“Là ngươi – cũng may là ngươi.” Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm tình của cậu rất không ổn định, tính cảnh giác giảm xuống rất nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, trước khi người khác còn chưa có hại chết cậu, chính cậu đã tự tay dâng nhược điểm của mình lên.

Nếu như bất kỳ ai khác thấy cậu có thể liên lạc với bên ngoài, điện thoại di động của cậu không thể giữ lại được.

Mã Văn Thanh đứng ở cửa sắc mặt ủ dột nhìn cậu, khô khốc lên tiếng: “Ta không cảm thấy chỗ nào may mắn.” Nói xong đứng đó trong chốc lát, quay đầu lại xem thử bên ngoài, đi tới, đóng kín cửa.

Mã Văn Thanh đi tới phía trước Trần Ngọc, từ trên cao nhìn xuống Trần Ngọc đang chán chường ngồi dưới đất, một lát sau mới khó nhọc hỏi: “Những thứ kia – là thật? Ngươi – cha ta, Trần thúc và tính mạng của mọi người đều nằm trong kế hoạch của ngươi?”

Trần Ngọc giương mắt nhìn hắn một chút, sắc mặt khó coi như nhau: “Ta cũng không biết.”

Trần Ngọc hoàn toàn không phản bác, thốt ra một câu như vậy, Mã Văn Thanh cũng không biết nên nói cái gì, hắn do dự rồi ngồi xuống cạnh Trần Ngọc, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Trần Ngọc giương mắt liếc Mã Văn Thanh, trong mắt lóe sáng, hé miệng định trả lời, lại bị Mã Văn Thanh không nhịn được cắt ngang: “Được rồi, ta hỏi chính là thứ ngươi đang cầm trong tay trái, nói thật với ta, Trần Ngọc.”

Biểu hiện của Trần Ngọc so với Mã Văn Thanh còn bình thản hơn, giơ tay trái lên, lộ ra thứ bên trong, kiên định nhìn về phía Mã Văn Thanh: “Ta muốn biết chân tướng, cho nên ta liên lạc với một người giúp ta điều tra, rốt cuộc là ai trăm phương ngàn kế muốn đem những chuyện chính ta cũng không rõ công bố ra ngoài. Văn Thanh, đừng quản ta, cũng đừng lấy di động đi.” Sau cùng, Trần Ngọc lại đương nhiên bổ sung thêm một câu: “Ngươi cứ coi như không trông thấy.”

Mã Văn Thanh sắc mặt lập tức đen thui, níu lấy cổ áo Trần Ngọc, túm đến trước chân, cắn răng nghiến lợi nói: “Cho dù là lúc tính mạng của tất cả chúng ta đều đang nằm trong tay ngươi?”

Đôi mắt đen láy vô tội của Trần Ngọc nhìn thẳng vào Mã Văn Thanh, sau đó gật đầu: “Ừ, cho dù là vào lúc này.”

Thấy Mã Văn Thanh trừng mắt liếc cậu một cái, nhưng không nói thêm gì, sắc mặt Trần Ngọc rốt cuộc hơi hòa hoãn xuống, cậu vuốt vuốt mi tâm, mờ mịt nói: “Văn Thanh, ta vẫn cảm thấy cuộc sống của ta rất bình thường, kể từ khi có Phong Hàn, báo con cùng Thanh bốn chân, bình thường trở nên hạnh phúc. Nhưng bây giờ ta không nỡ nhìn thẳng vào sự thật, thậm chí ta cảm thấy tính mạng mình thời thời khắc khắc đều gặp nguy hiểm, có người muốn hại ta.”

Mã Văn Thanh lập tức hỏi: “Ai?”

Trần Ngọc lắc đầu: “Ta cũng không biết, ai cũng có thể, nhưng Phong Hàn sẽ không, ngươi cũng sẽ không.” Dứt lời mới nhận ra mình không chút suy nghĩ đã nói ra cái tên Phong Hàn, ánh mắt Trần Ngọc ảm đạm hắn.

Mã Văn Thanh mở to mắt, nhìn Trần Ngọc nửa ngày, vỗ vỗ bả vai cậu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta rất vinh hạnh khi ngươi tính cả ta.”

Trần Ngọc cười khổ nhìn Mã Văn Thanh, “Không có biện pháp, đến lúc này, chỉ có ngươi mới tin tưởng ta.”

Mã Văn Thanh phẫn uất giựt tóc. “Đây chính là một biểu hiện ngu ngốc, kiếp trước ngươi nhất định là chủ nợ của ta, ta nghĩ như vậy từ lâu rồi.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Ngọc lộ ra một nụ cười, tựa hồ nghĩ tới điều gì, Trần Ngọc lấy di động của mình ra, bật một đoạn ghi âm, để cho Mã Văn Thanh nghe một lần, nói: “Nhớ kỹ, có cơ hội đem cái này đích thân giao cho Phong Hàn.”

Mã Văn Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, giật mình nói: “Lạc Thanh? Hắn tìm ngươi nói chuyện khi nào?”

Trần Ngọc không muốn nói nhiều, “Hắn muốn đơn độc tới tìm ta, hao hết tâm tư, nhân lúc các ngươi đều không ở bên cạnh ta.”

Mã Văn Thanh suy ngẫm những lời được ghi âm, Lạc Thanh nói hắn không thích Phong Hàn, chỉ là vì Phong Hàn có thể dẫn bọn hắn trở về. Nhớ đến dụng ý của Trần Ngọc, hắn không khỏi giật mình: “Ngươi sẽ không cho là Lạc Thanh đối với Phong Hàn có ý tứ kia đấy chứ?”

Trần Ngọc nheo mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, “Nếu hắn không có ý tứ kia, thì cớ sao cả ngày cứ phải vây quanh Phong Hàn?!”

Mã Văn Thanh há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Trần Ngọc châm chọc cùng vẻ mặt tức giận ngay cả chính cậu cũng không biết, mắt phượng híp lại, nhưng có loại áo giác phong tình vô hạn.

“Chẳng lẽ ngươi đang ghen?”

“Ngươi nói cái gì? Sao có thể?!” Trần Ngọc nhếch mi, không vui nhìn về phía Mã Văn Thanh, nói rồi lại có chút chột dạ, dơ dự một lúc, hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”

Mã Văn Thanh gật như đập tỏi, dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ vô cùng khẳng định.

Trần Ngọc sắc mặt tối sầm, trong đầu thoáng qua sự uy hiếp của Lạc Thanh, lạnh lùng nói: “Của ta chính là của ta, cho dù ta không có ở đây, hắn đừng hòng ngấp nghé người của ta.”

Nghe được câu này, trái tim nhỏ của Mã Văn Thanh liền run rẩy thấy chua thay cho Trần Ngọc, hắn ho khan một tiếng, nói: “Thực ra ta nhìn tiểu tử kia cũng không vừa mắt, yên tâm, ta nhất định sẽ đem thứ này đưa tận tay cho Phong ca.”

Trần Ngọc thở hắt ra, ngay sau đó nhớ lại tình cảnh Phong Hàn tay cầm chủy thủ đi về phía mình, nhất thời cảm giác bản thân thật không có gì tốt để kiêu ngọa, vô cùng khổ sở nói: “Phong Hàn, hắn- hắn bây giờ chỉ muốn giết ta, cho dù ta không nhớ được gì, cho dù chúng ta trước kia, trước kia- ’’

Mã Văn Thanh dùng sức nắm lấy bả vai của Trần Ngọc, hắn cảm thấy dưới vầng sáng của trản đăng trên vách tường, khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Trần Ngọc thoạt nhìn buồn bã đến muốn khóc, không khỏi nói: “Thật ra thì, đối với Phong ca mà nói, đó không chỉ là chuyện cả một đời, nên quên liền quên, đời này lần nữa bắt đầu. Đối với hắn mà nói, ngươi chuyển sinh chẳng qua là một loại thủ đoạn đối phó với hắn.”

Trần Ngọc rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài, đạo lý này cậu không phải không biết, chỉ có điều về mặt tình cảm cậu không thể chịu được. Có lẽ bắt đầu từ lâu, tình cảm vốn đã không cân bằng.

Đúng lúc ấy thì di động trong tay còn lại của Trần Ngọc vang lên một hồi chuông.

Hai tầm mắt đồng thời chú mục vào điện thoại, Mã Văn Thanh đẩy Trần Ngọc một cái, nói: “Có phải người giúp ngươi điều tra tin tức hay không, mau nghe.”

Trần Ngọc cũng không đề phòng Mã Văn Thanh, đối với hai người mà nói, căn bản không cần. Cậu mở di động ra, thông tin được gửi tới dưới hình thức tin nhắn.

Trần Ngọc mở tin nhắn đầu tiên ra, nội dung chỉ có một câu nói đơn giản: người đến bệnh viện S điều tra tư liệu ra đời của ngươi, vì không gửi video được, chỉ có thể gửi ảnh cắt ra từ video cho ngươi.

Phía dưới là một tấm hình, một người đàn ông đang đứng trong một gian phòng rõ ràng là phòng làm việc của bệnh viện lật xem hồ sơ trong tay.

Trần Ngọc nheo mắt lại, người trong hình chính là tiểu nhị lấy ra bằng chứng mới nãy.

Sau đó Trần Ngọc mới mở tin nhắn kế tiếp, địa điểm đã đổi thành câu lạc bộ A, lần này không nói thêm gì, chỉ có một bức hình, vẫn là tiểu nhị kia.

Trần Ngọc lại tiếp tục mở tinh nhắn thứ ba, nội dung viết: bởi vì ngươi không có ở đây, ta rất khó truy trung việc hắn bị ai chỉ điểm. Ta kiểm tra tất cả máy quay giám sát có thể tìm tới ngày đó, người đàn ông kia cuối cùng tới một chỗ. Nhưng có thể khẳng định, chủ nhân căn phòng là trong sạch, hơn nữa chủ nhà cũng vắng mặt. Ta gửi hình cho ngươi, có lẽ sẽ giúp người được phần nào.

Phía dưới những lời này, vẫn là một tấm hình, tiểu nhị kia đang đi vào tầng hai của biệt thự thông thường.

Đây là khu nhà giàu nổi danh ở Hàng Châu, Trần Ngọc cũng không xa lạ gì, người đàn ông đi tới biệt thự cũng không có gì kỳ quặc. Trần Ngọc cẩn thận quan sát căn phòng trên cùng, sau đó chú ý tới cửa sổ ở lầu hai.

Con ngươi của Trần Ngọc chợt co rút lại, tay cậu kịch liệt run rẩy, hô hấp trong nháy mắt cũng thay đổi.

Mã Văn Thanh vội vàng dùng lực cầm tay của cậu, hỏi: “Sao vậy, Trần Ngọc, ngươi tỉnh táo lại đã.”

Trần Ngọc ngây người thật lâu, tầm mắt mới tập trung lần nữa, cậu dùng ngón tay chỉ vào tấm hình, cửa sổ của biệt thự, khàn khàn hỏi: “Ngươi xem người này là ai?”

Mã Văn Thanh cầm lấy di động, đặt trước mắt mình, trong cửa sổ Trần Ngọc nói có bóng lưng của một người, làm khó Trần Ngọc như vậy cũng có thể nhận ra.

Sau đó Mã Văn Thanh cũng há to miệng, hắn chú ý tới chi tiết mà ngay cả Trần Ngọc cũng không phát hiện, bàn tay tùy ý đặt trên mặt bàn của người đó lóe sáng, đó là nhẫn, ba chiếc nhẫn ám kim sắc.

Mã Văn Thanh ngẩng đầu lên, thất thanh nói: “LÀ Phong ca?”

Trần Ngọc thất hồn lạc phách nhìn về phía hắn, cuối cùng cười ra tiếng, nụ cười đó trong mắt Mã Văn Thanh càng giống như đang khóc, “Văn Thanh, hắn không tin ta, hắn chưa từng tin tưởng ta.”

“E rằng kể từ khi ta biết được một số thứ, có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng lúc ấy Phong Hàn không hỏi ta dù chỉ một câu, hắn âm thầm điều tra sau lưng ta…Là ta ngu ngốc, ta ngu hơn ngươi nhiều. Những ngày đó, khi ta cho rằng bản thân đã tìm thấy thứ quan trọng nhất trên đời này, những ngày có người nhà, Phong Hàn lại làm việc ấy. Hóa ra, người cuối cùng muốn điều tra ta lại là hắn. Ta trong mắt hắn, nhất định đã thành trò hề.”

Dứt lời, Trần Ngọc tựa hồ lập tức mất đi toàn bộ tinh thần cùng khí lực, khoát tay áo với Mã Văn Thanh: “Văn Thanh, Văn Thanh, ngươi hay để ta yên lặng một mình.”

Mã Văn Thanh lo lắng nhìn Trần Ngọc, dự tính ban đầu tới đây hưng sư vấn tội đã bay sạch không còn một mống, hắn hốt hoảng an ủi: “Trần Ngọc, ta tin ngươi, Phong ca, hắn chắc cũng tin. Ngươi đừng tự làm rối mình trước trận, ta – chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”

Trần Ngọc hữu khí vô lực đẩy Mã Văn Thanh một cái, lúc thu tay lại, chợt nhét nốt luôn chiếc di động vào tay Mã Văn Thanh, nói: “Văn Thanh, nếu như ta – xảy ra chuyện, đem mấy thứ trong di động này cũng đưa cho Phong Hàn.”

Dầu gì ta cũng muốn chừa lại chút tôn nghiêm cho mình, nói cho hắn rõ, ta biết, ta cũng biết hết tất cả, Trần Ngọc thầm nhủ như vậy với mình.

Mã Văn Thanh không dám cùng Trần Ngọc nói chuyện nữa, Trần Ngọc nhắm mắt lại không để ý đến hắn, bộ dáng hoàn toàn không tức giận đó khiến cho Mã Văn Thanh cảm thấy đau lòng, thậm chí thương hại.

Nhìn Trần Ngọc một lát, Mã Văn Thanh đứng dậy, hắn quyết định tìm Liên Sinh thương lượng. Liên Sinh là người của Trần gia, hơn nữa giống hắn rất thích Trần Ngọc, hắn nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giúp cậu.

Mã Văn Thanh sau khi rời khỏi, một người khác xuất hiện ở cạnh cửa, hỏi Vưu bộ trưởng: “Bọn họ nói gì?”

Vưu bộ trưởng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Thanh trước mắt, lắc đầu: “Đóng kín cửa, nghe không rõ, ngươi lo cái gì? Ở cửa canh giữ hai người, y không chạy được.”

Lạc Thanh diện vô biểu tình nhìn cánh cửa kia một cái, xoay người đi tìm Trang lão đại.

Hai người tới một góc khuất, Lạc Thanh lạnh lùng nhìn Trang lão đại: “Ngươi tại sao vào lúc này lại đi một nước cờ như vậy? Ngươi có mục đích gì?”

Trang lão địa thích ý nhếch môi, nhàn nhạt đáp: “Ta tự nhiên có mục đích của ta, không phải cũng giúp ích cho ngươi sao? Nếu như Phong Hàn không biết y là ai, đối với y sinh ra hận ý, ngươi cho rằng Phong Hàn sẽ để Trần Ngọc khởi động nghi thức nghịch chuyển kia?”

-END 141-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương