Đạo Ngụy Dị Tiên
-
8: Xong Rồi
Trong lúc Lý Hỏa Vượng quay người đi về thì cậu thấy cô gái bạch tạng ngượng ngùng cởi giày, cô bé tháo chiếc vòng chân bằng vàng có quấy mấy vòng chỉ đỏ từ cái cổ chân trắng nõn gần như trong suốt của mình xuống.Mở to mắt nhận lấy, Lý Hỏa Vượng cầm chiếc vòng chân trong tay lật qua lật lại.
Chiếc vòng tuy có hơi nhỏ nhưng nói làm sao thì cũng là bằng vàng, ước chừng có thể đáng giá không ít tiền.Sau khi hài lòng nhét mấy món đồ vào ống tay áo rộng thùng thình của đạo bào, cậu chỉ vào thiếu nữ bạch tạng nói: "Các ngươi nghe đây, sau này liệu phòng do cô ta quản, có chuyện gì cũng phải nghe lời cô ấy."Thấy mọi người ngập ngừng gật đầu, Lý Hỏa Vượng cầm những đan liệu (tài liệu luyện đan - Độc Hành Giả) chạy về đan phòng.Cậu vừa đi vừa liếc trộm bên hông những người khác, ý đồ tìm một khối ngọc bội khác.
Đáng tiếc, cậu phải thất vọng, vì phát hiện bản thân không tìm được cái nào.Lúc Lý Hỏa Vượng một lần nữa quay lại đan phòng thì thấy áp lực tăng gấp bội, cái đan lô kia từ từ mở ra.Mấy viên đan dược màu xanh đậm theo cái phất ống tay áo của Đan Dương Tử, nhanh chóng xếp thành một hàng chỉnh tề bay vào cái hồ lô màu vàng đất đang được đeo bên hông của lão.Lý Hỏa Vượng nhìn một chiêu này mê tít không thôi, đây hẳn là thần thông trong lời của Huyền Âm đã nói, bản thân không biết có thể nghĩ biện pháp học được hay không.
"Kiếm tiền có lẽ là bố cục nhỏ của mình, nếu như có thể mang những năng lực này về được hiện thực, thì ..."Lý Hỏa Vượng khom lưng để những đan liệu trong tay xuống, chuẩn bị đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bây giờ bản thân cái gì cũng không hiểu, hãy cứ nghe nhiều xem nhiều vậy."Huyền Dương ~""Lại đi làm việc nữa à? Nhanh vậy sao trời? Mình đúng là thành chân chạy vặt sao? Cũng không thể luôn luôn làm chân chạy được, có lẽ phải nghĩ biện pháp để cho lão "đầu ghẻ" này giao thần thông cho mình mới được."Lý Hỏa Vượng khép hai tay hướng Đan Dương Tử thi lễ.
"Sư phó, người có gì phân phó?""Đi, đi đến liệu phòng, mang dược dẫn gọi là Bạch Linh Diểu tới đây."Tim Lý Hỏa Vượng bỗng chốc hồi hộp, tay phải đang chắp lại thi lễ bỗng luồn vào trong ống tay áo mò mẫm cái vòng chân có quấn sợi chỉ đỏ, Bạch Linh Diểu hình như là tên gọi của cô bé bị bệnh bạch tạng thì phải."Hả?" Đan Dương Tử quay đầu nhìn tên đệ tử mới nửa ngày không phản ứng gì.Lý Hỏa Vượng tức thời cảm thấy đau răng, nói thật thì, bản thân vừa mới nói muốn bảo kê cô bé, giờ thì lập tức phải chạy về nói để cho cô bé đi chịu chết, điều này thực là không thể nào nói nổi rồi."Lời ta nói ngươi không nghe sao?"Cảm thấy giọng điệu của Đan Dương Tử bắt đầu trở nên không thân thiện, Lý Hỏa Vượng không có cách nào đành thở dài một hơi nhắm nghiền hai mắt.Đợi lần nữa cậu mở mắt ra thì đã quay về trong phòng bệnh trắng tinh rồi, "Vậy giờ phải làm sao?"Nếu như trong quá khứ, cậu không nói hai lời lập tức làm theo, nhưng vấn đề là bây giờ thế giới bên kia rất có thể là một thế giới chân thực, nếu bản thân mình thực sự mang người đi, thì vậy cũng giống như là giết người rồi, quả thực có chút không qua được một ải kia ở trong lòng.Đợi sau khi mấy vị y tá thả mình ra, Lý Hỏa Vượng cắn móng tay cái của mình, bồi hồi đi tới đi lui trong phòng.
"Làm sao đây? Làm sao đây?"Không đợi cậu nghĩ ra biện pháp tốt, cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy vào, Lý Hỏa Vượng thấy bác sĩ điều trị cho mình từ bên ngoài cửa đi vào.Cậu liền cười khổ, thôi, lần này hai bên đều bị chặn rồi, muốn chạy cũng không cách nào chạy.Bác sĩ mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép lấy tay chỉ chỉ vào cậu.
"Cậu đó, đợi người nhà tới thăm bệnh rời khỏi, chúng ta sẽ nói chuyện riêng.""Người nhà thăm bệnh?"Không đợi Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, cậu đã thấy cảnh mẹ mình với gương mặt tiều tụy cầm theo túi trái cây vội vã từ bên ngoài tiến vào."Mẹ nghe nói con đánh nhau với người ta ở bệnh viện? Đầu con sao rồi? Sao lại băng bó thành như vầy? Đau không con?" Người phụ nữ xông đến, quan sát cậu với vẻ mặt khẩn trương."Mẹ, không đau, con không sao, con thực sự không sao, người có sao là bọn họ." Lý Hỏa Vượng lật đật trấn an.Vỗ về một hồi, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng không khiến mẹ của mình không rơi lệ.Trước mặt người thân cận nhất của mình, cho dù bên kia có phiền phức gì thì lúc này cũng bỏ qua một bên."Mẹ yên tâm, con rất tốt, bệnh con đỡ nhiều rồi, hơn nữa mấy môn học của con cũng không có đình chỉ, đợi xuất viện thì có thể tham gia cao khảo (Kì thi lớn nhất thế giới, Tốt nghiệp phổ thông đồng thời xét tuyển Đại Học bên Trung Quốc - Độc Hành Giả)." Lý Hỏa Vượng tận lực tốt khoe xấu che."Đừng giấu mẹ, bác sĩ nói cho mẹ biết hết rồi, nói xem, mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Là ai ra tay trước?"Lý Hỏa Vượng cố hết sức dùng giọng điệu nhẹ nhàng để kể lại cho mẹ mình nghe, chỉ có điều hình như cũng không có được nhẹ nhàng bao nhiêu."Lý lẽ thuộc về tụi con, trả tiền bồi thường cái gì? Là bọn họ không đúng, cho dù có bệnh thì cũng là trách nhiệm trông nom của bệnh viện! Nhà chúng ta trước giờ chưa từng ăn hiếp người khác, nhưng tuyệt đối cũng không để người khác ăn hiếp chúng ta! Có bản lĩnh thì đi kiện đi! Ra đến toà thì cũng là chúng ta có lý!" Tôn Hiểu Cầm kích động đập bàn ầm ầm.Nhìn bác sĩ lúng túng sờ sờ mũi, Lý Hỏa Vượng tiếp tục trấn an.
"Mẹ, mẹ, đừng kích động, đừng kích động, hiếm khi mẹ được đến đây một chuyến, đi, ngồi đây với con."Tôn Hiểu Cầm dằn lại sự tức giận ở trong lòng, cúi người lấy trái cây trong túi ra.
"Chuyện này con không cần lo, để mẹ xử lý, đây, loại nho mà con thích này, còn nữa, ăn nhiều một chút, con xem con ốm thành cái dạng gì rồi, thức ăn ở bệnh viện không tốt sao?""Không có, không có, thức ăn ở bệnh viện rất tốt." Lý Hỏa Vượng ngồi ăn ở bên cạnh mẹ mình.Nghe tiếng phàn nàn của mẹ, ăn những trái nho ngọt lịm, Lý Hỏa Vượng cảm thấy tâm mình yên tĩnh lại.Cậu thích cảm giác này, sau khi nhập viện cậu đã rất lâu rồi không thể nghiệm được sự ấm áp bên cạnh người nhà.Nhìn mẹ của mình, Lý Hỏa Vượng dường như muốn mở miệng nói ra tất cả những gì xảy ra trên người mình, nhưng lời ra đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống.Không được, mẹ không giống Dương Na, nếu mình nói ra, mẹ sẽ cho rằng bệnh tình mình đã nặng hơn, không thể lại để mẹ lo lắng nữa, đợi sau khi mọi chuyện ổn định rồi lại nói với mẹ vậy.Trong lúc hai mẹ con trò chuyện rất vui vẻ, điện thoại của bác sĩ ở bên cạnh reo lên, "Bà Tôn, gia đình của bệnh nhân Lưu cũng đến rồi, bà xem...""Con trai, yên tâm ở lại đây, ăn nhiều lên một chút, ăn hết mẹ lại mua thêm."Tôn Hiểu Cầm vẻ mặt ôn hòa nói với Lý Hỏa Vượng xong thì ưỡn ngực đứng lên, quay người lại đi ra cửa giống như một con gà trống sắp ra quyết đấu.Không biết tại sao, khi thấy bóng lưng của mẹ rời đi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy an tâm vô cùng.Mẹ tuy tư thái mạnh mẽ, nhưng chỉ cần ở bên cạnh mẹ, Lý Hỏa Vượng cảm giác rất yên tâm, mẹ giống như một cái dù lớn che trên đầu của bản thân, giúp bản thân che mưa che gió, những lo âu của tất cả các phiền phức gây ra lúc trước tại thời khắc này đều biến mất."Ha ha, đợi tí nữa đại sảnh chắc chắn rất náo nhiệt." Lý Hỏa Vượng lại ngắt một trái nho màu vàng xanh bỏ vào miệng cắn, chất lỏng tươi ngọt bắn ra trong miệng.Trong lúc vừa mới suy nghĩ như vậy, thân thể Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên lung lay một cái, tất cả mọi thứ xung quanh lại lần nữa bắt đầu thay đổi.
"Trời ơi, mẹ đến làm mình quên làm sao để lừa gạt tên "đầu ghẻ" rồi, làm sao bây giờ?"Lúc tất cả xung quanh một lần nữa ổn định lại, Lý Hỏa Vượng thấy mình đang đứng trong liệu phòng, Đan Dương Tử vẻ mặt không thân thiện đang đứng ở chỗ không xa.
Những dược dẫn khác đang cúi đầu thật thấp quây thành một vòng.Đan Dương Tử phất cái tay phải dơ bẩn của lão một cái, một thứ gì đó màu đen dinh dính đang ngọ ngoạy trong tay của lão, mỗi lần động đậy đề phát ra tiếng ọp ẹp."Ủa? Không phải là bắt Bạch Linh Diểu luyện đan sao? Vậy là xong rồi?"Sau một giây do dự ngắn ngủi, Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi: "Sư phụ, đây là cái gì?""Hừ, đồ tốt, thái tuế, hắc thái tuế.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook