Đạo Ngụy Dị Tiên
-
31: Du Lão Gia
"Hát hí kịch cho quỷ coi?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng có chút hồi hộp, cái tên này nghe liền biết không phải là một từ tốt lành gì.
"Thực ra cũng không có gì, chỉ là đi đến từ đường hát hý kịch trước bài vị tổ tiên bọn họ mà thôi.
""Nếu đã không có gì, vậy trưởng đoàn Lữ sao không tự làm đi?" Lý Hỏa Vượng lập tức hỏi ngược, vừa nhìn là biết không hề đơn giản như vậy.
"Ây da, ây da, ngươi xem, đây là lần đầu tiên của ta mà, trong lòng có chút không yên tâm, cho nên muốn mời cao nhân ngài đây trấn thủ một bên, chúng ta mới có thể an tâm làm chuyến mua bán này.
""Trưởng đoàn Lữ, chuyện này tại hạ thực sự giúp không được.
" Mấy chuyện này bình thường trốn còn không kịp, làm sao mà rãnh rỗi đi trêu chọc chứ.
Tuy nói là cũng có thể không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng không muốn đánh cược.
Bản thân mình và Lữ Trạng Nguyên tối đa chỉ coi như là kết bạn đồng hành thôi, thật đúng là không đáng để liều mạng đi trợ giúp.
Nếu thực sự vì chuyện này mà lão không muốn tiếp tục làm người dẫn đường, thì cùng lắm là chia tay, mình đi vào thôn hỏi thăm một chút, trong thôn có nhiều người, còn sợ không có người biết đường sao?"Ậy ậy ậy ~ Tiểu đạo gia, ngài đừng nóng mà, ta còn chưa nói xong, tiền trà rượu của chuyến làm ăn này, chúng ta mỗi bên lấy một nửa thì thế nào?"Nói đến tiền, Lữ Trạng Nguyên liền khua tay múa chân loạn cả lên.
"Ta lúc đầu cũng không muốn nhận đâu, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, Hồ lão gia đó lại rất hào phóng! Trả cho chúng ta tới mười lạng bạc ròng đó!""Một lượng là một ngàn đồng tiền, mười lượng chính là một vạn đồng tiền đó! Tiểu đạo gia của ta! Mười lượng bạc đó! Ngài chính là muốn tu đạo thành tiên, nhưng trước khi ngài thành tiên cũng cần phải ăn mà phải không?"Lý Hỏa Vượng lập tức dừng lại, cậu nhìn hai bao khoai lang bên cạnh, cậu bây giờ chính xác là cần ngân lượng.
Hơn nữa không chỉ là bởi vì lương thực, đợi đến Kiến Nghiệp Trấn, đồng dạng có thể đoán được là tốn không ít tiền, chỉ cần là thế giới do con người tạo nên thì không tiền đi nửa bước cũng khó.
"Tiểu đạo gia, coi như lão hán này cầu xin ngươi được không? Nếu như không được, ngươi sáu ta bốn thì thế nào? Đầu năm nay kiếm được nhiều như vậy không dễ dàng gì đâu mà!" Vẻ mặt Lữ Trạng Nguyên như đưa đám, vây quanh Lý Hỏa Vượng tiếp tục nài nỉ.
Nếu như cao nhân không đến, lão thực sự không dám nhận mối làm ăn này, dẫu sao tiền có nhiều đi nữa thì phải có mạng mới xài được.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay đầu nhìn Lữ Trạng Nguyên, "Trong thôn này có thợ rèn không?""Cái gì?"Dưới sự hướng dẫn của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng được dẫn đến tiệm rèn duy nhất của Ngũ Lý Cương.
"Các ngươi muốn rèn cái gì?" Một người đàn ông râu ria rậm rạp cởi trần đánh giá đạo bào trên người Lý Hỏa Vượng, hỏi một cách thô lỗ.
"Không rèn cái gì, chỉ sửa đồ, nếu không thể đập cũng không thể nấu chảy ngươi có thể làm cho thứ này trở lại nguyên trạng không?" Lý Hỏa Vượng móc ra cái chuông đồng hỏi.
Nếu có thể sửa lại cho ngon lành, mình có thể triệu hoán ra Du Lão Gia, như vậy số tiền kia có thể nhận được, bằng không số tiền đó cầm vào chỉ phỏng tay.
"Không thể gõ cũng không thể nấu chảy? Có tật xấu gì sao?" Sau khi thợ rèn vươn tay cầm cái chuông rồi hơi lắc lắc mấy cái, rồi lấy ra hai cái kềm sắt.
"Tới đây, qua đây phụ một tay.
"Cái kềm rất dài, dễ dàng kẹp vào hai bên vành của cái chuông bị móp xọp, hai người cắn răng ra sức nhưng cái chuông vẫn không nhúc nhích chút nào, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán.
"Ồ! Thật là kì lạ, cái đồ chơi này của ngươi làm bằng đồng gì vậy? Tại sao lại cứng như vậy chứ?" Người thợ rèn hiếu kì cong ngón tay tính gõ vào cái chuông, nhưng bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại.
Nhìn hai cái kềm đang kẹp hai bên thành chuông đồng, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lát, sau đó lấy một cái hồ lô nhỏ bằng bàn tay ở bên hông, đổ ra một viên đan dược rồi bỏ vào miệng.
Đây là đan dược mà lúc trước Đan Dương Tử ban thưởng cho cậu, lúc trước khi ở bệnh viện tâm thần cứu Dương Na cậu đã ăn một viên, lúc giết Đan Dương Tử ăn một viên hôm nay lại ăn một viên, giờ chỉ còn lại hai viên.
"Ông" một dòng khí nóng từ huyệt đan điền như nổ tung ra, tuôn ra khắp người Lý Hỏa Vượng.
Cậu hít sâu một hơi, một tay cầm lấy một bên kềm ra sức kéo một cái.
"Hai người cũng không kéo nổi, ngươi một người mà còn muốn ! " Thợ rèn vừa nói được nửa câu, thì nghe vang lên tiếng ken két, cái chuông đồng bị xẹp lép vậy mà lại được kéo căng ra.
Lúc thợ rèn đang há hốc mồm, thì cái chuông đồng cũng hồi phục lại hình dáng ban đầu.
"Ối dào, cái này có là gì, ta nói cho ngươi biết, tiểu đạo gia đạo hạnh cao thâm lắm.
" Lữ Trạng Nguyên đắc ý khoe khoang với tay thợ rèn, giống như trong lòng lão, Lý Hỏa Vượng không có gì mà làm không được, làm cái gì cũng không có bất ngờ.
Lý Hỏa Vượng rời thôn, một mình một lần nữa đi đến bìa rừng.
Nhìn cái chuông đồng trong tay, trong lòng cậu có vài phần mong đợi.
Theo tiếng chuông vang lên, cảm giác đầu óc quay cuồng như thiên hôn địa ám kia lập tức xuất hiện, lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng không ngừng lại, ngược lại cắn răng ra sức lắc thêm.
Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh cũng xoay tròn theo, hình dáng cây cối xung quanh bắt đầu vặn vẹo, rời khỏi vị trí ban đầu, từ từ bắt đầu ngưng tụ thành hình.
"Có hy vọng rồi!" Tim Lý Hỏa Vượng lúc này đập nhanh hơn.
Đi cùng với tiếng chuông chói tai đó, Du Lão Gia rất lâu không thấy một lần nữa lại xuất hiện trước mặt cậu, chỉ có điều lúc này chỉ có một con.
Du Lão Gia thoạt nhìn giống như thứ gì đó được hợp hành từ những đường cong vặn vẹo đang rung động ở tần số cao, thân thể hoàn toàn không có hình dạng cố định.
Lý Hỏa Vượng không cách nào nhìn lâu được, cậu cảm giác nếu mình nhìn quá lâu, sẽ làm cho nó bị tan biến.
Cậu vừa tính mở miệng nói thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cúi người xuống móc lên một nắm bùn nhét vào miệng.
Mùi vị của bùn nhão không dễ chịu chút nào, nhưng cậu vẫn cố nhịn mà mở miệng.
"Nẵng đào tri nhuy mâu tà?", Cậu muốn hỏi là Du Lão Gia có hiểu cậu nói gì không, kết quả là giọng nói sau khi trải qua hoàn cảnh vặn vẹo lại biến thành một chuỗi âm thanh cực kì quái dị.
Bất kể Lý Hỏa Vượng nói cái gì, Du Lão Gia vẫn có thể trả lời.
"Điệt hô chi.
"Điều này khiến Lý Hỏa Vượng mừng như điên, có Du Lão Gia trợ giúp, thực lực mình sẽ tăng mạnh!"Nhuy năng trộm dần tất khí câu?" Lý Hỏa Vượng nghiêng người về phía trước, hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Du Lão Gia vẫn đứng yên tại chỗ không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, từ tốn nhưng lại kiên định trả lời rằng:"Miên kì, khí thọ hộ não bang, quắc.
"Lông mày Lý Hỏa Vượng dần dần nhăn lại.
"Lảy nãng, nghiệt.
""Miên kì, khí thọ hộ não bang, quắc.
"Thấy Du Lão Gia cứ tiếp tục lặp lại câu trên, trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, quả nhiên không có bánh từ trên trời rơi xuống, muốn sử dụng Du Lão Gia phải trả giá.
Hơn nữa cái giá này không phải là cái gì khác mà là tuổi thọ, một lần sai khiến là ba tháng tuổi thọ.
Khi Lý Hỏa Vượng hỏi thăm nó, lúc trước Đan Dương Tử có phải cũng trao đổi như thế này hay không, Du Lão Gia lại không nói câu nào.
Tiếng chuông dần dần lắng lại, sau khi Lý Hỏa Vượng ôm cái đầu đau như muốn nứt ra đứng yên tại chỗ một hồi cho hết đau, thì mới trở về Ngũ Lý Cương.
"Tiểu đạo gia, ngài đây là ! " Lữ Trạng Nguyên thấy miệng cậu đầy bùn muốn nói lại thôi.
"Chuyện mua bán mà lão vừa nói hồi nãy, ta đáp ứng.
" Lý Hỏa Vượng nắm chặt cái chuông đồng trong tay, nói.
"Ây da! Vậy thì quá tốt rồi! Ta đi trả lời với Hồ lão gia đây!" Lữ Trang Nguyên nghe câu này, liền vui mừng vô cùng.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook