Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
-
Chương 3
Ninh Tri đã phát hiện ra chỗ tốt của cái khung trạng thái này rồi.
Cô có thể biết được tâm tình của Lục Tuyệt bất cứ lúc nào.
"Từ hôm nay trở đi, em muốn ngủ ở trên giường." Ninh Tri nhìn vào mắt Lục Tuyệt, đối phương lại nhanh chóng rũ xuống mi mắt, "Em ngủ cùng anh."
Lục Tuyệt gắt gao nhấp môi, mây đen trên đỉnh đầu dường như trở nên lớn hơn một chút.
Hắn đây là tức giận hơn hả?
Đối với những người bệnh tự kỷ mà nói, bọn họ không muốn thế giới của chính mình bị quấy rầy.
Cho tới nay Lục Tuyệt vẫn luôn ngủ một mình, thế nên khi Ninh Tri đột nhiên tới gần, trong khoảng thời gian ngắn, hắn rất khó thích ứng và tiếp thu.
Ninh Tri di chuyển gối đầu, nhường ra phần lớn vị trí, "Lục Tuyệt, sô pha cứng làm cả người em đau lắm, mỗi đêm em đều ngủ không ngon.
Em muốn ngủ giường cơ!"
Cho nên, cô muốn không bạc đãi chính mình, dù hắn có tức giận đi chăng nữa, cô cũng sẽ kiên trì ngủ trên giường.
Lục Tuyệt lớn lên đẹp trai ngời ngời lại mang mây đen loé tia chớp trên đỉnh đầu như vậy thật là đáng yêu.
Ninh Tri dỗ hắn, "Chúng ta mỗi người nằm một nửa giường, em ngủ ngoan lắm, sẽ không làm phiền anh đâu."
Lục Tuyệt buông xuống mi mắt, hơi thở cả người lãnh đạm, giống như là đang kháng cự vậy.
Vẫn không muốn sao?
Ninh Tri chớp chớp mắt, cô chui vào một cái chăn khác.
Giường có chút cứng, không mềm mại như giường của cô trước kia.
Cô điều chỉnh một vị trí thoải mái nhất, "Em buồn ngủ rồi."
Ninh Tri nhắm mắt lại, cô cảm thấy chính mình có chút hư hỏng, như là người xấu bắt nạt bé ngoan vậy.
Trong phòng cực an tĩnh, ánh đèn nhu hoà rọi lên thân ảnh cô độc của Lục Tuyệt.
Một hồi lâu sau, Ninh Tri cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi hơi lún xuống, bên tai vang lên tiếng cọ xát nhỏ vụn của quần áo và chăn.
Cô nghiêng đầu nhìn lại.
Lục Tuyệt nằm xuống giường, hắn đắp chăn, thân thể nằm thẳng tắp, sau đó nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn, mi mắt Lục Tuyệt khẽ run.
Hình dáng mắt hắn rất đẹp, mi mắt hơi mỏng, cong cong, mà mây đen loé chớp trên đỉnh đầu hắn còn chưa biến mất.
Ninh Tri có chút buồn cười.
Cứ để cho hắn giận dỗi đi, ngày mai thức dậy rồi lại dỗ hắn sau vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ một mực yên tĩnh.
Bên cạnh truyền đến hương thơm nhàn nhạt, Lục Tuyệt thong thả mở to mắt.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn mờ mịt mà nhìn trần nhà, yên lặng ngửi một chút, chỗ ngực có chút ấm, có chút ngứa.
Cảm giác thật là kỳ quái.
Hắn thích loại mùi hương này.
Ban đêm an tĩnh, Ninh Tri đã ngủ không hề thấy được mây đen loé chớp trên đỉnh đầu Lục Tuyệt từ từ biến mất.
***
Bầu trời xám xịt bị ánh sáng mặt trời bao trùm một góc, ánh nắng vàng dịu êm lấp lánh chiếu lên cửa sổ.
Ninh Tri bị tiếng chốt mở cửa toilet đánh thức.
Cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lục Tuyệt vừa mới rửa mặt xong đang bước ra.
Tóc mái lộn xộn trên trán hắn có một sợi hướng lên trên, trông có vẻ ngốc ngốc.
Lục Tuyệt đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.
Ninh Tri nhìn lại, thấy cả tủ quần áo đều là quần áo màu đỏ, chỉ có một hai bộ màu vàng, trông chói mù mắt thật sự.
Ninh Tri:....
Hắn thích màu đỏ đến mức nào cơ chứ?
Nhưng không thể không thừa nhận, Lục Tuyệt mặc màu đỏ cực kỳ đẹp.
Nước da trắng của hắn mặc quần áo màu đỏ thật sự rất hợp.
Lục Tuyệt cúi đầu cởi cúc áo ngủ.
Ngón tay hắn thon dài, động tác chầm chậm mà cởi áo ngủ ra.
Mang một gương mặt dễ nhìn quả thật khiến thị giác của người ta thật hưởng thụ mà.
Áo ngủ được cởi ra, trên người Lục Tuyệt trần trụi.
Mắt sáng ngời, Ninh Tri nháy mắt đã hết buồn ngủ.
Lục Tuyệt nhìn qua thì mảnh khảnh, sau khi cởi quần áo trông dáng người lại rất dễ nhìn.
Dù chỉ từ mặt bên nhìn qua, cô cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp của hắn.
Lục Tuyệt từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo màu đỏ, chui đầu vào.
Ninh Tri không hề thấy thẹn chút nào khi rình trộm.
Không chỉ đàn ông thích nhìn dáng người của gái đẹp, phụ nữ cũng rất thích thưởng thức thân thể của đàn ông.
Lục Tuyệt không chỉ có thân hình đẹp mà còn có giá trị nhan sắc siêu cao, quả thực làm cô cảnh đẹp ý vui.
Ninh Tri đang nhìn đến nhập thần thì trong nháy mắt sau Lục Tuyệt liền cởi dây quần.
Ánh mắt cô nhìn xuống vải dệt màu đen bao vây xung quanh, thật sự quá kinh người.
Cô sợ tới mức mau chóng dời tầm mắt.
Sáng sớm, hình ảnh này thật sự không thích hợp để trẻ con nhìn!
***
Mẹ Lục thức dậy rất sớm, thời điểm Ninh Tri xuống lầu đã thấy bà ngồi ở trên sô pha rồi.
Mẹ Lục ăn mặc ưu nhã, một đầu tóc quăn chải chuốt cẩn thận không có chỗ nào lộn xộn, trên đôi tay được bảo dưỡng trắng nõn đeo nhẫn đá quý đỏ rực, cổ tay đeo một chiếc vòng tay đế vương lục* trơn bóng, tràn đầy khí chất cao quý của phu nhân hào môn.
*Đế vương lục: hình như là phỉ thúy thì phải, vòng tay đế vương lục chắc là vòng tay phỉ thúy đó:v
Bà lúc này so với hình tượng người mẹ thần sắc gấp gáp hoảng loạn, lo lắng cho con trai của ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt.
Ninh Tri đi qua, cô không nhìn thấy Lục Tuyệt ở trong phòng khách.
Ninh Tri rất nhanh chóng nhập vai, cô ngồi ở phía đối diện với mẹ Lục trên sô pha, "Chào buổi sáng, mẹ."
"Dậy rồi? Dì Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, đợi lát nữa là xong rồi." Trải qua sự việc chiều ngày hôm qua, mẹ Lục đã bớt lạnh nhạt với Ninh Tri hơn một chút.
Sinh mệnh của Ninh Tri chỉ còn lại đúng hai ngày.
Lửa đã đốt đến mông rồi, cô không thể không dành ra thời gian để dỗ Lục Tuyệt vui vẻ.
Nghĩ như vậy, cô chuyển vị trí, ngọt ngào thân thiết đi đến bên cạnh mẹ Lục ngồi xuống, "Mẹ ơi, con có chút vấn đề muốn hỏi mẹ."
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tri lớn lên xinh đẹp hút mắt, miệng nhỏ ngọt ngào, biết cách dỗ người, được các trưởng bối rất yêu thích.
Thế nên, cô cũng không sợ hãi khi giao tiếp với trưởng bối.
"Con muốn hỏi gì thế?" Mẹ Lục buông cái ly trong tay ra, có chút kinh ngạc.
Hôm nay Ninh Tri thật khác thường.
Ngày xưa cô đều lạnh mặt không nói gì, bộ dáng giống như có thâm cừu đại hận với Lục gia vậy, đừng nói đến việc nói chuyện thân mật với bà như vậy.
"Con muốn hỏi một chút, Lục Tuyệt bình thường thích ăn cái gì? Con muốn làm ít đồ ăn cho hắn." Cô hoàn toàn không biết gì về sở thích của Lục Tuyệt cả, chỉ có thể hỏi mẹ Lục.
Nghe được câu hỏi của Ninh Tri, mẹ Lục càng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía cô.
Ninh Tri mỉm cười, vẻ mặt chân thành, hệt như cô rất nghiêm túc, cũng không phải nói đùa.
Lúc trước chọn Ninh Tri gả vào Lục gia, không chỉ bởi vì Ninh Tri có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt, mà cũng vì khuôn mặt tuyệt mỹ của cô thật xứng đôi với Lục Tuyệt, về sau con của hai người nhất định là đẹp nhất.
Nhưng mà, sau khi Ninh Tri gả tới đây, khuôn mặt càng nhìn càng bình thường, cô cũng không thực hiện trách nhiệm của người vợ, cả ngày mặt lạnh với Lục Tuyệt.
Không thể không nói, mẹ Lục thật sự rất thất vọng với Ninh Tri.
"Tại sao tự nhiên lại nghĩ đến việc làm đồ ăn cho hắn?" Mẹ Lục không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt Ninh Tri, "Lục gia có nhiều đầu bếp như vậy, không cần con phải xuống bếp đâu."
Ninh Tri rất biết nhìn mặt đoán ý, đương nhiên biết được thái độ của mẹ Lục với mình.
Cô cũng không ngần ngại, mà là có chút ngượng ngùng nói: "Tối hôm qua con chọc Lục Tuyệt tức giận nên muốn tự tay làm chút đồ ăn để dỗ hắn vui vẻ thôi ạ."
Cô không hề nói dối, tiểu ngốc tử đối với việc cô ngủ trên giường của hắn rất tức giận.
Thế nhưng sáng nay cô phát hiện đám mây đen loé chớp trên đỉnh của hắn đã biến mất.
Tự hắn giận dỗi, rồi lại tự mình hết giận.
Đáng yêu quá thể đáng luôn đó!
Mẹ Lục luôn nghiêm túc quan sát thần sắc của Ninh Tri, trông cô cũng không giống đang nói dối.
"Chẳng biết Lục Tuyệt có thích ăn ngọt hay không nữa." Ninh Tri lẩm bẩm.
Nghe vậy, trên mặt mẹ Lục hiện lên ý cười, "Hắn thích ăn ngọt, nhưng không thể ăn thường xuyên được."
Mặc kệ Ninh Tri có mục đích gì, cô nguyện ý thân cận Lục Tuyệt, tốn tâm tư vì Lục Tuyệt, đây đều là điều mà mẹ Lục muốn thấy.
Ninh Tri cười cười mở miệng: "Trùng hợp ghê, con biết làm một ít điểm tâm nhỏ, con sẽ khống chế độ ngọt."
Mẹ Lục gật gật đầu, "Tiểu Tuyệt có rất nhiều thứ không thể ăn được, phải ăn kiêng.
Trước khi làm con cứ hỏi đầu bếp Lý, đồ ăn của Tiểu Tuyệt chủ yếu là do hắn phụ trách."
Ninh Tri cười nói: "Vậy thì tốt quá, con sẽ đi hỏi đầu bếp Lý."
Lúc này, Lục Tuyệt mặc bộ đồ đỏ đang từ ngoài cửa đi vào.
Mới vừa đầu xuân, sáng sớm còn khá lạnh lẽo, mà trên trán của hắn lại đầy mồ hôi.
"Đứa nhỏ này, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, mau lên lầu thay quần áo kẻo lại bị cảm." Thấy con trai chạy bộ buổi sáng trở về, mẹ Lục sốt ruột tiến lên.
Lục Tuyệt đối với sự quan tâm của mẹ Lục như không thấy, nghe mà không đáp.
Hắn trực tiếp đi lên lâu.
Mẹ Lục đã thành thói quen, nhìn chăm chú vào bóng dáng con trai lên lầu, mãi đến khi nhìn không thấy nữa bà mới ngồi lại chỗ cũ.
Ninh Tri thu lại tầm mắt, cho dù Lục Tuyệt mắc bệnh tự kỷ, nhưng không có người mẹ nào là không yêu thương con của mình cả.
Nàng đột nhiên nghĩ đến lời nói của Bá Vương, nó từng nói bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể chữa được, cũng không biết có phải là thật hay không nữa.
***
Ninh Tri tìm được Lục Tuyệt ở trong thư phòng.
Lục Tuyệt mặc áo hoodie màu đỏ ngồi trước màn hình, thần sắc chuyên chú gõ bàn phím.
Ninh Tri phát hiện Lục Tuyệt không chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn mà ngay cả tay hắn cũng rất đẹp, thon dài, xương ngón tay rõ ràng.
Trên màn hình tất cả toàn là số hiệu, chỉ liếc mắt một cái, Ninh Tri liền xác định đây là những thứ cô không hiểu.
Trong trí nhớ, Lục Tuyệt không thích tiếp xúc với người khác nhưng lại rất thích máy tính.
Nguyên chủ không chú ý đến Lục Tuyệt cho lắm nên Ninh Tri chỉ biết Lục Tuyệt có tham dự nghiên cứu, phát minh các sản phẩm của tập đoàn Lục thị.
Trước kia, mỗi hắn đều đi làm ở tập đoàn Lục thị, tại đó hắn còn có văn phòng chuyên dụng riêng.
Nhưng từ sau khi bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt nặng thêm, hắn không muốn ra ngoài nữa.
Vì lấy lòng Lục Tuyệt, Ninh Tri dành hết tâm tư làm chút bánh hoa hồng*, từng miếng nho nhỏ hình cánh hoa xinh đẹp, tinh xảo, mềm mại thơm ngọt, bên trong là nhân hoa hồng hấp dẫn.
*Bánh hoa hồng:
Đây là điểm tâm ngọt duy nhất mà cô biết làm.
Lục Tuyệt mặt không biểu tình nhìn màn hình máy tính, đối với sự xuất hiện của cô không có phản ứng gì.
Ninh Tri rất kiên nhẫn, cô ghé sát vào Lục Tuyệt, âm thanh thấp thấp, mềm mại dễ nghe, "Lục Tuyệt, em làm ít điểm tâm nhỏ cho anh nè, anh muốn nếm thử không?"
Đôi tay đang gõ bàn phím dừng lại.
Khoé môi Ninh Tri nhếch lên, cô đoán không sai, hắn thích âm thanh ôn nhu bên tai, cô phảo giảm nhẹ thanh âm, ghé vào tai Lục Tuyệt nói nhỏ thì hắn mới có phản ứng.
"Nếm thử anh?" Thanh âm khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên, mi mắt đang rũ xuống của hắn khẽ run.
Nếu không phải Ninh Tri đã tra được cách nói chuyện của người bệnh tự kỷ trên mạng, nghe được lời này của Lục Tuyệt cô nhất định sẽ hiểu lầm!
"Đúng thế, anh có thể nếm thử nha." Ninh Tri cầm lấy dĩa bạc nhỏ, cắm lấy một miếng bánh hoa hồng, cô đưa nó ngang tầm mắt Lục Tuyệt, "Anh tự mình ăn, hay là muốn em đút cho anh nào?"
Lục Tuyệt nhấp môi, một hồi lâu sau, hắn mới trả lời: "Tự ăn, tự ăn."
"Được." Ninh Tri cầm dĩa bạc nhỏ nhét vào tay hắn, lúc rụt tay lại, cô cố ý dùng đầu ngón tay xấu xa cọ vào tay hắn một chút.
Cô chính là ỷ vào sự ngoan ngoãn, ngốc nghếch của hắn, ỷ vào việc hắn sẽ không phản kháng mà bắt nạt hắn.
Lục Tuyệt gắt gao nhấp môi.
Ninh Tri nhịn cười, "Mau ăn đi nào."
Lục Tuyệt buồn bực đem một miếng bánh hoa hồng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Bánh hoa hồng tinh xảo, mềm mại, nhân hoa hồng ở giữa không ngọt đến phát ngán, trong lúc ăn đầu lưỡi toàn là mùi hoa.
Ninh Tri chờ mong nhìn hắn, "Ăn ngon không?"
Lục Tuyệt không lên tiếng.
Ninh Tri ghé sát vào hắn, thấp giọng hỏi: "Lục Tuyệt, ăn ngon không?" Nàng vươn đầu ngón tay, đem nước hoa hồng dính ở trên môi Lục Tuyệt lau đi.
Lục Tuyệt bị doạ đến sửng sốt.
Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy khung tâm trạng trên đỉnh đầu hắn hiện ra một mặt trời nhỏ xinh.
Mặt trời nhỏ phát ra ánh sáng vàng kim!
Một mặt trời nho nhỏ, có chút giống với icon mặt trời trong dự báo thời tiết, nhưng cái này còn đáng yêu hơn nhiều.
Nếu mặt trời nhỏ này là vật thật, Ninh Tri hận không thể duỗi tay chọc một chút.
Là điểm tâm cô làm ăn quá ngon, nên Lục Tuyệt cảm thấy rất vừa lòng?
Rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời nhỏ, Ninh Tri muốn vui vẻ muốn chết!
Nàng vội gọi Bá Vương: "Làm thế nào mới thu thập được mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt?"
Bá Vương cũng rất kích động:【 Chủ nhân, cô chỉ cần chạm vào thân thể của Lục Tuyệt một chút, mặt trời nhỏ sẽ lập tức thuộc về cô.
Cô có thể đem mặt trời nhỏ cất giữ, cũng có thể dùng mặt trời nhỏ để đổi lại hào quang bị Lâm Điềm Điềm cướp đi.
】
"Đổi lấy hào quang!" Cô chỉ còn một ngày nữa là sẽ chết, thực sự rất cần lấy lại hào quang.
Đáng tiếc một mặt trời nhỏ chỉ có thể đổi lấy 1% hào quang.
Tiếp theo, Ninh Tri lại lần nữa tiến sát bên tai Lục Tuyệt, thanh âm mềm nhẹ, còn mang theo chút ngọt ngào, "Nếu anh thích thì cứ nói, về sau em sẽ thường xuyên làm cho anh ăn." Dứt lời, môi của cô nhẹ nhàng chạm một chút vào tai Lục Tuyệt.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại hiện ra một mặt trời nhỏ nữa.
Vậy mà lại biến thành hai mặt trời nhỏ!
Ninh Tri đè lại tâm trạng mừng như điên, xem ra Lục Tuyệt cực kỳ thích bánh hoa hồng cô làm.
"Được không nào?" Cô lại nhẹ nhàng chạm vào bên tai hắn một chút.
Đảo mắt, hai mặt trời nhỏ lập tức xuất hiện trong đầu cô.
Ninh Tri cong cong môi, đem mặt trời nhỏ giao cho Bá Vương, "Ta muốn đổi 2% hào quang."
Bá Vương nhận được mặt trời nhỏ còn kích động hơn cả Ninh Tri, giọng sữa của nó run run:【 Được, chủ nhân.
】
Ninh Tri đi đến trước gương, cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Trong nháy mắt, màu da trên mặt cô giống như trắng hơn một chút, đôi mắt cũng giống như cũng có thần hơn, không hề dại ra, tử khí trầm trầm như trước.
Ninh Tri nhìn nhìn tóc mình, ngay cả đuôi tóc của cô cũng bớt chẻ ngọn.
Quả nhiên là có hiệu quả!
Cô không ngừng đánh giá chính mình trong gương, hận không lấy lại hết quang hoàn trong một lần.
Qua một lúc lâu, cô xác định những chỗ khác đều không có biến hóa, mới hết hy vọng.
Trở lại thư phòng, lại nhìn về phía Lục tâm mi mắt khẽ run, đôi tai hồng thấu đang an tĩnh ngồi ăn điểm tâm, ánh mắt Ninh Tri liền loé lên mấy ngôi sao nhỏ.
Có thể giúp cô khôi phục mỹ mạo, còn có thể giúp cô bất tử, đây là bảo vật nhân gian gì thế này!
- ---------
Chanh: aaaaaaaa, Bigbang có poster comeback vào ngày 5/4 rùi kìaaaaa, high xỉu luôn đó mấy má ôi >< Vui quá đê, up thêm chap này để niềm vui x2 nè.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook