Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên
-
Chương 10
"Thích xem Thế Giới Động Vật cũng có cái lợi của nó", vài phút sau, Tô Vạn và Hắc Hạt Tử chuẩn bị xong, trên người quấn vỏ da rắn đi vào trong nước, làm theo cách của Tô Vạn, rắn đối vật phát ra nhiệt lượng và đang di chuyển vô cùng mẫn cảm, cho nên trốn trong nước là sáng suốt, về phần quấn da rắn, Tô Vạn cũng chỉ có thể dựa vào đoán mò, cậu cảm thấy nếu cậu cùng Hắc Hạt Tử vận khí đủ tốt, có thể làm cho mấy sinh vật đó không chú ý tới họ, có lẽ hai người họ có thể thông qua thủ pháp chướng mắt như vậy tiến vào thông đạo tìm kiếm lối thoát.
Hắc Hạt Tử cũng không có biểu đạt dị nghị gì, chỉ làm theo lời Tô Vạn, hắn không dám chắc biện pháp của Tô Vạn nhất định có thể khiến bọn họ thoát ra, thực tế nếu chỉ có một mình hắn, hiện tại nhất định sẽ lựa chọn phương thức thoát thân lớn mật hơn, chẳng qua tính cách Tô Vạn khác với hắn, xuất phát từ tính cẩn thận của bản thân cậu nên Tô Vạn cân nhắc nhiều chuyện hơn, mà Hắc Hạt Tử cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Sinh vật ở trong thông đạo này đến bây giờ vẫn chưa đi ra, nếu phán đoán dựa vào âm thanh, hẳn là cái gì đó cực kỳ lớn, hơn nữa di chuyển rất chậm, động tĩnh càng lúc càng lớn, tim Tô Vạn cũng đập nhanh hơn, cậu nghĩ đến lời của Triệu Trung Tường*: "Sau một trận mưa lớn, vạn vật hồi sinh, trời đặc biệt xanh, đây là một mùa thích hợp giao phối ——"
*Triệu Trung Tường từng là người dẫn chương trình của Đài Truyền hình Trung Quốc, ông cũng từng dẫn chương trình Thế giới động vật.
Đáng sợ quá, Tô Vạn thầm mắng trong lòng, cậu nhớ đến bên trái còn có một thông đạo, nghĩ thầm mẹ nó ngàn vạn lần đừng có tới hai con, muốn chơi song long hí châu* thì cậu và Hắc Hạt Tử cũng xong đời luôn.
*lưỡng long tranh châu, như hình
Sau một lúc, Tô Vạn cảm thấy giống như đã qua nửa thế kỷ, vì ẩn nấp, cậu và Hắc Hạt Tử tắt đèn pin, tế đàn dưới lòng đất khổng lồ trong nháy mắt tối mù, cũng chỉ còn ánh sáng từ cái miệng hố mà bọn họ rớt xuống, trong tình cảnh thị giác bị hạn chế, Tô Vạn cũng không thể thấy rõ rốt cuộc sẽ có cái gì đi ra từ trong thông đạo, cậu chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán thứ kia còn bao xa.
"Đến rồi", Hắc Hạt Tử bỗng nhiên thấp giọng nói, đồng thời Tô Vạn cảm thấy mặt nước xung quanh bọn họ chấn động mãnh liệt, thanh âm vảy rắn ma sát với mặt đất trở nên rất gần, nhưng nghe có loại kỳ quái không thể nói ra.
Con rắn này chẳng lẽ trên người mọc mụn sao, Tô Vạn nghe thế nào cũng cảm thấy loại tiếng ma sát cũng không giống đến từ lớp vảy trơn nhẵn, cậu còn đang nghi hoặc khó hiểu, bỗng nhiên nghe được có cái gì rơi vào vùng nước xung quanh cậu, cũng không phải cái gì đặc biệt lớn, nghe qua ngược lại giống như là một người rơi xuống nước.
Tô Vạn thoáng cái trở nên căng thẳng, nhưng vẫn không dám nhúc nhích, thứ khổng lồ kia trong bóng tối cảm giác như bơi về phía xa xa, nhưng Tô Vạn lại cảm thấy mặt nước xung quanh bọn họ nổi lên chút dao động, cậu biết đây khẳng định không phải đến từ cậu và Hắc Hạt Tử.
"Có cái gì", Tô Vạn nhỏ giọng hỏi Hắc Hạt Tử, cậu có thể cảm giác được con rắn lớn kia hiện tại ở cách bọn họ rất xa, mà thính giác của rắn không tốt, cho nên cậu mới dám lên tiếng, Tô Vạn biết Hắc Hạt Tử có đôi mắt đêm, không biết có phải là bởi vì bệnh mắt của hắn hay không, cho nên hắn có thể ở trong bóng tối thấy rõ mọi thứ, mà hiện tại trong tình huống không thể sử dụng nguồn sáng, Tô Vạn hai mắt một mét không thấy gì ngoài màu đen, chỉ có thể dựa vào Hắc Hạt Tử để biết rõ tình huống xung quanh bọn họ.
Hắc Hạt Tử lại không trả lời Tô Vạn, lúc vừa mới xuất hiện ở cửa thông đạo, hắn đã nhìn thấy bộ dáng thật sự của nó, tình huống so với hắn và Tô Vạn nghĩ còn tệ hơn, bởi vì nếu bọn họ phải đối mặt không chỉ là một con quái vật, tỷ lệ thành công cho kế hoạch của Tô Vạn sẽ trở nên rất nhỏ.
Tô Vạn thấy Hắc Hạt Tử không để ý tới cậu, còn tưởng rằng tình huống hiện tại không thích hợp lên tiếng, cho nên cũng đành phải cố nén bất an tiếp tục ở trong nước, ao nước này của bọn họ cũng không sâu, bởi vì nó đơn thuần là do mặt đất lõm xuống cùng với nước mưa rò rỉ hình thành, cho nên chỗ sâu nhất cũng bất quá đến bả vai Tô Vạn, ngâm trong nước tối đen như vậy khẳng định sẽ không thoải mái, cho dù Tô Vạn trước đó phun sơn chống thấm nước lên quần áo, nhưng thứ này là vì trời mưa chuẩn bị, nếu như ngâm toàn bộ trong nước vẫn không tránh khỏi sẽ ướt.
Chó thật, vẫn là bồn tắm massage ở nhà tốt, Tô Vạn nghĩ thầm, bỗng nhiên cảm thấy trong nước có thứ gì đó đụng vào người cậu, cậu hoảng sợ, khẩn trương bắt lấy cánh tay của Hắc Hạt Tử, mà người sau mất mấy giây cũng không có cách nào xác định được đó rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể nói: "Hình như là một quả trứng."
Tô Vạn còn tưởng rằng Hắc Hạt Tử lại giở giọng hư hỏng, không thèm tin, tự mình ở trong nước sờ thử một chút, liền cảm thấy trên tay trơn trượt, nhưng sờ lên đích thật là một thứ tròn trịa, nếu như nói là trứng, thì có chút hơi lớn.
Mẹ kiếp, lúc trước không thấy trong nước có thứ này, chẳng lẽ là vừa mới rơi xuống? Tô Vạn nghĩ thầm, lại không ngờ Hắc Hạt Tử lúc này lại kéo cậu từ trong nước lên, tiếng nước ào ào vang lên, tim Tô Vạn liền vọt lên cổ họng, mà trước mắt thoáng cái cũng sáng lên, là Hắc Hạt Tử bật đèn pin, hắn chỉ nói đơn giản: "Chuyển sang Plan B, chạy!"
"Anh làm cái gì vậy", Tô Vạn còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy đèn pin trong tay Hắc Hạt Tử chiếu vào trong nước bên cạnh cậu, Tô Vạn vừa nhìn lông tơ lập tức dựng đứng, thứ cậu vừa sờ vào mẹ nó đúng là một quả trứng, chẳng qua to gần bằng cậu, mà dưới ánh đèn pin, trên vỏ mỏng lộ ra một khuôn mặt dài, đang ở trong trứng không ngừng giãy dụa muốn đi ra.
"Chết tiệt", Tô Vạn cảm thấy buồn nôn khi nhớ tới vừa rồi mình đã chạm vào thứ này, Hắc Hạt Tử kéo cậu chạy, hai người chạy ra không được mấy mét, Tô Vạn liền nghe được phía sau bọn họ rất xa truyền đến một tiếng nổ lớn, giống như là thứ gì đó đụng vào vách đá, trong lòng cậu thoáng cái liền lạnh, nghĩ thầm lúc này xong rồi, cậu và Hắc Hạt Tử thật sự phải cùng sinh vật kia thi chạy đua mất.
Tô Vạn đương nhiên không muốn chết ở chỗ này, cho nên chỉ có thể chạy theo Hắc Hạt Tử, dọc theo đường đi đèn pin của hai người chiếu loạn xạ, Tô Vạn liền thấy rõ dưới lòng đất có rất nhiều loại trứng này, có chút đã vỡ vụn, xà tinh bên trong đều bò ra ngoài, mà bọn họ càng tới gần chân thông đạo lại càng trơn trượt, Tô Vạn dùng đèn pin chiếu trên mặt đất phát hiện toàn là chất lỏng trong suốt, vừa chạy như điên vừa thở không ra hơi hỏi: "Đây chẳng lẽ là nước ối của rắn sao?"
"Cậu sẽ không muốn biết đó là cái gì đâu", Hắc Hạt Tử cũng không quay đầu mà tiếp tục chạy về phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, điểm này ở trong sa mạc Tô Vạn đã chứng kiến qua, nhưng cho dù là Hắc Hạt Tử, bọn họ cũng đang dùng hai chân chạy đua với một con rắn dài mười mét, Tô Vạn nghe được tiếng vang phía sau càng ngày càng gần, còn mang theo một cỗ tanh khí, nghĩ thầm không lẽ là con rắn mẹ tức giận, lại không ngờ Hắc Hạt Tử bỗng nhiên quay đầu lại một cước đá ngã cậu, hai người cùng ngã xuống đất đồng thời vảy rắn khổng lồ lướt qua trên mặt họ, theo đà lao tới nên đập đầu vào góc tường trong thông đạo.
Tô Vạn lúc này mới thấy rõ bộ dáng của con rắn này, thật sự là một con trăn khổng lồ màu trắng, lớn như rồng bạc, mà trên người mãng xà không biết vì sao còn dính vào rất nhiều rắn dạng người bọn họ từng nhìn thấy trước đó, vô cùng rậm rạp chằng chịt, đều được bao bọc trong chất nhờn, nhìn cực kỳ buồn nôn, khó trách lúc trước con mãng xà phát ra tiếng kỳ quái khi bò.
Con mãng xà nhào vào khoảng không, bởi vì động tác quá lớn, không ít rắn người dính trên người nó đều rơi xuống, mà Hắc Hạt Tử liếc mắt một cái liền phát hiện trong đó có một con rắn người dường như còn chưa hoàn toàn trưởng thành, hai tay vẫn còn, trên người thậm chí còn mặc quần áo, nhìn rất quen mắt, chính là người lần trước bọn họ mang đến Xà Đầm!
"Con mẹ nó cậu nói đúng rồi", Hắc Hạt Tử kêu lên: "Chúng ta thật sự là đến để làm ngựa giống."
"Vào thời điểm như thế này thì đừng nói mấy chuyện rẻ tiền nhảm nhí đó nữa!" Tô Vạn mắng, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch, hiện tại bọn họ ngã xuống trong bãi nhầy rơi từ trên người con trăn khổng lồ, bị bảy tám con rắn người khác vây quanh, con trăn còn đang chặn ở trên đường bọn họ muốn đi tới.
"Chúng ta phải đi nhờ rồi", Hắc Hạt Tử bỗng nhiên nói, lúc này con trăn còn đang ở trong không gian chật chội cố gắng quay đầu để tấn công lần thứ hai, trong hoàn cảnh cấp bách Tô Vạn căn bản không rõ Hắc Hạt Tử muốn làm gì, chợt cảm thấy một trận gió tanh phất mặt, Bạch Tố Trinh đã há mồm lao về phía cậu và Hắc Hạt Tử.
Xong rồi! Trong đầu Tô Vạn hiện lên hai chữ to GAME OVER, lại không ngờ Hắc Hạt Tử nắm lấy cánh tay cậu, một khắc sau trước mắt cậu một trận trời đất quay cuồng, mở mắt ra là đang trực tiếp treo ở trước con mắt của Bạch Tố Trinh, Tô Vạn nhìn con mắt rắn màu vàng kia mà mặt mày tái mét, kêu thảm một tiếng, ngẩng đầu liền thấy Hắc Hạt Tử đang giẫm lên con trăn khổng lồ, một tay nắm lấy cậu, tay kia cắm dao găm vào trên người con trăn, trong nháy mắt bọn họ thiếu chút nữa bị cắn, Hắc Hạt Tử đã lựa chọn biện pháp nguy hiểm nhất, nhưng ít ra hiện tại bọn họ đang ở nơi con trăn vĩnh viễn cũng không cắn được.
Hắc Hạt Tử ném Tô Vạn lên người con trăn, Tô Vạn sợ đến tè ra quần nhưng tốt xấu gì đầu óc vẫn tỉnh táo, thấy thế cũng lập tức học Hắc Hạt Tử đem đao cắm vào thân rắn làm điểm tựa, nhưng lúc này con mãng xà hai lần vồ hụt, lại bị người cưỡi trên đầu, đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, không ngừng dùng đuôi để hất hai người xuống, Hắc Hạt Tử khí lực rất lớn, đao cắm sâu rất chắc, cho nên cứ như vậy cứng rắn chống đỡ không rơi xuống, nhưng Tô Vạn thì khác, cậu vốn bởi vì chất nhầy trên người con trăn mà không giẫm lên mình nó được, lúc này dưới phản ứng kịch liệt của con trăn, đao cũng thoát theo tay, trực tiếp ngã xuống.
Mẹ nó, nói đến cùng vẫn là Bạch Tố Trinh muốn vứt bỏ mình, ông già kia quả đúng là có mị lực, Tô Vạn nghĩ như vậy khi bị hất xuống, cậu trực tiếp ngã vào trong một bãi chất nhầy lớn, dính hết lên mặt, nói đến là thấy buồn nôn, nhưng lúc này chuyện tệ hơn là con trăn khổng lồ lập tức phát hiện có người bị nó làm rớt xuống, xoay người liền cắn, nhờ sự trợ giúp của adrenaline Tô Vạn mạo hiểm tránh thoát lần đầu tiên, nhưng lại trực tiếp đụng vào một con rắn người, lập tức bị cái đuôi của nó quấn chặt, kéo ngã xuống đất, lần này rất tốt, trước có đực sau có cái, Tô Vạn một bên liều mạng đẩy đầu con rắn cố gắng bảo trì khoảng cách với cái miệng đang cắn tới, một bên tuyệt vọng nghĩ.
Hắc Hạt Tử đứng trên đầu rắn nhìn toàn cảnh tình trạng của Tô Vạn, mắt thấy đầu con trăn lại nhấc lên, hắn cắn răng rút ra con dao găm cố định, theo đà từ trên đầu rắn trượt xuống, sau đó trong nháy mắt hạ xuống chuẩn xác một đao đâm thủng mắt phải của con trăn, máu lập tức bắn khắp người hắn, nhưng Hắc Hạt Tử không có thời gian lau, tiếp tục nhảy xuống một cước đá văng con rắn người đè lên người Tô Vạn ra, đã thấy sắc mặt Tô Vạn biến đổi, sau đó đột ngột đẩy mạnh hắn ra, Hắc Hạt Tử chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen thật lớn đập xuống, mà vị trí của Tô Vạn, chính là ở dưới miệng con trăn.
"Khốn kiếp", Hắc Hạt Tử mắng một tiếng, thừa dịp con trăn cồng kềnh còn chưa ngẩng đầu, đã tiến tới và giáng một cú vào mắt trái không bị thương của con trăn, rồi lại kéo thứ bên trong ra, khiến con trăn đau đớn một trận lắc đầu quẫy đuôi, mà đầu con trăn vừa ngẩng lên, Hắc Hạt Tử giật mình phát hiện Tô Vạn vậy mà lại không có ở đó, hắn lập tức nghe thấy thiếu niên kêu thảm thiết: "Con mẹ nó, mau nghĩ cách!"
Hắc Hạt Tử vừa ngẩng đầu, đã thấy Tô Vạn đang treo ở trước miệng mãng xà, đao cắm vào lưỡi trăn, hiện tại bởi vì Tô Vạn đang treo ở đó ghìm lại đao, mãng xà không thu lưỡi về được, càng đau đến vặn vẹo, Tô Vạn theo động tác của con trăn mà bị quật loạn khắp nơi, thỉnh thoảng còn thiếu chút nữa còn bay vào trong miệng mãng xà, kêu thảm thiết không ngừng.
"Mẹ nó cậu thật sự đâm vào Bạch Tố Trinh sao, buông tay đi", Hắc Hạt Tử nhìn thấy Tô Vạn còn sống thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải vừa rồi bị dọa đến choáng váng hay không, Tô Vạn gắt gao nắm chặt đao như thế nào cũng không chịu buông tay, cậu kêu thảm thiết đến mức không nghe được Hắc Hạt Tử đang nói cái gì, Hắc Hạt Tử bất đắc dĩ đành phải đi lên kéo hai chân cậu, sau đó cứng rắn lục soát người, bởi vì Tô Vạn còn giấu thêm đao trên người, lần này trực tiếp mở ra một cái khe lớn trên đầu lưỡi con trăn khổng lồ, đem cái lưỡi tươi vốn đã xẻ làm hai của nó cắt thành hai cái.
Lúc này con trăn đã mất hai con mắt, lưỡi cũng không còn, có thể nói là không thể nhìn cũng không thể ngửi, cho nên bắt đầu cuồng loạn đảo quanh tại chỗ, mà Hắc Hạt Tử liên tục đá văng hai con rắn khác nhào tới, kéo Tô Vạn qua đuôi mãng xà, sau đó bắt đầu điên cuồng chạy trối chết.
Tô Vạn sợ tới mức đầu óc không còn rõ ràng, nhưng tốt xấu gì hai chân còn bước đi được, hai người điên cuồng chạy một hồi thì thấy càng ngày càng có nhiều viên đá nhỏ phía trên lối đi rơi xuống, Hắc Hạt Tử biết đây là dấu hiệu thông đạo sắp sụp đổ, con trăn sắp làm sập thông đạo này, vì thế lại càng liều mạng nắm lấy người chạy, mặc cho Tô Vạn kêu to chạy không nổi nữa cũng không ngừng lại, ngay sau khi hai người lao ra thông đạo không được mấy giây, nơi bọn họ vừa chạy ra liền sụp đổ.
"Chết tiệt", qua một hồi lâu, Tô Vạn khó khăn ngồi trên mặt đất mới có thể nói chuyện, nhưng vẫn còn thở dốc: "Tiểu gia tôi, phổi của tôi gần —— gần như muốn nổ tung rồi."
"Thể lực của cậu quá kém", Hắc Hạt Tử cũng có chút thở dốc, nhưng không thảm như Tô Vạn, hắn hơi nghỉ ngơi một chút liền bắt đầu thử xác nhận vị trí của bọn họ, một quả chiếu sáng đánh ra ngoài, hết thảy đều hiện lên rõ ràng, đây là một hang động lớn, thoạt nhìn có chút giống phòng luyện đan, nhưng lại không có đồ đồng gì, ở giữa hang động chỉ có một cái hố lớn sâu không thấy đáy, Hắc Hạt Tử đoán con trăn kia chính là từ đây bò ra.
Hắc Hạt Tử nhìn một vòng xác nhận không có rắn, cũng không có gì nguy hiểm, lúc này mới đi về bên cạnh Tô Vạn, hắn kêu cậu nằm xuống, theo xương ức của cậu ấn xuống một vòng, không phát hiện gãy xương, liền cười nói: "Cậu vừa rồi còn có thể chạy như vậy, hẳn là cũng không có xuất huyết nội bộ, tiểu tử cậu mạng lớn thật."
"Tiểu gia tôi thiếu chút nữa bị dọa chết rồi", Tô Vạn sắc mặt trắng bệch nói, trên người cậu toàn là nước miếng của trăn: "Vừa rồi thật sự cho rằng sẽ bị nó nuốt mất, may mắn nó quá nóng vội, miệng há quá to thành ra lại không cắn được tôi."
"Cậu nghĩ thế nào khi đó lại đẩy tôi ra", Hắc Hạt Tử hỏi, biểu tình trên mặt hiếm khi nghiêm túc: "Sau này nếu cậu và những người khác xuống đất, làm loại chuyện này sẽ chết không rõ ràng, trong nghề này không có bao nhiêu người sẽ cảm kích cậu dùng tính mạng cứu người ta."
"Tôi cũng là vì muốn tốt cho bản thân thôi" Tô Vạn nói tiếp: "Lúc đấy cũng không cảm thấy mình sẽ bị cắn chết, chính là cảm thấy nếu như anh chết, cái loại nửa vời như tôi ở chỗ này khẳng định cũng xong luôn, với cả không phải anh đã nói, anh không thể bị thương, nếu không tình trạng mắt sẽ xấu đi, anh nghĩ xem, lỡ như anh không chết, nhưng bị Bạch Tố Trinh làm cho mù, vậy cũng cần tôi đưa anh ra ngoài, Alexander đại đế à."
"Cậu——" Hắc Hạt Tử hiếm khi nghẹn lời, nghĩ thầm tiểu tử này vậy mà còn suy xét đến chuyện đưa ra hắn ngoài sau khi hắn bị mù.
Trong mắt Hắc Hạt Tử, nếu phát sinh loại tình huống đấy, ngay cả chính hắn cũng sẽ buông tay, trải qua ba tháng huấn luyện này, Tô Vạn vẫn đưa ra lựa chọn giống như lúc ở trong sa mạc, Hắc Hạt Tử không biết đây xem như là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
"Tiểu tử này", một lúc sau, Hắc Hạt Tử lắc đầu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Không phải thật sự cho rằng tôi là người tốt đấy chứ?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook