[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
-
Chương 13: Đánh Mã điếu
Hồi đó, những truyện dân gian trong Bình thoại không giống nhau, sau thời Mãn Thanh chuyện cầm roi quất người rõ ràng đã ít đi nhiều rồi, chỉ còn xuất hiện ở một số đoàn ngựa thồ vùng Tây Bắc Tây Nam. Dùng roi làm vũ khí đòi hỏi phải huấn luyện rất nhiều, chẳng bằng cầm một khẩu súng tự chế còn có ích hơn. Trương Khải Sơn vốn trong lòng có chuyện, cộng thêm chưa quá quen thuộc với roi, bởi vậy, một nhát roi quất tới, Trương Khải Sơn tuy né được, nhưng trong vòng một tấc vẫn bị sượt qua.
Một nhát roi rất mạnh tay, Trương Khải Sơn tránh sang bên cạnh, nhát roi liền quật trúng vào ghế ngồi bên cạnh, cái ghế liền vỡ vụn ra từng mảnh. Quản gia khiếp sợ đến nhảy dựng cả lên, vội kêu to: “Ối ông ơi, phá hỏng đồ đạc rồi, phá hỏng đồ đạc rồi!”. Đám thuộc hạ liền đạp ghế mà xúm lại vây xung quanh, níu lấy cổ áo lão quản gia: “Rạp này do ông mày quyên tiền mà xây, ông đây thích phá thì phá. Đúng một phường chó đẻ, ông mày nghe mà phát phiền.” Gã thuộc hạ lập tức mắng nhiếc lão quản gia: “Thôi đi, gọi Nhị Nguyệt Hồng ra đây hát Hoa Cổ.” Quản gia bèn xua tay: “Nhị gia vừa xuống đài, không thể lên đài nữa.”
Beo Đốm rõ ràng là say quắc cần câu, người sặc mùi rượu, đẩy lão quản gia một cái, lão quản gia liền ngã lăn quay ra đất, chổng cả mông lên trời. Thấy Trương Khải Sơn nhìn gã chằm chằm, cây roi gỗ dương sắp vụt xuống một lần nữa, thì đột nhiên viên sĩ quan phụ tá bên cạnh không biết từ lúc nào đã ra sau lưng Beo Đốm, nòng súng nhắm ngay thái dương gã.
Beo Đốm cũng là một nhân vật có số có má, đương nhiên là cũng phản ứng lại ngay, cây roi cứ thế khựng lại ở lên cao, không dám vụt xuống nữa. Đám thuộc hạ xung quanh cũng ngưng bặt lại, đúng là đã nốc quá nhiều rượu rồi, lúc nãy không để ý đến khẩu súng ngắn giắt bên hông viên sĩ quan.
Trương Khải Sơn xoa xoa mặt, lạnh lùng nhìn gã, trong lòng không vui, nhưng không phải vì bản thân. Giờ quân Nhật đang gầm ghè, tình thế nguy cấp, thế mà trong thành vẫn còn đầy những nhân vật như thế này, nghĩ mà thật thất vọng. Thấy Beo Đốm môi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là cơn hung đồ trong người vẫn không chút nào suy giảm, chẳng qua đột ngột bị một khẩu súng ngắn dọa cho tỉnh men say mà thôi. Bấy giờ gã mới nhìn rõ trang phục của Trương Khải Sơn, rành rành là người của quân đội.
Nếu như không có việc gấp thì Trương Khải Sơn có thể sẽ dạy dỗ gã một phen, nhưng lúc này ông ta không có tâm trạng đâu mà làm việc đó. Trương Khải Sơn liếc mắt nhìn viên sĩ quan phụ tá rồi đi vào phía sau sân khấu. Viên sĩ quan hiểu ý, nói với Beo Đốm: “Coi như chúng mày gặp may, cuốn xéo.”
Beo Đốm buông roi xuống, quả thực đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn thấy viên sĩ quan đã buông súng, nhưng gã lại không đi, mà giẫm lên ghế ngồi, nhổ toẹt một bãi đờm lên lớp lụa bọc ghế, nói: “Hóa ra là quân gia, chờ chút.”
Trương Khải Sơn không để ý tới gã, Beo Đốm bèn hất hàm kêu: “Ta đã nói, ai đến trước xếp trước, quân gia, Trương Đại Phật Gia Cửu Môn Trường Sa là anh em kết nghĩa thề sống thề chết với ta đây, ít nhất ngài cũng để lại cái tên chứ, để anh em còn biết là quân gia lộ nào, chúng ta có qua có lại, ngày sau còn dài, ta đây không chịu nuốt không cục tức này.”
Trương Khải Sơn lập tức dừng lại, quay đầu, chỉ thấy Beo Đốm đang trợn mắt nhìn mình hung tợn, bèn mỉm cười: “Ta nghe nói, anh em với Trương Đại Phật gia chỉ đánh quân Nhật, vị huynh đài này nếu đã coi trọng Phật gia như thế, không bằng để ta thay Phật gia lột lớp áo da kia, tống tiễn các vị ra tận tiền tuyến?”
Sắc mặt Beo Đốm thoắt cái biến đổi, thuộc hạ của gã còn chưa tỉnh rượu, liền mắng: “Mày cứ chờ đấy. Ông lớn nhà tao từng quyên cho một món lớn, Trương Đại Phật gia gì đó vốn là nợ ông tao một ân huệ, chờ đến lúc mày bị xử lý xem.” Viên sĩ quan bên cạnh đã lại giơ súng lên, Beo Đốm sầm mặt hừ một tiếng: “Mày cứ chờ đấy.” Nói rồi xoay người đi thẳng.
Quản gia thấy Trương Khải Sơn không đi thẳng vào sau đài, mà chỉ đi đến hàng ghế đầu, biết ông ta hiểu lễ nghi, bèn khom lưng cúi đầu với viên sĩ quan phụ tá: “Thưa ông, xin ông cứ hầu hạ ông lớn nhà ông trước, bên ngoài ồn ào lớn quá, chắc hẳn chủ nhân đã nghe thấy rồi, thay đồ xong chưa biết chừng sẽ đi ra thôi. Để tôi tiễn mấy tên ôn thần này đi đã, miếu nhỏ không dám đắc tội thổ địa gia, xin ông chớ trách.” Nói đoạn bèn đi tiễn nhóm khách đãi cát.
Đám người này hùng hùng hổ hổ ra khỏi rạp hát, quay đầu nhổ liền mấy bãi nước bọt. Một tên còn nói: “Ông lớn, cái tên Nhị Nguyệt Hồng khốn nạn này, cho nó nguyên cái rạp hát mà nó còn không thèm gặp chúng ta, lại còn tìm một đám lính lác đến sỉ nhục chúng ta. Mẹ kiếp không coi chúng ta ra cái gì, tưởng ta sợ chắc.”
Sắc mặt của Beo Đốm lại càng tái mét, nhưng cũng không biết phải nói gì. Chợt nhìn thấy ngoài cửa rạp hát có một tên ăn mày đang ngồi, đầu đầy dầu mỡ nhờn bóng. Quản gia đi theo ra ngoài, tay bưng mâm hoa quả đưa cho tên ăn mày, giống như lúc nãy với tụi Beo Đốm vậy. Tên ăn mày không nhìn lấy một cái, cầm quả lên ăn.
Sau đó, quản gia bước đến, cúi đầu nói với bọn chúng: “Thật ngại quá, xin thứ lỗi đã phục vụ không chu toàn, mau đi đi thôi, các ông đang cản trở ông ấy ngắm đèn đó.” Nói rồi bèn chỉ vào tên ăn mày kia.
Beo Đốm quay đầu, thấy phía sau bọn chúng có một tòa hoa lâu, không biết là đang buôn bán hay không nữa, trên hoa lâu có treo rất nhiều đèn lông đủ màu sắc. Tên ăn mày kia vừa ăn vừa ngắm nhìn nó.
“Đối xử với thằng ăn mày còn tốt hơn cả với ta.” Một tên thuộc hạ nói.
“Mẹ kiếp!” Beo Đốm càng nghĩ càng giận, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục một cách cố tình, bèn vung roi quất tên ăn mày một nhát. Lửa giận đầy bụng, đã hạ thủ liền là sát chiêu. Một roi này nếu quất phải thân người, ngay lập tức da tróc thịt bong, không nằm nửa năm không khá lên được.
Đột nhiên lão quản gia bên cạnh thân thủ nhanh như chóp, níu lấy cây roi vẫn còn đang giơ giữa không trung. Beo Đốm liền vùng ra giựt roi lại, nhưng cố sức thế nào cũng không lay chuyển được.
Thuộc hạ của gã thấy gã chịu thiệt, vừa định nhào tới, thì quản gia cười bảo: “Thưa mấy ông, mấy ông tốt nhất là mau đi đi, mấy ông còn không đi nữa, thì là đắc tội hết với những vị không thể đắc tội nhất trong Cửu Môn rồi, đây là đánh Mã điếu trên đầu Diêm vương gia đấy, mấy ông xúi quẩy đụng trúng bài Thập tam yêu(*) rồi, thôi mau mau chạy thẳng ra cửa Đông đi thôi, những lời này coi như là Nhị gia tạ ơn mấy ông tặng rạp hát đấy.”
(*) Bài Thập tam yêu có số điểm lớn nhất, cũng là bài khó ghép nhất.
Một nhát roi rất mạnh tay, Trương Khải Sơn tránh sang bên cạnh, nhát roi liền quật trúng vào ghế ngồi bên cạnh, cái ghế liền vỡ vụn ra từng mảnh. Quản gia khiếp sợ đến nhảy dựng cả lên, vội kêu to: “Ối ông ơi, phá hỏng đồ đạc rồi, phá hỏng đồ đạc rồi!”. Đám thuộc hạ liền đạp ghế mà xúm lại vây xung quanh, níu lấy cổ áo lão quản gia: “Rạp này do ông mày quyên tiền mà xây, ông đây thích phá thì phá. Đúng một phường chó đẻ, ông mày nghe mà phát phiền.” Gã thuộc hạ lập tức mắng nhiếc lão quản gia: “Thôi đi, gọi Nhị Nguyệt Hồng ra đây hát Hoa Cổ.” Quản gia bèn xua tay: “Nhị gia vừa xuống đài, không thể lên đài nữa.”
Beo Đốm rõ ràng là say quắc cần câu, người sặc mùi rượu, đẩy lão quản gia một cái, lão quản gia liền ngã lăn quay ra đất, chổng cả mông lên trời. Thấy Trương Khải Sơn nhìn gã chằm chằm, cây roi gỗ dương sắp vụt xuống một lần nữa, thì đột nhiên viên sĩ quan phụ tá bên cạnh không biết từ lúc nào đã ra sau lưng Beo Đốm, nòng súng nhắm ngay thái dương gã.
Beo Đốm cũng là một nhân vật có số có má, đương nhiên là cũng phản ứng lại ngay, cây roi cứ thế khựng lại ở lên cao, không dám vụt xuống nữa. Đám thuộc hạ xung quanh cũng ngưng bặt lại, đúng là đã nốc quá nhiều rượu rồi, lúc nãy không để ý đến khẩu súng ngắn giắt bên hông viên sĩ quan.
Trương Khải Sơn xoa xoa mặt, lạnh lùng nhìn gã, trong lòng không vui, nhưng không phải vì bản thân. Giờ quân Nhật đang gầm ghè, tình thế nguy cấp, thế mà trong thành vẫn còn đầy những nhân vật như thế này, nghĩ mà thật thất vọng. Thấy Beo Đốm môi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là cơn hung đồ trong người vẫn không chút nào suy giảm, chẳng qua đột ngột bị một khẩu súng ngắn dọa cho tỉnh men say mà thôi. Bấy giờ gã mới nhìn rõ trang phục của Trương Khải Sơn, rành rành là người của quân đội.
Nếu như không có việc gấp thì Trương Khải Sơn có thể sẽ dạy dỗ gã một phen, nhưng lúc này ông ta không có tâm trạng đâu mà làm việc đó. Trương Khải Sơn liếc mắt nhìn viên sĩ quan phụ tá rồi đi vào phía sau sân khấu. Viên sĩ quan hiểu ý, nói với Beo Đốm: “Coi như chúng mày gặp may, cuốn xéo.”
Beo Đốm buông roi xuống, quả thực đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn thấy viên sĩ quan đã buông súng, nhưng gã lại không đi, mà giẫm lên ghế ngồi, nhổ toẹt một bãi đờm lên lớp lụa bọc ghế, nói: “Hóa ra là quân gia, chờ chút.”
Trương Khải Sơn không để ý tới gã, Beo Đốm bèn hất hàm kêu: “Ta đã nói, ai đến trước xếp trước, quân gia, Trương Đại Phật Gia Cửu Môn Trường Sa là anh em kết nghĩa thề sống thề chết với ta đây, ít nhất ngài cũng để lại cái tên chứ, để anh em còn biết là quân gia lộ nào, chúng ta có qua có lại, ngày sau còn dài, ta đây không chịu nuốt không cục tức này.”
Trương Khải Sơn lập tức dừng lại, quay đầu, chỉ thấy Beo Đốm đang trợn mắt nhìn mình hung tợn, bèn mỉm cười: “Ta nghe nói, anh em với Trương Đại Phật gia chỉ đánh quân Nhật, vị huynh đài này nếu đã coi trọng Phật gia như thế, không bằng để ta thay Phật gia lột lớp áo da kia, tống tiễn các vị ra tận tiền tuyến?”
Sắc mặt Beo Đốm thoắt cái biến đổi, thuộc hạ của gã còn chưa tỉnh rượu, liền mắng: “Mày cứ chờ đấy. Ông lớn nhà tao từng quyên cho một món lớn, Trương Đại Phật gia gì đó vốn là nợ ông tao một ân huệ, chờ đến lúc mày bị xử lý xem.” Viên sĩ quan bên cạnh đã lại giơ súng lên, Beo Đốm sầm mặt hừ một tiếng: “Mày cứ chờ đấy.” Nói rồi xoay người đi thẳng.
Quản gia thấy Trương Khải Sơn không đi thẳng vào sau đài, mà chỉ đi đến hàng ghế đầu, biết ông ta hiểu lễ nghi, bèn khom lưng cúi đầu với viên sĩ quan phụ tá: “Thưa ông, xin ông cứ hầu hạ ông lớn nhà ông trước, bên ngoài ồn ào lớn quá, chắc hẳn chủ nhân đã nghe thấy rồi, thay đồ xong chưa biết chừng sẽ đi ra thôi. Để tôi tiễn mấy tên ôn thần này đi đã, miếu nhỏ không dám đắc tội thổ địa gia, xin ông chớ trách.” Nói đoạn bèn đi tiễn nhóm khách đãi cát.
Đám người này hùng hùng hổ hổ ra khỏi rạp hát, quay đầu nhổ liền mấy bãi nước bọt. Một tên còn nói: “Ông lớn, cái tên Nhị Nguyệt Hồng khốn nạn này, cho nó nguyên cái rạp hát mà nó còn không thèm gặp chúng ta, lại còn tìm một đám lính lác đến sỉ nhục chúng ta. Mẹ kiếp không coi chúng ta ra cái gì, tưởng ta sợ chắc.”
Sắc mặt của Beo Đốm lại càng tái mét, nhưng cũng không biết phải nói gì. Chợt nhìn thấy ngoài cửa rạp hát có một tên ăn mày đang ngồi, đầu đầy dầu mỡ nhờn bóng. Quản gia đi theo ra ngoài, tay bưng mâm hoa quả đưa cho tên ăn mày, giống như lúc nãy với tụi Beo Đốm vậy. Tên ăn mày không nhìn lấy một cái, cầm quả lên ăn.
Sau đó, quản gia bước đến, cúi đầu nói với bọn chúng: “Thật ngại quá, xin thứ lỗi đã phục vụ không chu toàn, mau đi đi thôi, các ông đang cản trở ông ấy ngắm đèn đó.” Nói rồi bèn chỉ vào tên ăn mày kia.
Beo Đốm quay đầu, thấy phía sau bọn chúng có một tòa hoa lâu, không biết là đang buôn bán hay không nữa, trên hoa lâu có treo rất nhiều đèn lông đủ màu sắc. Tên ăn mày kia vừa ăn vừa ngắm nhìn nó.
“Đối xử với thằng ăn mày còn tốt hơn cả với ta.” Một tên thuộc hạ nói.
“Mẹ kiếp!” Beo Đốm càng nghĩ càng giận, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục một cách cố tình, bèn vung roi quất tên ăn mày một nhát. Lửa giận đầy bụng, đã hạ thủ liền là sát chiêu. Một roi này nếu quất phải thân người, ngay lập tức da tróc thịt bong, không nằm nửa năm không khá lên được.
Đột nhiên lão quản gia bên cạnh thân thủ nhanh như chóp, níu lấy cây roi vẫn còn đang giơ giữa không trung. Beo Đốm liền vùng ra giựt roi lại, nhưng cố sức thế nào cũng không lay chuyển được.
Thuộc hạ của gã thấy gã chịu thiệt, vừa định nhào tới, thì quản gia cười bảo: “Thưa mấy ông, mấy ông tốt nhất là mau đi đi, mấy ông còn không đi nữa, thì là đắc tội hết với những vị không thể đắc tội nhất trong Cửu Môn rồi, đây là đánh Mã điếu trên đầu Diêm vương gia đấy, mấy ông xúi quẩy đụng trúng bài Thập tam yêu(*) rồi, thôi mau mau chạy thẳng ra cửa Đông đi thôi, những lời này coi như là Nhị gia tạ ơn mấy ông tặng rạp hát đấy.”
(*) Bài Thập tam yêu có số điểm lớn nhất, cũng là bài khó ghép nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook