Đào Nguyệt
-
Quyển 2 - Chương 13
_ Ta trở về rồi đây, Thiên Đào !
Nam nhân một thân hắc bào ướt sũng đứng giữa cơn mưa, khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen trong vắt ánh lên màu vàng kim rạng rỡ như tinh tú trên trời chỉ chăm chú ngắm nhìn thiếu niên đang ngây ngốc trên cành đào. Hắn nhẹ nhàng leo lên ngồi cạnh Đào Quân, rồi mở chiếc áo choàng trên người khoác lên trên cơ thể mảnh khảnh của cậu.
_ Sao lại ngồi ngoài mưa thế này ?Chúng ta về nhà thôi !
Nói rồi hắn nhanh chóng ôm lấy thiếu niên, cước bộ nhẹ nhàng lướt qua những cành lá xum xuê hướng về hang động ấm áp kia. Thiên Đào ngỡ ngàng nằm trong vòng ngực rắn chắc của nam nhân, cơ thể trở nên nhẹ hẫng được bao bọc trong ấm áp và ôn nhu vô vàn. Thiếu niên cứ thế mở to đôi mắt anh đào, sắc tím trong đôi con ngươi trong suốt kịch liệt dao động, mà trong đó chỉ phản chiếu lại bóng hình của nam nhân trước mặt.
_ Nguyệt ?
_ Ân ?
_ Nguyệt …Là ngươi sao ?
_ Ừ, là ta.
Trong nháy mắt, Lãnh Nguyệt đã ôm thiếu niên trở về hang động quen thuộc kia. Hắn nhẹ nhàng đưa thiếu niên ngồi xuống cạnh hỏa lô để sưởi ấm, rồi đi đun một chút nước ấm.
_ Mau thay đồ đi, ngươi ướt cả rồi !
Thiên Đào vẫn ngơ ngác nhìn nam nhân đang bận bịu giúp nó lau khô tóc mà không hề để ý đến tình trạng một thân phong sương bụi đường của y. Trong bất giác, sóng mũi nó cay xè. Một cảm giác ngọt ngào và ấm áp cứ thế trào dâng trong lòng nó, đúng vậy, người nam nhân này, chính là Lãnh Nguyệt. Nó đã biết người này, sẽ mãi mang lại cho nó những cảm xúc mà trước đây nó chưa từng biết đến, sẽ không bao giờ làm cho nó phải buồn chán…là Lãnh Nguyệt của nó…
_ Nguyệt…
_ Ân ?
_ Ngươi đã trở lại.
_ Ừ, ta đã trở lại…
Lãnh Nguyệt mỉm cười ôn nhu nhìn con người mà y đã nhớ mong trong bao ngày qua. Dù cho thiếu niên muốn hắn quên đi mình để có thể tịnh tâm làm việc lớn, xong chỉ lại làm cho tâm trí nam nhân càng thêm loạn. Chỉ khi lại được nhìn thấy con người xinh đẹp tựa đóa bạch đào thuần khiết kia, y mới có thể tịnh tâm lại được. ”Thiên Đào a Thiên Đào, ngươi từ khi nào đã khiến ta trở thành như thế này?”
_ Nào mau thay đồ nếu không sẽ bị phong hàn mất, để ta giúp ngươi đi lấy quần áo sạch.
Nói rồi nam nhân nhanh chóng lấy một bộ y phục từ rương gỗ mang đến, sau đó giúp thiếu niên thay đổi quần áo đã ướt sũng trên người.
Từng kiện y bào bạch sắc rơi xuống đất, dần để lộ ra làn da mịn màng trắng nõn như tuyết. Động tác của nam nhân thoáng chậm lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục mặc kiện y phục khô ráo cho thiếu niên.
_ Thiên Đào, ngươi gầy đi nhiều.
Thiên Đào khẽ run lên khi nghe nam nhân gọi tên mình. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi…nó mới lại nghe thấy có người gọi tên mình. Thanh âm của nam nhân khi gọi tên nó thật ấm áp. Nó thật muốn mãi nghe nam nhân cứ như vậy mà gọi tên của nó…
_ Nguyệt,ta cũng giúp ngươi thay y phục.
Vẫn là kiện y bào hắc sắc sang quý thoáng nhìn vô cùng giản dị mà nó đã cho nam nhân mượn vào lần đầu gặp nhau. Thiếu niên nhẹ nhàng cởi bỏ từng tầng y phục ướt sũng của nam nhân, thân thể tráng kiện của Lãnh Nguyệt dần hiện ra dưới ánh lửa, nổi bật hơn cả trên làn da trắng là những vết sẹo dữ tợn đã từng là những vết thương suýt lấy mạng y. Đào Quân thoáng chạm qua những vết sẹo gồ ghề, xong lại chỉ cảm thấy cơ thịt rắn chắc nam tính của người kia.
_ Thiên Đào…
_ Ân ?
Nam nhân ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của thiếu niên, rồi nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ôn nhu trên cánh môi hồng nhạt mềm mại. Hơi thở nóng rực của nam nhân khẽ phả lên mặt Đào Quân, mùi hương gỗ trầm tràn ngập cánh mũi nó, vô cùng dễ chịu.
_ Thiên Đào….Thiên Đào….
Nghe giọng nói trầm thấp kia cư nhiên chỉ gọi đến tên mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên bất giác đỏ bừng lên.
_ Ân ?
Nam nhân lại càng ôm chặt lấy thiếu niên, cảm nhận rõ thân thể mềm mại ấm áp của cậu, ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt như hương hoa anh đào thoang thoảng nơi cánh mũi vô cùng dễ chịu, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo kia của người trong lòng, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đúng vậy, là vô cùng thỏa mãn…
_ Ta nhớ ngươi vô cùng, Thiên Đào…
_ Ta cũng nhớ ngươi, Nguyệt…
Cả hai nhìn nhau cười tràn đầy hạnh phúc.
Lãnh Nguyệt ôm thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, lấy từ trong ngực ra một chiếc bao nhỏ. Nhìn ánh mắt tò mò của thiếu niên, hắn lại cười ôn nhu. Thứ được hắn lấy ra từ chiếc bao, là một đôi hài lụa nguyệt sắc được may vô cùng tinh xảo.
_ Ta nghĩ ngươi sẽ thích nó.
Nói rồi hắn nhẹ nhàng quỳ gối xuống, nâng một chân của thiếu niên lên, mang vào vớ lụa mềm mại rồi ướm hài vào đôi chân trắng ngần kia.
_ Đúng như ta nghĩ, thật vừa vặn. Thiên Đào, ngươi thấy sao ?
Thiên Đào ngạc nhiên nhìn đôi hài tinh xảo vừa vặn kia, cảm giác mang vào êm ái vô cùng. Hàng mi dày khẽ chớp động, tử sắc lấp lánh nhìn món quà bất ngờ mà Lãnh Nguyệt đã tự tay mang cho nó, bất giác, nó cảm giác như tim mình muốn nức ra vì vui sướng.
_ Ta rất thích nó, Nguyệt Nguyệt, cám ơn ngươi !
Nhìn thiếu niên đung đưa đôi chân nhỏ nhắn để nhìn ngắm đôi hài, rồi hào hứng đi vài vòng quanh hắn, Lãnh Nguyệt cười phá lên. Đào nhi của hắn, thật sự quá mức khả ái đi, thật khiến cho hắn luôn muốn hảo hảo yêu thương và bảo vệ.
_ Ngươi thích nó là tốt rồi ! Là ta thấy Đào nhi của ta lúc nào cũng chân trần như thế chỉ sợ sẽ bị cóng chân mất thôi, nên khi thấy đôi hài này thì lập tức mua cho ngươi. Thật may mắn vì ngươi thích nó.
Thiên Đào vui vẻ đi vài vòng rồi chạy lại đến trước mặt nam nhân, chiếc miệng xinh xắn khẽ chu chu lên nhìn Lãnh Nguyệt.
_ Bản Quân không phải là muốn đi chân trần, mà là do không hiểu sao bao nhiêu hài của ta đều biến mất vô tung vô tích, cho nên mới…
Nói đến đây thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn đôi hài mới. Nam nhân vừa buồn cười vừa thương yêu ôm lấy thiếu niên vào lòng.
_ Thiên Đào…
_ Ân ?
_ TA THÍCH NGƯƠI.
Nam nhân bá đạo cắn lấy cánh môi mềm mại đang định nói gì đó, hôn một nụ hôn dài và sâu đến mức Thiên Đào gần như bị ngạt thở.
_ Hãy đi cùng ta, được không ?
Thiếu niên động tình khuôn mặt lại diễm lệ hơn bao giờ hết. Đôi con ngươi tử mâu trong suốt phủ một tầng hơi nước phiến tình, cánh môi sưng đỏ căn mộng như mật ngọt cùng mùi hương hoa đào thoang thoảng trong không khí khiến trong lòng nam nhân dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
_ Được, ta đồng ý.
Nam nhân một thân hắc bào ướt sũng đứng giữa cơn mưa, khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen trong vắt ánh lên màu vàng kim rạng rỡ như tinh tú trên trời chỉ chăm chú ngắm nhìn thiếu niên đang ngây ngốc trên cành đào. Hắn nhẹ nhàng leo lên ngồi cạnh Đào Quân, rồi mở chiếc áo choàng trên người khoác lên trên cơ thể mảnh khảnh của cậu.
_ Sao lại ngồi ngoài mưa thế này ?Chúng ta về nhà thôi !
Nói rồi hắn nhanh chóng ôm lấy thiếu niên, cước bộ nhẹ nhàng lướt qua những cành lá xum xuê hướng về hang động ấm áp kia. Thiên Đào ngỡ ngàng nằm trong vòng ngực rắn chắc của nam nhân, cơ thể trở nên nhẹ hẫng được bao bọc trong ấm áp và ôn nhu vô vàn. Thiếu niên cứ thế mở to đôi mắt anh đào, sắc tím trong đôi con ngươi trong suốt kịch liệt dao động, mà trong đó chỉ phản chiếu lại bóng hình của nam nhân trước mặt.
_ Nguyệt ?
_ Ân ?
_ Nguyệt …Là ngươi sao ?
_ Ừ, là ta.
Trong nháy mắt, Lãnh Nguyệt đã ôm thiếu niên trở về hang động quen thuộc kia. Hắn nhẹ nhàng đưa thiếu niên ngồi xuống cạnh hỏa lô để sưởi ấm, rồi đi đun một chút nước ấm.
_ Mau thay đồ đi, ngươi ướt cả rồi !
Thiên Đào vẫn ngơ ngác nhìn nam nhân đang bận bịu giúp nó lau khô tóc mà không hề để ý đến tình trạng một thân phong sương bụi đường của y. Trong bất giác, sóng mũi nó cay xè. Một cảm giác ngọt ngào và ấm áp cứ thế trào dâng trong lòng nó, đúng vậy, người nam nhân này, chính là Lãnh Nguyệt. Nó đã biết người này, sẽ mãi mang lại cho nó những cảm xúc mà trước đây nó chưa từng biết đến, sẽ không bao giờ làm cho nó phải buồn chán…là Lãnh Nguyệt của nó…
_ Nguyệt…
_ Ân ?
_ Ngươi đã trở lại.
_ Ừ, ta đã trở lại…
Lãnh Nguyệt mỉm cười ôn nhu nhìn con người mà y đã nhớ mong trong bao ngày qua. Dù cho thiếu niên muốn hắn quên đi mình để có thể tịnh tâm làm việc lớn, xong chỉ lại làm cho tâm trí nam nhân càng thêm loạn. Chỉ khi lại được nhìn thấy con người xinh đẹp tựa đóa bạch đào thuần khiết kia, y mới có thể tịnh tâm lại được. ”Thiên Đào a Thiên Đào, ngươi từ khi nào đã khiến ta trở thành như thế này?”
_ Nào mau thay đồ nếu không sẽ bị phong hàn mất, để ta giúp ngươi đi lấy quần áo sạch.
Nói rồi nam nhân nhanh chóng lấy một bộ y phục từ rương gỗ mang đến, sau đó giúp thiếu niên thay đổi quần áo đã ướt sũng trên người.
Từng kiện y bào bạch sắc rơi xuống đất, dần để lộ ra làn da mịn màng trắng nõn như tuyết. Động tác của nam nhân thoáng chậm lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục mặc kiện y phục khô ráo cho thiếu niên.
_ Thiên Đào, ngươi gầy đi nhiều.
Thiên Đào khẽ run lên khi nghe nam nhân gọi tên mình. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi…nó mới lại nghe thấy có người gọi tên mình. Thanh âm của nam nhân khi gọi tên nó thật ấm áp. Nó thật muốn mãi nghe nam nhân cứ như vậy mà gọi tên của nó…
_ Nguyệt,ta cũng giúp ngươi thay y phục.
Vẫn là kiện y bào hắc sắc sang quý thoáng nhìn vô cùng giản dị mà nó đã cho nam nhân mượn vào lần đầu gặp nhau. Thiếu niên nhẹ nhàng cởi bỏ từng tầng y phục ướt sũng của nam nhân, thân thể tráng kiện của Lãnh Nguyệt dần hiện ra dưới ánh lửa, nổi bật hơn cả trên làn da trắng là những vết sẹo dữ tợn đã từng là những vết thương suýt lấy mạng y. Đào Quân thoáng chạm qua những vết sẹo gồ ghề, xong lại chỉ cảm thấy cơ thịt rắn chắc nam tính của người kia.
_ Thiên Đào…
_ Ân ?
Nam nhân ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của thiếu niên, rồi nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ôn nhu trên cánh môi hồng nhạt mềm mại. Hơi thở nóng rực của nam nhân khẽ phả lên mặt Đào Quân, mùi hương gỗ trầm tràn ngập cánh mũi nó, vô cùng dễ chịu.
_ Thiên Đào….Thiên Đào….
Nghe giọng nói trầm thấp kia cư nhiên chỉ gọi đến tên mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên bất giác đỏ bừng lên.
_ Ân ?
Nam nhân lại càng ôm chặt lấy thiếu niên, cảm nhận rõ thân thể mềm mại ấm áp của cậu, ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt như hương hoa anh đào thoang thoảng nơi cánh mũi vô cùng dễ chịu, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo kia của người trong lòng, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đúng vậy, là vô cùng thỏa mãn…
_ Ta nhớ ngươi vô cùng, Thiên Đào…
_ Ta cũng nhớ ngươi, Nguyệt…
Cả hai nhìn nhau cười tràn đầy hạnh phúc.
Lãnh Nguyệt ôm thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, lấy từ trong ngực ra một chiếc bao nhỏ. Nhìn ánh mắt tò mò của thiếu niên, hắn lại cười ôn nhu. Thứ được hắn lấy ra từ chiếc bao, là một đôi hài lụa nguyệt sắc được may vô cùng tinh xảo.
_ Ta nghĩ ngươi sẽ thích nó.
Nói rồi hắn nhẹ nhàng quỳ gối xuống, nâng một chân của thiếu niên lên, mang vào vớ lụa mềm mại rồi ướm hài vào đôi chân trắng ngần kia.
_ Đúng như ta nghĩ, thật vừa vặn. Thiên Đào, ngươi thấy sao ?
Thiên Đào ngạc nhiên nhìn đôi hài tinh xảo vừa vặn kia, cảm giác mang vào êm ái vô cùng. Hàng mi dày khẽ chớp động, tử sắc lấp lánh nhìn món quà bất ngờ mà Lãnh Nguyệt đã tự tay mang cho nó, bất giác, nó cảm giác như tim mình muốn nức ra vì vui sướng.
_ Ta rất thích nó, Nguyệt Nguyệt, cám ơn ngươi !
Nhìn thiếu niên đung đưa đôi chân nhỏ nhắn để nhìn ngắm đôi hài, rồi hào hứng đi vài vòng quanh hắn, Lãnh Nguyệt cười phá lên. Đào nhi của hắn, thật sự quá mức khả ái đi, thật khiến cho hắn luôn muốn hảo hảo yêu thương và bảo vệ.
_ Ngươi thích nó là tốt rồi ! Là ta thấy Đào nhi của ta lúc nào cũng chân trần như thế chỉ sợ sẽ bị cóng chân mất thôi, nên khi thấy đôi hài này thì lập tức mua cho ngươi. Thật may mắn vì ngươi thích nó.
Thiên Đào vui vẻ đi vài vòng rồi chạy lại đến trước mặt nam nhân, chiếc miệng xinh xắn khẽ chu chu lên nhìn Lãnh Nguyệt.
_ Bản Quân không phải là muốn đi chân trần, mà là do không hiểu sao bao nhiêu hài của ta đều biến mất vô tung vô tích, cho nên mới…
Nói đến đây thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn đôi hài mới. Nam nhân vừa buồn cười vừa thương yêu ôm lấy thiếu niên vào lòng.
_ Thiên Đào…
_ Ân ?
_ TA THÍCH NGƯƠI.
Nam nhân bá đạo cắn lấy cánh môi mềm mại đang định nói gì đó, hôn một nụ hôn dài và sâu đến mức Thiên Đào gần như bị ngạt thở.
_ Hãy đi cùng ta, được không ?
Thiếu niên động tình khuôn mặt lại diễm lệ hơn bao giờ hết. Đôi con ngươi tử mâu trong suốt phủ một tầng hơi nước phiến tình, cánh môi sưng đỏ căn mộng như mật ngọt cùng mùi hương hoa đào thoang thoảng trong không khí khiến trong lòng nam nhân dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
_ Được, ta đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook