Đào Hoa Yêu Nhiêu
15: Mua Bán


Đào Hoa ở trước mắt bao người đi ngang qua bọn họ, biểu tình thực thản nhiên.

"Tôi đói bụng.

" Trực tiếp nói với Mai Thất là người duy nhất Đào Hoa quen biết.

"Ác, để tôi đi xem có cái gì để ăn.

"
Nghe xong Đào Hoa nói, trên mặt Mai Thất cũng không ngoài ý muốn, đứng dậy lập tức đi đến phòng bếp, bên trong truyền ra tiếng mở tủ lạnh.

"Nhan Táp, các ngươi ngày thường rốt cuộc là ăn cái gì, như thế nào cái gì đều không có.

"
Bị chỉ điểm làm nam nhân tên Nhan Táp cũng đứng lên, vừa nói vừa đi vào trong.

"Trong phòng đông lạnh có sủi cảo.

"

"Ác, tìm được rồi.

"
Hai nam nhân đối thoại liền như vậy từ bên trong truyền ra, làm lơ ánh mắt người khác hứng thú dạt dào mà đánh giá, hai tay Đào Hoa chống cằm nói.

"Giúp tôi nấu 10 miếng, cảm ơn.

"
Đào Hoa vừa dứt lời, một người nam nhân ở giữa lập tức tiếp lười: "Ta cũng muốn.

"
Ngay sau đó, nam nhân đang ngồi đều biểu đạt nguyện vọng.

"Dẹp! Làm gì có nhiều sủi cảo như vậy cho tụi mày ăn, muốn ăn thì về nhà tự mình nấu đi!" Ngữ khí Nhan Táp không hề tốt.

Vì thế tòa nhà lâm vào trầm mặc.

Ngồi như vậy trong chốc lát, Mai Thất ý cười hoà thuận vui vẻ mà bưng sủi cảo nóng hôi hổi để ở trước mặt Đào Hoa, thực săn sóc mà đem chiếc đũa để ở trong tay cô.

Đào Hoa ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một chút, kẹp lên sủi cảo liền bắt đầu ăn.

Rõ ràng ở đây có năm người, lại dị thường an tĩnh, chỉ có âm thanh của Đào Hoa nhấm nuốt đồ ăn.

Cửa chính bị đẩy ra, có gió lạnh tràn vào, là một đêm khuya lạnh lẽo, tiếp theo, có người đã đi tới.

Đào Hoa nhận thấy được một cổ lạnh lẽo không xa lạ, cô ngẩng đầu, thấy thiếu niên đang đến gần bọn họ, kéo ra một phen ghế dựa ngồi xuống.

"Tiểu Cửu, mày tính toán xử lý cô gái này như thế nào a?" Nhan Táp mở miệng hỏi.

Tiểu Cửu đem đồ vật trên tay gác ở trên bàn, khóe mắt Đào Hoa đảo qua, phát hiện là chủy thủ sắc nhọn, lóe sáng, mặt trên dính máu đỏ tươi, thoạt nhìn vừa mới gϊếŧ qua thứ gì.

Phối hợp với Nhan Táp vừa rồi hỏi chuyện, Đào Hoa tay nắm chiếc đũa run lên, ngay sau đó lập tức gắp sủi cảo một ngụm nuốt.

Chết cũng muốn làm ma quỷ no!
"Có người bỏ ra năm ngàn vạn muốn mua mạng của Mộc Diệc Sinh, ta tính lấy năm ngàn vạn đem cô ấy làm con tin, buộc tên kia chuộc về.


"
Người ở đây lâm vào một lát suy tư, tựa hồ không ai cảm thấy điểm logic này có cái gì không đúng.

"Ngạch! Tiểu Cửu, sao mày lại bỏ gần tìm xa, còn dễ dàng bại lộ thân phận, Mộc Diệc Sinh cũng không phải là người tốt.

Tao nghĩ không bằng mày bán cho tao đi, huynh đệ có thể cùng tiện nghi, nghe ổn phết?" Mặt Mai Thất đang mỉm cười, bỗng nhiên chen vào nói, bày ra một bộ tư thế đang thương lượng.

Mà đương sự bị coi như hàng hóa mà thảo luận mua bán, Đào Hoa tiếp tục ăn sủi cảo, chỉ là câu nói kia của Mai Thất, làm cô nâng lên mặt, nhìn hắn một cái.

"Không trả giá.

" Tiểu Cửu một chút không thèm nhìn mặt mũi hắn, tuyệt tình ném ra ba chữ.

Nụ cười của Mai Thất cứng lại ở trên mặt, mà những người khác thấy không khí giữa hai người càng hạ thấp, chạy nhanh đến hoà giải.

"Mai Thất, mày nhận thức nữ nhân này sao? Mày xác định không phải nói giỡn?!" Nhan Táp vẻ mặt khó có thể tin.

"Mày làm gì có nhiều tiền như vậy?" Khương Khuynh Bạch tương đối thực tế.

"Khương lão đại, anh trước cho ta mượn chút đỉnh, chờ ta bán đi một ít tài sản cố định trả lại sau.

" Ngữ khí vừa chuyển, Mai Thất hướng về phía Khương Khuynh Bạch cười.

"Không mượn.


" Khương Khuynh Bạch một ngụm từ chối.

"Mai Thất, vợ bạn không thể động, mày như thế nào có thể đối với nữ nhân của Tiểu Cửu động ý niệm đâu.

" Lạc Hành Dạ vẻ mặt oán giận, chỉ là ánh mắt mơ hồ kia, hiển nhiên là nhắc nhở hắn bên người Tiểu Cửu thật vất vả mới có nữ nhân, làm cho bọn họ xem một chút trò hay.

Rõ ràng là tên này coi trọng nữ nhân trước!
Mai Thất thiếu chút nữa liền đem tâm tư kia nói ra, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, làm bộ dáng, nghe không hiểu tiếp lời nói.

"Mộc Diệc Sinh không có quan hệ gì với tao nha.

"
"Không, ta thay đổi quyết định.

"
Tựa hồ ngại nhóm người này quá ồn ào, Tiểu Cửu đứng dậy, túm tay Đào Hoa liền đi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương