay cả cơm chiều của hai con sóc chuột kia cũng quên cho, cậu đem một ngôi sao may mắn màu hồng trịnh trịnh trọng trọng bỏ vào chai, sau đó mới đem vé số mua hôm nay cho vào hộp sắt.
“A Tiếu, tự vô phòng mình mà chơi, đừng ở đây quấy rầy ta luyện công.”
Bị Thường Tiếu ở bên cạnh gây sức ép, Vũ Văn Tuấn căn bản không dám luyện công, hắn còn chưa muốn chết vì tẩu hỏa nhập ma.
“A …”
Nhìn đến tiểu gia khỏa ngoan ngoãn ôm hai cái chai trở vào phòng, Vũ Văn Tuấn đang chuẩn bị luyện công, ai ngờ cậu lại lập tức chạy ra, hỏi: “Vũ Văn Tuấn, anh nói xem, thích một người có tiền thì có đúng không?”
Vũ Văn Tuấn nhíu mày, bình thường tuy Thường Tiếu nhiều chuyện lại thích nói, nhưng nếu nhìn thấy hắn luyện công thì sẽ biết im lặng rời đi, đêm nay xem ra cậu quá hưng phấn rồi … ngay cả lời cảnh cáo của hắn cũng dám quên.
Hắn hừ một tiếng, cười nhạt.
“Kẻ không thích người có tiền, họa là kẻ đầu óc có vấn đề.”
“Nhưng mà Rau Cần nói Trữ học trưởng không những có tiền, bộ dáng lại đẹp trai xuất chúng, người theo đuổi anh ấy nhiều như vậy, anh ấy hẳn sẽ không thích tiểu tử lông bông như tôi đâu, muốn tôi sớm từ bỏ hi vọng …”
Tiểu gia khỏa thoạt nhìn thực uể oải, bất quá lúc này Vũ Văn Tuấn đang khó chịu vì chuyện của Thanh Ti, hắn lập tức đáp lại một câu.
“Chuyện hắn thích hay không thích ngươi cùng chuyện ngươi nghèo khổ hoàn toàn không liên quan với nhau!”
“Vũ Văn Tuấn, anh nói rất đúng, Trữ học trưởng không phải kẻ hám tài, làm người nhất định phải có lòng tin, cảm ơn anh đã cổ vũ, tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Thường Tiếu làm một cái tư thế thành công, sau đó liền phóng vào phòng ngủ, mặc kệ Vũ Văn Tuấn còn đang sửng sốt ở ngoài.
Cái đó của hắn gọi là cổ vũ sao? Hắn chính là đang châm chọc Thường Tiếu, cho dù cậu có tiền, Trữ Phi cũng không nhất định sẽ thích cậu, ai lại thích một kẻ chỉ biết theo đuôi phụ họa? Huống chi Trữ Phi tướng mạo bất phàm, gia thế lại tốt, hiển nhiên không thiếu bạn gái, làm sao có thể cảm thấy hứng thú với một thiếu niên ngây ngô như Thường Tiếu? Chuyện rõ rành rành ra đấy thế nhưng cậu lại cố ý không chịu hiểu ra.
Ai, tên gia khỏa ngốc nghếch này xem như là người không biết sát ngôn quan sắc nhất mà hắn từng gặp, tính tình của cậu nếu cứ như vậy, về sau không biết làm sao mà sống an ổn trong loại xã hội này.
Thường Tiếu không tiếp tục chạy đến quấy rầy giúp cho Vũ Văn Tuấn tạm thời có chút yên tĩnh, luyện công xong, hắn lấy một quyển tạp chí có in hình mặt Vũ Văn Tuần, tùy tay ném đi, tạp chí bay lên không bị một thanh chủy thủ vụt qua hung hăng đâm đến mặt tường đối diện.
Chủy thủ là hôm nay Vũ Văn Tuấn vừa mua, lúc này nó đang cắt qua mặt người trên hình bìa tạp chí, đính ở trên tường, chuôi đao khẽ run, dường như đang tích tụ oán hận trong lòng người kia.
“Em thích cà phê thuần đen, thêm đường hoặc sữa sẽ làm mất đi mùi vị nguyên bản của nó.”
Trữ Phi trên mặt lộ vẻ tán thưởng.
“Anh cũng giống em, mỗi lần nhìn đến mấy người liều mạng đem đường cho vào cà phê, anh liền nghĩ nếu đã sợ đắng như vậy thì sao không trực tiếp uống nước trái cây đi, cần gì phải lãng phí cà phê thế chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh nói cực kì hợp ý em.”
Thường Tiếu hớp một ngụm cà phê, đối với lời nói của Trữ Phi liên thanh đồng ý không ngừng.,
Cái thứ này so với thuốc Đông y có khi còn muốn đắng hơn ….
Đây là phản ứng của Vũ Văn Tuấn ngay sau khi uống xong ngụm cà phê đầu tiên, nếu không phải đã nghe qua vài câu đối thoại của hai người kia mà có chuẩn bị tâm lí trước, chỉ sợ một ngụm cà phê này lập tức bị hắn phun ra rồi, thế là toàn bộ đường cùng sữa trước mặt bị hắn không thương tiếc đổ hết vào ly cà phê, Trữ Phi nhìn thấy thì không khỏi giật mình trừng lớn mắt, Thường Tiếu xấu hổ mà giải thích.
“Bạn của em thích đồ ngọt, mấy người bị tự kỉ trầm cảm đều như vậy, đều như vậy a …”
Vũ Văn Tuấn uống cà phê, mắt lạnh nhìn Thường Tiếu hưng trí bừng bừng cùng Trữ Phi nói chuyện phiếm, nói đến tận lúc bạn của Trữ Phi vào quán cà phê, y mới đứng dậy chào tạm biệt, thấy y muốn rút tiền ra, Thường Tiếu vội ngăn lại.
“Chỉ là li cà phê thôi mà, để em trả là được rồi.”
“Vậy cũng được, thế thì lần sau anh sẽ mời em lại”
Trữ Phi mỉm cười, cùng bạn của y rời đi.
“Uy, hoàn hồn.”
Thấy người kia đã muốn rời đi mà Thường Tiếu lại vẫn như cũ sững sờ đứng tại chỗ, Vũ Văn Tuấn nhịn không được dùng khủy tay huých huých cậu một cái, Thường Tiếu lấy lại tinh thần, lập tức gọi phục vụ mang tới hai cái bánh trứng cùng một ly nước trái cây, cắm đầu cắm cổ ăn uống một trận.
“Kì thật ngươi căn bản không thích cái thứ đồ uống đắng ngắt lại có cách thưởng thức quy củ thế này phải không?”
Thấy biểu tình Thường Tiếu so với cà phê còn muốn đắng hơn mấy phần, Vũ Văn Tuấn nhịn không được cười nhạo nói.
Đứa nhỏ thầm mến Trữ Phi, lại sợ bị đối phương xem thường, thế nên liều mạng phụ họa theo lời nói của y, chỉ tiếc người ta tựa hồ không hề để tâm đến cậu.
“Kì thật tôi không thể uống cà phê, uống nhiều sẽ bị đau dạ dày, Vũ Văn Tuấn, xin lỗi nha, vừa rồi không nói chuyện gì với anh.”
“Không sao.”
Vũ Văn Tuấn đối với cuộc trò chuyện của bọn họ vốn không hứng thú, nhưng thật ra hai người vừa vào lại khiến hắn chú ý hơn, bởi vì một trong hai người bên hông độn lên, rõ ràng có mang vũ khi, mắt Vũ Văn Tuấn vốn tinh tường, nhìn đến dưới lớp áo sơ mi sau lưng hắn mơ hồ ẩn hiện hình xăm long hổ dữ tợn.
“Vũ Văn Tuấn, anh cứ từ từ ăn, tôi gọi điện thoại nha?”
Thường Tiếu đem một cái bánh trứng đưa cho Vũ Văn Tuấn rồi cầm di động gọi điện, bên kia vừa bắt máy cậu liền vui vẻ nói: “Rau Cần, cậu đoán xem hồi nãy tớ vừa gặp ai? Trữ học trưởng a, đúng là trùng hợp mà, trên đường đông người như vậy, anh ấy cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy tớ…”
Nhìn đến Thường Tiếu tươi cười vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt to tròn cũng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, Vũ Văn Tuấn chỉ biết đứa nhỏ lại bắt đầu nằm mơ, hắn ăn bánh trứng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai nam nhân kia.
“Vừa rồi hai chúng tớ còn uống cà phê với nhau, phải, tớ đúng là không thích cà phê, chính là uống cà phê cùng Trữ học trưởng thì cảm giác phải khác chứ, cái gì? Tớ biết nhà anh ấy rất có tiền, nhưng chuyện này liên quan gì tới tớ? Được rồi được rồi, tớ biết rồi mà…”
Gần nửa giờ tiếp theo, Vũ Văn Tuấn không ngừng nghe bên cạnh lải nhải mấy câu như vậy, hắn bắt đầu bội phục khả năng chịu đựng của Tần Thải, đổi lại là hắn, không cần tới năm phút đã lập tức ngắt điện thoại của Thường Tiếu rồi.
Nói chuyện phiếm rốt cuộc vì điện thoại hết pin mà phải dừng, Thường Tiếu gọi nhân viên tới tính tiền, thấy vẻ mặt cậu tái nhợt sau khi nhìn giấy thanh toán, Vũ Văn Tuấn thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không có tiền trả? Hình như sáng nay trước khi ra ngoài Thường Tiếu có lấy tiền mà.
“Không có gì, ha hả, cà phê chỗ này đúng là … rất tuyệt a …”
Nhìn Thường Tiếu rất rất không tình nguyện mà đem hai tờ tiền giá trị lớn đưa cho phục vụ rồi lại trông trông ngóng ngóng chờ đối phương trả lại mấy đồng cắt lẻ, Vũ Văn Tuấn không khỏi cười lạnh.
“Ngươi nếu đã muốn lấy chút mặt mũi thì đừng có so đo nhiều ít tiền!”
Hắn có biết sơ qua việc tiền bạc của Thường Tiếu, không nghĩ tới ba ly thuốc đông y đắng nghét này giá gần bằng hai trăm đồng, tiền lương một tuần công vất vả của Thường Tiếu cứ như thế mà mất đi, thật không thể trách cậu lại đau lòng như vậy.
Đêm đó lúc Vũ Văn Tuấn vận công điều tức, Thường Tiếu hưng phấn ở một bên chạy qua chạy lại, ngay cả cơm chiều của hai con sóc chuột kia cũng quên cho, cậu đem một ngôi sao may mắn màu hồng trịnh trịnh trọng trọng bỏ vào chai, sau đó mới đem vé số mua hôm nay cho vào hộp sắt.
“A Tiếu, tự vô phòng mình mà chơi, đừng ở đây quấy rầy ta luyện công.”
Bị Thường Tiếu ở bên cạnh gây sức ép, Vũ Văn Tuấn căn bản không dám luyện công, hắn còn chưa muốn chết vì tẩu hỏa nhập ma.
“A …”
Nhìn đến tiểu gia khỏa ngoan ngoãn ôm hai cái chai trở vào phòng, Vũ Văn Tuấn đang chuẩn bị luyện công, ai ngờ cậu lại lập tức chạy ra, hỏi: “Vũ Văn Tuấn, anh nói xem, thích một người có tiền thì có đúng không?”
Vũ Văn Tuấn nhíu mày, bình thường tuy Thường Tiếu nhiều chuyện lại thích nói, nhưng nếu nhìn thấy hắn luyện công thì sẽ biết im lặng rời đi, đêm nay xem ra cậu quá hưng phấn rồi … ngay cả lời cảnh cáo của hắn cũng dám quên.
Hắn hừ một tiếng, cười nhạt.
“Kẻ không thích người có tiền, họa là kẻ đầu óc có vấn đề.”
“Nhưng mà Rau Cần nói Trữ học trưởng không những có tiền, bộ dáng lại đẹp trai xuất chúng, người theo đuổi anh ấy nhiều như vậy, anh ấy hẳn sẽ không thích tiểu tử lông bông như tôi đâu, muốn tôi sớm từ bỏ hi vọng …”
Tiểu gia khỏa thoạt nhìn thực uể oải, bất quá lúc này Vũ Văn Tuấn đang khó chịu vì chuyện của Thanh Ti, hắn lập tức đáp lại một câu.
“Chuyện hắn thích hay không thích ngươi cùng chuyện ngươi nghèo khổ hoàn toàn không liên quan với nhau!”
“Vũ Văn Tuấn, anh nói rất đúng, Trữ học trưởng không phải kẻ hám tài, làm người nhất định phải có lòng tin, cảm ơn anh đã cổ vũ, tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Thường Tiếu làm một cái tư thế thành công, sau đó liền phóng vào phòng ngủ, mặc kệ Vũ Văn Tuấn còn đang sửng sốt ở ngoài.
Cái đó của hắn gọi là cổ vũ sao? Hắn chính là đang châm chọc Thường Tiếu, cho dù cậu có tiền, Trữ Phi cũng không nhất định sẽ thích cậu, ai lại thích một kẻ chỉ biết theo đuôi phụ họa? Huống chi Trữ Phi tướng mạo bất phàm, gia thế lại tốt, hiển nhiên không thiếu bạn gái, làm sao có thể cảm thấy hứng thú với một thiếu niên ngây ngô như Thường Tiếu? Chuyện rõ rành rành ra đấy thế nhưng cậu lại cố ý không chịu hiểu ra.
Ai, tên gia khỏa ngốc nghếch này xem như là người không biết sát ngôn quan sắc nhất mà hắn từng gặp, tính tình của cậu nếu cứ như vậy, về sau không biết làm sao mà sống an ổn trong loại xã hội này.
Thường Tiếu không tiếp tục chạy đến quấy rầy giúp cho Vũ Văn Tuấn tạm thời có chút yên tĩnh, luyện công xong, hắn lấy một quyển tạp chí có in hình mặt Vũ Văn Tuần, tùy tay ném đi, tạp chí bay lên không bị một thanh chủy thủ vụt qua hung hăng đâm đến mặt tường đối diện.
Chủy thủ là hôm nay Vũ Văn Tuấn vừa mua, lúc này nó đang cắt qua mặt người trên hình bìa tạp chí, đính ở trên tường, chuôi đao khẽ run, dường như đang tích tụ oán hận trong lòng người kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook