Đoàn tàu nhanh chóng lao đi, ngoài của sổ xe phong cảnh không ngừng trôi qua trước mắt… Tiêu Thạch ngồi nghiêm chỉnh, vẫn không nhúc nhích, trên đầu gối đang ôm một cái gói nhỏ bọc đệm cẩn thận, bên trong chính là di cốt của mẹ y.
Đối diện y là mấy cô nữ sinh trung học, dọc đường đi không phải cao hứng bừng bừng mà hò reo, thì cũng líu ríu nghị luận chuyện tình bí mật, chuyện bê bối hậu trường của mấy vị ca sĩ đang nổi nhất hiện nay.
Sống hay chết, chỉ cách một bước chân.
Tiêu Thạch có chút ít ước ao mà nhìn các cô, y căn bản không nhớ rõ mình lúc còn học cao trung là như thế nào, có từng hồn nhiên như thế không, tràn đầy trong trí nhớ, cũng chỉ là cảnh tan nhà nát cửa, trốn tránh chủ nợ chạy đông chạy tây.
Hiện tại thì tốt rồi, không còn bao giờ phải trải qua những ngày như thế nữa, bất quá, đau xót nhất là mất đi một người thân ở trên đời này.
Một mình chống chọi trong trời đất này tuy cảm giác chẳng hề tốt, nhưng cũng không phải là không thể chịu được, chỉ là…
Y nhìn về phong cảnh phía xa ngoài cửa sổ, đoàn tàu dần dần bỏ lại T thị ở phía sau, cùng lúc tăng dần khoảng cách giữa y và người kia… Bất quá, người đó vốn dĩ luôn ở nơi mà y khó có thể nào với tới được, hiện tại cũng là mọi thứ đã quay về đúng chỗ của nó mà thôi.
Như vậy cũng tốt… Cũng tốt…
Vô số những đoạn kí ức ngắn ngủi, tựa như những phong cảnh trước mặt y này đây, cứ lướt ngang nhanh chóng…
Vô số những đêm không ngủ chất chồng, ở đô thị không bao giờ tắt đèn mà trằn trọc, y cũng đã một lần rồi lại một lần tự nhủ, lần gặp nhau đây chỉ là ảo giác, hãy để nó trở thành ảo giác đi. Cho dù như vậy, ảo giác này quá sáng chói, quá hoàn hảo, làm y khắc cốt ghi tâm, trọn đời không quên!
Ký ức êm đềm đó, có phải từ nay sẽ phai màu theo thời gian chăng?
Trong đêm kề cận, y đã từng thành kính như vậy cầu khẩn ngày mai vĩnh viễn đừng tới, y có thể đánh đổi tất cả để lấy chỉ một điều ấy, nhưng mà, tia sáng vẫn là một thứ không thể ngăn cản, mỏng manh vén lên bức màn tối tăm nơi chân trời.
Vậy y làm sao mà ngăn bước thời gian, thế nào làm cho ảo giác biến thành hiện thực, đem cảnh trí tưởng tượng hun đúc vào chốn vĩnh hằng?
Y vốn dĩ chẳng hề muốn buông bỏ tất cả ký ức, cũng không chịu nổi nhìn thấy cuộc sống của hắn diễn ra bình thường mà không có mình. Y dù sao cũng vẫn là con người, cũng không phải du hồn dã quỷ dưới ánh dương này.
Sống hay chết, yêu cùng hận, sống bên nhau và chia lìa, lẽ nào, thực sự chỉ là cổ tích mãi mãi không có thật ở hiện tại?
Nhìn về phía xa xăm, cảm xúc chao đảo, tự hỏi ngàn vạn lần, y không nhịn nổi nữa… Khóe mắt dần ướt…
Đoàn tàu chậm lại, nặng nề dừng bước tại sân ga.
Bốn phía đều là người xa lạ vội vã qua lại, quay về trấn nhỏ đã thật lâu y chưa ghé thăm, làm cho y cảm thấy nhớ nhà đến nôn nao cùng với lo sợ khó hiểu. Cho dù cái trấn nhỏ vốn là nơi mà y sinh trưởng, nhưng giờ đây, y lại như người xa lạ đến chơi, không nhà không cửa, không thân thích bạn bè, chẳng còn lại gì…
Việc cấp bách nhất vẫn là nên lo lắng nơi ăn chốn ở…
Nỗ lực làm cho tinh thần tỉnh táo lại, gót chân vừa chuyển, cũng không cẩn thận va phải một bức tường mềm mại. Là do y cản đường người ta sao?
“Xin lỗi…”
Vừa ngẩng đầu, y đã sợ ngây người, miệng há hốc như con cá nhỏ bị bắt lên thớt.
“Em đi cũng không nhìn lại?” Cảnh Mộ Chi sắc mặt âm trầm mà trừng mắt nhìn y.
Mặt trắng bệch, hồn xuất hết ra ngoài, y lảo đảo, dường như tùy thời đều có thể té xỉu.
“Anh anh anh… Anh sao lại ở đây?” Tiêu Thạch liều mạng dụi mắt, trời ạ, y thật sự thấy ảo giác sao!
“Mặt của anh bị sao vậy? Mắt sưng to vậy, còn có khóe miệng cũng rách, làm sao mà ra như vậy?”
“Cũng bởi vì em.”
Nghe y nhắc tới mặt mày của chính mình, Cảnh Mộ Chi thực sự tức đến mức khó thở.
“Bởi vì em?” Tiêu Thạch đương nhiên là không hiểu ra sao.
Cảnh Mộ Chi cũng không giải thích, chỉ là bĩu môi sừng sộ, “còn hai nghìn vạn kia…”
“Cái gì hai nghìn vạn?”
Là số tiền y vừa chuyển khoản cho hắn?
“Đúng vậy a, hai nghìn vạn kia căn bản là ngân phiếu khống, một đồng cắc cũng chưa đi đến tài khoản của anh.”
“Không thể nào, làm sao có thể, Vi Vi sẽ không gạt em …”
“Anh mặc kệ, nói sao thì anh cũng chưa thu được nợ. Vốn dĩ, thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện đương nhiên. Không trả hết nợ đã muốn trốn sao? Nằm mơ! Em nên theo anh về đi, làm trâu làm ngựa cho anh, cho đến khi hết nợ mới thôi.”
Nam nhân làm vẻ mặt hung thần đòi mạng, còn cố gắng ăn nói cho giống xã hội đen.
Di? Tiêu Thạch ngu người, liều mạng chớp mắt, càng không rõ rốt cuộc này là cái tình huống gì, qua một hồi lâu, mới dần hiểu ra…
“Anh nhìn cho rõ đi? Em là Tiêu Thạch, không phải Kha Tiểu Thuần.”
Dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ gói gọn trong một câu này.
Cảnh Mộ Chi im lặng nhìn đôi môi run run của y, vươn tay, nhấc cằm y lên, ngắm nghía, rồi hắn xoay mặt sang chỗ khác mà hạ giọng…
“Ừ, anh không nhớ là anh còn thích ai ngoài cái người có tên『Tiêu Thạch』 hết.”
“Anh anh anh… em thật là… thật là vui lắm… đó là sự thật sao?”
Nhìn Tiêu Thạch đần ra làm người này tính tình vốn đã không tốt nay lại phát điên luôn.
“Ngu ngốc! Anh không có nói lần thứ hai đâu. Em nghe thấy là được! Anh chỉ có yêu em, nhìn cũng chỉ nhìn em, Kha Tiểu Thuần hay ai khác cũng không dính vào. Trên thực tế, từ đầu đến giờ, anh chưa có lúc nào xem em là thế thân của Kha Tiểu Thuần hết, đều là do anh trai đáng khinh bỉ của anh, còn em lại là một đứa ngốc, cứ suy nghĩ đâu đâu.”
“Thế nhưng, anh rõ ràng không muốn giải thích chuyện Kha Tiểu Thuần với em, lại càng xa cách em, không phải sao?”
“Không muốn nói đến Kha Tiểu Thuần là bởi vì cậu ấy dù sao cũng là em họ anh mà, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cậu ấy bất hạnh qua đời, tụi anh đều rất đau lòng, anh đương nhiên không muốn nói thêm. Không để ý tới em là bởi vì rõ ràng anh đã nói em không được gần gũi anh của anh, thế mà em lại càng muốn quan tâm hắn, làm cho anh giận lắm, cho nên mới tận lực xa cách em, để anh có thời gian bình tĩnh lại. Nếu như thực sự không để ý tới em, đêm hôm đó anh cần gì phải chờ ở cửa nhà em, ngày hôm nay cần gì phải chạy đến nhà anh trai anh để tìm em…”
“… Thật vậy sao? Như vậy… Như vậy, anh yêu em, là thật?”
Cho dù có một trăm vạn tệ từ trời rơi xuống đầu y cũng không cảm thấy may mắn như thế này. Y như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn mờ mịt.
Cảnh Mộ Chi thở dài, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay y.
“Nếu như không có em, chắc là anh cũng không hiểu, mình đối với Kha Tiểu Thuần có loại cảm tình gì. Anh, Thuần Chi cùng cậu ấy lớn lên bên nhau, anh rất thích tiểu Thuần, xem cậu ấy như em trai mà che chở. Bất quá, cậu ấy vẫn là yêu anh trai anh thôi. Chỉ là anh trai anh từ nhỏ đã có sức hút, tình nhân vô số kể, nam nữ đều ăn. Hắn biết rõ Kha Tiểu Thuần yêu hắn, nhưng vẫn đối xử với cậu ấy lúc gần lúc xa, lúc lạnh lúc nóng, hài lòng thì tốt với cậu ấy một chút, không vui thì vô tình vứt vỏ cậu ấy đi, thậm chí cố ý làm trò cùng người khác thân thiết, làm cho Kha Tiểu Thuần thống khổ khôn nguôi. Anh thực sự nhịn không được, mới ra tay giành lại Kha Tiểu Thuần. Kỳ thực, Kha Tiểu Thuần tự biết cậu ấy bẩm sinh có vấn đề về tim, cậu ấy nói với anh rồi nhờ anh đóng giả người yêu. Nếu như không làm như vậy, cậu ấy thật sự không có đủ dũng cảm để tự mình chia tay anh trai anh.
“Quả nhiên, anh trai của anh hiểu lầm tụi anh là loại quan hệ đó, nên tức giận đoạn tuyệt quan hệ với Kha Tiểu Thuần. Kha Tiểu Thuần vốn dĩ đau yếu, từ đó về sau, bệnh ngày càng nặng thêm. Không lâu sau, anh trai anh đem vài vị tình nhân ra nước ngoài chơi bời, Kha Tiểu Thuần tái phát bệnh tim, vô phương cứu chữa, từ nay kẻ âm người dương thật sự ly biệt.
“Sau khi mất đi Kha Tiểu Thuần, anh của anh mới nhận ra cậu ấy đáng quý, nhưng mà đã muộn mất rồi. Nhìn hắn thống khổ như vậy, anh tự nhiên không đành lòng mà trách cứ hắn, thế nhưng dù sao cũng đã có trở ngại tâm lý, tụi anh cũng không thể khôi phục tình cảm anh em như cũ nữa. Sau đó không lâu, hắn phải đi Ý, chắc là muốn rời khỏi nơi thương tâm này. Chuyện sau đó thì em biết rồi.”
“Hóa ra là như vậy…”
Tình yêu bất chấp rồi đau thương, nghe hết chuyện buồn, nhớ tới người con trai có đôi mắt hiền lành sáng trong ấy, Tiêu Thạch không khỏi tiếc thương.
“Tình cảm của anh với Kha Tiểu Thuần, chỉ là anh em, không thể là người yêu được. Sau khi gặp em anh mới nhận ra điều đó. Anh đối với cậu ấy, từ đầu đến giờ cũng chỉ như người nhà, tựa như em với Vi Vi mà thôi.
“Tuy rằng anh cũng yêu thương cậu ấy, thế nhưng anh sẽ không muốn ôm hôn, còn đối với em, anh chỉ muốn ôm cho thật chặt, ôn nhu xâm chiếm em, muốn em chỉ nhìn anh cả đời này, mãi mãi ở bên anh. Nhìn em đối xử tốt với người khác anh sẽ ghen, từ khi biết em, tính tình của anh càng lúc càng xấu, đều là lỗi của em hết.”
Hắn cư nhiên đổ thừa mọi lỗi lầm lên đầu y?
“Khi yêu ai, anh chỉ muốn hoàn toàn chiếm lấy người ấy, này là tính cách của anh, không thể thay đổi được. Nếu như em chịu không nổi, hiện tại hãy nói với anh, bằng không, một ngày nào đó, anh sẽ chiếm lấy toàn bộ, thậm chí là linh hồn của em!”
Nam nhân đôi mắt bá đạo, tỏa ra lửa cháy nóng bỏng, làm y không thể đối mặt.
“Anh là nói thật?” Y ngơ ngác nhìn hắn.
Hạnh phúc tới quá nhanh, làm y thiếu chút nữa đã tưởng này là một cái ảo ảnh khác mà thôi. Y cấu nhẹ vào lòng bàn tay mình, có đau đớn, xác thực là y vẫn còn tỉnh táo.
“Lẽ nào ở trong mắt em anh là kẻ không đáng tin đến thế sao?”
“Em… Thực sự có thể chứ? Anh… Xác định là em sao? Anh xác định, anh không có nhìn lầm người?” Y ngây ngốc hỏi, nhịn không được nước mắt lại rơi.
“Đứa ngốc, chắc chắn là em mà! Về với anh đi, anh thề, cả đời này, anh sẽ chỉ yêu mình em!”
Không để ý ánh mắt mọi người quanh mình, hắn một tay ôm chặt lấy y.
Trong ngực truyền tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tim của hắn, cũng sẽ vì y mà đập mạnh như vậy sao? Nhưng mà, cảm giác kề cận là chân thật, nhịp tim nam nhân là chân thật, cái ôm mạnh mẽ này cũng là chân thật …
Tiêu Thạch nhắm mắt lại, cẩn thận nâng niu, rồi lại vạn phần quý trọng mà đưa tay vuốt lên lưng hắn, đem mặt vùi thật sâu vào hõm vai hắn, hít hà mùi hương của người yêu.
Là vì anh đã cho phép, là vì anh đã dung túng, em sẽ ôm lấy anh! Đời này cũng sẽ không buông tay ra nữa!
Dưới ánh mặt trời, hai người chỉ biết ôm nhau, gió nhẹ từ xa thổi đến, cứ mãi vờn quanh, truyền hồn vào tất cả mọi thứ xung quanh bọn họ.
Khung cảnh tuyệt vời này, như mãi mãi chỉ dừng lại ở một phút giây.
Đêm nay “Lưu Tinh Tự”, phi thường náo nhiệt, bên ngoài còn để bảng ngừng hoạt động.
Quầy bar đông đúc, người chật khắp tiền sảnh.
Tiêu Thạch, Hoa Vi Vi, Khâu Hạo Xuyên, Hứa Tiểu Nhiên, Cảnh Mộ Chi, Cảnh Thần Chi (vì trễ chuyến bay, ở nhà rảnh rỗi nên đến góp vui), Cao Tuấn cùng Trác Lập Phàm và hầu như toàn bộ nhân viên đều có đến.
Đèn bỗng tắt, nương theo giọng nhạc “chúc mừng sinh nhật” vui vẻ, một cái bánh kem thật lớn nhìn rất ngon lành được Cảnh Mộ Chi cùng mọi người đem ra.
Cảnh Mộ Chi mỉm cười đưa bánh đến trước mặt Tiêu Thạch, “Lại đây, ước gì đi.”
Yên lặng cầu nguyện xong, Tiêu Thạch một hơi thổi tắt nến, rồi mọi người cùng vỗ tay và chúc mừng, “chúc mừng sinh nhật…”, Cao Tuấn cùng Hứa Tiểu Nhiên nhiệt tình huýt sáo.
“Cảm ơn mọi người.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Thạch có vẻ đặc biệt thu hút. Từ nhỏ đến lớn, này là lần đầu tiên y được tổ chức sinh nhật, còn có người yêu ở bên, tự nhiên cảm thấy lạ thường quá.
Đưa tay cắt bánh, từng miếng nhỏ phân ra cho mọi người rồi lại thêm một phần cho Cảnh Mộ Chi, hắn không nhận, trái lại hé miệng, “Anh muốn được em đút cơ…”
Mọi người cùng xúm vào chê bai hắn vô sỉ, Cảnh Mộ Chi mặt không đỏ lại càng bình tĩnh, “Càng ghen tức tôi càng làm cho mấy người đau mắt hơn.”
“Tôi giờ mới biết, hóa ra da mặt ông chủ dày đến vậy.”
Hứa Tiểu Nhiên dựa vào bên người Khâu Hạo Xuyên cao to, nhẹ giọng nói thầm, lại không thoát được lỗ tai cực thính của Cảnh Mộ Chi, đầu vừa quay, hai tròng mắt sắc như kiếm, bắn ra một cái phi đao, sợ đến mức Hứa Tiểu Nhiên trốn vào sau lưng Khâu Hạo Xuyên mà không dám nói gì nữa.
“Ông chủ, anh cứ đáng ghét như thế…” Hoa Vi Vi nhồi bánh kem vào miệng đến mức hai má phình to.
“Mộ Chi, cậu cũng nên biết kiềm chế cái tính tình khoa trương của mình đi, coi chừng bị quần chúng ném đá đấy.” Cao Tuấn nhíu mày, lười biếng ngồi cạnh Trác Lập Phàm, còn Lập Phàm từ đầu đến cuối cũng chỉ bình tĩnh trầm ổn nhìn quanh.
“Chờ một chút, tôi cũng muốn cậu tự tay đút tôi cơ…” Cảnh Thần Chi không cam lòng tỏ ra yếu thế mà hét lên.
“Muốn chết!”
Cảnh Mộ Chi quát hắn, hai người trợn mắt nhìn, không khí như có tia lửa điện xẹt lung tung.
“Tiểu tử thối, cưng lại muốn đánh nhau?”
“Ai sợ ai, tôi đã sớm ngứa mắt anh, quay về Ý sớm sớm cho tôi nhờ!”
Hai người một lời khiêu khích liền đứng dậy ôm lấy nhau định ra tay.
“Không tốt rồi không tốt rồi, chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ rồi, mọi người mau nhìn a, hai con gấu đánh nhau nha, cuối cùng ai sẽ thắng? Làm nhân viên của Lưu Tinh Tự tôi đương nhiên bên phe của đại boss anh minh thần võ rồi. Ông chủ, cố lên! Đúng đúng, không sai, chính là như vậy, cố sức đánh vào miệng của hắn đi, đánh gãy mũi hắn đi, nhéo cái lỗ tai hắn, đá vào lão nhị hắn…” Cả phòng chỉ nghe thấy tiếng Hoa Vi Vi hưng phấn thét chói tai.
“Này, hai người kia! Hôm nay là sinh nhật của tôi, im hết cho tôi.” Tiêu Thạch đen mặt, huyệt Thái Dương thình thịch đập loạn.
Y nói một câu, hai người đều liền bình tĩnh lại, còn ngồi xuống cạnh nhau.
“Ai, người đang yêu đều rất ngốc nha.” Cao Tuấn thấy chướng mắt cũng chỉ biết lắc đầu.
“Vẫn là Tiêu Thạch mạnh nhất, có thể đối phó với cả hai đại boss nha.” Hứa Tiểu Nhiên nhẹ giọng nói thầm.
“Tiểu Thạch, anh đi làm người dạy thú đi, em thấy anh có tài lắm đó.” Vi Vi dám chen vào giữa ba người, ôm trọn cánh tay của Tiêu Thạch…
“Này này này, Tiêu Thạch là người của tôi nha.” Cảnh Mộ Chi phụng phịu, nhìn chằm chằm vào tay cô.
“Biết biết, mượn dùng một chút không mất đi đâu được.” Hoa Vi Vi hừ một tiếng, cố sức hôn thật sâu lên gương mặt Tiêu Thạch, lớn tiếng nói: “chúc mừng sinh nhật!”
Chúc mừng sinh nhật…
Tiêu Thạch mỉm cười nhìn người bạn thật thân của mình, còn cầm thật chặt bàn tay người đàn ông mình yêu nhất, hạnh phúc không gì sánh được mà nở nụ cười.
Sao còn có thể hạnh phúc hơn được giờ khắc này chứ?
——–
Nửa đêm đã qua, thời gian không còn sớm, mọi người đều ra về.
“Sáng mai anh bay sao, thượng lộ bình an nhé.” Tiêu Thạch mỉm cười nhìn Cảnh Thần Chi tạm biệt.
“Tôi sẽ nhớ cậu.” Cảnh Thần quay lại ôm lấy y.
“Tôi cũng sẽ.”
“Được rồi, hỏi cậu một việc.” Cảnh Thần Chi ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “có đúng là khi vào cao trung thì cậu thầm mến em trai tôi?”
“Anh làm sao biết?” Tiêu Thạch rất kinh ngạc. Nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hắn cũng từng nói qua chuyện này.
“Khi đó cậu học chung trường với nó đúng không, tôi vô tình thấy cậu lén theo nó về nhà, nó không có chú ý, nhưng tôi thấy được. Sau đó có một lần, cậu nhìn tôi, lại nhầm tôi là nó, lại theo tôi về nhà như bình thường. Tôi khi đó phân nửa là khó chịu, phân nửa là muốn trêu cậu, nên mới chửi ầm lên, cậu giật mình rồi buồn bã chạy mất.”
“Cái gì? Chửi tôi biến thái là anh sao!” Tiêu Thạch khiếp sợ nhìn Cảnh Thần Chi.
“Đúng là tôi, khi còn bé tính tình của tôi đúng là khó chịu mà. Kỳ thực chửi cậu xong tôi có chút hối hận, định tìm một cơ hội xin lỗi, không ngờ rằng cậu biến mất tiêu. Bất quá, lần đầu tiên thấy cậu, tôi liền nhận ra, cậu chả có gì khác với lúc đó cả.”
“Tôi… Vẫn hiểu lầm là hắn.”
“Tôi cũng biết cậu hiểu lầm nha, đừng nhìn vẻ mặt em trai tôi dọa người như thế, kỳ thực nội tâm của nó rất dịu dàng, tuyệt sẽ không khó chịu giống như tôi.” Cảnh Thần Chi mỉm cười đưa mắt nhìn y, “thế nào, có đúng là thấy tội nghiệp cho nó rồi đúng không?”
“…” Tiêu Thạch rối bời.
Vậy ra từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là hiểu lầm!
“Được rồi, tôi đi đây, nói thêm gì nữa, nó nhất định sẽ nghĩ rằng tôi đang toan tính kéo cậu theo. Mới như vầy đã nhìn giống như muốn giết tôi, thật đáng sợ.”
Cảnh Thần Chi không để ý Cảnh Mộ Chi bên cạnh đang nhăn nhó, lại lần nữa ôm y thật lâu, sau đó mới buông tay, tiêu sái rời đi.
Tiêu Thạch ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn…
“Hai người vừa rồi nói cái gì?” Cảnh Mộ Chi đến gần, cả người tỏa ra khí tức hờn giận.
Tiêu Thạch cúi đầu suy nghĩ một chút, nói nhỏ, “không có gì”. Bỗng nhiên mỉm cười, lựa lúc không ai chú ý, liền nhón chân hôn lên mặt hắn.
Trời sinh tính y hay xấu hổ khó có được chủ động như vậy, Cảnh Mộ Chi ngẩn ngơ, “làm sao vậy?”
“Không có gì.” Y cười không nói.
Đây là bí mật nho nhỏ của y, tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết.
Cảnh Mộ Chi nhướng mi, hừ lạnh, “vô sự xum xoe, tuyệt đối có quỷ! Nói, có làm gì có lỗi với anh rồi đúng không? Định bỏ trốn cùng người khác đúng không?”
“Không có không có mà…”
Nam nhân tạc mao (dỗi hờn) thật chỉ làm cho người ta muốn nghẹn, Tiêu Thạch giở hết mọi chiêu ra chỉ để dỗ dành hắn.
“Thực sự không nói? Tốt lắm, đợi lát nữa về anh sẽ hảo hảo giáo huấn em.”
“Em thật không có a, anh không nên đoán mò nha.”
“Không có? Vậy sao cứ nhìn anh bằng vẻ mặt bất mãn thế chứ?” Hắn ôm chặt lưng y.
“Không nên mà… Thỉnh giơ cao đánh khẽ…”
“Thế nhưng ở đây của em, lại không hề nói rằng không nên nha.” Hắn nhẹ nhàng ma sát chỗ tiếp xúc ngay phần dưới của hai người.
“Không …muốn…”
“Rốt cuộc là không, hay là muốn?”
Từ sau khi chấp nhận hắn, hai người bọn họ càng lúc càng bê tha, nhất là lúc hai người ở cùng nhau, toàn làm những chuyện con nít không nên nghe người lớn không nên nhìn.
Sống bình thản cũng tốt, sống sa đọa cũng tốt, sống hạnh phúc cũng tốt, chỉ cần có người đàn ông này, cuộc sống có ra sao y đều sẽ vui vẻ chấp nhận.
“Suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ, em gặp anh, có đúng là do duyên số hay không?”
“Nhất định đúng mà!”
“Em cũng nghĩ vậy!”
Bên cạnh người đó truyền đến ấm áp cuồn cuộn, y dựa vào hắn, vững vàng giao hết cho hắn, cùng nhau đi về phía chân trời.
Xa vời lặng lẽ một tia sáng soi rõ phương Đông.
Vân mây cuồn cuộn đẹp xinh, Lưu Tinh (sao băng) ẩn hiện, đảo nhỏ nổi chìm.
Đời này gặp nhau là do duyên số, em, hoàn toàn chiếm được ái tình của anh.
Toàn bộ văn hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook