Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh
Chương 104: Đại Kết Cục 4



Đôi mắt Giải Vũ Thần trở nên hung tàn: "Thả em ấy ra!" Quát lớn với Uông Tàng Hải.
Trên mặt Uông Tàng Hải lộ ra mạt cười tà ác, quay đầu nhìn Hoắc Tú Tú trong tay: "Hắn kêu ta thả cô ra, có khả năng không? Ha ha..." Uông Tàng Hải cười một tràng dài, sau đó nói: "Đương nhiên có thể.

Bất quá phải có điều kiện."
"Điều kiện gì? Nếu ông muốn tứ linh thì cứ việc cầm đi." Giải Vũ Thần dùng đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm Uông Tàng Hải.
"Oh! No no..." Uông Tàng Hải dùng ngón tay để nơi khóe moi lung lay vài cái, nói: "Tứ linh đã là vật trong tay ta, thứ ta muốn là Ngô Tà và người có dòng máu điều khiển được tứ linh kia."
Toàn bộ cơ thể Trương Khởi Kinh chấn động, tuy rằng hắn suy đoán Ngô Tà không có chết, nhưng bị người khác nhắc đến như thế, đột nhiên hắn cảm thấy hy vọng không còn quá xa vời.
Khóe miệng Giải Vũ Thần treo lên một mạt cười tà, "Xem ra phải để ông thất vọng rồi." Y dừng lại một chút, nói tiếp: "Ngô Tà đã sớm chết, mà cái người mang dòng máu đặc thù mà ông muốn căn bản không hề tồn tại.

Lần này máu khởi động tứ linh, chính là hợp thành.

Ông cũng biết người Uông gia các ông đã sớm không còn loại máu này, người duy nhất còn lại chính là một lão hòa thượng.

Sau khi ông ấy đem máu cho chúng tôi thì đã biến mất, mà một loại khác...!chính là Ma tộc! Mà Ma tộc chúng ta chỉ là tìm được hang ổ của bọn họ, bất quá cũng đã thành xương hóa thạch hết rồi.

Cũng may vận khí không tệ lắm, chúng ta lấy được tế bào của bọn họ, sau đó dùng kỹ thuật của Trương gia bồi dưỡng.

Cuối cùng tạo thành một ít đồ vật.


Chỉ là mấy người không biết chút gì về khoa học, có nói các người cũng không hiểu."
"Hừ! Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ.

Ngươi còn không nói thật ta liền giết hắn." Uông Tàng Hải nói xong liền bỏ qua Hoắc Tú Tú, lấy súng chỉ vào đầu Hắc Hạt Tử.

Gã nói tiếp: "Ta biết, kỳ thật ngươi là để ý đến tên nam nhân này, nhưng mà! Nếu ngươi còn không chịu hợp tác, thì cũng đừng trách ta không hợp tác!" Uông Tàng Hải dùng miệng thổi thổi đầu súng, nói: "Kỳ thật chúng ta có huyết kỳ lân của Trương gia và hỏa long huyết của Vương gia là đã có thể khống chế quỷ tỉ cùng tôn giới hai đại thần binh.

Muốn cướp lấy thiên hạ, có gì là khó?"
"Người si nói mộng! Ông cho rằng thiên hạ là nơi loại người như ông có thể nắm giữ hay sao!?" Giải Vũ Thần cưỡng chế giọng nói mang theo lửa giận của mình.
"Có phải người si nói mộng hay không, ngươi cũng không có quyền để nói." Uông Tàng Hải nói xong liền đem súng nhắm về hướng Giải Vũ Thần mở chốt.
Hắn Nhãn Kính bị đè nặng, nhút nhích một chút cũng không được, trong miệng hô lên một tiếng mơ hồ: "Không..." Lúc mọi người quay đầu nhìn về phía Giải Vũ Thần, y đang ôm lấy Hoắc Tú Tú, thời gian của bản thân giống như bị ngưng lại, chết lặng.
Trương Khởi Linh quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Tú Tú hơi thở thoi thóp, một cổ lửa giận không tên nháy mắt lan tràn trong lòng.
Cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện bên người Uông Tàng Hải, trực tiếp đâm một đao vào tim gã.

Thật ra Trương Khởi Linh chưa từng chân chính giết người, cho nên giờ khắc này hắn choáng váng, bất quá trong nháy mắt khựng lại này, hăn một chân đem Hắc Nhãn Kính cùng Trương Như Tuyết đá qua phía Giải Vũ Thần.
Một tay Uông Tàng Hải ôm ngực, ngã ngồi xuống nền đất.

Vương Tòng Nhân ngay bên cạnh phản ứng lại, một đao chém về phía Trương Khởi Linh.

Hai người võ công tương đối, nháy mắt cuộc chiến trở nên hỗn loạn.
Vương Tòng Nhân một bên đánh với Trương Khởi Kinh một bên nói: "Vương gia chuyên giết cẩu, hắc phi tử đối giết Trương gia." Vương Tòng Nhân không hổ là trưởng tộc Vương gia thế hệ mới, lúc này còn có thể tìm ra phương thức chiến đấu tối ưu nhất.
Giải Vũ Thần một tay ôm lấy Hoắc Tú Tú, một tay giải khai dây thừng đang trói buộc Hắc Nhãn Kính và Trương Như Tuyết.

Hắc Nhãn Kính lặp tức xé xuống băng dính ở miệng, nói với Giải Vũ Thần: "Mau mang cô ấy đi, Ngô Tà đang ở bên ngoài tiếp ứng." Nói xong liền vọt ra phía trước mở đường.

Người Vương gia và Trương gia quá nhiều, trải qua vài lần xung phong vẫn không có cơ hội ra ngoài.
Ở lúc hai bên hừng hực khí khái chiến đấu, bỗng nhiên có hai tiếng động thật lớn vang lên.

Trước mắt trở nên trắng xóa, căn bản không nhìn ra thứ gì.

Cũng không biết là địch bạn của ai, chỉ thấy những bóng đen trước mắt đong đưa, sau đó bọn họ lần lượt ngất xỉu.
Đây là trong một cái đền Lạt Ma, bụi rất dày, chỉ có thể mơ hồ thấy được rất nhiều dấu chân.

Sau khi Giải Vũ Thần tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, y nâng tay ngồi dậy, đột nhiên phát hiện không tìm thấy Tú Tú.

Y nhìn khắp nơi xung quanh, người hai bên đều ở bên trong, chính giữa còn để một khảng cách cỡ một mét.

Y quay đầu lại nhìn, Trương Khởi Linh đã tỉnh, đang ngẩn đầu nhìn trần nhà.


Kế bên mình là Hắc Nhãn Kính đang được truyền nước.
"Tú Tú đâu?" Giải Vũ Thần đột nhiên lớn tiếng hỏi, phá vỡ yên tĩnh giữa hai bên.
"Vẫn còn đang chữa trị." Trương Khởi Linh trả lời.
Giải Vũ Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng nghĩ đến vẫn còn đang chữa trị, y lại không thể yên tâm.
Ở phía đối diện Vương Tòng Nhân vẻ mặt thất thần, lưng dựa vào gốc cột nhìn trần nhà, không nói một lời.

Mặt khác còn có rất nhiều người được băng bó vết thương, một đám người được băng bó đến kín kẽ.
"Két" một tếng, cửa được đẩy vào.
Mấy hộ sĩ tiến vào, không nói bất cứ thứ gì đổi đi mấy bình nước biển.

Giải Vũ Thần nhìn thấy trong lòng liền khó chịu, y còn nhớ rõ trước đó Hắc Nhãn Kính có nói người tiếp ứng bên ngoài là Ngô Tà.

Nhưng hiện tại Ngô Tà đều đem tất cả mọi người cứu trị, đây là có ý gì.
"Ông chủ các người ở đâu?" Giải Vũ Thần lớn tiếng hỏi.
Mấy hộ sĩ kia hệt như người câm, một câu cũng không nói, đổi xong liền lục tục rời đi.
"Tôi muốn gặp ông chủ của các người!" Giải Vũ Thần vẫn không bỏ cuộc nói tiếp.
Lại "két" một tiếng, một nam nhân trung niên đi đến.

Xem tướng mạo người này, khí vũ hiên ngang, nhìn liền biết không phải tầm thường.
"Hẳn cậu là Giải Vũ Thần đi?" Tuy rằng là câu hỏi nhưng lại mang theo mấy phần chắc chắn, ông ta dừng một chút rồi nói: "Cậu muốn gặp người còn phải đợi một lát."
"Đem người hai bên chúng tôi đều để tại nơi này, mấy người là có ý gì?"
"Đây là sắp xếp của thượng quân chúng tôi.

Chúng tôi chỉ dựa theo nó mà làm việc, nếu có gì sơ suất, xin được lượng thứ."
Vương Tòng Nhân đột nhiên quay đầu nhìn nam nhân trung niên, trong mắt là không thể tưởng tượng: "Các người là Ma tộc." Vương Tòng Nhân khẳng định.
Nam nhân trung niên cười cười không nói, xoay người muốn rời đi.
"Các người có mục đích gì?" Vương Tòng Nhân truy vấn.
"Hóa giải ân oán mấy ngàn năm." Bằng Các nói xong liền nhấc chân bước ra ngoài.
Trương Khởi Linh xoay đầu nhìn chằm chằm nơi Bằng Các vừa rời đi, nhìn chốc lát rồi tiếp tục nhìn trần nhà.
Sau đó một vài hộ sĩ tiến đến lấy châm, một người mang đến ít thức ăn, thẳng đến khi trời nhá nhem tối, cửa mới một lần nữa được mở ra.

Bởi vì ánh sáng không đủ, chỉ có thể nhìn ra hình dáng vài người, bóng đen kéo dài che khuất ánh hoàng hôn bên ngoài, không thể nhìn rõ tướng mạo.
Người ở phía trước vẫy vẫy tay ra hiệu, hai người phía sau liền tiến lên thắp đèn.

Theo từng ánh đèn sáng lên, dung mạo người đối diện cũng dần hiện rõ.
Trương Khởi Linh nhìn chằm chằm thân ảnh cao gầy của người đối diện.


Hắn xác định, người đối diện là Ngô Tà.

Ngay khi ánh sáng chạm lên gương mặt người nọ, cả người Trương Khởi Linh run lên một chút.

Là Vũ trong giấc mộng kia, áo trắng giống nhau, dung mạo giống nhau, ngay cả nụ cười kia cũng giống nhau.
Trường An đi thẳng đến chỗ Trương Khởi Linh, vết thương trên người hắn đều đã được băn bó, nhưng nơi nơi đều có băng gạt, xem ra nơi bị thương không ít.
Trường An chỉ đứng bên cạnh Trương Khởi Linh nhìn chằm chằm băng gạt trên người hắn trong chốc lát, không nói gì.

Lại quay đầu nhìn Hắc Nhãn Kính và Giải Vũ Thần, còn tốt, đều ở đây cả.

"Thượng quân?" Bằng Các ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Trường An xoay người đi về phía đài cao.
"Vũ?" Trương Khởi Linh bật thốt, chính hắn cũng không biết vì cái gì muốn gọi người lại.
Trường An dừng lại bước chân, thở dài nói: "Để tộc trưởng và trưởng lão các gia tộc bước vào." Nói xong liền đi tiếp về phía đài cao.
Vương Tòng Nhân và Trương Khởi Linh nghe xong lời này liền nghi hoặc nhìn về phía Trường An.
Một lúc sau đó, từ bên ngoài tiến vào không ít người.
Đi phía trước là một người mặc lam bào che kín người, tiếp theo chính là Trương gia Trương lão nhân, phía sau còn có hai người nam mặc Đường trang và một phụ nữ.

Hai người nam rất có khí thế, dung mạo bất phàm.

Người phụ nữ đi phía sau chính là Lương Loan, điểm này khiến Giải Vũ Thần có hơi bất ngờ.

Lúc Lương Loan tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Khởi Linh, bất quá Trương Khởi Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm Trường An.
Mấy người áo đen nhanh chóng đem ghế ra cho bọn họ ngồi xuống.
"Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy ân oán mấy ngàn năm trước liền tại đây giải quyết đi." Trên đài cao, Trường An đột nhiên kên tiếng.
Trường An nhìn Bằng Các nói: "Đồ vật đều mang lên đây đi."
Bằng Các vẫy vẫy tay, mấy người áo đen liền cầm hộp gỗ đi lên, phân biệt giao cho người áo xanh che kín, Trương Khởi Linh và một trong số hai người nam nhân mặc Đường trang.
Trong tay người áo xanh che kín là huyễn âm linh, Trương Khởi Linh là quỷ tỉ, và Đường trang nam nhân là tôn giới.

Vương Tòng Nhân vèo cái đứng dậy, chỉ vào nam nhân mặc Đường trang: "Thứ đó hẳn nên thuộc về tôi.".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương