Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
13: Đứa Trẻ Trong Bức Ảnh


Bắt được hai mặt trời nhỏ, Ninh Tri lập tức gọi Bá Vương ra: “Tôi có hai mặt trời nhỏ, một cái đổi 1% quang hoàn, một cái khác dùng để cứu Lục Tuyệt.”
Thanh âm tiểu Bá Vương có chút hư: 【 chủ nhân, lần thứ hai cứu Lục Tuyệt cần phải có ba mặt trời nhỏ.


Ninh Tri: “Không phải một cái?”
Bá Vương: 【 khó khăn tăng lên sẽ tiêu tốn nhiều hơn, cũng cần nhiều mặt trời nhỏ hơn.


Ninh Tri cả giận: “Vì sao trước đây cậu không nói với tôi? Sao tôi lại cảm thấy cô đang cố ý lên giá vậy?”
Bá Vương sợ tới mức thanh âm trẻ con run run: 【 bởi vì chủ nhân không hỏi tới.


Ninh Tri: “Vậy sau này thì sao?”
Bá Vương: 【 lần thứ ba cần phải tiêu hao 5 mặt trời nhỏ, lần thứ tư là 10 mặt trời nhỏ......】
“Được rồi, cậu câm miệng.” Ninh Tri nghe không nổi nữa, đây là muốn đùa chết cô a.
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt trở về.

Thần sắc Lục Tuyệt mờ mịt.
Ninh Tri cười khanh khách nói với hắn: “Không phải anh thích quần áo màu sắc sặc sỡ với cùng với màu đỏ sao? Em mua cho anh nhiều như vậy chỉ cần anh vui vẻ a.”
Cảm giác tiêu tiền thật sảng khoái, đặc biệt là tiêu tiền của người khác thì càng sảng khoái hơn.
Ninh Tri cảm thấy mỹ mãn, cô tổng cộng bắt được năm mặt trời nhỏ.

Điều đáng tiếc chính là sau đó mặc kệ cô mua bao nhiêu quần áo cho Lục Tuyệt, trên đỉnh đầu hắn cũng không bắn mặt trời nhỏ ra nữa.

Giống như lúc trước cô làm bánh hoa hồng cho Lục Tuyệt vậy, lần đầu tiên lấy được hai cái mặt trời nhỏ, sau đó cho dù cô có làm cho hắn cũng không có một mặt trời nhỏ nào bắn ra nữa.

Ninh Tri lập tức dùng hai mặt trời nhỏ đổi lấy 2% quang hoàn, ba cái khác lưu lại dùng để cứu Lục Tuyệt.
Một khắc trao đổi với Bá Vương kia, cô nhìn thấy màu da trên tay mình dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy trắng lên một chút, cô nhanh chóng sờ mặt mình, Ninh Tri phát hiện xúc cảm mà làn da trên mặt mang lại đã tinh tế, mượt mà hơn không ít.

Niềm vui sướng hiện ra trên đuôi lông mày, tâm tình Ninh Tri nháy mắt tốt hơn.
Lần trước cô đã lấy về 2% hào quang, hiện tại lại lấy về thêm 2% nữa, vậy là cô đã lấy lại 4% hào quang từ trên người Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri nghiêng đầu, cô hơi hơi nhón chân, tiến đến bên tai Lục Tuyệt đang mặc quần áo xinh đẹp, “Lục Tuyệt, sao anh lại tốt như vậy chứ!”
Thời điểm trở lại Lục gia, sắc trời đã bắt đầu ám xuống.
Ninh Tri mang theo Lục Tuyệt đi vào trong nhà, cô thấy ba Lục đang ngồi ở trên sô pha.

Nhìn ba Lục hiện tại khí chất càng thêm trầm ổn, uy nghiêm hơn lúc trẻ, gương mặt cũng lưu lại vài dấu vết của thời gian nhưng ánh mắt ông khi nhìn về phía mẹ Lục thì vẫn không hề thay đổi.

Ngồi đối diện còn có một người đàn ông thân thể cao lớn, khí chất cao lãnh, trong trí nhớ của cô thì đối phương chính là nam chủ Lục Thâm Viễn, con nuôi của Lục gia, hiện tại hắn đang giúp ba Lục xử lý tập Lục thị đoàn.
“Các con đã trở lại? Mau tới đây ngồi đi.” Mẹ Lục thấy Lục Tuyệt cùng Ninh Tri đã trở về, thần sắc bà vui sướng, “Tiểu Tuyệt, ba con cùng anh hai đã về rồi, lại đây chào hỏi một chút.”
Ba Lục cùng Lục Thâm Viễn trước đây đi nước ngoài phát triển hạng mục mới, hôm nay mới bay về nước.

Nhìn quần áo trên người Lục Tuyệt, ngoài miệng ba Lục không nói gì nhưng trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, “Hôm nay hai đứa đi ra ngoài?”
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi đến bên kia sô pha ngồi xuống, “Vâng, con mang Lục Tuyệt đi khắp nơi một chút.”
Ba Lục có chút kinh ngạc, con trai nhỏ đã hơn nửa năm không bước chân ra khỏi Lục gia.

Mẹ Lục nhìn người làm đang cầm một đống túi đồ đi vào, “Những thứ này đều là các con mua sao?”
“Tất cả đều là quần áo của con cùng Lục Tuyệt, mẹ, con mới phát hiện quần áo Lục Tuyệt thích nhất không phải màu đỏ, mà chủ yếu là dựa vào màu sắc sặc sỡ và hoa văn.”
Bà Lục sao lại không biết con trai mình thích gì? Cho dù bà có yêu thương con trai nhưng phẩm vị của mình làm bà không cách nào mua mấy bộ quần áo sặc sỡ kia cho con trai.

Trên mặt bà mang theo ý cười, trong giọng nói cũng nhiều thêm vào phần thân thiết, “Thằng bé thích những màu sắc xinh đẹp, từ nhỏ đã thích rồi, lần sau con cũng không cần để nó tự chọn làm gì.”
Từ nhỏ đã thích sao?

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt ăn mặc xinh đẹp bên cạnh, liếc mắt một cái, cô có thể tưởng tượng tiểu Lục Tuyệt mặc một chiếc áo hoa, trắng trắng nộn nộn, bộ dáng phúng phính đáng yêu.
Ngồi nghiêng đối diện, giọng nam thuần hậu vang lên, ngữ khí Lục Thâm Viễn quan tâm, “Hôm nay tiểu Tuyệt ra ngoài không có xuất hiện trạng huống gì chứ?”
Ninh Tri: “Anh ấy rất tốt.”
Trong sách đã từng nói qua, nam chủ rất quan tâm đến bệnh tình của người em trai là Lục Tuyệt.

Lục Thâm Viễn nói với mẹ Lục: “Lúc ở nước ngoài, con đã tìm được một vị bác sĩ rất giỏi về lĩnh vực tâm lí, con đã an bài đối phương mau chóng đến đây, đợi khi đó sẽ để ông ấy chữa bệnh cho Lục Tuyệt.”
Mẹ Lục gật gật đầu, gần đây bệnh tình của con trai nặng thêm, bà quả thật có chút sốt ruột, Lục Thâm Viễn tìm được bác sĩ giỏi cũng khiến cho bà thả lỏng đôi phần.
Lục Tuyệt vẫn luôn cúi đầu, trầm mặc.
Ninh Tri nghiêng mặt, cô có thể nhìn thấy lông mi dày rậm của hắn khẽ rung động.

Cô lặng lẽ nắm lấy tay hắn, đầu ngón tay xấu xa nhẹ gãi lòng bàn tay hắn, kỳ thật, việc hắn ngoan ngoãn ở bên trong thân xác cứng ngắc này cũng không có vấn đề gì, cô có thể trộm đi vào.

Sai giờ cơm chiều, Ninh Tri đi đến phòng mẹ Lục.
“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì sao?” Ninh Tri phát hiện, phòng của ba Lục mẹ Lục so với phòng của Lục Tuyệt thì nhỏ hơn một chút.
Xem ra, căn phòng tốt nhất Lục gia là để cho Lục Tuyệt.
“Tới, con ngồi bên cạnh mẹ đi.” Dưới ánh đèn, khuôn mặt mẹ Lục nhu hòa.
Ninh Tri ngoan ngoãn ngồi xuống, tò mò mẹ Lục tìm cô có chuyện gì.
Một hồi lâu sau mẹ Lục mới mở miệng: “Hiện tại con cùng Tiểu Tuyệt ngủ cùng một giường?”
Lúc trước chuyện Ninh Tri vẫn luôn ngủ sô pha không cùng Lục Tuyệt cùng giường, mẹ Lục mẫu vẫn luôn biết, tuy rằng bà không nói gì với Ninh Tri nhưng tóm lại trong lòng cũng không thoải mái.


Nhưng hôm nay người làm thừa dịp Lục Tuyệt không ở nhà, thời điểm đi vào trong phòng thu dọn thì thấy gối đầu của Ninh Tri, chăn cũng đều ở trên giường, hiển nhiên ban đêm hai người ngủ chung.
Nghe được tin mà người làm báo lại, tâm tình mẹ Lục phức tạp lại kinh hỉ, điều này có phải đại biểu cho việc Nnh Tri đã bắt đầu tiếp nhận Lục Tuyệt hay không?
Có lẽ bà sẽ có cơ hội để bế cháu trai hoặc cháu gái?
Mẹ Lục không phải kiểu người thích giữ chuyện trong lòng cho nên bà trực tiếp hỏi Ninh Tri.
Ninh Tri không nghĩ tới mẹ Lục lại hỏi chuyện này, hiện tại cô cùng Lục Tuyệt là thân phận vợ chồng, ngủ chung cũng là điều bình thường, hơn nữa thế giới này lại không có người đàn ông nào an toàn hơn so với Lục Tuyệt, cô gật gật đầu, “Con cùng Lục Tuyệt ngủ chung.”
Nghe vậy, trên mặt mẹ Lục hiện lên tia vui vẻ, cũng không nói thêm gì, trực tiếp cởi vòng ngọc trên cổ tay mình đeo lên trên tay Ninh Tri.
“Mẹ, cái này con không thể nhận.” Trước kia Ninh Tri không lạ gì mấy món trang sức quý giá nên đương nhiên cô cũng nhận ra giá trị của chiếc vòng ngọc này, ngọc lục đế vương cực phẩm trên thị trường tuyệt đối là vô giá.

“Sớm muộn gì cũng sẽ đưa cho con.” Bà Lục dặn dò Ninh Tri: “Con phải đối tốt với Tiểu Tuyệt.”
Cảm xúc ôn nhuận quả thực làm Ninh Tri yêu thích không buông tay, cự tuyệt không được mẹ Lục, Ninh Tri hào phóng nhận lấy, cái miệng nhỏ của cô ngọt đến chết, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt.”
Cô lại cùng mẹ Lục hàn huyên hồi lâu, khi Ninh Tri chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô nhìn thấy bức ảnh chụp chung treo trên vách tường.

Cô nhìn tiểu Lục Tuyệt đáng yêu mặc quần áo màu đỏ được mẹ Lục ôm lấy, thần sắc hắn có chút không tình nguyện, cái miệng nhỏ mím mím, ba Lục đứng bên cạnh mẹ Lục mà bên kia của ông có một bé trai khác.

Nhìn bộ dáng bé trai kia, Ninh Tri kinh ngạc.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương