Xử lý xong chuyện hậu sự của mẹ cậu cũng mất gần như một tuần.
Di thể quyết định hoả táng, ở nhà tang lễ chung cử hành một nghi thức cáo biệt giản đơn, rồi đưa vào buồng thiêu. Người dự chỉ có ba: Tiêu Thạch, Cảnh Thần Chi cùng Hoa Vi Vi.
Y cũng không có báo cho những người khác, cũng không có ai để mà báo.
Cô đơn từ nhỏ, giờ đây cũng chỉ là cô đơn.
Sau vài giờ, liền có một hũ cốt nho nhỏ, để Tiêu Thạch cầm trên tay.
Vuốt đường viền cứng rắn của hũ tro, y không khỏi cảm khái thật nhiều.
“Anh giờ định làm gì?” Toàn thân mặc đồ đen, Hoa Vi Vi còn mang kính râm, thoạt nhìn thật giống phu nhân nhà giàu.
“Anh định mang tro về quê nhà mà rải, bà vì mê cờ bạc mà suốt đời lưu lạc, anh chỉ mong sau này bà có thể bình yên nghỉ ngơi.” Tiêu Thạch nói.
“Anh sẽ đi đâu?”
“Anh không biết.” Tiêu Thạch cười khổ, “có thể về quê, hoặc là sẽ tới chỗ khác sống, hay là…”
“Em không cần biết hay là hoặc là cái gì hết, anh nhất định phải trở về đây, nếu như anh chuyển chỗ ở, em sẽ không gặp được anh nữa, em sẽ nhớ anh .” Hoa Vi Vi ôm chặt lấy cánh tay y, thật tình lo sợ rằng nếu buông ra y sẽ biến mất.
“Có lẽ không…” Tiêu Thạch dịu dàng vuốt tóc cô.
Tuy rằng T thị có người y yêu, cũng có người rất yêu y, thế nhưng… Y hẳn là sẽ không muốn quay lại đây nữa.
“Cho anh nè!” Vi Vi đưa cho y một tấm chi phiếu rồng bay phượng múa.
“Là cái gì?”
“Hai nghìn vạn, không cần lo lắng, toàn bộ đều tiền riêng của em đó. Nợ em mà không nợ hắn là được.”
“Vi Vi…”
“Đứa ngốc, làm cái vẻ mặt này để làm chi chứ.” Hoa Vi Vi mỉm cười kéo cánh tay y, “trả hết nợ rồi, một thân dễ dàng, có thể hảo hảo tìm chuyện yêu đương tuyệt vời còn gì. Yên tâm đi, lần này em tuyệt đối không nuốt lời, nhất định giới thiệu nam nhân tốt cho anh…”
“Này này…” Cảnh Thần Chi nhịn không được.
“Anh thì sao hở? Đầu tiên, chỉ cần mặt mũi anh thật giống ông chủ thối kia, cũng đã bị chúng tôi gạt ra, đúng không, tiểu Thạch.”
“Cô thật là đồ kì thị.” Cảnh Thần cười khổ.
“Ừa đấy, tôi không cần anh em các người tổn thương tiểu Thạch một lần rồi lại một lần đâu, tôi không tin, trên đời này không có một người đàn ông tốt xứng đáng với tiểu Thạch nhà tôi!” Hoa Vi Vi cố sức nắm tay, há miệng phun ra hai luồng hào khí.
“Vậy sẽ phiền em lắm.” Tiêu Thạch cẩn trọng nói.
“Yên tâm đi, yên tâm đi!” Hoa Vi Vi cố sức vỗ lưng y, cho đến khi chui vào bên trong xe, còn đang cố sức la hét, “yên tâm đi… Tất cả đều giao cho em…”
Còn lại hai người, đồng loạt nhe răng mỉm cười, phất tay tiễn cô ra về.
Cảnh Thần Chi thu mắt, “Cậu thật sự không suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi sao?”
“Đề nghị gì? Cùng anh đi Ý sao?”
“Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cẩn thận tỉ mỉ chăm lo cậu, cho cậu cuộc sống giàu sang, suốt đời áo cơm vô lo, cũng sẽ cố gắng cho cậu sống thật vui vẻ…”
“Thế nhưng anh rõ ràng chỉ có yêu một mình Kha Tiểu Thuần.” Tiêu Thạch lẳng lặng nhìn hắn.
“Tôi yêu cậu ấy, vô luận cậu ấy sống hay chết, đời này cũng sẽ không thay đổi. Thế nhưng, tôi cũng rất thích cậu. Tôi chắc rằng sẽ không thể không xem cậu là thế thân Kha Tiểu Thuần, nhưng tôi chí ít sẽ nói rõ ràng cho cậu hay.
“Nửa đời còn lại, chắc chắn tôi cũng sẽ nhớ nhung cậu ấy đến phút giây cuối cùng, chỉ là nếu có cậu làm bạn tôi, chí ít tôi sẽ sống tốt hơn một chút. Cậu…có muốn theo tôi không?” Hắn nhìn sâu vào mắt y.
Cặp mắt kia ẩn chứa vô hạn tang thương làm y đau lòng, hai con người tịch mịch vô vọng ở cùng một chỗ, đại khái cũng có thể dùng thân thể ủ ấm cho nhau. Thế nhưng…
“Xin lỗi.”
“Vẫn là câu trả lời này? Xem ra, tôi triệt để đại bại bởi tiểu tử kia.” Cảnh Thần Chi cười khổ nhìn y, “cậu biết tôi thích cậu nhất ở điểm nào không?”
“Điểm nào?”
“Từ đầu tới đuôi, cậu cũng không hỏi tôi chuyện về『Kha Tiểu Thuần』dù chỉ một câu.”
“Thật vậy sao…” Tiêu Thạch cũng nhàn nhạt nở nụ cười, “có lẽ là bởi vì… Tôi còn chưa yêu sâu đậm đi.”
Cũng không phải yêu thiếu sâu đậm, mà là yêu quá sâu đậm.
Có đúng là mỗi khi yêu đều phải tìm hiểu nhau thật sâu? Đều phải có ước muốn độc chiếm lấy tất cả? Nếu như chỉ là lẳng lặng nhìn theo một người, bình tĩnh nhớ nhung một người, cho dù ra đi còn lo lắng người kia, này có tính là tình yêu hay không?
Hũ cốt nhỏ ôm trong tay, nặng hơn nghìn cân.
Sống hay chết, cách nhau bởi một bước chân.
Ái tình xuất hiện ở nơi xa xăm không ngờ, rồi lại buồn bã biến mất ở ngay tầm tay. Lẽ nào, này thực sự chính là kết thúc?
Hắn hít một hơi thật sâu, đem hồi ức đau đớn chôn vào đáy lòng.
Đem theo hành lý giản dị, Cảnh Thần Chi nhìn lại căn nhà ở T thị này một lần cuối. Nửa tiếng sau, hắn sẽ bước lên chuyến bay trở về Ý.
Căn nhà này, đến bây giờ tựa hồ vẫn còn lưu lại chút hương vị của Tiểu Thuần. Trong ấn tượng cũng không có nhiều hình ảnh vui sướng, bởi vì khi đó hắn tự cao tự đại, tùy hứng ác liệt, mỗi lần Tiểu Thuần bị hắn khi dễ mặt mũi đều tái nhợt, nhưng một tấc cũng không rời hắn, giống như chú chó nhỏ trung thành quấn chân chủ nhân.
Hay là cậu ấy ý thức được thời gian còn lại của mình không nhiều, cho nên mới dung túng hắn như thế?
Nếu có kiếp sau, Tiểu Thuần, xin cho chúng ta lại lần nữa gặp nhau. Đến lúc đó mặc kệ em hành hạ anh thế nào, có nhiều hơn anh dằn vặt em, anh cũng sẽ giống như em, yêu say đắm và không hối hận.
Chỉ tiếc, tất cả điều đó, đều chỉ có thể tạm gác lại ở kiếp sau.
Hạnh phúc suốt đời sớm bị chính mình tùy hứng hủy mất, chỉ hy vọng em trai duy nhất sẽ không như vậy, thế nhưng hắn có Tiêu Thạch, người thanh niên có đôi mắt thiện lương như tiểu Thuần, y có thể cứu chuộc được hắn
Vừa mở cửa phòng ra, vừa vặn lại đụng phải một người, mà người kia thấy hắn mang theo hành lý lại kinh ngạc nhìn lên.
“Anh phải đi?” Cảnh Mộ Chi nhíu mày nhìn anh trai mình.
“Đúng vậy đó, quay về Ý.”
“Tiêu Thạch đâu?”
Chỉ biết khi hắn hỏi như vậy, Cảnh Thần Chi mỉm cười, “y đương nhiên là theo anh cùng đi.”
“Cái gì!”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, áo của hắn bị em trai nắm lại. Trong trí nhớ bọn họ cũng có không ít hình ảnh xung đột nhau giống như vậy, trước đây là vì Kha Tiểu Thuần, hiện tại chắc là vì Tiêu Thạch.
“Trước đây anh tự ý cướp Kha Tiểu Thuần ở bên cạnh tôi đi, tôi cũng không nói gì, bởi vì Kha Tiểu Thuần chỉ yêu duy nhất có anh! Tôi cũng biết điều này, chỉ là không đành lòng thấy cậu ấy cứ bị anh tổn thương, mới ra tay đem lại tự do cùng bầu không khí khác cho cậu ấy. Có phải vì vậy mà anh cũng cướp đi Tiêu Thạch… để trả thù tôi sao?”
“Từ khi Tiểu Thuần đi rồi, đây là lần đầu tiên em nổi giận như vậy với anh, cũng là lần đầu tiên em dạy bảo anh nhiều lời như vậy.”
“Khốn nạn, tôi nhịn anh lâu lắm rồi.” Cảnh Mộ Chi nghiến răng nghiến lợi. (thay đổi nhân xưng, quánh nhau mà anh-em nghe lúa quá)
“Tôi cũng vậy!” Cảnh Thần Chi cũng dữ dội trừng hắn, “sau khi cậu đem Tiểu Thuần từ bên cạnh tôi mang đi, tôi hận không thể tự tay làm thịt cậu. Hoàn toàn bởi vì cậu và tôi là anh em ruột thịt, tôi đành nhịn xuống, để cho hai người tự do. Không nghĩ tới, tôi vừa buông tay không bao lâu, Tiểu Thuần lại vì bệnh tim tái phát mà tạ thế, tôi còn không được nhìn mặt cậu ấy lần cuối cùng.”
“Cũng bởi vì anh quá đáng làm cho cậu ấy tuyệt vọng, cậu ấy mới muốn trốn tới cạnh tôi, nếu như anh có thể sớm ý thức được tình cảm của mình, đối xử tốt với cậu ấy một chút, cậu ấy cũng sẽ không…”
“Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi, thế nhưng, dù sao cậu chiếm lấy Tiểu Thuần lâu như vậy, tôi hận không thể đánh chết cậu cho hết hận.”
“Tôi cũng vậy, anh chính là cái tên khốn nạn thèm bị ăn đòn mà.”
Hai người càng nói càng kích động, bắt đầu không nể tình anh em nữa, vung tay. Ngươi một quyền, ta một cước, song phương đều đã buông bỏ mặt nạ ra, sẽ không còn khách khí với nhau.
Đàn ông trưởng thành sức lực không nên coi thường, vài chiêu đánh tới, hai người đều bắt đầu bị thương.
“Tiểu tử thối, hại anh không lên nổi máy bay, tất cả đều là do em.”
Cảnh Thần Chi thở hồng hộc ngồi dưới đất, dựa lưng vào sô pha, chóp mũi truyền đến cảm giác nóng rát, mu bàn tay quẹt qua lau đi được một vệt máu sẫm màu. Nhìn qua Cảnh Mộ Chi cũng không tốt hơn bao nhiêu, khóe miệng của hắn bị rách, con mắt bầm hẳn lên.
“Hôm trước, anh đi viếng mộ Tiểu Thuần?” Cảnh Mộ Chi xuýt xoa vết thương, tựa vào đầu khác của sô pha thở dốc.
“Em làm sao biết? Em cũng đi sao.”
Cảnh Mộ Chi không thèm mở miệng, ý bảo thừa nhận.
“Anh đến bây giờ đều không rõ, em đối với Kha Tiểu Thuần, rốt cuộc là cảm tình thế nào.” Cảnh Thần Chi mở miệng.
“Này cũng không quan trọng nữa, người Kha Tiểu Thuần yêu, cho tới bây giờ đều chỉ có anh, tuy rằng anh là cái đồ tồi đáng ghét nhất.”
Cảnh Thần Chi nghe xong, trái lại nhếch mép cười rộ lên, “em vẫn khó ưa như vậy, khi còn bé rõ ràng dính anh như vậy, suốt ngày ôm anh, giống hệt tiểu Thuần, ai biết trưởng thành lại cùng anh tranh giành cậu ấy.”
Quan hệ rắc rối phức tạp giữa ba người bọn họ, lại có thể nói rõ trong một hai câu?
“Anh sao lại không rõ tình cảm của tôi với cậu ấy, thay vì là người yêu, tôi tình nguyện xem cậu ấy trở thành người nhà mình, thành em trai của mình. Nhưng anh lại tổn thương cậu ta nhiều lần như vậy, cũng tổn thương tất cả chúng ta. Tôi khi còn bé kính nể anh như thế đó, có thứ gì mà anh muốn tôi cũng sẽ nhường anh, ngay cả Kha Tiểu Thuần. Thế nhưng lần này không được, Tiêu Thạch y là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.”
Cảnh Thần Chi chậm rãi chạm khẽ vào gương mặt em trai mình, Cảnh Mộ Chi giật mình, cũng không có giãy ra. Hai đôi mắt hầu như giống nhau như đúc, đều ánh ra nét đớn đau.
“Xem ra em thực sự rất yêu y.” Cảnh Thần thở dài, “như vậy Kha Tiểu Thuần sẽ rất tịch mịch, anh cũng vậy.”
“Có anh nhớ cậu ấy, cậu ấy sẽ không tịch mịch.” Cảnh Mộ Chi nhìn lại người anh trai mà mình từng kính yêu ngưỡng mộ, đương nhiên, cho đến giờ vẫn là như thế. Chỉ là, nhiều chuyện đã xảy ra, tất cả, đều không có khả năng trở về như trước nữa.
“Anh có phải rất ích kỉ hay không? Anh chỉ mong muốn em và anh, vĩnh viễn đều chỉ nhớ một người.”
“Em đã nói, anh là một tên khốn nạn. Bất quá anh không cần lo lắng, em sẽ không quên Kha Tiểu Thuần, thế nhưng hiện tại, em phải nói cho anh biết, em yêu Tiêu Thạch.”
Cảnh Thần Chi cười to, đưa tay nắm đầu em trai mình kéo lại, hai người cụng trán, hô hấp giao hòa. Từ sau khi trưởng thành cho đến giờ, bọn họ chưa bao giờ quá thân thiết như vậy.
“Tiểu tử thối, em có biết anh ghét em nhất mà cũng thương em nhất không!”
“Em cũng vậy!”
Cảnh Mộ Chi chăm chú nhìn hắn.
Tình cảm anh em rạn vỡ cùng vết thương nội tâm, sau vài cú vung tay lại thần kì khép lại.
“Vừa rồi anh đều gạt em. Không sai, anh thật sự muốn mang Tiêu Thạch đi Ý, lại bị y từ chối, không có chút xíu suy nghĩ luôn. Hôm trước, em thấy chúng ta ở chung một chỗ, kỳ thực chỉ là anh đưa y đến viện Nhân Ái xử lý thủ tục thôi, anh cùng y trong lúc đó, căn bản cái gì cũng chưa làm…” Cảnh Thần Chi tinh tế giải thích hiểu lầm gần đây.
“Sáng nay y vừa đem di thể mẫu thân đi hỏa táng, còn chuyển cho em hai nghìn vạn tệ trong tài khoản, tiền là của Hoa Vi Vi trả thay. Y nói muốn đưa di cốt của mẫu thân về quê, cho bà trải qua ngày tháng yên tĩnh. Em mau đuổi theo đi, nếu không nói rõ, nói không chừng em sẽ lạc mất y luôn đó.”
“Thật sao?” mắt Cảnh Mộ Chi dần dần sáng rực rỡ.
“Mau đi đi!” Cảnh Thần Chi đẩy hắn một cái.
Cảnh Mộ Chi không nói hai lời, chạy biến ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook