*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

“Anh…anh tha cho Ngũ đệ vì cô ấy?” Đàm Trình phức tạp nhìn Túc Cảnh Mặc.

Túc Cảnh Mặc nheo mắt, nhướng mày liếc mắt Đàm Trình một cái, “Phải, nhưng cũng không hoàn toàn như thế……” Túc Cảnh Mặc hờ hững nói tiếp, “Lâm gia là đại gia tộc ở Đại Tự, tổ tông đã cùng hoàng đế khai quốc thống nhất giang sơn, mà Lâm Thanh là nữ nhi Lâm gia. Nàng là một tài nữ, xét về gia thế hay bản thân nàng, đều xứng đáng để làm chính thê của ta. Cưới nàng, cũng đồng nghĩa với nắm trọn Lâm gia trong tay.”

Đàm Trình có thể nhìn ra được lỗ hổng trong lời Túc Cảnh Mặc, cô Lâm Thanh kia đồng ý làm thê thiếp của y chỉ vì Túc Cảnh Nghiên, nên dĩ nhiên là cô ấy có tình cảm với Túc Cảnh Nghiên, nếu lúc trước Túc Cảnh Mặc giết hắn ta ngay, vậy Lâm Thanh sẽ hết hy vọng thôi. Dựa vào thân phận Túc Cảnh Mặc khi ấy, y muốn cưới ai chẳng được.

Nói đến cùng, Túc Cảnh Mặc chỉ là không muốn tổn thương Lâm Thanh mà thôi.

“Anh yêu cô ấy.”

Không phải câu hỏi, mà là trần thuật như kể lại một sự thật. Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, sự hoảng hốt trong trong tích tắc của y, càng thêm chứng minh cho câu nói của cậu.

Túc Cảnh Mặc thừ người ra một lúc, rồi lại lắc lắc đầu, “Lâm Thanh là một nữ tử tài năng, trẫm cũng từng hãm sâu vào sự dịu dàng và tài năng của nàng…… Nàng từng là điểm yếu với trẫm, chỉ là, đôi khi trẫm lại không phân biệt được, trẫm yêu nàng, hay yêu gia thế của dòng tộc sau lưng nàng hơn.”

Lần đầu tiên y đấu với Túc Cảnh Nghiên, y nói hắn đại bại là vì hắn nhẫn tâm vứt bỏ tất cả, kể cả trái tim mình….

Mà thời gian trôi đi, lần nữa chạm trán với nhau, Túc Cảnh Nghiên cũng trả lại Túc Cảnh Mặc một câu tương tự:

“Hoàng huynh thành công vì bảo vệ cho chút tình cảm cuối cùng của mình, nhưng mà thất bại cũng vì thế…… Chỉ là, thân là Ngũ đệ, ta cũng đau lòng cho hoàng huynh lắm. Ta nhìn thấu lòng mình nên mới biết thứ gì nên buông tay, còn hoàng huynh đi khắp nơi lưu tình, nhưng chỉ e là, đến tận bây giờ huynh cũng chưa từng hiểu rõ lòng mình……”

Đàm Trình chăm chú nhìn Túc Cảnh Mặc, không nói gì, chỉ có thể cố gắng đè nén những cảm xúc trong đáy mắt xuống. Những việc này không liên quan đến Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc từng từng yêu ai không liên quan gì đến cậu. Hơn một ngàn năm, Lâm Thanh cũng đã chết đi, Đại Tự cũng không còn tồn tại, Đàm Trình chỉ cần biết rõ được đoạn lịch sử kia,trước khi… trước khi Túc Cảnh Mặc luân hồi chuyển thế …..

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Túc Cảnh Mặc luân hồi chuyển thế, cổ họng Đàm Trình lại như nghẹn lại.

Không muốn đề cập đến chuyện này nữa, Túc Cảnh Mặc đổi đề tài, “Trẫm nhớ rõ không lâu trước đây ngươi đã nói, xung quanh Đại mộ của trẫm, ngoại trừ hầm bồi táng và lăng Hoàng Hậu, cũng không có thêm lăng mộ nào khác đúng không?”

“Đúng vậy.” Gác cảm xúc sang một bên, Đàm Trình trả lời: “Theo lý thuyết, lý ra phải có thêm lăng đế vương mới đúng.”

“Vậy có nghĩa là vị trí ta an táng không phải vùng ngoại ô Trung Đô?”

“Trung Đô?” Nhớ lại các tên thành cổ qua các thời kỳ lịch sử, Bình Dao ở Sơn Tây triều Hán có tên là Trung Đô, chẳng lẽ kinh thành của Đại Tự là ở Bình Dao?

Bình Dao là một huyện thành được lập ra ở trung tâm tỉnh Sơn Tây, và được triều Tây Chu xây dựng thời Xuân Thu Chiến Quốc…

Sơn Tây……

Nhíu mày suy tư, Đàm Trình chợt nhớ đến mấy tháng trước, sau khi Giang Ba chết không lâu, lúc cậu bắt một chiếc taxi đến trường, có người tài xế già đưa cậu ảnh một chiếc ly đồng được cho là từ thời Hán Đường nhờ xem có phải đồ giả hay không. Cậu còn nhớ lúc đó cậu nhận ra văn trên chiếc ly không khớp với bất kỳ triều đại nào nhưng lại giống như đúc với hoa văn của cổ vật trong đại mộ thôn Ninh Hóa…

Người tài xế già nói chiếc ly được con rể mua ở Sơn Tây, lúc ấy cậu không để ý, nhưng giờ thì, có lẽ ở Sơn Tây còn thêm một lăng tẩm của Đại Tự nữa!

Đàm Trình đột nhiên xúc động lên, cậu cầm bản đồ lần trước vẽ ra.

“Túc Cảnh Mặc, anh xem thử có phải Trung Đô thành của anh ở chỗ này không?”

Đàm Trình không màng đến cơn đau từ cánh tay vừa trật khớp, vừa nói vừa rút bút vẽ tiếp sơ lược bản đồ Bình Dao:  “Trung Đô có phải kinh thành của Đại Tự không? Nếu vậy thì đô thành Đại Tự đô thành ở Sơn Tây bên kia, mà hiện tại….” Vừa nói, Đàm Trình vừa vẽ ra vị trí Tây An, “Hiện tại lăng mộ của anh lại nằm ở ở Tây An, hay là Trường An khi đó.”

Túc Cảnh Mặc thu bớt ý cười, “Vị trí này đúng là Trung Đô, cũng là hoàng thành của Đại Tự, còn hoàng lăng Đại Tự được xây ở vùng núi phía bắc Trung Đô. Đại Tự quan niệm dĩ Bắc vi cao (*), tất cả người trong hoàng tộc đều an táng ở phía Bắc, để có thể quan sát toàn bộ đô thành tư nơi cao nhất, bảo hộ Đại Tự.”

(*) phía bắc là nơi cao nhất

“Vậy…… Cảnh Mặc, tại sao anh lại ở cách thành Trường An hơn ngàn dặm?”

Đồng tử Túc Cảnh Mặc hơi co lại, y liếc mắt qua Đàm Trình dám vừa lược bỏ cả họ mà chỉ gọi tên y, nhưng cũng không chất vấn, y chỉ cười: “Chuyện này thì phải hỏi hoàng đế kế nhiệm ta, Ngũ đệ rồi.”

“Vậy chắc em phải đi Bình Dao Sơn Tây một chuyến……”

“Đó là Trung Đô hiện tại à?” Túc Cảnh Mặc gật đầu, “Đúng là chỗ đó sẽ có một số thứ…… Chỉ là hơn ngàn năm, Trung Đô cũng không còn nguyên dáng vẻ, ngươi không biết Đại Tự từng như thế nào, mà trẫm nghĩ thành Trung Đô cũng đã mai một. Vậy ngươi định đi tìm dấu vết Đại Tự tồn tại như thế nào đây?”

Nghe Túc Cảnh Mặc nói như vậy, Đàm Trình nghĩ nghĩ, nói: “Là…Lần trước em có gặp một ông tài xế…… à…… là xa phu í, Ông ta kể con rể ông ta mua được một ly rượu cổ ở Sơn Tây, em có xem thì thấy hoa văn ly rượu giống hệt hoa văn trong ngôi mộ này, nên  có lẽ…… Em có thể lần theo đường mua bán cổ vật của người con rể để tìm…… May mà có xin số di động ông ta”

Đàm Trình chỉ lo giải thích, không để ý biểu cảm trên gương mặt Túc Cảnh Mặc hơi thay đổi, y suy nghĩ một lúc lâu rồi dò xét hỏi: “Số…..Thủ cấp?”

(di động là thủ cơ, phát âm hơi giống thủ cấp)

Đàm Trình ngẩn người, sau đó phụt cười: “Không, không phải thủ cấp……” Nói đoạn cậu cho tay vào balo lấy di động ra: “Là cái này. Chỉ cần nhập vào số điện thoại của người khác là nó có thể liên lạc được với người đó, dù có cách bao xa.”

Túc Cảnh Mặc nhìn ngón tay Đàm Trình vuốt vuốt trên mặt phẳng bóng loáng, những hình ảnh xuất hiện theo động tác ngón tay, hỏi “Dù có xa cách mấy cũng có thể liên lạc được?”

“Vâng, đúng rồi.” Biết thời đại này đồ vật đối Túc Cảnh Mặc tới nói chỉ sợ nhảy lên quá lớn, khó có thể giải thích hết, Đàm Trình chỉ nói đơn giản: “Cái này có thể phát ra một loại tín hiệu, truyền đến phương tiện liên lạc của người kia, sau đó người ta sẽ nghe được giọng của anh thông qua phương tiện đó.”

“Vậy chẳng phải sẽ rất chậm sao? Không chỉ chờ nó chạy tới nơi mà còn phải chờ nó giải thích.”

“Không, không phải như thế, tốc độ truyền nhanh bằng vận tốc ánh sáng cơ.”

“Ánh sáng?” Nụ cười Túc Cảnh Mặc lộ vẻ hoang mang rối rắm: “Ánh sáng cũng có nhanh chậm sao?”

“Đúng vậy……” Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, không biết vì sao cảm giác có một sự bi thương chậm rãi lan ra trong lòng, người này hoàn toàn không biết gì về thế giới của cậu, cũng không thể hiểu được thế giới ấy, cách xa nhau hơn ngàn năm là như thế…

Đàm Trình từ trước đến nay luôn không bao giờ tự làm khó mình, dù có những lúc cậu đã lún sâu, nhưng khi biết không thể có được, cậu sẽ vội vàng thu tay lại, trước đây như thế, bây giờ cậu cũng phải như thế…..

Đàm Trình quan niệm như vậy, nhưng có những thứ bản thân con người không thể kiểm soát được. Sau khi gặp được y, đầu óc của cậu đã hỗn loạn rồi, dù có tự nhắc nhở bao lần, cơ thể vẫn sẽ tự hành động theo khát vọng của trái tim.

Túc Cảnh Mặc thấy bàn tay phải cầm bút của Đàm Trình run nhè nhẹ, cũng biết là do cánh tay vừa trật khớp gây đau đớn.

“Không còn sớm nữa, ngươi cần phải trở về, sau khi về nhớ đến y quán xem lại.”

(*) y quán là nhà thầy thuốc như bệnh viện ngày xưa

Nói đoạn, Túc Cảnh Mặc vung tay lên, cửa địa cung chậm rãi mở ra: “Giấy bút này cứ để lại đây, ngày mai ngươi lại đây, ta sẽ đưa cho ngươi bản vẽ vị trí hoàng lăng Đại Tự, thời thế thay đổi, nhưng núi sông vẫn sẽ như thế, ngươi xem họa đồ của ta hẳn là có thể tìm được.”

Đàm Trình còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Túc Cảnh Mặc nhoẻn một nụ cười tiễn khách, cậu đành nhịn xuống.

“Vậy… Mai gặp.”

Hít một hơi thật sâu, Đàm Trình cầm lấy ba lô trên mặt đất, mở đèn pin đi ra ngoài mộ thất. Giống như mọi lần, cậu vừa bước ra khỏi địa cung,cánh cổng cẩm thạch trắng điêu khắc tỉ mỉ chầm chậm đóng lại, dần che khuất hình bóng Túc Cảnh Mặc cô độc bên trong, chỉ khác, là lần này Đàm Trình lại cố gắng không ngoảnh đầu lại nhìn, mà đi thẳng.

Đôi tay trật khớp dù đã được nắn lại, nhưng Đàm Trình vẫn đau như cánh tay đã rớt khỏi cơ thể. Trật khớp không được chữa trị dứt điểm có thể để lại biến chứng về sau. Nghĩ về đến nhà cũng 7 giờ sáng, cậu chắc phải ghé bệnh viện kiểm tra lại thật.

Đàm Trình đi ra khỏi đường hầm, tự thì thầm chế nhạo mình, “Có mấy tháng mà đi bệnh viện nhiều bằng mấy năm trước cộng lại.”

Đàm Trình không biết, lúc cậu rời đi, khi cánh cổng cẩm thạch trắng vừa đóng lại, Túc Cảnh Mặc đột ngột ngã quỵ xuống nền đá lạnh lẽo, thân ảnh như tan biến đi, lúc mờ lúc rõ. 



Tác giả có lời muốn nói: Thật ra có rất nhiều điều Đàm Trình không biết, và có nhiều điều cả Túc Cảnh Mặc cũng không biết…….

Đường còn dài…….

 Lời editor: Đúng rồi dài lắm ạ tận thêm 100 chương nữa….



Thêm hình bản đồ Tây An – Bình Dao cho dễ hình dung vị trí, 500km đi ô tô 5 tiếng…



btw cuối cùng Trình-ume cũng nhận ra quy luật là gặp vợ xong là phải vào bệnh viện =]]]]

./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương