Trầm mặc một lúc, Trang Thu nói: “A Cát, nếu như ngươi biết được, ta sao có thể thành công?”

Tay Trần Ngọc khựng lại, A Cát cùng Trang Thu cư nhiên chưa rời đi!

A Cát lạnh lùng nói: “Năm đó, trong ba người chúng ta, ngươi là người được tín nhiệm nhất. Bây giờ, ngươi cư nhiên đích thân bố trí để người chiếm đoạt thân thể chủ nhân giết chết chủ nhân.”

Trong thạch thất xuất hiện tiếng bước chân, nhưng rất nhẹ, Trần Ngọc rất khó phân biệt hai người này đang làm gì.

Trần Ngọc bắt đầu xoắn xuýt với hai tên thủ hạ cứ bình thản như không mà đối diện với cái chết của chủ nhân, nếu như bọn họ đúng là thủ hạ của cậu. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng vang thật lớn, Trần Ngọc thậm chí còn cảm giác được quan tài cậu ẩn núp chấn động.

Tiếp theo, Trang Thu thở hổn hển kêu lên: “A Cát, ngươi dừng tay!”

Thanh âm của A Cát mang theo sự giận dữ hiếm thấy: “Ngươi bây giờ còn lời gì để nói? Ở trong mắt ta, dù y có nhớ lại hay không vẫn là chủ nhân. Nếu chủ nhân đã chết, tại sao ngươi phải sống?”

“Ngươi nghe ta nói, chủ nhân căn bản không chết! Y chỉ là – chỉ là đổi lại thân thể.” Trang Thu rõ ràng vừa tránh né vừa trở lời, hơi thở cí chút dồn dập.

“…Ngươi nói cái gì?” A Cát chần chừ, dừng lại động tác.

“Chủ nhân vẫn còn sống, y ở trong thân thể của Ngư Phù. Cái chết của Trần Ngọc đúng là do ta bố trí, chỉ có thể ở Kính Thủy, chỉ có thể bị Việt giết chết. Bởi vì chỉ có ở đó,bên cạnh thân thể, chủ nhân mới có khả năng trở lại là vương ban đầu. Ta không chờ được nữa…ta một mực đợi y trở lại.”

Trang Thu lên giọng, kích động nói: “Chủ nhân không có trí nhớ, ta đã không chịu nổi, ngay cả ánh mắt y nhìn chúng ta đều không giống như trong trí nhớ!”

Trần Ngọc cứng lại, Trang Thu ít nhất đúng một điểm, cậu đã trở lại trong thân thể ban đầu, chỉ có điều, cậu vẫn không có trí nhớ.

“Bất quá không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện không may, vẫn thất bại. sau khi Trần Ngọc chết, chúng ta đều chưa trông thấy y, nếu như chủ nhân trở lại, y nhất định sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta. Nói cách khác, chủ nhân có thể vẫn chưa nhớ lại…”

Đối lập với Trang Thu như đưa đám, A Cát nhàn nhạt nói: “Bất kể y có nhớ lại hay không, chỉ cần y còn sống là được. Tư tưởng cùng lời nói của y chính là ý chí của ta, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ cùng ngươi tách ra. Ta chỉ phụ trách bảo vệ chủ nhân, cho dù y là Trần Ngọc.”

A Cát bỏ đi, Trần Ngọc càng tập trung thêm lực chú ý, qua thật lâu sau, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân rời khỏi của Trang Thu.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tắt đèn pin, mở nắp quan tài, lật đật ra ngoài, sau đó bước nhanh đến cánh cửa mà cậu đi qua để vào đây.

Khi Trần Ngọc đang mở khóa, bên kia truyền đến tiếng bước chân, Trần Ngọc không thể tắt đèn pin, chỉ đành trước lúc nhừng người đó vào rời đi. Trần Ngọc chăm chú nhìn khóa cửa, đẩy nhanh động tác trên tay, tay trái hơi yếu, liền lập tức dùng tay phải bổ khuyết. Rốt cuộc, cửa mở ra, Trần Ngọc lắc mình ra ngoài, cửa lại lặng yên không một tiếng động đóng kín. Mà phía bên kia, vừa vặn xuất hiện mấy thân ảnh của tiểu nhị.

Cho đến lúc này, mồ hôi trên mặt Trần Ngọc mới nhỏ giọt xuống.

Khi Trần Ngọc lui tới giao lộ chữ T, cậu muốn xem thử bên kia có còn đường nào khác hay không. Mà bốn chân Thanh trên bả vai cậu rõ ràng bất an, thỉnh thoảng từ bên vai trái bò đến vai phải, sau đó tới tới lui lui.

Giao lộ chữ T, Trần Ngọc dừng lại trong chốc lát, đợi cảm giác choáng váng qua đi, tiếp tục cất bước về phía trước, thân thể này rốt cuộc hỏng hóc thế nào? Tần số phát bệnh cũng quá cao. Trần Ngọc buồn bực vuốt vuốt mi tâm, bất mãn với cái thân thể chỉ có hình tượng này, hy vọng sau khi mình phát động nghi thức nghịch chuyển còn có khí lực đến bệnh viện. Cậu còn muốn hưởng thụ nửa đời sau thật tốt, hơn nữa còn hy vọng xa vời một nhà đoàn viên, mỹ mãn hạnh phúc, không muốn vì cái chân tướng cẩu huyết mà phân phân hợp hợp.

Càng khiến Trần Ngọc buồn bực chính là, mỗi một chuyện tình cẩu huyết xưa nay kết cục đều không phải là sau khi trải qua đủ loại gian khổ, nam chính bất chấp thân phận, khuyết điểm của người yêu, thậm chí cả quốc thù gia hận, hận không thể ngay trước toàn bộ thế giới thề thốt chỉ yêu một mình nữ chính – đương nhiên, Trần Ngọc không có áp lực thay đổi người yêu của nam chính, tựa như lúc trước ở trong sơn động đúng lý hợp tình thổi phồng cậu là người quan trọng nhất của Phong Hàn- sau đó hai người trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sao?

Bình thường kết cục đều như vậy, nhưng bây giờ Phong Hàn đang làm cái gì?! Được rồi, cho dù cái khối băng kia không còn tình cảm, cũng nên ghi nhớ lời hắn nói trước kia? Hắn rõ ràng đã nói sẽ không buông tha cho tế phẩm!

Trần Ngọc vừa đi vừa tỉnh lại, cậu làm sao vậy, vừa mới bắt đầu, cậu thương tâm tuyệt vọng, vì Phong Hàn thà duy trì cái chết giả của mình. Hiện tại oán hận biểu hiện của Phong Hàn không đạt yêu cầu, thậm chí còn mơ giác mộng đó, chẳng lẽ thật sự dục cầu bất mãn…

Khi đi qua giao lộ chữ T, cặp mắt to tròn màu vàng của bốn chân Thanh nhìn chằm chằm con đường, trong mắt ánh lên cảnh cáo, nó thậm chí còn hé miệng kêu ra tiếng. Thứ gì đó trên góc đường thân thể co rụt lại, nhưng mà, ngay sau đó tuôn ra càng nhiều.

Trần Ngọc đang bận rộn oán trách Phong Hàn cũng không chú ý tới dị thường trên đường, bốn chân Thanh đề phòng nhìn chằm chằm những thứ đó, nó ưỡn bộ ngực nhỏ, thật sâu cảm giác mình phải bảo vệ mẹ sức lực rõ ràng không bằng trước kia- xét thấy báo con ngu ngốc vẫn gọi như vậy, cho nên bốn chân Thanh liền gọi như vậy thay cho chủ nhân.

Cái bóng màu đen nhanh chóng di động, đảo mắt đã đến cạnh Trần Ngọc. Đi theo cước bộ của cậu, rục rịch chộn rộn.

Rốt cuộc, một thứ màu đen phi tới, nháy mắt đã bị bốn chân Thanh quay đầu hất văng ra ngoài, mà bóng đen ngày càng nhiều đã tụ tập sau lưng Trần Ngọc, thậm chí phía trên đầu.

Một mảng màu đen trên đỉnh đầu tựa như đã chuẩn bị kỹ càng, cho dù bốn chân Thanh lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có bốn chân, nếu như chúng nó cùng ập xuống…

Ngay vào lúc này, Trần Ngọc vẫn thất thần rốt cuộc bị báo ứng, cậu trực tiếp rơi vào trong một cái động bất chợt xuất hiện trên mặt đất. Hơn nữa sau khi cậu gọn gàng lưu loát rơi xuống, phiên đá trên đất nháy mắt khôi phục lại thành bộ dáng ban đầu.

Đám mây đen mất mục tiêu bên trên nhất thời rối loạn.



Mã Văn Thanh cố đè nén kinh ngạc trong lòng, nhìn Trang Thu trước mặt, bất động thanh sắc hỏi: “Trang lão đại tự mình tới tìm ta, là vì muốn nói cho ta biết mục đích của Ngư Phù?”

Trang Thu lắc đầu, nhìn thẳng vào Mã Văn Thanh, chậm rãi nói: “Đương nhiên không phải, trên thực tế, ta tới để nói cho ngươi biết một tin vui, Trần Ngọc chưa chết, y đang ở trong thân thể của Ngư Phù. Hay la nói, y chính là Ngư Phù.”

Nếu như Mã Văn Thanh khi nghe thấy nửa câu đầu còn rất vui mừng, đến nửa câu sau đã tỉnh táo lại, hắn lặng yên nhìn Trang Thu, hỏi: “Trang lão đại có ý gì, ta không hiểu.”

Chỗ này trừ hai người họ ra không còn ai khác, là Trang Thu cố ý an bài.

Bất quá, Trang Thu vẫn hy vọng tốc chiến tốc thắng, hắn phiền não đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng dừng trước mặt Mã Văn Thanh, trịnh trọng nói: “Trần Ngọc hiện tại ở trong Ngư Phù, cũng chính là bên trong thân thể của người áo đen, y không chết. Hơn nữa không thể nghi ngờ, Trần Ngọc chính là Ngư Phù, chỉ có điều y không nhớ ra những chuyện trước kia.”

“Ta tới tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi biết, trong thất đại gia tộc chúng ta, có người của Ngư Phù.”

Mã Văn Thanh nheo mắt lại, mang theo sự đề phòng: “Ngươi cho rằng người đó là ta? Hay là nói Mã gia?”

Trang Thu cười, “Không, ngược lại, ta muốn nói với ngươi là, thủ hạ chân chính của Ngư Phù, là ta, cùng Trang gia sau lưng ta.”

Mã Văn Thanh bị nghẹn đến mức muốn thổ huyết, hắn không dám tin nhìn Tang Thu, không thốt nên lời. Ngư Phù vương, ngươi thật là giỏi a, lão đại của Đào Sa môn phái là người của ngươi, nếu như không ai phát hiện, vô luận thế nào, cuối cùng vẫn là ngươi thắng…

Trang Thu thấy Mã Văn Thanh trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, giải thích: “Ngươi không cần lo lắng, ta tới tìm ngươi, bởi vì chỉ có ngươi là bằng hữu chân chính của Trần Ngọc. Ngày cả Phong Hàn, khi đối mặt với lợi ích của mình, cũng tuyệt đối không thể nào so sánh với ngươi.”

Mã Văn Thanh bình tâm lại, lạnh lùng nói: “Người khác ta không muốn đánh gia, Trang lão đại cũng đừng kết luận quá sớm, ta dù sao cũng là người Mã gia bị Ngư Phù nguyền rủa, chúng ta chưa chắc đã cùng chung một chiến hào.”

Trang Thu lắc đầu, “Ngươi đừng vội cự tuyệt, Ngư Phù chưa khôi phục trí nhớ, y chính là Trần Ngọc. Ngươi cám thấy lấy quan hệ của ngươi với y, muốn y giải lời nguyền cho Mã gia, chẳng lẽ không phải là nhấc tay chi lao? Ta tìm ngươi, là hy vọng ngươi khuyên Trần Ngọc, để y cử hành nghi thức rất lâu trước kia, mà không phải nghi thức nghịch chuyển. Sau đó Trang gia, Mã gia, hoặc y nguyện ý, người của Trần gia cũng có thể rời đi.”

“Thì ra đây là mục đích của Trang lão đại –’’Mã Văn Thanh ý vị thâm trường nhìn Trang Thu.

Trang Thu khẽ cứng người lại: “Không, ta là vì Ngư- Trần Ngọc. Nếu như y không cử hành nghi thức đó, y sẽ bị Phong Hàn lấy đi rất nhiều thứ, thậm chí cả tính mạng của y, ta và ngươi giống nhau, đều không mong muốn thấy Trần Ngọc bị người ta giết chết. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Việt đã tới, hắn chính là người đã giết Trần Ngọc lần trước. Trần Ngọc đang gặp nguy hiểm, người kia đối với Trần Ngọc rất chấp nhất, mục đích của hắn hẳn vẫn không thay đổi, hắn sẽ mau chóng giết Trần Ngọc.”

“Nếu như Trần Ngọc chỉ có hai con đường sống và chết, y tại sao không thể chọn còn sống.” Để Phong Hàn cùng người kia đi tìm chết? Trang Thu con ngươi co rút, đem nửa câu sau nuốt ngược vào bụng.

Lại ngẩng đầu lên, Trang Thu vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Mã Văn Thanh, “Cho nên ta muốn ngươi đi tìm Trần Ngọc, khuyên y mau sớm tiếp tục cử hành nghi thức vẫn chưa xong trước đây, như vậy, chúng ta có thể đến chỗ đó, mà Trần Ngọc cũng sẽ không còn nguy hiểm. Ta là thuộc hạ của y, ngươi là bằng hữu của y, chỉ có chúng ta mới chân chính quan tâm đến y,mới không hy vọng y gặp nguy hiểm.”

Mã Văn Thanh diện vô biểu tình nhìn Trang Thu nửa ngày, nói: “Nếu như ta cự tuyệt, ngươi định làm thế nào?”

Nụ cười trên mặt Trang Thu từ từ thu hồi, mang theo thương tâm nhàn nhạt: “Ta thực không ngờ, ngươi cư nhiên không quan tâm tới bằng hữu, ta thực sự thấy tiếc cho Trần Ngọc. Hơn nữa, nếu như ngươi không làm như vậy, Mã gia có lẽ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội giải thoát khỏi lời nguyền.”

Mã Văn Thanh lạnh lùng nhìn Trang Thu, “Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.” Dứt lời, xoay người bỏ đi.

Ánh mắt Trang Thu phát lạnh, chậm rãi nói: “Có lẽ ngươi cần tỉnh táo suy nghĩ một chút.”

“Không cần thiết-’’Mã Văn Thanh còn chưa nói xong, dưới chân liền xuất hiện một hố sâu.

Trang Thu buông cơ quan trong tay ra, mặt đất lại khôi phục như ban đầu. Nếu Mã Văn Thanh không suy nghĩ kỹ càng, thì hắn vô dụng rồi.

….

Trần Ngọc buồn bực đi về phía trước, bên chân là bốn chân Thanh hoan khoái bơi lội. Cậu thật ra rất may mắn khi nơi mình rơi xuống là nước, mà không phải bãi chông.

Bốn chân Thanh hoàn hảo dùng cái đuôi khống chế thăng bằng, kiêu ngạo mà nhìn đám trùng trong nước cách xa không dám đến gần. Hừ, thấy chưa, đây chính là uy nghiêm! Nếu như thân thể chân chính của nó ở chỗ này, khổng lồ như vậy, con suối nhỏ này sao đủ sức chứa. Bốn chân Thanh vô cùng thoải mái thỉnh thoảng cúi đầu, thấy cái bóng của mình trong nước, thân thể cùng cử động đều có chút khả ái, ngây thơ – bốn chân Thanh huơ huơ móng vuốt, có phần thẹn thùng thừa nhận hiện trạng của mình, nhất định là do báo con trong nhà kia, không sai! Nhất định là bị nó ảnh hưởng!

Trần Ngọc cuối cùng đã tới đầu bên kia của thủy lao, trong miệng cậu ngậm đèn pin, lấy tốc độ nhanh nhất mở cửa ra, cậu đã ngửi đủ mùi lạ trong nước rồi.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Trần Ngọc lập tức lắc mình đi vào, một giây kế tiếp cửa liền đóng lại, hạn chế lượng nước tiến vào.

Đèn pin của Trần Ngọc quét qua gian phòng một lượt, sau đó cậu ngay người ở cửa.

Đây mới thật sự là núi đao biển kiếm, mà xen lẫn đám đao kiếm kia, một người đang duy trì tư thế vặn vẹo đứng bên trong.

Khi trông thấy rõ người kia là ai, Trần Ngọc bắt đầu do dự có nên quay trở lại thủy lao ban nãy hay không.

Cậu còn chưa kịp động, người kia đã hô: “Trần Ngọc! Ngươi đứng lại đó cho ta, ta biết là ngươi!”

Trần Ngọc dùng thời gian ngắn nhất cứu Mã Văn Thanh ra, hơn nữa hai người đồng tâm hiệp lực mở một cánh cửa khác ra, bên trong thạch thất thoạt nhìn không có cạm bẫy gì.

“Tại sao ngươi biết là ta?” Trần Ngọc khó khăn mở miệng trước, cậu bây giờ không biết phải giải thích thế nào.

Mã Văn Thanh đem lời Trang Thu nói lại một lần, sau đó nhìn trừng mắt với Trần Ngọc, “Trước đó chung quy cũng có dấu vết, ngươi đã sớm biết, chẳng qua là gạt chúng ta có đúng không?”

Trần Ngọc thở phảo một cái, nếu Mã Văn Thanh đã biết, bí mật không còn là bí mật, áp lực trong lòng cậu chợt giảm bớt không ít.

“Trước kia không nói, chuyện cấp bách bây giờ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Trần Ngọc trăm mối ngổn ngang, Việt đã chết rốt cuộc sống lại thế nào. Nhớ đến cái người máu chảy đầm đìa kia, cậu không tự chủ được rùng mình.

Mã Văn Thanh trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc: “Tiểu Trần Ngọc, ta cảm thấy chúng ta giờ phải đi tìm Phong ca, sau đó nói cho hắn biết hết thảy chân tưởng. So với những người khác, ta tin Phong ca hơn. Ngươi giết ngươi đã tới, ta tin chỉ có hắn mới có thể bảo vệ ngươi.”

Trần Ngọc tuyệt vọng nhìn hắn, “Đây tuyệt đối là ý tưởng ngu ngốc, ngươi cũng không phải không biết tính Phong Hàn-khoan, ngươi là nghiêm túc?”

Mã Văn Thanh mạnh gật đầu, “Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi có ý tưởng nào tốt hơn? Cho dù là vì Trần gia, hơn nữa, ta sẽ không để cho ngươi chết.”

Trần Ngọc từ chối nửa ngày, cuối cùng chán nản nói: “Được, ta quay lại với ngươi tìm Phong Hàn.”

Đúng lúc ấy chợt có người lạnh lùng nói: “Trần Ngọc, Trần Sâm ở trong tay ta, ta khuyên ngươi đừng làm gì cả.”

-END 151-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương