Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
-
Quyển 3 - Chương 27: Lời nguyền chưa tan
Thời gian không còn nhiều nữa, giây phút chú Lâm chuẩn bị giải bùa cũng là lúc mà tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn, tôi vội vịnh vai ông chú ra hiệu cho ổng dừng lại rồi nói với giọng run run:
-Chú!... chú suy nghĩ kĩ chưa?
Ổng quay sang nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười rất tươi như những lúc ông chú hay đùa giỡn với tôi, một lần nữa nó khiến tôi phải khắc sâu vào lòng mình những hình ảnh đó.
-Thằng quỷ!!!... làm gì mà cái mặt như sắp đưa đám vậy con? 0.0
-Chú… chú… giờ này chú còn nói mấy câu đó được sao?… T.T
Ổng đứng thẳng người dậy rồi quay mặt bước đến chỗ tôi, chú xoa xoa đầu tôi vài cái rồi trả lời:
-Haizz… phật có câu! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?... từ khi chú của mày bước vào con đường thầy pháp này thì chú đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể đối diện với Diêm Vương gia bất kì lúc nào rồi, đây là cái nghiệp… hay còn gọi là nghiệp duyên con ạ, có duyên đến ắt có nợ nần mới đến.
Lão Lâm nói mà trên môi vẫn mỉm cười mãn nguyện, tiếp tục trở lại bên xác anh P… chú Lâm ngồi xuống bắt quyết và lấy trong túi ra một lá bùa màu trắng nhỏ, bỏ một vật gì đó vào giữa bùa rồi gói lại, há miệng anh P ra rồi cho cái xác anh P ngậm trong miệng.
Chú Lâm lại bắt đầu niệm chú lầm bầm trong miệng, vừa niệm vừa chỉ từ đỉnh đầu cho đến bụng của cái xác, lúc này chú lại lật xác anh P úp lại rồi làm động tác như vừa gỡ một thứ gì đó trên đó.
Sư thầy và thằng cà lăm đứng gần đó nhìn không rời mắt nhưng cũng không ai nói gì, chú Lâm lại quỳ gối bên cạnh xác anh P mà khấn như thế suốt nữa tiếng đồng hồ. Khi mọi chuyện đã xong rồi thì chú mới đứng dậy và lên tiếng:
-Xong rồi!!! Bùa đã giải rồi,...
Tôi lập tức chạy đến ôm ông chú thật chặt, tôi mếu máo không nói thành lời.
-Chú!!!... oa oa oa (tiếng của tôi khóc đó! ~_~ các bác cứ tự mường tượng ra cách khóc thảm thiết đi:v) chú… đi như vậy thật sao chú? Oa oa oa… T.T
-Cái thằng này! Mày diễn lố quá hà, nín liền cho tao ngay ~_~.
Cứ thế tôi lè nhè sát bên ổng mãi cho đến khi chôn xác anh P trở lại xuống đất rồi vô trong nhà nghỉ mệt mà vẫn chưa thấy động tỉnh gì. Lúc đó tôi mới hơi ngờ vực một tí, tới đoạn ông sư thầy hỏi chú Lâm nhà tôi:
-Hình như kiếp nạn của cậu vẫn chưa qua!
Nghe thế nên chú Lâm cũng giật mình, bấm độn một hồi lâu rồi cũng đáp.
-Á đù! Bùa chưa giải xong… hèn gì nãy giờ qua mợ nó giờ phản dame rồi mà vẫn chưa thấy gì.
Không biết các bác các thím sao chứ lúc này là tôi mừng còn hơn là trúng việt lót luôn ý, nhiều khi ổng làm tôi muốn rớt tim ra ngoài là vậy đó, vậy là bùa giải này vẫn còn, cũng đồng nghĩa với việc chú tôi vẫn còn nương lại ở chốn dương gian này thêm một chút nữa.
Không chần chừ! Sư đưa cho chú tôi một thiên phật châu rồi nói:
-Ngãi!... tiên sinh vẫn chưa giải ngãi.
Nói đến đó thì bất thình lình bên ngoài cổng nhà chú Lâm nghe tiếng chó sủa in ỏi, tất cả mọi người đều ra xem tình hình… Mới đầu tôi hoảng hồn luôn ý, con chó đen thui mà to như con bét rê vậy, mắt đỏ ngầu, lúc đó chỉ mới khoảng 6 giờ chiều thôi, trời vẫn chưa sấp mặt nên tôi và mọi người đều nhìn thấy rất rõ.
Tôi quay sang nhìn ông chú, cái mặt ổng lại xị xuống khi nhìn thấy con chó ấy, rồi lại một lần nữa ổng không nói không rằng chạy theo con chó trong đêm, tôi và hai người còn lại là sư thầy và thằng cà lăm cũng phải đuổi theo sau. Chạy đến khu rừng hôm bữa thì ông chú Lâm không còn thấy con chó ấy đâu nữa, đến khi tôi chạy phía sau đến được chỗ ông chú Lâm đứng rồi mới hỏi:
-phù phù… Sao chú lại chạy theo con chó đó vậy chú Lâm? Làm con đuổi theo chú muốn hụt hơi luôn vậy ~_~
Mắt chú Lâm đảo một lượt quanh khung cảnh tối đen như mực rồi trả lời.
-Vừa rồi là hắc khuyển, chúng chỉ xuất hiện khi ngãi ma xuất hiện.
-Vậy tại sao chú lại chạy đến đây?
-mày lấy đèn pin trong điện thoại ra soi thử một vòng đi thì biết! Chú mày nói cũng không giải thích hết được.
Lúc này tôi mới mò cái điện thoại ra mà bật đèn lên, trời sập ngay trước mắt tôi… cái bãi ngãi ma mà hôm bữa tôi và ông chú đã giải quyết xong xuôi rồi giờ quay lại đây vẫn y như cũ, không những thế… chúng còn phát ra những tiếng động “u u u” nghe đinh cả tai.
Lật đật tôi và chú Lâm gấp rút thu gôm lại hết số ngãi có ở đó và niêm phong lại trong một cái túi pháp của chú. Thằng cà Lăm và cả sư thầy nghe ông chú Lâm chỉ cách bắt ngãi nên cũng vào phụ hai chú cháu bắt cho xong, ngãi có linh tính rồi thì nó có thể chạy nhảy lung tung được, thậm chí là có thể làm hại người khác.
Đang lúi húi bắt gần xong số ngãi ma trong rừng thì nghe trong từ trong làng tiếng kêu la thảm thiết của nhiều người, rồi tiếng bước chân chạy “uỳnh uỳnh”.
-thôi chết!!! Bùa chưa giải, vậy là cứ cách một thời gian thì làng lại sẽ có người chết bất đắc kì tử… Long! Làm lẹ lên rồi tập trung số ngãi này lại cho chú.
Khi mà ngãi đã được bắt hết bỏ vào túi của chú Lâm, lúc này chú Lâm mới lấy từng cây ngãi ra rồi vừa khấn vừa dán lên đó một lá bùa, làm cho đám ngãi ma bất động. Lão Lâm nhà tôi tiếp đó là lập một đạo đàn nhỏ ngay tại chỗ rồi đặt số ngãi đó vào giữa trận pháp đã bài sẵn dưới đất.
-Chú!... chú suy nghĩ kĩ chưa?
Ổng quay sang nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười rất tươi như những lúc ông chú hay đùa giỡn với tôi, một lần nữa nó khiến tôi phải khắc sâu vào lòng mình những hình ảnh đó.
-Thằng quỷ!!!... làm gì mà cái mặt như sắp đưa đám vậy con? 0.0
-Chú… chú… giờ này chú còn nói mấy câu đó được sao?… T.T
Ổng đứng thẳng người dậy rồi quay mặt bước đến chỗ tôi, chú xoa xoa đầu tôi vài cái rồi trả lời:
-Haizz… phật có câu! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?... từ khi chú của mày bước vào con đường thầy pháp này thì chú đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể đối diện với Diêm Vương gia bất kì lúc nào rồi, đây là cái nghiệp… hay còn gọi là nghiệp duyên con ạ, có duyên đến ắt có nợ nần mới đến.
Lão Lâm nói mà trên môi vẫn mỉm cười mãn nguyện, tiếp tục trở lại bên xác anh P… chú Lâm ngồi xuống bắt quyết và lấy trong túi ra một lá bùa màu trắng nhỏ, bỏ một vật gì đó vào giữa bùa rồi gói lại, há miệng anh P ra rồi cho cái xác anh P ngậm trong miệng.
Chú Lâm lại bắt đầu niệm chú lầm bầm trong miệng, vừa niệm vừa chỉ từ đỉnh đầu cho đến bụng của cái xác, lúc này chú lại lật xác anh P úp lại rồi làm động tác như vừa gỡ một thứ gì đó trên đó.
Sư thầy và thằng cà lăm đứng gần đó nhìn không rời mắt nhưng cũng không ai nói gì, chú Lâm lại quỳ gối bên cạnh xác anh P mà khấn như thế suốt nữa tiếng đồng hồ. Khi mọi chuyện đã xong rồi thì chú mới đứng dậy và lên tiếng:
-Xong rồi!!! Bùa đã giải rồi,...
Tôi lập tức chạy đến ôm ông chú thật chặt, tôi mếu máo không nói thành lời.
-Chú!!!... oa oa oa (tiếng của tôi khóc đó! ~_~ các bác cứ tự mường tượng ra cách khóc thảm thiết đi:v) chú… đi như vậy thật sao chú? Oa oa oa… T.T
-Cái thằng này! Mày diễn lố quá hà, nín liền cho tao ngay ~_~.
Cứ thế tôi lè nhè sát bên ổng mãi cho đến khi chôn xác anh P trở lại xuống đất rồi vô trong nhà nghỉ mệt mà vẫn chưa thấy động tỉnh gì. Lúc đó tôi mới hơi ngờ vực một tí, tới đoạn ông sư thầy hỏi chú Lâm nhà tôi:
-Hình như kiếp nạn của cậu vẫn chưa qua!
Nghe thế nên chú Lâm cũng giật mình, bấm độn một hồi lâu rồi cũng đáp.
-Á đù! Bùa chưa giải xong… hèn gì nãy giờ qua mợ nó giờ phản dame rồi mà vẫn chưa thấy gì.
Không biết các bác các thím sao chứ lúc này là tôi mừng còn hơn là trúng việt lót luôn ý, nhiều khi ổng làm tôi muốn rớt tim ra ngoài là vậy đó, vậy là bùa giải này vẫn còn, cũng đồng nghĩa với việc chú tôi vẫn còn nương lại ở chốn dương gian này thêm một chút nữa.
Không chần chừ! Sư đưa cho chú tôi một thiên phật châu rồi nói:
-Ngãi!... tiên sinh vẫn chưa giải ngãi.
Nói đến đó thì bất thình lình bên ngoài cổng nhà chú Lâm nghe tiếng chó sủa in ỏi, tất cả mọi người đều ra xem tình hình… Mới đầu tôi hoảng hồn luôn ý, con chó đen thui mà to như con bét rê vậy, mắt đỏ ngầu, lúc đó chỉ mới khoảng 6 giờ chiều thôi, trời vẫn chưa sấp mặt nên tôi và mọi người đều nhìn thấy rất rõ.
Tôi quay sang nhìn ông chú, cái mặt ổng lại xị xuống khi nhìn thấy con chó ấy, rồi lại một lần nữa ổng không nói không rằng chạy theo con chó trong đêm, tôi và hai người còn lại là sư thầy và thằng cà lăm cũng phải đuổi theo sau. Chạy đến khu rừng hôm bữa thì ông chú Lâm không còn thấy con chó ấy đâu nữa, đến khi tôi chạy phía sau đến được chỗ ông chú Lâm đứng rồi mới hỏi:
-phù phù… Sao chú lại chạy theo con chó đó vậy chú Lâm? Làm con đuổi theo chú muốn hụt hơi luôn vậy ~_~
Mắt chú Lâm đảo một lượt quanh khung cảnh tối đen như mực rồi trả lời.
-Vừa rồi là hắc khuyển, chúng chỉ xuất hiện khi ngãi ma xuất hiện.
-Vậy tại sao chú lại chạy đến đây?
-mày lấy đèn pin trong điện thoại ra soi thử một vòng đi thì biết! Chú mày nói cũng không giải thích hết được.
Lúc này tôi mới mò cái điện thoại ra mà bật đèn lên, trời sập ngay trước mắt tôi… cái bãi ngãi ma mà hôm bữa tôi và ông chú đã giải quyết xong xuôi rồi giờ quay lại đây vẫn y như cũ, không những thế… chúng còn phát ra những tiếng động “u u u” nghe đinh cả tai.
Lật đật tôi và chú Lâm gấp rút thu gôm lại hết số ngãi có ở đó và niêm phong lại trong một cái túi pháp của chú. Thằng cà Lăm và cả sư thầy nghe ông chú Lâm chỉ cách bắt ngãi nên cũng vào phụ hai chú cháu bắt cho xong, ngãi có linh tính rồi thì nó có thể chạy nhảy lung tung được, thậm chí là có thể làm hại người khác.
Đang lúi húi bắt gần xong số ngãi ma trong rừng thì nghe trong từ trong làng tiếng kêu la thảm thiết của nhiều người, rồi tiếng bước chân chạy “uỳnh uỳnh”.
-thôi chết!!! Bùa chưa giải, vậy là cứ cách một thời gian thì làng lại sẽ có người chết bất đắc kì tử… Long! Làm lẹ lên rồi tập trung số ngãi này lại cho chú.
Khi mà ngãi đã được bắt hết bỏ vào túi của chú Lâm, lúc này chú Lâm mới lấy từng cây ngãi ra rồi vừa khấn vừa dán lên đó một lá bùa, làm cho đám ngãi ma bất động. Lão Lâm nhà tôi tiếp đó là lập một đạo đàn nhỏ ngay tại chỗ rồi đặt số ngãi đó vào giữa trận pháp đã bài sẵn dưới đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook