Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
-
126: Chương 110
Lúc Ninh Tri tỉnh lại, đầu của cô rất đau, bên cạnh có âm thanh vừa khiến cô cảm thấy quen thuộc lại vừa khiến cô cảm thấy đáng ghét.
"Mẹ, Ninh Tri tỉnh rồi, con đã nói không sao rồi mà, mẹ cứ cứ làm quá lên, sốt sắng muốn đưa nó đi bệnh viện."
"Con bé còn đang bị sốt cao, không đưa đi bệnh viện, đến lúc sốt hỏng đầu óc thì phải làm sao." Nhìn thấy Ninh Tri mở mắt ra, mẹ Lâm mau chóng tiến lên: "Tiểu Tri, con tỉnh rồi đấy à? Con đột nhiên hôn mê, dọa dì một phen."
Bà ta muốn giơ tay ra xem thử nhiệt độ trên trán Ninh Tri nhưng lại bị Ninh Tri tránh đi.
Ninh Tri không biết tại sao mình lại đột nhiên ở nhà họ Lâm, cô còn nhớ trước khi cô rời khỏi Lục Tuyệt thì bị đâm một nhát dao, lúc đó nghĩ tới những lời Bá Vương nói, cô suýt nữa cho rằng mình sẽ chết luôn ở đó.
Mẹ Lâm sựng người.
Lâm Điềm Điềm hừ một tiếng: "Mẹ, nó không phải loại tốt lành gì đâu, mẹ không cần phải lo lắng cho nó như vậy."
Giọng điệu của Lâm Điềm Điềm cực kỳ mất kiên nhẫn: "Nếu nó đã không sao rồi thì chúng ta mau chóng đi thử lễ phụ đi, tối nay chính là bữa tiệc nhà họ Lục, chúng ta khó khăn lắm mới có được thiệp mời, nhất định phải chuẩn bị cho thật chu đáo."
"Bữa tiệc nhà họ Lục?" Gần đây Ninh Tri không hề nghe mẹ Lục nói muốn tổ chức bữa tiệc.
Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri trên giường, bởi vì bị sốt nên khuôn mặt cô đỏ ửng, đến ngay cả đôi môi cũng có màu đỏ tươi, đôi mắt thì long lanh yêu kiều.
Cô ta nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Cô ta không thể hiểu nổi, rõ ràng mẹ của cô ta và mẹ của Ninh Tri là hai chị em, cô ta và Ninh Tri cũng tính là có quan hệ huyết thống, lúc Ninh Tri ở nhà họ Lâm, ăn uống gì cũng giống cô ta, vậy tại sao chỉ có Ninh Tri càng ngày càng xinh đẹp, ngay đến cả làn da cũng càng ngày càng trắng trẻo nõn nà.
Mà khuôn mặt của cô ta thì chỉ có thể coi là thanh tú.
Đặc biệt là bây giờ, Ninh Tri mặc một chiếc váy ngủ màu trắng nằm dựa trên giường, khuôn mặt ửng đỏ, dù có cảm giác bệnh ốm yếu nhưng vẫn xinh đẹp, khiến người khác hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Chẳng trách sau khi nhìn thấy Ninh Tri, cái tên béo nhà họ Dư ngày nào cũng nhung nhớ muốn cưới Ninh Tri, thậm chí còn đồng ý chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Dư cho nhà họ Lâm làm quà cưới.
Lâm Điềm Điềm vô cùng ghen tị.
Nhưng mà, nghĩ tới việc mình có thể tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, có cơ hội tiếp xúc với cậu chủ nhà họ Lục, trong lòng cô ta cũng thoải mái hơn đôi chút: "Đúng, tối nay tôi với mẹ đi tham gia bữa tiệc nhà họ Lục.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của ông Lục và bà Lục, bà Lục mời rất nhiều thiên kim của các gia đình thượng lưu."
"Bọn dì có được hai tấm thiệp mời, dì định đi tham gia bữa tiệc với Điềm Điềm.
Con mắc bệnh rồi, không nên đi ra ngoài đâu, vừa hay có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại." Mẹ Lâm nói.
Trong lòng Ninh Tri mơ hồ có dự cảm không lành, cô lật chăn lên, chuẩn bị xuống giường: "Tôi muốn tới nhà họ Lục."
"Có phải cô bị sốt hỏng đầu rồi không thể Ninh Tri?"
Nghe thấy lời Ninh Tri nói, Lâm Điềm Điềm cười đểu ra tiếng: "Cô đang nói linh tinh gì vậy? Gì mà đến nhà họ Lục? Nhà chúng tôi còn không có tư cách với tới nhà họ Lục, vậy mà cô lại mơ mộng muốn đi tới đó?"
"Tiểu Tri, có phải con vẫn chưa nghỉ ngơi đủ không?" Mẹ Lâm nghi ngờ nhìn Ninh Tri: "Hay là con đến bệnh viện xem sao, con vẫn còn chưa khỏi sốt, để bác sĩ kê chút thuốc cho con."
Lòng Ninh Tri trở nên nặng nề, dự cảm không tốt của cô có vẻ sắp được chứng thực rồi: "Tôi vẫn luôn ở nhà họ Lâm? Không ở bên Lục Tuyệt sao?"
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri giống hệt như đang nhìn một kẻ điên: "Xem ra đầu óc cô hỏng thật rồi, còn mơ tưởng bản thân ở bên Lục Tuyệt nữa.
Cô không tự xem lại thân phận của của mình đi, không cha không mẹ, bây giờ có biết bao nhiêu thiên kim hào môn muốn gả cho Lục Tuyệt, cô đừng có nằm mơ nữa đi."
Mẹ Lâm do dự nhìn Ninh Tri, đây là lần đầu tiên bà ta biết được cháu gái cũng thích Lục Tuyệt: "Ngày trước lúc cậu hai nhà họ Lục mắc bệnh tự kỷ, Tiểu Tri cũng
chưa chắc đã có cơ hội gả qua đó.
Huống hồ bây giờ Lục Tuyệt đã khỏi bệnh từ một năm trước rồi, học hành quản lý tập đoàn Lục Thị, tương lai sẽ là người thừa kế cả tập đoàn."
Bà ta sâu xa nói: "Chúng ta làm người thì phải thực tế, không được quá kiêu ngạo đầu.
Mặc dù vẻ ngoài của đứa nhóc nhà họ Dư kia không đẹp, thân hình béo một chút, nhưng tính nó thật thà, sau này cũng sẽ đối xử rất tốt với con, con vẫn nên cân nhắc cậu ta đi."
Từ trong lời nói của Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm, Ninh Tri đã khẳng định dự đoán không ổn trong lòng cô.
Sau khi Lục Tuyệt trải qua lần bắt cóc một năm trước thì đã khỏi chứng tự kỷ, hiện giờ anh đang quản lý tập đoàn.
Vậy có nghĩa là một năm trước, cô không được gả cho Lục Tuyệt.
Cô bây giờ và Lục Tuyệt không hề có bất kì quan hệ nào hết, trong trí nhớ của Lục Tuyệt cũng không có cô.
Ninh Tri đang sốt tới mặt đỏ bừng bừng, vậy mà giờ mặt lại dần dần cắt không còn giọt máu.
Cô gọi Bá Vương ra: "Lục Tuyệt bây giờ có kí ức liên quan tới việc tôi xuyên không về không?"
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương run run, hơi sợ hãi: "Chủ nhân, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi." Ninh Tri căng mày lại: "Bởi vậy nên?"
Bá Vương: "Vậy nên vào lúc mà cô hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động xóa đi những kí ức liên quan tới cô của Lục Tuyệt, cậu ấy sẽ chỉ mơ hồ biết sự tồn tại của một người như vậy thôi chứ không nhớ được ngoại hình hay giọng nói của cô, thậm chí là cả tên của cô."
Đôi môi của Ninh Tri cũng dần trở nên trắng bệch: "Tôi không muốn Lục Tuyệt quên đi mình, có để đem kí ức quay về không?"
Ban đầu cô tưởng những gì Lục Tuyệt quên về cô chỉ là ký ức về chị gái kỳ lạ thôi, chí ít vẫn còn nhớ những ký ức hằng ngày ở bên cô.
Nhưng bây giờ ngay đến cả truyện gả cho anh cũng thay đổi rồi, anh hoàn toàn không nhận ra cô.
Cô và Lục Tuyệt không có bất kì mối quan hệ nào cả.
Bá Vương ngập ngừng: "Chủ nhân, một khi đã bị hệ thống xóa đi kí ức thì sẽ không thể nào khôi phục lại được."
Ninh Tri trở nên trầm mặc.
Nhìn thấy Ninh Tri cúi đầu xuống, dáng vẻ im lặng không nói tiếng nào, Lâm Điềm Điềm đắc ý vô cùng.
Ninh Tri có đẹp hơn nữa thì cũng có sao? Cùng lắm chỉ là một con ký sinh trùng đáng thương sống nhờ ở nhà cô ta thôi, còn tưởng mình là cô cả nhà họ Lâm đấy à? Còn vọng tưởng được ở bên Lục Tuyệt?
"Mẹ à, chúng ta mau đi thôi, chút nữa còn phải lựa chọn lễ phục, còn cần phải làm tóc, thời gian không còn nhiều nữa đâu." Lâm Điềm Điềm giương giọng nói, ánh mắt cứ cứ nhìn chằm chặp Ninh Tri, quan sát phản ứng của cô.
Cô ta còn cố ý nói: "Chắc chắn Lục Tuyệt sẽ xuất hiện ở bữa tiệc tối nay, con nghe ngóng thử rồi, bà Lục vẫn luôn sầu não vì chuyện kết hôn của Lục Tuyệt, bà ấy mời nhiều thiên kim tới đó chắc chắn muốn nhân dịp này để chọn con dâu."
Quả nhiên, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy bàn tay của Ninh Tri nắm lại, sau đấy dần dần siết chặt.
Ninh Tri thực sự thích Lục Tuyệt đấy à? Không chút biết thân biết phận nào hết vậy!
Ninh Tri ngước đầu lên: "Tôi cũng đi."
Mẹ Lâm tỏ vẻ khó xử, bà ta giải thích: "Tiểu Tri, dì chỉ có hai tấm thiệp mời thôi, dì phải vất vả lắm với xin được từ chỗ bạn thân thiết, con cũng biết gia đình thế gia như nhà họ Lục có biết bao nhiêu người tranh cơ hội đi tham dự bữa tiệc rồi đấy.
Con ốm rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, muốn ăn cái gì thì kêu mấy cô giúp việc làm cho con ăn."
Nói xong, mẹ Lâm kéo con gái chuẩn bị rời đi, không để cho cô ta tiếp tục ở đây khích bác Ninh Tri nữa.
"Bữa tiệc được tổ chức ở đâu?" Bởi vì bị sốt mà giọng của Ninh Tri khô không khốc, âm thanh hơi khàn.
"Đương nhiên là ở nhà họ Lục rồi." Lâm Điềm Điềm tỏ vẻ khoe khoang: "Nhà họ Lục không phải là nơi ai muốn vào cũng có thể vào được đâu."
"Tiểu Tri, con mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng có nghĩ nhiều nữa." Mẹ Lâm kéo Lâm Điềm Điềm rời đi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Ninh Tri nhìn bố trí trong căn phòng, tất cả đều rất quen thuộc, trong kí ức của cô, cô đã sống ở đây rất nhiều năm rồi.
Ninh Tri ngồi dậy chuẩn bị thay quần áo.
Cô muốn đi tìm Lục Tuyệt, kể cả biết là anh đã không nhận ra cô nhưng cô không cam tâm.
Trước lúc cô xuyên không về cô còn chưa nói chuyện đàng hoàng với anh.
Nếu như biết được lần xuyên không cuối cùng sẽ trở nên như vậy, sẽ dẫn đến việc Lục Tuyệt sẽ không hề quen biết cô, vậy thì cô sẽ...
Lông mày của Ninh Tri chau lại, cuối cùng cô vẫn sẽ xuyên không trở về cứu Lục Tuyệt, giúp cho Lục Tuyệt hết bị bệnh.
Ninh Tri mím chặt môi lại, ánh mắt tối sầm xuống.
Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm đi chọn lễ phục.
"Nếu như lấy được thiệp mời sớm hơn thì tốt rồi, con sẽ có thể chuẩn bị trước chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể gấp rút chuẩn bị." Giọng điệu của Lâm Điềm Điềm mang vẻ oán trách.
"Có thể xuất hiện ở bữa tiệc đã tốt lắm rồi.
Nếu như không phải con gái của bà Lý bị ốm, không thể có mặt được thì bà ấy cũng sẽ không giúp mẹ lần này đâu." Mẹ Lâm chọn xong một bộ đồ lễ phục màu hồng nhạt: "Con thử bộ đồ này thử xem."
"Màu hồng nhạt như vậy, da trắng thì mặc mới đẹp." Làn da của Lâm Điềm Điềm không trắng, mặt màu sắc này trông sẽ bị đen đi.
Cô ta nghĩ tới làn da trắng bóc nõn nà của Ninh Tri, bộ váy này cũng chỉ có Ninh Tri mặc mới đẹp thôi.
Nghĩ đến đó, Lâm Điềm Điềm bất mãn hừ một tiếng, kể cả Ninh Tri mặc đẹp thì đã sao? Cũng không hề có cơ hội mặt bộ lễ phục đắt đỏ như này, càng không có tư cách xuất hiện ở bữa tiệc.
Lâm Điềm Điềm chọn một bộ váy dạ hội màu đen, cô ta biết chân của mình ngắn, bắp chân lại to, lễ phục dài có thể che đi khuyết điểm của cô ta.
Đợi sau khi Lâm Điềm Điềm thay xong lễ phục rồi đi ra, mẹ Lâm cứ liên tục khen xinh.
Ngoại hình của Lâm Điềm Điềm bình thường, sau khi trang điểm xong cũng được coi là thanh tú.
Thay lên bộ lễ phục, vẻ ngoài lại cộng thêm hai điểm, cô ta cũng rất hài lòng với dáng vẻ này.
"Tối nay con nhất định phải nắm lấy cơ hội, mọi người đều biết bà Lục rất quan tâm đến hôn sự của con trai, mặt dù không chọn ngoài mặt nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, tối nay là muốn tìm một người con dâu đấy." Mẹ Lâm nhắc nhở.
"Con biết rồi mà." Trước đó Lâm Điềm Điềm từng hướng tâm tư về phía Lục Thâm Viễn, dù gì thì lúc đó Lục Tuyệt cũng mắc bệnh tự kỷ, mặc dù Lục Thâm Viễn là con nuôi nhưng anh ta cũng đã tham gia vào công việc của tập đoàn Lục Thị rồi, sau này cơ hội tiếp quản tập đoàn Lục Thị là rất lớn.
Vậy mà, không ngờ một năm trước Lục Tuyệt bị bắt cóc, nghe nói sau khi anh được cứu thì đổ bệnh một trận, khỏi bệnh xong thì cũng khỏi bệnh tự kỷ luôn.
Sau đó, anh đưa ra bằng chứng, bắt hết toàn bộ bọn tội phạm, còn nhận định Lục Thâm Viễn cũng tham gia vào vụ bắt cóc.
Lúc đó việc này làm rúng động toàn quốc.
Cô ta nghe nói, ông Lục và bà Lục biết việc này xong cũng mắc bệnh, dứt bỏ mối quan hệ cha mẹ với Lục Thâm Viễn, đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Lục.
Hiện giờ Lục Thâm Viễn đang ở trong tù.
Lúc đó mọi người còn tưởng tập đoàn Lục Thị sẽ không có người thừa kế, không ngờ rằng, Lục Tuyệt bắt đầu học kinh doanh, còn gia nhập vào tập đoàn.
Từ đó, Lục Tuyệt bắt đầu xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Trước đó cô ta đã tình cờ trông thấy Lục Tuyệt, người đàn ông đó vô cùng đẹp trai, trong y hệt một yêu tinh quyến rũ lòng người vậy, cô ta vừa nhìn đã thích rồi.
Ở bên kia, Ninh Tri phát hiện đầu của mình rất đau, còn đang bị sốt nữa, cô bảo người làm lấy cho mình thuốc hạ sốt, sau khi uống xong thuốc, cô thay quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị tới nhà họ Lục.
Cô muốn đi tìm Lục Tuyệt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook