Đạo Ngụy Dị Tiên
-
Chương 19: Mê Tín
Nghe lời nói này của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu mở to hai mắt, nói: "Có, có, ông nội ta còn nói với ta, đừng chạy ra ngoài thôn, người bên ngoài thôn rất xấu, bắt được trẻ con, sẽ lột da rồi phủ da chó lên để làm chó mà dạy, bởi vì con nít thông minh, cho nên bọn chúng có thể dùng những con chó có thể hiểu tiếng người để biểu diễn tạp kĩ trên đường phố, những hài tử đó thì thảm rồi, bởi vì thân thể bị da chó dính liền, cũng sẽ không lớn được nữa."
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày rồi lắc đầu, "Không, ta không nói đến mấy câu chuyện hù dọa trẻ con của mấy người già, ta nói là mấy chuyện giống na ná như Du Lão Gia ấy."
"Giống như Du Lão Gia sao? Để ta nhớ xem..." Bạch Linh Miểu hơi cau mày bắt đầu suy tư. "Bình thường ông nội ta kể chuyện đều rất lung tung, nhưng đa số đều là mấy loại như rắn lớn trong núi ăn thịt người thôi, loại như Du Lão Gia thực sự rất ít."
"Vậy là ai đã nói với ông nội ngươi chuyện Du Lão Gia?"
Bạch Linh Miểu trợn to hai mắt vẻ vô tội, "Đương nhiên là ông của ông nội ta nói cho ông ấy biết rồi, về sau ông nội ta lại nói cho ta, tương lai ta cũng sẽ nói cho cháu của ta."
Lý Hỏa Vượng vò đầu, không ngờ đây là câu chuyện gia truyền, xem ra mình tính toán sai rồi.
"Lý sư huynh, ta biết một chuyện." Một thanh niên yếu ớt đứng dựa tường nãy giờ hóng hớt đột nhiên lên tiếng.
Người này có xương khớp dị dạng, một vai cao một vai thấp, toàn bộ cơ thể cực kì vặn vẹo, cho dù ở trong liệu phòng cũng được coi là tương đối "tướng mạo xuất chúng".
"Lý sư huynh, ta họ Triệu, ở nhà đứng thứ năm, huynh cứ gọi ta Triệu Ngũ là được rồi."
Bất kể ai nói cũng được, Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt hắn nói: "Được, ngươi nói đi."
Triệu Ngũ nhìn trái nhìn phải, cố ý nhẹ giọng nói nhỏ: "Mấy thứ tà môn mà huynh nói, ta nghe người lớn nói qua một loại, cái đồ chơi kia kêu là "Đại Lão Lão" (Hết Du Lão Gia giờ đến Đại Lão Lão, lão lão là bà ngoại - Độc Hành Giả)."
"Đại Lão Lão? Dáng dấp ra sao?" Lý Hỏa Vượng cấp tốc tìm ở trong đầu mình một lần, không hề tìm được hình ảnh nào nghe giống như vậy, theo mặt chữ mà suy đoán, cũng hoàn toàn không có đầu mối.
"Suỵt ~ Lý sư huynh, đừng nói lớn, nói nhỏ một chút, cái thứ này tà lắm, ta nghe nói rằng, Đại Lão Lão sẽ nghe được, nếu huynh nói thường xuyên, bọn chúng sẽ đến tìm huynh!"
"À!" Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng tinh thần tỉnh táo.
"Ta nghe cậu họ của ta nói là, chúng trước mặt mọi người thì có hình dáng khác nhau, có chút giống như yêu quái lỗ tai dài, có khi lại là ông bà đã qua đời của mình, nhưng có một điều duy nhất giống nhau là, bất kì ai chỉ cần ở bên cạnh họ một lát thì những người đó cũng đều sẽ biến thành Đại Lão Lão!"
Lý Hỏa Vượng sờ cằm như có điều suy nghĩ. "Địa phương này còn thật kì quái, thứ quái lạ gì cũng có, được, còn có không?"
"Có, còn có, còn có Công Bà Ngư (giờ lại có thêm cá ba mẹ chồng nữa - Độc Hành Giả), thứ này cũng tà môn ..."
Từ chỗ Triệu Ngũ, Lý Hỏa Vượng biết không ít những danh từ li kì cổ quái, mà mấy thứ này đều là tài liệu mà cậu muốn bỏ vào bên trong "đan dược thành tiên".
"Ngươi biết cũng thật không ít đấy, đa tạ, mấy tin tức này có thể giúp được ta." Đơn giản chỉ nói vật liệu luyện đan kịch độc, Đan Dương Tử có lẽ sẽ phát giác ra, nhưng thêm vào mấy thứ mà ngay cả cậu cũng không cách nào phân biệt được, độ tin cậy sẽ cao hơn nhiều.
Chỉ cần nghe không hiểu, bất kì thứ gì chỉ cần nghe không hiểu, vậy mới tỏ ra cao thâm.
Nghe được lời này của Lý Hỏa Vượng, Triệu Ngũ người khoái chí. "Đó đều là do ta nghe từ cậu họ của ta, ông ấy là người bán hàng rong, nơi đâu cũng đã đi qua, biết được cũng nhiều."
"Được rồi, lập tức đến giờ rồi, ta phải đi trở về, các ngươi cứ bình tĩnh chờ tin tức của ta." Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đứng lên đi ra ngoài.
Vừa đi chưa được hai bước, thì có bóng người cao ít nhất 1m9 chắn trước mặt cậu. "Ta ... ta... ta..."
Lý Hỏa Vượng biết tên đầu trọc trước mắt này, người trong liệu phòng đều gọi hắn là tên đần, là loại mắt gà chọi chảy nước miếng.
Nói hoàn toàn đần độn cũng không chính xác, hắn chỉ là có chút cà lăm thêm phản ứng chậm chạp cộng với trí lực thấp thôi. "Ta… ta… ta cũng biết!"
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, vươn tay vỗ vỗ lên cái đầu trọc của hắn, quay người đi ra cửa.
Hỏi một tên ngốc, không bằng cứ tự mình nói bừa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Hỏa Vượng liền bị Đan Dương Tử gọi đến chỗ ở của lão thật sớm. "Công pháp nội ngoại đại tiểu chu thiên mà ngươi nói, ta luyện cũng gần được rồi. Ngươi nói ra đan dược dùng phối hợp với công pháp đi."
"Dạ, sư phó." Lý Hỏa Vượng đi đến trước cái bảng đá một lần nữa làm bộ quan sát. "À..... Hai trái tim Đại Lão Lão, luyện lấy tinh hoa? Sư phó đây là ý gì?"
Đan Dương Tử tỏ vẻ bồn chồn ở trong phòng cứ quanh quẩn đi tới đi lui, trong miệng tự lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Thì ra là vậy sao? Đạo thành tiên lại dùng đến loại âm tà này?"
"Sư phó, Đại Lão Lão là cái gì?"
"Ngươi chớ xía vào, tiếp tục nói đi."
"Công bà ngư một con, lấy mang của nó, ngâm vào hai lượng thạch tín..."
Mấy thứ này là biết từ chỗ Triệu Ngũ, kết hợp với tri thức hiện đại của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng phối hợp với tinh lực cả đêm không ngủ, từ trong miệng của cậu lại nhẹ nhàng xuất ra một bộ biện pháp thành tiên có hệ thống.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nói xong tất cả những gì mình bịa ra, thì thấy lão hết sức phấn khởi, lẩm bẩm tự nói với mình cái gì đó.
Nhưng mà sau khi hắn tỉ mỉ phân biệt, đột nhiên cảm thấy hết sức kinh ngạc.
"Đúng, không sai được, thạch tín tính thiên hàn, phải cần công bà ngư cái loại vật khô nóng này để trung hòa. Tuyệt diệu mà! Lại còn có thể dùng Đại Lão Lão bỏ vào đan dược, trước đây sao ta không nghĩ tới chứ, nếu người có thể bỏ vào đan, thì mấy vật âm tà ngày sao lại không thể bỏ vào đan được chứ?" Gia hỏa này lại có thể bắt đầu nhớ lại chuyện cân bằng dược tính của đan dược luyện ra.
Lý Hỏa Vượng phát hiện, Đan Dương Tử lúc thông minh thì rất thông minh, nhưng lúc ngu muội thì thực sự ngu muội, lão ai cũng đều không tin, chỉ tin những gì bản thân mình nghĩ không ra.
Nếu như có một từ để diễn tả, đó chính là mê tín, ở thế giới không có quỷ thần, mê tín quỷ thần đại biểu cho ngu muội, nhưng thế giới có quỷ thần, mê tín vẫn như cũ là ngu muội, chỉ là cái thứ để mê tín khác nhau mà thôi.
Đúng lúc này, tay phải Đan Dương Tử thò vào trong ống tay áo của mình để lấy đồ, một cái chuông bằng đồng bị thiếu một góc xuất hiện trong tay lão, chính là cái loại chuông mà cậu thấy dùng để điều khiển cương thi trong phim mấy phim thể loại cương thi.
Lúc lão bắt đầu dùng sức lắc, tiếng chuông chói tai bỗng chốc vang lên, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cậu theo bản năng che đầu, cắn chặt răng.
Loại âm thanh quỷ dị của cái chuông đồng này không những ảnh hưởng đến thính lực của cậu, mà còn ảnh hưởng đến mắt của cậu.
Mọi thứ xung quanh đều bắt đầu vặn vẹo biến hình, toàn bộ thế giới dường như bị động đất, kịch liệt lay động.
"Chuyện gì xảy ra? Đan Dương Tử đang làm cái trò gì? Mình có cái gì sơ suất sao? Lẽ nào bị lão phát hiện rồi sao?"
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, cậu thấy cái góc bàn, mép đạo bào của Đan Dương Tử, thậm chí là mép cuốn thiên thư nghiêng nghiêng bên cạnh, toàn bộ bên trong căn phòng, bất luận cái mép đồ vật nào mà cậu thấy được.
Ở phần góc, mép của mấy đồ vật đó dường như đang sống lại, giống như đang giãy giụa, chầm chậm ngưng tụ trước mặt của Đan Dương Tử. (Cái đoạn này tả khó hiểu vãi, theo mình hiểu thì mấy cái rìa của đồ vật như là góc bàn, mép bàn, mép đạo bào của Đan Dương Tử, mép của cuốn thiên thư nó không đứng yên mà nó bắt đầu lượn sóng, tưởng tượng giống như mép của con cái đuối đang bơi ý- Độc Hành Giả).
Rất khó miêu tả đám đồ vật mà được hình thành từ mấy cái rìa, góc của những vật thể khác ở trong phòng nó có hình dạng gì, nhưng chắc chắn một điều là nó có thể sống hoạt động.
Lý Hỏa Vượng cho rằng mình nhìn lầm, cậu ra sức lắc lắc cái đầu, kết quả cũng không ổn, lắc một cái, thì mấy thứ kia theo cái lắc của Lý Hỏa Vượng lại biến thành hai cái. (Chắc đang phê thuốc đây rồi, tả thấy giống quá - Độc Hành Giả).
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày rồi lắc đầu, "Không, ta không nói đến mấy câu chuyện hù dọa trẻ con của mấy người già, ta nói là mấy chuyện giống na ná như Du Lão Gia ấy."
"Giống như Du Lão Gia sao? Để ta nhớ xem..." Bạch Linh Miểu hơi cau mày bắt đầu suy tư. "Bình thường ông nội ta kể chuyện đều rất lung tung, nhưng đa số đều là mấy loại như rắn lớn trong núi ăn thịt người thôi, loại như Du Lão Gia thực sự rất ít."
"Vậy là ai đã nói với ông nội ngươi chuyện Du Lão Gia?"
Bạch Linh Miểu trợn to hai mắt vẻ vô tội, "Đương nhiên là ông của ông nội ta nói cho ông ấy biết rồi, về sau ông nội ta lại nói cho ta, tương lai ta cũng sẽ nói cho cháu của ta."
Lý Hỏa Vượng vò đầu, không ngờ đây là câu chuyện gia truyền, xem ra mình tính toán sai rồi.
"Lý sư huynh, ta biết một chuyện." Một thanh niên yếu ớt đứng dựa tường nãy giờ hóng hớt đột nhiên lên tiếng.
Người này có xương khớp dị dạng, một vai cao một vai thấp, toàn bộ cơ thể cực kì vặn vẹo, cho dù ở trong liệu phòng cũng được coi là tương đối "tướng mạo xuất chúng".
"Lý sư huynh, ta họ Triệu, ở nhà đứng thứ năm, huynh cứ gọi ta Triệu Ngũ là được rồi."
Bất kể ai nói cũng được, Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt hắn nói: "Được, ngươi nói đi."
Triệu Ngũ nhìn trái nhìn phải, cố ý nhẹ giọng nói nhỏ: "Mấy thứ tà môn mà huynh nói, ta nghe người lớn nói qua một loại, cái đồ chơi kia kêu là "Đại Lão Lão" (Hết Du Lão Gia giờ đến Đại Lão Lão, lão lão là bà ngoại - Độc Hành Giả)."
"Đại Lão Lão? Dáng dấp ra sao?" Lý Hỏa Vượng cấp tốc tìm ở trong đầu mình một lần, không hề tìm được hình ảnh nào nghe giống như vậy, theo mặt chữ mà suy đoán, cũng hoàn toàn không có đầu mối.
"Suỵt ~ Lý sư huynh, đừng nói lớn, nói nhỏ một chút, cái thứ này tà lắm, ta nghe nói rằng, Đại Lão Lão sẽ nghe được, nếu huynh nói thường xuyên, bọn chúng sẽ đến tìm huynh!"
"À!" Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng tinh thần tỉnh táo.
"Ta nghe cậu họ của ta nói là, chúng trước mặt mọi người thì có hình dáng khác nhau, có chút giống như yêu quái lỗ tai dài, có khi lại là ông bà đã qua đời của mình, nhưng có một điều duy nhất giống nhau là, bất kì ai chỉ cần ở bên cạnh họ một lát thì những người đó cũng đều sẽ biến thành Đại Lão Lão!"
Lý Hỏa Vượng sờ cằm như có điều suy nghĩ. "Địa phương này còn thật kì quái, thứ quái lạ gì cũng có, được, còn có không?"
"Có, còn có, còn có Công Bà Ngư (giờ lại có thêm cá ba mẹ chồng nữa - Độc Hành Giả), thứ này cũng tà môn ..."
Từ chỗ Triệu Ngũ, Lý Hỏa Vượng biết không ít những danh từ li kì cổ quái, mà mấy thứ này đều là tài liệu mà cậu muốn bỏ vào bên trong "đan dược thành tiên".
"Ngươi biết cũng thật không ít đấy, đa tạ, mấy tin tức này có thể giúp được ta." Đơn giản chỉ nói vật liệu luyện đan kịch độc, Đan Dương Tử có lẽ sẽ phát giác ra, nhưng thêm vào mấy thứ mà ngay cả cậu cũng không cách nào phân biệt được, độ tin cậy sẽ cao hơn nhiều.
Chỉ cần nghe không hiểu, bất kì thứ gì chỉ cần nghe không hiểu, vậy mới tỏ ra cao thâm.
Nghe được lời này của Lý Hỏa Vượng, Triệu Ngũ người khoái chí. "Đó đều là do ta nghe từ cậu họ của ta, ông ấy là người bán hàng rong, nơi đâu cũng đã đi qua, biết được cũng nhiều."
"Được rồi, lập tức đến giờ rồi, ta phải đi trở về, các ngươi cứ bình tĩnh chờ tin tức của ta." Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đứng lên đi ra ngoài.
Vừa đi chưa được hai bước, thì có bóng người cao ít nhất 1m9 chắn trước mặt cậu. "Ta ... ta... ta..."
Lý Hỏa Vượng biết tên đầu trọc trước mắt này, người trong liệu phòng đều gọi hắn là tên đần, là loại mắt gà chọi chảy nước miếng.
Nói hoàn toàn đần độn cũng không chính xác, hắn chỉ là có chút cà lăm thêm phản ứng chậm chạp cộng với trí lực thấp thôi. "Ta… ta… ta cũng biết!"
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, vươn tay vỗ vỗ lên cái đầu trọc của hắn, quay người đi ra cửa.
Hỏi một tên ngốc, không bằng cứ tự mình nói bừa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Hỏa Vượng liền bị Đan Dương Tử gọi đến chỗ ở của lão thật sớm. "Công pháp nội ngoại đại tiểu chu thiên mà ngươi nói, ta luyện cũng gần được rồi. Ngươi nói ra đan dược dùng phối hợp với công pháp đi."
"Dạ, sư phó." Lý Hỏa Vượng đi đến trước cái bảng đá một lần nữa làm bộ quan sát. "À..... Hai trái tim Đại Lão Lão, luyện lấy tinh hoa? Sư phó đây là ý gì?"
Đan Dương Tử tỏ vẻ bồn chồn ở trong phòng cứ quanh quẩn đi tới đi lui, trong miệng tự lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Thì ra là vậy sao? Đạo thành tiên lại dùng đến loại âm tà này?"
"Sư phó, Đại Lão Lão là cái gì?"
"Ngươi chớ xía vào, tiếp tục nói đi."
"Công bà ngư một con, lấy mang của nó, ngâm vào hai lượng thạch tín..."
Mấy thứ này là biết từ chỗ Triệu Ngũ, kết hợp với tri thức hiện đại của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng phối hợp với tinh lực cả đêm không ngủ, từ trong miệng của cậu lại nhẹ nhàng xuất ra một bộ biện pháp thành tiên có hệ thống.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nói xong tất cả những gì mình bịa ra, thì thấy lão hết sức phấn khởi, lẩm bẩm tự nói với mình cái gì đó.
Nhưng mà sau khi hắn tỉ mỉ phân biệt, đột nhiên cảm thấy hết sức kinh ngạc.
"Đúng, không sai được, thạch tín tính thiên hàn, phải cần công bà ngư cái loại vật khô nóng này để trung hòa. Tuyệt diệu mà! Lại còn có thể dùng Đại Lão Lão bỏ vào đan dược, trước đây sao ta không nghĩ tới chứ, nếu người có thể bỏ vào đan, thì mấy vật âm tà ngày sao lại không thể bỏ vào đan được chứ?" Gia hỏa này lại có thể bắt đầu nhớ lại chuyện cân bằng dược tính của đan dược luyện ra.
Lý Hỏa Vượng phát hiện, Đan Dương Tử lúc thông minh thì rất thông minh, nhưng lúc ngu muội thì thực sự ngu muội, lão ai cũng đều không tin, chỉ tin những gì bản thân mình nghĩ không ra.
Nếu như có một từ để diễn tả, đó chính là mê tín, ở thế giới không có quỷ thần, mê tín quỷ thần đại biểu cho ngu muội, nhưng thế giới có quỷ thần, mê tín vẫn như cũ là ngu muội, chỉ là cái thứ để mê tín khác nhau mà thôi.
Đúng lúc này, tay phải Đan Dương Tử thò vào trong ống tay áo của mình để lấy đồ, một cái chuông bằng đồng bị thiếu một góc xuất hiện trong tay lão, chính là cái loại chuông mà cậu thấy dùng để điều khiển cương thi trong phim mấy phim thể loại cương thi.
Lúc lão bắt đầu dùng sức lắc, tiếng chuông chói tai bỗng chốc vang lên, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cậu theo bản năng che đầu, cắn chặt răng.
Loại âm thanh quỷ dị của cái chuông đồng này không những ảnh hưởng đến thính lực của cậu, mà còn ảnh hưởng đến mắt của cậu.
Mọi thứ xung quanh đều bắt đầu vặn vẹo biến hình, toàn bộ thế giới dường như bị động đất, kịch liệt lay động.
"Chuyện gì xảy ra? Đan Dương Tử đang làm cái trò gì? Mình có cái gì sơ suất sao? Lẽ nào bị lão phát hiện rồi sao?"
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, cậu thấy cái góc bàn, mép đạo bào của Đan Dương Tử, thậm chí là mép cuốn thiên thư nghiêng nghiêng bên cạnh, toàn bộ bên trong căn phòng, bất luận cái mép đồ vật nào mà cậu thấy được.
Ở phần góc, mép của mấy đồ vật đó dường như đang sống lại, giống như đang giãy giụa, chầm chậm ngưng tụ trước mặt của Đan Dương Tử. (Cái đoạn này tả khó hiểu vãi, theo mình hiểu thì mấy cái rìa của đồ vật như là góc bàn, mép bàn, mép đạo bào của Đan Dương Tử, mép của cuốn thiên thư nó không đứng yên mà nó bắt đầu lượn sóng, tưởng tượng giống như mép của con cái đuối đang bơi ý- Độc Hành Giả).
Rất khó miêu tả đám đồ vật mà được hình thành từ mấy cái rìa, góc của những vật thể khác ở trong phòng nó có hình dạng gì, nhưng chắc chắn một điều là nó có thể sống hoạt động.
Lý Hỏa Vượng cho rằng mình nhìn lầm, cậu ra sức lắc lắc cái đầu, kết quả cũng không ổn, lắc một cái, thì mấy thứ kia theo cái lắc của Lý Hỏa Vượng lại biến thành hai cái. (Chắc đang phê thuốc đây rồi, tả thấy giống quá - Độc Hành Giả).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook